Chương 103
Dạ Nguyệt Vị Minh
10/12/2015
Người đàn ông từ
ngoài cửa tiến vào có khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, dịu dàng như ngọc, vết
thương trên má đã khép miệng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất cao
quý ưu nhã của anh, quần áo bệnh nhân màu trắng xanh hơi xộc xệch, lộ ra băng gạc màu trắng trên cánh tay.
Mùi thơm thoang thoảng quanh quẩn ở trong mũi, khóe môi Diệp Cẩn Niên hơi nhấc lên, lông mi rung động nhè nhẹ, hơi thở quen thuộc này, mỗi một cái hô hấp, mang cho cô cảm giác cực kỳ an tâm.
"Đứa ngốc, mở mắt xem một chút, anh không sao." Giọng nói nhu hòa mang theo nụ cười, ở bên tai Diệp Cẩn Niên vang lên.
Lời nói vừa dứt, cặp mắt đang nhắm chặt của Diệp Cẩn Niên thoáng hé một chút, lộ ra mộ đôi mắt trong sáng, bên trong không có nửa điểm buồn ngủ.
Không vội vã nói chuyện, Diệp Cẩn Niên tỉ mỉ quan sát người vừa đến từ trên xuống dưới. Một hồi lâu sau, từ lúc Thiệu Tư Hữu vào cửa lòng cô đã bớt lo lắng, rốt cuộc anh không sao, nhưng vẫn là không nhịn được muốn xác nhận một câu: "Anh không sao chứ?"
"Cũng tận mắt thấy còn có cái gì không yên lòng, ngược lại, là em làm anh sợ muốn chết." Thiệu Tư Hữu buồn cười giơ tay điểm nhẹ lên trán của Diệp Cẩn Niên, "Cuối cùng, bình an vô sự."
Diệp Cẩn Niên im lặng không lên tiếng, giơ tay nắm lấy bàn tay của Thiệu Tư Hữu, lẳng lặng cảm thụ nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới, vẫn ấm áp giống như trước kia .
"Thế nào? Lại không muốn nói chuyện?" Nhìn Diệp Cẩn Niên vẫn yên lặng nhìn mình, hiển nhiên đối với chuyện lúc trước vẫn còn sợ hãi, Thiệu Tư Hữu nửa đùa mà hỏi.
Biết anh đang nói khi mình giả Niên Nhạc Nhạc sợ bị nhìn thấu cho nên giữ yên lặng, Diệp Cẩn Niên cười một tiếng, từ lúc anh vào cửa, cô cũng đã xác định, anh đã sớm biết thân phận chân thật của mình.
Niên Nhạc Nhạc!
Trong đầu xuất hiện cái tên này, sắc mặt Diệp Cẩn chợt biến đổi, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, tay đang nắm lấy tay anh rõ ràng gia tăng hơi sức, lo lắng hướng ngoài cửa nhìn lại, giọng nói mang theo vẻ nóng nảy: "Lúc này làm sao anh có thể đến đây? Niên Nhạc Nhạc vừa gặp chuyện không may, anh là vị hôn phu của cô ấy cứ như vậy đã chạy tới đây, ngộ nhỡ bị người của gia tộc Bố Tư Nặc phát hiện, thì phải làm sao?"
Cũng chính vì cố kỵ này, cô mới nhịn xuống kích động muốn đi thăm anh, một khi gia tộc Bố Tư Nặc làm khó dễ, sẽ phiền toái không nhỏ.
Thiệu Tư Hữu vội vàng đứng lên giữ lấy Diệp Cẩn Niên, thuận thế ôm cô vào trong ngực, ngăn động tác kế tiếp của cô, trong giọng nói mang theo rõ ràng đau lòng: "Chớ lộn xộn, cẩn thận vết thương trên người."
Vết thương đâu còn quan trọng nữa chứ? Diệp Cẩn Niên vừa muốn phản bác, bắt gặp tròng mắt đen yên tĩnh kia, yên tĩnh lại.
"Niên Niên, không cần lo lắng." Khẽ thở dài một cái, Thiệu Tư Hữu khẽ vỗ vỗ bả vai Diệp Cẩn Niên trấn an, nhìn cô chậm chạp giải thích:
"Hôm qua khi anh còn chưa tỉnh lại, người của Bố Tư Nặc đã lén đón Niên Nhạc Nhạc đi, điều này biểu thị thái độ, Niên Nhạc Nhạc là thành viên của gia tộc Bố Tư Nặc, vô luận là có thể tỉnh lại hay không, đều cùng nhà họ Thiệu không có quan hệ. Em cũng biết, gia tộc Bố Tư Nặc không phải là gia đình bình thường, đối với thân tình đạm bạc của chính họ mà nói, có thể cho phép một người mãi mãi không tỉnh lại, nhưng tuyệt đối sẽ không nhân nhượng người không tuân theo gia quy, không vâng lời Gia Chủ."
Thậm chí, tuyệt đại đa số bọn họ hy vọng Niên Nhạc Nhạc không tỉnh lại.
Những lời này bị Thiệu Tư Hữu nuốt vào trong bụng, nhưng anh không nói, không phải là Diệp Cẩn Niên không đoán được.
Nóng nảy trên mặt rút đi, thay vào đó là uể oải. Sáu năm với thân phận là Niên Nhạc Nhạc, trong đó gần hai năm thời gian ở cùng gia tộc Bố Tư Nặc, cho dù là nuôi sủng vật, cũng sinh ra một chút tình cảm, huống chi là người thân.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, trước hết để anh nhìn xem vết thương của em thế nào." Thiệu Tư Hữu nhẹ xoa mái tóc của Diệp Cẩn Niên, nói sang chuyện khác nói.
"Hộ tá mới đổi thuốc, tháo ra quấn vào, rất đau." Diệp Cẩn Niên lập tức cự tuyệt, ngang hông vết thương tuy cô xem không tới, nhưng cô tưởng tượng ra được nó nghiêm trọng đến mức nào, cô không muốn Thiệu Tư Hữu lo lắng, ngay sau đó giương mắt hỏi "Bảo vệ ngoài cửa đâu rồi?"
"Giờ mới hỏi tới?" Thiệu Tư Hữu cũng không miễn cưỡng, bật cười nhìn Diệp Cẩn Niên, khóe môi mang theo một tia bất đắc dĩ: "Chỉ một tên bảo vệ nho nhỏ, có cái gì khó."
Cũng đúng, Diệp Cẩn Niên đồng ý gật đầu một cái, ngay cả thân phận của mình cũng có thể dễ dàng nhìn thấu, chút chuyện nhỏ này đương nhiên là không làm khó được anh rồi, cô có chút nghi ngờ: "Vậy lúc nào thì anh biết em là ai?"
"A, anh còn tưởng rằng em sẽ luôn luôn chịu đựng không hỏi." Trong mắt nhộn nhạo vụn vặt dịu dàng bao dung, Thiệu Tư Hữu ưu nhã câu môi, "Từ ngày đầu tiên, anh đã biết ngay em là ai."
"Ngày đầu tiên?" Nghe Thiệu Tư Hữu trả lời, Diệp Cẩn Niên lập tức không dám tin trợn to hai mắt, cô còn từng đắc chí cho là mình ngụy trang có bao cao minh, thì ra từ ngày đầu tiên đã bị người này xem thấu, trước cô còn tưởng rằng, lần cô ở trong bệnh viện phản bác Lâm Vũ Phỉ mới khiến Thiệu Tư Hữu hoài nghi.
"Làm sao biết nhanh như vậy? Em lộ ra nhiều sơ hở như vậy sao? Còn có. . ." Có chút không cam tâm cắn cắn môi, Diệp Cẩn Niên ở trong ngực Thiệu Tư Hữu liếc xéo cằm của anh, đáy mắt chợt xẹt qua chút giảo hoạt, nở nụ cười hỏi tới: "Thiệu Tư Hữu, anh thích em từ lúc nào?"
Thiệu Tư Hữu gắc cằm lên đỉnh đầu của cô, tiếng cười thật thấp vang lên, cũng không vội trả lời mấy câu hỏi liên tiếp củaDiệp Cẩn Niên, ánh mắt dịu dàng lưu luyến nhìn vào gương mặt xinh đẹp đầy tò mò ở trong ngực, mang theo vô tận bao dung.
Anh đương nhiên sẽ không nói cho cô biết, một phần rất lớn trong đó phải thuộc về máy theo dõi trong thư phòng, đêm đó thấy Niên Nhạc Nhạc luôn luôn khép kín hướng về phía màn ảnh máy vi tính thất thanh khóc rống lên, anh liền sinh ra hoài nghi, khi thấy Diệp Cẩn Niên lật xem các websites, suy đoán này liền to gan tạo thành trong đầu anh.
Đó là cô gái của anh, anh làm sao có thể không nhận ra.
Không có đáp án, Diệp Cẩn Niên có chút bất mãn chống lên thân thể, tức giận giơ tay lên vòng lên cổ Thiệu Tư Hữu, khẽ cắn một ngụm lên cánh môi mỏng của anh để trừng phạt, bất mãn sẵng giọng: "Còn không mau nói. . ."
Thân thể Thiệu Tư Hữu chợt cứng đờ, có chút kinh ngạc nhìn Diệp Cẩn Niên.
“Phạt anh không trả lời em." Diệp Cẩn Niên nghịch ngợm cười một tiếng, khi nhìn rõ sự vui sướng trong cặp mắt đen kia thì nháy mắt liên hôn thêm mấy cái lên môi anh.
Thời khắc nổ tung ở bãi đỗ xe, thân thể bị khí nóng nhấc lên, tình hình cực kỳ giống lúc bị Sở Nhược lái xe đụng trong nháy mắt. Khi lần nữa chạm mặt tử thần, điều duy nhất mà cô thấy trước khi chìm vào bóng tối, chính là thấy rõ bóng dáng này bổ nhào về phía mình.
Cho tới bây giờ, trải qua một thời khắc như vậy, trong tâm trí cô chỉ tồn tại một người duy nhất, Thiệu Tư Hữu.
Môi lưỡi trằn trọc quấn quanh, hô hấp từ từ trở nên hỗn loạn, Thiệu Tư Hữu đổi bị động thành chủ động cuốn lấy lưỡi của cô, nhiệt liệt hút, thấy Diệp Cẩn Niên đáp lại, động tác ngày càng cuồng tứ, trải qua một trận sống chết, đòi lại nhớ nhung cùng lo lắng.
Rốt cuộc, hơi thở hai người cũng chậm rãi tách ra, khóe môi quanh co tơ bạc tỏ rõ hai người mới vừa nhiệt liệt quấn quýt si mê, Thiệu Tư Hữu nhìn gương mặt đỏ ửng của cô gái nhỏ trong ngực, cổ họng khẽ nhúc nhích, nếu như không phải sợ vết thương của cô, anh thật muốn. . .
"Đau đấy." Nhìn tròng mắt đen của Thiệu Tư Hữu ẩn nhẫn động tình, Diệp Cẩn Niên cười chỉ chỉ thắt lưng của mình, sắc môi đỏ tươi, ánh mắt quyến rũ mê hoặc, khiến Thiệu Tu Hữu không thể không than nhẹ ra tiếng.
Nha đầu này thật biết giày vò người khác.
Bùm ——
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị một nguồn sức mạnh bật mở, bóng người màu xanh lam từ bên ngoài lao thẳng tới đến bên giường bệnh, không chút khách khí kéo Diệp Cẩn Niên đang ở trong ngực Thiệu Tư Hữu ra, sức lực quá lớn động đến vết thương của Diệp Cẩn Niên, không nhịn được nhẹ nhàng rên lên một tiếng.
"Niên Niên, em làm chị sợ muốn chết.” Giọng nói mang theo kích động run rẩy, cẩn thận tránh khỏi vết thương của Diệp Cẩn Niên, hiển nhiên là đã biết dược tin cô bị thương.
"Chị, em lần này mới là thật sự trở lại." Diệp Cẩn Niên vùi ở trong ngực Diệp Cẩn Nhiên, cười yếu ớt mở miệng.
"Cái gì thật với không thật, người nào cũng đều là em?" Diệp Cẩn Nhiên đỏ mắt làm bộ giận trách, đau lòng sờ sờ khuôn mặt gầy gò của em gái: "Không thể có lần sau nữa biết không, chị sắp bị em hù chết rồi."
"Biết, " Diệp Cẩn Niên khéo léo gật đầu, chợt nhớ tới mấy ngày trước cùng chị làm quá động tác hứa hẹn, vội vàng cảm thấy lực độ không đủ giơ tay phải lên, bổ sung: "Em bảo đảm."
"Nha đầu thối." Diệp Cẩn Nhiên cưng chiều gõ nhẹ đầu Diệp Cẩn Niên, sau đó nhìn chung quanh gian phòng một vòng: "Thay quần áo chúng ta về nhà, cha về nhà tổ trước để chuẩn bị, chúng ta cũng mau trở về thôi."
"Ừ." Diệp Cẩn Niên vừa đồng ý vừa mượn sức lực Diệp Cẩn Nhiên đứng dậy, sau đó ánh mắt lướt qua Diệp Cẩn Nhiên, cùng ánh mắt Thiệu Tư Hữu giao hội một chỗ.
Cô còn nhớ rõ, ngày đó chị từng nghiêm túc nói với cô, chị không ủng hộ Thiệu Tư Hữu.
"Chị. . ." Nụ cười bên môi Diệp Cẩn Niên mang theo mấy phần cương quyết, bây giờ không phải thời cơ tốt cùng chị nói chuyện, nhưng cô vẫn là muốn.
"Làm sao vậy?" Diệp Cẩn Nhiên đang giúp Diệp Cẩn Niên sắp xếp quần áo ứng tiếng quay đầu, nhìn thấy bộ dáng của Diệp Cẩn Niên lấp thức sáng tỏ, chợt cười lên, ánh mắt chuyển sang Thiệu Tư Hữu, cười hỏi: "Thiệu tổng, chẳng lẽ cậu tính mặc quần áo bệnh nhân theo chúng tôi về nhà sao?"
*
Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ mới lên.
Biệt thự nhà Nam Cung.
Trong thư phòng không mở đèn, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ rơi xuống trên sàn nhà.
Nam Cung Minh Húc ngồi ở sau cái bàn, ngón tay như vô tình gõ trên mặt bàn, nhưng người quen biết hắn cũng biết, đó là lúc hắn đang nổi giận.
"Cô có quan hệ với nhà Y Đằng sao?" Giọng nói lành lạnh mang theo áp lực vô hình, khuôn mặt lạnh của Nam Cung Minh Húc bị ánh trăng phủ một lớp mỏng, người đối diện không thấy rõ ánh mắt của hắn, lại có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo phát ra trên người này, không khỏi khẽ co rúm lại.
Mùi thơm thoang thoảng quanh quẩn ở trong mũi, khóe môi Diệp Cẩn Niên hơi nhấc lên, lông mi rung động nhè nhẹ, hơi thở quen thuộc này, mỗi một cái hô hấp, mang cho cô cảm giác cực kỳ an tâm.
"Đứa ngốc, mở mắt xem một chút, anh không sao." Giọng nói nhu hòa mang theo nụ cười, ở bên tai Diệp Cẩn Niên vang lên.
Lời nói vừa dứt, cặp mắt đang nhắm chặt của Diệp Cẩn Niên thoáng hé một chút, lộ ra mộ đôi mắt trong sáng, bên trong không có nửa điểm buồn ngủ.
Không vội vã nói chuyện, Diệp Cẩn Niên tỉ mỉ quan sát người vừa đến từ trên xuống dưới. Một hồi lâu sau, từ lúc Thiệu Tư Hữu vào cửa lòng cô đã bớt lo lắng, rốt cuộc anh không sao, nhưng vẫn là không nhịn được muốn xác nhận một câu: "Anh không sao chứ?"
"Cũng tận mắt thấy còn có cái gì không yên lòng, ngược lại, là em làm anh sợ muốn chết." Thiệu Tư Hữu buồn cười giơ tay điểm nhẹ lên trán của Diệp Cẩn Niên, "Cuối cùng, bình an vô sự."
Diệp Cẩn Niên im lặng không lên tiếng, giơ tay nắm lấy bàn tay của Thiệu Tư Hữu, lẳng lặng cảm thụ nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới, vẫn ấm áp giống như trước kia .
"Thế nào? Lại không muốn nói chuyện?" Nhìn Diệp Cẩn Niên vẫn yên lặng nhìn mình, hiển nhiên đối với chuyện lúc trước vẫn còn sợ hãi, Thiệu Tư Hữu nửa đùa mà hỏi.
Biết anh đang nói khi mình giả Niên Nhạc Nhạc sợ bị nhìn thấu cho nên giữ yên lặng, Diệp Cẩn Niên cười một tiếng, từ lúc anh vào cửa, cô cũng đã xác định, anh đã sớm biết thân phận chân thật của mình.
Niên Nhạc Nhạc!
Trong đầu xuất hiện cái tên này, sắc mặt Diệp Cẩn chợt biến đổi, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, tay đang nắm lấy tay anh rõ ràng gia tăng hơi sức, lo lắng hướng ngoài cửa nhìn lại, giọng nói mang theo vẻ nóng nảy: "Lúc này làm sao anh có thể đến đây? Niên Nhạc Nhạc vừa gặp chuyện không may, anh là vị hôn phu của cô ấy cứ như vậy đã chạy tới đây, ngộ nhỡ bị người của gia tộc Bố Tư Nặc phát hiện, thì phải làm sao?"
Cũng chính vì cố kỵ này, cô mới nhịn xuống kích động muốn đi thăm anh, một khi gia tộc Bố Tư Nặc làm khó dễ, sẽ phiền toái không nhỏ.
Thiệu Tư Hữu vội vàng đứng lên giữ lấy Diệp Cẩn Niên, thuận thế ôm cô vào trong ngực, ngăn động tác kế tiếp của cô, trong giọng nói mang theo rõ ràng đau lòng: "Chớ lộn xộn, cẩn thận vết thương trên người."
Vết thương đâu còn quan trọng nữa chứ? Diệp Cẩn Niên vừa muốn phản bác, bắt gặp tròng mắt đen yên tĩnh kia, yên tĩnh lại.
"Niên Niên, không cần lo lắng." Khẽ thở dài một cái, Thiệu Tư Hữu khẽ vỗ vỗ bả vai Diệp Cẩn Niên trấn an, nhìn cô chậm chạp giải thích:
"Hôm qua khi anh còn chưa tỉnh lại, người của Bố Tư Nặc đã lén đón Niên Nhạc Nhạc đi, điều này biểu thị thái độ, Niên Nhạc Nhạc là thành viên của gia tộc Bố Tư Nặc, vô luận là có thể tỉnh lại hay không, đều cùng nhà họ Thiệu không có quan hệ. Em cũng biết, gia tộc Bố Tư Nặc không phải là gia đình bình thường, đối với thân tình đạm bạc của chính họ mà nói, có thể cho phép một người mãi mãi không tỉnh lại, nhưng tuyệt đối sẽ không nhân nhượng người không tuân theo gia quy, không vâng lời Gia Chủ."
Thậm chí, tuyệt đại đa số bọn họ hy vọng Niên Nhạc Nhạc không tỉnh lại.
Những lời này bị Thiệu Tư Hữu nuốt vào trong bụng, nhưng anh không nói, không phải là Diệp Cẩn Niên không đoán được.
Nóng nảy trên mặt rút đi, thay vào đó là uể oải. Sáu năm với thân phận là Niên Nhạc Nhạc, trong đó gần hai năm thời gian ở cùng gia tộc Bố Tư Nặc, cho dù là nuôi sủng vật, cũng sinh ra một chút tình cảm, huống chi là người thân.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, trước hết để anh nhìn xem vết thương của em thế nào." Thiệu Tư Hữu nhẹ xoa mái tóc của Diệp Cẩn Niên, nói sang chuyện khác nói.
"Hộ tá mới đổi thuốc, tháo ra quấn vào, rất đau." Diệp Cẩn Niên lập tức cự tuyệt, ngang hông vết thương tuy cô xem không tới, nhưng cô tưởng tượng ra được nó nghiêm trọng đến mức nào, cô không muốn Thiệu Tư Hữu lo lắng, ngay sau đó giương mắt hỏi "Bảo vệ ngoài cửa đâu rồi?"
"Giờ mới hỏi tới?" Thiệu Tư Hữu cũng không miễn cưỡng, bật cười nhìn Diệp Cẩn Niên, khóe môi mang theo một tia bất đắc dĩ: "Chỉ một tên bảo vệ nho nhỏ, có cái gì khó."
Cũng đúng, Diệp Cẩn Niên đồng ý gật đầu một cái, ngay cả thân phận của mình cũng có thể dễ dàng nhìn thấu, chút chuyện nhỏ này đương nhiên là không làm khó được anh rồi, cô có chút nghi ngờ: "Vậy lúc nào thì anh biết em là ai?"
"A, anh còn tưởng rằng em sẽ luôn luôn chịu đựng không hỏi." Trong mắt nhộn nhạo vụn vặt dịu dàng bao dung, Thiệu Tư Hữu ưu nhã câu môi, "Từ ngày đầu tiên, anh đã biết ngay em là ai."
"Ngày đầu tiên?" Nghe Thiệu Tư Hữu trả lời, Diệp Cẩn Niên lập tức không dám tin trợn to hai mắt, cô còn từng đắc chí cho là mình ngụy trang có bao cao minh, thì ra từ ngày đầu tiên đã bị người này xem thấu, trước cô còn tưởng rằng, lần cô ở trong bệnh viện phản bác Lâm Vũ Phỉ mới khiến Thiệu Tư Hữu hoài nghi.
"Làm sao biết nhanh như vậy? Em lộ ra nhiều sơ hở như vậy sao? Còn có. . ." Có chút không cam tâm cắn cắn môi, Diệp Cẩn Niên ở trong ngực Thiệu Tư Hữu liếc xéo cằm của anh, đáy mắt chợt xẹt qua chút giảo hoạt, nở nụ cười hỏi tới: "Thiệu Tư Hữu, anh thích em từ lúc nào?"
Thiệu Tư Hữu gắc cằm lên đỉnh đầu của cô, tiếng cười thật thấp vang lên, cũng không vội trả lời mấy câu hỏi liên tiếp củaDiệp Cẩn Niên, ánh mắt dịu dàng lưu luyến nhìn vào gương mặt xinh đẹp đầy tò mò ở trong ngực, mang theo vô tận bao dung.
Anh đương nhiên sẽ không nói cho cô biết, một phần rất lớn trong đó phải thuộc về máy theo dõi trong thư phòng, đêm đó thấy Niên Nhạc Nhạc luôn luôn khép kín hướng về phía màn ảnh máy vi tính thất thanh khóc rống lên, anh liền sinh ra hoài nghi, khi thấy Diệp Cẩn Niên lật xem các websites, suy đoán này liền to gan tạo thành trong đầu anh.
Đó là cô gái của anh, anh làm sao có thể không nhận ra.
Không có đáp án, Diệp Cẩn Niên có chút bất mãn chống lên thân thể, tức giận giơ tay lên vòng lên cổ Thiệu Tư Hữu, khẽ cắn một ngụm lên cánh môi mỏng của anh để trừng phạt, bất mãn sẵng giọng: "Còn không mau nói. . ."
Thân thể Thiệu Tư Hữu chợt cứng đờ, có chút kinh ngạc nhìn Diệp Cẩn Niên.
“Phạt anh không trả lời em." Diệp Cẩn Niên nghịch ngợm cười một tiếng, khi nhìn rõ sự vui sướng trong cặp mắt đen kia thì nháy mắt liên hôn thêm mấy cái lên môi anh.
Thời khắc nổ tung ở bãi đỗ xe, thân thể bị khí nóng nhấc lên, tình hình cực kỳ giống lúc bị Sở Nhược lái xe đụng trong nháy mắt. Khi lần nữa chạm mặt tử thần, điều duy nhất mà cô thấy trước khi chìm vào bóng tối, chính là thấy rõ bóng dáng này bổ nhào về phía mình.
Cho tới bây giờ, trải qua một thời khắc như vậy, trong tâm trí cô chỉ tồn tại một người duy nhất, Thiệu Tư Hữu.
Môi lưỡi trằn trọc quấn quanh, hô hấp từ từ trở nên hỗn loạn, Thiệu Tư Hữu đổi bị động thành chủ động cuốn lấy lưỡi của cô, nhiệt liệt hút, thấy Diệp Cẩn Niên đáp lại, động tác ngày càng cuồng tứ, trải qua một trận sống chết, đòi lại nhớ nhung cùng lo lắng.
Rốt cuộc, hơi thở hai người cũng chậm rãi tách ra, khóe môi quanh co tơ bạc tỏ rõ hai người mới vừa nhiệt liệt quấn quýt si mê, Thiệu Tư Hữu nhìn gương mặt đỏ ửng của cô gái nhỏ trong ngực, cổ họng khẽ nhúc nhích, nếu như không phải sợ vết thương của cô, anh thật muốn. . .
"Đau đấy." Nhìn tròng mắt đen của Thiệu Tư Hữu ẩn nhẫn động tình, Diệp Cẩn Niên cười chỉ chỉ thắt lưng của mình, sắc môi đỏ tươi, ánh mắt quyến rũ mê hoặc, khiến Thiệu Tu Hữu không thể không than nhẹ ra tiếng.
Nha đầu này thật biết giày vò người khác.
Bùm ——
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị một nguồn sức mạnh bật mở, bóng người màu xanh lam từ bên ngoài lao thẳng tới đến bên giường bệnh, không chút khách khí kéo Diệp Cẩn Niên đang ở trong ngực Thiệu Tư Hữu ra, sức lực quá lớn động đến vết thương của Diệp Cẩn Niên, không nhịn được nhẹ nhàng rên lên một tiếng.
"Niên Niên, em làm chị sợ muốn chết.” Giọng nói mang theo kích động run rẩy, cẩn thận tránh khỏi vết thương của Diệp Cẩn Niên, hiển nhiên là đã biết dược tin cô bị thương.
"Chị, em lần này mới là thật sự trở lại." Diệp Cẩn Niên vùi ở trong ngực Diệp Cẩn Nhiên, cười yếu ớt mở miệng.
"Cái gì thật với không thật, người nào cũng đều là em?" Diệp Cẩn Nhiên đỏ mắt làm bộ giận trách, đau lòng sờ sờ khuôn mặt gầy gò của em gái: "Không thể có lần sau nữa biết không, chị sắp bị em hù chết rồi."
"Biết, " Diệp Cẩn Niên khéo léo gật đầu, chợt nhớ tới mấy ngày trước cùng chị làm quá động tác hứa hẹn, vội vàng cảm thấy lực độ không đủ giơ tay phải lên, bổ sung: "Em bảo đảm."
"Nha đầu thối." Diệp Cẩn Nhiên cưng chiều gõ nhẹ đầu Diệp Cẩn Niên, sau đó nhìn chung quanh gian phòng một vòng: "Thay quần áo chúng ta về nhà, cha về nhà tổ trước để chuẩn bị, chúng ta cũng mau trở về thôi."
"Ừ." Diệp Cẩn Niên vừa đồng ý vừa mượn sức lực Diệp Cẩn Nhiên đứng dậy, sau đó ánh mắt lướt qua Diệp Cẩn Nhiên, cùng ánh mắt Thiệu Tư Hữu giao hội một chỗ.
Cô còn nhớ rõ, ngày đó chị từng nghiêm túc nói với cô, chị không ủng hộ Thiệu Tư Hữu.
"Chị. . ." Nụ cười bên môi Diệp Cẩn Niên mang theo mấy phần cương quyết, bây giờ không phải thời cơ tốt cùng chị nói chuyện, nhưng cô vẫn là muốn.
"Làm sao vậy?" Diệp Cẩn Nhiên đang giúp Diệp Cẩn Niên sắp xếp quần áo ứng tiếng quay đầu, nhìn thấy bộ dáng của Diệp Cẩn Niên lấp thức sáng tỏ, chợt cười lên, ánh mắt chuyển sang Thiệu Tư Hữu, cười hỏi: "Thiệu tổng, chẳng lẽ cậu tính mặc quần áo bệnh nhân theo chúng tôi về nhà sao?"
*
Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ mới lên.
Biệt thự nhà Nam Cung.
Trong thư phòng không mở đèn, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ rơi xuống trên sàn nhà.
Nam Cung Minh Húc ngồi ở sau cái bàn, ngón tay như vô tình gõ trên mặt bàn, nhưng người quen biết hắn cũng biết, đó là lúc hắn đang nổi giận.
"Cô có quan hệ với nhà Y Đằng sao?" Giọng nói lành lạnh mang theo áp lực vô hình, khuôn mặt lạnh của Nam Cung Minh Húc bị ánh trăng phủ một lớp mỏng, người đối diện không thấy rõ ánh mắt của hắn, lại có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo phát ra trên người này, không khỏi khẽ co rúm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.