Chương 76
Bạc Mộ Nhan
04/09/2016
Không có trượng phu không đáng sợ, còn có nhi tử.
Trái tim của Đoan Vương phi chầm chậm trở về lồng ngực, nàng kiên quyết tin tưởng, một lần nữa tự trù tính đường đi chính xác, tâm tình từ từ bình phục lại, có năng lực giữ vững sự độ lượng và dịu dàng như bình thường.
"Người tới." Nàng phân phó nói: "Buổi tối Vương Gia sẽ trở về, chuẩn bị canh nóng nước ấm đi."
Hôm nay mới đi Phượng gia chúc thọ cho biểu muội.
Y theo tính tình của Vương Gia, bất luận là sợ mình ghen tị với biểu muội, hay vì cân bằng quan hệ cơ thiếp trong phủ, đều sẽ đến Uy Nhuy Đường ngồi một chút. Quả nhiên, lúc trời tối Tiêu Đạc đến Uy Nhuy Đường, hắn đã ở Phượng gia dùng cơm chiều, qua đây chỉ uống chút trà, thăm nhi tử, thuận tiện nói vài việc nhà cùng Vương phi.
Trên mặt Đoan Vương phi giữ vững tươi vui thoả đáng, hỏi: "Thân mình của biểu muội vẫn khỏe chứ? Đã qua ba tháng đầu, cũng không còn nóng ruột buồn nôn, kế tiếp sẽ có những ngày thanh tịnh rồi."
Tiêu Đạc đánh giá thê tử, có vẻ không giống với mấy ngày trước lắm.
Vốn khi biết Kiều Kiều đột nhiên công bố tin tức mang thai, mình đã cảm thấy không ngờ, hỏi qua, mới biết là vì Mục Nhu Gia tới thăm dò, ---- thật sự là không biết nên phải nói gì! Nhưng Kiều Kiều khuyên, trong lúc mang thai chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ là tốt nhất, dù sao nàng cũng không tức giận, nên không nhất định phải gây cho trên dưới Vương phủ không được yên bình.
Cho nên đè ép xuống, không lấy chuyện này chất vấn động cơ không thuần khiết của Vương phi.
Hiện nay nhìn thấy nàng ta quá mức hòa hoãn rồi.
Không lại mày chau mặt ủ cả ngày, như là khôi phục bộ dáng dịu dàng hào phóng trước đó, chẳng lẽ đã suy nghĩ cẩn thận rồi sao? hay hôm nay bị Ly Ấp Trường công chúa dọa sợ? Nhưng mặc kệ nàng ta thật sự hiểu rõ, hay đang làm bộ, chỉ cần có thể có khí độ của một chính thê Vương phi, không tiếp tục gây chuyện, bản thân mình cũng không cần phải túm chặt không tha.
Không điếc không câm không làm ông.
Cái gọi là thanh quan khó giải quyết việc nhà, không thể quá tích cực, chỉ cần trên mặt mũi không có trở ngại thì coi như xong.
Tiêu Đạc hơi hơi hài lòng gật đầu, trả lời: "Tiểu Loan rất tốt."
Đoan Vương phi thấy ánh mắt trượng phu lấp loé bất định, biết vẫn hoài nghi mình, cười cười, giải thích vài câu, "Lúc trước là ta mang bệnh tinh thần không tốt, hay nghĩ ngợi lung tung, hiện tại cuối cùng đã hiểu được." Nàng mượn lời nói của Thái tử phi để giải thích, "Cái gọi là đích thứ rõ ràng, trưởng ấu thứ tử, ta là chính thê được Vương Gia cưới hỏi đàng hoàng, Ca nhi là đích trưởng tử đứng đứng đắn đắn trong vương phủ, điều tốt ta đều chiếm hết, còn có cái gì mà cần lo lắng đâu?"
Mặc dù lời này có ba phần giả, nhưng vẫn có đạo lý.
Tiêu Đạc gục gặt nói: "Ngươi có thể hiểu rõ như vậy là rất tốt." Dù sao chính mình cũng không muốn Vương phủ gà bay chó sủa cả ngày, vì trấn an thê tử, nói vài câu xoa dịu, "Thê tử, ngươi cùng ta thành thân trải qua mưa gió làm bạn cùng nhau đã hơn mười năm, nên hiểu cách làm người và tính tình của ta. Bổn vương đã nói, chỉ cần ngươi sống một ngày, chỉ cần Ca nhi bình an khỏe mạnh lớn lên, chỉ cần hai người các ngươi cũng không phạm sai lầm gì, ta tuyệt đối sẽ không dao động vị trí của các ngươi!"
