Chương 23
Tg An An
14/12/2022
Quế Anh đứng trước cửa sổ hóng gió, cô vẫn chưa tìm được lý do đến nhà Minh Hải lần nữa mà không bị anh ta phát hiện. Anh ta đến nhà cô liên tục, tiếp xúc, chạm mặt với sự vui vẻ giả tạo cô cảm thấy thật mệt mỏi. Một chiếc ô tô chạy chậm rồi dừng trước cổng, trong thành phố này những người chạy chiếc Bugatti màu đen này không nhiều. Mà trùng hợp là cô biết một người sở hữu nó. Thiên Bắc đậu xe cách cổng nhà cô vài mét nên không thấy cô từ trong nhà đi ra, khi cánh cổng im lìm hé mở, những đường đang nhíu lại trên mặt anh cũng trở lại bình thường.
– Em tưởng sẽ đợi lâu.
Cô vừa ngồi vào đã trêu anh, mới ba ngày không gặp nhưng anh có có cảm như cô gầy đi, gương mặt trông kém sắc, hốc hác.
– Anh về khi nào?
– Chiều nay. Tôi đến mộ Gia Linh nên gặp chú Lâm, chú có gửi trà cho em.
– Em vừa nhìn đã biết chú Lâm gửi, chắc giờ chú ấy ngủ rồi, mai em gọi cảm ơn vậy.
– Ừ.
Không ai nhắc gì đến chuyện tối hôm trước, Quế Anh đột nhiên thở dài.
– Cô sinh viên của anh hung dữ thật. Hôm qua em gặp cô ta lúc mua hoa, thiếu chút nữa bọn em đánh nhau ngay tiệm rồi.
– Hung dữ có bằng em không?
– Anh đánh giá xem.
– Không bằng.
Cô phì cười, Thiên Bắc thất thần ngắm nhìn nụ cười hiếm hoi mà gần đây nhất cô dành cho anh. Khoé môi bất giác cũng cong lên. Anh chạm vào tay cô rồi nắm lấy như một tín hiệu cho nụ hôn mang theo nhung nhớ này. Cô không chán ghét né tránh như hôm trước, chỉ nhỏ giọng nhắc nhở anh.
– Em vừa bị ốm, sẽ lây cho anh đó.
– Không sao, sức đề kháng của tôi rất tốt.
Cánh tay anh vòng ra sau đỡ lấy gáy cô, bầu không khí yên tĩnh và lãng mạn với những tiếng thở nặng nhọc cùng âm thanh môi lưỡi quấn quýt. Quế Anh choáng ngợp hé mắt, lướt qua gương mặt điển trai đang nhìn mình si mê, cô tự hỏi liệu sự si mê này sẽ kéo dài bao lâu, hay sáng mai hai người lại giận nhau tiếp. Cô sờ lên tóc anh, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
– Thiên Bắc.
– Ừ.
– Em trả lại anh 1 tỷ, anh cho em tung tích của chị Tú nhé.
– Là ai?
– Chị ta là quản lý tiệm trang sức của mẹ em. Sau vụ cháy cửa tiệm ôm hết tài sản của mẹ em bỏ trốn. Anh biết mà đúng không?
Anh đương nhiên biết cô ta vì khi anh tìm đến, đích thân Tú gợi ý cho anh kế hoạch hoàn hảo này. Thiên Bắc không cần làm gì cả, chỉ tìm cho Tú một chỗ lánh tạm, còn lại cô ta sẽ tự giải quyết. Hai người không liên lạc nhưng nếu muốn tìm anh sẽ có cách.
– Em chỉ có vài phút thôi, em nói dối mẹ ra ngoài đi dạo.
Khi tay anh chạm đến trước ngực cô vội lên tiếng, Thiên Bắc tựa vào hõm vai cô, kiềm nén dục vọng sắp sửa bộc phát, khàn khàn nói.
– Mai cuối tuần tôi rảnh, em muốn đến chỗ chú Lâm không?
– Vậy buổi chiều anh đến đón em nhé.
– Ừ, vào nhà đi.
Cô rướn người hôn lên má anh rồi mỉm cười.
– Xí xoá cái tát hôm trước.
