Chương 4
Nguyệt Bán Đinh
17/09/2020
Tưởng Hướng Nghi xoa xoa ấn đường, nói thẳng: "Mở cửa, bằng không tôi liền phá cửa xông vào."
Mễ Nam: "Không cần, có bản lĩnh thì anh phá một cái thử xem."
Mễ Nam siết chặt chốt cửa, tay Tưởng Hướng Nghi nắm lấy then cửa, mi mắt rũ xuống, thử xoay hai cái, tiếp theo thân thể lập tức tránh sang một bên, một cái châm nho nhỏ bắn ra. Mễ Nam ảo não cắn môi, nhanh chóng chạy về phòng, đem châm gây tê còn dư tìm ra, trộm giấu một cái ở trong tay.
Cậu ở cạnh cửa trang bị phòng về đơn giản, chỉ cần có người ý đồ xông vào liền sẽ bắn ra châm gây tê, chỉ là không nghĩ tới một đoạn thời gian không gặp, Tưởng Hướng Nghi so với trước kia phản ứng còn nhanh hơn rồi.
Khoá cửa ở trong tay Alpha căn bản chịu không được bao lâu, Mễ Nam vừa chuẩn bị sẵn sàng, người ở bên ngoài đã đem cửa đá văng. Hắn tại huyền quan ngừng vài giây, giống như đang đánh giá bài trí của căn phòng. Mễ Nam "ba ba ba" chạy tới dùng sức mà khoá cửa lại thật tốt, bước chân vừa ổn vừa nặng kia nhằm hướng phòng cậu đi tới.
Thanh âm Tưởng Hướng Nghi lần nữa vang lên: "Mở cửa."
Mễ Nam không nói lời nào, bò lên giường, đem chăn mền phủ hết lên người mình. Tưởng Hướng Nghi lặp lại một lần nữa, Mễ Nam hô lớn: "Tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt của anh nữa!"
Tưởng Hướng Nghi: "Đêm hôm đó có phải hay không là em?"
Mễ Nam hờn dỗi quát: "Không phải!"
Chỉ có điều an tĩnh được vài giây, cánh cửa đột nhiên phát ra tiếng vang thật lớn, rồi ầm ầm đổ xuống. Mễ Nam trốn ở trong chăn, hắn một tay xốc chăn lên, cậu đỏ hồng mắt ngẩng đầu, nổi giận đùng đùng trừng Tưởng Hướng Nghi.
Khuôn mặt Tưởng Hướng Nghi vẫn như vậy anh tuấn, bờ môi nhếch lên, thần sắc trước sau như một lãnh đạm, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Mễ Nam cắn môi đoạt lại chăn, Tưởng Hướng Nghi không cho, cậu liền từ trên giường bò dậy, mang theo điểm oan ức nói: "Anh chán ghét chết rồi. Anh lại không thích tôi. Tại sao lại muốn tời tìm tôi..."
Tưởng Hướng Nghi nhíu mày rồi lại thả lỏng, khẩu khí hoà hoãn nói: "Buổi tối ngày đó thực sự xin lỗi, tôi vốn muốn cứng rắn chống cự mà vượt qua, không ngờ em sẽ ở đó." Mễ Nam quay đầu đi không thèm nhìn hắn, hắn lại nói: "Vì sao không nói cho tôi biết?"
Mễ Nam không thèm để ý tới hắn, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Anh không thích tôi."
Tưởng Hướng Nghi khom lưng, nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm." Mễ Nam hít hít cái mũi, đôi mắt càng ướt, giống như lập tức muốn khóc.
Tưởng Hướng Nghi đã trốn tránh cậu nhiều năm, thấy mặt cậu gần như vậy, trong đầu quanh co một hồi, có chút mềm lòng, vươn tay lau đi nước mắt của cậu. Mễ Nam đột nhiên đứng dậy ôm chặt lấy hắn, cánh tay tinh tế cuốn lấy eo hắn, đem nước mắt đều chùi hết lên quần áo của hắn, lại để cho hả giận liền cắn cắn cổ hắn.
Gần đây thời tiết vẫn còn nóng, Tưởng Hướng Nghi vô cùng khinh bạc, làn da nhẵn nhụi của Mễ Nam cùng hắn như vậy dán cùng một chỗ, khí tức thuộc về Omega tiến vào xoang mũi, khiến hắn không khỏi xúc động. Tưởng Hướng Nghi nhắm mắt nhẫn nại, mặc kệ Mễ Nam phát tiết, cứng ngắc nâng tay lên muốn sờ tóc Mễ Nam, bỗng nhiên "tiểu huynh đệ" xuyên qua lớp quần áo thoáng cái đâm vào eo cậu.
Động tác của hắn lập tức dừng lại, Mễ Nam đẩy mạnh hắn ra, làm vẻ mặt quỷ.
"VƯƠNG BÁT ĐẢN! Không cần anh chịu trách nhiệm". Mễ Nam thối lui bến bên kia giường, hướng hắn lè lưỡi: "Đi tìm Omega kia mà động dục, hài tử này tôi sẽ phá, tôi không hề bồi anh chơi!"
Tưởng Hướng Nghi còn dư sức lực, lập tức muốn đi qua bắt cậu, Mễ Nam vội vàng hấp tấp nhảy xuống giường, cầm lấy vở trên bàn hướng hắn đánh, thoát khỏi tay của hắn. Nhanh tay chạm được góc áo của Tưởng Hướng Nghi, Mễ Nam bỗng chốc xuất ra châm gây tê, rốt cục Tưởng Hướng Nghi khó có thể chống đỡ mà nhuyễn xuống, trầm mặt, thanh âm khàn khàn gọi tên cậu.
Mễ Nam lui về phía sau hai bước, thuốc tê cuối cùng phát huy tác dụng hoàn toàn. Hai mắt Tưởng Hướng Nghi nhắm lại. Cậu cảnh giác đứng lại trong chốc lát, mới cẩn thận từng li từ tí đi qua, xác nhận Tưởng Hướng Nghĩ hoàn toàn ngất đi rồi, tìm dây thừng, đem tay chân Tưởng Hướng Nghi trói lại.
Cậu ghé vào bên người Tưởng Hướng Nghi, xoa bóp cái mũi Tưởng Hướng Nghi, chọt chọt mặt hắn, chơi một hồi lâu, bỗng nhiên cúi đầu, cắn môi Tưởng Hướng Nghi một cái.
"Lại không thích tôi". Cậu thấp giọng nỉ non: "Đem tên tôi gọi dễ nghe như vậy làm cái gì?"
Mễ Nam: "Không cần, có bản lĩnh thì anh phá một cái thử xem."
Mễ Nam siết chặt chốt cửa, tay Tưởng Hướng Nghi nắm lấy then cửa, mi mắt rũ xuống, thử xoay hai cái, tiếp theo thân thể lập tức tránh sang một bên, một cái châm nho nhỏ bắn ra. Mễ Nam ảo não cắn môi, nhanh chóng chạy về phòng, đem châm gây tê còn dư tìm ra, trộm giấu một cái ở trong tay.
Cậu ở cạnh cửa trang bị phòng về đơn giản, chỉ cần có người ý đồ xông vào liền sẽ bắn ra châm gây tê, chỉ là không nghĩ tới một đoạn thời gian không gặp, Tưởng Hướng Nghi so với trước kia phản ứng còn nhanh hơn rồi.
Khoá cửa ở trong tay Alpha căn bản chịu không được bao lâu, Mễ Nam vừa chuẩn bị sẵn sàng, người ở bên ngoài đã đem cửa đá văng. Hắn tại huyền quan ngừng vài giây, giống như đang đánh giá bài trí của căn phòng. Mễ Nam "ba ba ba" chạy tới dùng sức mà khoá cửa lại thật tốt, bước chân vừa ổn vừa nặng kia nhằm hướng phòng cậu đi tới.
Thanh âm Tưởng Hướng Nghi lần nữa vang lên: "Mở cửa."
Mễ Nam không nói lời nào, bò lên giường, đem chăn mền phủ hết lên người mình. Tưởng Hướng Nghi lặp lại một lần nữa, Mễ Nam hô lớn: "Tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt của anh nữa!"
Tưởng Hướng Nghi: "Đêm hôm đó có phải hay không là em?"
Mễ Nam hờn dỗi quát: "Không phải!"
Chỉ có điều an tĩnh được vài giây, cánh cửa đột nhiên phát ra tiếng vang thật lớn, rồi ầm ầm đổ xuống. Mễ Nam trốn ở trong chăn, hắn một tay xốc chăn lên, cậu đỏ hồng mắt ngẩng đầu, nổi giận đùng đùng trừng Tưởng Hướng Nghi.
Khuôn mặt Tưởng Hướng Nghi vẫn như vậy anh tuấn, bờ môi nhếch lên, thần sắc trước sau như một lãnh đạm, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Mễ Nam cắn môi đoạt lại chăn, Tưởng Hướng Nghi không cho, cậu liền từ trên giường bò dậy, mang theo điểm oan ức nói: "Anh chán ghét chết rồi. Anh lại không thích tôi. Tại sao lại muốn tời tìm tôi..."
Tưởng Hướng Nghi nhíu mày rồi lại thả lỏng, khẩu khí hoà hoãn nói: "Buổi tối ngày đó thực sự xin lỗi, tôi vốn muốn cứng rắn chống cự mà vượt qua, không ngờ em sẽ ở đó." Mễ Nam quay đầu đi không thèm nhìn hắn, hắn lại nói: "Vì sao không nói cho tôi biết?"
Mễ Nam không thèm để ý tới hắn, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Anh không thích tôi."
Tưởng Hướng Nghi khom lưng, nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm." Mễ Nam hít hít cái mũi, đôi mắt càng ướt, giống như lập tức muốn khóc.
Tưởng Hướng Nghi đã trốn tránh cậu nhiều năm, thấy mặt cậu gần như vậy, trong đầu quanh co một hồi, có chút mềm lòng, vươn tay lau đi nước mắt của cậu. Mễ Nam đột nhiên đứng dậy ôm chặt lấy hắn, cánh tay tinh tế cuốn lấy eo hắn, đem nước mắt đều chùi hết lên quần áo của hắn, lại để cho hả giận liền cắn cắn cổ hắn.
Gần đây thời tiết vẫn còn nóng, Tưởng Hướng Nghi vô cùng khinh bạc, làn da nhẵn nhụi của Mễ Nam cùng hắn như vậy dán cùng một chỗ, khí tức thuộc về Omega tiến vào xoang mũi, khiến hắn không khỏi xúc động. Tưởng Hướng Nghi nhắm mắt nhẫn nại, mặc kệ Mễ Nam phát tiết, cứng ngắc nâng tay lên muốn sờ tóc Mễ Nam, bỗng nhiên "tiểu huynh đệ" xuyên qua lớp quần áo thoáng cái đâm vào eo cậu.
Động tác của hắn lập tức dừng lại, Mễ Nam đẩy mạnh hắn ra, làm vẻ mặt quỷ.
"VƯƠNG BÁT ĐẢN! Không cần anh chịu trách nhiệm". Mễ Nam thối lui bến bên kia giường, hướng hắn lè lưỡi: "Đi tìm Omega kia mà động dục, hài tử này tôi sẽ phá, tôi không hề bồi anh chơi!"
Tưởng Hướng Nghi còn dư sức lực, lập tức muốn đi qua bắt cậu, Mễ Nam vội vàng hấp tấp nhảy xuống giường, cầm lấy vở trên bàn hướng hắn đánh, thoát khỏi tay của hắn. Nhanh tay chạm được góc áo của Tưởng Hướng Nghi, Mễ Nam bỗng chốc xuất ra châm gây tê, rốt cục Tưởng Hướng Nghi khó có thể chống đỡ mà nhuyễn xuống, trầm mặt, thanh âm khàn khàn gọi tên cậu.
Mễ Nam lui về phía sau hai bước, thuốc tê cuối cùng phát huy tác dụng hoàn toàn. Hai mắt Tưởng Hướng Nghi nhắm lại. Cậu cảnh giác đứng lại trong chốc lát, mới cẩn thận từng li từ tí đi qua, xác nhận Tưởng Hướng Nghĩ hoàn toàn ngất đi rồi, tìm dây thừng, đem tay chân Tưởng Hướng Nghi trói lại.
Cậu ghé vào bên người Tưởng Hướng Nghi, xoa bóp cái mũi Tưởng Hướng Nghi, chọt chọt mặt hắn, chơi một hồi lâu, bỗng nhiên cúi đầu, cắn môi Tưởng Hướng Nghi một cái.
"Lại không thích tôi". Cậu thấp giọng nỉ non: "Đem tên tôi gọi dễ nghe như vậy làm cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.