Chương 105
Dạ Nguyệt Vị Minh
30/12/2015
Cả đêm không mộng mị, Diệp Cẩn Niên ngủ một giấc rất sâu, công lớn phải thuộc về thuốc của
Diệp Dương cho cô có thành phần thuốc ngủ, hôm qua Thiệu Tư Hữu xuất
hiện, cô tỉnh lại được xuất viện, sau bữa cơm chiều lại đi ngủ, thần trí mơ màng Thiệu Tư Hữu vào phòng lúc nào cũng biết.
Vì vậy, khi Diệp Cẩn Niên tỉnh lại bắt gặp gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt thì lắp bắp kinh hãi.
Lông mi dài đậm, sống mũi thẳng, môi mỏng, đôi mắt chậm chậm mở ra chất đấy dịu dàng nhìn Diệp Cẩn Niên.
"Chào buổi sáng."
Giọng nói trầm thấp giống như có như không ở bên tai, khiến Diệp Cẩn Niên chợt hiểu giật mình mình lúc này không chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, thậm chí cả người cũng đều không có hình tượng chút nào nằm ở trên người Thiệu Tư Hữu.
Đây là tình huống gì?
Nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của Diệp Cẩn Niên, đáy mắt chứa đựng nụ cười nhìn cô, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Diệp Cẩn Niên: "Ngoan, đi xuống nghỉ một lát, tay anh bị em làm tê quá rồi."
"A, được." Khuôn mặt vốn đang mê mang chợt đỏ lên, Diệp Cẩn Niên trở mình một cái từ trên người Thiệu Tư Hữu lăn xuống, xuýt nữa rơi xuống đất.
"Cẩn thận một chút." Vội vàng túm lấy cơ thể của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu thất bại nhìn chân tay vụng về của Diệp Cẩn Niên, cúi đầu nhìn cô bởi vì động tác lật người mà da thịt lộ ra ngoài áo ngủ, ánh mắt bỗng dưng tối sầm lại, cúi đầu, chính xác bao trùm lấy môi cô.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ bao phủ lên phòng ngủ.
Năm phút sau, tiếng nước chảy ra trong phòng tắm.
Diệp Cẩn Niên vùi ở trong chăn nhớ tới bộ dáng buồn bực của Thiệu Tư Hữu vọt vào phòng tắm, không nhịn được trên môi nở nụ cười, Thiệu Tư Hữu như vậy, có tính là tự tạo nghiệt hay không?
Xốc chăn đi tới bên cửa sổ kéo rèm ra, trên bệ cửa sổ phủ đầy tuyết trắng dưới ánh mặt trời không ngừng lấp lánh, ngoài cửa sổ, một chiếc Maybach màu đen dừng ở bên ngoài cổng sắt, mui xe cũng phủ đầy tuyết, có thể thấy được chiếc xe này đã đỗ ở đây rất lâu.
Diệp Cẩn Niên khẽ ngẩn người, có thể chạy xe đến nhà tổ của của nhà của Diệp, đối phương hẳn là người quen, chẳng lẽ là vị anh rể trong truyền thuyết?
Đang muốn nhìn rõ một chút, giọng của màu đenThiệu tư Hữu từ sau lưng truyền đến: "Bên cửa sổ rất lạnh, lại đây nằm xuống để bôi thuốc."
"Em không còn sợ lạnh như vậy nữa." Diệp Cẩn Niên quay đầu cười một tiếng, đổi thân thể, cô cũng không còn sợ lạnh như Niên Nhạc Nhạc nữa, mặc dù nhiệt độ trong phòng cao hơn bình thường, cũng chỉ là bởi vì thói quen, nghĩ như vậy, Diệp Cẩn Niên chợt giương mắt hỏi "Thiệu tư Hữu, anh có hiểu thế nào là thói quen hay không?"
Bén nhạy bắt được vẻ chán nản thoáng qua trong mắt cô, màu đen màu đenThiệu Tư Hữu lập tức hiểu được ý tứ của cô, thở dài ôm Diệp Cẩn Niên vào ngực, cằm chống lên điỉnh đầu của cô: "Niên Niên, có phải anh làm chưa đủ tốt, cho nên em mới không chịu tin anh như vậy?"
"Không phải, dĩ nhiên không phải." Trong mũi là hương vị nhàn nhạt quen thuộc, Diệp Cẩn Niên ở trong vòng tay ấm áp dùng sức lắc đầu, có chút hối hận chính mình đã hỏi anh như vậy.
Cô là Diệp Cẩn Niên, trong quá khứ thậm chí là hiện tại, cô vẫn là Nam Cung phu nhân, một lần hôn nhân thất bại, từng mất đi một đứa bé, những thứ này cô không thể nào quên đi được.
Bởi vì để ý, cho nên lo được lo mất, bởi vì để ý, cho dù tin tưởng Thiệu Tư Hữu không để ý, cũng không cách nào xem nhẹ chính mình không còn hoàn mỹ.
"Đứa ngốc. Nếu như anh quan tâm những thứ kia, cũng sẽ không đợi nhiều năm nư vậy." Vuốt vuốt mái tóc có chút rối loạn của Diệp Cẩn Niên, bên môi khẽ nở nụ cười.
"Hơn nữa hiện tại có thể không cần lo lắng uy hiếp của gia tộc Bố Tư Nặc, có thể không cần bận tâm ân oán của hai nhà Niên, Thiệu anh sẽ có thêm nhiều thời gian ở bên em. Niên Niên, em phải biết bất kể em là Niên Nhạc Nhạc hay là Diệp Cẩn Niên, chỉ cần thân thể ở bên cạnh anh là em, anh đã cảm thấy đấy là may mắn lớn nhất rồi."
Diệp Cẩn Niên ngửa đầu, lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêm túc của Thiệu Tư Hữu, chuyên chú nhìn cặp mắt của anh. Trong mũi tràn lên một trận chua xót, cô nghĩ, gặp Thiệu Tư Hữu, mới là may mắn lớn nhất của Diệp Cẩn Niên.
"Niên Niên, lúc này em nên bày tỏ cảm động, chứ không phải cứ ngây người thế này." Bất đắc dĩ cười nhẹ, Thiệu tư Hữu hôn nhẹ lên đôi mắt đang trợn tròn của của, giọng nói mang theo ám muội.
Từng điểm từng điểm, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt tinh tế của cô, cuối cùng khóa chặt cánh môi mềm mại, trằn trọc xâm nhập.
Hai cánh tay không tự chủ vòng lấy cổ Thiệu tư Hữu, Diệp Cẩn Niên nhiệt tình đáp lại, tình cảm chân thành không tiếng động thừa nhận ước định giữa hai người.
Thời điểm tách ra hô hấp không còn ổn định, ngón tay Diệp Cẩn Niên khẽ vuốt mấy sợi tóc ướt nhẹp của Thiệu tư Hữu, vừa nhìn đã biết được dục vọng của anh, nghiêng người từ trong vòng tay ấm áp của anh lui ra ngoài:
"Để chị đến giúp em bôi thuốc đi, em không muốn Thiệu tổng trong sáng nay phải tắm nước lạnh mấy lần đâu."
Nói xong, trước nụ cười bất đắc dĩ của Thiệu Tư Hữu cô chạy vào phòng tắm.
Dọn dẹp thỏa đáng, Diệp Cẩn Niên mặc một bộ đồ màu trắng thoải mái từ trên lầu đi xuống, Diệp Sóc, Diệp Cẩn Nhiên, Diệp Dương còn có Thiệu Tư hữu cũng đã ngồi ở trong phòng ăn, mùi thơm của cháo khiên Diệp Cẩn Niên rất muốn ăn.
"Cha, vừa rồi có phải có khách tới hay không?" Quét một vòng không thấy bóng dáng của anh rể đâu, Diệp Cẩn Niên có chút kỳ quái, nhất là vẻ mặt không đổi của Diệp Cẩn Nhiên, chẳng lẽ người nọ không có vào?
"Ừ." Diệp Sóc gật đầu một cái, giương mắt nhìn Thiệu tư Hữ đang lấy ly sữa giúp Diệp Cẩn Niên: "Long Việt vừa tới."
"Nha. . . Ưmh?" Diệp Cẩn Niên kinh ngạc ngẩng đầu, "Long Việt? Vậy hắn anh ta đâu?"
