Chương 21
Đường Cầu
20/04/2021
Buổi sáng ngày hôm sau, Tề Nhất Tê bị Tề Tu Viễn hôn tỉnh, mơ mơ màng màng mở to mắt, “Ba ba……”
“Thức dậy thôi, tiểu lười biếng.”
“Ừm……” Tề Nhất Tê xoa xoa đôi mắt, làm cho mình tỉnh táo một chút, phát hiện Tề Tu Viễn đang nhìn chằm chằm cậu, giống như con sói bị bỏ đói mấy tháng vậy. Đúng rồi, cậu chính là khối thịt tươi mà.
“Ba ba?”
Tề Tu Viễn cũng tỉnh lại không bao lâu, buổi sáng “chào cờ” rồi mà chưa loát được, nhìn vai áo của Tề Nhất Tê trễ xuống thì liền rạo rực cả lên.
Tề Nhất Tê cũng phát hiện áo ngủ của mình bị tuột xuống quá mức, cơ hồ muốn lộ đầu v* ra. Cậu rốt cuộc hiểu được ý tứ trong ánh mắt của hắn, vươn tay túm lấy cái chăn đơn che người lại kín mít.
“Không muốn.”
“……” Tề Tu Viễn bất đắc dĩ, “Đi rửa mặt lẹ lên. Anh hai con chắc đã làm bữa sáng rồi.”
Tề Nhất Tê nói, “Ba ba đi ra ngoài trước, con muốn thay quần áo.”. Truyện Phương Tây
Tề Tu Viễn cũng không nói lời nào mà ra khỏi lều, vừa đi ra thì thấy Trì Vũ đang làm bữa sáng.
“Sớm.” Tề Tu Viễn từ ôm Trì Vũ từ phía sau, chóp mũi ngửi ngửi mùi hương trên cổ anh, nhịn không được mút mạnh một cái, “Thật thơm.”
Bàn tay đang trét mứt trái cây của Trì Vũ khẽ run lên, mứt trái cây màu đỏ rơi một chút xuống khăn trải bàn vàng nhạt. Trì Vũ nhanh chóng rút một cái khăn giấy để lau sạch, cau mày, “Anh đừng có phá em.”
Tề Tu Viễn tiếp tục ôm eo Trì Vũ eo, chuyển đề tài, “Trần Quyện đâu?”
Trì Vũ cười nhạo một tiếng, “Mệt chết rồi, không còn sức lực để dậy nữa.”
Tề Tu Viễn chột dạ hôn lên mặt Trì Vũ, “Anh đi xem em ấy thử.”
“Ừm.”
Tề Tu Viễn vào lều của Trì Vũ, nhìn thấy Trần Quyện nằm ngủ, giữa mày toàn là vẻ mệt mỏi.
Tề Tu Viễn ngồi ở bên cạnh, đắp chăn lại cho anh, không ngờ làm anh tỉnh giấc.
Trần Quyện mở mắt ra thì nhìn thấy Tề Tu Viễn, trong mắt hiện lên một tia tức giận, “Anh tới làm cái gì?”
“Nghe nói em mệt mỏi, anh tới mát xa cho em một chút.” Tề Tu Viễn cười cười, bàn tay vô cùng có kỹ thuật xoa nắn vòng eo của Trần Quyện.
“Ưm……” Cái eo đau đến bủn rủn được giảm bớt làm sắc mặt Trần Quyện hòa hoãn chút ít, “Xoa trọng điểm. Ừm. Đúng rồi.”
Trần Quyện vẻ mặt hưởng thụ còn thỉnh thoảng ra lệnh, Tề Tu Viễn đuối lý nên chỉ có thể cam chịu.
“Em đói bụng rồi. Đi mang đồ ăn tới đây.” Trần Quyện không chút khách khí sai bảo.
Tề Tu Viễn cười vỗ vỗ mông của anh, “Mới cho em chút mặt mũi mà lại muốn leo lên đầu anh ngồi rồi.”
Trần Quyện liếc xéo Tề Tu Viễn một cái, hừ lạnh, “Anh có đi hay không.”
Tề Tu Viễn bất đắc dĩ, “Anh đi.”
Tề Trường Sinh cắn một miếng bánh mì nướng, nhìn thấy Tề Tu Viễn từ lều của Trì Vũ đi ra.
“Trường Sinh.” Tề Tu Viễn cười muốn ôm cậu, lại bị Tề Trường Sinh lắc người tránh né. Hắn sửng sốt một chút, “Hả? Làm sao vậy?”
Tề Trường Sinh quay lưng cắn bánh mì nướng, “Không vui, không cho ba chạm vào.” Nói xong liền đi qua ngồi bên cạnh Trường Hoan, trộm uống sữa bò của cậu.
Tề Tu Viễn sắc mặt lạnh đi. Một đám tính tình đều khó chịu! Có phải hắn quá sủng bọn họ hay không, cho nên mới không kiêng nể gì như vậy?!
Trì Vũ nhìn sắc mặt của hắn cảm thấy có chút không ổn, mút một chén cháo đưa cho Tề Tu Viễn, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, “Mang cho Trần Quyện đi.”
Tề Tu Viễn không nói lời nào trở về lều.
Trì Vũ gõ đầu Tề Trường Sinh, “Hắn tức giận đó.”
Tề Trường Sinh trong lòng cũng có chút hụt hẫng, rầu rĩ nói một câu, “Cũng không phải em sai, nổi nóng làm gì chứ.”
Tề Trường Hoan nhìn về phía lều của Trì Vũ, thở dài, “Nhưng chúng ta cũng hơi quá đáng.”
Tề Trường Sinh không nói lời nào chỉ uống sữa bò.
Văn Hi vừa mới chạy bộ xong, rót ly nước để uống thì phát hiện không khí có chút không ổn, “Sao cả đám im lặng quá vậy? Xảy ra chuyện gì hả?”
Tề Trường Sinh đứng dậy đi ra ngoài, giận dỗi nói, “Hỏi ba ba tốt của anh đó!”
“Trường Sinh!” Tề Trường Hoan lo lắng gọi cậu, nhìn thấy Tề Trường Sinh càng đi càng xa, liền nói với Trì Vũ một tiếng, “Để em đuổi theo nó.”
“Đi đi.” Trì Vũ gật đầu. Nơi này cũng không tính là vùng hoang vu dã ngoại, cũng không thể lạc mất người được.
Văn Hi ngồi xuống trước cái bàn, Trì Vũ đổ một ly sữa bò cho cậu, Văn Hi nhìn ly sữa bò một hồi lâu mới cười ra tiếng, “Anh hai, em không uống đâu. Em cũng không giống bọn Trường Sinh có thể cao lên được.”
Trì Vũ bày ra khuôn mặt vô biểu tình, “Tốt cho cơ thể.”
“Ặc…… được thôi……”
Tề Tu Viễn đút cho Trần Quyện ăn xong chén cháo, lau khóe môi của anh, “Còn mệt sao? Có muốn nằm nghỉ thêm một chút không?”
Ăn bữa sáng xong, ngữ khí của Trần Quyện cũng tốt hơn không ít, “Khá hơn rồi. Còn không ra thì bọn họ sẽ cười vào mặt cho xem.”
“Ừm.” Tề Tu Viễn đỡ Trần Quyện từ lều đi ra, không thấy hai anh em Tề Trường Sinh đâu nên liền hỏi, “Trường Sinh với Trường Hoan đâu?”
Trì Vũ nhíu mày, “Vừa mới chạy ra ngoài. Hiện tại vẫn chưa thấy về.”
“Không có chuyện gì xảy ra chứ?” Tề Nhất Tê dừng bút vẽ trong tay.
Tề Tu Viễn đỡ Trần Quyện ngồi lên ghế, “Để anh đi tìm thử.”
Thẩm Thanh Ca ăn xong bữa sáng cũng không có việc gì làm nên đuổi theo Tề Tu Viễn, “Em đi cùng anh.”
Trì Vũ chỉ về một hướng, “Bên kia.”
Tề Trường Sinh bực bội đi càng ngày càng xa khu cắm trại, trong tay nắm một bông hoa, nguyên bản cánh hoa đẹp đẽ bị xé rách tung toé, “Ba ba hư! Chỉ biết trách con! Bắt nạt con!”
Tề Trường Hoan đuổi theo Tề Trường Sinh, “Trường Sinh, trở về đi. Ba ba sẽ lo lắng.”
Tề Trường Sinh trong lòng nghẹn muốn chết, ngữ khí có chút kích động, “Ông ấy làm gì mà lo lắng! Vừa rồi còn hung dữ với em! Em không quay về! Chỉ biết nắt nạt em thôi!”
Tề Trường Hoan giữ chặt tay Tề Trường Sinh, nhẹ nhàng nói, “Ba ba không có ý đó đâu, chúng ta trở về đi.”
“Không! Em không đi! Trừ phi ông ấy xin lỗi em!” Tề Trường Sinh hất tay anh mình ra, đi nhanh về phía trước.
Tề Trường Hoan không yên tâm, chỉ có thể đi theo, “Trường Sinh à……”
Hai người đi được không bao lâu, bỗng nhiên có bốn gã lạ mặt xuất hiện trước mặt họ. Một đám đều cao to bặm trợn như hung thần.
Tề Trường Hoan cảm thấy không ổn, kéo Tề Trường Sinh lại thấp giọng nói, “Trường Sinh, chúng ta nên trở về thôi. Bốn người này thật kỳ quái.”
Tề Trường Sinh trong lòng cũng lui lại một chút, “Ừm.”
Bọn họ vừa quay đầu thì bị hai tên ngăn cản lại.
Tề Trường Hoan có chút hoảng sợ, bảo hộ Tề Trường Sinh ở phía sau, tận lực duy trì vẻ bình tĩnh, “Mấy người làm gì vậy?!”
“Ông chủ bọn này muốn gặp hai người, mời đi theo chúng tôi.”
Tề Trường Sinh cùng Tề Trường Hoan liếc nhau một cái, ánh mắt cảnh giác quét qua mấy gã này, Tề Trường Hoan nắm lấy chiếc điện thoại đang để trong túi áo, nhấn phím tắt, “Xin lỗi. Nhưng cái này phải hỏi ba ba của tôi.” Nói xong đi vòng qua mấy gã đang chặn đường.
“Vậy thứ lỗi nhé.”
Một tên trực tiếp bắt lấy Tề Trường Hoan, nắm lấy cổ tay của cậu vặn ra sau lưng.
“Các người! Anh ơi!” Tề Trường Sinh kêu to, giây tiếp theo đã bị một tên khác giữ chặt.
“Mời đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Tề Tu Viễn nhìn di động của mình, sắc mặt tối sầm đến đáng sợ, Thẩm Thanh Ca sốt ruột, “Tu Viễn. Làm sao vậy?!”
Tề Tu Viễn nắm lấy tay Thẩm Thanh Ca, “Thanh Ca, bây giờ em quay về lều báo cho bọn Trì Vũ biết chuyện này, nhân tiện gọi điện thoại cho Từ Ý Bình, kêu nó mang thêm người tới đây. Nhanh lên, biết không?!”
Thẩm Thanh Ca gật đầu, “Em biết rồi. Vậy anh tính làm gì?!”
“Anh đuổi theo bọn chúng. Không cần lo lắng đâu. Anh sẽ tự bảo vệ mình.”
“Vậy anh cẩn thận nhé.”
“Ừm.”
Sau khi Thẩm Thanh Ca chạy đi, Tề Tu Viễn nhìn điểm đỏ trên màn hình di động, sắc mặt lạnh băng.
Cái thứ chó chết nào, cư nhiên dám thèm muốn con của hắn! Chán sống rồi sao!
“Thức dậy thôi, tiểu lười biếng.”
“Ừm……” Tề Nhất Tê xoa xoa đôi mắt, làm cho mình tỉnh táo một chút, phát hiện Tề Tu Viễn đang nhìn chằm chằm cậu, giống như con sói bị bỏ đói mấy tháng vậy. Đúng rồi, cậu chính là khối thịt tươi mà.
“Ba ba?”
Tề Tu Viễn cũng tỉnh lại không bao lâu, buổi sáng “chào cờ” rồi mà chưa loát được, nhìn vai áo của Tề Nhất Tê trễ xuống thì liền rạo rực cả lên.
Tề Nhất Tê cũng phát hiện áo ngủ của mình bị tuột xuống quá mức, cơ hồ muốn lộ đầu v* ra. Cậu rốt cuộc hiểu được ý tứ trong ánh mắt của hắn, vươn tay túm lấy cái chăn đơn che người lại kín mít.
“Không muốn.”
“……” Tề Tu Viễn bất đắc dĩ, “Đi rửa mặt lẹ lên. Anh hai con chắc đã làm bữa sáng rồi.”
Tề Nhất Tê nói, “Ba ba đi ra ngoài trước, con muốn thay quần áo.”. Truyện Phương Tây
Tề Tu Viễn cũng không nói lời nào mà ra khỏi lều, vừa đi ra thì thấy Trì Vũ đang làm bữa sáng.
“Sớm.” Tề Tu Viễn từ ôm Trì Vũ từ phía sau, chóp mũi ngửi ngửi mùi hương trên cổ anh, nhịn không được mút mạnh một cái, “Thật thơm.”
Bàn tay đang trét mứt trái cây của Trì Vũ khẽ run lên, mứt trái cây màu đỏ rơi một chút xuống khăn trải bàn vàng nhạt. Trì Vũ nhanh chóng rút một cái khăn giấy để lau sạch, cau mày, “Anh đừng có phá em.”
Tề Tu Viễn tiếp tục ôm eo Trì Vũ eo, chuyển đề tài, “Trần Quyện đâu?”
Trì Vũ cười nhạo một tiếng, “Mệt chết rồi, không còn sức lực để dậy nữa.”
Tề Tu Viễn chột dạ hôn lên mặt Trì Vũ, “Anh đi xem em ấy thử.”
“Ừm.”
Tề Tu Viễn vào lều của Trì Vũ, nhìn thấy Trần Quyện nằm ngủ, giữa mày toàn là vẻ mệt mỏi.
Tề Tu Viễn ngồi ở bên cạnh, đắp chăn lại cho anh, không ngờ làm anh tỉnh giấc.
Trần Quyện mở mắt ra thì nhìn thấy Tề Tu Viễn, trong mắt hiện lên một tia tức giận, “Anh tới làm cái gì?”
“Nghe nói em mệt mỏi, anh tới mát xa cho em một chút.” Tề Tu Viễn cười cười, bàn tay vô cùng có kỹ thuật xoa nắn vòng eo của Trần Quyện.
“Ưm……” Cái eo đau đến bủn rủn được giảm bớt làm sắc mặt Trần Quyện hòa hoãn chút ít, “Xoa trọng điểm. Ừm. Đúng rồi.”
Trần Quyện vẻ mặt hưởng thụ còn thỉnh thoảng ra lệnh, Tề Tu Viễn đuối lý nên chỉ có thể cam chịu.
“Em đói bụng rồi. Đi mang đồ ăn tới đây.” Trần Quyện không chút khách khí sai bảo.
Tề Tu Viễn cười vỗ vỗ mông của anh, “Mới cho em chút mặt mũi mà lại muốn leo lên đầu anh ngồi rồi.”
Trần Quyện liếc xéo Tề Tu Viễn một cái, hừ lạnh, “Anh có đi hay không.”
Tề Tu Viễn bất đắc dĩ, “Anh đi.”
Tề Trường Sinh cắn một miếng bánh mì nướng, nhìn thấy Tề Tu Viễn từ lều của Trì Vũ đi ra.
“Trường Sinh.” Tề Tu Viễn cười muốn ôm cậu, lại bị Tề Trường Sinh lắc người tránh né. Hắn sửng sốt một chút, “Hả? Làm sao vậy?”
Tề Trường Sinh quay lưng cắn bánh mì nướng, “Không vui, không cho ba chạm vào.” Nói xong liền đi qua ngồi bên cạnh Trường Hoan, trộm uống sữa bò của cậu.
Tề Tu Viễn sắc mặt lạnh đi. Một đám tính tình đều khó chịu! Có phải hắn quá sủng bọn họ hay không, cho nên mới không kiêng nể gì như vậy?!
Trì Vũ nhìn sắc mặt của hắn cảm thấy có chút không ổn, mút một chén cháo đưa cho Tề Tu Viễn, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, “Mang cho Trần Quyện đi.”
Tề Tu Viễn không nói lời nào trở về lều.
Trì Vũ gõ đầu Tề Trường Sinh, “Hắn tức giận đó.”
Tề Trường Sinh trong lòng cũng có chút hụt hẫng, rầu rĩ nói một câu, “Cũng không phải em sai, nổi nóng làm gì chứ.”
Tề Trường Hoan nhìn về phía lều của Trì Vũ, thở dài, “Nhưng chúng ta cũng hơi quá đáng.”
Tề Trường Sinh không nói lời nào chỉ uống sữa bò.
Văn Hi vừa mới chạy bộ xong, rót ly nước để uống thì phát hiện không khí có chút không ổn, “Sao cả đám im lặng quá vậy? Xảy ra chuyện gì hả?”
Tề Trường Sinh đứng dậy đi ra ngoài, giận dỗi nói, “Hỏi ba ba tốt của anh đó!”
“Trường Sinh!” Tề Trường Hoan lo lắng gọi cậu, nhìn thấy Tề Trường Sinh càng đi càng xa, liền nói với Trì Vũ một tiếng, “Để em đuổi theo nó.”
“Đi đi.” Trì Vũ gật đầu. Nơi này cũng không tính là vùng hoang vu dã ngoại, cũng không thể lạc mất người được.
Văn Hi ngồi xuống trước cái bàn, Trì Vũ đổ một ly sữa bò cho cậu, Văn Hi nhìn ly sữa bò một hồi lâu mới cười ra tiếng, “Anh hai, em không uống đâu. Em cũng không giống bọn Trường Sinh có thể cao lên được.”
Trì Vũ bày ra khuôn mặt vô biểu tình, “Tốt cho cơ thể.”
“Ặc…… được thôi……”
Tề Tu Viễn đút cho Trần Quyện ăn xong chén cháo, lau khóe môi của anh, “Còn mệt sao? Có muốn nằm nghỉ thêm một chút không?”
Ăn bữa sáng xong, ngữ khí của Trần Quyện cũng tốt hơn không ít, “Khá hơn rồi. Còn không ra thì bọn họ sẽ cười vào mặt cho xem.”
“Ừm.” Tề Tu Viễn đỡ Trần Quyện từ lều đi ra, không thấy hai anh em Tề Trường Sinh đâu nên liền hỏi, “Trường Sinh với Trường Hoan đâu?”
Trì Vũ nhíu mày, “Vừa mới chạy ra ngoài. Hiện tại vẫn chưa thấy về.”
“Không có chuyện gì xảy ra chứ?” Tề Nhất Tê dừng bút vẽ trong tay.
Tề Tu Viễn đỡ Trần Quyện ngồi lên ghế, “Để anh đi tìm thử.”
Thẩm Thanh Ca ăn xong bữa sáng cũng không có việc gì làm nên đuổi theo Tề Tu Viễn, “Em đi cùng anh.”
