Chương 1
Nguyệt Bán Đinh
17/09/2020
Mễ Nam vừa mới sinh ra liền chuẩn đoán chính xác bị một loại gen bệnh hiếm.
Cậu sẽ trở thành một Omega hoàn mỹ, khuôn mặt xinh đẹp lại thông minh, mang thai con cháu đời sau sẽ truyền lại được gen tốt nhất. Nhưng Mễ Nam cũng sẽ từ nhỏ liền bệnh nhẹ bệnh nặng không ngừng, thân thể cực yếu, hơi có một chút vô ý thôi liền sẽ chết.
Khi đó Mễ gia không có đủ điều kiện để nuôi cậu ——————— không có nhiều tiền như vậy.
Thời gian ở Mễ gia, cha mẹ khó xử phát sầu, Tưởng gia có quyền thế đối với bọn họ đưa ra điều kiện, yêu cầu Mễ Nam tương lai phải cùng Tưởng Hướng Nghi kết hôn, Tưởng gia có thể vì bọn họ mà cung cấp hết thảy đồ vật yêu cầu ra.
Tưởng Hướng Nghi thể chất đặc thù, chỉ có cùng Mễ Nam thể chất nhân tài như vậy có thể sinh được con cái.
Vì vậy Mễ Nam dựa vào Tưởng gia giúp đỡ qua gian nan mà trưởng thành.
Mễ Nam lớn lên nhỏ bé, xinh đẹp yếu ớt, thông minh khéo léo, cậu vì thân thể không tốt cho nên đến trường rất muộn, nhưng khi bắt đầu đi đến trường thì luôn luôn đứng đầu danh sách. Bởi vì Tưởng gia yêu cầu, tướng mạo và trang phục của cậu phải thường thường, cậu ở trường học kết giao với bạn học tốt, cũng được các đồng học hoan nghênh.
Ngoại trừ bình thường phải chú ý toàn bộ để không sinh bệnh ngoài ý muốn, trong sinh hoạt của cậu duy nhất không như ý chính là Tưởng Hướng Nghi.
Tưởng Hướng Nghi lớn hơn cậu năm tuổi, lúc Mễ Nam còn nhỏ, trong mắt Tưởng Hướng Nghi cậu chính là một thứ thường xuyên sinh bệnh, em trai nhà bên đáng thương không thể đi học. Tưởng Hướng Nghi sẽ chăm sóc cậu khi cậu phát sốt, ở cạnh giường của cậu mà ngủ gật, cũng sẽ khi thân thể Mễ Nam tốt lên một chút liền dẫn cậu ra ngoài chơi, trở về lại bị cha của mình trách cứ.
Tưởng Hướng Nghi sẽ nói cho cậu biết trong tiết học của mình biết được nhiều chuyện lý thú, chính mình bày ra cho cậu đồ chơi mới lạ có được.
Khi còn bé, Tưởng Hướng Nghi đối với cậu mà nói hết thảy đều tốt đẹp vô cùng. Mễ Nam kì thật tính cách có chút ác liệt, ngẫu nhiên sẽ giả bộ dạng đáng thương trêu cợt hắn, Tưởng Hướng Nghi cho tới bây giờ cũng không bao giờ tức giận, phát hiện bản thân bị lừa ngược lại còn vui cười lăn trên giường cậu cười to.
Cho nên về sau Tưởng Hướng Nghi đi nơi khác đi học, hắn trở nên vô cùng lãnh đạm, thậm chí còn có một lần mắng cậu tiếp cận mình là có dụng ý ——
Mễ Nam cũng vẫn cứ thích hắn.
Tại sinh nhật mười tám tuổi, ngày đó, Tưởng Hướng Nghi cũng không trở về chúc mừng cậu.
Mễ Nam ngày thường vụng trộm làm công việc khác, tích góp được số tiền không nhỏ, gạt mọi người mà đi gặp hắn.
Còn là một học sinh cấp 3, Mễ Nam không chút nào chột dạ, tìm bằng hữu gây khó dễ giúp mình làm giấy chứng nhận trà trộm vào trường Tưởng Hướng Nghi học, lại lẻn vào ký túc xá một người của Tưởng Hướng Nghi. Cậu trốn ở một nơi kín đáo, thầm nghĩ: Nhìn Tưởng Hướng Nghi vài lần rồi đi, nếu bị phát hiện liền giả bộ đáng thương mà được ở lại.
Mễ Nam đem tất cả ngụy trang đều bỏ xuống, lộ ra khuôn mặt vốn thanh tú.
Cậu cũng không biết Tưởng Hướng Nghi không tự nhiên mà ầm ĩ cái gì, đột nhiên thái độ đối với cậu thay đổi 180 độ, nhưng cậu biết rõ kỳ thật Tưởng Hướng Nghi cũng không biểu hiện chán ghét mình như vậy. Ngoài cửa sổ cậu chính mình gắn máy theo dõi, Tưởng gia ngay bên cạnh nhà cậu, Tưởng Hướng Nghi chỉ cần từ cửa sổ gian phòng nhìn ra, là có thể thấy gian phòng của Mễ Nam.
Mỗi lần Tưởng Hướng Nghi về nhà, cậu sẽ cố ý đem rèm kéo lên. Đối phương thỉnh thoảng sẽ nhìn xem cửa sổ của cậu hồi lâu, vẻ mặt phức tạp, cuối cùng lại nghiêng đầu rời đi làm bộ như chưa từng nhìn.
Mễ Nam trên mặt phi thường bình tĩnh, kỳ thực trong lòng có chút kích động nho nhỏ.
Cậu gõ bàn tính toán thật tốt, bị Tưởng Hướng Nghi phát hiện, liền nói muốn ở lại, sau đó giả bộ thương tâm đau khổ đem hết thảy mọi chuyện hỏi rõ ràng. Tưởng Hướng Nghi hung cậu quá vài lần, nhưng mà mỗi lần vừa thấy cậu lộ ra vẻ mặt bi thương, đối phương sẽ nuốt hết lời nói mạnh miệng vào mà rời đi.
Đợi một giờ, cửa phòng rốt cục cũng mở ra. Người vào cửa bước đi có chút hỗn độn, hơi thở thô nặng, có điểm không thích hợp.
Mễ Nam nắm chặt di động trốn ở phía sau ghế sô pha, chớp chớp mắt, ngay sau đó liền bị kinh sợ đến chẳng thể động đậy, hô hấp trở nên dồn dập, chân cũng mềm nhũn.
Cậu không nghĩ tới nghênh đón mình chính là một Alpha đang động dục.
Người kia giống như một con dã thú đánh mất toàn bộ ý chí, thô bạo mà đem cậu từ nơi ẩn nấp kéo ra. Mễ Nam phát run bởi bị ảnh hưởng pheromone của hắn, trong mắt ngưng tụ hơi nước, xem biểu tình của Tưởng Hướng Nghi so với thói quen của hắn không giống nhau, trở nên mù quáng dữ dằn.
Mễ Nam gọi Tưởng Hướng Nghi vài tiếng, Tưởng Hướng Nghi cũng không có phản ứng, đem cậu ném tới giường.
Căn phòng một mảnh tối đen, Mễ Nam không ngờ rằng mình cùng hắn sẽ phát sinh quan hệ trong cái tình huống này. Cậu run bần bật, khóc nức nở xin tha cũng không đổi lấy một tia thương hại. Tưởng Hướng Nghi dùng sức làm, khiến cậu cảm thấy eo như muốn đứt lìa, sẽ bị giết chết ở chỗ này mất. Động tác của Tưởng Hướng Nghi làm cậu cảm thấy đau, nhưng thân là Omega, bản năng khiến Mễ Nam giãy dục trong đau đớn và khoái cảm trầm luân.
Từ lúc hiểu chuyện tới giờ, Mễ Nam vẫn luôn một đường thuận lợi tính kế người khác, xuôi gió xuôi nước. Đây là lần đầu tiên có người thoát ra khỏi tính toán của cậu.
Sau đó, Alpha trên người mới hơi có chút dịu dàng, cúi người xuống hôn lên bả vai bị cắn ứ ngân thành màu tím. Mễ Nam bảo trì một tia thần trí cuối cùng, muốn tương kế tựu kế, ủy ủy khuất khuất ôm Tưởng Hướng Nghi mà lên án, lại nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của hắn gọi: "...Viên Tân?"
Viên Tân là ai?
Tay Mễ Nam dường như trở nên lạnh ngắt, lơ lửng trong không trung chường hai giây, liền thu về. Cậu mờ mịt nheo lại hai mắt, đột nhiên cắn môi dưới, nước mắt không vâng lời tràn ra từ khóe mắt, cậu vội lau đi.
Cậu sẽ trở thành một Omega hoàn mỹ, khuôn mặt xinh đẹp lại thông minh, mang thai con cháu đời sau sẽ truyền lại được gen tốt nhất. Nhưng Mễ Nam cũng sẽ từ nhỏ liền bệnh nhẹ bệnh nặng không ngừng, thân thể cực yếu, hơi có một chút vô ý thôi liền sẽ chết.
Khi đó Mễ gia không có đủ điều kiện để nuôi cậu ——————— không có nhiều tiền như vậy.
Thời gian ở Mễ gia, cha mẹ khó xử phát sầu, Tưởng gia có quyền thế đối với bọn họ đưa ra điều kiện, yêu cầu Mễ Nam tương lai phải cùng Tưởng Hướng Nghi kết hôn, Tưởng gia có thể vì bọn họ mà cung cấp hết thảy đồ vật yêu cầu ra.
Tưởng Hướng Nghi thể chất đặc thù, chỉ có cùng Mễ Nam thể chất nhân tài như vậy có thể sinh được con cái.
Vì vậy Mễ Nam dựa vào Tưởng gia giúp đỡ qua gian nan mà trưởng thành.
Mễ Nam lớn lên nhỏ bé, xinh đẹp yếu ớt, thông minh khéo léo, cậu vì thân thể không tốt cho nên đến trường rất muộn, nhưng khi bắt đầu đi đến trường thì luôn luôn đứng đầu danh sách. Bởi vì Tưởng gia yêu cầu, tướng mạo và trang phục của cậu phải thường thường, cậu ở trường học kết giao với bạn học tốt, cũng được các đồng học hoan nghênh.
Ngoại trừ bình thường phải chú ý toàn bộ để không sinh bệnh ngoài ý muốn, trong sinh hoạt của cậu duy nhất không như ý chính là Tưởng Hướng Nghi.
Tưởng Hướng Nghi lớn hơn cậu năm tuổi, lúc Mễ Nam còn nhỏ, trong mắt Tưởng Hướng Nghi cậu chính là một thứ thường xuyên sinh bệnh, em trai nhà bên đáng thương không thể đi học. Tưởng Hướng Nghi sẽ chăm sóc cậu khi cậu phát sốt, ở cạnh giường của cậu mà ngủ gật, cũng sẽ khi thân thể Mễ Nam tốt lên một chút liền dẫn cậu ra ngoài chơi, trở về lại bị cha của mình trách cứ.
Tưởng Hướng Nghi sẽ nói cho cậu biết trong tiết học của mình biết được nhiều chuyện lý thú, chính mình bày ra cho cậu đồ chơi mới lạ có được.
Khi còn bé, Tưởng Hướng Nghi đối với cậu mà nói hết thảy đều tốt đẹp vô cùng. Mễ Nam kì thật tính cách có chút ác liệt, ngẫu nhiên sẽ giả bộ dạng đáng thương trêu cợt hắn, Tưởng Hướng Nghi cho tới bây giờ cũng không bao giờ tức giận, phát hiện bản thân bị lừa ngược lại còn vui cười lăn trên giường cậu cười to.
Cho nên về sau Tưởng Hướng Nghi đi nơi khác đi học, hắn trở nên vô cùng lãnh đạm, thậm chí còn có một lần mắng cậu tiếp cận mình là có dụng ý ——
Mễ Nam cũng vẫn cứ thích hắn.
Tại sinh nhật mười tám tuổi, ngày đó, Tưởng Hướng Nghi cũng không trở về chúc mừng cậu.
Mễ Nam ngày thường vụng trộm làm công việc khác, tích góp được số tiền không nhỏ, gạt mọi người mà đi gặp hắn.
Còn là một học sinh cấp 3, Mễ Nam không chút nào chột dạ, tìm bằng hữu gây khó dễ giúp mình làm giấy chứng nhận trà trộm vào trường Tưởng Hướng Nghi học, lại lẻn vào ký túc xá một người của Tưởng Hướng Nghi. Cậu trốn ở một nơi kín đáo, thầm nghĩ: Nhìn Tưởng Hướng Nghi vài lần rồi đi, nếu bị phát hiện liền giả bộ đáng thương mà được ở lại.
