Chương 211: Ánh lệ
Thập Tam Xuân
15/07/2013
Sau hoa viên
Hoàng hôn rực rỡ, ánh mặt trời phía chân trời đỏ rực như lửa
Sau hoa viên ngoài bọn họ thì không còn ai khác, bốn phía im ắng, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng chim nhỏ vỗ cánh bay lên
Triệu Hi Thành đi vào hoa viên thì lập tức quay lưng về phía Chu Thiến, đứng ở trước một bụi hoa, xung quanh là bóng hoa lay động, anh nhìn chằm chằm vào những đóa hoa đang nở như thể mục đích anh đến đây chỉ là để ngắm hoa thôi vậy
Chu Thiến đi đến bên cạnh, hít sâu một hơi, trong lòng có chút lo lắng, phải nói chuyện kì quái đó ra, thực sự cần không ít dũng khí. Cô nhẹ nhàng nói:
- Triệu tiên sinh…
Đúng lúc này, Triệu Hi Thành đột nhiên xoay người lại cắt lời cô:
- Chờ đã, Chu tiểu thư
Anh quay người lại khiến khoảng cách giữa hai người kéo gần, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào nhau. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ mái tóc, đôi mắt, thậm chí là đôi lông mày của anh, khiến cho vẻ tuấn mỹ của anh trở nên đặc biệt yêu dã.
Chu Thiến nhìn anh mà tim đập loạn
Nhưng cô lại không biết, lúc này trong mắt Triệu Hi Thành cô cũng có một vẻ xinh đẹp khác thường. Cô quay lưng về phía ánh sáng, ánh mặt trời ánh lên xung quanh người cô, mái tóc ánh vàng có chút chói mắt. Đôi mắt cô thâm sâu như giếng không thấy đáy, lẳng lặng nhìn anh như có hàng vạn lời muốn nói nhưng không thể nói hết.
Chính là ánh mắt này mà khiến tim anh như bị khóa chặt, khiến anh muốn tìm hiểu đến nơi sâu thẳm trái tim cô
Ánh mắt Triệu Hi Thành dần trở nên nhu hòa
Nhưng đột nhiên trong lòng như có một giọng nói với anh: Không được! Triệu Hi Thành, mày không vượt qua được chút khảo nghiệm, không vượt qua được sự dụ hoặc của người sao? Anh đau khổ nhắm mắt lại, giọng nói kia vẫn lởn vởn trong đầu: Nhớ đến Thiệu Lâm, nhớ đến Thiệu Lâm đi. Người con gái yêu mày đến chết, mày thực sự muốn để người con gái khác thay thế vị trí của cô ấy? Cắt đứt đi, nhân lúc còn sớm, mau cắt đứt đi!
Lúc mở mắt lại, đôi mắt Triệu Hi Thành đã hồi phục lại sự tỉnh táo
Anh nhìn cô, nhẹ nhàng, chậm rãi mà chân thành nói:
- Chu tiểu thư, xin lỗi, tôi muốn sa thải cô!
Chu Thiến giật mình, cô nghĩ mình chắc đã nghe nhầm, hai mắt nhìn anh chăm chú, khó tin mà hỏi lại:
- Triệu tiên sinh, anh… nói gì cơ?
Bốn phía im ắng, cho nên mọi âm thanh như đều biến mất trong chớp mắt
Triệu Hi Thành nhìn trông bình tĩnh nhưng đáy lòng như có thủy triều dâng, mọi cảm xúc phức tạp, chua sót đều dâng lên.
Giọng của anh rất rõ ràng, cũng rất lạnh nhạt như không chút tình cảm:
- Chu tiểu thư, ý tôi là, Triệu gia chúng tôi không cần cô nữa, ngày mai cô rời khỏi đây đi
Chu Thiến như bị sét đánh, ngây ngốc đứng đó
Anh… anh nói gì cơ?
Chu Thiến ngẩn ngơ nhìn Triệu Hi Thành, những lời đã chuẩn bị hoàn toàn bị anh làm cho lộn xộn, thậm chí cô không nhớ nổi cô định nói gì. Lúc này trong đầu cô hoàn toàn bị nỗi sợ hãi chiếm cứ, trong nháy mắt, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ
- Vì sao?
Chu Thiến nhìn anh, trong mắt là sự khó hiểu, bối rối, mơ hồ:
- Triệu tiên sinh, đây là vì sao? Là tôi làm sai cái gì sao?
Sự bối rối của cô khiến anh mềm lòng nhưng vừa nghĩ đến mục đích của bản thân thì Triệu Hi Thành không thể không cứng rắn:
- Không, cô không làm sai gì cả, ngược lại cô làm rất tốt. Điểm này tôi sẽ thưởng thêm cho cô. Chỉ là tháng sau tôi sẽ đưa Thế Duy đi nhà trẻ, không còn cần đến cô nữa
Không còn cần cô nữa….
Tim Chu Thiến đau như dao cắt, thì ra từ đầu tới cuối, trong mắt anh cô chỉ là người làm của Triệu gia, bảo đến thì đến, đuổi đi thì đi…
Triệu Hi Thành nhìn sắc mặt cô tái mét lại trong chốc lát, lòng như bị kim châm, anh hận không thể lập tức bước đến bên cô.
Anh muốn khẽ an ủi cô, trời mới biết anh phải mất bao nhiêu sức lực để ngăn chặn nỗi xúc động này lại.
Anh thầm kinh hãi, trong lòng anh cô đã quan trọng đến thế rồi sao
- Nhưng mọi người chẳng phải đã nói là phải 2,3 tháng nữa mới đưa Thế Duy đi nhà trẻ sao?
Là cái gì khiến anh đổi ý?
Vội vã đuổi cô đi như thế?
- Chu tiểu thư, cô cảm thấy tôi có cần phải giải thích chuyện này với cô không?
Bàn tay sau lưng Triệu Hi Thành nắm chặt lại. Sắc mặt Chu Thiến cũng càng lúc càng tái nhợt. Đúng, Đúng là không cần, trong lòng anh, ngay cả một lời giải thích cũng là không đáng
Mặt trời dần dần biến mất ở cuối chân trời, ánh nắng cuối cùng cũng bị màn đêm nuốt chửng. Ánh trăng lặng lẽ hiện lên, tản ra ánh sáng nhu hòa, bao phủ lên cảnh vật trong hoa viên
Triệu Hi Thành không muốn đối mặt với cô, trời mới biết cứ thế thì anh sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì nữa.
- Tốt lắm, cứ vậy đi, Chu tiểu thư, chút nữa tôi sẽ nói chuyện này với mẹ tôi, cô cũng về phòng chuẩn bị dần đi
Nói xong anh nhanh chóng xoay người, muốn nhanh chóng rời đi, rời khỏi người con gái khiến tâm hồn anh dậy sóng
- Chờ đã!
Phía sau, Chu Thiến lại đột nhiên mở miệng gọi anh lại, trong giọng nói có sức lực như lần đáng bạc cuối cùng, khiến anh run sợ.
Anh không thể không dừng bước nhưng không xoay người lại, ánh trăng rải lên người anh màu bàng bạc khiến anh có vẻ lạnh lùng khó nói
Chu Thiến nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên quyết:
- Vì sao. Vì sao đột nhiên lại như vậy? Triệu Hi Thành! Rõ ràng anh có cảm giác với tôi! Vì sao đột nhiên muốn tôi đi!
Triệu Hi Thành đau khổ nhắm mắt lại, vì sao, Chu Thiến? Vì sao em phải muốn biết rõ? Vì sao cố ép anh phải nói ra những lời lạnh lùng hơn?
Anh vô cùng không muốn làm tổn thương cô…
Anh chậm rãi xoay người, khuôn mặt cô biến mất trong bóng tối, mơ hồ không rõ. Cô đứng cách anh khoảng ba thước, bóng cây bao phủ cô khiến bóng dáng cô trở nên mơ hồ, vô cùng đau khổ. Triệu Hi Thành khó khăn mở miệng:
- Chu Thiến, tôi thừa nhận tôi từng động lòng với cô, bởi vì cô có chút giống với phu nhân đã qua đời của tôi. Nhưng cho dù là thế thì cô nghĩ rằng chúng ta có thể sao?
Anh thoáng dừng lại, cảm thấy không thở nổi, tim như bị bàn tay vô hình nắm lấy. Anh không nói gì nữa, tim như bị cào xé, đau đớn đến không thở nổi.
(Sắp nhờn với cả sự đau đớn, cào xé của các bạn rồi đó he)
Sau đó, anh lạnh lùng nói tiếp:
- Triệu Hi Thành tôi lấy vợ không phải chỉ cần động lòng là được. Thân phận, địa vị đều không thể thiếu. Chu Thiến, cô có gì? Cô dựa vào cái gì mà ở bên cạnh tôi? Cô bảo tôi phải giới thiệu với mọi người thế nào? Nói rằng đây là bảo mẫu nhà tôi? Cái này quá buồn cười! Chu Thiến, cô đừng ngây thơ quá, sự động lòng đó chẳng có ý nghĩa gì đâu!
Chu Thiến bước ra khỏi bóng cây, ánh trăng chậm rãi bao phủ lên người cô, lộ rõ khuôn mặt trắng bệch của cô, ánh mắt đau lòng và ánh lệ như ngọc lấp lánh trong mắt
Cô đi từng bước, vô cùng kiên định đi đến bên anh rồi dừng lại trước mặt anh. Cô dựa vào anh rất gần, có lẽ vì đứng đây có thể nhìn rõ được vẻ mặt của anh
Cô ngẩng đầu, tóc cô, lông mi cô đều ánh lên ánh bạc, nước mắt của cô tựa như ánh sao trên trời.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt đẫm lệ đó, sự đau xót trong mắt cô đâm thẳng vào lòng anh. Cô nhẹ nhàng nói, giọng run run:
- Nếu em nói em yêu anh… Triệu Hi Thành, nếu em nói em yêu anh thì cũng là chuyện vô nghĩa sao?
Hoàng hôn rực rỡ, ánh mặt trời phía chân trời đỏ rực như lửa
Sau hoa viên ngoài bọn họ thì không còn ai khác, bốn phía im ắng, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng chim nhỏ vỗ cánh bay lên
Triệu Hi Thành đi vào hoa viên thì lập tức quay lưng về phía Chu Thiến, đứng ở trước một bụi hoa, xung quanh là bóng hoa lay động, anh nhìn chằm chằm vào những đóa hoa đang nở như thể mục đích anh đến đây chỉ là để ngắm hoa thôi vậy
Chu Thiến đi đến bên cạnh, hít sâu một hơi, trong lòng có chút lo lắng, phải nói chuyện kì quái đó ra, thực sự cần không ít dũng khí. Cô nhẹ nhàng nói:
- Triệu tiên sinh…
Đúng lúc này, Triệu Hi Thành đột nhiên xoay người lại cắt lời cô:
- Chờ đã, Chu tiểu thư
Anh quay người lại khiến khoảng cách giữa hai người kéo gần, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào nhau. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ mái tóc, đôi mắt, thậm chí là đôi lông mày của anh, khiến cho vẻ tuấn mỹ của anh trở nên đặc biệt yêu dã.
Chu Thiến nhìn anh mà tim đập loạn
Nhưng cô lại không biết, lúc này trong mắt Triệu Hi Thành cô cũng có một vẻ xinh đẹp khác thường. Cô quay lưng về phía ánh sáng, ánh mặt trời ánh lên xung quanh người cô, mái tóc ánh vàng có chút chói mắt. Đôi mắt cô thâm sâu như giếng không thấy đáy, lẳng lặng nhìn anh như có hàng vạn lời muốn nói nhưng không thể nói hết.
Chính là ánh mắt này mà khiến tim anh như bị khóa chặt, khiến anh muốn tìm hiểu đến nơi sâu thẳm trái tim cô
Ánh mắt Triệu Hi Thành dần trở nên nhu hòa
Nhưng đột nhiên trong lòng như có một giọng nói với anh: Không được! Triệu Hi Thành, mày không vượt qua được chút khảo nghiệm, không vượt qua được sự dụ hoặc của người sao? Anh đau khổ nhắm mắt lại, giọng nói kia vẫn lởn vởn trong đầu: Nhớ đến Thiệu Lâm, nhớ đến Thiệu Lâm đi. Người con gái yêu mày đến chết, mày thực sự muốn để người con gái khác thay thế vị trí của cô ấy? Cắt đứt đi, nhân lúc còn sớm, mau cắt đứt đi!
Lúc mở mắt lại, đôi mắt Triệu Hi Thành đã hồi phục lại sự tỉnh táo
Anh nhìn cô, nhẹ nhàng, chậm rãi mà chân thành nói:
- Chu tiểu thư, xin lỗi, tôi muốn sa thải cô!
Chu Thiến giật mình, cô nghĩ mình chắc đã nghe nhầm, hai mắt nhìn anh chăm chú, khó tin mà hỏi lại:
- Triệu tiên sinh, anh… nói gì cơ?
Bốn phía im ắng, cho nên mọi âm thanh như đều biến mất trong chớp mắt
Triệu Hi Thành nhìn trông bình tĩnh nhưng đáy lòng như có thủy triều dâng, mọi cảm xúc phức tạp, chua sót đều dâng lên.
Giọng của anh rất rõ ràng, cũng rất lạnh nhạt như không chút tình cảm:
- Chu tiểu thư, ý tôi là, Triệu gia chúng tôi không cần cô nữa, ngày mai cô rời khỏi đây đi
Chu Thiến như bị sét đánh, ngây ngốc đứng đó
Anh… anh nói gì cơ?
Chu Thiến ngẩn ngơ nhìn Triệu Hi Thành, những lời đã chuẩn bị hoàn toàn bị anh làm cho lộn xộn, thậm chí cô không nhớ nổi cô định nói gì. Lúc này trong đầu cô hoàn toàn bị nỗi sợ hãi chiếm cứ, trong nháy mắt, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ
- Vì sao?
Chu Thiến nhìn anh, trong mắt là sự khó hiểu, bối rối, mơ hồ:
- Triệu tiên sinh, đây là vì sao? Là tôi làm sai cái gì sao?
Sự bối rối của cô khiến anh mềm lòng nhưng vừa nghĩ đến mục đích của bản thân thì Triệu Hi Thành không thể không cứng rắn:
- Không, cô không làm sai gì cả, ngược lại cô làm rất tốt. Điểm này tôi sẽ thưởng thêm cho cô. Chỉ là tháng sau tôi sẽ đưa Thế Duy đi nhà trẻ, không còn cần đến cô nữa
Không còn cần cô nữa….
Tim Chu Thiến đau như dao cắt, thì ra từ đầu tới cuối, trong mắt anh cô chỉ là người làm của Triệu gia, bảo đến thì đến, đuổi đi thì đi…
Triệu Hi Thành nhìn sắc mặt cô tái mét lại trong chốc lát, lòng như bị kim châm, anh hận không thể lập tức bước đến bên cô.
Anh muốn khẽ an ủi cô, trời mới biết anh phải mất bao nhiêu sức lực để ngăn chặn nỗi xúc động này lại.
Anh thầm kinh hãi, trong lòng anh cô đã quan trọng đến thế rồi sao
- Nhưng mọi người chẳng phải đã nói là phải 2,3 tháng nữa mới đưa Thế Duy đi nhà trẻ sao?
Là cái gì khiến anh đổi ý?
Vội vã đuổi cô đi như thế?
- Chu tiểu thư, cô cảm thấy tôi có cần phải giải thích chuyện này với cô không?
Bàn tay sau lưng Triệu Hi Thành nắm chặt lại. Sắc mặt Chu Thiến cũng càng lúc càng tái nhợt. Đúng, Đúng là không cần, trong lòng anh, ngay cả một lời giải thích cũng là không đáng
Mặt trời dần dần biến mất ở cuối chân trời, ánh nắng cuối cùng cũng bị màn đêm nuốt chửng. Ánh trăng lặng lẽ hiện lên, tản ra ánh sáng nhu hòa, bao phủ lên cảnh vật trong hoa viên
Triệu Hi Thành không muốn đối mặt với cô, trời mới biết cứ thế thì anh sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì nữa.
- Tốt lắm, cứ vậy đi, Chu tiểu thư, chút nữa tôi sẽ nói chuyện này với mẹ tôi, cô cũng về phòng chuẩn bị dần đi
Nói xong anh nhanh chóng xoay người, muốn nhanh chóng rời đi, rời khỏi người con gái khiến tâm hồn anh dậy sóng
- Chờ đã!
Phía sau, Chu Thiến lại đột nhiên mở miệng gọi anh lại, trong giọng nói có sức lực như lần đáng bạc cuối cùng, khiến anh run sợ.
Anh không thể không dừng bước nhưng không xoay người lại, ánh trăng rải lên người anh màu bàng bạc khiến anh có vẻ lạnh lùng khó nói
Chu Thiến nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên quyết:
- Vì sao. Vì sao đột nhiên lại như vậy? Triệu Hi Thành! Rõ ràng anh có cảm giác với tôi! Vì sao đột nhiên muốn tôi đi!
Triệu Hi Thành đau khổ nhắm mắt lại, vì sao, Chu Thiến? Vì sao em phải muốn biết rõ? Vì sao cố ép anh phải nói ra những lời lạnh lùng hơn?
Anh vô cùng không muốn làm tổn thương cô…
Anh chậm rãi xoay người, khuôn mặt cô biến mất trong bóng tối, mơ hồ không rõ. Cô đứng cách anh khoảng ba thước, bóng cây bao phủ cô khiến bóng dáng cô trở nên mơ hồ, vô cùng đau khổ. Triệu Hi Thành khó khăn mở miệng:
- Chu Thiến, tôi thừa nhận tôi từng động lòng với cô, bởi vì cô có chút giống với phu nhân đã qua đời của tôi. Nhưng cho dù là thế thì cô nghĩ rằng chúng ta có thể sao?
Anh thoáng dừng lại, cảm thấy không thở nổi, tim như bị bàn tay vô hình nắm lấy. Anh không nói gì nữa, tim như bị cào xé, đau đớn đến không thở nổi.
(Sắp nhờn với cả sự đau đớn, cào xé của các bạn rồi đó he)
Sau đó, anh lạnh lùng nói tiếp:
- Triệu Hi Thành tôi lấy vợ không phải chỉ cần động lòng là được. Thân phận, địa vị đều không thể thiếu. Chu Thiến, cô có gì? Cô dựa vào cái gì mà ở bên cạnh tôi? Cô bảo tôi phải giới thiệu với mọi người thế nào? Nói rằng đây là bảo mẫu nhà tôi? Cái này quá buồn cười! Chu Thiến, cô đừng ngây thơ quá, sự động lòng đó chẳng có ý nghĩa gì đâu!
Chu Thiến bước ra khỏi bóng cây, ánh trăng chậm rãi bao phủ lên người cô, lộ rõ khuôn mặt trắng bệch của cô, ánh mắt đau lòng và ánh lệ như ngọc lấp lánh trong mắt
Cô đi từng bước, vô cùng kiên định đi đến bên anh rồi dừng lại trước mặt anh. Cô dựa vào anh rất gần, có lẽ vì đứng đây có thể nhìn rõ được vẻ mặt của anh
Cô ngẩng đầu, tóc cô, lông mi cô đều ánh lên ánh bạc, nước mắt của cô tựa như ánh sao trên trời.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt đẫm lệ đó, sự đau xót trong mắt cô đâm thẳng vào lòng anh. Cô nhẹ nhàng nói, giọng run run:
- Nếu em nói em yêu anh… Triệu Hi Thành, nếu em nói em yêu anh thì cũng là chuyện vô nghĩa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.