Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 115

Dạ Nguyệt Vị Minh

14/06/2016

Trong phòng hội nghị của tập đoàn Thiệu thị, hội nghị thường kỳ mỗi tháng của công ty đang được tiến hành bên trong, các nhân viên chủ quản của mỗi bộ phận đều ngồi ở vị trí của mỗi người, tiến hành báo cáo tình hình công tác dựa theo trật tự thời gian.

Thiệu Tư Hữu cầm bảng báo cáo trong tay, khi bọn họ từng người một lên tiếng thỉnh thoảng anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một, không nhìn ra tâm tình thế nào..

Chẳng qua trong mắt mấy nhân viên chủ quản cao cấp, chỉ một ánh mắt nhẹ nhàng, cũng đủ là lý do để khiến họ suy nghĩ bất an trong lòng, vừa hồi hộp vừa thấp thỏm không yên.

Sau khi nhân viên chủ quản phòng khai thác thận trọng lên tiếng một hồi, trở về đúng chỗ ngồi nhìn lên Thiệu Tư Hữu vẫn trầm mặc như cũ, cố nén xúc động lau mồ hôi, lại liếc nhìn Triệu Hải nhân viên chủ quản phòng nghiệp vụ đứng lên kế tiếp, trong ánh mắt mang theo vài tia vui sướng khi người khác gặp họa.

Thiệu Tư Hữu ngẩng đầu lên từ bảng báo cáo, nhìn vào đồng hồ báo giờ ngay phía trước, cách thời điểm tan sở còn có 50 phút, nhưng đằng sau còn đến ba nhân viên chủ quản chưa báo cáo, ấn đường không khỏi nhăn lại.

Mấy ngày nay được Diệp Sóc bày mưu đặt kế , Long Việt cùng với Ân Dao bao giờ cũng vô cùng ‘ trùng hợp ’ xuất hiện đồng thời tại Diệp gia, dĩ nhiên, Diệp Cẩn Niên hiểu ý cũng rất cao, cho nên mấy ngày qua Thiệu đại tổng giám đốc lúc tan việc tinh thần cũng đặc biệt hơn.

Thấy động tác của Thiêụ Tư Hữu, trên trán Triệu Hải bắt đầu đổ mồ hôi, đầu thưa thớt tóc bị chiếu sáng dưới ánh đèn.

Kể từ khi tổng giám đốc và phu nhân tổng giám đốc trải qua sự tình bất ngờ lần đó, phu nhân tổng giám đốc bị nhà mẹ Anh Quốc cưỡng ép đón đi, mặc dù tổng giám đốc của bọn họ vẫn giống như bình thường bộ dạng ung dung điềm đạm, nhưng lại mang đến cho người khác một cảm giác đã xảy ra biến hóa không nhỏ, thỉnh thoảng sẽ toát ra vài phần sắc bén lạnh lùng, nhìn ánh mắt lạnh lẽo ấy trong lòng mọi người đều sợ hãi.

Thời gian trôi qua từng chút một, Triệu Hải phát hiện, mình càng nói tiếp, chân mày Thiệu Tư Hữu càng nhíu chặt lại, vừa suy đoán xem cách diễn đạt câu nói kia của mình chỗ nào chọc anh không thoải mái, tốc độ từ ngữ và mức độ nhịp đập của tim cũng vừa đồng thời tăng nhanh, nhắm mắt lại mang đoạn báo cáo về việc giảm sức ép nói ra một hơi, sau đó cúi đầu chờ Thiệu Tư Hữu đưa ra phán quyết cuối cùng.

Trong phòng họp lập tức trở nên rất an tĩnh, tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngừng thở, ánh mắt bắt đầu đối với Triệu Hải là đồng cảm hoặc là đang xem trò vui.

"Kế tiếp."

Làm tất cả mọi người kinh ngạc chính là, Thiệu Tư Hữu không ngẩng đầu lên, chẳng qua là nhàn nhạt nói một câu, đổi lại tài liệu trên bàn bằng bản số liệu tiếp theo.

Triệu Hải như được đại xá, ngã bịch một tiếng vào chính chỗ ngồi của mình..

Có vết xe đổ của Triệu Hải, tốc độ từ ngữ của mấy nhân viên chủ quản phía sau cũng tăng lên gấp mấy lần, ba người cộng lại, cũng không bằng khoảng thời gian dài một người dùng trước đây.