Mễ Nam đem tất cả ngụy trang đều bỏ xuống, lộ ra khuôn mặt vốn thanh tú.
Cậu cũng không biết Tưởng Hướng Nghi không tự nhiên mà ầm ĩ cái gì, đột nhiên thái độ đối với cậu thay đổi 180 độ, nhưng cậu biết rõ kỳ thật Tưởng Hướng Nghi cũng không biểu hiện chán ghét mình như vậy. Ngoài cửa sổ cậu chính mình gắn máy theo dõi, Tưởng gia ngay bên cạnh nhà cậu, Tưởng Hướng Nghi chỉ cần từ cửa sổ gian phòng nhìn ra, là có thể thấy gian phòng của Mễ Nam.
Mỗi lần Tưởng Hướng Nghi về nhà, cậu sẽ cố ý đem rèm kéo lên. Đối phương thỉnh thoảng sẽ nhìn xem cửa sổ của cậu hồi lâu, vẻ mặt phức tạp, cuối cùng lại nghiêng đầu rời đi làm bộ như chưa từng nhìn.
Mễ Nam trên mặt phi thường bình tĩnh, kỳ thực trong lòng có chút kích động nho nhỏ.
Cậu gõ bàn tính toán thật tốt, bị Tưởng Hướng Nghi phát hiện, liền nói muốn ở lại, sau đó giả bộ thương tâm đau khổ đem hết thảy mọi chuyện hỏi rõ ràng. Tưởng Hướng Nghi hung cậu quá vài lần, nhưng mà mỗi lần vừa thấy cậu lộ ra vẻ mặt bi thương, đối phương sẽ nuốt hết lời nói mạnh miệng vào mà rời đi.
Đợi một giờ, cửa phòng rốt cục cũng mở ra. Người vào cửa bước đi có chút hỗn độn, hơi thở thô nặng, có điểm không thích hợp.
Mễ Nam nắm chặt di động trốn ở phía sau ghế sô pha, chớp chớp mắt, ngay sau đó liền bị kinh sợ đến chẳng thể động đậy, hô hấp trở nên dồn dập, chân cũng mềm nhũn.
Cậu không nghĩ tới nghênh đón mình chính là một Alpha đang động dục.
Người kia giống như một con dã thú đánh mất toàn bộ ý chí, thô bạo mà đem cậu từ nơi ẩn nấp kéo ra. Mễ Nam phát run bởi bị ảnh hưởng pheromone của hắn, trong mắt ngưng tụ hơi nước, xem biểu tình của Tưởng Hướng Nghi so với thói quen của hắn không giống nhau, trở nên mù quáng dữ dằn.
Mễ Nam gọi Tưởng Hướng Nghi vài tiếng, Tưởng Hướng Nghi cũng không có phản ứng, đem cậu ném tới giường.
Căn phòng một mảnh tối đen, Mễ Nam không ngờ rằng mình cùng hắn sẽ phát sinh quan hệ trong cái tình huống này. Cậu run bần bật, khóc nức nở xin tha cũng không đổi lấy một tia thương hại. Tưởng Hướng Nghi dùng sức làm, khiến cậu cảm thấy eo như muốn đứt lìa, sẽ bị giết chết ở chỗ này mất. Động tác của Tưởng Hướng Nghi làm cậu cảm thấy đau, nhưng thân là Omega, bản năng khiến Mễ Nam giãy dục trong đau đớn và khoái cảm trầm luân.
Từ lúc hiểu chuyện tới giờ, Mễ Nam vẫn luôn một đường thuận lợi tính kế người khác, xuôi gió xuôi nước. Đây là lần đầu tiên có người thoát ra khỏi tính toán của cậu.
Sau đó, Alpha trên người mới hơi có chút dịu dàng, cúi người xuống hôn lên bả vai bị cắn ứ ngân thành màu tím. Mễ Nam bảo trì một tia thần trí cuối cùng, muốn tương kế tựu kế, ủy ủy khuất khuất ôm Tưởng Hướng Nghi mà lên án, lại nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của hắn gọi: "...Viên Tân?"
Viên Tân là ai?
Tay Mễ Nam dường như trở nên lạnh ngắt, lơ lửng trong không trung chường hai giây, liền thu về. Cậu mờ mịt nheo lại hai mắt, đột nhiên cắn môi dưới, nước mắt không vâng lời tràn ra từ khóe mắt, cậu vội lau đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.