Chương 10: Ngờ vực? Chân tướng?
Bạc Mộ Nhan
09/06/2016
Cuối cùng Phượng Loan vẫn không thể thuyết phục Đại Bá Phụ thoái thác việc hôn sự với Mục gia.
Lòng nàng tràn đầy thất vọng không nói ra được, càng là cảm thấy mệt mỏi, thậm chí tức giận với suy nghĩ của bản thân...từ chối không xong, cứ như vậy gả tới Mục gia được rồi. Cùng Tiêu Đạc kết thân thích tuy rằng không thoải mái, nhưng dù sao cũng hơn làm thiếp thất cho hắn, còn Đoan Vương phi, coi như là đại cô tử (chị chồng) cũng sẽ không thường gặp mặt, chính mình đóng cửa sinh hoạt là được.
Không như vậy còn có thể thế nào đây? Không ai giúp mình.
So với Mục gia, việc hôn sự này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, tâm tư Phượng Loan hoàn toàn đặt hết vào chuyện thân thế bí ẩn, không nhịn được tự cười giễu, ---- giả như mình là con của mẫu thân và người ngoài, căn bản cũng không phải tiểu thư Phượng gia, muốn gả đi Mục gia, sợ là người ta còn không muốn.
Như vậy, rốt cuộc mình có phải là nữ nhi ruột thịt của phụ thân hay không?
Phượng Loan cẩn thận suy nghĩ, đúng rồi... mình lớn lên vẫn có mấy phần giống với phụ thân, lông mày dài, khóe miệng căng mọng xinh đẹp, không sai, không sai, nói như vậy mình đúng là cô nương của Phượng gia! Nàng thở phào nhẹ nhõm, thật là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
Nếu mình là cốt nhục của phụ thân, vậy sau khi sinh ra mình mẫu thân mới phản bội phụ thân. Nàng ghét bỏ phụ thân ốm yếu? Hay 'Người kia' quyền thế ngập trời, không thể kháng cự? A, chắc là lý do này rồi.
Thử nghĩ nếu 'Người kia' không có quyền thế, sao dám cùng lui tới với phu nhân Quốc Công phủ? Làm sao có thể khiến phụ thân phải nuốt giận vào bụng, ra là như vậy, nhưng sao người vẫn không bỏ mẫu thân? Nếu mẫu thân cũng có nỗi khổ tâm trong lòng, vậy phụ thân càng có trách nhiệm là đã không bảo vệ tốt cho thê tử, tại sao lại không có một chút thương xót nào?
Tiếp theo Phượng Loan nghĩ đến, với quyền thế bây giờ của Phượng gia Phụng Quốc Công phủ, thân phận 'Người kia' là gì mà có thể áp chế được? Hoàng tử? Thân Vương?... Hoàng đế?!
Không không không, quá mức hoang đường rồi.
Đích xác mẫu thân có mấy phần sắc đẹp, thế nhưng người ngoài làm sao tiến vào Phượng gia mà không để lại dấu vết gì? Hay mình đã nghĩ sai hướng, 'Người kia' cũng không phải người bên ngoài, mà là người trong nhà, ví dụ như đường ca? Đại Bá Phụ? Bậy bậy bậy! Nghĩ đến khiến cả người nổi da gà, thật là buồn nôn.
Làm sao mình có thể bôi nhọ người của Phượng gia? Nhất định không phải.
Chẳng lẽ... Phượng Loan mới nghĩ đến càng thêm buồn nôn, mẫu thân là cùng... hầu nam trẻ tuổi tuấn tú trong nhà có liên quan hay sao? Ý nghĩ này thực sự là ghê tởm làm nàng muốn ói.
Không, nàng lắc đầu! Không đúng!
Lúc đó giọng điệu của mẫu thân rõ ràng rất bất đắc dĩ, nói cái gì "Hắn muốn gặp, ta có thể làm sao?", có thể thấy được thân phận người kia vô cùng tôn quý, ngay cả mẫu thân cũng bị bức bách mà phải khuất phục.
Phượng Loan xoa trán, trong đầu hỗn loạn, từng cơn đau kéo tới không ngừng.
"Tiểu thư." Bảo Châu cầm một hộp thuốc mỡ đi vào, "Trên tay nổi lên vài vết sưng nhỏ, tiểu thư thoa chút thuốc đi." Tâm trạng có chút oán giận, tiểu thư nhất định phải chui vào cái hang nhỏ kia! Hải Đường xuân viện có tiếng là nhiều hoa hoa cỏ cỏ, sân sau còn có một đầm thác nước nhân tạo, rất là ẩm thấp, không biết bao nhiêu con muỗi trốn ở trong các ngỏ ngách.
Lần này được rồi, cắn đến sưng tay, trên mặt còn để lại vài nốt đỏ đỏ.
"Phải bảo dưỡng vài ngày đây." Bảo Châu không dám oán giận ra ngoài, nhưng vì mình suy nghĩ, không nhịn được khuyên bảo, "Mấy ngày này tiểu thư cứ sống yên ổn trong phòng để bảo dưỡng, chờ vết muỗi đốt hết sưng, rồi hãy đi ra ngoài." Bằng không phu nhân biết, nhất định đem nha hoàn thân cận đánh một trận, mà chính mình.... sợ là lập tức bị đuổi ra ngoài.
Phượng Loan mất tập trung, gật đầu, ""Được."
Ngược lại không phải vì Bảo Châu nhắc nhở, mà là mình không muốn gặp mẫu thân, lo nhất thời tâm tình kích động, sẽ không nhịn được nói đến việc đó. Nếu mình và mẫu thân bóc xuống tầng giấy mỏng kia, sau này làm sao đối mặt? Thậm chí, rất có thể mẫu thân sẽ vô cùng xấu hổ, lỡ như nghĩ không thông, lén lút treo cổ thì làm sao?
Tuy mình thật sự oán giận mẫu thân, hận nàng, nhưng không muốn nàng chết.
Thôi, thôi, không biết bá phụ có để trong lòng 'mộng' kia của mình không nữa? Vạn nhất ông còn chưa tin, mình thật không có cách làm cho nam nhân Phượng gia rút khỏi quan trường, chỉ còn hơn nửa năm là tai họa ngập trời sẽ ập xuống.
Mình không muốn bi kịch kiếp trước lặp lại.
Nếu phải chịu nhục rồi chết lần nữa, còn không bằng mọi người cùng nhau chết trong sạch.
******
Phượng Loan muốn tránh mẫu thân, Chân thị lại không biết nghĩ như thế nào, không qua mấy ngày, liền tự mình nghĩ nên chủ động qua xem con gái. Mặc dù từ Hải Đường Xuân viện đến Tinh Bão Nguyệt các, chỉ cách có vài bước, nhưng đều không quên chưng diện, vẫn trang điểm tinh xảo, màu sắc y phục phối hợp thoả đáng.
Tóc đen như mây, ngọc bội san san, khiến nàng vô cùng nổi bật, phảng phất như một bức ảnh nhân gian màu sắc lung linh xinh đẹp, ánh sáng không ngừng phát ra.
Nhưng Phượng Loan nhìn đến trong lòng tức giận.
Chưng diện, y phục! Ngay cả sang đây xem mình mẫu thân cũng không quên ăn mặc trang điểm lộng lẫy, quả thực..., lời khó nghe xoay chuyển trong đầu của nàng, cuối cùng lặng lẽ nuốt xuống.
Chân thị thấy sắc mặt nàng biến đổi liên tục, ngồi xuống giường nhỏ, kinh ngạc nói: "Con thấy không thoải mái ở đâu? Chả trách ngày đó Chân ma ma nói buổi tối con sẽ trở lại, nhưng lại không thấy tới."Tay không nhàn rỗi, làm một cái lan hoa chỉ (ngón tay xếp thành hình hoa lan), ghét bỏ màu móng tay nhuộm không được đẹp, lười biếng thở dài, "Hừm, vẫn là hơi nhạt."
Phượng Loan rốt cục không thể nhịn được nữa, dứt khoát đứng lên, "Nếu như thế, kính xin mẫu thân nhanh đi về nhuộm móng đi!"
Chân thị ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt phượng đẹp trong suốt tràn ngập mê hoặc, "Con ăn nhằm thuốc nổ rồi hả?" Bởi vì tức giận sẽ mau già, nên nàng rất ít nổi giận, cũng không trách mắng nữ nhi vô lễ, nói rằng: "Đại bá của con kêu người đưa tin qua, nói con không muốn gả đi Mục gia, bảo ta tới khuyên nhủ."
"Con không muốn." Phượng Loan chậm rãi ngồi xuống, dù sao không phải thật muốn cùng mẫu thân trở mặt.
"Vì sao?" Chân thị hỏi.
Phượng Loan không cách nào nói ra nguyên nhân thật sự, chán ghét Tiêu Đạc, căm ghét đại cô mẫu bạc bẽo, chỉ có thể giả bộ dáng vẻ tiểu cô nương nhõng nhẽo, giận hờn nói, "Chính là con không thích Mục gia Tứ ca."
Chân thị cười ra tiếng, chỉ chỉ con gái, "Con chỉ là một đứa con nít ranh chưa lớn hẳn, hiểu gì mà thích hay không thích? Quên đi, đừng giận hờn nữa." Nàng nói: "Mục lão tứ tuy có hơi mọt sách, nhưng không có thói hư tật xấu, Mục gia lại môn đăng hộ đối, mối hôn sự này rất thích hợp."
Phượng Loan lạnh lùng nói: "Mẫu thân đừng quên, đại cô mẫu không thích người của nhị phòng mình."
Chân thị nhíu nhíu mày, đại cô tử (chị chồng) xác thực không thích mình, không quá yêu thích con gái, trong lòng xẹt qua một chút không vui. Nhưng lại cười khẽ, "Vậy thì thế nào? Lẽ nào con gả đi, nàng còn dám làm khó sao? Hừ lạnh một tiếng, "Nàng dám!"
Phượng Loan không biết sức mạnh của mẫu thân ở đâu tới, tức giận đến nỗi nở nụ cười, "Nghe mẫu thân nói kìa, đại cô mẫu là phu nhân Lí Quốc Công tương lai, mẫu thân là gì chứ? Chân gia lại tính là gì? Nếu thật sự đại cô mẫu bất chấp làm khó con, chẳng lẽ mẫu thân tìm nàng đánh nhau hay sao? Chỉ sợ cửa lớn phủ Lí quốc công cũng không vào được."
Chân thị không để ý tới châm chọc của nữ nhi, chầm chậm nói: "Con yên tâm, ta tất nhiên có biện pháp bắt bí nàng."
Chân ma ma mắt thấy hai mẹ con sắp cãi nhau, vội vàng khuyên nhủ: "Phu nhân, tiểu thư, xin bớt giận. Việc hôn sự với Mục gia có thành hay không còn phải bàn bạc, không đáng để bực bội đâu. Chỉ cần nói ra từng cái từng cái đạo lý, có được hay không, có thể gả hay không, nhìn rõ ràng rồi sau hãy quyết định là được rồi."
Chân thị ngắt lời nói: "Nàng chỉ là đứa nhỏ, hiểu được cái gì? Lại nói hôn nhân đại sự, người làm mai mối, phụ mẫu ra lệnh, không thể để nàng tùy hứng giận hờn." Bà không kiên nhẫn, đứng dậy, "Ngươi không nói ra được lý do, đơn giản chỉ là ngang bướng, hãy an phận mấy ngày, chuyện này cứ quyết định như vậy."
Phượng Loan không nghĩ tới mẫu thân độc đoán như thế, tức giận nói: "Con không muốn!"
Chân thị ngay cả hứng thú nói nhiều một câu cũng không có, nói với bọn nha hoàn, "Vừa nãy móng tay nhuộm không đẹp, trở về giã chút nhựa cây bóng nước, nhuộm thêm một lần nữa." Lại hỏi đại nha hoàn Minh Châu, "Có phải màu kem lần trước dùng không tốt? Nếu như không tốt, liền ra ngoài mua lại mấy hộp mới đi."
Nói xong, cũng không quay đầu lại, dẫn người bỏ đi.
Phượng Loan tức giận đến run cả người.
Chuyện đại sự cả đời mình, còn không quan trọng bằng màu móng tay của mẫu thân? Đây là người làm mẹ nên làm sao?
"Tiểu thư, tiểu thư." Bảo Châu thấy Tiểu Chủ Tử bị phu nhân làm cho khó hiểu, vội vàng tiến lên, một mặt vuốt lưng thuận khí cho nàng, một mặt nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tính tình của phu nhân chính là như vậy, yêu thích chưng diện, nhất thời không thể trì hoãn. Tiểu thư có lời muốn nói với phu nhân, hãy chờ một chút, lát nữa lại đi bàn bạc."
Khương ma ma cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, hai mẹ con cần gì ồn ào làm mất cảm tình?”
Phượng Loan oán hận nói: "Ta không có mẫu thân như vậy!"
Lời vừa nói ra, sắc mặt bọn nha hoàn trong phòng đều tỏ ra khiếp sợ.
Lúc này Khương ma ma trầm mặt nói, "Tiểu thư không được nói bậy." Lại quay đầu quát mắng bọn nha hoàn, "Tiểu thư còn nhỏ tuổi, vừa nãy chỉ là một lúc hồ đồ nói lời hờn dỗi, không thể coi là thật." Mặt lạnh uy hiếp nói: "Ngược lại nếu như lời này truyền ra ngoài, trước tiên ta sẽ xé xác các ngươi!"
Bọn người Bảo Châu cuối thấp đầu, cùng lên tiếng đáp: "Không dám, không dám."
Phượng Loan tức giận, cả người run lên một hồi lâu mới dừng lại.
Khương ma ma đuổi hết người ra ngoài, một mình ở lại, "Hai mẹ con không có thù cách đêm." Nàng nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tính tình phu nhân là có chút nôn nóng, nhưng sẽ không hại tiểu thư. Việc hôn sự với Mục gia, nô tỳ cũng thấy vô cùng ổn thỏa, tiểu thư không nói ra được nguyên nhân mà từ chối, chẳng thể trách phu nhân không chịu nghe."
Phượng Loan không còn gì để nói.
Trong lòng chỉ có mình rõ ràng, mình không phải tức giận vì mẫu thân độc đoán, mà là..., mà là lý do kia không nói ra được. Trong lòng nàng tất cả đều là uất ức và khó chịu, tại sao, tại sao mình sống lại đời này, rồi phải biết những điều không nên biết, càng ngày càng rối loạn.
Sớm biết vậy, mình tình nguyện chưa từng đi qua hậu viện nghe lén, cả đời chẳng hay biết gì.
Nàng không nhịn được gục xuống bàn khóc lớn.
"Đây là sao vậy?" Khương ma ma không hiểu vì sao Tiểu Chủ Nhân thương tâm như vậy, dưới cái nhìn của nàng, vốn là tùy hứng giận hờn không chịu gả tới Mục gia, phu nhân lại không tranh cãi với nàng, thì làm sao khổ sở đến mức khoa trương như vậy đây? Rốt cuộc vẫn là tính tình trẻ con, nhịn cười, nhỏ giọng nói: "Được rồi, được rồi, ma ma biết tiểu thư chịu ủy khuất."
"Ma ma..." Phượng Loan nhào vào trong lòng nhũ mẫu, càng khóc càng thương tâm.
******
Mấy ngày gần đây, mỗi ngày Phượng Loan đều tỏ ra lười biếng, ăn cơm hay ngủ đều là dáng vẻ buồn bã ỉu xìu, phần lớn thời gian nàng chỉ ngồi ngẩn người bên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Khương ma ma nhìn rất sốt ruột, không biết tiểu thư không hài lòng việc hôn sự với Mục gia ở chỗ nào? Nhìn dáng vẻ là quyết tâm không muốn gả tới Mục gia.
Chẳng lẽ trước đây Mục Tứ gia từng đắc tội với nàng? Âm thầm chọc giận nàng? Nhưng không nghe nói qua.
Không được, không được, phải nói chuyện cùng phu nhân thôi.
Khương ma ma dặn mấy đại nha hoàn Bích Lạc, Bảo Châu, Đại Mạo, "Cố gắng chăm sóc cho tiểu thư, mặc kệ nàng muốn đi đâu làm gì, cũng phải có người đi theo, ta đi qua bên phu nhân một chuyến."
Bảo Châu vội vàng đáp lại.
Khương ma ma đi không bao lâu, trở về, vẻ mặt bất mãn.
Một mình nàng vào phòng, ngồi đối diện với Phượng Loan đang ngẩn người bên cửa sổ, nói rằng: "Tiểu thư, vừa nãy nô tỳ đi qua cùng phu nhân nói về việc hôn sự với Mục gia một lần nữa." Một mực giọng điệu, "Phu nhân nói, tuy rằng Mục Tứ gia hơi kém thông minh, thế nhưng lấy chồng, phải gả cho người thành thật, cuộc sống về sau mới được yên ổn. Nô tỳ nghe xong, cũng cảm thấy có lý."
Phượng Loan không lên tiếng.
Khương ma ma lại nói: "Phu nhân còn nói, việc này không phải riêng nàng quyết định, lúc đầu chính đại lão gia và đại phu nhân đồng thời xem trọng, bàn bạc thỏa đáng, cảm thấy không có vấn đề mới nói ra." Bước đến gần, ngồi đối diện với nàng, "Nếu đại lão gia và đại phu nhân đều đã nhận thấy (quan sát và đánh giá), hẳn là sẽ không sai."
Trong lời nói, đối với quyết định của đại lão gia Phượng Uyên rất là tin tưởng.
Trong lòng Phượng Loan thoáng châm biếm.
Mẫu thân chỉ là cố tìm cớ, việc hôn sự của mình, có quan hệ gì với đại phòng? Bản thân nàng không muốn lo, người khác nói tốt là tin, lại còn có thể làm người thuyết phục lý do cho mình? Thực sự là buồn cười.
Không phải mình sẽ gả đi Mục gia mà tức giận như vậy, tức giận là làm sao mẫu thân lại quá thờ ơ hời hợt?!
Hay trong mắt nàng, ngoại trừ chưng diện, chính là cùng 'Người kia' hưởng lạc? Không phải nàng đã nói cái gì mà, "Vì sao không hưởng thụ một chút?", có thể thấy được ích kỷ thế nào! Không để ý đến mặt mũi của trượng phu và nữ nhi, mặc kệ bệnh của trượng phu, không bận tâm việc hôn sự của nữ nhi, chỉ biết một mình hưởng thụ!
Lại mặc kệ đại phòng bên kia nói cái gì, nàng liền ưng thuận ngay.
Chờ chút..., Phượng Loan hoảng hốt bắt được một chút dấu vết, thoáng lóe lên rồi biến mất.
Khương ma ma nhìn nàng cho rằng vẫn chưa nghe vào, lại khuyên, "Tiểu thư..."
"Đừng nói chuyện!" Đột nhiên Phượng Loan giơ tay cắt ngang, tỉ mỉ suy nghĩ, đại phòng, đại phòng..,lúc trước mẫu thân lại đây, còn nói là Đại Bá Phụ bảo chuyển lời. Một người là đại bá, một là em dâu, nguyên bản nên tránh hiềm nghi mới đúng, muốn truyền lời cũng nên là Đại bá mẫu truyền lời mới đúng!
Chẳng lẽ nói, mẫu thân và Đại Bá Phụ có liên quan hay sao?!
Sắc mặt Phượng Loan nhất thời trở nên trắng bệch!
Khương ma ma nhìn thấy, không khỏi càng thêm lo lắng, "Tiểu thư, ngươi đừng làm nô tỳ sợ, đây là bị bệnh sa?" Nói tới, khoảng thời gian này tiểu thư có chút kỳ quái, tựa hồ an tĩnh rất nhiều, không giống bộ dáng bướng bỉnh thích hồ đồ như trước kia, cả ngày không có việc gì yêu thích liền chỉ ngồi một mình, như là đang suy nghĩ điều gì vậy.
Hay là..., thật sự gặp tà?
Trước hết nên mời đại phu, thực sự không xong thì gọi đại sư đến xem thử.
Khương ma ma vội vàng đi ra ngoài, phân phó nói: "Tiểu thư có chút không thoải mái. Kêu người cầm lệnh bài trong phủ chúng ta đi Thái Y Viện, mời Vương thái y hoặc Chương thái y lại đây, nhất định không được mời người không quen."
Phượng Loan trong lòng còn đang tràn đầy khiếp sợ và kinh hãi, những cái khác đều không nghe thấy.
Đúng rồi, lúc trước là mình không nghĩ rõ ràng.
Tuy dung mạo của mình có chút giống phụ thân, nhưng..., cũng có thể là giống Đại Bá Phụ.
Đại Bá Phụ và phụ thân cũng không phải là cùng một mẹ, có điều bề ngoài đều giống tổ phụ, tướng mạo điển hình của người nhà họ Phượng, vì vậy kỳ thật mình nhìn giống cha, cũng rất có thể là Đại Bá Phụ!
Nghĩ kỹ lại, nam nhân bên ngoài rất khó tùy tiện đi vào Phụng Quốc Công phủ.
Mẫu thân muốn cùng 'Người kia' Quanh năm duy trì quan hệ, chỉ có người của Phượng gia là dễ dàng, mà quanh năm..., kiên quyết không phải đám đường ca, lúc trước bọn họ cũng chỉ là một đám nhóc con.
---- chỉ còn lại là Đại Bá Phụ rồi.
Mà suy đoán này rất có thể là đáp án thật sự.
Phượng Loan cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người như bị rút hết khí lực, mềm nhũn ngã lên gối mềm, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, chỉ cảm thấy tức ngực khó thở. Chờ người Phượng phủ mời Vương thái y của Thái Y Viện lại đây, bắt xong mạch gật đầu nói: "Tiểu thư quý phủ là gan tích tụ khí, tâm huyết không thông..."
Rung đùi đắc ý nói một đống lớn bệnh trạng, mặc dù không nặng, nhưng cuối cùng cũng viết ra phương thuốc.
Lần này, Phượng Loan thật sự bị bệnh.
*******
Phượng Uyên nghe nói Phượng Loan sinh bệnh, nhưng không để tâm.
Dưới cái nhìn của hắn, bất quá là một đứa nhỏ giận hờn phát cáu, hoặc là làm bộ bị bệnh, cố ý không chịu an dưỡng, vì lẽ đó muốn quấy rối thôi.
Cho nên mỗi ngày vẫn chỉ bận bịu lo chuyện của mình.
Mãi đến tận tin tức Tây Lương nổi loạn truyền đến, Phượng Uyên mới kinh ngạc phát hiện mộng của cháu gái lại một lần nữa ứng nghiệm.
Theo lời nàng nói trước đó, Tây Lương nổi loạn sẽ khiến triều đình dụng binh đại chiến, mà Hoàng thượng sẽ phái Anh Thân Vương xuất chinh, sau đó chính là tội trạng 'bán nước tư thông với địch' chấn động khắp nơi, rồi đến..., Anh Thân Vương chết, Tương thân vương chết, Ly Ấp Trưởng công chúa chết. Lúc đó mình rất tức giận, cho rằng cháu gái nói hưu nói vượn, hoang đường, vì vậy không hỏi chuyện xảy ra cụ thể thế nào.
Mà giờ khắc này, có một thứ cảm giác ngột ngạt giống như bi kịch thật sự xảy ra.
Cháu gái nói Phạm Tiến Lương ngã ngựa chết, quả nhiên chết rồi! Cháu gái nói đại phòng Phạm gia bày mưu nhưng không thừa kế tước vị, quả nhiên Thái tử phi làm vậy! Như thế bi kịch huynh muội mấy người Anh Thân Vương? Bi kịch của Phượng gia thì sao? Có phải từng cái đều sẽ biến thành sự thật! Điều này thật sự là làm người ta kinh hãi quá mức.
Phượng Uyên bỗng nhớ tới bệnh của cháu gái, nàng vô cùng kháng cự việc gả đi Mục gia, không chừng mơ thấy cái gì không tốt, nhưng khó có thể mở miệng nói ra? Ví như, Mục lão tứ và thê tử có tư tình từ trước.
Nếu quả thực như vậy, không cho Tiểu Loan gả đi Mục gia cũng được.
Muốn cùng Mục gia kết thân còn nhiều phương pháp, mà không đồng ý cùng Mục gia kết thân cũng dễ dàng, thế nhưng muốn thay đổi vận mệnh Anh Thân Vương bọn họ, cũng không phải dễ như ăn cháo là được, ---- nhưng Anh Thân Vương và mấy huynh muội đều là thân thích với Phượng gia, chính là con gái của cô cô mình, làm sao có thể ngồi yên không để ý đến?!
Huống chi nếu bọn họ ngã xuống, sức mạnh chống đỡ Phượng gia sẽ yếu đi, thậm chí nếu việc không tốt, còn có thể khiến Phượng gia bị liên lụy. Không sai, vì lẽ đó..., cháu gái mới có thể mơ thấy Phượng gia bị diệt!
Nghĩ như vậy, Phượng Uyên càng là đứng ngồi không yên.
Dựa vào lý do Phượng Loan sinh bệnh, Phượng Uyên tự mình đi qua xem. Tuy nói trưởng bối tự mình đi thăm vãn bối có chút khoa trương, đặc biệt ông làm quan lớn, bình thường hiếm có quản chuyện sân sau, nhưng dù sao cũng là bá phụ của Phượng Loan, trên tình cảm miễn cưỡng nói còn nghe được.
Bọn nha hoàn đều nơm nớp lo sợ, cẩn thận hầu hạ.
"Lui xuống hết đi." Phượng Uyên phất tay, đuổi đi bọn nha hoàn đang căng thẳng, đối với cháu gái nói: "Đem giấc mộng kia của ngươi nói rõ từng chi tiết cho ta nghe."
Lần này Phượng Loan không hề cảm thấy hưng phấn như trước nữa.
"Tây Lương nổi loạn?" Nàng hỏi.
"Ừ." Phượng Uyên gật đầu, ánh mắt lóe sáng nhìn cháu gái, "Ở trong mơ, Hoàng thượng thật sự phái Anh Thân Vương đi nghênh chiến Tây Lương? Sau đó..." Nhíu nhíu mày, "Tại sao thành ra là bán nước tư thông với địch?"
Phượng Loan lắc đầu, "Nguyên nhân rõ ràng sao cháu biết được?" Kiếp trước mình chỉ biết kết quả, không biết cụ thể, nói ra suy đoán của mình, "Cháu nghĩ là Anh Thân Vương điện hạ dưới một người, trên vạn người, làm sao có thể làm ra loại chuyện bán nước? Có được lợi gì đâu? Chắc là bị người hãm hại rồi."
Phượng Uyên nghe xong cũng cảm thấy lời này có đạo lý.
Phượng Loan vẫn không dám ngẩng đầu nhìn bá phụ, sợ mình không khống chế được tâm tình, sẽ hỏi ông, rốt cuộc có cùng mẫu thân lén lút qua lại hay không?! Trong lòng chỉ muốn nhanh kết thúc cuộc nói chuyện, "Dù sao trong mộng kết quả chính là như vậy, bá phụ nếu muốn ngăn cản, chỉ cần không cho Anh Thân Vương xuất chinh là được, mặt khác lại đi tra xét xem ai có oán thù với Anh Thân Vương."
Phượng Uyên không nói gì chỉ ngồi trầm mặc.
Vào thời Tiên đế, Tĩnh Đức Thái tử bởi vì liên quan đến án mưu nghịch nên bị phế. Anh Thân Vương và Tương thân vương văn võ song toàn, một văn, một võ, mẹ đẻ là Phượng Thục phi xuất thân từ Phụng Quốc Công phủ Phượng gia, đều là ứng cử viên tốt nhất cho ngôi vị thái tử. Thế nhưng, kết quả cuối cùng ngoài dự đoán của mọi người, ngay lúc đó Phạm hoàng hậu dưới gối không con, liền nhận con trai Tần thị, sau đó lấy danh nghĩa con chính thê nâng đỡ Kim Thượng đăng cơ ngôi Hoàng đế.
Sau khi Kim Thượng đăng cơ làm Hoàng đế, vẫn đối với Anh Thân Vương và Tương thân vương quyền thế ngập trời vô cùng khách sáo.
---- có lẽ tích tụ đầy bụng tức giận từ sớm.
Phượng Uyên ngơ ngác nghĩ đến, nếu như các thần tử đả kích huynh đệ Anh Thân Vương, phiền phức là không lớn, nhưng nếu...chính Kim Thượng muốn động thủ, vậy rất là phiên toái! Nói như vậy, Phượng gia trong mắt Kim Thượng cũng là trở ngại! Nghĩ đến đây, ông không nhịn được cảm thấy da đầu tê dại cả lên.
Chẳng trách, chẳng trách, cháu gái mơ thấy huynh muội mấy người Anh Thân Vương lần lượt bị tội chết đi, đồng thời Phượng gia cũng bị diệt.
Nhưng...điều này đáng để tin tưởng sao?
Nội loạn Tây Lương vừa mới bắt đầu, hiện nay chỉ là mới bắt đầu, trong khoảng thời gian ngắn, nếu không có tin tức gì về chuyện Hoàng thượng phái ra đại tướng nào, thì khó mà xác định được. Nhưng chứng thật những chuyện này có phát sinh hay không, đều quan hệ đến tương lai Phượng gia, mình nên tính toán an bài sớm, đương nhiên là càng sớm càng tốt.
Phượng Uyên vội vàng hỏi: "Tiểu Loan, gần tới nhất sẽ có chuyện lớn nào xảy ra không?"
"Chuyện khác." Phượng Loan lắc đầu, "Hình như là không có..." Nàng bỗng dừng lại, "Có một việc." Ngẩng đầu nhìn bá phụ một chút, lại nhanh chóng cúi đầu. Trong lòng không nhịn được nghĩ đến thân thế của mình, sợ để lộ ra, mạnh mẽ đè ép cảm giác trong lòng, nhẹ giọng trả lời: "Lúc này đây, còn có Tần Bát tiểu thư sẽ trở thành Thành vương phi."
Ánh mắt Phượng Uyên lóe lên.
Tần Bát tiểu thư có thể sẽ là Thành vương phi, đối với quan viên nội bộ đều không coi là bí mật lớn. Tần Thái hậu và Tần Đức phi vẫn vì chuyện này nỗ lực, thậm chí Thái hậu còn đúng lúc 'ôm bệnh', tìm Hoàng đế khóc lóc kể lể, "Chờ ai gia không còn, có thể Tần gia sẽ không biết hi vọng vào người nào."
Ý tứ, hi vọng Hoàng đế bảo đảm vinh hoa phú quý cho Tần gia.
Tuy rằng Hoàng đế không phải rất coi trọng Tần gia, nhưng dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của mẫu thân, vì tương lai Tần gia mà cân nhắc, để con gái Tần gia gả cho một hoàng tử, xem như là một biện pháp tốt.
Tuy rằng Phạm Hoàng Hậu muốn cho cháu gái của mình làm Thành vương phi, nhưng cuối cùng..., chỉ sợ không thắng được Tần Thái hậu.
Dù sao Tần Thái hậu là mẫu thân của Hoàng đế, Phạm Hoàng Hậu chỉ là thê tử, huống hồ căn cơ Phạm gia đã đủ vững chắc, Tần gia lại có vẻ yếu kém. Bất kể là xuất phát từ việc cân nhắc chăm sóc mẫu tộc, vẫn là vì cân bằng thế lực của thần tử, theo như tính tình thường ngày của Hoàng đế, chỉ sợ hơn nửa là muốn tuyển chọn Tần gia.
Mình cũng là vì không muốn cháu gái dính líu tới nguyên nhân trong đó.
Nói tới bản thân Thành vương Tiêu Trạm, hắn đúng là nóng lòng muốn lập quan hệ thông gia với Phượng gia, nhưng hắn mới trưởng thành, mẫu thân thân sinh cũng không phải xuất thân danh môn vọng tộc, không có ai chống đỡ cho hắn, bắt buộc phải dựa vào Tần gia.
Thành vương phi, nhất định sẽ thuộc về Trung Nghị Bá Tần gia
Nhưng chuyện triều đình đại sự, hậu cung tranh đấu, cháu gái làm sao biết? Ngay cả mình còn không chắc chắn, Phạm hoàng hậu có thể hay không bất ngờ thắng ván này.
Nay cháu gái nói hết sức khẳng định, Thành vương phi xuất ra từ Tần gia.
Phượng Uyên nghiêm túc gật đầu: "Ta biết rồi." Đứng dậy đi ra ngoài, "Ngươi dưỡng bệnh cẩn thận, không phải nghĩ nhiều, việc hôn sự với Mục gia ta sẽ xem xét lại, chớ có tự mình giận hờn nữa."
"Xem xét lại việc hôn sự với Mục gia?" Trong lòng Phượng Loan vui mừng, ngẩng phắt đầu lên, "Thật chứ?!"
Phượng Uyên cười nói: "Lẽ nào Đại Bá Phụ gạt ngươi sao?"
Phượng Loan cười cười, "Đương nhiên Đại Bá Phụ sẽ không." Nàng nhất thời cao hứng trở lại, thế nhưng chỉ trong chớp mắt, lại cảm thấy ngờ vực bất định. Lẽ nào bởi vì mình là con gái của Đại Bá Phụ, nên ông mới quan tâm đến mình như vậy, chiều theo ý mình? Trong lòng nhất thời không còn thấy vui mừng.
Trong lòng Phượng Uyên nghĩ đến đại sự, không có để ý đến những loại tâm tư nhỏ bé này của nàng, sải bước ra cửa.
Suy nghĩ suốt dọc đường đi, sự tình càng ngày càng kỳ lạ quỷ dị, càng ngày càng nguy hiểm, phải cùng mấy người Anh Thân Vương thương nghị một chút, tìm cách ứng phó. Còn việc hôn sự của cháu gái thì dễ giải quyết thôi, nàng không muốn gả, Phượng gia cũng có biện pháp cùng Mục gia kết thông gia, không phải nhị phòng còn có một thứ nữ sao? Gả cho Mục Tứ gia con vợ cả đương nhiên không được, nhưng gả cho Mục tam gia con thứ, điều kiện tương đương, hoàn toàn môn đăng hộ đối rồi.
Ông tự nghĩ mối hôn sự này không có vấn đề.
Lại không nghĩ, đằng sau lại gây ra một loạt vấn đề.
--- -------
Lòng nàng tràn đầy thất vọng không nói ra được, càng là cảm thấy mệt mỏi, thậm chí tức giận với suy nghĩ của bản thân...từ chối không xong, cứ như vậy gả tới Mục gia được rồi. Cùng Tiêu Đạc kết thân thích tuy rằng không thoải mái, nhưng dù sao cũng hơn làm thiếp thất cho hắn, còn Đoan Vương phi, coi như là đại cô tử (chị chồng) cũng sẽ không thường gặp mặt, chính mình đóng cửa sinh hoạt là được.
Không như vậy còn có thể thế nào đây? Không ai giúp mình.
So với Mục gia, việc hôn sự này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, tâm tư Phượng Loan hoàn toàn đặt hết vào chuyện thân thế bí ẩn, không nhịn được tự cười giễu, ---- giả như mình là con của mẫu thân và người ngoài, căn bản cũng không phải tiểu thư Phượng gia, muốn gả đi Mục gia, sợ là người ta còn không muốn.
Như vậy, rốt cuộc mình có phải là nữ nhi ruột thịt của phụ thân hay không?
Phượng Loan cẩn thận suy nghĩ, đúng rồi... mình lớn lên vẫn có mấy phần giống với phụ thân, lông mày dài, khóe miệng căng mọng xinh đẹp, không sai, không sai, nói như vậy mình đúng là cô nương của Phượng gia! Nàng thở phào nhẹ nhõm, thật là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
Nếu mình là cốt nhục của phụ thân, vậy sau khi sinh ra mình mẫu thân mới phản bội phụ thân. Nàng ghét bỏ phụ thân ốm yếu? Hay 'Người kia' quyền thế ngập trời, không thể kháng cự? A, chắc là lý do này rồi.
Thử nghĩ nếu 'Người kia' không có quyền thế, sao dám cùng lui tới với phu nhân Quốc Công phủ? Làm sao có thể khiến phụ thân phải nuốt giận vào bụng, ra là như vậy, nhưng sao người vẫn không bỏ mẫu thân? Nếu mẫu thân cũng có nỗi khổ tâm trong lòng, vậy phụ thân càng có trách nhiệm là đã không bảo vệ tốt cho thê tử, tại sao lại không có một chút thương xót nào?
Tiếp theo Phượng Loan nghĩ đến, với quyền thế bây giờ của Phượng gia Phụng Quốc Công phủ, thân phận 'Người kia' là gì mà có thể áp chế được? Hoàng tử? Thân Vương?... Hoàng đế?!
Không không không, quá mức hoang đường rồi.
Đích xác mẫu thân có mấy phần sắc đẹp, thế nhưng người ngoài làm sao tiến vào Phượng gia mà không để lại dấu vết gì? Hay mình đã nghĩ sai hướng, 'Người kia' cũng không phải người bên ngoài, mà là người trong nhà, ví dụ như đường ca? Đại Bá Phụ? Bậy bậy bậy! Nghĩ đến khiến cả người nổi da gà, thật là buồn nôn.
Làm sao mình có thể bôi nhọ người của Phượng gia? Nhất định không phải.
Chẳng lẽ... Phượng Loan mới nghĩ đến càng thêm buồn nôn, mẫu thân là cùng... hầu nam trẻ tuổi tuấn tú trong nhà có liên quan hay sao? Ý nghĩ này thực sự là ghê tởm làm nàng muốn ói.
Không, nàng lắc đầu! Không đúng!
Lúc đó giọng điệu của mẫu thân rõ ràng rất bất đắc dĩ, nói cái gì "Hắn muốn gặp, ta có thể làm sao?", có thể thấy được thân phận người kia vô cùng tôn quý, ngay cả mẫu thân cũng bị bức bách mà phải khuất phục.
Phượng Loan xoa trán, trong đầu hỗn loạn, từng cơn đau kéo tới không ngừng.
"Tiểu thư." Bảo Châu cầm một hộp thuốc mỡ đi vào, "Trên tay nổi lên vài vết sưng nhỏ, tiểu thư thoa chút thuốc đi." Tâm trạng có chút oán giận, tiểu thư nhất định phải chui vào cái hang nhỏ kia! Hải Đường xuân viện có tiếng là nhiều hoa hoa cỏ cỏ, sân sau còn có một đầm thác nước nhân tạo, rất là ẩm thấp, không biết bao nhiêu con muỗi trốn ở trong các ngỏ ngách.
Lần này được rồi, cắn đến sưng tay, trên mặt còn để lại vài nốt đỏ đỏ.
"Phải bảo dưỡng vài ngày đây." Bảo Châu không dám oán giận ra ngoài, nhưng vì mình suy nghĩ, không nhịn được khuyên bảo, "Mấy ngày này tiểu thư cứ sống yên ổn trong phòng để bảo dưỡng, chờ vết muỗi đốt hết sưng, rồi hãy đi ra ngoài." Bằng không phu nhân biết, nhất định đem nha hoàn thân cận đánh một trận, mà chính mình.... sợ là lập tức bị đuổi ra ngoài.
Phượng Loan mất tập trung, gật đầu, ""Được."
Ngược lại không phải vì Bảo Châu nhắc nhở, mà là mình không muốn gặp mẫu thân, lo nhất thời tâm tình kích động, sẽ không nhịn được nói đến việc đó. Nếu mình và mẫu thân bóc xuống tầng giấy mỏng kia, sau này làm sao đối mặt? Thậm chí, rất có thể mẫu thân sẽ vô cùng xấu hổ, lỡ như nghĩ không thông, lén lút treo cổ thì làm sao?
Tuy mình thật sự oán giận mẫu thân, hận nàng, nhưng không muốn nàng chết.
Thôi, thôi, không biết bá phụ có để trong lòng 'mộng' kia của mình không nữa? Vạn nhất ông còn chưa tin, mình thật không có cách làm cho nam nhân Phượng gia rút khỏi quan trường, chỉ còn hơn nửa năm là tai họa ngập trời sẽ ập xuống.
Mình không muốn bi kịch kiếp trước lặp lại.
Nếu phải chịu nhục rồi chết lần nữa, còn không bằng mọi người cùng nhau chết trong sạch.
******
Phượng Loan muốn tránh mẫu thân, Chân thị lại không biết nghĩ như thế nào, không qua mấy ngày, liền tự mình nghĩ nên chủ động qua xem con gái. Mặc dù từ Hải Đường Xuân viện đến Tinh Bão Nguyệt các, chỉ cách có vài bước, nhưng đều không quên chưng diện, vẫn trang điểm tinh xảo, màu sắc y phục phối hợp thoả đáng.
Tóc đen như mây, ngọc bội san san, khiến nàng vô cùng nổi bật, phảng phất như một bức ảnh nhân gian màu sắc lung linh xinh đẹp, ánh sáng không ngừng phát ra.
Nhưng Phượng Loan nhìn đến trong lòng tức giận.
Chưng diện, y phục! Ngay cả sang đây xem mình mẫu thân cũng không quên ăn mặc trang điểm lộng lẫy, quả thực..., lời khó nghe xoay chuyển trong đầu của nàng, cuối cùng lặng lẽ nuốt xuống.
Chân thị thấy sắc mặt nàng biến đổi liên tục, ngồi xuống giường nhỏ, kinh ngạc nói: "Con thấy không thoải mái ở đâu? Chả trách ngày đó Chân ma ma nói buổi tối con sẽ trở lại, nhưng lại không thấy tới."Tay không nhàn rỗi, làm một cái lan hoa chỉ (ngón tay xếp thành hình hoa lan), ghét bỏ màu móng tay nhuộm không được đẹp, lười biếng thở dài, "Hừm, vẫn là hơi nhạt."
Phượng Loan rốt cục không thể nhịn được nữa, dứt khoát đứng lên, "Nếu như thế, kính xin mẫu thân nhanh đi về nhuộm móng đi!"
Chân thị ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt phượng đẹp trong suốt tràn ngập mê hoặc, "Con ăn nhằm thuốc nổ rồi hả?" Bởi vì tức giận sẽ mau già, nên nàng rất ít nổi giận, cũng không trách mắng nữ nhi vô lễ, nói rằng: "Đại bá của con kêu người đưa tin qua, nói con không muốn gả đi Mục gia, bảo ta tới khuyên nhủ."
"Con không muốn." Phượng Loan chậm rãi ngồi xuống, dù sao không phải thật muốn cùng mẫu thân trở mặt.
"Vì sao?" Chân thị hỏi.
Phượng Loan không cách nào nói ra nguyên nhân thật sự, chán ghét Tiêu Đạc, căm ghét đại cô mẫu bạc bẽo, chỉ có thể giả bộ dáng vẻ tiểu cô nương nhõng nhẽo, giận hờn nói, "Chính là con không thích Mục gia Tứ ca."
Chân thị cười ra tiếng, chỉ chỉ con gái, "Con chỉ là một đứa con nít ranh chưa lớn hẳn, hiểu gì mà thích hay không thích? Quên đi, đừng giận hờn nữa." Nàng nói: "Mục lão tứ tuy có hơi mọt sách, nhưng không có thói hư tật xấu, Mục gia lại môn đăng hộ đối, mối hôn sự này rất thích hợp."
Phượng Loan lạnh lùng nói: "Mẫu thân đừng quên, đại cô mẫu không thích người của nhị phòng mình."
Chân thị nhíu nhíu mày, đại cô tử (chị chồng) xác thực không thích mình, không quá yêu thích con gái, trong lòng xẹt qua một chút không vui. Nhưng lại cười khẽ, "Vậy thì thế nào? Lẽ nào con gả đi, nàng còn dám làm khó sao? Hừ lạnh một tiếng, "Nàng dám!"
Phượng Loan không biết sức mạnh của mẫu thân ở đâu tới, tức giận đến nỗi nở nụ cười, "Nghe mẫu thân nói kìa, đại cô mẫu là phu nhân Lí Quốc Công tương lai, mẫu thân là gì chứ? Chân gia lại tính là gì? Nếu thật sự đại cô mẫu bất chấp làm khó con, chẳng lẽ mẫu thân tìm nàng đánh nhau hay sao? Chỉ sợ cửa lớn phủ Lí quốc công cũng không vào được."
Chân thị không để ý tới châm chọc của nữ nhi, chầm chậm nói: "Con yên tâm, ta tất nhiên có biện pháp bắt bí nàng."
Chân ma ma mắt thấy hai mẹ con sắp cãi nhau, vội vàng khuyên nhủ: "Phu nhân, tiểu thư, xin bớt giận. Việc hôn sự với Mục gia có thành hay không còn phải bàn bạc, không đáng để bực bội đâu. Chỉ cần nói ra từng cái từng cái đạo lý, có được hay không, có thể gả hay không, nhìn rõ ràng rồi sau hãy quyết định là được rồi."
Chân thị ngắt lời nói: "Nàng chỉ là đứa nhỏ, hiểu được cái gì? Lại nói hôn nhân đại sự, người làm mai mối, phụ mẫu ra lệnh, không thể để nàng tùy hứng giận hờn." Bà không kiên nhẫn, đứng dậy, "Ngươi không nói ra được lý do, đơn giản chỉ là ngang bướng, hãy an phận mấy ngày, chuyện này cứ quyết định như vậy."
Phượng Loan không nghĩ tới mẫu thân độc đoán như thế, tức giận nói: "Con không muốn!"
Chân thị ngay cả hứng thú nói nhiều một câu cũng không có, nói với bọn nha hoàn, "Vừa nãy móng tay nhuộm không đẹp, trở về giã chút nhựa cây bóng nước, nhuộm thêm một lần nữa." Lại hỏi đại nha hoàn Minh Châu, "Có phải màu kem lần trước dùng không tốt? Nếu như không tốt, liền ra ngoài mua lại mấy hộp mới đi."
Nói xong, cũng không quay đầu lại, dẫn người bỏ đi.
Phượng Loan tức giận đến run cả người.
Chuyện đại sự cả đời mình, còn không quan trọng bằng màu móng tay của mẫu thân? Đây là người làm mẹ nên làm sao?
"Tiểu thư, tiểu thư." Bảo Châu thấy Tiểu Chủ Tử bị phu nhân làm cho khó hiểu, vội vàng tiến lên, một mặt vuốt lưng thuận khí cho nàng, một mặt nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tính tình của phu nhân chính là như vậy, yêu thích chưng diện, nhất thời không thể trì hoãn. Tiểu thư có lời muốn nói với phu nhân, hãy chờ một chút, lát nữa lại đi bàn bạc."
Khương ma ma cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, hai mẹ con cần gì ồn ào làm mất cảm tình?”
Phượng Loan oán hận nói: "Ta không có mẫu thân như vậy!"
Lời vừa nói ra, sắc mặt bọn nha hoàn trong phòng đều tỏ ra khiếp sợ.
Lúc này Khương ma ma trầm mặt nói, "Tiểu thư không được nói bậy." Lại quay đầu quát mắng bọn nha hoàn, "Tiểu thư còn nhỏ tuổi, vừa nãy chỉ là một lúc hồ đồ nói lời hờn dỗi, không thể coi là thật." Mặt lạnh uy hiếp nói: "Ngược lại nếu như lời này truyền ra ngoài, trước tiên ta sẽ xé xác các ngươi!"
Bọn người Bảo Châu cuối thấp đầu, cùng lên tiếng đáp: "Không dám, không dám."
Phượng Loan tức giận, cả người run lên một hồi lâu mới dừng lại.
Khương ma ma đuổi hết người ra ngoài, một mình ở lại, "Hai mẹ con không có thù cách đêm." Nàng nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tính tình phu nhân là có chút nôn nóng, nhưng sẽ không hại tiểu thư. Việc hôn sự với Mục gia, nô tỳ cũng thấy vô cùng ổn thỏa, tiểu thư không nói ra được nguyên nhân mà từ chối, chẳng thể trách phu nhân không chịu nghe."
Phượng Loan không còn gì để nói.
Trong lòng chỉ có mình rõ ràng, mình không phải tức giận vì mẫu thân độc đoán, mà là..., mà là lý do kia không nói ra được. Trong lòng nàng tất cả đều là uất ức và khó chịu, tại sao, tại sao mình sống lại đời này, rồi phải biết những điều không nên biết, càng ngày càng rối loạn.
Sớm biết vậy, mình tình nguyện chưa từng đi qua hậu viện nghe lén, cả đời chẳng hay biết gì.
Nàng không nhịn được gục xuống bàn khóc lớn.
"Đây là sao vậy?" Khương ma ma không hiểu vì sao Tiểu Chủ Nhân thương tâm như vậy, dưới cái nhìn của nàng, vốn là tùy hứng giận hờn không chịu gả tới Mục gia, phu nhân lại không tranh cãi với nàng, thì làm sao khổ sở đến mức khoa trương như vậy đây? Rốt cuộc vẫn là tính tình trẻ con, nhịn cười, nhỏ giọng nói: "Được rồi, được rồi, ma ma biết tiểu thư chịu ủy khuất."
"Ma ma..." Phượng Loan nhào vào trong lòng nhũ mẫu, càng khóc càng thương tâm.
******
Mấy ngày gần đây, mỗi ngày Phượng Loan đều tỏ ra lười biếng, ăn cơm hay ngủ đều là dáng vẻ buồn bã ỉu xìu, phần lớn thời gian nàng chỉ ngồi ngẩn người bên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Khương ma ma nhìn rất sốt ruột, không biết tiểu thư không hài lòng việc hôn sự với Mục gia ở chỗ nào? Nhìn dáng vẻ là quyết tâm không muốn gả tới Mục gia.
Chẳng lẽ trước đây Mục Tứ gia từng đắc tội với nàng? Âm thầm chọc giận nàng? Nhưng không nghe nói qua.
Không được, không được, phải nói chuyện cùng phu nhân thôi.
Khương ma ma dặn mấy đại nha hoàn Bích Lạc, Bảo Châu, Đại Mạo, "Cố gắng chăm sóc cho tiểu thư, mặc kệ nàng muốn đi đâu làm gì, cũng phải có người đi theo, ta đi qua bên phu nhân một chuyến."
Bảo Châu vội vàng đáp lại.
Khương ma ma đi không bao lâu, trở về, vẻ mặt bất mãn.
Một mình nàng vào phòng, ngồi đối diện với Phượng Loan đang ngẩn người bên cửa sổ, nói rằng: "Tiểu thư, vừa nãy nô tỳ đi qua cùng phu nhân nói về việc hôn sự với Mục gia một lần nữa." Một mực giọng điệu, "Phu nhân nói, tuy rằng Mục Tứ gia hơi kém thông minh, thế nhưng lấy chồng, phải gả cho người thành thật, cuộc sống về sau mới được yên ổn. Nô tỳ nghe xong, cũng cảm thấy có lý."
Phượng Loan không lên tiếng.
Khương ma ma lại nói: "Phu nhân còn nói, việc này không phải riêng nàng quyết định, lúc đầu chính đại lão gia và đại phu nhân đồng thời xem trọng, bàn bạc thỏa đáng, cảm thấy không có vấn đề mới nói ra." Bước đến gần, ngồi đối diện với nàng, "Nếu đại lão gia và đại phu nhân đều đã nhận thấy (quan sát và đánh giá), hẳn là sẽ không sai."
Trong lời nói, đối với quyết định của đại lão gia Phượng Uyên rất là tin tưởng.
Trong lòng Phượng Loan thoáng châm biếm.
Mẫu thân chỉ là cố tìm cớ, việc hôn sự của mình, có quan hệ gì với đại phòng? Bản thân nàng không muốn lo, người khác nói tốt là tin, lại còn có thể làm người thuyết phục lý do cho mình? Thực sự là buồn cười.
Không phải mình sẽ gả đi Mục gia mà tức giận như vậy, tức giận là làm sao mẫu thân lại quá thờ ơ hời hợt?!
Hay trong mắt nàng, ngoại trừ chưng diện, chính là cùng 'Người kia' hưởng lạc? Không phải nàng đã nói cái gì mà, "Vì sao không hưởng thụ một chút?", có thể thấy được ích kỷ thế nào! Không để ý đến mặt mũi của trượng phu và nữ nhi, mặc kệ bệnh của trượng phu, không bận tâm việc hôn sự của nữ nhi, chỉ biết một mình hưởng thụ!
Lại mặc kệ đại phòng bên kia nói cái gì, nàng liền ưng thuận ngay.
Chờ chút..., Phượng Loan hoảng hốt bắt được một chút dấu vết, thoáng lóe lên rồi biến mất.
Khương ma ma nhìn nàng cho rằng vẫn chưa nghe vào, lại khuyên, "Tiểu thư..."
"Đừng nói chuyện!" Đột nhiên Phượng Loan giơ tay cắt ngang, tỉ mỉ suy nghĩ, đại phòng, đại phòng..,lúc trước mẫu thân lại đây, còn nói là Đại Bá Phụ bảo chuyển lời. Một người là đại bá, một là em dâu, nguyên bản nên tránh hiềm nghi mới đúng, muốn truyền lời cũng nên là Đại bá mẫu truyền lời mới đúng!
Chẳng lẽ nói, mẫu thân và Đại Bá Phụ có liên quan hay sao?!
Sắc mặt Phượng Loan nhất thời trở nên trắng bệch!
Khương ma ma nhìn thấy, không khỏi càng thêm lo lắng, "Tiểu thư, ngươi đừng làm nô tỳ sợ, đây là bị bệnh sa?" Nói tới, khoảng thời gian này tiểu thư có chút kỳ quái, tựa hồ an tĩnh rất nhiều, không giống bộ dáng bướng bỉnh thích hồ đồ như trước kia, cả ngày không có việc gì yêu thích liền chỉ ngồi một mình, như là đang suy nghĩ điều gì vậy.
Hay là..., thật sự gặp tà?
Trước hết nên mời đại phu, thực sự không xong thì gọi đại sư đến xem thử.
Khương ma ma vội vàng đi ra ngoài, phân phó nói: "Tiểu thư có chút không thoải mái. Kêu người cầm lệnh bài trong phủ chúng ta đi Thái Y Viện, mời Vương thái y hoặc Chương thái y lại đây, nhất định không được mời người không quen."
Phượng Loan trong lòng còn đang tràn đầy khiếp sợ và kinh hãi, những cái khác đều không nghe thấy.
Đúng rồi, lúc trước là mình không nghĩ rõ ràng.
Tuy dung mạo của mình có chút giống phụ thân, nhưng..., cũng có thể là giống Đại Bá Phụ.
Đại Bá Phụ và phụ thân cũng không phải là cùng một mẹ, có điều bề ngoài đều giống tổ phụ, tướng mạo điển hình của người nhà họ Phượng, vì vậy kỳ thật mình nhìn giống cha, cũng rất có thể là Đại Bá Phụ!
Nghĩ kỹ lại, nam nhân bên ngoài rất khó tùy tiện đi vào Phụng Quốc Công phủ.
Mẫu thân muốn cùng 'Người kia' Quanh năm duy trì quan hệ, chỉ có người của Phượng gia là dễ dàng, mà quanh năm..., kiên quyết không phải đám đường ca, lúc trước bọn họ cũng chỉ là một đám nhóc con.
---- chỉ còn lại là Đại Bá Phụ rồi.
Mà suy đoán này rất có thể là đáp án thật sự.
Phượng Loan cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người như bị rút hết khí lực, mềm nhũn ngã lên gối mềm, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, chỉ cảm thấy tức ngực khó thở. Chờ người Phượng phủ mời Vương thái y của Thái Y Viện lại đây, bắt xong mạch gật đầu nói: "Tiểu thư quý phủ là gan tích tụ khí, tâm huyết không thông..."
Rung đùi đắc ý nói một đống lớn bệnh trạng, mặc dù không nặng, nhưng cuối cùng cũng viết ra phương thuốc.
Lần này, Phượng Loan thật sự bị bệnh.
*******
Phượng Uyên nghe nói Phượng Loan sinh bệnh, nhưng không để tâm.
Dưới cái nhìn của hắn, bất quá là một đứa nhỏ giận hờn phát cáu, hoặc là làm bộ bị bệnh, cố ý không chịu an dưỡng, vì lẽ đó muốn quấy rối thôi.
Cho nên mỗi ngày vẫn chỉ bận bịu lo chuyện của mình.
Mãi đến tận tin tức Tây Lương nổi loạn truyền đến, Phượng Uyên mới kinh ngạc phát hiện mộng của cháu gái lại một lần nữa ứng nghiệm.
Theo lời nàng nói trước đó, Tây Lương nổi loạn sẽ khiến triều đình dụng binh đại chiến, mà Hoàng thượng sẽ phái Anh Thân Vương xuất chinh, sau đó chính là tội trạng 'bán nước tư thông với địch' chấn động khắp nơi, rồi đến..., Anh Thân Vương chết, Tương thân vương chết, Ly Ấp Trưởng công chúa chết. Lúc đó mình rất tức giận, cho rằng cháu gái nói hưu nói vượn, hoang đường, vì vậy không hỏi chuyện xảy ra cụ thể thế nào.
Mà giờ khắc này, có một thứ cảm giác ngột ngạt giống như bi kịch thật sự xảy ra.
Cháu gái nói Phạm Tiến Lương ngã ngựa chết, quả nhiên chết rồi! Cháu gái nói đại phòng Phạm gia bày mưu nhưng không thừa kế tước vị, quả nhiên Thái tử phi làm vậy! Như thế bi kịch huynh muội mấy người Anh Thân Vương? Bi kịch của Phượng gia thì sao? Có phải từng cái đều sẽ biến thành sự thật! Điều này thật sự là làm người ta kinh hãi quá mức.
Phượng Uyên bỗng nhớ tới bệnh của cháu gái, nàng vô cùng kháng cự việc gả đi Mục gia, không chừng mơ thấy cái gì không tốt, nhưng khó có thể mở miệng nói ra? Ví như, Mục lão tứ và thê tử có tư tình từ trước.
Nếu quả thực như vậy, không cho Tiểu Loan gả đi Mục gia cũng được.
Muốn cùng Mục gia kết thân còn nhiều phương pháp, mà không đồng ý cùng Mục gia kết thân cũng dễ dàng, thế nhưng muốn thay đổi vận mệnh Anh Thân Vương bọn họ, cũng không phải dễ như ăn cháo là được, ---- nhưng Anh Thân Vương và mấy huynh muội đều là thân thích với Phượng gia, chính là con gái của cô cô mình, làm sao có thể ngồi yên không để ý đến?!
Huống chi nếu bọn họ ngã xuống, sức mạnh chống đỡ Phượng gia sẽ yếu đi, thậm chí nếu việc không tốt, còn có thể khiến Phượng gia bị liên lụy. Không sai, vì lẽ đó..., cháu gái mới có thể mơ thấy Phượng gia bị diệt!
Nghĩ như vậy, Phượng Uyên càng là đứng ngồi không yên.
Dựa vào lý do Phượng Loan sinh bệnh, Phượng Uyên tự mình đi qua xem. Tuy nói trưởng bối tự mình đi thăm vãn bối có chút khoa trương, đặc biệt ông làm quan lớn, bình thường hiếm có quản chuyện sân sau, nhưng dù sao cũng là bá phụ của Phượng Loan, trên tình cảm miễn cưỡng nói còn nghe được.
Bọn nha hoàn đều nơm nớp lo sợ, cẩn thận hầu hạ.
"Lui xuống hết đi." Phượng Uyên phất tay, đuổi đi bọn nha hoàn đang căng thẳng, đối với cháu gái nói: "Đem giấc mộng kia của ngươi nói rõ từng chi tiết cho ta nghe."
Lần này Phượng Loan không hề cảm thấy hưng phấn như trước nữa.
"Tây Lương nổi loạn?" Nàng hỏi.
"Ừ." Phượng Uyên gật đầu, ánh mắt lóe sáng nhìn cháu gái, "Ở trong mơ, Hoàng thượng thật sự phái Anh Thân Vương đi nghênh chiến Tây Lương? Sau đó..." Nhíu nhíu mày, "Tại sao thành ra là bán nước tư thông với địch?"
Phượng Loan lắc đầu, "Nguyên nhân rõ ràng sao cháu biết được?" Kiếp trước mình chỉ biết kết quả, không biết cụ thể, nói ra suy đoán của mình, "Cháu nghĩ là Anh Thân Vương điện hạ dưới một người, trên vạn người, làm sao có thể làm ra loại chuyện bán nước? Có được lợi gì đâu? Chắc là bị người hãm hại rồi."
Phượng Uyên nghe xong cũng cảm thấy lời này có đạo lý.
Phượng Loan vẫn không dám ngẩng đầu nhìn bá phụ, sợ mình không khống chế được tâm tình, sẽ hỏi ông, rốt cuộc có cùng mẫu thân lén lút qua lại hay không?! Trong lòng chỉ muốn nhanh kết thúc cuộc nói chuyện, "Dù sao trong mộng kết quả chính là như vậy, bá phụ nếu muốn ngăn cản, chỉ cần không cho Anh Thân Vương xuất chinh là được, mặt khác lại đi tra xét xem ai có oán thù với Anh Thân Vương."
Phượng Uyên không nói gì chỉ ngồi trầm mặc.
Vào thời Tiên đế, Tĩnh Đức Thái tử bởi vì liên quan đến án mưu nghịch nên bị phế. Anh Thân Vương và Tương thân vương văn võ song toàn, một văn, một võ, mẹ đẻ là Phượng Thục phi xuất thân từ Phụng Quốc Công phủ Phượng gia, đều là ứng cử viên tốt nhất cho ngôi vị thái tử. Thế nhưng, kết quả cuối cùng ngoài dự đoán của mọi người, ngay lúc đó Phạm hoàng hậu dưới gối không con, liền nhận con trai Tần thị, sau đó lấy danh nghĩa con chính thê nâng đỡ Kim Thượng đăng cơ ngôi Hoàng đế.
Sau khi Kim Thượng đăng cơ làm Hoàng đế, vẫn đối với Anh Thân Vương và Tương thân vương quyền thế ngập trời vô cùng khách sáo.
---- có lẽ tích tụ đầy bụng tức giận từ sớm.
Phượng Uyên ngơ ngác nghĩ đến, nếu như các thần tử đả kích huynh đệ Anh Thân Vương, phiền phức là không lớn, nhưng nếu...chính Kim Thượng muốn động thủ, vậy rất là phiên toái! Nói như vậy, Phượng gia trong mắt Kim Thượng cũng là trở ngại! Nghĩ đến đây, ông không nhịn được cảm thấy da đầu tê dại cả lên.
Chẳng trách, chẳng trách, cháu gái mơ thấy huynh muội mấy người Anh Thân Vương lần lượt bị tội chết đi, đồng thời Phượng gia cũng bị diệt.
Nhưng...điều này đáng để tin tưởng sao?
Nội loạn Tây Lương vừa mới bắt đầu, hiện nay chỉ là mới bắt đầu, trong khoảng thời gian ngắn, nếu không có tin tức gì về chuyện Hoàng thượng phái ra đại tướng nào, thì khó mà xác định được. Nhưng chứng thật những chuyện này có phát sinh hay không, đều quan hệ đến tương lai Phượng gia, mình nên tính toán an bài sớm, đương nhiên là càng sớm càng tốt.
Phượng Uyên vội vàng hỏi: "Tiểu Loan, gần tới nhất sẽ có chuyện lớn nào xảy ra không?"
"Chuyện khác." Phượng Loan lắc đầu, "Hình như là không có..." Nàng bỗng dừng lại, "Có một việc." Ngẩng đầu nhìn bá phụ một chút, lại nhanh chóng cúi đầu. Trong lòng không nhịn được nghĩ đến thân thế của mình, sợ để lộ ra, mạnh mẽ đè ép cảm giác trong lòng, nhẹ giọng trả lời: "Lúc này đây, còn có Tần Bát tiểu thư sẽ trở thành Thành vương phi."
Ánh mắt Phượng Uyên lóe lên.
Tần Bát tiểu thư có thể sẽ là Thành vương phi, đối với quan viên nội bộ đều không coi là bí mật lớn. Tần Thái hậu và Tần Đức phi vẫn vì chuyện này nỗ lực, thậm chí Thái hậu còn đúng lúc 'ôm bệnh', tìm Hoàng đế khóc lóc kể lể, "Chờ ai gia không còn, có thể Tần gia sẽ không biết hi vọng vào người nào."
Ý tứ, hi vọng Hoàng đế bảo đảm vinh hoa phú quý cho Tần gia.
Tuy rằng Hoàng đế không phải rất coi trọng Tần gia, nhưng dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của mẫu thân, vì tương lai Tần gia mà cân nhắc, để con gái Tần gia gả cho một hoàng tử, xem như là một biện pháp tốt.
Tuy rằng Phạm Hoàng Hậu muốn cho cháu gái của mình làm Thành vương phi, nhưng cuối cùng..., chỉ sợ không thắng được Tần Thái hậu.
Dù sao Tần Thái hậu là mẫu thân của Hoàng đế, Phạm Hoàng Hậu chỉ là thê tử, huống hồ căn cơ Phạm gia đã đủ vững chắc, Tần gia lại có vẻ yếu kém. Bất kể là xuất phát từ việc cân nhắc chăm sóc mẫu tộc, vẫn là vì cân bằng thế lực của thần tử, theo như tính tình thường ngày của Hoàng đế, chỉ sợ hơn nửa là muốn tuyển chọn Tần gia.
Mình cũng là vì không muốn cháu gái dính líu tới nguyên nhân trong đó.
Nói tới bản thân Thành vương Tiêu Trạm, hắn đúng là nóng lòng muốn lập quan hệ thông gia với Phượng gia, nhưng hắn mới trưởng thành, mẫu thân thân sinh cũng không phải xuất thân danh môn vọng tộc, không có ai chống đỡ cho hắn, bắt buộc phải dựa vào Tần gia.
Thành vương phi, nhất định sẽ thuộc về Trung Nghị Bá Tần gia
Nhưng chuyện triều đình đại sự, hậu cung tranh đấu, cháu gái làm sao biết? Ngay cả mình còn không chắc chắn, Phạm hoàng hậu có thể hay không bất ngờ thắng ván này.
Nay cháu gái nói hết sức khẳng định, Thành vương phi xuất ra từ Tần gia.
Phượng Uyên nghiêm túc gật đầu: "Ta biết rồi." Đứng dậy đi ra ngoài, "Ngươi dưỡng bệnh cẩn thận, không phải nghĩ nhiều, việc hôn sự với Mục gia ta sẽ xem xét lại, chớ có tự mình giận hờn nữa."
"Xem xét lại việc hôn sự với Mục gia?" Trong lòng Phượng Loan vui mừng, ngẩng phắt đầu lên, "Thật chứ?!"
Phượng Uyên cười nói: "Lẽ nào Đại Bá Phụ gạt ngươi sao?"
Phượng Loan cười cười, "Đương nhiên Đại Bá Phụ sẽ không." Nàng nhất thời cao hứng trở lại, thế nhưng chỉ trong chớp mắt, lại cảm thấy ngờ vực bất định. Lẽ nào bởi vì mình là con gái của Đại Bá Phụ, nên ông mới quan tâm đến mình như vậy, chiều theo ý mình? Trong lòng nhất thời không còn thấy vui mừng.
Trong lòng Phượng Uyên nghĩ đến đại sự, không có để ý đến những loại tâm tư nhỏ bé này của nàng, sải bước ra cửa.
Suy nghĩ suốt dọc đường đi, sự tình càng ngày càng kỳ lạ quỷ dị, càng ngày càng nguy hiểm, phải cùng mấy người Anh Thân Vương thương nghị một chút, tìm cách ứng phó. Còn việc hôn sự của cháu gái thì dễ giải quyết thôi, nàng không muốn gả, Phượng gia cũng có biện pháp cùng Mục gia kết thông gia, không phải nhị phòng còn có một thứ nữ sao? Gả cho Mục Tứ gia con vợ cả đương nhiên không được, nhưng gả cho Mục tam gia con thứ, điều kiện tương đương, hoàn toàn môn đăng hộ đối rồi.
Ông tự nghĩ mối hôn sự này không có vấn đề.
Lại không nghĩ, đằng sau lại gây ra một loạt vấn đề.
--- -------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.