Chương 126: Chương 123.2
Dạ Nguyệt Vị Minh
30/10/2016
Phòng của dì Vãn và
phòng của Diệp Cẩn Niên chia nhau ở hai đầu của tầng một, dựa theo bố
cục ở nhà họ Diệp, cũng coi như là phòng của Diệp Sóc, bên trong cũng bố trí tương tự nhau.
Có lẽ trước đó Thành Minh đã thông báo với dì Vãn , cho nên dì Vãn cũng không bất ngờ khi Diệp Cẩn Niên đến thăm, mặt mỉm cười bảo cô vào phòng, thuận tiện khách khí ngăn cản Tiểu Mai đi theo.
Nhưng Diệp Cẩn Niên nhìn ra được, dì Vãn có chút khẩn trương, từ động tác rót nước cho cô mà làm ướt khăn trải bàn cũng có thể nhìn ra được.
"Tôi vẫn chưa ăn cơm tối, hôm nay Flores có chuyện không thể tới đây, cô Diệp có thể cùng ăn với tôi được không." Lau nước trên bàn, dì Vãn mỉm cười nói.
"Cám ơn phu nhân." Diệp Cẩn Niên gật đầu nói cảm ơn. Khi cô vào cửa đã nhìn thấy chuẩn bị đủ một bàn thức ăn, vậy lúc này cô cũng không cần phải khách sáo.
Diệp Cẩn Niên xưng hô như vậy khiến ánh mắt dì Vãn có chút ảm đạm, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, nhiệt tình lôi kéo Diệp Cẩn Niên ngồi ở bên bàn, dì Vãn chủ động gắp thức ăn, múc canh cho Diệp Cẩn Niên, sau đó có chút xin lỗi nói: "Là tôi nên cám ơn cô đã chịu ăn cơm cùng tôi mới đúng, chuyện của Flores đã khiến cô chịu uất ức."
Diệp Cẩn Niên cười cười, trong lòng cô, Flores và dì Vãn là hai chuyện khác nhau, hành động của Flores cũng không ảnh hưởng cảm giác tốt của Diệp Cẩn Niên với dì Vãn, loại cảm giác tự nhiên dâng lên từ trong đáy lòng làm cô mỗi lần nhìn thấy dì Vãn, cũng sẽ có loại cảm giác rất đặc biệt.
"Cô đã là phụ nữ có thai, nhất định phải chú ý dinh dưỡng, nếm thử một chút, những thứ này đều tốt với thân thể hiện giờ của cô." Dì Vãn lại gắp thêm vài món ăn vào chén Diệp Cẩn Niên, dặn dò: "Mới hơn hai tháng, tất cả đều phải cẩn thận mới được, lúc nãy tôi nghe bác sĩ nói thân thể cô có chút yếu, phải nhanh chóng bồi bổ một chút, tôi đã dặn dò phòng d/đ'l;q;d bếp chuẩn bị chút thức ăn dành cho phụ nữ có thai. . . Còn phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, buông lỏng tâm tình, tình hôn nôn nghén bây giờ của cô sẽ rất khổ cực, lúc nghỉ ngơi nên lót nửa người trên sẽ khá hơn một chút , thỉnh thoảng cũng phải vận động thích hợp, phơi nắng mặt trời nhiều một chút, còn nữa khi tắm không nên ngâm quá 15 phút. . ."
Nhắc tới đề tài làm mẹ này, ánh mắt dì Vãn nhìn về phía Diệp Cẩn Niên vừa có yêu thường vừa có vui mừng, thao thao bất tuyệt nói ra những điều không rõ chi tiếc. Diệp Cẩn Niên vừa ăn vừa mỉm cười nghe, loại cảm giác này cô rất ưa thích, tuy rằng cô đi tới chỗ dì Vãn là có mục đích, nhưng nghe lời nói ân cần của dì Vãn, cô cũng không đành lòng cắt đứt.
Nhìn ngọn núi nhỏ trong chén càng ngày càng cao lên, Diệp Cẩn Niên có chút dở khóc dở cười. Thức ăn trên bàn đều là những thứ bình thường cô thích, cô không muốn bỏ qua ý tốt của dì Vãn, nhưng mấy ngày qua Diệp Cẩn Niên đã cố ý ăn ít cơm đi, nên thân thể đã tập thành thói quen, chỉ cần ăn nhiều một chút là dạ dày sẽ không chịu được.
Vẫn luôn chú ý đến Diệp Cẩn Niên, dĩ nhiên dì Vãn sẽ không bỏ qua nét mặt của cô, khóe môi mỉm cười có chút cứng ngắc, trở nên luống cuống: "Có phải những thức ăn này không hợp khẩu vị? Tôi cũng thật là, thăm . . ."
