Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 80: Kích động (1)

Dạ Nguyệt Vị Minh

24/08/2015

Hai giờ sáng, bệnh viện cực kỳ vắng vẻ, lạnh lẽo, Diệp Cẩn Niên một mình ngồi trên chiếc ghế gỗ bên ngoài phòng cấp cứu, bên cạnh là Diệp Cẩn Nhiên trong chiếc áo khoác màu vàng nhạt, đang đứng khoanh tay dựa người vào tường.

Nhớ đến cảnh tượng vừa xảy ra trong vườn hoa nhà họ Thiệu, Diệp Cẩn Nhiên trong bộ dạ hội màu bạc đột nhiên xuất hiện phía sau mình, vẻ lành lạnh cao quý giống như nữ thần Mặt Trăng, nhìn về phía Sở Nhược đang đau đớn rên rỉ trên đất, ánh mắt rét lạnh như băng.

"Nếu cô khuông muốn cứu, cũng không cần phải miễn cưỡng."

Diệp Cẩn Niên nghĩ, cô quả thật có rất nhiều lý do để không cứu Sở Nhược, vì cô, cũng là vì đứa bé của cô.

Nhưng rút cục đến cuối cùng, cô lại chọn cách cứu Sở Nhược.

Hình như kết quả như thế, Diệp Cẩn Nhiên đã đoán ra ngay từ đầu, lặng lẽ cùng cô dìu Sở Nhược máu me khắp người vào trong xe, lại tìm Holkeri cũng đang tham dự buổi tiệc đưa bọn họ đến bệnh viện dưới trướng của gia tộc Bố Tư Nặc.

Ánh đèn đỏ quỷ mị ở phòng cấp cứu, thi thoảng có người từ bên trong đi ra liền trở thành nơi phát ra âm thanh duy nhất trong cả hành lang.

Có lẽ chị em Diệp Cẩn Niên là trường hợp duy nhất trong cái bệnh viện này chẳng rào đón bác sĩ để hỏi han tình hình của người bệnh, mấy lần có y tá đi ra định trưng cầu ý kiến, đều phải kinh ngạc vì thái độ lạnh nhạt giống hệt nhau của các cô.

Sự thật là, từ khoảnh khắc chiếc xe ô tô cấp cứu tiến vào trong phòng cấp cứu, Diệp Cẩn Niên liền cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, cô không phải là cô gái đa cảm, buồn lo vô cớ, cứu Sở Nhược không chỉ vì cố kỵ bởi một sinh mệnh nhỏ vô tội giống như đó, mà nếu như ngay tại buổi dạ tiệc ở nhà họ Thiệu, Sở Nhược bị chết do không được chữa trị, thì phiền toái dẫn tới cũng sẽ không nhỏ.

"Bệnh nhân đã thoát khỏi cơn nguy hiểm đến tính mạng." Đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ trưởng từ bên trong đi ra, hết sức vui mừng nhìn hai chị em nói, lại bất ngờ khi không nhìn thấy chút vui sướng nào trên mặt hai người.

"Do phần bụng bị chịu một đòn nghiêm trọng nên dẫn đến sinh non, e rằng phu nhân này về sau sẽ không thể sinh được nữa."

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

Dừng một chút, vị bác sĩ sau khi nói nửa câu thăm dò, lại phát hiện, ngoài cô bé còn hơi nhỏ tuổi có lộ ra chút kinh ngạc ra, thì hai người giống như nhau không hề tỏ ra bất kỳ vẻ thương cảm nào. Tuy có chút nghi ngờ, nhưng người đưa bệnh nhân đến không có chất vấn gì, thì vị bác sĩ vẫn phải để lại số phòng bệnh bệnh nhân được chuyển đến.

Trong phòng bệnh VIP được bày biện sang trọng, Sở Nhược sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, ấn đường nhăn chặt vì đau đớn.

Diệp Cẩn Niên ngồi trên chiếc ghế sofa phía đối diện, gửi tin nhắn cho Thiệu Tư Hữu.



Cánh cửa bị chầm chậm đẩy ra, người y tá trẻ tuổi đẩy xe thuốc từ bên ngoài đi vào.

Vừa rồi đi cùng viện trưởng, Holkeri tự mình đến phòng bệnh thăm, thân phận của Diệp Cẩn Niên cũng đã được Holkeri công bố tại chỗ, khi biết được cô gái phương Đông mười tám tuổi này cũng là một trong những người được chờ đợi thừa kế của gia tộc Bố Tư Nặc, ngoài sự kinh ngạc ra, người y tá bắt đầu có vẻ thật cẩn trọng, dưới cái nhìn chăm chăm của Diệp Cẩn Niên, căng thẳng đến nỗi phạm sai lầm.

"Đây là cái gì?" Diệp Cẩn Niên chỉ chỉ vào tuýp thuốc màu cam người y tá đang định tiêm vào hỏi.

Người y tá lập tức dừng động tác, xoay người nghiêm cẩn đáp: "Tiểu thư, đây là thuốc trấn tĩnh giảm đau, lúc ở trong phòng giải phẫu, bác sĩ trưởng nhận thấy cảm xúc của bệnh nhân rất bất ổn, tiêu cực, cảm xúc tiêu cực quá cao, cho nên đã bảo tôi tiêm cho cô ấy…"

Nói cực nhanh xong đoạn này, người y tá vô cùng thấp thỏm rũ mắt xuống, bệnh viện này chỉ là một tài sản riêng hết sức tầm thường của gia tộc Bố Tư Nặc, trong vòng một ngày, cô ta được chạm trán đến hai nhân vật cấp cao, lại bị viện trưởng đặc biệt cử đến chăm sóc bệnh tình cho người của một trong hai vị cấp cao đó, đối mặt với tiểu công chúa trong truyền thuyết này, trái tim của cô ta quả thật không thể gánh vác nổi.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của cô y tá, Diệp Cẩn Niên không nhịn được bật cười, ánh mắt quét qua Sở Nhược ấn đường đang nhíu chặt, từ từ lên tiếng: "Bệnh nhân này rất kiên cường, không sợ đau. //"

"Bác sĩ có nói khi nào cô ta sẽ tỉnh lại không?"

"Khoảng một tiếng ạ." Cô y tá sững người, một hồi lâu mới phải ứng kịp hiểu ra ý tứ của Diệp Cẩn Niên, vội vàng thu chỗ thuốc vừa rồi lại, còn hỏi thử một câu thăm dò: "Vậy thuốc trấn tĩnh này…"

"Cũng không cần, sức chịu đựng của cô ta cũng không tệ." Ánh mắt Diệp Cẩn Niên lóe lóe, cô nói.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

Người đáng chết được bình an, người vô tội tính mạng lại không còn, không có kết quả nào tệ hơn kết quả này.

Cô y tá lanh lợi gật đầu, đẩy xe đi ra ngoài, thì ra tiểu thư không thích bệnh nhân này, cô ta tất nhiên sẽ báo cho mấy vị bác sĩ phụ trách chữa bệnh biết.

Điện thoại di động trong túi rung lên một cái, Diệp Cẩn Niên lấy ra xem, đối với tình hình bên này, Thiệu Tư Hữu đã hiểu đại khái, trách mắng mấy câu vì việc cô tự ý rời đi xong, lại cẩn thận dặn dò rất nhiều chuyện. Thiệu Mục Ân bên đó hẳn là đã quậy rất lợi hại, nếu không với tính cách của Thiệu Tư Hữu, nhất định sẽ đến đây tìm cô.

Ở nước Anh, mỗi một thành viên trong gia tộc Bố Tư Nặc đều được bảo vệ hết sức nghiêm ngặt, sự an toàn của cô có thể hoàn toàn yên tâm.