Mỹ Lệ đấm lên vô lăng chửi thề khi nhìn thấy Quế Anh vui vẻ từ trên xe Thiên Bắc mở cửa bước xuống. Cô ta theo anh từ quán bar đến đây, không ngờ hai người họ có thể thoải mái nói chuyện trên xe lâu như vậy, nhìn mặt Quế Anh cũng đủ biết hai người có cãi nhau hay không.
Cuối tuần Thiên Bắc không đến công ty, anh dặn người giúp việc mua thêm đồ ăn để chiều đem đến cho chú Lâm. Một cuộc điện thoại kéo dài hơn 20 phút vẫn chưa kết thúc, Thiên Bắc thi thoảng đáp lại, chủ yếu là nghe dì anh kể về chuyến đi của bố mẹ. Tuần này bố mẹ anh theo dì sang Ý rồi tháng sau mới về.
– Cậu Bắc, cô Lệ đang ở ngoài cổng.
– Nói cháu không có nhà.
– Nhưng xe cậu…
– Kệ cô ta.
Mỹ Lệ đứng ngoài cổng bấm chuông inh ỏi nhưng Thiên Bắc đã dặn không được mở cổng nên đành ôm một bụng tức bỏ về. Lúc này Minh Hải cũng bắt đầu tính kế, anh ta gọi nói mình bị ngộ độc thực phẩm nhưng không có ai ở nhà, nhờ cô đến đưa anh ta đi bệnh viện. Quế Anh không từ chối bởi cô cũng đang muốn đến nhà Minh Hải.
– Em tự mở cổng vào đi, anh không khoá.
Nghe nói nhà anh ta không có ai nên Quế Anh tới nơi lấy điện thoại ra gọi. Cô đẩy cánh cổng khép hờ rồi dắt xe vào trong sân. Tới đây chẳng khác nào hang cọp, cô phải nghĩ cách phòng thân, nhất là khi biết rõ Minh Hải không phải người đáng tin. Quế Anh vào nhà rồi lên cầu thang, trong đầu thầm vọng cái phong bì màu vàng đó vẫn còn chỗ cũ.
Đứng trước phòng Minh Hải, cô hít thật sâu rồi gõ cửa, thấy anh ta nằm trên giường sốt sắng hỏi.
– Anh đau nhiều không?
– Cũng đỡ hơn rồi, nhưng bụng vẫn còn quằn quại từng cơn.
– Em gọi taxi nhé, đến bệnh viện khám xem thế nào.
– Thôi, anh gọi cho mẹ tìm thuốc uống rồi, anh nằm một lát chắc sẽ đỡ.
– Nếu không ổn thì đến bệnh viện, anh đừng cố chịu đựng.
– Cảm ơn em đã tới.
Minh Hải mỉm cười yếu ớt nắm lấy tay cô, Quế Anh cúi đầu ngại ngùng nhưng vẫn để anh ta nắm.
– Sáng nay anh ăn gì?
– Thịt bò mẹ anh nấu hôm qua còn, anh có ăn một ít.
– Anh có nôn không?
– Có, lại đến rồi.
Minh Hải nhíu mày ngồi dậy, bảo là đau bụng nên đi vệ sinh. Tâm trí Quế Anh căng như dây đàn, anh ta vừa đi khỏi cô đã chạy tới kéo hộc tủ lục tìm. Cô mừng đến nín thở khi cái phong bì màu vàng vẫn còn ở đó, vội cầm lên xem nhưng bên trong trống rỗng chẳng có gì. Bên ngoài đúng là nét chữ của Gia Linh thật, rốt cuộc cô ấy đã gửi thứ gì cho anh trai cô đây, tại sao Minh Hải lại lấy đi, cô đang rất nóng lòng muốn biết sự thật. Cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, Quế Anh vội vàng đem phong bì vo lại nhét vào túi áo khoác, hắng giọng nói.
– Em thấy anh nên đến bệnh viện đi.
– Anh ghét mùi bệnh viện lắm.
– Em vừa nhận được thông báo gặp giảng viên hướng dẫn, lát nữa em phải đến trường nên…
– Không sao, em bận thì đi đi, anh ổn mà.
– Vậy em chạy qua trường một lát, có gì anh gọi em nhé
– Ừ.