Biểu tình của Đoan Vương phi trì hoãn, tư vị trong lòng thật sự là phức tạp khó tả.
Dù trượng phu bất công, làm người vẫn đứng đắn, vẫn thỏa đáng, cũng còn hơn những người thật sự sủng thiếp diệt thê, những lời này của hắn, nhiều chính thê muốn cũng còn muốn không được đó.
Nàng khẽ thở dài, "Vương Gia, thiếp thân nhớ kỹ rồi."
Tiêu Đạc ngồi ở Uy Nhuy Đường một thời gian không sai biệt lắm, đứng dậy rời khỏi, trước khi đi cuối cùng còn nói một câu, "Bổn vương là vì tình cảm phu thê mười năm, mới lặp lại lời cam đoan với ngươi. Nhưng..., ngươi phải nhớ rõ, về sau ta sẽ không nói lại, cũng sẽ không lúc nào cũng nhắc nhở ngươi." Hắn nói: "Ngươi không thể lại phạm sai lầm lần nữa."
Không có lần nữa.
Đoan Vương phi vừa hơi có chút ấm áp, lại trở nên lạnh lẽo.
Nàng nhìn bóng lưng cao lớn của trượng phu đi xa, thấy thiếu niên ngây thơ kia đã trưởng thành là một nam nhân ổn trọng, hắn cởi bỏ sự ngây ngô non nớt của thiếu niên, dần dần trở nên lãnh khốc tuyệt tình.
Trong lòng ngược lại cười nhẹ, như vậy cũng được.
Trượng phu trở nên vô tình vô nghĩa, trong mắt chỉ có ích lợi, như vậy đối tốt với biểu muội cũng sẽ có hạn. Nhìn xem hắn vì Mục gia nên dễ dàng tha thứ cho mình, nên đối với biểu muội tốt cũng bất quá là vì Phượng gia thôi. Mình là chính thê, còn sinh ra đích trưởng tử trước, đã nắm chắc thắng lợi trong tay, sợ cái gì? Sau này nên giữ vững tinh thần diễn hí khúc cho tốt!
Tiểu Loan, chúng ta bắt đầu cuộc chiến rồi.
******
Ngày kế khí trời quang đãng rất tốt.
Trong Phù Thúy các, Miêu phu nhân đang tỉ mỉ vẽ chân mày, ---- gần đây tâm tình Vương phi không tốt, không dám trang điểm xinh đẹp, ngay cả chân mày cũng gọn gàng cong cong, xem ra càng thêm mềm mại.
Nha hoàn Thúy Tụ chờ nàng vẽ xong, mới cẩn thận cất kỹ, đây chính là ốc loa tử vẽ mày tốt nhất.
Miêu phu nhân thấy nàng ta cẩn thận, nói: "Đừng sợ hãi rụt rè như vậy, rớt thì rớt, trong vương phủ cũng không phải rớt rồi thì không thể có nữa." Nói đến cái này, khó tránh nhớ tới sinh thần của Phượng Nhị phu nhân trước đó, Vương Gia tặng mấy chục hộp loa tử vẽ mày, chậc chậc, Vương Gia đối với Phượng Trắc phi đó mới gọi là hào phóng.
Thúy Tụ vội vàng thả lỏng, tận lực tự nhiên.
Miêu phu nhân cầm cây trâm khảm châu nhìn gương tự cài, thở dài nói: "Hôm qua Vương Gia lại đi Bích Tinh Hàm Yên Quán." Nhớ đến Tưởng Trắc phi mắt để trên đầu, liền không thoải mái, thấp giọng oán giận, "Chỉ là vì nàng mang họ Tưởng."
Thúy Tụ vội nói: "Phu nhân đừng lo lắng, trong lòng Vương Gia hẳn có tính toán." Nghĩ tới quy luật ngủ lại gần đây của Vương Gia, trên căn bản là ba người cơ thiếp luân phiên nhau, nên cười khuyên giải chủ tử, "Theo nô tỳ đoán, đêm nay Vương Gia sẽ tới Phù Thúy các."
"Phi! Đáng mừng lắm sao?" Miêu phu nhân gắt lên.
Vương Gia còn lại ba người cơ thiếp để giữ cân bằng, ngoài việc để hậu viện Vương phủ được yên bình, hơn nữa, còn không phải là vì Phượng Trắc phi sao? Ý tứ của Vương Gia chính là, bản thân đối tất cả cơ thiếp đều giống nhau, cho nên Vương phi nương nương nha, cũng đừng sít sao nhìn chằm chằm một mình Phượng Trắc phi.
Thật ra có thể giống nhau à? Hiện nay Phượng Trắc phi có thai, lại không ở Vương phủ, Vương Gia mới bằng lòng cân bằng như vậy.
Chờ nàng ta trở về, sẽ lại là thịnh sủng vô song.
Nói tới thì, Vương Gia đối với Phượng Trắc phi thật sự bất đồng. Tựa như lần đó trên tay Vương Gia có vết thương, Tưởng Trắc phi ngu ngốc hỏi tới, bị Vương Gia quở mắng một trận. Kỳ thật mình đã thấy từ sớm, dưới tay áo Vương Gia lộ ra, rõ ràng là nửa vòng dấu răng, không cần phải nói, nhất định do Phượng Trắc phi cắn.
Miêu phu nhân càng suy nghĩ miên man, chẳng lẽ..., Vương Gia sủng ái Phượng Trắc phi, cũng bởi vì hắn có khẩu vị nặng? Thích máu me đầm đìa, kích thích kêu la đau đớn hay sao? Khóe miệng không khỏi co rút, bản thân mình đối với tiểu Vương Gia phía dưới có chút khó mà mở miệng, nhưng cổ tay hoàn toàn không thành vấn đề a! Nếu Vương Gia cần, mình cũng có thể cắn cổ tay, cắn cổ, cắn đùi!
Giơ tay ra hung hăng cắn một cái lên cổ tay của mình, "Ôi! Đau chết ta rồi!"
Thúy Tụ mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ nói: "Phu nhân, người làm gì vậy?"
"Đau quá!" Miêu phu nhân vội vàng xoa nắn cổ tay, mẹ ơi. Cái này..., làm sao Vương Gia có thể thích loại này chứ? Như vậy, khẩu vị này thực sự quá nặng rồi! Ôi ui, xem ra sủng phi cũng không phải tốt như vậy.
Ngẫm lại xem, Phượng Trắc phi cắn tới cắn lui với Vương Gia, Vương Gia nổi thú tính. Không chừng cũng cần phải cắn lại. Trong đầu, hiện ra hai người tựa như chó con sủa "Gâu gâu", nhe răng há miệng, cắn xé lẫn nhau.
Thật thần kỳ nha, quá biến thái rồi!
Miêu phu nhân lắc lắc đầu, "Dừng lại, dừng lại.". Cảm thấy mình nhất định rảnh rỗi quá, không có chuyện gì thì nghĩ chuyện này nọ, xem ra sau này nếu lăn lộn trong Vương phủ không nổi, còn có thể viết vài tiết mục ngắn cho trà lâu, cũng kiếm được miếng cơm ăn.
Đương nhiên rồi, hiện nay còn chưa tới tình cảnh đó, vẫn nhanh chóng đi thỉnh an Vương phi nương nương thôi.
Hôm nay Tiêu Đạc nghỉ ở nhà.
Miêu phu nhân và Ngụy thị trang điểm cực kỳ nội liễm, Tưởng Trắc phi thì..., đọa mã kế nghiêng nghiêng, khuôn mặt nhỏ trắng trong như ngọc, một lớp son môi nhàn nhạt, thái độ nhu mì điềm đạm. Áo khoác bên ngoài màu trắng thanh nhã, phối với áo bên trong màu xanh lá mạ và tương thủy váy màu xanh hải tảo, tựa như một cành lan bạch ngọc trắng tinh mềm mại.
Khéo nhất là, trong tay cầm một khăn lụa thêu hoa hồng tím ẩn chỉ vàng.
Bên trong thanh lệ, hạ xuống liền lộ ra sự xinh đẹp khiến người ta không thể không nhìn thêm vài lần.
Tiêu Đạc bưng trà nhìn nàng ta, "Hôm nay trang điểm cũng không tệ lắm." Kỳ thật cảm thấy chiếc khăn quá mức diễm lệ, bất quá khen Tưởng Trắc phi, ít nhiều cũng có thể dời đi tầm mắt của Vương phi đối với Kiều Kiều, cho nên nở nụ cười, "Ngươi tuổi còn nhỏ, vóc người gầy yếu, rất thích hợp mặc trang phục thanh thuần."
Theo tính tình thanh lãnh của Đoan Vương Điện hạ, chịu nói về cách ăn mặc như vậy, đã là khen ngợi rồi.
Trên mặt Tưởng Trắc phi tỏ ra vui mừng vô hạn, "Vương Gia thích, về sau thiếp thân sẽ cứ mặc như vậy."
Trong lòng những cơ thiếp khác đều mang tư vị phức tạp.