Cuối cùng hội nghị, Thiệu Tư Hữu chỉ đơn giản đánh giá nhằm vào mấy điểm yếu, bố trí lại trọng điểm tháng này, kết thúc tất cả ở đây còn nhìn thời gian một chút, vẫn còn dư tám phút.

Vì vậy, tổng giám đốc Thiệu rất hài lòng.

Sắc mặt như trời đầy mây chuyển sang quang đãng khiến cho phần đông nhóm người chủ quản đều vụng trộm thở phào nhẹ nhõm.

Đang muốn tuyên bố tan họp, bỗng nhiên Điền Viên người vụ trách công trình Phong Uyển đứng lên xin chỉ thị:

"Tổng giám đốc, việc thiết kế quảng cáo cho công trình 'Phong Uyển' lần ba, có phải vẫn như cũ mời người của công ty Lâm thị thiết kế hay không? "

"Phong Uyển?" Thiệu Tư Hữu dừng hành động chuẩn bị rời khỏi một chút, hỏi lại Điền Viên. Số đông chủ quản nhất trí hẹn ngầm cùng nhau quăng những ánh mắt căm tức về phía Điền Viên, không thấy rõ ràng lão Đại đang vội sao?



"Đúng vậy, hơn nữa tên của Phong Uyển lần thứ ba ngài vẫn chưa xác định, kế tiếp việc chuẩn bị để tuyên truyền sẽ rất khó triển khai.’’ Hình như ở mỗi tập đoàn chắc chắn sẽ có mấy người như vậy chỉ hiểu công việc chứ không nói đến chuyện thay đổi bản thân, Diệp thị có Diệp Uy, Thiệu thị đã có Điền Viên. Giống như không hề nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Điền Viên trực tiếp đứng lên, nhìn Thiệu Tư Hữu không chớp mắt.

"Lần này, không cần bên đó." Hơi suy tư một chút, Thiệu Tư Hữu nói.

Lúc trước công trình 'Phong Uyển' là 'Phong Cẩn Danh Uyển' và 'Phong Nhiên Giai Uyển' đều được giao cho người của công ty thiết kế Lâm thị hòan thành, do đích thân Lâm Thụy tự mình theo dõi, chỉ là bây giờ Thiệu Tư Hữu lại đang có tính toán khác.

"Tổng giám đốc Thiệu ý của ngài là. . ."

"Giao cho Diệp thị làm đi, " Đôi mắt của Thuộc Tư Hữu nhàn nhạt đảo qua đồng hồ trên tường, trong đáy mắt có mấy phần chờ mong dần dần ngưng tụ lại, cười nói: “Điều kiện là, tên của công trình “Phong Uyển” thứ ba, do bọn họ đặt.”

"Vâng, tôi sẽ lập tức cho người đi liên hệ." Trong mắt Điền Viên hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục thái độ nghiêm cẩn máy móc, ghi lai cấp tốc trên giấy bằng vài nét chữ.

Những chủ quản khác cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khi nghe thấy quyết định của Thiệu Tư Hữu, sau đó nhanh chóng loại bỏ sự kinh ngạc đi.

Thiệu thị đối với đối tượng hợp tác có tiêu chuẩn lựa chọn rất khắc nghiệt, vì muốn đảm bảo sự hoàn hảo cho mỗi hạng mục hợp tác, năm nay trong hợp tác công ty, hợp tác hạng mục chưa bao giờ có tình huống vượt qua hai hạng mục, mà ở trên điểm này, Diệp thị đã sớm vượt qua hạn chế của việc tuyển chọn, không chỉ có một lần phá vỡ quy định này.

Tin tức trong đó, dẫn dắt người ta miệt mài theo đuổi.

Chẳng qua, sự nóng lòng muốn trở về nhà như mũi tên nên tổng giám đốc Thiệu không có tinh thần và thể lực đi nghiên cứu tâm tư của mỗi người, hô một tiếng tan họp, rồi dẫn đầu rời khỏi phòng họp.

Hội nghị kết thúc, ấn đường của Thiệu Tư Hữu cũng giãn ra, ở ngoài cửa, Tiếu Văn đang đợi ở nơi đó, vừa nhìn thấy anh đã vội vã chào: “Tổng giám đốc, ông cụ và Nhị thiếu gia hai giờ trước đã trở lại từ Anh quốc, bây giờ đang ở biệt thự vùng ngoại ô. ”

"Biết là vì cái gì không?" Thiệu Tư Hữu quay đầu hỏi, bước chân không ngừng lại vẫn như cũ đi về phía thang máy dành riêng. Nửa tháng trước ông nội mới trở về từ Anh quốc, nhanh như vậy đã chạy về nhất định đã xảy ra chuyện đặc biệt.

"Tình huống cụ thể không rõ ràng lắm, nghe ý tứ của chú, hình như còn có một người theo bọn họ trở về." Tiếu Văn theo sau lưng anh rất sát, nhớ lại nội dung cuộc gọi điện thoại với chú, kể lại.

"Còn có một người ư?" Thiệu Tư Hữu bước vào thang máy bước chân cũng dừng lại, đáy mắt thoáng qua một tia sáng dịu dàng.

*

Mùa đông sắc trời rất nhanh đã tối sầm xuống, dư âm trời chiều từ cửa sổ sát đất chiếu vào văn phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị, trong phòng không mở đèn giống như bị bao phủ bởi một tầng sương mù màu quả quýt.

Diệp Cẩn Nhiên cầm trong tay xấp tài liệu mà Diệp Uy để lại đứng trước cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía ánh đèn đô thị dần dần sáng lên bên dưới, cánh cửa đằng sau vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng.

"Chị, chị tìm em sao?" Cửa bị đẩy ra, Diệp Cẩn Niên cười híp mắt tiến tới bên cạnh Diệp Cẩn Nhiên, tiện tay bật chiếc đèn trên bàn sáng lên: "Vừa đúng lúc, em cũng có chuyện muốn nói cùng với chị."

"Đi bệnh viện rồi hả ?" Diệp Cẩn Nhiên dắt người em gái bảo bối của mình ngồi xuống, lấy thứ gì đó trong tay tùy ý ném lên trên bàn, buổi sáng cô đã thông báo cho thư ký gọi Diệp Cẩn Niên qua phòng làm việc, kết quả là đến bây giờ mới thấy bóng người, không cần nói cô cũng đoán ra được, nhất định là đã đi đến bệnh viện chăm sóc Diệp Dương mới vừa giải phẫu xong rồi.

"Vâng, Diệp Dương hồi phục không tệ, bác sĩ nói quan sát thêm mấy ngày nữa là có thể tháo băng được được, đợi đến thời điểm đón năm mới, nhất có định có thể thấy nó chạy đuổi theo sau lưng cha đòi bao lì xì.’’ Diệp Cẩn Niên vừa nói vừa lấy điện thoại ra, cho Diệp Cẩn Nhiên thấy ảnh hôm nay cô chụp cho Diệp Dương trong bệnh viện, một thân Tiểu Diệp mặc quần áo bệnh nhân, trên mặt quấn băng gạc màu trắng,hàng chân mày vì mất hứng mà nhíu lại, có thể thấy đối với việc chụp ảnh này có chút bất mãn.



"Như thế nào, em làm hộ lý cao cấp cũng rất được chứ?" Có chút tự mãn nhíu hàng chân mày lại, Diệp Cẩn Niên nghiêng đầu hỏi.

Nhìn Diệp Cẩn Niên cố ý làm ra mặt tranh công đòi thưởng, Diệp Cẩn Nhiên gõ yêu lên đầu cô một cái, sau đó nghiêm túc mở miệng nói: “Niên Niên, vất vả rồi.”

Những ngày qua Diệp Cẩn Niên vì chăm sóc Diệp Dương, bệnh viện, công ty, nhà ở, ba điểm trên một đường chạy thẳng, thậm chí còn làm nhiều hơn so với người làm mẹ như cô, chẳng qua nhìn gương mặt gầy gò của cô cũng biết cô có rất nhiều khổ cực.

"Em là dì của Tiểu Dương, nào có cái gì vất vả đâu ." Biết Diệp Cẩn Nhiên vì việc không thể tự mình chăm sóc Diệp Dương nên vẫn hổ thẹn trong lòng, Diệp Cẩn Niên lập tức làm bộ tức giận trợn mắt nhìn Diệp Cẩn Nhiên một cái, ngay sau đó thoáng thu lại nụ cười, kéo cánh tay Diệp Cẩn Nhiên do dự nói: “Chị, mấy lần em đến bệnh viện, anh ta có tới hỏi em về chị.”

Anh ta trong lời nói của Diệp Cẩn Niên, chỉ có thể là người đàn ông gặp ngoài hội trường ngày hôm đó, người sở hữu bệnh viện Ái Anh, bố của Diệp Dương.

"Vậy sao."

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Cẩn Nhiên vẫn khóa chặt như cũ tại màn hình chứa khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đáng yêu của Diệp Dương ở trong, hờ hỡng đáp một tiếng, giống như không có phản ứng gì với Diệp Cẩn Niên, nhưng cơ thể trong nháy mắt đã căng cứng hết sức đã bán đứng tâm tình của cô, bị Diệp Cẩn Niên phát hiện ra.

"Chị, chị còn yêu anh ta chứ?" Kéo nhẹ môi, giọng nói của Diệp Cẩn Niên rất khẳng định.

Nếu như không yêu, mỗi lần nhắc đến vẻ mặt sẽ không hoang mang hoài niệm, nếu như không yêu, cũng sẽ không để lộ ra vẻ mặt vui mừng vào lần gặp mặt đó, nếu như không yêu, với tính cách của chị sẽ không sinh Diệp Dương ra

Bởi vì đã trải qua, cho nên Diệp Cẩn Niên thấy rất rõ Diệp Cẩn Nhiên bề ngoài thì tỉnh táo nhưng bên trong thì giãy giụa. Nếu như không bỏ được, vậy thì cần gì cứ cố chấp không chịu quay đầu lại?

"Chị, mặc dù em không biết đến tột cùng giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng chị đã yêu anh ta, vậy thì có cái gì không thể tha thứ được đây? "

"Có thể sao." Diệp Cẩn Nhiên cười khổ, ngón tay mơn trớn trên màn ảnh Diệp Dương nhíu chân mày, nếu như một câu tha thứ mà có thể toàn vẹn một đoạn tình cảm, thật là tốt biết bao, "Nếu sự thật là như vậy , Niên Niên, em vì cái gì lại không chịu tha thứ cho Nam Cung Minh Húc? Nếu như chỉ có yêu như vậy là đủ, chẳng lẽ em cũng chưa bao giờ yêu anh ta sao?"

Diệp Cẩn Niên không nói gì, chẳng qua ánh mắt khi nhìn Diệp Cẩn Nhiên lại có phần bất đắc dĩ.

"Niên Niên. . ." Diệp Cẩn Nhiên lập tức nhận ra mình đã không tính toán khi lựa lời mà nói, có chút ân hận nhìn em gái của mình, trong mắt tràn đầy sự hối lỗi. Người tên Nam Cung Minh Húc này, sớm đã là cấm kỵ của nhà họ Diệp.

"Em không sao, chị, hắn ta đã không còn chỗ ở nơi này nữa rồi." Diệp Cẩn Niên lắc đầu một cái, chỉ vào vị trí lồng ngực. Đối với một đoạn quá khứ kia, lại nhắc đến khi đó thì nỗi lòng đã hoàn toàn chết lặng không còn gì nữa.

Sự trầm mặc của cô, không phải là vì Nam Cung Minh Húc, mà là vì sự yêu thương của chị mình. Nếu không phải tâm tư đã bị người kia chiếm giữ, chị gái cô luôn luôn bình tĩnh nhìn xa trông rộng, sao có thể vì nội dung thất bại mà nói sang chuyện khác như vậy.

Chẳng qua khi nói tới chỗ này, ngược lại thật sự không thể tiếp tục khuyên giải nữa rồi. Có một số việc, cần người trong cuộc tự mình suy nghĩ.

Diệp Cẩn Niên quay đầu liếc nhìn tài liệu bị Diệp Cẩn Nhiên tùy ý bỏ qua trên bàn, không xa lạ gì, Diệp Uy từng cầm nó đến tìm cô, phía trên ghi những gì, cô cũng biết rất rõ.

;

Cầm đồ trong tay quơ quơ, Diệp Cẩn Niên mỉm cười khéo léo: “Chị à, chỉ vì vậy chị mới chịu tìm đến em sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook