Chương 12
Robert Galbraith
11/07/2020
Đây là chiếc xe thứ hai Strike từng lái sau khi mất đi chân phải. Hắn từng cố lái chiếc Lexus của Charlotte, nhưng hôm nay, để tỏ ra thật mạnh mẽ lạnh lùng, hắn đã thuê một chiếc Honda Civic số tự động.
Từ văn phòng đến Iver Heath mất gần một tiếng đồng hồ. Strike vào được trường quay sau khi giở mọi ngón: nói thật nhanh, doạ dẫm và xẹt ra mấy thứ giấy tờ tuỳ thân không hề giả mạo nhưng đã hết hạn. Tay bảo vệ, ban đầu vô cùng nghiêm túc, đã bị thuyết phục hoàn toàn trước thái độ thản nhiên như không của Strike, cùng với cụm từ "Cục điều tra đặc biệt" và tấm thẻ có hình hắn.
"Anh có hẹn trước không?" Ông ta hỏi Strike, đứng cao hơn hắn ba tấc trong cabin ngay cạnh barrier điện, bàn tay ông ta chụp lên ống nghe điện thoại.
"Không.”
"Chuyện gì vậy?”
"Chuyện ông Evan Duffield," Strike đáp. Hắn thấy tay bảo vệ sưng sỉa mặt mày và lầm bầm gì đó vào điện thoại.
Khoảng một phút sau, Strike được chỉ đường và mở barrier cho vào. Hắn chạy xe dọc theo một con đường uốn thoai thoải quanh toà nhà trường quay, vừa đi vừa nghĩ mấy vụ tai tiếng của Duffield coi vậy mà cũng có thể dùng vào việc có ích.
Một chiếc Mercedes đậu ở khoảng riêng tại bãi, chỗ có gắn bảng tên ghi chữ GIÁM ĐỐC SẢN XUẤT FREDDIE BESTIGUI. Strike đậu xe ngay sau đó vài hàng, rồi lừng lững đi ra khỏi xe. Tay tài xế của Bestigui nhìn theo hắn qua kính chiếu hậu. Hắn đi qua một lớp cửa kính, đến một cầu thang trông tầm thường như ở những toà nhà công cộng. Một thanh niên đang chạy xuống cầu thang, anh này giông giống Khỉ Con, nhưng sạch sẽ gọn gàng hơn một chút.
"Ông Freddie Bestigui ở đâu?" Strike hỏi anh ta.
""Tầng hai, văn phòng thứ nhất bên tay phải.”
Bestigui xấu xí y như trong những tấm hình hắn từng xem, cần cổ trùng trục, mặt dày rỗ. Ông ta ngồi ở bàn đặt trong góc phòng, phía sau tấm kính ngăn với văn phòng ngoài, đang nhăn nhó nhìn vào màn hình máy tính. Văn phòng ở bên ngoài đông đúc và chật chội. Nhiều phụ nữ trẻ đẹp đang làm việc tại bàn. Poster quảng cáo film dán đầy lên mấy cây cột. Trên vách đầy hình chụp thú cưng với thời gian biểu quay phim. Một cô gái xinh đẹp ngồi ngay gần cửa, mang một bộ tai nghe và micro trực điện thoại. Cô ngẩng lên nhìn hắn, hỏi:
"Chào anh, tôi giúp gì được cho anh?”
"Tôi tới đây để gặp ông Bestigui. Cô khỏi lo, tôi tự đi vô được.”
Hắn đi vào trong phòng của Bestigui, trước khi cô ta kịp nói gì.
Bestigui ngước lên nhìn, hai mắt ti hí giữa những nếp thịt chảy xệ, da ngăm ngăm lốm đốm nốt ruồi.
"Anh là ai?”
Ông ta đã chống tay đứng lên, bàn tay chuối mắn giữ chặt mép bàn.
"Tôi là Cormoran Strike, thám tử tư. Tôi được...”
"Elena!" Bestigui đánh đổ cốc cà phê ra bàn, cà phê chảy tràn trên mặt gỗ bóng, ướt hết mớ giấy tờ. "Cút mẹ đi! Cút ra! CÚT”
"… anh trai của Lula Landry, John Bristow thuê để…”
"ELENA!”
Cô gái xinh đẹp mảnh khảnh vẫn đeo tai nghe chạy ngay vào, đứng run rẩy cạnh Strike. Trông cô ta hết cả hồn vía.
"Gọi cho bảo vệ đi, con ranh ngủ gục kia!”
Cô ta chạy ngay ra ngoài. Bestigui cao chừng một mét rưỡi là cùng. Lúc này ông ta đã đứng hẳn dậy, đi ra trước bàn. Ông nhìn Strike như một con chó Pitbull vừa phát hiện thấy lãnh địa mới bị một con chó Rottweiler xâm chiếm. Elena để cửa mở, nhân viên ở văn phòng bên ngoài lố nhố nhìn vào, vừa sợ hãi vừa tò mò không rời mắt được.
"Tôi đã cố bắt liên lạc với ông trong mấy tuần rồi, thưa ông Bestigui…”
"Mày gặp rắc rối to rồi con à," Bestigui nói, tiến lại gần hắn, miệng gầm gừ, cặp vai bệ vệ khom lại.
"… để nói chuyện hôm cô Lula Landry chết.”
Qua cửa kính, hắn thấy hai người đàn ông lực lưỡng, mặt mày căng thẳng, mặc áo sơ mi trắng, cầm theo bộ đàm đang chạy đến từ phía bên phải.
"Đem nó ra khỏi đây!" Bestigui gầm lên, chỉ tay về phía Strike. Hai người bảo vệ va vào nhau ở cửa rồi chen vào hết trong phòng.
"Cụ thể là," Strike nói tiếp, "về vị trí của vợ ông, bà Tansy, khi Lula ngã xuống…”
"Tống nó ra ngoài và gọi cảnh sát ngay! Làm quái nào mà nó vào đây được?”
“…bởi vì có người cho tôi xem mấy tấm hình chứng tỏ lời khai của bà nhà. Bỏ ra," Strike quay sang nói với tay bảo vệ trẻ hơn, tay này vừa níu cánh tay hắn lại, "nếu không tôi sẽ vứt anh qua cửa sổ.”
Tay bảo vệ không buông ra nhưng nhìn Bestigui, chờ lệnh.
Cặp mắt màu xanh đậm của Bestigui quắc lên, nhìn chằm chằm vào Strike. Ông ta nắm chặt bàn tay lại rồi thả ra. Một lúc lâu sau ông ta lên tiếng.
"Nói năng nhảm như cứt.”
Nhưng ông ta không ra lệnh cho hai người bảo vệ kéo Strike ra khỏi phòng.
"Người chụp hình đứng trên vỉa hè đối diện nhà ông lúc sáng sớm ngày Tám tháng Giêng. Anh ta không biết được bức hình đó có giá trị như thế nào. Nếu ông không muốn nói chuyện với tôi, cũng được thôi. Cảnh sát và báo chí sẽ vào cuộc. Đằng nào thì cũng vậy cả.”
Strike bước ra phía cửa. Hai người bảo vệ vẫn còn túm lấy cánh tay hắn bị bất ngờ, trong giây lát trông như đổi ý quyết giữ hắn lại.
"Cút ra," Bestigui đột ngột nói với đám thuộc hạ. "Khi cần tao sẽ gọi. Đóng cửa lại.”
Hai người đi ra. Khi cánh cửa đã đóng, Bestigui nói:
"Được rồi. Đồ khốn. Cho mày năm phút.”
Strike ngồi xuống chiếc ghế bọc da màu đen đối diện với bàn của Bestigui, mặc dù chưa được mời mọc gì. Nhà sản xuất phim trở lại chỗ ngồi cũ, vẫn nhìn Strike bằng cặp mắt lạnh lùng, cứng rắn, khác hẳn với cái nhìn của bà vợ ông ta. Bestigui có cặp mắt tính toán thận trọng của một tay cờ bạc chuyên nghiệp. Ông ta với tay lấy gói cigar cỡ nhỏ, kéo cái gạt tàn thuỷ tinh màu đen tới trước mặt và rút hộp quẹt vàng ra châm thuốc.
"Được rồi, vậy mấy cái hình giả định đó có gì," ông ta nói, nheo mắt nhìn qua lớp khói thuốc hăng hắc, đúng kiểu ông trùm điện ảnh.
"Chụp lại bóng đổ," Strike nói, "của một người đàn bà đang cúi người trên ban công, ngay bên ngoài cửa sổ phòng khách nhà ông. Trong hình bà ta dường như không mặc gì, nhưng cả tôi và ông đều biết, là có mặc đồ lót.”
Bestigui phả mạnh một hơi thuốc trong vài giây, rồi rút điếu cigar ra và nói:
"Vớ vẩn. Từ bên kia đường không thể thấy được. Nền ban công bằng đá nguyên khối, từ góc đó không thấy được gì cả. Hơi bị liều đó.”
"Trong phòng khách của ông lúc đó có bật đèn. Có thể thấy được bóng bà Tansy qua khe hở trên ban công. Có đủ chỗ cho bà ta ở đó, đương nhiên rồi, vì lúc đó làm gì có chậu cây cảnh, phải vậy không? Người ta thường bứt rứt không yên, phải làm méo mó hiện trường cho bằng được, mặc dù đã yên ổn." Strike nói thêm, thản nhiên như không. "Ông cố làm như trên ban công không có đủ chỗ cho ai đứng cả, đúng không? Nhưng ông không thể quay ngược thời gian để dùng Photoshop chỉnh sửa sự thật. Thực tế là Tansy lúc đó hoàn toàn có thể nghe được tất cả những gì xảy ra trên ban công tầng ba, ngay trước khi Lula Landry chết.
"Tôi cho là như thế này," Strike nói tiếp, trong khi Bestigui tiếp tục nheo mắt nhìn hắn qua làn khói từ điếu cigar. "Ông và bà nhà hẳn đã cãi nhau khi bà ta đang cởi áo ngoài chuẩn bị đi ngủ. Có lẽ vì ông tìm thấy vài tép trong nhà tắm, hay bắt quả tang bà đang phê. Vậy là ông quyết định phạt Tansy bằng cách tống cổ ra ngoài ban công, giữa cái lạnh dưới không độ.”
"Người ta chắc sẽ đặt câu tại sao một con phố đầy ắp paparazzi mà không ai nhìn thấy một người đàn bà gần như trần truồng vừa bị đuổi ra ngoài ban công ngay trên đầu họ. Nhưng đêm đó tuyết rơi rất dày. Còn đám thợ săn ảnh vừa phải liên tục dậm chân xuống đất để giữ ấm vừa phải tập trung nhìn về cuối đường vì Lula và Deeby có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào. Tansy cũng không hề la hét đúng không? Bà ta cúi người xuống, nấp kín, không muốn lộ mặt ra trước báo giới, khi trên người chỉ có mỗi bộ đồ lót. Có thể ông đã tống cổ bà ta ra đó ngay lúc xe của Lula vừa về đến nơi. Không ai lại đi nhìn lên cửa sổ nhà ông khi Lula Landry vừa xuất hiện, mặc áo đầm mỏng manh.”
"Toàn nhảm nhí vớ vẩn," Bestigui nói. "Anh cóc có tấm hình nào cả.”
"Tôi chưa bao giờ nói là tôi có mấy tấm hình đó. Tôi chỉ nói là có người đã cho tôi xem.”
Bestigui rút điếu cigar ra khỏi miệng, rồi đổi ý không muốn nói nữa, ngậm lên trở lại. Strike đợi một lúc khá lâu nhưng khi đã rõ là Bestigui không nói năng gì, hắn tiếp:
“Tansy hẳn đã đập lên cửa ngay sau khi thấy Landry rớt xuống. Ông không ngờ bà ta lại đập cửa la lối đúng không? Sợ phải phơi bày bản tính vũ phu trước bàn dân thiên hạ, ông mở cửa ngay. Tansy vừa la hét vừa chạy vào, ngang qua mặt ông, chạy thẳng xuống nhà dưới để báo với Derrick Wilson.
"Lúc đó ông mới nhìn xuống lan can và thấy Lula Landry nằm chết trên mặt đường.”
Bestigui phả khói thuốc chậm rãi, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Strike.
"Bồi thẩm đoàn hẳn sẽ thấy chuyện ông làm ngay sau đó vô cùng mờ ám. Ông không gọi 999. Ông không chạy theo bà vợ bị lạnh cóng, còn đang hoảng loạn. Ông thậm chí còn không chạy vào toilet để phi tang hết chỗ ma túy vẫn còn vương vãi trong đó, dù nếu ông làm chuyện này thực thì bồi thẩm đoàn thấy còn có vẻ hợp lý.
"Không, ngay sau đó, trước khi chạy theo bà vợ hay gọi cảnh sát, ông lại đi lau cửa sổ thật sạch. Nên trên cửa sổ không hề có dấu tay của Tansy vịn vào từ bên ngoài, đúng vậy không? Ưu tiên hàng đầu lúc đó của ông là xóa sạch dấu vết vụ tống bà vợ ra ngoài ban công, trong khi bên ngoài âm mười độ. Ông đã sẵn tai tiếng bạo lực hiếp đáp, cộng thêm vụ lùm xùm với cô nhân viên cũ vẫn còn lơ lửng, dại gì mà cúng thêm bằng chứng cho báo chí hay công tố viên?
"Sau khi đã yên tâm rằng mọi dấu vân tay trên cửa kính đều bị xoá sạch, ông chạy xuống nhà dưới rồi bắt bà Tansy quay trở về căn hộ. Trong thời gian ngắn ngủi đợi cảnh sát đến, ông khống chế Tansy, buộc bà ta không được khai ra đã ở đâu khi Lula rơi xuống. Tôi không biết ông hứa hẹn hay hù doạ gì bà ta, nhưng rõ là có tác dụng.
"Nhưng ông vẫn chưa thấy yên tâm, vì lúc đó Tansy quá sốc và hoảng loạn, ông e là bà ta sẽ buột miệng nói ra hết. Vậy là ông cố đánh lạc hướng cảnh sát bằng cách lu loa về cái bình hoa bị bể, để Tansy có thời gian bình tĩnh lại và làm đúng theo lời ông.
"Mà đúng là bà ta giữ lời thật còn gì nữa? Có Chúa mới biết vụ này tốn của ông bao nhiêu, nhưng mặc cho báo chí bủa vây, mặc cho người ta gọi mình là một kẻ hoang tưởng thối trí vì cocaine, bà ta trước sau vẫn khăng khăng rằng đã nghe thấy tiếng Landry và kẻ sát nhân cãi vã, mặc dù ở cách hai tầng lầu và có cả kính cách âm.
"Nhưng nếu biết được đã có tấm ảnh này," Strike tiếp, "tôi nghĩ bà ta sẽ nhẹ nhõm mà khai hết. Bà vợ ông nghĩ mình mê tiền hơn tất cả những thứ khác trên đời nhưng cũng bị cắn rứt lương tâm lắm. Tôi tin chắc là chẳng bao lâu nữa bà ta sẽ khai hết thôi.”
Bestigui đã hút điếu cigar đến mẩu chót. Ông ta chậm rãi dụi đầu thuốc vào chiếc gạt tàn thủy tinh màu đen. Những giây tiếp theo dài dằng dặc, âm thanh ở văn phòng bên ngoài vọng vào qua cửa kính, tiếng người nói lao xao, rồi tiếng điện thoại đổ chuông.
Bestigui đứng dậy, kéo tấm rèm vải bạt xuống, che hết bức tường kính ngăn cách với bên ngoài, khuất mắt đám con gái tò mò hồi hộp. Ông ta ngồi xuống, ngón tay chuối mắn chậm rãi sờ soạng lên chiếc cằm sần sùi, nhìn Strike rồi nhìn ra ngoài, dán mắt vào tấm bạt màu kem trống trơn vừa được kéo xuống. Strike dường như thấy rõ ông ta đang cân nhắc từng lựa chọn, như đang lựa các lá bài, tính kế chơi tiếp.
“Màn cửa đã được kéo lại,” cuối cùng Bestigui lên tiếng. “Không có đủ ánh sáng chiếu ra để nhìn thấy một người đàn bà đang trốn trên ban công. Tansy sẽ giữ nguyên lời khai.”
“Chưa chắc,” Strike nói, duỗi chân ra; chiếc chân giả vẫn còn khó chịu. “Nếu tôi nói với bà ấy, đúng như ngôn ngữ của tòa, rằng việc hai người đã làm là ‘cản trở quá trình điều tra’. Nếu thành khẩn khai báo thì Tansy sẽ tránh được tù tội; cộng thêm sự thương hại chắc chắn của công chúng dành cho một nạn nhân bạo hành gia đình, rồi cả những lời mời mọc phỏng vấn độc quyền. Khi Tansy nhận ra rằng bà ta có quyền nói trước tòa, lần này người ta sẽ tin lời bà ấy, rồi có thể giúp lôi kẻ thủ ác ra ánh sáng, thì ông Bestigui à, tôi không nghĩ lúc đó ông có đủ tiền để Tansy ngậm miệng nữa đâu.”
Mép da sần sùi quanh miệng Bestigui giật khẽ. Ông ta cầm gói cigar lên nhưng không rút thêm điếu nào nữa. Một lâu sau đó ông ta chỉ im lặng, vờn gói thuốc qua mấy ngón tay.
Cuối cùng ông ta nói:
“Tôi không khai khiếc gì hết. Cút ra.”
Strike đứng im.
“Tôi biết ông rất muốn gọi cho luật sư,” hắn nói, “nhưng tôi nghĩ ông đã bỏ sót một cơ hội ở đây.”
“Đủ rồi. Tôi nói rồi, cút ra.”
“Có khó khăn đến đâu nữa thì thừa nhận sự thật đêm hôm đó vẫn còn hơn là trở thành nghi can số một trong một vụ án mạng. Từ lúc này trở đi ông chỉ có thể chọn phương án đỡ tệ hơn mà thôi. Nếu khai thật ông sẽ không bị dính gì đến vụ giết người nữa.”
Lúc này Strike đã có được sự chú ý của Bestigui.
“Ông không thể là thủ phạm được,” Strike nói, “bởi vì nếu ông xô Landry xuống từ hai tầng lầu phía trên, ông sẽ không có đủ thời gian mở cửa cho Tansy vào trong nhà, chỉ vài giây sau khi thi thể rơi xuống. Tôi nghĩ ông tống bà vợ ra ngoài, đi thẳng vào giường nằm một lúc – bên cảnh sát có nói trên giường chăn gối lộn xộn, như vừa có người nằm – nhưng lúc đó ông vẫn để mắt nhìn đồng hồ. Tôi nghĩ ông không muốn ngủ quên luôn, vì nếu Tansy bị nhốt ngoài ban công quá lâu mà chết cóng thì ông sẽ bị khép tội ngộ sát. Chẳng lạ gì khi Wilson nói rằng khi chạy xuống nhà bà ta run như cầy sấy. Có lẽ lúc đó bà ta đang bị hạ thân nhiệt giai đoạn đầu rồi.”
Lại im lặng. Chỉ nghe được tiếng mấy ngón tay cục mịch của Bestigui gõ nhè nhẹ trên cạnh bàn. Strike rút cuốn sổ tay ra.
“Bây giờ ông trả lời vài câu hỏi được không?”
“Đồ khốn!”
Cơn giận dữ của Bestigui bị kiềm chế nãy giờ đã bùng nổ. Ông ta nghiến hàm, vai gồng lên ngang lỗ tai. Hắn hình dung lúc nạt nộ bà vợ gầy gò, đang phê trắng mắt chắc ông ta trông cũng như vậy, thêm hai bàn tay co vuốt toan bóp cổ.
“Ở đây nói thẳng ra là ông đang ngập bùn tới mũi rồi,” Strike nói thản nhiên như không, “nhưng chìm tới đâu nữa là tùy ở ông. Ông có thể phủ nhận tất cả, rồi đấu đá với bà vợ tại tòa và trên mặt báo, rồi ngồi tù vì tội khai man và cản trở người thi hành công vụ. Hoặc ông có thể bắt đầu hợp tác, ngay lúc này đây để có được sự biết ơn và thiện ý của gia đình Lula. Như vậy sẽ được coi là thành khẩn khai báo, sẽ rất có ích khi xin giảm tội. Nếu thông tin mà ông cung cấp giúp tìm ra thủ phạm, tôi nghĩ cùng lắm ông chỉ bị khiển trách. Trong vụ này, cảnh sát mới là chỗ sẽ hứng trọn đòn của dư luận và báo chí.”
Bestigui thở nặng nhọc, nhưng dường như đang cân nhắc lời của Strike. Cuối cùng, ông ta gầm gừ:
“Đếch có tên sát nhân nào cả. Wilson chẳng thấy ai trên đó cả. Landry nhảy lầu,” ông ta nói, đầu giật giật, ra ý phủ nhận, “Cô ta cũng chỉ là một đứa nghiện ngập điên khùng, như mụ vợ khốn nạn của tôi.”
“Có một tên sát nhân,” Strike nói ngắn gọn, “và ông đã giúp hắn ta thoát tội.”
Dường như ở vẻ mặt Strike có gì đó khiến Bestigui không tiếp tục bỉ bai hắn được nữa. Khi ngẫm ngợi về những lời Strike vừa nói, cặp mắt Bestigui nheo lại, chỉ còn như hai sợi chỉ đen.
“Tôi nghe nói ông muốn mời Lula đóng phim?”
Bestigui có vẻ lúng túng khi Strike thay đổi chủ đề.
“Chỉ mới định vậy thôi,” ông ta lầm bầm. “Bình hoa di động, nhưng quá đẹp.”
“Ông muốn đưa cô ấy và Deeby Macc vào cùng một phim?”
“Hai đứa đó đứng chung thì hái ra tiền.”
“Còn bộ phim ông định làm sau khi cô ấy chết nữa – kiểu dựa theo chuyện có thật, phải vậy không? Tôi nghe nói Tony Landry không được vui lắm.”
Strike ngạc nhiên khi thấy một nụ cười dâm dật hiện dần lên trên gương mặt phì nộn của Bestigui.
“Ai nói với anh vậy?”
“Không đúng à?”
Dường như mãi đến lúc này Bestigui mới làm chủ lại được tình thế.
“Không, sai bét. Anthony Landry đã nhăm nhe trước với tôi là sau khi phu nhân Bristow chết, ông ta sẽ sẵn sàng nói chuyện với tôi.”
“Lúc gọi cho ông về chuyện đó ông Landry không tức tối gì à?”
“Chỉ nói miễn là làm sao phải tế nhị, đừng thô quá, vân vân…”
“Ông có quen biết Tony Landry không?”
“Tôi có biết ông ta.”
“Trong hoàn cảnh nào?”
Bestigui gãi cằm, mỉm cười một mình.
“À, đương nhiên rồi, Landry là luật sư của vợ ông trong vụ ly dị.”
“Hiện thời là như vậy,” Bestigui nói.
“Ông nghĩ Tansy sẽ thôi mướn Landry à?”
“Có thể,” Bestigui nói, nụ cười trở nên đểu cáng tự đắc. “Có mâu thuẫn quyền lợi. Để rồi xem.”
Strike nhìn xuống cuốn sổ, tính toán rủi ro, lạnh lùng như một tay chơi bài poker chuyên nghiệp. Hắn tự hỏi nếu khai thác hết hướng điều tra này thì có liều quá không, thực tế vẫn chưa có chứng cứ.
“Ý ông là,” hắn nói, ngẩng lên nhìn Bestigui, “ông đã nói với Landry rằng ông biết tay này đang ngủ với vợ của Cyprian May?”
Bestigui sững lại trong giây lát, rồi phá ra cười, thô lỗ và dữ dằn, rất đắc chí.
“Biết vụ đó hả?”
“Làm sao ông biết được?”
“Tôi thuê một thằng như anh vậy. Tôi cứ tưởng Tansy đang mèo mỡ, nhưng hóa ra là mụ ta bao che cho con em khốn nạn, trong khi Ursula ăn nằm với Tony Landry. Vui bỏ mẹ đi được nếu hai vợ chồng đó dắt nhau ra tòa. Cả hai bên đều có luật sư sừng sỏ. Công ty luật gia đình lâu đời sẽ giữa đường đứt gánh. Cyprian May coi vậy mà không vừa đâu. Ông ta đại diện cho mụ vợ thứ hai của tôi. Tôi sẽ sướng kinh người khi xem vụ đó. Dễ gì có dịp bọn luật sư vặt cổ lẫn nhau.”
“Như vậy ông đã thủ sẵn được một đòn trong vụ ly dị?”
Bestigui cười đểu qua làn khói thuốc.
“Chưa đứa nào biết là tôi biết cả. Tôi vẫn đang chờ đúng lúc mới nói.”
Nhưng rồi Bestigui dường như đột ngột nhớ ra là hiện giờ trong tay Tansy còn có một thứ vũ khí còn mạnh hơn, nụ cười của ông ta nhạt dần thành vẻ chua chát trên khuôn mặt sần sùi.
“Cuối cùng,” Strike nói. “Đêm Lula chết, sau khi ông chạy theo bà vợ xuống dưới sảnh để kéo bà ta quay trở lên, ông có nghe được gì bên ngoài căn hộ không?”
“Chứ không phải anh đang cố chứng minh là đếch nghe được gì trong nhà tôi nếu đóng cửa sổ hả?” Bestigui bật lại.
“Không phải từ ngoài đường; ý tôi là tiếng động ngay bên ngoài cửa căn hộ. Lúc đó hẳn Tansy còn la lối, nhưng lúc hai người đã vào trong nhà, khi ông cố ý làm bà ấy bình tĩnh lại? – Lúc đó có tiếng động gì ở bên ngoai không? Hay Tansy la to quá?”
“Mụ ta ồn ào bỏ mẹ,” Bestigui nói. “Tôi không nghe gì cả.”
“Hoàn toàn không có gì hết?”
“Không có gì đáng ngờ. Chỉ là Wilson chạy ngang qua cửa.”
“Wilson.”
“Đúng vậy.”
“Lúc nào?”
“Lúc anh nói đó. Khi vừa quay lại trong nhà."
“Ngay sau khi đóng cửa?”
“Ừ.”
“Nhưng lúc ông xuống dưới sảnh thì Wilson đã chạy lên lầu rồi, phải không?”
“Đúng thế.”
Những nếp nhăn trên trán và ở khóe miệng Bestigui trở nên sâu hơn.
“Vậy lúc ông vào lại trong nhà thì Wilson đã đi quá xa?”
“Ờ…”
“Nhưng ông nghe có tiếng bước chân trên cầu thang, ngay sau khi đóng cửa lại?”
Bestigui không trả lời. Lần đầu tiên Strike thấy ông ta đang khớp mọi thứ trong đầu lại.
“Tôi có nghe… đúng vậy… tiếng bước chân. Chạy ngay qua. Từ cầu thang xuống.”
“Được rồi,” Strike hỏi tiếp. “Ông có nhớ được là bước chân của một người hay hai người không?”
Bestigui nhướng mày, mắt ông ta giãn ra, không nhìn Strike nữa mà hồi tưởng lại ký ức lờ mờ cách đây ba tháng. “Hình như… một người. Vì vậy mà tôi nghĩ là Wilson. Nhưng không lý nào… Wilson vẫn còn ở trên tầng ba, kiểm tra căn hộ của Lula… vì sau đó tôi có nghe tiếng ông ta đi xuống trở lại… lúc sau… sau khi tôi gọi cảnh sát, tôi nghe tiếng chân ông ta chạy ngang cửa…”
“Tôi quên mất,” Bestigui nói, trong giây lát, ông ta có vẻ yếu đuối lạ kỳ. “Tôi quên mất. Lúc đó ồn ào quá. Tansy thì la hét.”
“Và, đương nhiên, ông còn bận nghĩ cho cái thân mình nữa” Strike nói gọn, đút cuốn sổ và cây viết vào túi rồi đứng lên. “Được rồi, tôi sẽ không làm mất thì giờ của ông nữa, hẳn ông đang muốn gọi điện cho luật sư. Ông đã giúp tôi rất nhiều. Hẹn gặp nhau ở tòa.”
Từ văn phòng đến Iver Heath mất gần một tiếng đồng hồ. Strike vào được trường quay sau khi giở mọi ngón: nói thật nhanh, doạ dẫm và xẹt ra mấy thứ giấy tờ tuỳ thân không hề giả mạo nhưng đã hết hạn. Tay bảo vệ, ban đầu vô cùng nghiêm túc, đã bị thuyết phục hoàn toàn trước thái độ thản nhiên như không của Strike, cùng với cụm từ "Cục điều tra đặc biệt" và tấm thẻ có hình hắn.
"Anh có hẹn trước không?" Ông ta hỏi Strike, đứng cao hơn hắn ba tấc trong cabin ngay cạnh barrier điện, bàn tay ông ta chụp lên ống nghe điện thoại.
"Không.”
"Chuyện gì vậy?”
"Chuyện ông Evan Duffield," Strike đáp. Hắn thấy tay bảo vệ sưng sỉa mặt mày và lầm bầm gì đó vào điện thoại.
Khoảng một phút sau, Strike được chỉ đường và mở barrier cho vào. Hắn chạy xe dọc theo một con đường uốn thoai thoải quanh toà nhà trường quay, vừa đi vừa nghĩ mấy vụ tai tiếng của Duffield coi vậy mà cũng có thể dùng vào việc có ích.
Một chiếc Mercedes đậu ở khoảng riêng tại bãi, chỗ có gắn bảng tên ghi chữ GIÁM ĐỐC SẢN XUẤT FREDDIE BESTIGUI. Strike đậu xe ngay sau đó vài hàng, rồi lừng lững đi ra khỏi xe. Tay tài xế của Bestigui nhìn theo hắn qua kính chiếu hậu. Hắn đi qua một lớp cửa kính, đến một cầu thang trông tầm thường như ở những toà nhà công cộng. Một thanh niên đang chạy xuống cầu thang, anh này giông giống Khỉ Con, nhưng sạch sẽ gọn gàng hơn một chút.
"Ông Freddie Bestigui ở đâu?" Strike hỏi anh ta.
""Tầng hai, văn phòng thứ nhất bên tay phải.”
Bestigui xấu xí y như trong những tấm hình hắn từng xem, cần cổ trùng trục, mặt dày rỗ. Ông ta ngồi ở bàn đặt trong góc phòng, phía sau tấm kính ngăn với văn phòng ngoài, đang nhăn nhó nhìn vào màn hình máy tính. Văn phòng ở bên ngoài đông đúc và chật chội. Nhiều phụ nữ trẻ đẹp đang làm việc tại bàn. Poster quảng cáo film dán đầy lên mấy cây cột. Trên vách đầy hình chụp thú cưng với thời gian biểu quay phim. Một cô gái xinh đẹp ngồi ngay gần cửa, mang một bộ tai nghe và micro trực điện thoại. Cô ngẩng lên nhìn hắn, hỏi:
"Chào anh, tôi giúp gì được cho anh?”
"Tôi tới đây để gặp ông Bestigui. Cô khỏi lo, tôi tự đi vô được.”
Hắn đi vào trong phòng của Bestigui, trước khi cô ta kịp nói gì.
Bestigui ngước lên nhìn, hai mắt ti hí giữa những nếp thịt chảy xệ, da ngăm ngăm lốm đốm nốt ruồi.
"Anh là ai?”
Ông ta đã chống tay đứng lên, bàn tay chuối mắn giữ chặt mép bàn.
"Tôi là Cormoran Strike, thám tử tư. Tôi được...”
"Elena!" Bestigui đánh đổ cốc cà phê ra bàn, cà phê chảy tràn trên mặt gỗ bóng, ướt hết mớ giấy tờ. "Cút mẹ đi! Cút ra! CÚT”
"… anh trai của Lula Landry, John Bristow thuê để…”
"ELENA!”
Cô gái xinh đẹp mảnh khảnh vẫn đeo tai nghe chạy ngay vào, đứng run rẩy cạnh Strike. Trông cô ta hết cả hồn vía.
"Gọi cho bảo vệ đi, con ranh ngủ gục kia!”
Cô ta chạy ngay ra ngoài. Bestigui cao chừng một mét rưỡi là cùng. Lúc này ông ta đã đứng hẳn dậy, đi ra trước bàn. Ông nhìn Strike như một con chó Pitbull vừa phát hiện thấy lãnh địa mới bị một con chó Rottweiler xâm chiếm. Elena để cửa mở, nhân viên ở văn phòng bên ngoài lố nhố nhìn vào, vừa sợ hãi vừa tò mò không rời mắt được.
"Tôi đã cố bắt liên lạc với ông trong mấy tuần rồi, thưa ông Bestigui…”
"Mày gặp rắc rối to rồi con à," Bestigui nói, tiến lại gần hắn, miệng gầm gừ, cặp vai bệ vệ khom lại.
"… để nói chuyện hôm cô Lula Landry chết.”
Qua cửa kính, hắn thấy hai người đàn ông lực lưỡng, mặt mày căng thẳng, mặc áo sơ mi trắng, cầm theo bộ đàm đang chạy đến từ phía bên phải.
"Đem nó ra khỏi đây!" Bestigui gầm lên, chỉ tay về phía Strike. Hai người bảo vệ va vào nhau ở cửa rồi chen vào hết trong phòng.
"Cụ thể là," Strike nói tiếp, "về vị trí của vợ ông, bà Tansy, khi Lula ngã xuống…”
"Tống nó ra ngoài và gọi cảnh sát ngay! Làm quái nào mà nó vào đây được?”
“…bởi vì có người cho tôi xem mấy tấm hình chứng tỏ lời khai của bà nhà. Bỏ ra," Strike quay sang nói với tay bảo vệ trẻ hơn, tay này vừa níu cánh tay hắn lại, "nếu không tôi sẽ vứt anh qua cửa sổ.”
Tay bảo vệ không buông ra nhưng nhìn Bestigui, chờ lệnh.
Cặp mắt màu xanh đậm của Bestigui quắc lên, nhìn chằm chằm vào Strike. Ông ta nắm chặt bàn tay lại rồi thả ra. Một lúc lâu sau ông ta lên tiếng.
"Nói năng nhảm như cứt.”
Nhưng ông ta không ra lệnh cho hai người bảo vệ kéo Strike ra khỏi phòng.
"Người chụp hình đứng trên vỉa hè đối diện nhà ông lúc sáng sớm ngày Tám tháng Giêng. Anh ta không biết được bức hình đó có giá trị như thế nào. Nếu ông không muốn nói chuyện với tôi, cũng được thôi. Cảnh sát và báo chí sẽ vào cuộc. Đằng nào thì cũng vậy cả.”
Strike bước ra phía cửa. Hai người bảo vệ vẫn còn túm lấy cánh tay hắn bị bất ngờ, trong giây lát trông như đổi ý quyết giữ hắn lại.
"Cút ra," Bestigui đột ngột nói với đám thuộc hạ. "Khi cần tao sẽ gọi. Đóng cửa lại.”
Hai người đi ra. Khi cánh cửa đã đóng, Bestigui nói:
"Được rồi. Đồ khốn. Cho mày năm phút.”
Strike ngồi xuống chiếc ghế bọc da màu đen đối diện với bàn của Bestigui, mặc dù chưa được mời mọc gì. Nhà sản xuất phim trở lại chỗ ngồi cũ, vẫn nhìn Strike bằng cặp mắt lạnh lùng, cứng rắn, khác hẳn với cái nhìn của bà vợ ông ta. Bestigui có cặp mắt tính toán thận trọng của một tay cờ bạc chuyên nghiệp. Ông ta với tay lấy gói cigar cỡ nhỏ, kéo cái gạt tàn thuỷ tinh màu đen tới trước mặt và rút hộp quẹt vàng ra châm thuốc.
"Được rồi, vậy mấy cái hình giả định đó có gì," ông ta nói, nheo mắt nhìn qua lớp khói thuốc hăng hắc, đúng kiểu ông trùm điện ảnh.
"Chụp lại bóng đổ," Strike nói, "của một người đàn bà đang cúi người trên ban công, ngay bên ngoài cửa sổ phòng khách nhà ông. Trong hình bà ta dường như không mặc gì, nhưng cả tôi và ông đều biết, là có mặc đồ lót.”
Bestigui phả mạnh một hơi thuốc trong vài giây, rồi rút điếu cigar ra và nói:
"Vớ vẩn. Từ bên kia đường không thể thấy được. Nền ban công bằng đá nguyên khối, từ góc đó không thấy được gì cả. Hơi bị liều đó.”
"Trong phòng khách của ông lúc đó có bật đèn. Có thể thấy được bóng bà Tansy qua khe hở trên ban công. Có đủ chỗ cho bà ta ở đó, đương nhiên rồi, vì lúc đó làm gì có chậu cây cảnh, phải vậy không? Người ta thường bứt rứt không yên, phải làm méo mó hiện trường cho bằng được, mặc dù đã yên ổn." Strike nói thêm, thản nhiên như không. "Ông cố làm như trên ban công không có đủ chỗ cho ai đứng cả, đúng không? Nhưng ông không thể quay ngược thời gian để dùng Photoshop chỉnh sửa sự thật. Thực tế là Tansy lúc đó hoàn toàn có thể nghe được tất cả những gì xảy ra trên ban công tầng ba, ngay trước khi Lula Landry chết.
"Tôi cho là như thế này," Strike nói tiếp, trong khi Bestigui tiếp tục nheo mắt nhìn hắn qua làn khói từ điếu cigar. "Ông và bà nhà hẳn đã cãi nhau khi bà ta đang cởi áo ngoài chuẩn bị đi ngủ. Có lẽ vì ông tìm thấy vài tép trong nhà tắm, hay bắt quả tang bà đang phê. Vậy là ông quyết định phạt Tansy bằng cách tống cổ ra ngoài ban công, giữa cái lạnh dưới không độ.”
"Người ta chắc sẽ đặt câu tại sao một con phố đầy ắp paparazzi mà không ai nhìn thấy một người đàn bà gần như trần truồng vừa bị đuổi ra ngoài ban công ngay trên đầu họ. Nhưng đêm đó tuyết rơi rất dày. Còn đám thợ săn ảnh vừa phải liên tục dậm chân xuống đất để giữ ấm vừa phải tập trung nhìn về cuối đường vì Lula và Deeby có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào. Tansy cũng không hề la hét đúng không? Bà ta cúi người xuống, nấp kín, không muốn lộ mặt ra trước báo giới, khi trên người chỉ có mỗi bộ đồ lót. Có thể ông đã tống cổ bà ta ra đó ngay lúc xe của Lula vừa về đến nơi. Không ai lại đi nhìn lên cửa sổ nhà ông khi Lula Landry vừa xuất hiện, mặc áo đầm mỏng manh.”
"Toàn nhảm nhí vớ vẩn," Bestigui nói. "Anh cóc có tấm hình nào cả.”
"Tôi chưa bao giờ nói là tôi có mấy tấm hình đó. Tôi chỉ nói là có người đã cho tôi xem.”
Bestigui rút điếu cigar ra khỏi miệng, rồi đổi ý không muốn nói nữa, ngậm lên trở lại. Strike đợi một lúc khá lâu nhưng khi đã rõ là Bestigui không nói năng gì, hắn tiếp:
“Tansy hẳn đã đập lên cửa ngay sau khi thấy Landry rớt xuống. Ông không ngờ bà ta lại đập cửa la lối đúng không? Sợ phải phơi bày bản tính vũ phu trước bàn dân thiên hạ, ông mở cửa ngay. Tansy vừa la hét vừa chạy vào, ngang qua mặt ông, chạy thẳng xuống nhà dưới để báo với Derrick Wilson.
"Lúc đó ông mới nhìn xuống lan can và thấy Lula Landry nằm chết trên mặt đường.”
Bestigui phả khói thuốc chậm rãi, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Strike.
"Bồi thẩm đoàn hẳn sẽ thấy chuyện ông làm ngay sau đó vô cùng mờ ám. Ông không gọi 999. Ông không chạy theo bà vợ bị lạnh cóng, còn đang hoảng loạn. Ông thậm chí còn không chạy vào toilet để phi tang hết chỗ ma túy vẫn còn vương vãi trong đó, dù nếu ông làm chuyện này thực thì bồi thẩm đoàn thấy còn có vẻ hợp lý.
"Không, ngay sau đó, trước khi chạy theo bà vợ hay gọi cảnh sát, ông lại đi lau cửa sổ thật sạch. Nên trên cửa sổ không hề có dấu tay của Tansy vịn vào từ bên ngoài, đúng vậy không? Ưu tiên hàng đầu lúc đó của ông là xóa sạch dấu vết vụ tống bà vợ ra ngoài ban công, trong khi bên ngoài âm mười độ. Ông đã sẵn tai tiếng bạo lực hiếp đáp, cộng thêm vụ lùm xùm với cô nhân viên cũ vẫn còn lơ lửng, dại gì mà cúng thêm bằng chứng cho báo chí hay công tố viên?
"Sau khi đã yên tâm rằng mọi dấu vân tay trên cửa kính đều bị xoá sạch, ông chạy xuống nhà dưới rồi bắt bà Tansy quay trở về căn hộ. Trong thời gian ngắn ngủi đợi cảnh sát đến, ông khống chế Tansy, buộc bà ta không được khai ra đã ở đâu khi Lula rơi xuống. Tôi không biết ông hứa hẹn hay hù doạ gì bà ta, nhưng rõ là có tác dụng.
"Nhưng ông vẫn chưa thấy yên tâm, vì lúc đó Tansy quá sốc và hoảng loạn, ông e là bà ta sẽ buột miệng nói ra hết. Vậy là ông cố đánh lạc hướng cảnh sát bằng cách lu loa về cái bình hoa bị bể, để Tansy có thời gian bình tĩnh lại và làm đúng theo lời ông.
"Mà đúng là bà ta giữ lời thật còn gì nữa? Có Chúa mới biết vụ này tốn của ông bao nhiêu, nhưng mặc cho báo chí bủa vây, mặc cho người ta gọi mình là một kẻ hoang tưởng thối trí vì cocaine, bà ta trước sau vẫn khăng khăng rằng đã nghe thấy tiếng Landry và kẻ sát nhân cãi vã, mặc dù ở cách hai tầng lầu và có cả kính cách âm.
"Nhưng nếu biết được đã có tấm ảnh này," Strike tiếp, "tôi nghĩ bà ta sẽ nhẹ nhõm mà khai hết. Bà vợ ông nghĩ mình mê tiền hơn tất cả những thứ khác trên đời nhưng cũng bị cắn rứt lương tâm lắm. Tôi tin chắc là chẳng bao lâu nữa bà ta sẽ khai hết thôi.”
Bestigui đã hút điếu cigar đến mẩu chót. Ông ta chậm rãi dụi đầu thuốc vào chiếc gạt tàn thủy tinh màu đen. Những giây tiếp theo dài dằng dặc, âm thanh ở văn phòng bên ngoài vọng vào qua cửa kính, tiếng người nói lao xao, rồi tiếng điện thoại đổ chuông.
Bestigui đứng dậy, kéo tấm rèm vải bạt xuống, che hết bức tường kính ngăn cách với bên ngoài, khuất mắt đám con gái tò mò hồi hộp. Ông ta ngồi xuống, ngón tay chuối mắn chậm rãi sờ soạng lên chiếc cằm sần sùi, nhìn Strike rồi nhìn ra ngoài, dán mắt vào tấm bạt màu kem trống trơn vừa được kéo xuống. Strike dường như thấy rõ ông ta đang cân nhắc từng lựa chọn, như đang lựa các lá bài, tính kế chơi tiếp.
“Màn cửa đã được kéo lại,” cuối cùng Bestigui lên tiếng. “Không có đủ ánh sáng chiếu ra để nhìn thấy một người đàn bà đang trốn trên ban công. Tansy sẽ giữ nguyên lời khai.”
“Chưa chắc,” Strike nói, duỗi chân ra; chiếc chân giả vẫn còn khó chịu. “Nếu tôi nói với bà ấy, đúng như ngôn ngữ của tòa, rằng việc hai người đã làm là ‘cản trở quá trình điều tra’. Nếu thành khẩn khai báo thì Tansy sẽ tránh được tù tội; cộng thêm sự thương hại chắc chắn của công chúng dành cho một nạn nhân bạo hành gia đình, rồi cả những lời mời mọc phỏng vấn độc quyền. Khi Tansy nhận ra rằng bà ta có quyền nói trước tòa, lần này người ta sẽ tin lời bà ấy, rồi có thể giúp lôi kẻ thủ ác ra ánh sáng, thì ông Bestigui à, tôi không nghĩ lúc đó ông có đủ tiền để Tansy ngậm miệng nữa đâu.”
Mép da sần sùi quanh miệng Bestigui giật khẽ. Ông ta cầm gói cigar lên nhưng không rút thêm điếu nào nữa. Một lâu sau đó ông ta chỉ im lặng, vờn gói thuốc qua mấy ngón tay.
Cuối cùng ông ta nói:
“Tôi không khai khiếc gì hết. Cút ra.”
Strike đứng im.
“Tôi biết ông rất muốn gọi cho luật sư,” hắn nói, “nhưng tôi nghĩ ông đã bỏ sót một cơ hội ở đây.”
“Đủ rồi. Tôi nói rồi, cút ra.”
“Có khó khăn đến đâu nữa thì thừa nhận sự thật đêm hôm đó vẫn còn hơn là trở thành nghi can số một trong một vụ án mạng. Từ lúc này trở đi ông chỉ có thể chọn phương án đỡ tệ hơn mà thôi. Nếu khai thật ông sẽ không bị dính gì đến vụ giết người nữa.”
Lúc này Strike đã có được sự chú ý của Bestigui.
“Ông không thể là thủ phạm được,” Strike nói, “bởi vì nếu ông xô Landry xuống từ hai tầng lầu phía trên, ông sẽ không có đủ thời gian mở cửa cho Tansy vào trong nhà, chỉ vài giây sau khi thi thể rơi xuống. Tôi nghĩ ông tống bà vợ ra ngoài, đi thẳng vào giường nằm một lúc – bên cảnh sát có nói trên giường chăn gối lộn xộn, như vừa có người nằm – nhưng lúc đó ông vẫn để mắt nhìn đồng hồ. Tôi nghĩ ông không muốn ngủ quên luôn, vì nếu Tansy bị nhốt ngoài ban công quá lâu mà chết cóng thì ông sẽ bị khép tội ngộ sát. Chẳng lạ gì khi Wilson nói rằng khi chạy xuống nhà bà ta run như cầy sấy. Có lẽ lúc đó bà ta đang bị hạ thân nhiệt giai đoạn đầu rồi.”
Lại im lặng. Chỉ nghe được tiếng mấy ngón tay cục mịch của Bestigui gõ nhè nhẹ trên cạnh bàn. Strike rút cuốn sổ tay ra.
“Bây giờ ông trả lời vài câu hỏi được không?”
“Đồ khốn!”
Cơn giận dữ của Bestigui bị kiềm chế nãy giờ đã bùng nổ. Ông ta nghiến hàm, vai gồng lên ngang lỗ tai. Hắn hình dung lúc nạt nộ bà vợ gầy gò, đang phê trắng mắt chắc ông ta trông cũng như vậy, thêm hai bàn tay co vuốt toan bóp cổ.
“Ở đây nói thẳng ra là ông đang ngập bùn tới mũi rồi,” Strike nói thản nhiên như không, “nhưng chìm tới đâu nữa là tùy ở ông. Ông có thể phủ nhận tất cả, rồi đấu đá với bà vợ tại tòa và trên mặt báo, rồi ngồi tù vì tội khai man và cản trở người thi hành công vụ. Hoặc ông có thể bắt đầu hợp tác, ngay lúc này đây để có được sự biết ơn và thiện ý của gia đình Lula. Như vậy sẽ được coi là thành khẩn khai báo, sẽ rất có ích khi xin giảm tội. Nếu thông tin mà ông cung cấp giúp tìm ra thủ phạm, tôi nghĩ cùng lắm ông chỉ bị khiển trách. Trong vụ này, cảnh sát mới là chỗ sẽ hứng trọn đòn của dư luận và báo chí.”
Bestigui thở nặng nhọc, nhưng dường như đang cân nhắc lời của Strike. Cuối cùng, ông ta gầm gừ:
“Đếch có tên sát nhân nào cả. Wilson chẳng thấy ai trên đó cả. Landry nhảy lầu,” ông ta nói, đầu giật giật, ra ý phủ nhận, “Cô ta cũng chỉ là một đứa nghiện ngập điên khùng, như mụ vợ khốn nạn của tôi.”
“Có một tên sát nhân,” Strike nói ngắn gọn, “và ông đã giúp hắn ta thoát tội.”
Dường như ở vẻ mặt Strike có gì đó khiến Bestigui không tiếp tục bỉ bai hắn được nữa. Khi ngẫm ngợi về những lời Strike vừa nói, cặp mắt Bestigui nheo lại, chỉ còn như hai sợi chỉ đen.
“Tôi nghe nói ông muốn mời Lula đóng phim?”
Bestigui có vẻ lúng túng khi Strike thay đổi chủ đề.
“Chỉ mới định vậy thôi,” ông ta lầm bầm. “Bình hoa di động, nhưng quá đẹp.”
“Ông muốn đưa cô ấy và Deeby Macc vào cùng một phim?”
“Hai đứa đó đứng chung thì hái ra tiền.”
“Còn bộ phim ông định làm sau khi cô ấy chết nữa – kiểu dựa theo chuyện có thật, phải vậy không? Tôi nghe nói Tony Landry không được vui lắm.”
Strike ngạc nhiên khi thấy một nụ cười dâm dật hiện dần lên trên gương mặt phì nộn của Bestigui.
“Ai nói với anh vậy?”
“Không đúng à?”
Dường như mãi đến lúc này Bestigui mới làm chủ lại được tình thế.
“Không, sai bét. Anthony Landry đã nhăm nhe trước với tôi là sau khi phu nhân Bristow chết, ông ta sẽ sẵn sàng nói chuyện với tôi.”
“Lúc gọi cho ông về chuyện đó ông Landry không tức tối gì à?”
“Chỉ nói miễn là làm sao phải tế nhị, đừng thô quá, vân vân…”
“Ông có quen biết Tony Landry không?”
“Tôi có biết ông ta.”
“Trong hoàn cảnh nào?”
Bestigui gãi cằm, mỉm cười một mình.
“À, đương nhiên rồi, Landry là luật sư của vợ ông trong vụ ly dị.”
“Hiện thời là như vậy,” Bestigui nói.
“Ông nghĩ Tansy sẽ thôi mướn Landry à?”
“Có thể,” Bestigui nói, nụ cười trở nên đểu cáng tự đắc. “Có mâu thuẫn quyền lợi. Để rồi xem.”
Strike nhìn xuống cuốn sổ, tính toán rủi ro, lạnh lùng như một tay chơi bài poker chuyên nghiệp. Hắn tự hỏi nếu khai thác hết hướng điều tra này thì có liều quá không, thực tế vẫn chưa có chứng cứ.
“Ý ông là,” hắn nói, ngẩng lên nhìn Bestigui, “ông đã nói với Landry rằng ông biết tay này đang ngủ với vợ của Cyprian May?”
Bestigui sững lại trong giây lát, rồi phá ra cười, thô lỗ và dữ dằn, rất đắc chí.
“Biết vụ đó hả?”
“Làm sao ông biết được?”
“Tôi thuê một thằng như anh vậy. Tôi cứ tưởng Tansy đang mèo mỡ, nhưng hóa ra là mụ ta bao che cho con em khốn nạn, trong khi Ursula ăn nằm với Tony Landry. Vui bỏ mẹ đi được nếu hai vợ chồng đó dắt nhau ra tòa. Cả hai bên đều có luật sư sừng sỏ. Công ty luật gia đình lâu đời sẽ giữa đường đứt gánh. Cyprian May coi vậy mà không vừa đâu. Ông ta đại diện cho mụ vợ thứ hai của tôi. Tôi sẽ sướng kinh người khi xem vụ đó. Dễ gì có dịp bọn luật sư vặt cổ lẫn nhau.”
“Như vậy ông đã thủ sẵn được một đòn trong vụ ly dị?”
Bestigui cười đểu qua làn khói thuốc.
“Chưa đứa nào biết là tôi biết cả. Tôi vẫn đang chờ đúng lúc mới nói.”
Nhưng rồi Bestigui dường như đột ngột nhớ ra là hiện giờ trong tay Tansy còn có một thứ vũ khí còn mạnh hơn, nụ cười của ông ta nhạt dần thành vẻ chua chát trên khuôn mặt sần sùi.
“Cuối cùng,” Strike nói. “Đêm Lula chết, sau khi ông chạy theo bà vợ xuống dưới sảnh để kéo bà ta quay trở lên, ông có nghe được gì bên ngoài căn hộ không?”
“Chứ không phải anh đang cố chứng minh là đếch nghe được gì trong nhà tôi nếu đóng cửa sổ hả?” Bestigui bật lại.
“Không phải từ ngoài đường; ý tôi là tiếng động ngay bên ngoài cửa căn hộ. Lúc đó hẳn Tansy còn la lối, nhưng lúc hai người đã vào trong nhà, khi ông cố ý làm bà ấy bình tĩnh lại? – Lúc đó có tiếng động gì ở bên ngoai không? Hay Tansy la to quá?”
“Mụ ta ồn ào bỏ mẹ,” Bestigui nói. “Tôi không nghe gì cả.”
“Hoàn toàn không có gì hết?”
“Không có gì đáng ngờ. Chỉ là Wilson chạy ngang qua cửa.”
“Wilson.”
“Đúng vậy.”
“Lúc nào?”
“Lúc anh nói đó. Khi vừa quay lại trong nhà."
“Ngay sau khi đóng cửa?”
“Ừ.”
“Nhưng lúc ông xuống dưới sảnh thì Wilson đã chạy lên lầu rồi, phải không?”
“Đúng thế.”
Những nếp nhăn trên trán và ở khóe miệng Bestigui trở nên sâu hơn.
“Vậy lúc ông vào lại trong nhà thì Wilson đã đi quá xa?”
“Ờ…”
“Nhưng ông nghe có tiếng bước chân trên cầu thang, ngay sau khi đóng cửa lại?”
Bestigui không trả lời. Lần đầu tiên Strike thấy ông ta đang khớp mọi thứ trong đầu lại.
“Tôi có nghe… đúng vậy… tiếng bước chân. Chạy ngay qua. Từ cầu thang xuống.”
“Được rồi,” Strike hỏi tiếp. “Ông có nhớ được là bước chân của một người hay hai người không?”
Bestigui nhướng mày, mắt ông ta giãn ra, không nhìn Strike nữa mà hồi tưởng lại ký ức lờ mờ cách đây ba tháng. “Hình như… một người. Vì vậy mà tôi nghĩ là Wilson. Nhưng không lý nào… Wilson vẫn còn ở trên tầng ba, kiểm tra căn hộ của Lula… vì sau đó tôi có nghe tiếng ông ta đi xuống trở lại… lúc sau… sau khi tôi gọi cảnh sát, tôi nghe tiếng chân ông ta chạy ngang cửa…”
“Tôi quên mất,” Bestigui nói, trong giây lát, ông ta có vẻ yếu đuối lạ kỳ. “Tôi quên mất. Lúc đó ồn ào quá. Tansy thì la hét.”
“Và, đương nhiên, ông còn bận nghĩ cho cái thân mình nữa” Strike nói gọn, đút cuốn sổ và cây viết vào túi rồi đứng lên. “Được rồi, tôi sẽ không làm mất thì giờ của ông nữa, hẳn ông đang muốn gọi điện cho luật sư. Ông đã giúp tôi rất nhiều. Hẹn gặp nhau ở tòa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.