Trước tiên nói Đoan Vương phi, chưa hẳn nàng không biết dụng ý của trượng phu, nhưng Tưởng Trắc phi thật sự là một kình địch, ai bảo nàng ta tuổi trẻ còn mang họ Tưởng? Sự uy hiếp của Phượng gia biểu muội chỉ là ngấm ngầm, nhưng Tưởng Trắc phi thì trực tiếp, ví như nàng ta mà sinh nhi tử, nhất định mẹ chồng có thể sẽ nâng nàng ta lên tận trời! Sau này mình tiến cung, chắc chắn là bị chán ghét.
Tiêu Đạc nói mấy câu tượng trưng với các nàng cơ thiếp, liền đứng dậy.
---- hắn đã hẹn với Phượng Loan, ngày nghỉ đều qua ở bên nàng.
Trong lòng Đoan Vương phi đã chỉnh đốn lại con đường sau này, tất nhiên muốn làm được tốt nhất, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, "Vương Gia muốn đi xem Tiểu Loan sao? Khi gặp Tiểu Loan, hãy thay ta cùng mấy muội muội hỏi thăm sức khỏe nha."
"Được." Tiêu Đạc nhìn nàng ta gật đầu, chắp tay đi ra.
Tưởng Trắc phi vừa mới có tâm tình tốt, liền bị Vương phi thành công chán ghét chặn ngang, đến khi Vương Gia đi khỏi, nụ cười trên mặt duy trì không được nữa. Vương Gia không ở đây, còn ra vẻ kiều mỵ cho ai xem? Trong lòng nàng ta bất mãn, cảm thấy Vương phi thật sự là người làm hỏng hưng trí của người khác, lại không khỏi căm hận Phượng Loan, quả thực chính là một hồ ly tinh giả dạng.
Đoan Vương phi bưng trà nhẹ nhàng thổi, nét mặt điềm tĩnh.
Y theo tính tình của nàng, không đến mức tranh giành ghen tị ngay mặt cùng Tưởng Trắc phi, làm như thế, chẳng qua là muốn Tưởng Trắc phi hận Phượng Loan thôi. Thậm chí ngay cả kế sách ứng đối đều đã nghĩ kỹ, không cần biết đúng sai, ra sức tâng bốc biểu muội, khiếm đám cơ thiếp đỏ mắt ghen tị, dĩ nhiên sẽ có người kiềm nén không được.
Nàng khẽ cười, chủ mẫu Vương phủ trừng trị một cơ thiếp, hà tất tự mình động thủ?
Tiểu Loan, ta nhất định sẽ yêu mến muội thật tốt.
Mà Tiêu Đạc đã đi ra Uy Nhuy Đường, đang muốn ra viện bên ngoài, đột nhiên một gã sai vặt chạy nhanh tới, thở hồng hộc bẩm: "Vương Gia, Thạch Ứng Sùng nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo, hiện đang chờ ở thư phòng."
Tiêu Đạc lập tức đi Ngô Trúc U Cư.
"Vương Gia." Thạch Ứng Sùng nghênh tiếp, đóng cửa, sau đó mới thấp giọng nói: "Đêm qua trong cung mới được tin tức, nói là bên Tây Lương lại loạn rồi."
Trước đó vốn là Anh Thân Vương đã đánh thắng trận, kết quả bất hạnh "Trúng tên chết.", Hoàng đế cho Thống soái thay thế, tình hình chiến đấu không có tiến triển nhiều, tiếp sau đó chỉ đánh vài trận vụn vặt rồi kết thúc.
Hiện nay xuân về hoa nở, chính là..., lúc nước trong cỏ xanh ngựa mập, đúng lúc nên đánh giặc.
Sắc mặt Tiêu Đạc thâm trầm suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Hôm nay là ngày nghỉ, chuyện này để sáng sớm mai lên triều mới có thể thương nghị, ta thấy hoàng thượng hẳn là đánh, chỉ không biết rõ sẽ phái người nào xuất chinh." Khó tránh được có chút oán giận, "Mặc dù Anh Thân Vương kiêu ngạo, tới cùng vẫn còn biết đánh, sau khi thay một kẻ vô tích sự thật sự là uổng phí quân lương, năm nay muốn đánh, tốt nhất nên đổi một người nhanh nhẹn để lên chiến trường, tranh thủ thời gian giải quyết tai học Tây Lương."
Thạch Ứng Sùng xoa xoa đôi bàn tay, "Nghe nói vài ngày trước, bên Thái tử hay thường xuyên lui tới với Lương Tướng quân, mấy người của chúng ta lúc ấy vẫn không rõ, bây giờ suy nghĩ lại, sẽ không phải..., Thái tử điện hạ muốn đích thân xuất chinh đó chứ?"
Trái tim của Đoan Vương phi chầm chậm trở về lồng ngực, nàng kiên quyết tin tưởng, một lần nữa tự trù tính đường đi chính xác, tâm tình từ từ bình phục lại, có năng lực giữ vững sự độ lượng và dịu dàng như bình thường.
"Người tới." Nàng phân phó nói: "Buổi tối Vương Gia sẽ trở về, chuẩn bị canh nóng nước ấm đi."
Hôm nay mới đi Phượng gia chúc thọ cho biểu muội.
Y theo tính tình của Vương Gia, bất luận là sợ mình ghen tị với biểu muội, hay vì cân bằng quan hệ cơ thiếp trong phủ, đều sẽ đến Uy Nhuy Đường ngồi một chút. Quả nhiên, lúc trời tối Tiêu Đạc đến Uy Nhuy Đường, hắn đã ở Phượng gia dùng cơm chiều, qua đây chỉ uống chút trà, thăm nhi tử, thuận tiện nói vài việc nhà cùng Vương phi.
Trên mặt Đoan Vương phi giữ vững tươi vui thoả đáng, hỏi: "Thân mình của biểu muội vẫn khỏe chứ? Đã qua ba tháng đầu, cũng không còn nóng ruột buồn nôn, kế tiếp sẽ có những ngày thanh tịnh rồi."
Tiêu Đạc đánh giá thê tử, có vẻ không giống với mấy ngày trước lắm.
Vốn khi biết Kiều Kiều đột nhiên công bố tin tức mang thai, mình đã cảm thấy không ngờ, hỏi qua, mới biết là vì Mục Nhu Gia tới thăm dò, ---- thật sự là không biết nên phải nói gì! Nhưng Kiều Kiều khuyên, trong lúc mang thai chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ là tốt nhất, dù sao nàng cũng không tức giận, nên không nhất định phải gây cho trên dưới Vương phủ không được yên bình.
Cho nên đè ép xuống, không lấy chuyện này chất vấn động cơ không thuần khiết của Vương phi.
Hiện nay nhìn thấy nàng ta quá mức hòa hoãn rồi.
Không lại mày chau mặt ủ cả ngày, như là khôi phục bộ dáng dịu dàng hào phóng trước đó, chẳng lẽ đã suy nghĩ cẩn thận rồi sao? hay hôm nay bị Ly Ấp Trường công chúa dọa sợ? Nhưng mặc kệ nàng ta thật sự hiểu rõ, hay đang làm bộ, chỉ cần có thể có khí độ của một chính thê Vương phi, không tiếp tục gây chuyện, bản thân mình cũng không cần phải túm chặt không tha.
Không điếc không câm không làm ông.
Cái gọi là thanh quan khó giải quyết việc nhà, không thể quá tích cực, chỉ cần trên mặt mũi không có trở ngại thì coi như xong.
Tiêu Đạc hơi hơi hài lòng gật đầu, trả lời: "Tiểu Loan rất tốt."
Đoan Vương phi thấy ánh mắt trượng phu lấp loé bất định, biết vẫn hoài nghi mình, cười cười, giải thích vài câu, "Lúc trước là ta mang bệnh tinh thần không tốt, hay nghĩ ngợi lung tung, hiện tại cuối cùng đã hiểu được." Nàng mượn lời nói của Thái tử phi để giải thích, "Cái gọi là đích thứ rõ ràng, trưởng ấu thứ tử, ta là chính thê được Vương Gia cưới hỏi đàng hoàng, Ca nhi là đích trưởng tử đứng đứng đắn đắn trong vương phủ, điều tốt ta đều chiếm hết, còn có cái gì mà cần lo lắng đâu?"
Mặc dù lời này có ba phần giả, nhưng vẫn có đạo lý.
Tiêu Đạc gục gặt nói: "Ngươi có thể hiểu rõ như vậy là rất tốt." Dù sao chính mình cũng không muốn Vương phủ gà bay chó sủa cả ngày, vì trấn an thê tử, nói vài câu xoa dịu, "Thê tử, ngươi cùng ta thành thân trải qua mưa gió làm bạn cùng nhau đã hơn mười năm, nên hiểu cách làm người và tính tình của ta. Bổn vương đã nói, chỉ cần ngươi sống một ngày, chỉ cần Ca nhi bình an khỏe mạnh lớn lên, chỉ cần hai người các ngươi cũng không phạm sai lầm gì, ta tuyệt đối sẽ không dao động vị trí của các ngươi!"
Biểu tình của Đoan Vương phi trì hoãn, tư vị trong lòng thật sự là phức tạp khó tả.
Dù trượng phu bất công, làm người vẫn đứng đắn, vẫn thỏa đáng, cũng còn hơn những người thật sự sủng thiếp diệt thê, những lời này của hắn, nhiều chính thê muốn cũng còn muốn không được đó.
Nàng khẽ thở dài, "Vương Gia, thiếp thân nhớ kỹ rồi."
Tiêu Đạc ngồi ở Uy Nhuy Đường một thời gian không sai biệt lắm, đứng dậy rời khỏi, trước khi đi cuối cùng còn nói một câu, "Bổn vương là vì tình cảm phu thê mười năm, mới lặp lại lời cam đoan với ngươi. Nhưng..., ngươi phải nhớ rõ, về sau ta sẽ không nói lại, cũng sẽ không lúc nào cũng nhắc nhở ngươi." Hắn nói: "Ngươi không thể lại phạm sai lầm lần nữa."
Không có lần nữa.
Đoan Vương phi vừa hơi có chút ấm áp, lại trở nên lạnh lẽo.
Nàng nhìn bóng lưng cao lớn của trượng phu đi xa, thấy thiếu niên ngây thơ kia đã trưởng thành là một nam nhân ổn trọng, hắn cởi bỏ sự ngây ngô non nớt của thiếu niên, dần dần trở nên lãnh khốc tuyệt tình.
Trong lòng ngược lại cười nhẹ, như vậy cũng được.
Trượng phu trở nên vô tình vô nghĩa, trong mắt chỉ có ích lợi, như vậy đối tốt với biểu muội cũng sẽ có hạn. Nhìn xem hắn vì Mục gia nên dễ dàng tha thứ cho mình, nên đối với biểu muội tốt cũng bất quá là vì Phượng gia thôi. Mình là chính thê, còn sinh ra đích trưởng tử trước, đã nắm chắc thắng lợi trong tay, sợ cái gì? Sau này nên giữ vững tinh thần diễn hí khúc cho tốt!
Tiểu Loan, chúng ta bắt đầu cuộc chiến rồi.
******
Ngày kế khí trời quang đãng rất tốt.
Trong Phù Thúy các, Miêu phu nhân đang tỉ mỉ vẽ chân mày, ---- gần đây tâm tình Vương phi không tốt, không dám trang điểm xinh đẹp, ngay cả chân mày cũng gọn gàng cong cong, xem ra càng thêm mềm mại.
Nha hoàn Thúy Tụ chờ nàng vẽ xong, mới cẩn thận cất kỹ, đây chính là ốc loa tử vẽ mày tốt nhất.
Miêu phu nhân thấy nàng ta cẩn thận, nói: "Đừng sợ hãi rụt rè như vậy, rớt thì rớt, trong vương phủ cũng không phải rớt rồi thì không thể có nữa." Nói đến cái này, khó tránh nhớ tới sinh thần của Phượng Nhị phu nhân trước đó, Vương Gia tặng mấy chục hộp loa tử vẽ mày, chậc chậc, Vương Gia đối với Phượng Trắc phi đó mới gọi là hào phóng.
Thúy Tụ vội vàng thả lỏng, tận lực tự nhiên.
Miêu phu nhân cầm cây trâm khảm châu nhìn gương tự cài, thở dài nói: "Hôm qua Vương Gia lại đi Bích Tinh Hàm Yên Quán." Nhớ đến Tưởng Trắc phi mắt để trên đầu, liền không thoải mái, thấp giọng oán giận, "Chỉ là vì nàng mang họ Tưởng."
Thúy Tụ vội nói: "Phu nhân đừng lo lắng, trong lòng Vương Gia hẳn có tính toán." Nghĩ tới quy luật ngủ lại gần đây của Vương Gia, trên căn bản là ba người cơ thiếp luân phiên nhau, nên cười khuyên giải chủ tử, "Theo nô tỳ đoán, đêm nay Vương Gia sẽ tới Phù Thúy các."
"Phi! Đáng mừng lắm sao?" Miêu phu nhân gắt lên.
Vương Gia còn lại ba người cơ thiếp để giữ cân bằng, ngoài việc để hậu viện Vương phủ được yên bình, hơn nữa, còn không phải là vì Phượng Trắc phi sao? Ý tứ của Vương Gia chính là, bản thân đối tất cả cơ thiếp đều giống nhau, cho nên Vương phi nương nương nha, cũng đừng sít sao nhìn chằm chằm một mình Phượng Trắc phi.
Thật ra có thể giống nhau à? Hiện nay Phượng Trắc phi có thai, lại không ở Vương phủ, Vương Gia mới bằng lòng cân bằng như vậy.
Chờ nàng ta trở về, sẽ lại là thịnh sủng vô song.
Nói tới thì, Vương Gia đối với Phượng Trắc phi thật sự bất đồng. Tựa như lần đó trên tay Vương Gia có vết thương, Tưởng Trắc phi ngu ngốc hỏi tới, bị Vương Gia quở mắng một trận. Kỳ thật mình đã thấy từ sớm, dưới tay áo Vương Gia lộ ra, rõ ràng là nửa vòng dấu răng, không cần phải nói, nhất định do Phượng Trắc phi cắn.
Miêu phu nhân càng suy nghĩ miên man, chẳng lẽ..., Vương Gia sủng ái Phượng Trắc phi, cũng bởi vì hắn có khẩu vị nặng? Thích máu me đầm đìa, kích thích kêu la đau đớn hay sao? Khóe miệng không khỏi co rút, bản thân mình đối với tiểu Vương Gia phía dưới có chút khó mà mở miệng, nhưng cổ tay hoàn toàn không thành vấn đề a! Nếu Vương Gia cần, mình cũng có thể cắn cổ tay, cắn cổ, cắn đùi!
Giơ tay ra hung hăng cắn một cái lên cổ tay của mình, "Ôi! Đau chết ta rồi!"
Thúy Tụ mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ nói: "Phu nhân, người làm gì vậy?"
"Đau quá!" Miêu phu nhân vội vàng xoa nắn cổ tay, mẹ ơi. Cái này..., làm sao Vương Gia có thể thích loại này chứ? Như vậy, khẩu vị này thực sự quá nặng rồi! Ôi ui, xem ra sủng phi cũng không phải tốt như vậy.
Ngẫm lại xem, Phượng Trắc phi cắn tới cắn lui với Vương Gia, Vương Gia nổi thú tính. Không chừng cũng cần phải cắn lại. Trong đầu, hiện ra hai người tựa như chó con sủa "Gâu gâu", nhe răng há miệng, cắn xé lẫn nhau.
Thật thần kỳ nha, quá biến thái rồi!
Miêu phu nhân lắc lắc đầu, "Dừng lại, dừng lại.". Cảm thấy mình nhất định rảnh rỗi quá, không có chuyện gì thì nghĩ chuyện này nọ, xem ra sau này nếu lăn lộn trong Vương phủ không nổi, còn có thể viết vài tiết mục ngắn cho trà lâu, cũng kiếm được miếng cơm ăn.
Đương nhiên rồi, hiện nay còn chưa tới tình cảnh đó, vẫn nhanh chóng đi thỉnh an Vương phi nương nương thôi.
Hôm nay Tiêu Đạc nghỉ ở nhà.
Miêu phu nhân và Ngụy thị trang điểm cực kỳ nội liễm, Tưởng Trắc phi thì..., đọa mã kế nghiêng nghiêng, khuôn mặt nhỏ trắng trong như ngọc, một lớp son môi nhàn nhạt, thái độ nhu mì điềm đạm. Áo khoác bên ngoài màu trắng thanh nhã, phối với áo bên trong màu xanh lá mạ và tương thủy váy màu xanh hải tảo, tựa như một cành lan bạch ngọc trắng tinh mềm mại.
Khéo nhất là, trong tay cầm một khăn lụa thêu hoa hồng tím ẩn chỉ vàng.
Bên trong thanh lệ, hạ xuống liền lộ ra sự xinh đẹp khiến người ta không thể không nhìn thêm vài lần.
Tiêu Đạc bưng trà nhìn nàng ta, "Hôm nay trang điểm cũng không tệ lắm." Kỳ thật cảm thấy chiếc khăn quá mức diễm lệ, bất quá khen Tưởng Trắc phi, ít nhiều cũng có thể dời đi tầm mắt của Vương phi đối với Kiều Kiều, cho nên nở nụ cười, "Ngươi tuổi còn nhỏ, vóc người gầy yếu, rất thích hợp mặc trang phục thanh thuần."
Theo tính tình thanh lãnh của Đoan Vương Điện hạ, chịu nói về cách ăn mặc như vậy, đã là khen ngợi rồi.
Trên mặt Tưởng Trắc phi tỏ ra vui mừng vô hạn, "Vương Gia thích, về sau thiếp thân sẽ cứ mặc như vậy."
Trong lòng những cơ thiếp khác đều mang tư vị phức tạp.
Trước tiên nói Đoan Vương phi, chưa hẳn nàng không biết dụng ý của trượng phu, nhưng Tưởng Trắc phi thật sự là một kình địch, ai bảo nàng ta tuổi trẻ còn mang họ Tưởng? Sự uy hiếp của Phượng gia biểu muội chỉ là ngấm ngầm, nhưng Tưởng Trắc phi thì trực tiếp, ví như nàng ta mà sinh nhi tử, nhất định mẹ chồng có thể sẽ nâng nàng ta lên tận trời! Sau này mình tiến cung, chắc chắn là bị chán ghét.
Tiêu Đạc nói mấy câu tượng trưng với các nàng cơ thiếp, liền đứng dậy.
---- hắn đã hẹn với Phượng Loan, ngày nghỉ đều qua ở bên nàng.
Trong lòng Đoan Vương phi đã chỉnh đốn lại con đường sau này, tất nhiên muốn làm được tốt nhất, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, "Vương Gia muốn đi xem Tiểu Loan sao? Khi gặp Tiểu Loan, hãy thay ta cùng mấy muội muội hỏi thăm sức khỏe nha."
"Được." Tiêu Đạc nhìn nàng ta gật đầu, chắp tay đi ra.
Tưởng Trắc phi vừa mới có tâm tình tốt, liền bị Vương phi thành công chán ghét chặn ngang, đến khi Vương Gia đi khỏi, nụ cười trên mặt duy trì không được nữa. Vương Gia không ở đây, còn ra vẻ kiều mỵ cho ai xem? Trong lòng nàng ta bất mãn, cảm thấy Vương phi thật sự là người làm hỏng hưng trí của người khác, lại không khỏi căm hận Phượng Loan, quả thực chính là một hồ ly tinh giả dạng.
Đoan Vương phi bưng trà nhẹ nhàng thổi, nét mặt điềm tĩnh.
Y theo tính tình của nàng, không đến mức tranh giành ghen tị ngay mặt cùng Tưởng Trắc phi, làm như thế, chẳng qua là muốn Tưởng Trắc phi hận Phượng Loan thôi. Thậm chí ngay cả kế sách ứng đối đều đã nghĩ kỹ, không cần biết đúng sai, ra sức tâng bốc biểu muội, khiếm đám cơ thiếp đỏ mắt ghen tị, dĩ nhiên sẽ có người kiềm nén không được.
Nàng khẽ cười, chủ mẫu Vương phủ trừng trị một cơ thiếp, hà tất tự mình động thủ?
Tiểu Loan, ta nhất định sẽ yêu mến muội thật tốt.
Mà Tiêu Đạc đã đi ra Uy Nhuy Đường, đang muốn ra viện bên ngoài, đột nhiên một gã sai vặt chạy nhanh tới, thở hồng hộc bẩm: "Vương Gia, Thạch Ứng Sùng nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo, hiện đang chờ ở thư phòng."
Tiêu Đạc lập tức đi Ngô Trúc U Cư.
"Vương Gia." Thạch Ứng Sùng nghênh tiếp, đóng cửa, sau đó mới thấp giọng nói: "Đêm qua trong cung mới được tin tức, nói là bên Tây Lương lại loạn rồi."
Trước đó vốn là Anh Thân Vương đã đánh thắng trận, kết quả bất hạnh "Trúng tên chết.", Hoàng đế cho Thống soái thay thế, tình hình chiến đấu không có tiến triển nhiều, tiếp sau đó chỉ đánh vài trận vụn vặt rồi kết thúc.
Hiện nay xuân về hoa nở, chính là..., lúc nước trong cỏ xanh ngựa mập, đúng lúc nên đánh giặc.
Sắc mặt Tiêu Đạc thâm trầm suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Hôm nay là ngày nghỉ, chuyện này để sáng sớm mai lên triều mới có thể thương nghị, ta thấy hoàng thượng hẳn là đánh, chỉ không biết rõ sẽ phái người nào xuất chinh." Khó tránh được có chút oán giận, "Mặc dù Anh Thân Vương kiêu ngạo, tới cùng vẫn còn biết đánh, sau khi thay một kẻ vô tích sự thật sự là uổng phí quân lương, năm nay muốn đánh, tốt nhất nên đổi một người nhanh nhẹn để lên chiến trường, tranh thủ thời gian giải quyết tai học Tây Lương."
Thạch Ứng Sùng xoa xoa đôi bàn tay, "Nghe nói vài ngày trước, bên Thái tử hay thường xuyên lui tới với Lương Tướng quân, mấy người của chúng ta lúc ấy vẫn không rõ, bây giờ suy nghĩ lại, sẽ không phải..., Thái tử điện hạ muốn đích thân xuất chinh đó chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.