Minh Hải rất hài lòng vì Quế Anh quan tâm tới mình nên để cô đến trường. Nhưng khi cô đi khỏi, nhìn hộc tủ đang mở, mặt anh ta thoáng chốc biến sắc, dưới mấy quyển tạp chí không thấy cái phong bì màu vàng đâu nữa. Minh Hải khẩn trương kéo hộc tủ bên cạnh rồi thở phào, thứ mà Quế Anh đang tìm là một lá thư tay, trong đó chứa đựng tất cả sự thật mà cô đang tìm kiếm. Để tránh đêm dài lắm mộng, Minh Hải định đốt lá thư đó thì tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên.
– Anh gửi mấy tấm ảnh đó cho Thiên Bắc nhanh đi.
– Em đừng nóng vội, giờ chưa phải lúc.
– Em không muốn đợi thêm nữa, tối qua Thiên Bắc đến nhà tìm nó, hai người họ ở trên xe nói chuyện rất lâu. Anh ấy cũng đá con sinh viên kia rồi. Em đang ở trước nhà Thiên Bắc, nếu anh không gửi anh sẽ tự gửi cho anh ấy.
– Về ngay, không được làm hỏng chuyện của anh.
– Em mặc kệ, em phải khiến làm Thiên Bắc kinh tởm nó.
– Về nhà đợi anh, giờ anh đến, chúng ta cùng bàn bạc lại.
Đúng là phát điên với sự nóng vội của đứa em họ ngu ngốc này, Minh Hải thay quần áo rồi đến chỗ Mỹ Lệ. Lá thư tay được anh ta nhét vội vào, một góc nằm lệch ra bên ngoài.
Đầu giờ chiều Thiên Bắc đến nhà đón Quế Anh. Cô xách theo một hộp thức ăn còn nóng lên xe, mùi thơm khiến Thiên Bắc phải lên tiếng.
– Em đem gì vậy?
– Em hầm canh gà, đem cho chú Lâm một ít. Anh ăn không, em nấu nhiều lắm.
Nhớ tới mùi vị của món canh hôm trước Thiên Bắc lắc đầu. Chú Lâm không biết hai người cùng tới, đang lục đục sau vườn nghe tiếng xe nên ra xem thử thì thấy Quế Anh cười tít mắt cầm hộp giữ nhiệt từ trên xe bước xuống cùng Thiên Bắc.
– Chú Lâm.
– Chú đang định gọi hỏi Thiên Bắc cháu có bị cảm không?
– Cháu khoẻ thế này sao bị cảm được.
– Thế là tốt.
– Tối nay chú ăn thử đồ ăn cháu nấu nhé, ngon lắm ạ.
– Đến chơi được rồi, còn đem đồ ăn làm gì.
– Cháu đâu thể hái hết vườn dưa hấu của chú mà không đem gì tới đổi được.
Gương mặt già nua khi cười lên đầy nếp nhăn, Quế Anh vui vẻ đem đồ ăn vào trong nhà, Thiên Bắc đăm chiêu nhìn theo.
– Ai ở cạnh con bé này sẽ thấy rất vui.
– Chân chú còn đau không?
– Bệnh của người già ấy mà, trở trời lại đau.
– Mai con đưa chú đi khám.
– Không sao, chú uống thuốc bác sĩ không quen.
Dù Thiên Bắc thuyết phục cỡ nào chú Lâm chỉ cười xoà không chịu đi bệnh viện. Quế Anh đem tới một ít đồ ăn nhưng khi về tay xách nách mang cả đống.
– Hái nữa không?
– Cho em một chùm nữa.
– Này nhé.
– Vâng. Ngọt lắm, anh ăn thử đi.
Cô lau vội quả nho căng mọng vào áo rồi đưa cho Thiên Bắc, anh cắn thử một miếng liền nhăn mặt. Ai đó được dịp cười khúc khích.
– Quả đó chưa chín sao ngọt được.
Thấy Thiên Bắc định vứt cô níu tay anh lại, bất mãn.
– Sao lại vứt, công sức của chú Lâm trồng đấy.
– Ngọt thì em ăn đi.
Anh đem nửa quả nho còn lại đưa đến miệng cô, Quế Anh lưỡng lự ngậm lấy. Ngón tay anh mờ ám lướt qua môi mềm chưa chịu rời đi, sợ chú Lâm nhìn thấy nên cô đánh nhẹ lên vai anh.
– Lo hái nho cho em đi. Em ngâm rượu cho anh một hũ nhé.