Là nghe nói mình đã tỉnh nên tới thăm đi, Long Việt người này thật là.
"Ẩn Long có nhiều việc, đã đi rồi." Diệp Cẩn Nhiên trả lời, vẻ mặt quái dị không nói ra được.
"Rất bận?" Diệp Cẩn Niên nheo mắt lại, rõ ràng không tin. Xe bị tuyết phủ dầy như thế, rõ ràng thời gian ở lại không ngắn, làm sao lại không chờ được để gặp cô?
"Nội loạn của Ẩn Long mới dẹp không bao lâu, bận rộn là chuyện bình thường." Diệp Cẩn Nhiên bổ sung. Ánh mắt liếc qua vẻ mặt nghiêm trang của Thiệu Tư Hữu đang múc cháo giúp Diệp Cẩn Niên, rõ ràng dịu dàng ưu nhã như thế, tham muốn giữ lấy quả thực không thể nói nổi, quả thật so với hồ ly còn giảo hoạt hơn, quả thật cô muốn thay em gái đáng thương toát mồ hôi rồi.
"Không bao lâu? Hiệu suất xử lý công việc của Ẩn Long càng ngày càng kém." Diệp Cẩn Niên cắn một miếng sandwich Thiệu Tư Hữu đưa tới nói, đột nhiên thấy ánh mắt Diệp Dương, ách, đây là ý gì? Thương hại?
Không hiểu được ánh mắt của Diệp Dương, Diệp Cẩn Niên cúi đầu nhìn về phía mâm của mình, quay đầu nhìn gương mặt như cười như không của Thiệu đại thiếu gia, trên đầu hiện mấy vạch đen, Thiệu Tư Hữu, anh tuyệt đối là cố ý!
*
Nhà họ Diệp cùng nhà Nam Cung đều tính giấu giếm chuyện Diệp Cẩn Niên tỉnh lại, yêu cầu bệnh viện nói năng cẩn trọng. Không còn lo ngại gia tộc Bố tư Nặc, dưới đề nghị của Diệp Sóc, ngày thứ hai Diệp Cẩn Niên cùng mấy người đều trở lại biệt thự của nhà họ Diệp trong thành phố.
Diệp Cẩn Nhiên bận việc điều hành Diệp thị, Diệp Cẩn Niên nhàn rỗi mà nhàm chán, vì vậy hóa trang đầy đủ cùng Thiệu Tư Hữu dạo phố, chọn quà giáng sinh cho mọi người.
Địa điểm, trung tâm thương mại Tân Áo.
Trung tâm thương mại này là thành quả đầu tiên của Diệp Cẩn Niên sau khi tiếp quản tập đoàn Nam Cung, đối với việc phân chia cấp bậc tiêu dùng từng gây tranh cãi không nhỏ, nhưng hình thức này có thể thỏa mãn thú tiêu tiền của một đám người ưu việt, mức đọ tiêu thụ hàng cao cấp ở đây là minh chứng tốt nhất.
Trừ việc đến đây có thể tránh ký giả chụp ảnh, Diệp Cẩn Niên cũng không phủ nhận tới đây với mục đích khảo sát.
"Nhìn cái này thế nào?" Chọn một lễ phục màu đỏ, Diệp Cẩn Niên so ở trên người quay đầu hỏi ý kiến của Thiệu Tư Hữu, đôi mắt giấu trong cặp kính mang theo nụ cười.
Lễ phục hở vai hơi trễ ngực, sau lưng khoét một khoảng lớn, trước ngực có đính kim cương, làn váy màu hơi tối có phong cách cổ điển rất đẹp mắt.
"Vị tiểu thư này thật có mắt, lễ phục này do nhà thiết kế Tam Niên tạo ra, lấy yếu tố hiện đại kết hợp cổ điển rất hoàn mỹ. . ."
Thiệu Tư Hữu nhéo nhéo lông mày, trong mắt mang theo một tia không đồng ý: "Khó coi."
Diệp Cẩn Niên có chút không vui nhìn anh một cái: "Chỗ nào khó coi?"
Hẹp hòi, nhìn anh nhìn chằm chằm sau lưng lễ phục cũng biết anh đang nghĩ cái gì, không có chuyên môn cũng cảm thấy, y phục này với lễ phục mấy hôm trước Lâm đại mỹ nhân xuất hiện trong tiệc rượu, thậm chí có điểm tương đồng đấy.
"Diệp Cẩn Niên?" Diệp Cẩn Niên đang định mở miệng nhạo báng mấy câu, đột nhiên bị một giọng nói đằng đằng tức giận, cắt đứt ý tưởng của cô.
Xuất hiện trước mặt quý phụ, phục trang đẹp đẽ, hoa lệ bức người, một đôi con ngươi màu nâu mang theo vài phần cay nghiệt, đi theo phía sau mặt là vóc người nhỏ yếu vô tội, Sở Nhược.
Thoáng qua kinh ngạc, vẻ mặt Diệp Cẩn Niên dần dần khôi phục như thường, hướng quý phụ trước mặt nhàn nhạt cười một tiếng, ôn hoà chào hỏi: "Nam Cung lão phu nhân, thật là trùng hợp."
Oan gia ngõ hẹp rồi đây, lần cuối gặp mặt ở nhà Nam Cung, chỉ chớp mắt đã bảy năm trôi qua rồi, mẹ chồng tiền nhiệm hoặc cũng có thể đương nhiệm bà Hứa Lệ Hoa, bộ dáng cả vú lấp miệng em quả thực một chút cũng không đổi.
"Diệp Cẩn Niên, nếu cô tỉnh thì ngoan ngoãn cùng Minh Húc về nhà, bây giờ cô vẫn chưa có ly hôn cùng Minh Húc nhà tôi đâu, cứ như vậy trước mặt mọi người lôi lôi kéo kéo đàn ông chỗ đông người thế này, cô còn biết cái gì gọi là xấu hổ nữa không?" Hứa Lệ Hoa bất mãn nhìn Diệp Cẩn Niên, chứng kiến cô lôi kéo Thiệu Tư Hữu thì ghét bỏ khiển trách.
"Xấu hổ? Ta đương nhiên biết." Nghe được Hứa Lệ hoa chất vấn, Diệp Cẩn năm rực rỡ trong veo mắt trong thoáng qua một tia u lãnh, vẻ mặt tự nhiên tháo kính mát xuống, chỉ vào đứng ở Hứa Lệ hoa sau lưng Tiêm Tiêm giả bộ Sở Nhược cười hỏi: "Bên người ngài vị này không phải là đang hai chữ này Đại Ngôn Nhân sao?"
Vì vậy, khi Diệp Cẩn Niên tỉnh lại bắt gặp gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt thì lắp bắp kinh hãi.
Lông mi dài đậm, sống mũi thẳng, môi mỏng, đôi mắt chậm chậm mở ra chất đấy dịu dàng nhìn Diệp Cẩn Niên.
"Chào buổi sáng."
Giọng nói trầm thấp giống như có như không ở bên tai, khiến Diệp Cẩn Niên chợt hiểu giật mình mình lúc này không chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, thậm chí cả người cũng đều không có hình tượng chút nào nằm ở trên người Thiệu Tư Hữu.
Đây là tình huống gì?
Nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của Diệp Cẩn Niên, đáy mắt chứa đựng nụ cười nhìn cô, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Diệp Cẩn Niên: "Ngoan, đi xuống nghỉ một lát, tay anh bị em làm tê quá rồi."
"A, được." Khuôn mặt vốn đang mê mang chợt đỏ lên, Diệp Cẩn Niên trở mình một cái từ trên người Thiệu Tư Hữu lăn xuống, xuýt nữa rơi xuống đất.
"Cẩn thận một chút." Vội vàng túm lấy cơ thể của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu thất bại nhìn chân tay vụng về của Diệp Cẩn Niên, cúi đầu nhìn cô bởi vì động tác lật người mà da thịt lộ ra ngoài áo ngủ, ánh mắt bỗng dưng tối sầm lại, cúi đầu, chính xác bao trùm lấy môi cô.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ bao phủ lên phòng ngủ.
Năm phút sau, tiếng nước chảy ra trong phòng tắm.
Diệp Cẩn Niên vùi ở trong chăn nhớ tới bộ dáng buồn bực của Thiệu Tư Hữu vọt vào phòng tắm, không nhịn được trên môi nở nụ cười, Thiệu Tư Hữu như vậy, có tính là tự tạo nghiệt hay không?
Xốc chăn đi tới bên cửa sổ kéo rèm ra, trên bệ cửa sổ phủ đầy tuyết trắng dưới ánh mặt trời không ngừng lấp lánh, ngoài cửa sổ, một chiếc Maybach màu đen dừng ở bên ngoài cổng sắt, mui xe cũng phủ đầy tuyết, có thể thấy được chiếc xe này đã đỗ ở đây rất lâu.
Diệp Cẩn Niên khẽ ngẩn người, có thể chạy xe đến nhà tổ của của nhà của Diệp, đối phương hẳn là người quen, chẳng lẽ là vị anh rể trong truyền thuyết?
Đang muốn nhìn rõ một chút, giọng của màu đenThiệu tư Hữu từ sau lưng truyền đến: "Bên cửa sổ rất lạnh, lại đây nằm xuống để bôi thuốc."
"Em không còn sợ lạnh như vậy nữa." Diệp Cẩn Niên quay đầu cười một tiếng, đổi thân thể, cô cũng không còn sợ lạnh như Niên Nhạc Nhạc nữa, mặc dù nhiệt độ trong phòng cao hơn bình thường, cũng chỉ là bởi vì thói quen, nghĩ như vậy, Diệp Cẩn Niên chợt giương mắt hỏi "Thiệu tư Hữu, anh có hiểu thế nào là thói quen hay không?"
Bén nhạy bắt được vẻ chán nản thoáng qua trong mắt cô, màu đen màu đenThiệu Tư Hữu lập tức hiểu được ý tứ của cô, thở dài ôm Diệp Cẩn Niên vào ngực, cằm chống lên điỉnh đầu của cô: "Niên Niên, có phải anh làm chưa đủ tốt, cho nên em mới không chịu tin anh như vậy?"
"Không phải, dĩ nhiên không phải." Trong mũi là hương vị nhàn nhạt quen thuộc, Diệp Cẩn Niên ở trong vòng tay ấm áp dùng sức lắc đầu, có chút hối hận chính mình đã hỏi anh như vậy.
Cô là Diệp Cẩn Niên, trong quá khứ thậm chí là hiện tại, cô vẫn là Nam Cung phu nhân, một lần hôn nhân thất bại, từng mất đi một đứa bé, những thứ này cô không thể nào quên đi được.
Bởi vì để ý, cho nên lo được lo mất, bởi vì để ý, cho dù tin tưởng Thiệu Tư Hữu không để ý, cũng không cách nào xem nhẹ chính mình không còn hoàn mỹ.
"Đứa ngốc. Nếu như anh quan tâm những thứ kia, cũng sẽ không đợi nhiều năm nư vậy." Vuốt vuốt mái tóc có chút rối loạn của Diệp Cẩn Niên, bên môi khẽ nở nụ cười.
"Hơn nữa hiện tại có thể không cần lo lắng uy hiếp của gia tộc Bố Tư Nặc, có thể không cần bận tâm ân oán của hai nhà Niên, Thiệu anh sẽ có thêm nhiều thời gian ở bên em. Niên Niên, em phải biết bất kể em là Niên Nhạc Nhạc hay là Diệp Cẩn Niên, chỉ cần thân thể ở bên cạnh anh là em, anh đã cảm thấy đấy là may mắn lớn nhất rồi."
Diệp Cẩn Niên ngửa đầu, lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêm túc của Thiệu Tư Hữu, chuyên chú nhìn cặp mắt của anh. Trong mũi tràn lên một trận chua xót, cô nghĩ, gặp Thiệu Tư Hữu, mới là may mắn lớn nhất của Diệp Cẩn Niên.
"Niên Niên, lúc này em nên bày tỏ cảm động, chứ không phải cứ ngây người thế này." Bất đắc dĩ cười nhẹ, Thiệu tư Hữu hôn nhẹ lên đôi mắt đang trợn tròn của của, giọng nói mang theo ám muội.
Từng điểm từng điểm, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt tinh tế của cô, cuối cùng khóa chặt cánh môi mềm mại, trằn trọc xâm nhập.
Hai cánh tay không tự chủ vòng lấy cổ Thiệu tư Hữu, Diệp Cẩn Niên nhiệt tình đáp lại, tình cảm chân thành không tiếng động thừa nhận ước định giữa hai người.
Thời điểm tách ra hô hấp không còn ổn định, ngón tay Diệp Cẩn Niên khẽ vuốt mấy sợi tóc ướt nhẹp của Thiệu tư Hữu, vừa nhìn đã biết được dục vọng của anh, nghiêng người từ trong vòng tay ấm áp của anh lui ra ngoài:
"Để chị đến giúp em bôi thuốc đi, em không muốn Thiệu tổng trong sáng nay phải tắm nước lạnh mấy lần đâu."
Nói xong, trước nụ cười bất đắc dĩ của Thiệu Tư Hữu cô chạy vào phòng tắm.
Dọn dẹp thỏa đáng, Diệp Cẩn Niên mặc một bộ đồ màu trắng thoải mái từ trên lầu đi xuống, Diệp Sóc, Diệp Cẩn Nhiên, Diệp Dương còn có Thiệu Tư hữu cũng đã ngồi ở trong phòng ăn, mùi thơm của cháo khiên Diệp Cẩn Niên rất muốn ăn.
"Cha, vừa rồi có phải có khách tới hay không?" Quét một vòng không thấy bóng dáng của anh rể đâu, Diệp Cẩn Niên có chút kỳ quái, nhất là vẻ mặt không đổi của Diệp Cẩn Nhiên, chẳng lẽ người nọ không có vào?
"Ừ." Diệp Sóc gật đầu một cái, giương mắt nhìn Thiệu tư Hữ đang lấy ly sữa giúp Diệp Cẩn Niên: "Long Việt vừa tới."
"Nha. . . Ưmh?" Diệp Cẩn Niên kinh ngạc ngẩng đầu, "Long Việt? Vậy hắn anh ta đâu?"
Là nghe nói mình đã tỉnh nên tới thăm đi, Long Việt người này thật là.
"Ẩn Long có nhiều việc, đã đi rồi." Diệp Cẩn Nhiên trả lời, vẻ mặt quái dị không nói ra được.
"Rất bận?" Diệp Cẩn Niên nheo mắt lại, rõ ràng không tin. Xe bị tuyết phủ dầy như thế, rõ ràng thời gian ở lại không ngắn, làm sao lại không chờ được để gặp cô?
"Nội loạn của Ẩn Long mới dẹp không bao lâu, bận rộn là chuyện bình thường." Diệp Cẩn Nhiên bổ sung. Ánh mắt liếc qua vẻ mặt nghiêm trang của Thiệu Tư Hữu đang múc cháo giúp Diệp Cẩn Niên, rõ ràng dịu dàng ưu nhã như thế, tham muốn giữ lấy quả thực không thể nói nổi, quả thật so với hồ ly còn giảo hoạt hơn, quả thật cô muốn thay em gái đáng thương toát mồ hôi rồi.
"Không bao lâu? Hiệu suất xử lý công việc của Ẩn Long càng ngày càng kém." Diệp Cẩn Niên cắn một miếng sandwich Thiệu Tư Hữu đưa tới nói, đột nhiên thấy ánh mắt Diệp Dương, ách, đây là ý gì? Thương hại?
Không hiểu được ánh mắt của Diệp Dương, Diệp Cẩn Niên cúi đầu nhìn về phía mâm của mình, quay đầu nhìn gương mặt như cười như không của Thiệu đại thiếu gia, trên đầu hiện mấy vạch đen, Thiệu Tư Hữu, anh tuyệt đối là cố ý!
*
Nhà họ Diệp cùng nhà Nam Cung đều tính giấu giếm chuyện Diệp Cẩn Niên tỉnh lại, yêu cầu bệnh viện nói năng cẩn trọng. Không còn lo ngại gia tộc Bố tư Nặc, dưới đề nghị của Diệp Sóc, ngày thứ hai Diệp Cẩn Niên cùng mấy người đều trở lại biệt thự của nhà họ Diệp trong thành phố.
Diệp Cẩn Nhiên bận việc điều hành Diệp thị, Diệp Cẩn Niên nhàn rỗi mà nhàm chán, vì vậy hóa trang đầy đủ cùng Thiệu Tư Hữu dạo phố, chọn quà giáng sinh cho mọi người.
Địa điểm, trung tâm thương mại Tân Áo.
Trung tâm thương mại này là thành quả đầu tiên của Diệp Cẩn Niên sau khi tiếp quản tập đoàn Nam Cung, đối với việc phân chia cấp bậc tiêu dùng từng gây tranh cãi không nhỏ, nhưng hình thức này có thể thỏa mãn thú tiêu tiền của một đám người ưu việt, mức đọ tiêu thụ hàng cao cấp ở đây là minh chứng tốt nhất.
Trừ việc đến đây có thể tránh ký giả chụp ảnh, Diệp Cẩn Niên cũng không phủ nhận tới đây với mục đích khảo sát.
"Nhìn cái này thế nào?" Chọn một lễ phục màu đỏ, Diệp Cẩn Niên so ở trên người quay đầu hỏi ý kiến của Thiệu Tư Hữu, đôi mắt giấu trong cặp kính mang theo nụ cười.
Lễ phục hở vai hơi trễ ngực, sau lưng khoét một khoảng lớn, trước ngực có đính kim cương, làn váy màu hơi tối có phong cách cổ điển rất đẹp mắt.
"Vị tiểu thư này thật có mắt, lễ phục này do nhà thiết kế Tam Niên tạo ra, lấy yếu tố hiện đại kết hợp cổ điển rất hoàn mỹ. . ."
Thiệu Tư Hữu nhéo nhéo lông mày, trong mắt mang theo một tia không đồng ý: "Khó coi."
Diệp Cẩn Niên có chút không vui nhìn anh một cái: "Chỗ nào khó coi?"
Hẹp hòi, nhìn anh nhìn chằm chằm sau lưng lễ phục cũng biết anh đang nghĩ cái gì, không có chuyên môn cũng cảm thấy, y phục này với lễ phục mấy hôm trước Lâm đại mỹ nhân xuất hiện trong tiệc rượu, thậm chí có điểm tương đồng đấy.
"Diệp Cẩn Niên?" Diệp Cẩn Niên đang định mở miệng nhạo báng mấy câu, đột nhiên bị một giọng nói đằng đằng tức giận, cắt đứt ý tưởng của cô.
Xuất hiện trước mặt quý phụ, phục trang đẹp đẽ, hoa lệ bức người, một đôi con ngươi màu nâu mang theo vài phần cay nghiệt, đi theo phía sau mặt là vóc người nhỏ yếu vô tội, Sở Nhược.
Thoáng qua kinh ngạc, vẻ mặt Diệp Cẩn Niên dần dần khôi phục như thường, hướng quý phụ trước mặt nhàn nhạt cười một tiếng, ôn hoà chào hỏi: "Nam Cung lão phu nhân, thật là trùng hợp."
Oan gia ngõ hẹp rồi đây, lần cuối gặp mặt ở nhà Nam Cung, chỉ chớp mắt đã bảy năm trôi qua rồi, mẹ chồng tiền nhiệm hoặc cũng có thể đương nhiệm bà Hứa Lệ Hoa, bộ dáng cả vú lấp miệng em quả thực một chút cũng không đổi.
"Diệp Cẩn Niên, nếu cô tỉnh thì ngoan ngoãn cùng Minh Húc về nhà, bây giờ cô vẫn chưa có ly hôn cùng Minh Húc nhà tôi đâu, cứ như vậy trước mặt mọi người lôi lôi kéo kéo đàn ông chỗ đông người thế này, cô còn biết cái gì gọi là xấu hổ nữa không?" Hứa Lệ Hoa bất mãn nhìn Diệp Cẩn Niên, chứng kiến cô lôi kéo Thiệu Tư Hữu thì ghét bỏ khiển trách.
"Xấu hổ? Ta đương nhiên biết." Nghe được Hứa Lệ hoa chất vấn, Diệp Cẩn năm rực rỡ trong veo mắt trong thoáng qua một tia u lãnh, vẻ mặt tự nhiên tháo kính mát xuống, chỉ vào đứng ở Hứa Lệ hoa sau lưng Tiêm Tiêm giả bộ Sở Nhược cười hỏi: "Bên người ngài vị này không phải là đang hai chữ này Đại Ngôn Nhân sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.