Trì Vũ chỉ về một hướng, “Bên kia.”
Tề Trường Sinh bực bội đi càng ngày càng xa khu cắm trại, trong tay nắm một bông hoa, nguyên bản cánh hoa đẹp đẽ bị xé rách tung toé, “Ba ba hư! Chỉ biết trách con! Bắt nạt con!”
Tề Trường Hoan đuổi theo Tề Trường Sinh, “Trường Sinh, trở về đi. Ba ba sẽ lo lắng.”
Tề Trường Sinh trong lòng nghẹn muốn chết, ngữ khí có chút kích động, “Ông ấy làm gì mà lo lắng! Vừa rồi còn hung dữ với em! Em không quay về! Chỉ biết nắt nạt em thôi!”
Tề Trường Hoan giữ chặt tay Tề Trường Sinh, nhẹ nhàng nói, “Ba ba không có ý đó đâu, chúng ta trở về đi.”
“Không! Em không đi! Trừ phi ông ấy xin lỗi em!” Tề Trường Sinh hất tay anh mình ra, đi nhanh về phía trước.
Tề Trường Hoan không yên tâm, chỉ có thể đi theo, “Trường Sinh à……”
Hai người đi được không bao lâu, bỗng nhiên có bốn gã lạ mặt xuất hiện trước mặt họ. Một đám đều cao to bặm trợn như hung thần.
Tề Trường Hoan cảm thấy không ổn, kéo Tề Trường Sinh lại thấp giọng nói, “Trường Sinh, chúng ta nên trở về thôi. Bốn người này thật kỳ quái.”
Tề Trường Sinh trong lòng cũng lui lại một chút, “Ừm.”
Bọn họ vừa quay đầu thì bị hai tên ngăn cản lại.
Tề Trường Hoan có chút hoảng sợ, bảo hộ Tề Trường Sinh ở phía sau, tận lực duy trì vẻ bình tĩnh, “Mấy người làm gì vậy?!”
“Ông chủ bọn này muốn gặp hai người, mời đi theo chúng tôi.”
Tề Trường Sinh cùng Tề Trường Hoan liếc nhau một cái, ánh mắt cảnh giác quét qua mấy gã này, Tề Trường Hoan nắm lấy chiếc điện thoại đang để trong túi áo, nhấn phím tắt, “Xin lỗi. Nhưng cái này phải hỏi ba ba của tôi.” Nói xong đi vòng qua mấy gã đang chặn đường.
“Vậy thứ lỗi nhé.”
Một tên trực tiếp bắt lấy Tề Trường Hoan, nắm lấy cổ tay của cậu vặn ra sau lưng.
“Các người! Anh ơi!” Tề Trường Sinh kêu to, giây tiếp theo đã bị một tên khác giữ chặt.
“Mời đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Tề Tu Viễn nhìn di động của mình, sắc mặt tối sầm đến đáng sợ, Thẩm Thanh Ca sốt ruột, “Tu Viễn. Làm sao vậy?!”
Tề Tu Viễn nắm lấy tay Thẩm Thanh Ca, “Thanh Ca, bây giờ em quay về lều báo cho bọn Trì Vũ biết chuyện này, nhân tiện gọi điện thoại cho Từ Ý Bình, kêu nó mang thêm người tới đây. Nhanh lên, biết không?!”
Thẩm Thanh Ca gật đầu, “Em biết rồi. Vậy anh tính làm gì?!”
“Anh đuổi theo bọn chúng. Không cần lo lắng đâu. Anh sẽ tự bảo vệ mình.”
“Vậy anh cẩn thận nhé.”
“Ừm.”
Sau khi Thẩm Thanh Ca chạy đi, Tề Tu Viễn nhìn điểm đỏ trên màn hình di động, sắc mặt lạnh băng.
Cái thứ chó chết nào, cư nhiên dám thèm muốn con của hắn! Chán sống rồi sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.