Còn Đau Là Còn Thương

Chương 37: Ngoại truyện 2

Tg An An

16/01/2023

Đứa bé bị Minh Hải bế nhầm không liên quan gì đến ân oán giữa hai người, nó đang nằm dưới đất, khuôn mặt tím tái rất đáng thương. Nếu đổi lại là con trai mình Thiên Bắc cũng sẽ tự liều mạng để chấm dứt tất cả, không làm liên luỵ đến ai. Con dao trong tay Minh Hải sáng loáng, lưỡi dao sắc lẹm tưởng chừng như chỉ cần một đường có thể đoạt mạng người khác. Quế Anh biết Thiên Bắc đang muốn làm gì nhưng cô không thể lên tiếng ngăn cản, bất lực giương mắt nhìn anh lao về phía Minh Hải.

Trái tim Quế Anh đau đớn như bị xé thành từng mảnh, anh từng bị Mỹ Lệ đâm một lần thừa sống thiếu c.h.ết, giờ lại đối mặt với nguy hiểm. Thiên Bắc không nợ bọn họ điều gì nhưng hết lần này đến lần khác những kẻ mù quáng đó đều trút hận lên người anh. Âm thanh dồn nén trong cuống họng của Quế Anh cuối cùng cũng được bật ra, người mẹ đang khổ sở bên cạnh cô cũng reo lên mừng rỡ.

– Thiên Bắc, cẩn thận.

– Con ơi, mẹ đây rồi, mẹ xin lỗi, xin lỗi con.

M.á.u ồ ạt túa ra thấm ướt lòng bàn tay Minh Hải, hai mắt anh ta trợn ngược, gân cổ nổi lên dữ tợn cố gắng chống đỡ lại sự khống chế của Thiên Bắc. Những người có mặt trên sân thượng ngoại trừ Quế Anh ra không ai ngờ Thiên Bắc lại bất chấp lao tới, tay không định bắt người. Minh Hải gằn giọng, thấy gương mặt đang chịu đựng đau đớn của Thiên Bắc thì rất hả hê.

– Mày c.h.ết đi.

– Có c.h.ết tao cũng kéo mày theo.

Tình thế giằng co không ai dám xông vào, Thiên Bắc vung tay, nắm đấm rơi trên mặt Minh Hải, anh đã dùng hết sức, dưới bụng truyền đến cảm giác đau buốt, ánh mắt vội tìm kiếm Quế Anh. Cô cùng bảo vệ chạy tới kéo Thiên Bắc ra, anh thở dốc, m.áu từ bụng đang không ngừng thấm ướt một mảng áo sơ mi. Minh Hải loạng choạng chưa kịp vẫn chưa thoả mãn điên tiết gào thét.

– Bỏ tao ra… bỏ ra…

– Đánh ngất đi.

Một mình Minh Hải không thể chống lại bảo vệ, cơ thể cao lớn từ từ đổ rạp trên nền đất. Tiếng thở phào đồng loạt vang lên, nhưng đối với Quế Anh điều tồi tệ nhất đang xảy đến. Thiên Bắc lau nước mắt đang thi nhau rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp, mỉm cười yếu ớt nói.

– Anh không sao.

– Anh không được phép xảy ra chuyện gì, nếu không em sẽ hận anh suốt đời.

Cô kịp nói xong câu đó thì anh lim dim thiếp đi, mọi người khẩn trương đỡ Thiên Bắc đi cấp cứu. Hạnh phúc vẫn chưa đến một cách trọn vẹn, khi bão giông qua đi, mọi vật mới trở lại sự yên bình vốn có. Với Quế Anh bây giờ, cô không hy vọng một điều gì khác ngoài việc Thiên Bắc bình an tỉnh lại với mẹ con cô. Vội về phòng xem thử con trai đâu rồi, xác định thằng bé vẫn bình an vô sự Quế Anh mới đến phòng cấp cứu đợi Thiên Bắc. Bà Huỳnh lúc này cũng đã tỉnh, nhớ đến vụ uy hiếp lúc nãy bà vẫn còn khiếp vía, nghe nói con trai bị thương càng hoảng hốt hơn.

– Thiên Bắc sao rồi con?

– Vẫn còn cấp cứu mẹ ạ, mẹ có bị thương ở đâu không?

– Mẹ không sao, có bắt được cậu ta chưa?

– Bắt được rồi.

Bà Huỳnh đã biết Gia Linh tự tử vì trót yêu Minh Hải, giờ Thiên Bắc bị thương cũng vì anh ta, căm phẫn không sao kể siết. Bà Lệ cùng con trai hay tin thì tất tả chạy đến bệnh viện. Việt Hoàng nhìn người bạn một thời của mình với ánh mắt xa lạ, Minh Hải cúi đầu không dám nhìn anh, gương mặt méo xệch đỏ bừng, quần áo lôi thôi dính m.áu, khác một trời một vực với người tên Minh Hải mà Việt Hoàng từng quen, cả hai cách nhau mấy bước chân nhưng chẳng ai nói với ai câu nào. Minh Hải bị còng tay áp giải lên xe, người nhà của đứa bé mà anh ta bắt nhằm đang rất phẫn nộ, chạy theo chửi rủa đòi đánh.

Trước cổng bệnh viện ầm ĩ một trận, nhờ có lực lượng chức năng nếu không Minh Hải có thể sẽ bị đánh một trận nhừ tử. Thế là hết, chạy trốn, tự huỷ hoại gương mặt, kết quả vẫn không thoát được cảnh tù tội, những đau đớn mà Minh Hải đã trải qua thật vô nghĩ, tội chồng thêm tội, quãng thời gian còn lại không biết đến bao giờ mới có thể tự do như hôm nay.

– Minh Hải.

– Mẹ.

– Sao con không nghe lời mẹ, có phải mẹ tới trễ rồi không Minh Hải.

Một giọt nước mắt hối hận muộn màng lặng lẽ rơi xuống, Minh Hải không kịp nhìn mặt mẹ đã bị đẩy lên xe. Với hy vọng gương mặt con trai sẽ trở nên lành lặn như bình thường, người mẹ ấy đã đồng hành cùng con trong những cuộc phẫu thuật kéo dài, mỗi một lần Minh Hải nằm trên bàn mổ, mẹ anh ta lại đứng ngồi không yên. Nhưng rồi lại vọng hết lần này đến lần khác, Minh Hải tự thấy sợ hãi với gương mặt của mình nhưng nhờ có mẹ anh ta mới không ghê tởm nó nữa. Một người cách đây vài phút có thể bất chấp ra tay với một đứa trẻ bây giờ lại bật khóc khi nghe tiếng gọi thân thương xé lòng.

– Con ơi.

Nếu có cơ hội được làm lại Minh Hải nhất định sẽ không hành động xốc nổi, nhưng anh ta mãi mê tạo sóng gió cho cuộc đời mình mà quên mất bình yên là gì.

– Con xin lỗi.

Đó là điều Minh Hải có thể thốt lên được bằng lời nhưng trớ trêu là người anh ta muốn xin lỗi lại chẳng thể nghe được.

Sau hơn một tiếng đồng hồ đợi chờ trong thấp thỏm Thiên Bắc cũng được bác sĩ cứu thành công. Quế Anh hoàn toàn kiệt sức, lúc Thiên Bắc được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu cô cũng ngất xỉu. Đợi chờ như vậy là quá đủ rồi, chẳng ai muốn tình huống như vậy xảy ra với Thiên Bắc, hai vết thương may mắn không phải chí mạng.

– Anh ấy tỉnh chưa mẹ?

– Thiên Bắc tỉnh lúc 2 giờ.



– Dạ.

Bà Lệ bế cháu đưa cho con gái giục.

– Con cho thằng bé ti sữa đi, nó đói rồi

Quế Anh đầu bù tóc rối vội bế con, hôm nay là một ngày tồi tệ với tất cả mọi người nhưng trong rủi có may, nhìn con trai nằm trong ngực chúm chím rúc từng giọt sữa mẹ mà nước mắt Quế Anh chực trào. Thằng bé là món quà vô giá của cô và Thiên Bắc, thật sự không dám tưởng tượng đến nếu như.

– Thiên Bắc không sao rồi, con đừng khóc nhiều sẽ ảnh hưởng đến mắt.

– Con qua phòng anh ấy được chưa mẹ?

– Lát nữa mẹ dẫn con đi.

– Dạ.

– Ăn chút gì đi con.

Quế Anh không đói nhưng vẫn ăn cho có sức, đến tối cô và Thiên Bắc mới được gặp nhau. Anh vì câu nói của cô mà cố gắng, không muốn buông xuôi hạnh phúc một cách dễ dàng như thế. Lời hứa quan trọng nhất trong cuộc đời Thiên Bắc chính là bảo vệ mẹ con Quế Anh, anh không muốn làm một người thất hứa.

– Lại khiến em phải khóc rồi.

– Em khóc vì vui, không phải buồn.

– Anh xin lỗi.

– Em không bao giờ muốn nghe anh nói xin lỗi nữa.

Thiên Bắc mỉm cười gật đầu nắm tay Quế Anh, cảm giác người mình nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh lại không phải cô có chút gì đó hụt hẫng nhưng không sao, chẳng phải cô bây giờ cô đã ở bên cạnh anh rồi đó thôi.

– Con thức hay ngủ rồi em?

– Thằng bé đang chơi với ông bà nội.

– Sáng mai hai mẹ con xuất viện trước, vài hôm nữa anh về.

– Em về là không đến thăm anh được đâu đấy.

– Ừ, nhớ em anh sẽ gọi điện thoại.

– Đợi anh khoẻ rồi chúng ta kết hôn đi.

– Được. Nghe theo ý em hết.

Cô sợ cảm giác đánh mất anh nên muốn nhanh chóng kết hôn mặc dù trước đó mẹ và Thiên Bắc liên tục hối. Có những thứ phải nắm thật chắc trong tay mới yên tâm, cô chính là muốn nắm lấy cuộc đời người đàn ông này. Thiên Bắc đột nhiên hỏi.

– Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào không?

– Nhớ chứ, hôm đó anh mặc bộ vest sậm màu che ô đến tận thư viện đón Gia Linh làm bọn em được dịp xôn xao.

– Lúc đó em đổ anh ngay đúng không?

– Cũng không hẳn, em chỉ rung rinh xíu thôi, còn anh có ấn tượng gì về em không?

Lần đầu tiên cô gặp anh là vào một ngày mưa phùn se lạnh còn ngày đầu tiên anh gặp cô là ngày nắng ráo đẹp trời. Mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc ấy, trái tim Thiên Bắc đập nhanh một nhịp. Hôm đó Thiên Bắc đi gặp đối tác, trên đường về ghé qua trường đón Gia Linh. Trước cổng trường rất đông sinh viên ra vào, lẩn trong sự chen chúc ấy có một cô gái tóc búi cao, gương mặt thanh tú với làn da trắng sứ thu hút sự chú ý của Thiên Bắc, nhưng thứ khiến tim anh đập nhanh chính là nụ cười trong trẻo tươi rói. Ngày hôm ấy anh còn biết thêm, hoá ra cô là Quế Anh, người bạn hiếm hoi mà Gia Linh từng nhắc tới.

Thiên Bắc im lặng suy ngẫm rất lâu làm Quế Anh mất kiên nhẫn, chẳng lẽ cô lại đi thú nhận mới gặp anh lần đầu đã đổ đứ đừ, như thế mất mặt lắm, anh còn chưa nói cho cô biết ấn tượng lúc đó thế nào kia mà.

– Anh không có ấn tượng gì về em hết hả?

– Cũng có.



– Cũng có là thế nào? Bình thường lắm sao?

Cô hỏi nhưng giọng điệu như đang đe doạ, Thiên Bắc cười trừ thú thật.

– Lần đầu tiên thấy em, tim anh đập nhanh hơn một chút.

– Vậy sao lúc em theo đuổi anh không đáp lại, bày đặt lạnh nhạt với em.

– Được người khác theo đuổi tất nhiên anh phải ra vẻ chứ.

– Anh giỏi lắm, vậy bây giờ anh có hối hận không?

– Điều anh hối duy nhất hận nhất chính là trách lầm em.

Cô không muốn nhắc lại chuyện đã qua nên dừng đề tài này, ngồi với anh thêm vài phút rồi về phòng. Chuyện tình cảm nhiều khi thật khó nói, lúc nhiệt tình theo đuổi thì đối phương không rung động, lúc xem nhau như kẻ thù thì lại phải lòng nhau.

– Tránh ra, không được lại gần tôi, không được đến đây.

– Là mẹ mà con, là mẹ đây Mỹ Lệ.

– Mẹ?

Người đang ngồi trên giường nghệt mặt ra rồi bỗng lắc đầu kịch liệt.

– Không phải, bà đừng tới đây, bà không phải mẹ tôi.

– Được được, mẹ không tới nữa con đừng tức giận.

Mỹ Lệ vơ cái gối ném về phía người phụ nữ đang khổ sở rơm rớm nước mắt, hoảng loạn nấp trong chăn chỉ ló đôi mắt ra. Giữ ở nhà thì sợ bệnh tình của con sẽ nặng thêm nhưng đưa đến đây vô tình làm Mỹ Lệ cảm thấy lạc lõng như bị bỏ rơi, ngay cả mẹ mình cũng nhận không ra. Trong đầu cô ta chỉ nhớ đến một người, lúc nào cũng gào thét gọi tên.

– Thiên Bắc, anh ta đâu rồi, sao anh lại đối xử với tôi như vậy, bảo anh ta đến đây ngay.

– Thiên Bắc mất rồi, yên tâm nhé con gái, sẽ không ai làm con tổn thương nữa.

– Thật sao? Anh ta mất rồi?

– Thật.

– Bà không lừa tôi chứ?

– Sao mẹ có thể lừa con được.

Mỹ Lệ đang ngơ ngác bỗng bật cười phá lên, nụ cười không phải là vui mừng cũng chẳng có đau buồn mà là nhẹ nhõm như buông được một thứ gì đó. Ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mắt, lặp đi lặp lại lời mà người phụ nữ kia vừa nói.

– Đúng rồi, sao mẹ có thể lừa con được. Mẹ không lừa con… Thiên Bắc đã mất rồi.

– Mẹ đón con về nhà nhé.

– Về nhà, con muốn về nhà. Con phải về, ở đây lạnh lẽo lắm.

– Được được, chúng ta cùng về.

Thiên Bắc đứng sau cánh cửa, hít một hơi thật chậm rồi cất bước. Có những người ôm lấy hận thù rồi tự làm bản thân thương tích đầy mình, may mắn là anh đã dừng lại kịp lúc nhưng Mỹ Lệ thì không. Cô ta giống như một đứa trẻ cười nói ngây ngô, không còn sự tồn tại của anh trong tâm trí nên rất vui vẻ. Chính Thiên Bắc gợi ý với mẹ Mỹ Lệ, nói anh đã mất để cô ta buông bỏ, gia đình có điều kiện nên Mỹ Lệ sẽ sang nước ngoài, thời gian tới có thể cô ta sẽ không sống ở đây nữa. Đoạn video mà đám đàn em của Phúc quay lại anh đã xoá, mỗi người trở về một cuộc sống như trước, có người vui nhưng cũng có người buồn.

– Sáng nay anh đến bệnh viện gặp Mỹ Lệ hả?

– Ừ. Cô ta xuất viện rồi.

– Mỹ Lệ vẫn vậy à anh?

Cái gật đầu của Thiên Bắc làm Quế Anh cảm thấy hơi buồn, dẫu sao cô cũng mong Mỹ Lệ sẽ trở lại bình thường và bắt đầu một cuộc mới. Cô không hận ai hết, sai lầm của người nào thì người đó sửa, còn sửa được hay không thì tuỳ vào bản thân họ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Còn Đau Là Còn Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook