Chương 7
Nguyệt Bán Đinh
17/09/2020
Hai người bọn họ cứ như vậy bắt đầu ở chung.
Mễ Nam chịu không được lạnh, nhưng càng chịu không được nóng, điều hòa hơn phân nửa thời gian đều mở. Ban ngày, cậu dùng chăn bọc lấy mình, mềm cả người giống như một cái sủi cảo nhỏ, chỉ thò hai cánh tay ra, ngồi ở trước máy tính vẽ bản vẽ, tay lạnh đến không chịu được sẽ tắt điều hòa đi, nóng quá lại bật lên.
Buổi tối, tranh thủ lúc ngủ, Tưởng Hướng Nghi muốn cậu tắt điều hòa đi, cậu giấu điều khiển từ xa trong chăn của mình, thực vô tội từ chối.
"Anh ngủ cùng tôi, bằng không ban đêm tôi không chỉ muốn bật điều hòa, còn đá chăn, mềm nữa." Cậu mở to hai con mắt ngập nước, dịu dàng yêu cầu: "Cùng tôi ngủ, điều khiển điều hoà đều giao hết cho anh."
Tưởng Hướng Nghi mặt lạnh đi lên giường, cùng cậu chia đôi giường ngủ, cách nhau rất xa. Hồi lâu sau, Mễ Nam giả bộ như đã ngủ say, chậm rãi di chuyển sang, từ phía sau ôm lấy hắn, nhỏ giọng nỉ non nói lạnh.
Cứ như vậy lừa gạt đến ban đêm đi ngủ liền ôm ấp trong lòng.
Ngày hôm sau, Mễ Nam yêu cầu Tưởng Hướng Nghi cùng cậu xem phim, còn cố ý chọn phim ma, có hình ảnh đáng sợ liền làm vẻ mặt sợ hãi, hướng đối phương chui vào trong ngực. Tưởng Hướng Nghi quá lâu không có cùng cậu tiếp xúc, ôm cậu cũng ôm rất cứng ngắc, cả người biểu lộ chính làm một cái không tự nhiên lớn, cơ bắp căng cứng. Mễ Nam phát run cọ cọ hắn, hắn bất đắc dĩ đành sờ sờ tóc Mễ Nam, thả lỏng hơn.
Mễ Nam nghĩ, ôm ấp thế này vẫn giống như trước đây hòa hợp.
Cậu ở chỗ này, sinh hoạt hàng ngày cực kì không có quy củ, có đôi khi trêu đùa người máy nhỏ đáng yêu, vẽ tranh, nghiên cứu bản vẽ một chút mới vào mạch suy nghĩ, nhưng phần lớn thời gian chính là ăn, ngủ và chơi. Tưởng Hướng Nghi miễn cưỡng cùng cậu trải qua cuộc sống như vậy hai ngày, trước sau như một không hề từ bỏ, khuyên bảo cậu cùng hắn trở về.
Nhưng Mễ Nam thái độ kiên quyết, cuối cùng nghiêm túc đối với hắn nói: "Tới, chúng ta trao đổi điều kiện."
Tưởng Hướng Nghi: "Điều kiện gì?"
"Tôi theo anh trở về." Mễ Nam nói: "Anh nói cho tôi biết nguyên nhân bất hòa trước đây."
Tưởng Hướng Nghi nâng cằm nhìn cậu, nửa ngày mới biểu lộ ra lãnh đạm nói: "Vì cái gì cha tôi an bài em với tôi ở cùng nhau, tôi phải một mực tuân theo? Bất kể là đối với em hay đối với tôi, em không cảm thấy rất không công bằng sao?"
Mễ Nam chớp mắt mấy lần, đáp: "Không cảm thấy." Cậu bò qua, sáp vào gần một chút, nheo mắt nói: "Hơn nữa, lý do này tôi không chấp nhận, anh đừng hòng lừa gạt tôi."
Hai người yên lặng trong chốc lát, di động của Mễ Nam đột nhiên chấn động một phen, cậu lấy ra nhìn nhìn, rồi tùy ý nhét nó lại vào trong túi, chuyển chủ đề: "Với hành vi lừa gạt tôi một cái giá lớn...Bánh ngọt bồ đào ở phố D, tôi muốn ăn, anh mau đi mua cho tôi!"
Hơi thở của cậu đều phả hết lên mặt Tưởng Hướng Nghi. Hô hấp đối phương ngừng chốc lát, nghiêng đầu đi, kéo ra khoảng cách quá gần này, không hề nhìn cậu, cầm lấy chìa khóa đi ra cửa.
Mễ Nam dùng giám sát xác định hắn đã đi thật, lập tức lấy di động ra gửi tin nhắn. Ba phút sau, chuyển phát nhanh gõ cửa, đem cái ba lô đặt ở cửa ra vào.
Buổi tối, Mễ Nam cùng Tưởng Hướng Nghi lại vì cái vấn đề hồi chiều xảy ra một trận tranh luận nhỏ, cậu bị tức đến ho khan, Tưởng Hướng Nghi bộ mặt nghiêm túc giúp cậu thuận khí, cậu biệt nữu quay đầu đi. Giằng co cả buổi, cậu thấp giọng nói: "Ôm tôi một cái."
Tưởng Hướng Nghi đứng bất động một hồi lâu, không có động tác.
Mễ Nam quay đầu lại trừng người, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên, giáo huấn: "Anh không phải nói sẽ chịu trách nhiệm sao? Anh có biết hay không cảm tình của song thân đối với đứa bé rất quan trọng? Anh về sau nếu như vậy cũng một cái mặt chết nuôi con của tôi sao?"
Cậu thở phì phì đi tới, đâm chọc trước mặt Tưởng Hướng Nghi, đợi vài giây đồng hồ, đối phương mới vươn tay ôm lấy cậu. Cậu dựa vào phía trước, hừ một tiếng, chậm rì rì quàng tay qua cổ hắn.
Không biết vì cái gì, Tưởng Hướng Nghi không tịch thu châm gây tê của cậu, cho nên cậu lần này lại thực hiện được quỷ kế. Chỉ có điều, lần này không ở trên giường, cậu vừa vặn bị Tưởng Hướng Nghi đè ép, thật vất vả từ cái thân hình cao lớn kia bò ra, cố hết sức kéo hắn tới bên tường.
Mễ Nam còng lại hai tay Tưởng Hướng Nghi, có còn hơn không, cả chân của hắn cũng trói lại. Cậu chạy về phòng, cho bản thân dùng thuốc ức chế, tính toán thời gian không sai biệt lắm, hồi lâu trở lại phòng khách, xa xa núp ở đằng sau ghế sô pha, khởi động dụng cụ nhỏ do chính tay mình làm.
Trong không khí, phảng phất một loại mùi đặc biệt. Cậu xem Tưởng Hướng Nghi hai má đều biến hồng, qua một phút đồng hồ sau mở choàng mắt, thanh âm khàn khàn mà táo bạo nói: "Em làm cái gì?!"
"Kích thích anh động dục." Mễ Nam lại lùi xa hơn, rất giảo hoạt: "Thời điểm này, lực ý chí của Alpha là yếu nhất đi nha? Anh nên đem sự tình tôi muốn biết mà nói cho tôi biết a."
Hết chương 7.
Mễ Nam chịu không được lạnh, nhưng càng chịu không được nóng, điều hòa hơn phân nửa thời gian đều mở. Ban ngày, cậu dùng chăn bọc lấy mình, mềm cả người giống như một cái sủi cảo nhỏ, chỉ thò hai cánh tay ra, ngồi ở trước máy tính vẽ bản vẽ, tay lạnh đến không chịu được sẽ tắt điều hòa đi, nóng quá lại bật lên.
Buổi tối, tranh thủ lúc ngủ, Tưởng Hướng Nghi muốn cậu tắt điều hòa đi, cậu giấu điều khiển từ xa trong chăn của mình, thực vô tội từ chối.
"Anh ngủ cùng tôi, bằng không ban đêm tôi không chỉ muốn bật điều hòa, còn đá chăn, mềm nữa." Cậu mở to hai con mắt ngập nước, dịu dàng yêu cầu: "Cùng tôi ngủ, điều khiển điều hoà đều giao hết cho anh."
Tưởng Hướng Nghi mặt lạnh đi lên giường, cùng cậu chia đôi giường ngủ, cách nhau rất xa. Hồi lâu sau, Mễ Nam giả bộ như đã ngủ say, chậm rãi di chuyển sang, từ phía sau ôm lấy hắn, nhỏ giọng nỉ non nói lạnh.
Cứ như vậy lừa gạt đến ban đêm đi ngủ liền ôm ấp trong lòng.
Ngày hôm sau, Mễ Nam yêu cầu Tưởng Hướng Nghi cùng cậu xem phim, còn cố ý chọn phim ma, có hình ảnh đáng sợ liền làm vẻ mặt sợ hãi, hướng đối phương chui vào trong ngực. Tưởng Hướng Nghi quá lâu không có cùng cậu tiếp xúc, ôm cậu cũng ôm rất cứng ngắc, cả người biểu lộ chính làm một cái không tự nhiên lớn, cơ bắp căng cứng. Mễ Nam phát run cọ cọ hắn, hắn bất đắc dĩ đành sờ sờ tóc Mễ Nam, thả lỏng hơn.
Mễ Nam nghĩ, ôm ấp thế này vẫn giống như trước đây hòa hợp.
Cậu ở chỗ này, sinh hoạt hàng ngày cực kì không có quy củ, có đôi khi trêu đùa người máy nhỏ đáng yêu, vẽ tranh, nghiên cứu bản vẽ một chút mới vào mạch suy nghĩ, nhưng phần lớn thời gian chính là ăn, ngủ và chơi. Tưởng Hướng Nghi miễn cưỡng cùng cậu trải qua cuộc sống như vậy hai ngày, trước sau như một không hề từ bỏ, khuyên bảo cậu cùng hắn trở về.
Nhưng Mễ Nam thái độ kiên quyết, cuối cùng nghiêm túc đối với hắn nói: "Tới, chúng ta trao đổi điều kiện."
Tưởng Hướng Nghi: "Điều kiện gì?"
"Tôi theo anh trở về." Mễ Nam nói: "Anh nói cho tôi biết nguyên nhân bất hòa trước đây."
Tưởng Hướng Nghi nâng cằm nhìn cậu, nửa ngày mới biểu lộ ra lãnh đạm nói: "Vì cái gì cha tôi an bài em với tôi ở cùng nhau, tôi phải một mực tuân theo? Bất kể là đối với em hay đối với tôi, em không cảm thấy rất không công bằng sao?"
Mễ Nam chớp mắt mấy lần, đáp: "Không cảm thấy." Cậu bò qua, sáp vào gần một chút, nheo mắt nói: "Hơn nữa, lý do này tôi không chấp nhận, anh đừng hòng lừa gạt tôi."
Hai người yên lặng trong chốc lát, di động của Mễ Nam đột nhiên chấn động một phen, cậu lấy ra nhìn nhìn, rồi tùy ý nhét nó lại vào trong túi, chuyển chủ đề: "Với hành vi lừa gạt tôi một cái giá lớn...Bánh ngọt bồ đào ở phố D, tôi muốn ăn, anh mau đi mua cho tôi!"
Hơi thở của cậu đều phả hết lên mặt Tưởng Hướng Nghi. Hô hấp đối phương ngừng chốc lát, nghiêng đầu đi, kéo ra khoảng cách quá gần này, không hề nhìn cậu, cầm lấy chìa khóa đi ra cửa.
Mễ Nam dùng giám sát xác định hắn đã đi thật, lập tức lấy di động ra gửi tin nhắn. Ba phút sau, chuyển phát nhanh gõ cửa, đem cái ba lô đặt ở cửa ra vào.
Buổi tối, Mễ Nam cùng Tưởng Hướng Nghi lại vì cái vấn đề hồi chiều xảy ra một trận tranh luận nhỏ, cậu bị tức đến ho khan, Tưởng Hướng Nghi bộ mặt nghiêm túc giúp cậu thuận khí, cậu biệt nữu quay đầu đi. Giằng co cả buổi, cậu thấp giọng nói: "Ôm tôi một cái."
Tưởng Hướng Nghi đứng bất động một hồi lâu, không có động tác.
Mễ Nam quay đầu lại trừng người, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên, giáo huấn: "Anh không phải nói sẽ chịu trách nhiệm sao? Anh có biết hay không cảm tình của song thân đối với đứa bé rất quan trọng? Anh về sau nếu như vậy cũng một cái mặt chết nuôi con của tôi sao?"
Cậu thở phì phì đi tới, đâm chọc trước mặt Tưởng Hướng Nghi, đợi vài giây đồng hồ, đối phương mới vươn tay ôm lấy cậu. Cậu dựa vào phía trước, hừ một tiếng, chậm rì rì quàng tay qua cổ hắn.
Không biết vì cái gì, Tưởng Hướng Nghi không tịch thu châm gây tê của cậu, cho nên cậu lần này lại thực hiện được quỷ kế. Chỉ có điều, lần này không ở trên giường, cậu vừa vặn bị Tưởng Hướng Nghi đè ép, thật vất vả từ cái thân hình cao lớn kia bò ra, cố hết sức kéo hắn tới bên tường.
Mễ Nam còng lại hai tay Tưởng Hướng Nghi, có còn hơn không, cả chân của hắn cũng trói lại. Cậu chạy về phòng, cho bản thân dùng thuốc ức chế, tính toán thời gian không sai biệt lắm, hồi lâu trở lại phòng khách, xa xa núp ở đằng sau ghế sô pha, khởi động dụng cụ nhỏ do chính tay mình làm.
Trong không khí, phảng phất một loại mùi đặc biệt. Cậu xem Tưởng Hướng Nghi hai má đều biến hồng, qua một phút đồng hồ sau mở choàng mắt, thanh âm khàn khàn mà táo bạo nói: "Em làm cái gì?!"
"Kích thích anh động dục." Mễ Nam lại lùi xa hơn, rất giảo hoạt: "Thời điểm này, lực ý chí của Alpha là yếu nhất đi nha? Anh nên đem sự tình tôi muốn biết mà nói cho tôi biết a."
Hết chương 7.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.