"Không phải vậy, phu nhân." Diệp Cẩn Niên vội vàng giải thích: "Chỉ là tôi có hơi no rồi, không có thói quen ăn quá nhiều, những thứ này đều là những món tôi rất thích."
"Thích là tốt rồi." Dì Vãn hơi nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận đánh giá Diệp Cẩn Niên từ trên xuống dưới: "So với lúc mới tới, bây giờ cô đã gầy không ít, tôi sẽ nói với Flores, sau này sẽ qua bên này ăn cơm với tôi. Sau đó lại bảo bác sĩ đến kiểm tra thai một lần nữa."
"Cám ơn phu nhân, nhưng không cần phiến toái vậy đâu, tôi thật sự không có việc gì." Diệp Cẩn Niên từ chối nói. Nếu quả thật dễ dàng giống như lời dì Vãn nói vậy, thì bà cũng cũng sẽ không chờ tới bây giờ mới nói.
Nghe Diệp Cẩn Niên từ chối nhã nhặn, dì Vãn hơi xả môi, cười khổ: "Xem ra cô đã đoán được, xế chiều hôm nay, người bên cửa hông chính là tôi."
Diệp Cẩn Niên gật đầu một cái, chuyện Flores buổi chiều, mục đích cũng chỉ là muốn buộc dì Vãn xuất hiện, tuy rằng cô không tính là hiếu mối quan hệ này, nhưng có lẽ cũng đoán được một chút.
"Cẩn Niên… " Dì Vãn hơi trầm lặng chốc lát, trong lúc lơ đãng cũng thay đổi xưng hô với Diệp Cẩn Niên, ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Nếu tôi có thể khuyên Flores không làm khó dễ con nữa, con có bằng lòng ở đây cùng tôi một khoản thời gian dài không?"
Mặc dù là hỏi thăm, nhưng khát vọng trong mắt dì Vãn khiến Diệp Cẩn Niên cảm thấy lời từ chối treo ở khoé miệng trở nên hết sức khó khăn, nhưng. . .
"Cẩn Niên, con tới đây cũng đã hai, nhưng không có gì muốn hỏi tôi sao?" Không đợi Diệp Cẩn Niên trả lời, dì Vãn lại lần nữa lên tiếng hỏi.
Diệp Cẩn Niên hơi cụp mắt, trong đầu lần lượt suy nghĩ lại đủ mọi chuyện đã xảy ra từ khi đến đây, sau đó chậm rãi lắc đầu, cắn môi nhẹ giọng nói ba chữ, "Thật xin lỗi."
Đáp án này, là cùng liên tục trả lời hai vấn đề của dì Vãn.
"Chỗ này và nơi tôi từng sống rất giống nhau, giống đến nỗi sáng sớm, thỉnh thoảng thức dậy, tôi còn cho rằng mình đang ở bên cạnh cha và chị gái. Nhưng cho dù nơi này có giống bao nhiêu đi chăng nữa, cuối cùng cũng không phải là nhà, cho nên dì Vãn, thật xin lỗi."
Lúc đầu, cô thật sự có rất nhiều rất nhiều thắc mắc muốn được trả lời, nhưng theo thời gian lắng đọng lại và tỉnh táo, những đáp án đó cũng từ từ trở nên không quan trọng. Về phần ở lại, cô quả thật rất muốn ở bên cạnh dì Vãn, cô cũng tin tưởng dì Vãn sẽ nói được làm được, nhưng cô không tin Flores.
Thấy đáy mắt dì Vẫn ẩn chứa thất vọng, Diệp Cẩn Niên lại bổ sung một câu: "Nhưng mà tôi lại rất hoan nghênh phu nhân đến thành phố Kỳ Lâm."
"Được rồi, tôi hiểu." Dì Vãn gật đầu một cái, bà đã sớm biết đáp án này của Diệp Cẩn Niên, nhưng vẫn muốn hỏi thêm một câu, muốn ở bên cạnh Diệp Cẩn Niên lâu hơn một chút, cho dù là mỗi ngày gặp mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng khiến cho bà rất thỏa mãn: "Thời gian không còn sớm, bây giờ thân thể con cần nghỉ ngơi nhiều, về sớm một chút đi."
Diệp Cẩn Niên gật đầu một cái đứng lên, từ lúc vào cửa, dì Vãn vẫn luôn nói chuyện, từ đầu đến cuối cô không có cơ hội nói ra mục đích mình tới đây, mà lúc này cô đã không có loại kích động muốn nói nữa.
Mới xoay người đi được mấy bước, dì Vãn lại Diệp Cẩn Niên một lần nữa.
"Qua tối nay, tôi sẽ nói cho con biết đường ra khỏi biệt thự." Nhìn nét mặt Diệp Cẩn Niên có chút kinh ngạc, dì Vãn đứng dậy đi tới trước mặt cô, giơ tay lên nhẹ nhàng vén mái tóc rơi tán lạn trên trán cô ra sau tai, chợt thoải mái nở nụ cười: "Nhưng điều kiện tiên quyết là, khi đó người kia vẫn còn ở lại trong biệt thự này. Tối nay, nghe nói mấy vị khách của Flores rất đặc biệt, trong đó có một người còn là đồng hương của chúng ta, đến từ thành phố Kỳ Lâm."
Ánh mắt Diệp Cẩn Niên đang rũ xuống bỗng dưng trợn to, có chút không dám tin tưởng nhìn khuôn mặt nở nụ cười của dì Vãn, tay đang đặt trên bụng cũng có chút khẽ run.
Thành phố Kỳ Lâm, chẳng lẽ là Tư Hữu tới?
*
*
"Muốn đưa cô ấy đi? Chuyện này sợ là không được."
Trong đại sảnh, sau khi nghe xong lời nói của Nam Cung Minh Húc, Flores từ chối không chút do dự, thân thể ngồi trên ghế sa lon khẽ nghiêng về phía sau, hai chân tùy ý vén ở trước người, khóe miệng chứa đựng nụ cười mấy phần đùa cợt, không thèm quan tâm đến hơi thở tàn bạo trên người phía đối diện, tư thái ưu nhã giống như là một con Hắc Báo cao quý.
"Flores." Ngồi ở ghế chủ vị, Will cảnh cáo một tiếng, nhưng trong giọng nói cũng không có quá nhiều ý trách cứ, nếu như không phải là có nguyên nhân, ông cũng không muốn nhúng tay vào những chuyện của bọn nhỏ: "Cô Diệp đã được con mời tới làm khách đủ lâu rồi, người nhà của cô ấy rất lo lắng."
"Ông nội yên tâm, cô Diệp là khách quý của con, con tuyệt đối sẽ không thất lễ với cô ấy." Sau khi Will mở miệng, dáng vẻ kiêu ngạo của Flores hơi thu lại mấy phần, khẽ nghiêm nghị: "Con nghĩ trong này dường như có chút hiểu lầm, con cũng không ép buộc cô Diệp ở lại."
"Không ép buộc? Chẳng lẽ là Cẩn Niên tự nguyện ở lại chỗ này sao?" Nam Cung Minh Húc cười lạnh thành tiếng, trong mắt lóe lên lạnh lẽo, bén nhọn bắn về phía khuôn mặt đang cười đến muốn đánh đòn của Flores: "Anh đã thừa nhận vợ tôi có ở chỗ này của anh, không nhận anh ép buộc cô ấy ở lại, vậy tôi có thể đưa cô ấy đi được rồi chứ?"
Anh ta ghét loại ánh mắt mang theo tà khí của Flores, cố ý nhấn mạnh vào mấy chữ ‘Vợ tôi’, nhắc nhở với Flores về thân phận của Diệp Cẩn Niên, nhưng không ngờ sau một giây, Flores ngược lại cười đến càng thêm hài lòng.
"Xem ra là do tôi ở đây nên tin tức bị bế tắc, thế nhưng không nghe nói đến tổng giám đốc Nam Cung tái hôn. Vợ anh cũng không ở chỗ này, nhưng lại có vợ trước và người tình thì đều đang ở đây." Đôi môi mỏng khêu gợi của Flores khẽ nâng lên một độ cong, thấy Nam Cung Minh Húc d.đ/l;q'd muốn bắt đầu phản bác, trong mắt mang theo vài phần khiêu khích nói: "Mấy năm trước tôi có may mắn đi qua thành phố Kỳ Lâm một lần, rất đúng dịp nhặt được một phần bản thoả thuận, phía trên có chữ ký của tổng giám đốc Nam Cung và cô Diệp, xuất phát từ tình hình của hai vị, tôi đã cất nó vào tủ bảo hiểm. Không biết Tổng giám đốc Nam Cung có hứng thú liếc mắt nhìn một chút hay không?"
"Tai nạn xe cộ của Cẩn Niên có liên quan đến anh?" Vẻ mặt của Nam Cung Minh Húc vốn là âm trầm lập tức càng thêm khó coi, màu nâu trong mắt trở nên hung ác nham hiểm.
Đây là giải thích duy nhất anh ta có thể nghĩ tới. Một phần thoả thuận li hôn trong tay anh ta đã sớm bị anh ta tiêu huỷ, mà một phần còn lại cũng chính là phần Diệp Cần Niên lấy chẳng biết đi đâu trong lúc xảy ra tai nạn. Anh ta vốn tưởng rằng nó thất lạc ở hiện trường hỗn loạn của tai nạn xe, nhưng bây giờ lại nghe nói ở trong tay Flores, không khỏi suy đoán một khả năng khác. Hoặc là bị người gây ra tai nạn cầm đi.
"Làm sao có thể có liên quan tới tôi?" Flores không giải thích được nhìn lại, mang theo vài phần buồn cười, lúc đó hắn ta còn chưa quyết định có muốn Diệp Cẩn Niên chết hay không, chỉ có thể coi là Sở Nhược tự chủ trương: "Bản thân Tổng giám đốc Nam Cung gặp phải vận đào hoa sao còn muốn vu cáo lên người khác? Nếu như không tin, Sở Nhược cũng đang ở đây, anh có thể tự mình đi hỏi cô ta. . ."
"Đủ rồi Flores." Flores vốn muốn tiếp tục đề tại lại bị Will lạnh lùng quát ngừng, Flores nhún vai một cái, không nói thêm gì nữa.
Nam Cung Minh Húc âm thầm cắn răng, khi tin tức tai nạn ngày đó của Diệp Cẩn Niên truyền tới, anh ta đã hoài nghi tới Sở Nhược, nhưng màn hình giám sát ven đường đã bị người ta cố ý sửa đổi, hơn nữa mẹ anh ta còn làm chứng cho Sở Nhược, nói cô ta vẫn không hề rời khỏi nhà Nam Cung, mà lúc đó chính anh ta chỉ lo đắm chìm trong tự trách, áy náy và hối hận, chưa kịp suy nghĩ đây có phải là lời nói dối mà mẹ anh ta muốn bảo vệ Sở Nhược hay không?
Nếu quả thật là Sở Nhược, vậy khoản nợ anh ta thiếu Cẩn Niên lại sâu hơn mấy phần.
"Mặc kệ như thế nào, hôm nay tôi nhất định phải đưa cô ấy đi." Nghĩ như vậy, Nam Cung Minh Húc trầm giọng nói.
"Không được." Flores lần nữa lựa chọn từ chối, cho ra lý do khiến không chỉ là Nam Cung Minh Húc, ngay cả trong mắt Will cũng thoáng qua vẻ kinh ngạc.
"Cẩn Niên đã có thai hai tháng, không thích hợp đi xa."
Lời vừa ra khỏi miệng, đáy mắt tinh nhuệ của Will nhanh chóng thoáng qua một ánh sáng lấp lánh, mà Nam Cung Minh Húc lại càng thêm dứt khoát mất tỉnh táo.
"Anh nói dối!"
"Có nói dối hay không, bác sĩ có thể chứng minh, tôi đã dám nói ra thì không sợ anh điều tra." Flores cười đến tà khí hài lòng, trong lúc Nam Cung Minh húc giận dữ, mấy người đàn ông áo đen sau lưng Flores đã tiến lên ngăn cản giữa anh ta và Flores.
"Ông nội, người phụ nữ có đứa nhỏ của con, chắc là sẽ không bị đưa đi chứ?" Không thèm quan tâm đến sự phẫn nộ của Nam Cung Minh Húc, Flores Nhìn về phía Will hỏi.
Will khẽ mím môi lại, cũng không đáp lời Flores, nhưng ý tứ cũng đã tương đối rõ ràng, đối với gia tộc Bố Nặc Tư, con họ khác và con vợ cả đều có thể thừa kế gia tộc, tầm quan trọng của máu mủ không cần nói cũng biết.
Vì vậy, Nam Cung Minh Húc giận dữ, Flores hài lòng, Will lựa chọn im lặng.
Lúc này, một giọng nói trong veo đột ngột vang lên: "Xin lỗi anh họ Flores, sợ rằng tôi không thể mang thai con của anh rồi."
Nơi cửa cầu thang, một bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi đi ra ngoài, tóc dài nửa bó lại, ánh mắt đen láy quét qua mỗi người phía dưới, hơi dừng lại trên mặt Nam Cung Minh Húc một chút, cuối cùng ngừng lại trên người Will, từng bước một đến gần: "Ông ngoại, còn nhận ra Nhạc Nhạc không?"
Lời nói vừa dứt, sau lưng có đồ vật gì đó chợt rơi xuống đất ‘choang’ một tiếng vỡ vụn một tảng lớn, mới vừa rồi Flores còn cười nói gió xuân bây giờ đã đổi sắc mặt, nhanh chóng đứng lên khỏi ghế salon sải bước vòng qua Diệp Cẩn Niên.
Mảnh vụn gốm sứ hỗn độn đầy đất, trong ngực Flores, thân thể yếu ớt của dì Vãn hơi run rẩy, ánh mắt khóa chặt trên người Diệp Cẩn Niên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Có lẽ trước đó Thành Minh đã thông báo với dì Vãn , cho nên dì Vãn cũng không bất ngờ khi Diệp Cẩn Niên đến thăm, mặt mỉm cười bảo cô vào phòng, thuận tiện khách khí ngăn cản Tiểu Mai đi theo.
Nhưng Diệp Cẩn Niên nhìn ra được, dì Vãn có chút khẩn trương, từ động tác rót nước cho cô mà làm ướt khăn trải bàn cũng có thể nhìn ra được.
"Tôi vẫn chưa ăn cơm tối, hôm nay Flores có chuyện không thể tới đây, cô Diệp có thể cùng ăn với tôi được không." Lau nước trên bàn, dì Vãn mỉm cười nói.
"Cám ơn phu nhân." Diệp Cẩn Niên gật đầu nói cảm ơn. Khi cô vào cửa đã nhìn thấy chuẩn bị đủ một bàn thức ăn, vậy lúc này cô cũng không cần phải khách sáo.
Diệp Cẩn Niên xưng hô như vậy khiến ánh mắt dì Vãn có chút ảm đạm, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, nhiệt tình lôi kéo Diệp Cẩn Niên ngồi ở bên bàn, dì Vãn chủ động gắp thức ăn, múc canh cho Diệp Cẩn Niên, sau đó có chút xin lỗi nói: "Là tôi nên cám ơn cô đã chịu ăn cơm cùng tôi mới đúng, chuyện của Flores đã khiến cô chịu uất ức."
Diệp Cẩn Niên cười cười, trong lòng cô, Flores và dì Vãn là hai chuyện khác nhau, hành động của Flores cũng không ảnh hưởng cảm giác tốt của Diệp Cẩn Niên với dì Vãn, loại cảm giác tự nhiên dâng lên từ trong đáy lòng làm cô mỗi lần nhìn thấy dì Vãn, cũng sẽ có loại cảm giác rất đặc biệt.
"Cô đã là phụ nữ có thai, nhất định phải chú ý dinh dưỡng, nếm thử một chút, những thứ này đều tốt với thân thể hiện giờ của cô." Dì Vãn lại gắp thêm vài món ăn vào chén Diệp Cẩn Niên, dặn dò: "Mới hơn hai tháng, tất cả đều phải cẩn thận mới được, lúc nãy tôi nghe bác sĩ nói thân thể cô có chút yếu, phải nhanh chóng bồi bổ một chút, tôi đã dặn dò phòng d/đ'l;q;d bếp chuẩn bị chút thức ăn dành cho phụ nữ có thai. . . Còn phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, buông lỏng tâm tình, tình hôn nôn nghén bây giờ của cô sẽ rất khổ cực, lúc nghỉ ngơi nên lót nửa người trên sẽ khá hơn một chút , thỉnh thoảng cũng phải vận động thích hợp, phơi nắng mặt trời nhiều một chút, còn nữa khi tắm không nên ngâm quá 15 phút. . ."
Nhắc tới đề tài làm mẹ này, ánh mắt dì Vãn nhìn về phía Diệp Cẩn Niên vừa có yêu thường vừa có vui mừng, thao thao bất tuyệt nói ra những điều không rõ chi tiếc. Diệp Cẩn Niên vừa ăn vừa mỉm cười nghe, loại cảm giác này cô rất ưa thích, tuy rằng cô đi tới chỗ dì Vãn là có mục đích, nhưng nghe lời nói ân cần của dì Vãn, cô cũng không đành lòng cắt đứt.
Nhìn ngọn núi nhỏ trong chén càng ngày càng cao lên, Diệp Cẩn Niên có chút dở khóc dở cười. Thức ăn trên bàn đều là những thứ bình thường cô thích, cô không muốn bỏ qua ý tốt của dì Vãn, nhưng mấy ngày qua Diệp Cẩn Niên đã cố ý ăn ít cơm đi, nên thân thể đã tập thành thói quen, chỉ cần ăn nhiều một chút là dạ dày sẽ không chịu được.
Vẫn luôn chú ý đến Diệp Cẩn Niên, dĩ nhiên dì Vãn sẽ không bỏ qua nét mặt của cô, khóe môi mỉm cười có chút cứng ngắc, trở nên luống cuống: "Có phải những thức ăn này không hợp khẩu vị? Tôi cũng thật là, thăm . . ."
"Không phải vậy, phu nhân." Diệp Cẩn Niên vội vàng giải thích: "Chỉ là tôi có hơi no rồi, không có thói quen ăn quá nhiều, những thứ này đều là những món tôi rất thích."
"Thích là tốt rồi." Dì Vãn hơi nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận đánh giá Diệp Cẩn Niên từ trên xuống dưới: "So với lúc mới tới, bây giờ cô đã gầy không ít, tôi sẽ nói với Flores, sau này sẽ qua bên này ăn cơm với tôi. Sau đó lại bảo bác sĩ đến kiểm tra thai một lần nữa."
"Cám ơn phu nhân, nhưng không cần phiến toái vậy đâu, tôi thật sự không có việc gì." Diệp Cẩn Niên từ chối nói. Nếu quả thật dễ dàng giống như lời dì Vãn nói vậy, thì bà cũng cũng sẽ không chờ tới bây giờ mới nói.
Nghe Diệp Cẩn Niên từ chối nhã nhặn, dì Vãn hơi xả môi, cười khổ: "Xem ra cô đã đoán được, xế chiều hôm nay, người bên cửa hông chính là tôi."
Diệp Cẩn Niên gật đầu một cái, chuyện Flores buổi chiều, mục đích cũng chỉ là muốn buộc dì Vãn xuất hiện, tuy rằng cô không tính là hiếu mối quan hệ này, nhưng có lẽ cũng đoán được một chút.
"Cẩn Niên… " Dì Vãn hơi trầm lặng chốc lát, trong lúc lơ đãng cũng thay đổi xưng hô với Diệp Cẩn Niên, ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Nếu tôi có thể khuyên Flores không làm khó dễ con nữa, con có bằng lòng ở đây cùng tôi một khoản thời gian dài không?"
Mặc dù là hỏi thăm, nhưng khát vọng trong mắt dì Vãn khiến Diệp Cẩn Niên cảm thấy lời từ chối treo ở khoé miệng trở nên hết sức khó khăn, nhưng. . .
"Cẩn Niên, con tới đây cũng đã hai, nhưng không có gì muốn hỏi tôi sao?" Không đợi Diệp Cẩn Niên trả lời, dì Vãn lại lần nữa lên tiếng hỏi.
Diệp Cẩn Niên hơi cụp mắt, trong đầu lần lượt suy nghĩ lại đủ mọi chuyện đã xảy ra từ khi đến đây, sau đó chậm rãi lắc đầu, cắn môi nhẹ giọng nói ba chữ, "Thật xin lỗi."
Đáp án này, là cùng liên tục trả lời hai vấn đề của dì Vãn.
"Chỗ này và nơi tôi từng sống rất giống nhau, giống đến nỗi sáng sớm, thỉnh thoảng thức dậy, tôi còn cho rằng mình đang ở bên cạnh cha và chị gái. Nhưng cho dù nơi này có giống bao nhiêu đi chăng nữa, cuối cùng cũng không phải là nhà, cho nên dì Vãn, thật xin lỗi."
Lúc đầu, cô thật sự có rất nhiều rất nhiều thắc mắc muốn được trả lời, nhưng theo thời gian lắng đọng lại và tỉnh táo, những đáp án đó cũng từ từ trở nên không quan trọng. Về phần ở lại, cô quả thật rất muốn ở bên cạnh dì Vãn, cô cũng tin tưởng dì Vãn sẽ nói được làm được, nhưng cô không tin Flores.
Thấy đáy mắt dì Vẫn ẩn chứa thất vọng, Diệp Cẩn Niên lại bổ sung một câu: "Nhưng mà tôi lại rất hoan nghênh phu nhân đến thành phố Kỳ Lâm."
"Được rồi, tôi hiểu." Dì Vãn gật đầu một cái, bà đã sớm biết đáp án này của Diệp Cẩn Niên, nhưng vẫn muốn hỏi thêm một câu, muốn ở bên cạnh Diệp Cẩn Niên lâu hơn một chút, cho dù là mỗi ngày gặp mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng khiến cho bà rất thỏa mãn: "Thời gian không còn sớm, bây giờ thân thể con cần nghỉ ngơi nhiều, về sớm một chút đi."
Diệp Cẩn Niên gật đầu một cái đứng lên, từ lúc vào cửa, dì Vãn vẫn luôn nói chuyện, từ đầu đến cuối cô không có cơ hội nói ra mục đích mình tới đây, mà lúc này cô đã không có loại kích động muốn nói nữa.
Mới xoay người đi được mấy bước, dì Vãn lại Diệp Cẩn Niên một lần nữa.
"Qua tối nay, tôi sẽ nói cho con biết đường ra khỏi biệt thự." Nhìn nét mặt Diệp Cẩn Niên có chút kinh ngạc, dì Vãn đứng dậy đi tới trước mặt cô, giơ tay lên nhẹ nhàng vén mái tóc rơi tán lạn trên trán cô ra sau tai, chợt thoải mái nở nụ cười: "Nhưng điều kiện tiên quyết là, khi đó người kia vẫn còn ở lại trong biệt thự này. Tối nay, nghe nói mấy vị khách của Flores rất đặc biệt, trong đó có một người còn là đồng hương của chúng ta, đến từ thành phố Kỳ Lâm."
Ánh mắt Diệp Cẩn Niên đang rũ xuống bỗng dưng trợn to, có chút không dám tin tưởng nhìn khuôn mặt nở nụ cười của dì Vãn, tay đang đặt trên bụng cũng có chút khẽ run.
Thành phố Kỳ Lâm, chẳng lẽ là Tư Hữu tới?
*
*
"Muốn đưa cô ấy đi? Chuyện này sợ là không được."
Trong đại sảnh, sau khi nghe xong lời nói của Nam Cung Minh Húc, Flores từ chối không chút do dự, thân thể ngồi trên ghế sa lon khẽ nghiêng về phía sau, hai chân tùy ý vén ở trước người, khóe miệng chứa đựng nụ cười mấy phần đùa cợt, không thèm quan tâm đến hơi thở tàn bạo trên người phía đối diện, tư thái ưu nhã giống như là một con Hắc Báo cao quý.
"Flores." Ngồi ở ghế chủ vị, Will cảnh cáo một tiếng, nhưng trong giọng nói cũng không có quá nhiều ý trách cứ, nếu như không phải là có nguyên nhân, ông cũng không muốn nhúng tay vào những chuyện của bọn nhỏ: "Cô Diệp đã được con mời tới làm khách đủ lâu rồi, người nhà của cô ấy rất lo lắng."
"Ông nội yên tâm, cô Diệp là khách quý của con, con tuyệt đối sẽ không thất lễ với cô ấy." Sau khi Will mở miệng, dáng vẻ kiêu ngạo của Flores hơi thu lại mấy phần, khẽ nghiêm nghị: "Con nghĩ trong này dường như có chút hiểu lầm, con cũng không ép buộc cô Diệp ở lại."
"Không ép buộc? Chẳng lẽ là Cẩn Niên tự nguyện ở lại chỗ này sao?" Nam Cung Minh Húc cười lạnh thành tiếng, trong mắt lóe lên lạnh lẽo, bén nhọn bắn về phía khuôn mặt đang cười đến muốn đánh đòn của Flores: "Anh đã thừa nhận vợ tôi có ở chỗ này của anh, không nhận anh ép buộc cô ấy ở lại, vậy tôi có thể đưa cô ấy đi được rồi chứ?"
Anh ta ghét loại ánh mắt mang theo tà khí của Flores, cố ý nhấn mạnh vào mấy chữ ‘Vợ tôi’, nhắc nhở với Flores về thân phận của Diệp Cẩn Niên, nhưng không ngờ sau một giây, Flores ngược lại cười đến càng thêm hài lòng.
"Xem ra là do tôi ở đây nên tin tức bị bế tắc, thế nhưng không nghe nói đến tổng giám đốc Nam Cung tái hôn. Vợ anh cũng không ở chỗ này, nhưng lại có vợ trước và người tình thì đều đang ở đây." Đôi môi mỏng khêu gợi của Flores khẽ nâng lên một độ cong, thấy Nam Cung Minh Húc d.đ/l;q'd muốn bắt đầu phản bác, trong mắt mang theo vài phần khiêu khích nói: "Mấy năm trước tôi có may mắn đi qua thành phố Kỳ Lâm một lần, rất đúng dịp nhặt được một phần bản thoả thuận, phía trên có chữ ký của tổng giám đốc Nam Cung và cô Diệp, xuất phát từ tình hình của hai vị, tôi đã cất nó vào tủ bảo hiểm. Không biết Tổng giám đốc Nam Cung có hứng thú liếc mắt nhìn một chút hay không?"
"Tai nạn xe cộ của Cẩn Niên có liên quan đến anh?" Vẻ mặt của Nam Cung Minh Húc vốn là âm trầm lập tức càng thêm khó coi, màu nâu trong mắt trở nên hung ác nham hiểm.
Đây là giải thích duy nhất anh ta có thể nghĩ tới. Một phần thoả thuận li hôn trong tay anh ta đã sớm bị anh ta tiêu huỷ, mà một phần còn lại cũng chính là phần Diệp Cần Niên lấy chẳng biết đi đâu trong lúc xảy ra tai nạn. Anh ta vốn tưởng rằng nó thất lạc ở hiện trường hỗn loạn của tai nạn xe, nhưng bây giờ lại nghe nói ở trong tay Flores, không khỏi suy đoán một khả năng khác. Hoặc là bị người gây ra tai nạn cầm đi.
"Làm sao có thể có liên quan tới tôi?" Flores không giải thích được nhìn lại, mang theo vài phần buồn cười, lúc đó hắn ta còn chưa quyết định có muốn Diệp Cẩn Niên chết hay không, chỉ có thể coi là Sở Nhược tự chủ trương: "Bản thân Tổng giám đốc Nam Cung gặp phải vận đào hoa sao còn muốn vu cáo lên người khác? Nếu như không tin, Sở Nhược cũng đang ở đây, anh có thể tự mình đi hỏi cô ta. . ."
"Đủ rồi Flores." Flores vốn muốn tiếp tục đề tại lại bị Will lạnh lùng quát ngừng, Flores nhún vai một cái, không nói thêm gì nữa.
Nam Cung Minh Húc âm thầm cắn răng, khi tin tức tai nạn ngày đó của Diệp Cẩn Niên truyền tới, anh ta đã hoài nghi tới Sở Nhược, nhưng màn hình giám sát ven đường đã bị người ta cố ý sửa đổi, hơn nữa mẹ anh ta còn làm chứng cho Sở Nhược, nói cô ta vẫn không hề rời khỏi nhà Nam Cung, mà lúc đó chính anh ta chỉ lo đắm chìm trong tự trách, áy náy và hối hận, chưa kịp suy nghĩ đây có phải là lời nói dối mà mẹ anh ta muốn bảo vệ Sở Nhược hay không?
Nếu quả thật là Sở Nhược, vậy khoản nợ anh ta thiếu Cẩn Niên lại sâu hơn mấy phần.
"Mặc kệ như thế nào, hôm nay tôi nhất định phải đưa cô ấy đi." Nghĩ như vậy, Nam Cung Minh Húc trầm giọng nói.
"Không được." Flores lần nữa lựa chọn từ chối, cho ra lý do khiến không chỉ là Nam Cung Minh Húc, ngay cả trong mắt Will cũng thoáng qua vẻ kinh ngạc.
"Cẩn Niên đã có thai hai tháng, không thích hợp đi xa."
Lời vừa ra khỏi miệng, đáy mắt tinh nhuệ của Will nhanh chóng thoáng qua một ánh sáng lấp lánh, mà Nam Cung Minh Húc lại càng thêm dứt khoát mất tỉnh táo.
"Anh nói dối!"
"Có nói dối hay không, bác sĩ có thể chứng minh, tôi đã dám nói ra thì không sợ anh điều tra." Flores cười đến tà khí hài lòng, trong lúc Nam Cung Minh húc giận dữ, mấy người đàn ông áo đen sau lưng Flores đã tiến lên ngăn cản giữa anh ta và Flores.
"Ông nội, người phụ nữ có đứa nhỏ của con, chắc là sẽ không bị đưa đi chứ?" Không thèm quan tâm đến sự phẫn nộ của Nam Cung Minh Húc, Flores Nhìn về phía Will hỏi.
Will khẽ mím môi lại, cũng không đáp lời Flores, nhưng ý tứ cũng đã tương đối rõ ràng, đối với gia tộc Bố Nặc Tư, con họ khác và con vợ cả đều có thể thừa kế gia tộc, tầm quan trọng của máu mủ không cần nói cũng biết.
Vì vậy, Nam Cung Minh Húc giận dữ, Flores hài lòng, Will lựa chọn im lặng.
Lúc này, một giọng nói trong veo đột ngột vang lên: "Xin lỗi anh họ Flores, sợ rằng tôi không thể mang thai con của anh rồi."
Nơi cửa cầu thang, một bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi đi ra ngoài, tóc dài nửa bó lại, ánh mắt đen láy quét qua mỗi người phía dưới, hơi dừng lại trên mặt Nam Cung Minh Húc một chút, cuối cùng ngừng lại trên người Will, từng bước một đến gần: "Ông ngoại, còn nhận ra Nhạc Nhạc không?"
Lời nói vừa dứt, sau lưng có đồ vật gì đó chợt rơi xuống đất ‘choang’ một tiếng vỡ vụn một tảng lớn, mới vừa rồi Flores còn cười nói gió xuân bây giờ đã đổi sắc mặt, nhanh chóng đứng lên khỏi ghế salon sải bước vòng qua Diệp Cẩn Niên.
Mảnh vụn gốm sứ hỗn độn đầy đất, trong ngực Flores, thân thể yếu ớt của dì Vãn hơi run rẩy, ánh mắt khóa chặt trên người Diệp Cẩn Niên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.