Người trên giường có vẻ như có dấu hiệu tỉnh lại, lông mi run rẩy như cánh chim, cuối cùng kéo ra một khe hở hoang mang.

Ánh mắt Sở Nhược nhìn khắp xung quanh phòng bệnh một vòng, lúc rơi trên người Diệp Cẩn Niên rõ ràng đã sáng lên, khi tầm mắt dần dần thanh tỉnh, chiếu ra không có người mình muốn gặp, trong mắt hiện rõ vẻ thất vọng.

Động tác này bị Diệp Cẩn Niên thu vào trong mắt, bên môi nụ cười giễu cợt khẽ giương lên.

Tỉnh lại, chuyện đầu tiên không phải là lo lắng đứa bé có còn hay không, mà là tìm kiếm bóng dáng của người đàn ông đó, xem ra, Sở Nhược đã biết trước được kết quả này, nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy Sở Nhược thật sự không cẩn thận mà bị ngã xuống, thì Diệp Cẩn Niên nhất định sẽ nghi ngờ, vụ sinh non này chính là một vở kịch đã được Sở Nhược sắp xếp tỉ mỉ.

"Nhạc Nhạc, đứa bé của chị đã không còn phải không?" Đôi tay kia rút cuộc cũng mò xuống bụng mình, Sở Nhược với vẻ mặt tràn đầy nước mắt, nhìn về phía Diệp Cẩn Niên.

Nếu như là người khác với vẻ mặt như thế hỏi vấn đề này, có lẽ Diệp Cẩn Niên sẽ có chút không đành lòng, nhưng đổi lại, đối tượng là Sở Nhược, Diệp Cẩn Niên liền thể hiện rất thành thật.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

"Đúng là không còn."

Cô không định giấu giếm, huống hồ đương sự cũng không để ý như cô đã tưởng tượng. Trước đó, lúc ở trong bệnh viện, Sở Nhược đã cố tình để cho đám người Thiệu Tư Hữu biết tin mình có thai, cho thấy rõ ràng là cô ta muốn dùng đứa bé để ra oai, bất luận là có thể thuận lợi sinh đứa bé ra hay không, ít nhất sẽ không giống cô năm đó, im hơi lặng tiếng như vậy.

Đứa bé kia không còn, coi như cũng là chuyện tốt, từ khi còn trong bụng, đã bị mẹ đẻ tính kế triệt để cho cuộc sống rồi, đúng là xót xa.

Có lẽ cũng bởi vì vậy mà ông trời mới tước đoạt đi quyền làm mẹ của Sở Nhược.

"Không còn…" Sở Nhược lẩm bẩm lặp lại, từ từ nhắm mắt: "Không còn cũng tốt, anh ấy vốn cũng không muốn…"

Bờ môi tái nhợt treo nụ cười khổ nồng đậm, nước mắt từ khóe mắt Sở Nhược chảy xuống ướt gối, "Ít nhất, vẫn còn may mắn hơn Diệp Cẩn Niên một chút…"

Câu nói đột ngột truyền đến, khiến bước chân Diệp Cẩn Niên vốn định rời đi bỗng nhiên dừng lại, cô quay đầu nhìn bộ mặt đang treo vẻ đau khổ của Sở Nhược, nụ cười khổ đó khi lọt vào trong mắt, đối với cô, lại giống như thành ra khoa khoang.

"Đúng vậy, so với Diệp Cẩn Niên có lẽ cô may mắn hơn, ít nhất cô còn có thể nghe, có thể nói, có thể đi, hoạt động." Diệp Cẩn Niên gằn từng chữ, lạnh lùng lên tiếng, từ khóe môi giương lên ý cười có chút tàn nhẫn: "Nhưng năm năm cố gắng, cô vẫn không thể thay thế được cô ấy, có được vị trí bà chủ nhà Nam Cung, năm năm sau, cô càng mất đi tư cách đó. Bởi vì nhà Nam Cung nhất định sẽ không tiếp nhận một nữ chủ nhân không có khả năng sinh đẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook