Con Cáo Vẽ Máu Lên Canvas Lanh
Chương 10: Sáng Thứ Năm - Con cáo nói gì?
Dopamine
15/06/2023
Thứ Năm, ngày 12 tháng 6 năm 20XX.
Sáng sớm, Phong thức dậy. Nhưng anh không nhìn thấy Cáo nằm bên cạnh.
Anh mang bàn chải ra ngoài vườn để đánh răng, vừa hay nhìn thấy Cáo đang ngồi trên xích đu.
Cáo đang ngủ gật, hiếm khi cậu ấy yên tĩnh đến như thế. Bên tai đeo airport, dường như là đang nghe nhạc. Nhìn vết muỗi đốt trên má cậu, Phong đoán rằng cậu cảm thấy khó ngủ nên đã ra ngoài này để thư giãn.
Phong vươn tay lấy một bên airport của Cáo, tò mò không biết cậu đang nghe thứ gì.
Tiếng nhạc sôi động phát lên.
"...Big blue eyes, pointy nose (Mắt xanh to, mũi nhòn nhọn)
Chasing mice and digging holes (đuổi bắt chuột và hay đào hố)
Tiny paws up the hill (đôi chân nhỏ, ở trên đồi)
Suddenly you're standing still (đột nhiên bạn đứng yên ở đó)
Your fur is red. So beautiful (Lông bạn màu đỏ. Thật quá xinh đẹp.)
Like an angel in disguise (như một thiên thần đội lốt)
..."
Đây là bài hát The Fox - What does the fox say? (Con cáo - Con cáo nói gì?) của bộ đôi hài kịch người Na Uy - Ylvis.
Phong ngẩn người, không biết là đang mải nhìn gò má của Cáo, hay là đang chìm trong giai điệu nhạc.
"Con cáo" trước mặt anh chẳng giống như con cáo trong lời bài hát chút nào. Nhưng nó thật sự xinh đẹp, khiến anh vô thức muốn chạm vào mái tóc của nó, giống như đang vuốt ve một con cáo thật sự.
Phong chậm rãi vươn tay đến.
Tuy nhiên, bài hát trong airport đến phần điệp khúc. Âm lượng trở nên lớn đến bất ngờ. Một tràng tiếng kêu của loài cáo vang lên, vô cùng kỳ quái và ầm ĩ.
"WHAT DOES THE FOX SAY? (CON CÁO NÓI GÌ?)
Jacha-chacha-chacha-chow!
Chacha-chacha-chacha-chow!
Chacha-chacha-chacha-chow!"
WHAT THE FOX SAY? (CON CÁO NÓI GÌ?)
"Fraka-kaka-kaka-kaka-kow!
Fraka-kaka-kaka-kaka-kow!
Fraka-kaka-kaka-kaka-kow!
WHAT THE FOX SAY? (CON CÁO NÓI GÌ?)
A-hee-ahee ha-hee!
A-hee-ahee ha-hee!
A-hee-ahee ha-hee!
WHAT THE FOX SAY? (CON CÁO NÓI GÌ?)
A-oo-oo-oo-ooo!
Woo-oo-oo-ooo!
WHAT DOES THE FOX SAY? (CON CÁO NÓI GÌ?)
..."
Phong: "!!!"
Cáo: "!!!"
Cả hai người đều bị bài hát này làm cho giật mình. Cáo ngơ ngác tỉnh dậy. Phong liền vội vàng rụt tay lại, bình tĩnh giả vờ ngắm mây trời.
Có lẽ vừa rồi anh đã bị thôi miên, Phong nghĩ vậy.
- Oáp... - Cáo vươn vai, ngáp. - Lỡ ngủ quên mất.
Nói xong, cậu vô thức sờ lên tai, không thấy một bên tai nghe đâu. Phong trả lại tai nghe cho đối phương, nói là cậu làm rơi nên mình đã nhặt hộ.
- Nghe bài gì đấy? - Phong hỏi, để xóa tan đi cảm xúc kỳ lạ của bản thân.
- Bài "Con cáo nói gì?" nha. Mỗi khi căng thẳng, em thường nghe những thứ vô nghĩa. Chính vì vô nghĩa, nên không phải nghĩ gì hết. - Cáo cười nói.
Phong gật đầu, ngồi xuống cái xích đu còn lại. Cả hai im lặng ngồi cạnh nhau.
Bỗng dưng, Cáo quay sang nhìn Phong, một tay chống cằm, hỏi:
- Anh có biết con cáo nói gì không?
Phong nghĩ rằng Cáo đang hỏi về nội dung bài hát, nên chỉ lắc đầu.
- Con cáo nói rằng "nó thích anh" đấy. - Cáo nói tiếp, chậm rãi, nhẹ nhàng giống như giai điệu của bản nhạc lofi: - Nó thích anh, rất thích anh.
Con cáo thích anh. Bởi vì anh coi em là một con cáo, nên em thích anh.
Phong bất ngờ nhìn Cáo. Anh không hiểu vì sao cậu lại nói những lời này, càng sợ mình hiểu sai ý của cậu. Dường như từ trước đến giờ, những lời nói của cậu đều có ẩn ý này, nhưng anh lại vô ý bỏ qua.
Nếu hai người là một cặp nam nữ, câu nói này chắc chắn là một lời tỏ tình, Phong đoán vậy.
Thấy biểu cảm khó hiểu của Phong, Cáo liền ôm bụng, cười lớn.
- Ha ha, đừng bối rối mà. Nghe em nói đã. - Cáo chậm rãi giải thích. - Trong toán học, người ta gọi mỗi câu khẳng định là một mệnh đề, đúng không? Chúng ta có thể xác định tính đúng hoặc sai của mệnh đề. Câu nói vừa rồi của em cũng là một mệnh đề, tức là nó có thể là mệnh đề đúng, cũng có thể là mệnh đề sai. Anh có thể dành thời gian để xác định em đang nói thật hay nói dối, hoặc là mặc kệ luôn cũng được.
Phong: "..."
Sau khi nghe Cáo trấn an xong, Phong đã không còn cảm thấy bối rối nữa, mà hoàn toàn chuyển sang trạng thái trầm cảm. Anh cố tỏ ra thật bình tĩnh, đứng dậy và nói:
- Anh biết đây là nói đùa. Nhưng đừng làm vậy nữa, người khác sẽ hiểu lầm.
Nói xong, Phong đi thẳng vào trong nhà. Cáo nhìn bóng lưng đối phương, muốn níu kéo nhưng lại thôi. Sau cùng, cậu chỉ có thể ngoảnh mặt đi, rầu rĩ như con cáo trong truyện ngụ ngôn của Aesop và nói thầm:
- Nho còn xanh lắm.
Sáng sớm, mọi người quyết định đi tìm những đồ vật có màu gamboge (màu vàng nhựa Campuchia).
Phong đã đi tìm vài căn phòng nhưng không thấy kết quả gì, cuối cùng đi vào nhà kho.
Cáo lại lẽo đẽo đi theo anh.
Như đã nói trước đây, trong nhà kho của Kiều Hương có chứa rất nhiều loại màu vẽ: màu bột, màu acrylic, màu gouache, sơn dầu,... Nếu hai người họ thử kiểm tra, biết đâu có thể tìm thấy những tuýp màu của hung thủ.
Phong ngồi xuống mở những hộp màu. Cáo lười biếng đứng nghịch mấy cây súng bắn đinh, khi nghịch chán rồi thì chuyển sang đá thùng carton.
- Anh yêu này. - Cáo bỗng dưng nói. - Hôm qua em quên không gợi ý tên của em cho anh nhỉ?
Phong không kịp nghe hiểu Cáo đang nói gì, anh chỉ bị cách xưng hô mới của cậu làm cho rùng mình, da gà da vịt đều nổi lên.
- "Anh yêu"? - Phong nhíu mày, hỏi lại.
- Đừng để ý. - Cáo phẩy tay, cười. - Đây chỉ là cách gọi giữa những người anh em thân thiết.
Phong: "..."
Tuy rằng nghe kiểu gì cũng thấy gay gay, nhưng Phong nhớ rằng Cáo cũng thường hay gọi các cô gái trong biệt thự là "chị yêu", nên anh cũng chẳng thèm để tâm nữa.
- Em đố tên cho cho anh đoán nha? - Cáo tiếp tục đề nghị.
Bởi vì không muốn bị Cáo quấy rầy, anh đành bất đắc dĩ nói:
- Không cần đố, tên em là Phong.
Thật ra, anh cũng mới nghĩ ra cách đây không lâu.
Hai người bọn họ có tên trùng với nhau. Phong nghĩ rằng đây là một trong những nguyên nhân mà Cáo quý mến anh.
Tim Cáo dường như đập nhanh hơn một nhịp, cậu mong chờ nói:
- Tại sao anh biết?
Lý do khá đơn giản, Phong nói:
- Con người thường nhạy cảm với tên của mình. Khi có người gọi tên anh, em cũng bất giác quay đầu. Hơn nữa, mọi người đều không gọi tên thật của em, mà luôn gọi biệt danh. Có lẽ họ làm vậy để phân biệt chúng ta.
Cáo cười rất tươi. Cậu níu áo Phong, hỏi tiếp:
- Nhưng họ tên đầy đủ của em có tận bốn chữ. Anh có biết trước "Phong" là chữ gì không?
Phong lắc đầu.
- Vậy thì ngày mai, em sẽ lại đố anh tiếp nha. Khi ghép xong tất cả, em sẽ có thưởng cho anh. - Cáo ngân dài giọng, đồng thời nở nụ cười, khiến cho đối phương có cảm giác phần thưởng này không được bình thường cho lắm.
Tất nhiên, Phong cũng không mong chờ vào phần thưởng của cậu. Anh im lặng, tiếp tục công việc tìm kiếm của mình.
Đột nhiên, Phong nhìn thấy một cái hộp nhỏ rơi bên chân mình. Đó là vỏ đựng của một chiếc bút kim vẽ kỹ thuật, cậu có thể dễ dàng nhận ra vì trên bìa có in hình sản phẩm.
Cáo tò mò, cũng nghiêng đầu nhìn qua. Ngày sau đó, cậu liền reo lên:
- Anh yêu này, loại bút này có màu gamboge, đúng không?
Phong gật đầu. Quả đúng là màu sắc này.
Thế là cả hai chạy một mạch lên phòng sách của Kiều Hương. Mất một lúc tìm kiếm, họ mới tìm thấy chiếc bút này trong ngăn kéo.
Trên vỏ bút có rất nhiều chữ nước ngoài, hình như là của Nhật Bản. Chỉ duy nhất ở đáy bút, họ mới nhìn thấy chữ số. Đó là số 1.0, tức là kích thước của ngòi chiếc bút này là 1 mm.
Số 1, lại là số 1.
Hung thủ có đang cố tình đùa giỡn với bọn họ không?
Mặc dù còn nhiều nghi vấn, nhưng cả hai vẫn cất chiếc bút vào cái vỏ, mang xuống dưới lầu.
Khi mọi người tập trung lại ở phòng khách thì đã quá trưa. Một đống đồ vật màu vàng nghệ được đặt lên bàn, trông không hề ăn nhập chút nào.
Cáo đưa cho mọi người chiếc bút kim vẽ kỹ thuật mà cậu và Phong đã tìm thấy. Con số thứ ba vẫn là con số 1.
- Không thể nào, chị cũng tìm được một vật có màu gamboge, có khắc số. - Trâm Anh có chút ngạc nhiên, nói.
Vừa nói, cô vừa giơ một con vịt bằng cao su lên. Nó quả thật có màu gamboge, dưới mông đít có viết số 2, nhưng người ta phải căng mắt nhìn vì quá nhỏ.
Nó vẫn luôn bơi trong bồn tắm của các cô gái.
Bút kim vẽ kỹ thuật và con vịt cao su có màu sắc giống y hệt nhau. Mọi người đều vây lại xung quanh, nhất thời không biết nên tin vào đồ vật của ai.
Đột nhiên, Cáo bị giật mình. Cậu vội vàng lấy vỏ hộp đựng bút trong túi quần ra. Trên vỏ hộp, nhà sản xuất có in mã màu của vỏ bút, đó là #FFD101.
Trong khi đó, mã tuýp màu do hung thủ để lại là #FED000.
Vỏ bút và tuýp màu đều có màu gamboge, nhưng lại khác nhau về sắc độ đậm nhạt. Sự chênh lệch sắc độ này không lớn, đặc biệt còn phụ thuộc vào điều kiện ánh sáng, khiến cho mắt thường của bọn họ khó mà phân biệt được.
Vậy là chiếc bút kim vẽ kỹ thuật không phải đồ vật mà hung thủ hướng tới.
Hóa ra ngay từ đầu, hung thủ để lại những tuýp màu có in mã hex này là muốn bọn họ phải tuân thủ nghiêm ngặt, dù chênh một chút sắc độ cũng không được. Nghĩ vậy, Cáo liền nói điều này với mọi người.
Để chắc chắn hơn, mọi người cùng ra ngoài nhà kho để kiểm tra. Sau vài phút, họ đã tìm thấy bao bì sản phẩm của con vịt cao su nọ. Trên bao bì có in mã màu của sản phẩm, đó là #FED000, hoàn toàn trùng khớp với tuýp màu.
Con vịt cao su mới chính là đồ vật mà hung thủ để lại. Con số thứ ba chính là số 2.
HẾT CHƯƠNG 10
Sáng sớm, Phong thức dậy. Nhưng anh không nhìn thấy Cáo nằm bên cạnh.
Anh mang bàn chải ra ngoài vườn để đánh răng, vừa hay nhìn thấy Cáo đang ngồi trên xích đu.
Cáo đang ngủ gật, hiếm khi cậu ấy yên tĩnh đến như thế. Bên tai đeo airport, dường như là đang nghe nhạc. Nhìn vết muỗi đốt trên má cậu, Phong đoán rằng cậu cảm thấy khó ngủ nên đã ra ngoài này để thư giãn.
Phong vươn tay lấy một bên airport của Cáo, tò mò không biết cậu đang nghe thứ gì.
Tiếng nhạc sôi động phát lên.
"...Big blue eyes, pointy nose (Mắt xanh to, mũi nhòn nhọn)
Chasing mice and digging holes (đuổi bắt chuột và hay đào hố)
Tiny paws up the hill (đôi chân nhỏ, ở trên đồi)
Suddenly you're standing still (đột nhiên bạn đứng yên ở đó)
Your fur is red. So beautiful (Lông bạn màu đỏ. Thật quá xinh đẹp.)
Like an angel in disguise (như một thiên thần đội lốt)
..."
Đây là bài hát The Fox - What does the fox say? (Con cáo - Con cáo nói gì?) của bộ đôi hài kịch người Na Uy - Ylvis.
Phong ngẩn người, không biết là đang mải nhìn gò má của Cáo, hay là đang chìm trong giai điệu nhạc.
"Con cáo" trước mặt anh chẳng giống như con cáo trong lời bài hát chút nào. Nhưng nó thật sự xinh đẹp, khiến anh vô thức muốn chạm vào mái tóc của nó, giống như đang vuốt ve một con cáo thật sự.
Phong chậm rãi vươn tay đến.
Tuy nhiên, bài hát trong airport đến phần điệp khúc. Âm lượng trở nên lớn đến bất ngờ. Một tràng tiếng kêu của loài cáo vang lên, vô cùng kỳ quái và ầm ĩ.
"WHAT DOES THE FOX SAY? (CON CÁO NÓI GÌ?)
Jacha-chacha-chacha-chow!
Chacha-chacha-chacha-chow!
Chacha-chacha-chacha-chow!"
WHAT THE FOX SAY? (CON CÁO NÓI GÌ?)
"Fraka-kaka-kaka-kaka-kow!
Fraka-kaka-kaka-kaka-kow!
Fraka-kaka-kaka-kaka-kow!
WHAT THE FOX SAY? (CON CÁO NÓI GÌ?)
A-hee-ahee ha-hee!
A-hee-ahee ha-hee!
A-hee-ahee ha-hee!
WHAT THE FOX SAY? (CON CÁO NÓI GÌ?)
A-oo-oo-oo-ooo!
Woo-oo-oo-ooo!
WHAT DOES THE FOX SAY? (CON CÁO NÓI GÌ?)
..."
Phong: "!!!"
Cáo: "!!!"
Cả hai người đều bị bài hát này làm cho giật mình. Cáo ngơ ngác tỉnh dậy. Phong liền vội vàng rụt tay lại, bình tĩnh giả vờ ngắm mây trời.
Có lẽ vừa rồi anh đã bị thôi miên, Phong nghĩ vậy.
- Oáp... - Cáo vươn vai, ngáp. - Lỡ ngủ quên mất.
Nói xong, cậu vô thức sờ lên tai, không thấy một bên tai nghe đâu. Phong trả lại tai nghe cho đối phương, nói là cậu làm rơi nên mình đã nhặt hộ.
- Nghe bài gì đấy? - Phong hỏi, để xóa tan đi cảm xúc kỳ lạ của bản thân.
- Bài "Con cáo nói gì?" nha. Mỗi khi căng thẳng, em thường nghe những thứ vô nghĩa. Chính vì vô nghĩa, nên không phải nghĩ gì hết. - Cáo cười nói.
Phong gật đầu, ngồi xuống cái xích đu còn lại. Cả hai im lặng ngồi cạnh nhau.
Bỗng dưng, Cáo quay sang nhìn Phong, một tay chống cằm, hỏi:
- Anh có biết con cáo nói gì không?
Phong nghĩ rằng Cáo đang hỏi về nội dung bài hát, nên chỉ lắc đầu.
- Con cáo nói rằng "nó thích anh" đấy. - Cáo nói tiếp, chậm rãi, nhẹ nhàng giống như giai điệu của bản nhạc lofi: - Nó thích anh, rất thích anh.
Con cáo thích anh. Bởi vì anh coi em là một con cáo, nên em thích anh.
Phong bất ngờ nhìn Cáo. Anh không hiểu vì sao cậu lại nói những lời này, càng sợ mình hiểu sai ý của cậu. Dường như từ trước đến giờ, những lời nói của cậu đều có ẩn ý này, nhưng anh lại vô ý bỏ qua.
Nếu hai người là một cặp nam nữ, câu nói này chắc chắn là một lời tỏ tình, Phong đoán vậy.
Thấy biểu cảm khó hiểu của Phong, Cáo liền ôm bụng, cười lớn.
- Ha ha, đừng bối rối mà. Nghe em nói đã. - Cáo chậm rãi giải thích. - Trong toán học, người ta gọi mỗi câu khẳng định là một mệnh đề, đúng không? Chúng ta có thể xác định tính đúng hoặc sai của mệnh đề. Câu nói vừa rồi của em cũng là một mệnh đề, tức là nó có thể là mệnh đề đúng, cũng có thể là mệnh đề sai. Anh có thể dành thời gian để xác định em đang nói thật hay nói dối, hoặc là mặc kệ luôn cũng được.