– Làm được hẵng nói.
– Anh xem thường em quá đấy.
– Ăn ít thôi.
Cô vừa nói vừa bóc một quả bỏ vào miệng, dáng vẻ tham ăn nhìn anh mỉm cười vô hại.
– Tại nho ngon quá, cho anh.
– Không.
– Quả này ngọt, thật đấy.
Anh không ăn nhưng cô kè kè bên cạnh dụ dỗ, kết quả Thiên Bắc vẫn phải ăn. Hai người trở về đã gần 6 giờ, cô nấu đồ ăn sớm nên bữa tối mẹ chỉ cần hâm lại là xong, tối nay Quế Anh đã xác định sẽ về hơi trễ.
– Em đến nhà anh nhé.
Lần đầu tiên cô chủ động với anh như thế nên Thiên Bắc không từ chối. Người giúp việc nhận ra cô là bạn của Gia Linh nhưng thắc mắc không biết giữa cô và Thiên Bắc là quan hệ gì.
– Đây là phòng anh đây à?
– Hỏi thừa.
– Sao thế? Em không biết thật mà.
– Vậy hôm đó khi tôi đang tắm ai tự ý mở cửa vào nhìn không chớp mắt.
– Là em sao?
Vẻ mặt ngốc nghếch của cô đổi lại một cái nhếch môi của Thiên Bắc, cô chỉ ngủ lại nhà anh một lần duy nhất đó là hôm cô và Gia Linh uống say bí tỉ. Bao nhiêu tật xấu đều lòi ra khi cô uống say, tỉnh dậy lại không nhớ gì.
– Có muốn nhớ lại không?
– Nhớ gì cơ?
Hỏi xong câu đó hơi thở của cô bị anh làm nhiễu loạn, hai tay đang không biết đặt đâu vòng lên cổ anh, chậm rãi đáp lại. Thiên Bắc rất thích sự phối hợp của cô, siết lấy vòng eo nhỏ nhắn ép sát vào bụng mình, những tiếng rên rỉ khe khẽ khiến anh điên đảo, tham lam cắn miết môi dưới đến đỏ ửng.
– Tắm nhé.
– Em không có quần áo.
Lý do cô đưa ra chẳng có sức thuyết phục, không cần dùng hết sức anh cũng có thể nhấc bổng được cô lên, cô nhẹ đến mức ôm không đủ, hai tay anh siết lấy cô như muốn khảm vào trong ngực. Thiên Bắc dùng chân đá cửa nhà vệ sinh rồi với tay mở nước ấm, cả quá trình không hề rời khỏi môi cô. Nước ấm dần đến mắt cá chân, anh bế cô cùng ngồi vào, ngả lưng ra sau để Quế Anh ngồi lên đùi mình.
Hơi nước bao phủ làn da trắng nõn, Thiên Bắc thích nhất là hõm xương quai xanh quyến rũ, anh vùi mặt ở đó hôn đến khi Quế Anh tan chảy mới dời đi. Quần áo cả hai ướt nhẹp, anh giúp cô cởi, cô cũng loay hoay gỡ cúc áo cho anh. Bầu ngực no đủ khẽ rung lên như đang thúc giục anh mau chóng nắm lấy, Thiên Bắc không dùng nhiều sức, chỉ đơn giản ngậm vào miệng, đầu lưỡi vươn đảo một vòng tròn đủ khiến Quế Anh tay chân bủn rủn. Dần dần anh cảm thấy không đủ, nắm lấy bên còn lại, vừa xoa vừa đè ép, khẽ gặm cắn làm hai nụ hoa se cứng lại.
Xúc cảm mềm mại giữa hai chân bị vật nam tính chọc vào làm cô ưỡn thẳng lưng, ngay lập tức Thiên Bắc không hề do dự mà chen vào, mạnh mẽ xuyên đến điểm cuối cùng. Thân thể Quế Anh khẽ run lên, cô bám lên vai anh, há miệng thở dốc.
– Ưm… anh đừng… sâu quá…
Nước trong bồn tắm văng tung toé theo từng nhịp đẩy hông, hai tay anh giữ eo cô, kịch liệt ra vào. Quế Anh không thể nói được một câu đầy đủ, âm thanh cũng dần lớn hơn một chút. Thiên Bắc không cho cô cơ hội chạy trốn dù chỉ một giây, khoái cảm như thác lũ ầm ầm kéo đến, anh ở bên trong cô cứng rắn mạnh mẽ, được sự mềm mại ấm áp bao bọc, sự dung hoà mang đến cảm giác sung sướng tột độ.
– Ôi… chậm thôi anh…
– Lát nữa cho em tự động.
– Em không làm được.
– Tôi dạy em.
– Em tưởng sẽ đợi lâu.
Cô vừa ngồi vào đã trêu anh, mới ba ngày không gặp nhưng anh có có cảm như cô gầy đi, gương mặt trông kém sắc, hốc hác.
– Anh về khi nào?
– Chiều nay. Tôi đến mộ Gia Linh nên gặp chú Lâm, chú có gửi trà cho em.
– Em vừa nhìn đã biết chú Lâm gửi, chắc giờ chú ấy ngủ rồi, mai em gọi cảm ơn vậy.
– Ừ.
Không ai nhắc gì đến chuyện tối hôm trước, Quế Anh đột nhiên thở dài.
– Cô sinh viên của anh hung dữ thật. Hôm qua em gặp cô ta lúc mua hoa, thiếu chút nữa bọn em đánh nhau ngay tiệm rồi.
– Hung dữ có bằng em không?
– Anh đánh giá xem.
– Không bằng.
Cô phì cười, Thiên Bắc thất thần ngắm nhìn nụ cười hiếm hoi mà gần đây nhất cô dành cho anh. Khoé môi bất giác cũng cong lên. Anh chạm vào tay cô rồi nắm lấy như một tín hiệu cho nụ hôn mang theo nhung nhớ này. Cô không chán ghét né tránh như hôm trước, chỉ nhỏ giọng nhắc nhở anh.
– Em vừa bị ốm, sẽ lây cho anh đó.
– Không sao, sức đề kháng của tôi rất tốt.
Cánh tay anh vòng ra sau đỡ lấy gáy cô, bầu không khí yên tĩnh và lãng mạn với những tiếng thở nặng nhọc cùng âm thanh môi lưỡi quấn quýt. Quế Anh choáng ngợp hé mắt, lướt qua gương mặt điển trai đang nhìn mình si mê, cô tự hỏi liệu sự si mê này sẽ kéo dài bao lâu, hay sáng mai hai người lại giận nhau tiếp. Cô sờ lên tóc anh, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
– Thiên Bắc.
– Ừ.
– Em trả lại anh 1 tỷ, anh cho em tung tích của chị Tú nhé.
– Là ai?
– Chị ta là quản lý tiệm trang sức của mẹ em. Sau vụ cháy cửa tiệm ôm hết tài sản của mẹ em bỏ trốn. Anh biết mà đúng không?
Anh đương nhiên biết cô ta vì khi anh tìm đến, đích thân Tú gợi ý cho anh kế hoạch hoàn hảo này. Thiên Bắc không cần làm gì cả, chỉ tìm cho Tú một chỗ lánh tạm, còn lại cô ta sẽ tự giải quyết. Hai người không liên lạc nhưng nếu muốn tìm anh sẽ có cách.
– Em chỉ có vài phút thôi, em nói dối mẹ ra ngoài đi dạo.
Khi tay anh chạm đến trước ngực cô vội lên tiếng, Thiên Bắc tựa vào hõm vai cô, kiềm nén dục vọng sắp sửa bộc phát, khàn khàn nói.
– Mai cuối tuần tôi rảnh, em muốn đến chỗ chú Lâm không?
– Vậy buổi chiều anh đến đón em nhé.
– Ừ, vào nhà đi.
Cô rướn người hôn lên má anh rồi mỉm cười.
– Xí xoá cái tát hôm trước.
Mỹ Lệ đấm lên vô lăng chửi thề khi nhìn thấy Quế Anh vui vẻ từ trên xe Thiên Bắc mở cửa bước xuống. Cô ta theo anh từ quán bar đến đây, không ngờ hai người họ có thể thoải mái nói chuyện trên xe lâu như vậy, nhìn mặt Quế Anh cũng đủ biết hai người có cãi nhau hay không.
Cuối tuần Thiên Bắc không đến công ty, anh dặn người giúp việc mua thêm đồ ăn để chiều đem đến cho chú Lâm. Một cuộc điện thoại kéo dài hơn 20 phút vẫn chưa kết thúc, Thiên Bắc thi thoảng đáp lại, chủ yếu là nghe dì anh kể về chuyến đi của bố mẹ. Tuần này bố mẹ anh theo dì sang Ý rồi tháng sau mới về.
– Cậu Bắc, cô Lệ đang ở ngoài cổng.
– Nói cháu không có nhà.
– Nhưng xe cậu…
– Kệ cô ta.
Mỹ Lệ đứng ngoài cổng bấm chuông inh ỏi nhưng Thiên Bắc đã dặn không được mở cổng nên đành ôm một bụng tức bỏ về. Lúc này Minh Hải cũng bắt đầu tính kế, anh ta gọi nói mình bị ngộ độc thực phẩm nhưng không có ai ở nhà, nhờ cô đến đưa anh ta đi bệnh viện. Quế Anh không từ chối bởi cô cũng đang muốn đến nhà Minh Hải.
– Em tự mở cổng vào đi, anh không khoá.
Nghe nói nhà anh ta không có ai nên Quế Anh tới nơi lấy điện thoại ra gọi. Cô đẩy cánh cổng khép hờ rồi dắt xe vào trong sân. Tới đây chẳng khác nào hang cọp, cô phải nghĩ cách phòng thân, nhất là khi biết rõ Minh Hải không phải người đáng tin. Quế Anh vào nhà rồi lên cầu thang, trong đầu thầm vọng cái phong bì màu vàng đó vẫn còn chỗ cũ.
Đứng trước phòng Minh Hải, cô hít thật sâu rồi gõ cửa, thấy anh ta nằm trên giường sốt sắng hỏi.
– Anh đau nhiều không?
– Cũng đỡ hơn rồi, nhưng bụng vẫn còn quằn quại từng cơn.
– Em gọi taxi nhé, đến bệnh viện khám xem thế nào.
– Thôi, anh gọi cho mẹ tìm thuốc uống rồi, anh nằm một lát chắc sẽ đỡ.
– Nếu không ổn thì đến bệnh viện, anh đừng cố chịu đựng.
– Cảm ơn em đã tới.
Minh Hải mỉm cười yếu ớt nắm lấy tay cô, Quế Anh cúi đầu ngại ngùng nhưng vẫn để anh ta nắm.
– Sáng nay anh ăn gì?
– Thịt bò mẹ anh nấu hôm qua còn, anh có ăn một ít.
– Anh có nôn không?
– Có, lại đến rồi.
Minh Hải nhíu mày ngồi dậy, bảo là đau bụng nên đi vệ sinh. Tâm trí Quế Anh căng như dây đàn, anh ta vừa đi khỏi cô đã chạy tới kéo hộc tủ lục tìm. Cô mừng đến nín thở khi cái phong bì màu vàng vẫn còn ở đó, vội cầm lên xem nhưng bên trong trống rỗng chẳng có gì. Bên ngoài đúng là nét chữ của Gia Linh thật, rốt cuộc cô ấy đã gửi thứ gì cho anh trai cô đây, tại sao Minh Hải lại lấy đi, cô đang rất nóng lòng muốn biết sự thật. Cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, Quế Anh vội vàng đem phong bì vo lại nhét vào túi áo khoác, hắng giọng nói.
– Em thấy anh nên đến bệnh viện đi.
– Anh ghét mùi bệnh viện lắm.
– Em vừa nhận được thông báo gặp giảng viên hướng dẫn, lát nữa em phải đến trường nên…
– Không sao, em bận thì đi đi, anh ổn mà.
– Vậy em chạy qua trường một lát, có gì anh gọi em nhé
– Ừ.
Minh Hải rất hài lòng vì Quế Anh quan tâm tới mình nên để cô đến trường. Nhưng khi cô đi khỏi, nhìn hộc tủ đang mở, mặt anh ta thoáng chốc biến sắc, dưới mấy quyển tạp chí không thấy cái phong bì màu vàng đâu nữa. Minh Hải khẩn trương kéo hộc tủ bên cạnh rồi thở phào, thứ mà Quế Anh đang tìm là một lá thư tay, trong đó chứa đựng tất cả sự thật mà cô đang tìm kiếm. Để tránh đêm dài lắm mộng, Minh Hải định đốt lá thư đó thì tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên.
– Anh gửi mấy tấm ảnh đó cho Thiên Bắc nhanh đi.
– Em đừng nóng vội, giờ chưa phải lúc.
– Em không muốn đợi thêm nữa, tối qua Thiên Bắc đến nhà tìm nó, hai người họ ở trên xe nói chuyện rất lâu. Anh ấy cũng đá con sinh viên kia rồi. Em đang ở trước nhà Thiên Bắc, nếu anh không gửi anh sẽ tự gửi cho anh ấy.
– Về ngay, không được làm hỏng chuyện của anh.
– Em mặc kệ, em phải khiến làm Thiên Bắc kinh tởm nó.
– Về nhà đợi anh, giờ anh đến, chúng ta cùng bàn bạc lại.
Đúng là phát điên với sự nóng vội của đứa em họ ngu ngốc này, Minh Hải thay quần áo rồi đến chỗ Mỹ Lệ. Lá thư tay được anh ta nhét vội vào, một góc nằm lệch ra bên ngoài.
Đầu giờ chiều Thiên Bắc đến nhà đón Quế Anh. Cô xách theo một hộp thức ăn còn nóng lên xe, mùi thơm khiến Thiên Bắc phải lên tiếng.
– Em đem gì vậy?
– Em hầm canh gà, đem cho chú Lâm một ít. Anh ăn không, em nấu nhiều lắm.
Nhớ tới mùi vị của món canh hôm trước Thiên Bắc lắc đầu. Chú Lâm không biết hai người cùng tới, đang lục đục sau vườn nghe tiếng xe nên ra xem thử thì thấy Quế Anh cười tít mắt cầm hộp giữ nhiệt từ trên xe bước xuống cùng Thiên Bắc.
– Chú Lâm.
– Chú đang định gọi hỏi Thiên Bắc cháu có bị cảm không?
– Cháu khoẻ thế này sao bị cảm được.
– Thế là tốt.
– Tối nay chú ăn thử đồ ăn cháu nấu nhé, ngon lắm ạ.
– Đến chơi được rồi, còn đem đồ ăn làm gì.
– Cháu đâu thể hái hết vườn dưa hấu của chú mà không đem gì tới đổi được.
Gương mặt già nua khi cười lên đầy nếp nhăn, Quế Anh vui vẻ đem đồ ăn vào trong nhà, Thiên Bắc đăm chiêu nhìn theo.
– Ai ở cạnh con bé này sẽ thấy rất vui.
– Chân chú còn đau không?
– Bệnh của người già ấy mà, trở trời lại đau.
– Mai con đưa chú đi khám.
– Không sao, chú uống thuốc bác sĩ không quen.
Dù Thiên Bắc thuyết phục cỡ nào chú Lâm chỉ cười xoà không chịu đi bệnh viện. Quế Anh đem tới một ít đồ ăn nhưng khi về tay xách nách mang cả đống.
– Hái nữa không?
– Cho em một chùm nữa.
– Này nhé.
– Vâng. Ngọt lắm, anh ăn thử đi.
Cô lau vội quả nho căng mọng vào áo rồi đưa cho Thiên Bắc, anh cắn thử một miếng liền nhăn mặt. Ai đó được dịp cười khúc khích.
– Quả đó chưa chín sao ngọt được.
Thấy Thiên Bắc định vứt cô níu tay anh lại, bất mãn.
– Sao lại vứt, công sức của chú Lâm trồng đấy.
– Ngọt thì em ăn đi.
Anh đem nửa quả nho còn lại đưa đến miệng cô, Quế Anh lưỡng lự ngậm lấy. Ngón tay anh mờ ám lướt qua môi mềm chưa chịu rời đi, sợ chú Lâm nhìn thấy nên cô đánh nhẹ lên vai anh.
– Lo hái nho cho em đi. Em ngâm rượu cho anh một hũ nhé.
– Làm được hẵng nói.
– Anh xem thường em quá đấy.
– Ăn ít thôi.
Cô vừa nói vừa bóc một quả bỏ vào miệng, dáng vẻ tham ăn nhìn anh mỉm cười vô hại.
– Tại nho ngon quá, cho anh.
– Không.
– Quả này ngọt, thật đấy.
Anh không ăn nhưng cô kè kè bên cạnh dụ dỗ, kết quả Thiên Bắc vẫn phải ăn. Hai người trở về đã gần 6 giờ, cô nấu đồ ăn sớm nên bữa tối mẹ chỉ cần hâm lại là xong, tối nay Quế Anh đã xác định sẽ về hơi trễ.
– Em đến nhà anh nhé.
Lần đầu tiên cô chủ động với anh như thế nên Thiên Bắc không từ chối. Người giúp việc nhận ra cô là bạn của Gia Linh nhưng thắc mắc không biết giữa cô và Thiên Bắc là quan hệ gì.
– Đây là phòng anh đây à?
– Hỏi thừa.
– Sao thế? Em không biết thật mà.
– Vậy hôm đó khi tôi đang tắm ai tự ý mở cửa vào nhìn không chớp mắt.
– Là em sao?
Vẻ mặt ngốc nghếch của cô đổi lại một cái nhếch môi của Thiên Bắc, cô chỉ ngủ lại nhà anh một lần duy nhất đó là hôm cô và Gia Linh uống say bí tỉ. Bao nhiêu tật xấu đều lòi ra khi cô uống say, tỉnh dậy lại không nhớ gì.
– Có muốn nhớ lại không?
– Nhớ gì cơ?
Hỏi xong câu đó hơi thở của cô bị anh làm nhiễu loạn, hai tay đang không biết đặt đâu vòng lên cổ anh, chậm rãi đáp lại. Thiên Bắc rất thích sự phối hợp của cô, siết lấy vòng eo nhỏ nhắn ép sát vào bụng mình, những tiếng rên rỉ khe khẽ khiến anh điên đảo, tham lam cắn miết môi dưới đến đỏ ửng.
– Tắm nhé.
– Em không có quần áo.
Lý do cô đưa ra chẳng có sức thuyết phục, không cần dùng hết sức anh cũng có thể nhấc bổng được cô lên, cô nhẹ đến mức ôm không đủ, hai tay anh siết lấy cô như muốn khảm vào trong ngực. Thiên Bắc dùng chân đá cửa nhà vệ sinh rồi với tay mở nước ấm, cả quá trình không hề rời khỏi môi cô. Nước ấm dần đến mắt cá chân, anh bế cô cùng ngồi vào, ngả lưng ra sau để Quế Anh ngồi lên đùi mình.
Hơi nước bao phủ làn da trắng nõn, Thiên Bắc thích nhất là hõm xương quai xanh quyến rũ, anh vùi mặt ở đó hôn đến khi Quế Anh tan chảy mới dời đi. Quần áo cả hai ướt nhẹp, anh giúp cô cởi, cô cũng loay hoay gỡ cúc áo cho anh. Bầu ngực no đủ khẽ rung lên như đang thúc giục anh mau chóng nắm lấy, Thiên Bắc không dùng nhiều sức, chỉ đơn giản ngậm vào miệng, đầu lưỡi vươn đảo một vòng tròn đủ khiến Quế Anh tay chân bủn rủn. Dần dần anh cảm thấy không đủ, nắm lấy bên còn lại, vừa xoa vừa đè ép, khẽ gặm cắn làm hai nụ hoa se cứng lại.
Xúc cảm mềm mại giữa hai chân bị vật nam tính chọc vào làm cô ưỡn thẳng lưng, ngay lập tức Thiên Bắc không hề do dự mà chen vào, mạnh mẽ xuyên đến điểm cuối cùng. Thân thể Quế Anh khẽ run lên, cô bám lên vai anh, há miệng thở dốc.
– Ưm… anh đừng… sâu quá…
Nước trong bồn tắm văng tung toé theo từng nhịp đẩy hông, hai tay anh giữ eo cô, kịch liệt ra vào. Quế Anh không thể nói được một câu đầy đủ, âm thanh cũng dần lớn hơn một chút. Thiên Bắc không cho cô cơ hội chạy trốn dù chỉ một giây, khoái cảm như thác lũ ầm ầm kéo đến, anh ở bên trong cô cứng rắn mạnh mẽ, được sự mềm mại ấm áp bao bọc, sự dung hoà mang đến cảm giác sung sướng tột độ.
– Ôi… chậm thôi anh…
– Lát nữa cho em tự động.
– Em không làm được.
– Tôi dạy em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.