Chương 46
CHANGNOC
19/05/2021
Thẩm Vy mỗi lúc một quá quát hơn khi hở một chút là cô quát nạt anh. Hạo Thần chẳng biết vì lí do gì mà luôn im lặng nhún nhường cô.
- Thẩm Vy, hôm nay ba mẹ gọi chúng ta về!! Em thu xếp đi!!
- Không đi!!
- Vậy anh và con sẽ đi, có gì anh sẽ nói em mệt nên không đi được!!
- Không cần nói dối, cứ nói thẳng tôi không muốn đi là được!!
- ...
Anh đành đưa Bảo Bảo về Vũ Gia chơi với ông bà nội và bà ngoại. Thẩm Vy ở nhà chẳng có gì ăn, bụng liền réo lên đòi công bằng. Mở tủ lạnh kiếm gì đó ăn liền thấy đĩa cơm chiên, bên dưới là giấy note của anh "Anh biết em sẽ đói, hâm lại và ăn đi!!" Thẩm Vy một ánh mắt xem trọng cũng không có. Đặt tờ giấy note lại chỗ cũ cô lôi mì gói ra ăn.
Hạo Thần trở về nhà thấy đĩa cơm còn nguyên vẹn liền nhíu mày
- Sao em không ăn?
- Anh có nghe nói sự dơ bẩn đụng đến đâu sẽ dơ bẩn đến đó chưa?
- Em có ý gì??
Cô không trả lời chỉ nhướn vai bỏ lên lầu. Hạo Thần thở hắt ra ngoài rồi tiến lên phòng làm việc.
Ngồi một lát liền có cơn đau tê buốt chạy sọc sống lưng khiến anh thở hắt. Anh cầm chai dầu qua phòng Bảo Bảo mà kêu con
- Bảo Bảo giúp ba!!
Nhóc con nghe ba gọi liền lồm cồm ngồi dậy dụi dụi mắt
- Ba bị đau lại sao?
- Ừm!!
Bảo Bảo nhận chai dầu bóp từ ba rồi ngồi dậy xoa xoa lên vết sẹo trên lưng ba. Lâu lâu bé đưa bàn tay mủm mỉm của mình ra mà nắm lại đấm đấm nhẹ lên. Vết sẹo năm đó nay gặp trời lạnh bỗng nhiên hành hạ anh liên tục. Cảm giác đau buốt như da bị xén lại khiến bả vai anh ê ẩm.
Sáng hôm sau, cô lướt qua anh mà đi làm. Hạo Thần thở hắt ra ngoài, cho con đi học rồi ăn cũng về tập đoàn. Dạo này công việc chất trồng khiến anh chẳng thể giải quyết hết.
Tối hôm ấy, Hạo Thần cùng con đùa giỡn trên sofa thì cô bước lại đặt lên bàn một tờ giấy. Hạo Thần nhíu mày nhìn cô
- Gì đây?
- Đơn ly hôn!! Tôi không muốn sống với anh nữa!!
- Em nói cái gì?
Hạo Thần đứng bật dậy nhìn thẳng vào mắt cô. Thẩm Vy chẳng có chút cảm xúc nào mà lạnh nhạt lên tiếng
- Tôi nói chúng ta ly hôn đi!! Tôi ký rồi, còn anh!!
Hạo Thần nhếch mép nhìn tờ đơn ly hôn rồi nhìn cô
- Lí do?
- Không có lí do gì cả! Tôi không muốn sống với anh nữa!!
Hạo Thần bật cười, tay anh nắm thành quyền nhìn cô với ánh mắt đã rơm rớm đỏ
- Thẩm Vy, hôn nhân đối với em là gì? Hai lần đưa đơn cho tôi, rốt cuộc tôi là con rối của em sao?
- Tôi mặc kệ, anh ký nhanh đi!!
- Em chắc chắn? Đây là lần thứ hai em mang tôi ra tòa cùng em đấy!!
- Tôi chắc chắn!!
- Được!! Nếu thật sự em chán tôi đến mức đó thì tôi sẽ trả tự do cho em!!
Nói rồi anh cúi xuống ký lên tờ đơn ly hôn. Thẩm Vy nhìn chữ ký của anh, từng nét một đâm mạnh vào tim cô. Có trách là trách anh bên ngoài mèo mã gà đồng, cô thật sự rất muốn hỏi lại anh. Đối với anh hôn nhân là gì?? Anh nghĩ cô muốn đưa tờ đơn này cho anh sao? Để đưa nó cho anh cô phải suy nghĩ nhiều như thế nào làm sao mà anh biết? Chỉ là cô không thể sống với một người chồng phản bội mình được. Cô không phải mẹ cô, cô không phải người luôn chịu nhẫn nhục và uất ức.
Hạo Thần ký xong liền bước ra ngoài, anh không biết vì lí do gì mà vợ chồng anh lại trở nên như vậy. Hạnh phúc vừa mới đó thôi sao lại trở nên tàn lụi như vậy?
Bảo Bảo đứng đó nhìn mẹ mình, bé khóc rồi. Bé tuy nhỏ nhưng vẫn hiểu ly hôn là gì
- Mẹ quá đáng lắm!! Ba Bảo Bảo phải làm sao đây? Trời đang rất lạnh đó!!
Bảo Bảo nhìn ra ngoài, sấm chớp liên hồi. Chốc lát đã mưa, bé đứng bên cạnh cửa số mà khóc lên
- Huhu...mẹ quá đáng...baba của Bảo Bảo sẽ đau đó...mưa rồi...sẽ lại càng lạnh hơn... huhu...baba về với Bảo Bảo đi mà... huhu...
Thẩm Vy hét lớn trước mặt nhóc
- Con có thôi ngay đi không? Lên lầu cho mẹ!!
- Con ghét mẹ...con không lên lầu đâu...con muốn ba...huhu...Baba về với Bảo Bảo đi... huhu...baba sẽ rất đau đó...baba về với Bảo Bảo đi mà...mưa rồi...huhu...mưa sẽ rất lạnh mà...baba còn không mặc áo khoác... huhu...
- Mẹ bảo con lên lầu!!
- Baba đau đó!! Mẹ thật đáng ghét!! Đêm nào baba cũng đau đớn mà nhăn mặt chịu đựng!! Baba không muốn mẹ lo nên chịu đựng vì mẹ, vậy mà mẹ cứ hết lần này đến lần khác làm baba khóc!! Tại sao mẹ lại quá đáng như vậy... huhu...mau trả baba cho con!!
Thẩm Vy như chết sững nhìn con
- Bảo Bảo, ba con làm sao?
Bảo Bảo vừa khóc vừa hít hít mà nói
- Baba có một vết sẹo trên lưng...dạo này lạnh ba rất hay bị đau nên qua phòng kêu con xoa bóp cho ba...híc...ba sợ mẹ lo nên không cho con nói với mẹ...híc...đã vậy ba còn rất hay khóc vì mẹ nữa...huhu...
Thẩm Vy như chết sững mà nhớ tới vết sẹo năm đó của anh
- Bảo Bảo, đi theo mẹ!!
- Thẩm Vy, hôm nay ba mẹ gọi chúng ta về!! Em thu xếp đi!!
- Không đi!!
- Vậy anh và con sẽ đi, có gì anh sẽ nói em mệt nên không đi được!!
- Không cần nói dối, cứ nói thẳng tôi không muốn đi là được!!
- ...
Anh đành đưa Bảo Bảo về Vũ Gia chơi với ông bà nội và bà ngoại. Thẩm Vy ở nhà chẳng có gì ăn, bụng liền réo lên đòi công bằng. Mở tủ lạnh kiếm gì đó ăn liền thấy đĩa cơm chiên, bên dưới là giấy note của anh "Anh biết em sẽ đói, hâm lại và ăn đi!!" Thẩm Vy một ánh mắt xem trọng cũng không có. Đặt tờ giấy note lại chỗ cũ cô lôi mì gói ra ăn.
Hạo Thần trở về nhà thấy đĩa cơm còn nguyên vẹn liền nhíu mày
- Sao em không ăn?
- Anh có nghe nói sự dơ bẩn đụng đến đâu sẽ dơ bẩn đến đó chưa?
- Em có ý gì??
Cô không trả lời chỉ nhướn vai bỏ lên lầu. Hạo Thần thở hắt ra ngoài rồi tiến lên phòng làm việc.
Ngồi một lát liền có cơn đau tê buốt chạy sọc sống lưng khiến anh thở hắt. Anh cầm chai dầu qua phòng Bảo Bảo mà kêu con
- Bảo Bảo giúp ba!!
Nhóc con nghe ba gọi liền lồm cồm ngồi dậy dụi dụi mắt
- Ba bị đau lại sao?
- Ừm!!
Bảo Bảo nhận chai dầu bóp từ ba rồi ngồi dậy xoa xoa lên vết sẹo trên lưng ba. Lâu lâu bé đưa bàn tay mủm mỉm của mình ra mà nắm lại đấm đấm nhẹ lên. Vết sẹo năm đó nay gặp trời lạnh bỗng nhiên hành hạ anh liên tục. Cảm giác đau buốt như da bị xén lại khiến bả vai anh ê ẩm.
Sáng hôm sau, cô lướt qua anh mà đi làm. Hạo Thần thở hắt ra ngoài, cho con đi học rồi ăn cũng về tập đoàn. Dạo này công việc chất trồng khiến anh chẳng thể giải quyết hết.
Tối hôm ấy, Hạo Thần cùng con đùa giỡn trên sofa thì cô bước lại đặt lên bàn một tờ giấy. Hạo Thần nhíu mày nhìn cô
- Gì đây?
- Đơn ly hôn!! Tôi không muốn sống với anh nữa!!
- Em nói cái gì?
Hạo Thần đứng bật dậy nhìn thẳng vào mắt cô. Thẩm Vy chẳng có chút cảm xúc nào mà lạnh nhạt lên tiếng
- Tôi nói chúng ta ly hôn đi!! Tôi ký rồi, còn anh!!
Hạo Thần nhếch mép nhìn tờ đơn ly hôn rồi nhìn cô
- Lí do?
- Không có lí do gì cả! Tôi không muốn sống với anh nữa!!
Hạo Thần bật cười, tay anh nắm thành quyền nhìn cô với ánh mắt đã rơm rớm đỏ
- Thẩm Vy, hôn nhân đối với em là gì? Hai lần đưa đơn cho tôi, rốt cuộc tôi là con rối của em sao?
- Tôi mặc kệ, anh ký nhanh đi!!
- Em chắc chắn? Đây là lần thứ hai em mang tôi ra tòa cùng em đấy!!
- Tôi chắc chắn!!
- Được!! Nếu thật sự em chán tôi đến mức đó thì tôi sẽ trả tự do cho em!!
Nói rồi anh cúi xuống ký lên tờ đơn ly hôn. Thẩm Vy nhìn chữ ký của anh, từng nét một đâm mạnh vào tim cô. Có trách là trách anh bên ngoài mèo mã gà đồng, cô thật sự rất muốn hỏi lại anh. Đối với anh hôn nhân là gì?? Anh nghĩ cô muốn đưa tờ đơn này cho anh sao? Để đưa nó cho anh cô phải suy nghĩ nhiều như thế nào làm sao mà anh biết? Chỉ là cô không thể sống với một người chồng phản bội mình được. Cô không phải mẹ cô, cô không phải người luôn chịu nhẫn nhục và uất ức.
Hạo Thần ký xong liền bước ra ngoài, anh không biết vì lí do gì mà vợ chồng anh lại trở nên như vậy. Hạnh phúc vừa mới đó thôi sao lại trở nên tàn lụi như vậy?
Bảo Bảo đứng đó nhìn mẹ mình, bé khóc rồi. Bé tuy nhỏ nhưng vẫn hiểu ly hôn là gì
- Mẹ quá đáng lắm!! Ba Bảo Bảo phải làm sao đây? Trời đang rất lạnh đó!!
Bảo Bảo nhìn ra ngoài, sấm chớp liên hồi. Chốc lát đã mưa, bé đứng bên cạnh cửa số mà khóc lên
- Huhu...mẹ quá đáng...baba của Bảo Bảo sẽ đau đó...mưa rồi...sẽ lại càng lạnh hơn... huhu...baba về với Bảo Bảo đi mà... huhu...
Thẩm Vy hét lớn trước mặt nhóc
- Con có thôi ngay đi không? Lên lầu cho mẹ!!
- Con ghét mẹ...con không lên lầu đâu...con muốn ba...huhu...Baba về với Bảo Bảo đi... huhu...baba sẽ rất đau đó...baba về với Bảo Bảo đi mà...mưa rồi...huhu...mưa sẽ rất lạnh mà...baba còn không mặc áo khoác... huhu...
- Mẹ bảo con lên lầu!!
- Baba đau đó!! Mẹ thật đáng ghét!! Đêm nào baba cũng đau đớn mà nhăn mặt chịu đựng!! Baba không muốn mẹ lo nên chịu đựng vì mẹ, vậy mà mẹ cứ hết lần này đến lần khác làm baba khóc!! Tại sao mẹ lại quá đáng như vậy... huhu...mau trả baba cho con!!
Thẩm Vy như chết sững nhìn con
- Bảo Bảo, ba con làm sao?
Bảo Bảo vừa khóc vừa hít hít mà nói
- Baba có một vết sẹo trên lưng...dạo này lạnh ba rất hay bị đau nên qua phòng kêu con xoa bóp cho ba...híc...ba sợ mẹ lo nên không cho con nói với mẹ...híc...đã vậy ba còn rất hay khóc vì mẹ nữa...huhu...
Thẩm Vy như chết sững mà nhớ tới vết sẹo năm đó của anh
- Bảo Bảo, đi theo mẹ!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.