Phong: "..."
Sau khi nghe Cáo trấn an xong, Phong đã không còn cảm thấy bối rối nữa, mà hoàn toàn chuyển sang trạng thái trầm cảm. Anh cố tỏ ra thật bình tĩnh, đứng dậy và nói:
- Anh biết đây là nói đùa. Nhưng đừng làm vậy nữa, người khác sẽ hiểu lầm.
Nói xong, Phong đi thẳng vào trong nhà. Cáo nhìn bóng lưng đối phương, muốn níu kéo nhưng lại thôi. Sau cùng, cậu chỉ có thể ngoảnh mặt đi, rầu rĩ như con cáo trong truyện ngụ ngôn của Aesop và nói thầm:
- Nho còn xanh lắm.
Sáng sớm, mọi người quyết định đi tìm những đồ vật có màu gamboge (màu vàng nhựa Campuchia).
Phong đã đi tìm vài căn phòng nhưng không thấy kết quả gì, cuối cùng đi vào nhà kho.
Cáo lại lẽo đẽo đi theo anh.
Như đã nói trước đây, trong nhà kho của Kiều Hương có chứa rất nhiều loại màu vẽ: màu bột, màu acrylic, màu gouache, sơn dầu,... Nếu hai người họ thử kiểm tra, biết đâu có thể tìm thấy những tuýp màu của hung thủ.
Phong ngồi xuống mở những hộp màu. Cáo lười biếng đứng nghịch mấy cây súng bắn đinh, khi nghịch chán rồi thì chuyển sang đá thùng carton.
- Anh yêu này. - Cáo bỗng dưng nói. - Hôm qua em quên không gợi ý tên của em cho anh nhỉ?
Phong không kịp nghe hiểu Cáo đang nói gì, anh chỉ bị cách xưng hô mới của cậu làm cho rùng mình, da gà da vịt đều nổi lên.
- "Anh yêu"? - Phong nhíu mày, hỏi lại.
- Đừng để ý. - Cáo phẩy tay, cười. - Đây chỉ là cách gọi giữa những người anh em thân thiết.
Phong: "..."
Tuy rằng nghe kiểu gì cũng thấy gay gay, nhưng Phong nhớ rằng Cáo cũng thường hay gọi các cô gái trong biệt thự là "chị yêu", nên anh cũng chẳng thèm để tâm nữa.
- Em đố tên cho cho anh đoán nha? - Cáo tiếp tục đề nghị.
Bởi vì không muốn bị Cáo quấy rầy, anh đành bất đắc dĩ nói:
- Không cần đố, tên em là Phong.
Thật ra, anh cũng mới nghĩ ra cách đây không lâu.
Hai người bọn họ có tên trùng với nhau. Phong nghĩ rằng đây là một trong những nguyên nhân mà Cáo quý mến anh.
Tim Cáo dường như đập nhanh hơn một nhịp, cậu mong chờ nói:
- Tại sao anh biết?
Lý do khá đơn giản, Phong nói:
- Con người thường nhạy cảm với tên của mình. Khi có người gọi tên anh, em cũng bất giác quay đầu. Hơn nữa, mọi người đều không gọi tên thật của em, mà luôn gọi biệt danh. Có lẽ họ làm vậy để phân biệt chúng ta.
Cáo cười rất tươi. Cậu níu áo Phong, hỏi tiếp:
- Nhưng họ tên đầy đủ của em có tận bốn chữ. Anh có biết trước "Phong" là chữ gì không?
Phong lắc đầu.
- Vậy thì ngày mai, em sẽ lại đố anh tiếp nha. Khi ghép xong tất cả, em sẽ có thưởng cho anh. - Cáo ngân dài giọng, đồng thời nở nụ cười, khiến cho đối phương có cảm giác phần thưởng này không được bình thường cho lắm.
Tất nhiên, Phong cũng không mong chờ vào phần thưởng của cậu. Anh im lặng, tiếp tục công việc tìm kiếm của mình.
Đột nhiên, Phong nhìn thấy một cái hộp nhỏ rơi bên chân mình. Đó là vỏ đựng của một chiếc bút kim vẽ kỹ thuật, cậu có thể dễ dàng nhận ra vì trên bìa có in hình sản phẩm.
Cáo tò mò, cũng nghiêng đầu nhìn qua. Ngày sau đó, cậu liền reo lên:
- Anh yêu này, loại bút này có màu gamboge, đúng không?
Phong gật đầu. Quả đúng là màu sắc này.
Thế là cả hai chạy một mạch lên phòng sách của Kiều Hương. Mất một lúc tìm kiếm, họ mới tìm thấy chiếc bút này trong ngăn kéo.
Trên vỏ bút có rất nhiều chữ nước ngoài, hình như là của Nhật Bản. Chỉ duy nhất ở đáy bút, họ mới nhìn thấy chữ số. Đó là số 1.0, tức là kích thước của ngòi chiếc bút này là 1 mm.
Số 1, lại là số 1.
Hung thủ có đang cố tình đùa giỡn với bọn họ không?
Mặc dù còn nhiều nghi vấn, nhưng cả hai vẫn cất chiếc bút vào cái vỏ, mang xuống dưới lầu.
Khi mọi người tập trung lại ở phòng khách thì đã quá trưa. Một đống đồ vật màu vàng nghệ được đặt lên bàn, trông không hề ăn nhập chút nào.
Cáo đưa cho mọi người chiếc bút kim vẽ kỹ thuật mà cậu và Phong đã tìm thấy. Con số thứ ba vẫn là con số 1.
- Không thể nào, chị cũng tìm được một vật có màu gamboge, có khắc số. - Trâm Anh có chút ngạc nhiên, nói.
Vừa nói, cô vừa giơ một con vịt bằng cao su lên. Nó quả thật có màu gamboge, dưới mông đít có viết số 2, nhưng người ta phải căng mắt nhìn vì quá nhỏ.
Nó vẫn luôn bơi trong bồn tắm của các cô gái.
Bút kim vẽ kỹ thuật và con vịt cao su có màu sắc giống y hệt nhau. Mọi người đều vây lại xung quanh, nhất thời không biết nên tin vào đồ vật của ai.
Đột nhiên, Cáo bị giật mình. Cậu vội vàng lấy vỏ hộp đựng bút trong túi quần ra. Trên vỏ hộp, nhà sản xuất có in mã màu của vỏ bút, đó là #FFD101.
Trong khi đó, mã tuýp màu do hung thủ để lại là #FED000.
Vỏ bút và tuýp màu đều có màu gamboge, nhưng lại khác nhau về sắc độ đậm nhạt. Sự chênh lệch sắc độ này không lớn, đặc biệt còn phụ thuộc vào điều kiện ánh sáng, khiến cho mắt thường của bọn họ khó mà phân biệt được.
Vậy là chiếc bút kim vẽ kỹ thuật không phải đồ vật mà hung thủ hướng tới.
Hóa ra ngay từ đầu, hung thủ để lại những tuýp màu có in mã hex này là muốn bọn họ phải tuân thủ nghiêm ngặt, dù chênh một chút sắc độ cũng không được. Nghĩ vậy, Cáo liền nói điều này với mọi người.
Để chắc chắn hơn, mọi người cùng ra ngoài nhà kho để kiểm tra. Sau vài phút, họ đã tìm thấy bao bì sản phẩm của con vịt cao su nọ. Trên bao bì có in mã màu của sản phẩm, đó là #FED000, hoàn toàn trùng khớp với tuýp màu.
Con vịt cao su mới chính là đồ vật mà hung thủ để lại. Con số thứ ba chính là số 2.
HẾT CHƯƠNG 10
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.