Chương 132
Thập Tam Xuân
13/07/2013
ột buổi chiều, đang thực hành thì một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen đi đến tìm Chu Thiến.
Ông thấy Chu Thiến, câu đầu tiên là:
- Triệu phu nhân, chủ tịch đang trên xe, đợi dưới lầu, ông muốn gặp cô
Chu Thiến ngây ra một hồi mới phản ứng lại, thì ra ông ta nhắc đến Triệu lão gia. Ông nếu đã tìm đến đây thì xem ra chuyện cô học ở đây ông đã biết. Chu Thiến không cần nghĩ cũng biết ông đến tìm mình là vì chuyện gì. Cô tuy rất không muốn nghe ông nói chuyện này nhưng thế nào đi nữa thì ông vẫn là cha của Triệu Hi Thành, cũng không thể không vì anh.
Chu Thiến xin phép giáo viên rồi đi theo người đàn ông kia xuống lầu
Xuống lầu đã thấy một chiếc xe limo dài màu đen. Người đàn ông kia mở cửa xe cho cô, Chu Thiến lên xe, ngồi đối diện Triệu lão gia
- Cha. Chu Thiến chào
Khoang xe rộng rãi mà thoải mái, trong không khí có mùi hương khiến người ta có cảm giác thoải mái. Triệu Quốc Xương ngồi phía sau xe, mặt âm trầm nhìn cô, môi mím chặt, ánh mắt tràn ngập sự tức giận.
Chu Thiến coi như không thấy điều này, chỉ mỉm cười nhìn ông
Triệu Quốc Xương hừ một tiếng, nhìn lái xe nói:
- Về nhà lớn trước
Xe vững vàng chuyển động, dọc đường đi Triệu Quốc Xương vẫn luôn yên lặng, sắc mặt rất khó coi. Chu Thiến cũng không sốt ruột, thỉnh thoảng cô lại nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh, cũng yên lặng không lên tiếng. Cuối cùng, vẫn là Triệu Quốc Xương mở miệng trước:
- Con có biết cha tìm con vì chuyện gì không?
Chu Thiến gật đầu:
- Con biết
- Vậy chắc con hiểu ý của ta?
- Con biết
- Tốt lắm
Sắc mặt Triệu lão gia hơi hòa hoãn lại
- Con mau chuyển về nhà lớn ở, không được đến trường học kia nữa
Tất cả đều là giọng ra lệnh
Xe dần về đến nhà lớn
Chu Thiến nhìn cánh cổng sắt khắc hoa to càng lúc càng gần kia, ở đó, cô cũng từng có một đoạn thời gian rất vui vẻ, hạnh phúc.
Triệu Quốc Xương nói:
- Vốn cha không muốn xen vào chuyện của các con nữa nhưng con cũng hơi quá đáng rồi. Con vẫn là con dâu nhà họ Triệu thì làm gì cũng phải biết chừng mực, không thể làm mất mặt Triệu gia được. Giờ chuyện của Văn Phương đã qua, con đừng làm loạn nữa, chuyển về nhà đi
Con và con dâu cãi cọ, con dâu về nhà mẹ đẻ vốn cũng không phải chuyện ông muốn nhúng tay vào. Theo ông thấy, Thiệu Lâm chẳng qua chỉ là làm cao chút thôi, qua một thời gian sẽ tự khắc trở về, chỉ là con mình quá vô dụng, đã lâu như vậy cũng không thu phục được vợ mình. Tự mình đón con dâu về, chuyện như cổ vũ con dâu này vốn ông sẽ không làm, điều này với ông mà nói cũng là một chuyện rất mất mặt
Nhưng lời đồn trong công ty về Triệu Hi Thành càng lúc càng nhiều, truyền càng lúc càng xa. Con thứ thì cũng bỏ nhà đi mà theo đuổi giấc mộng khỉ gió gì đó, giờ Thiệu Lâm lại thế này. Nay các đồng nghiệp đều chê cười sau lưng, đối thủ chốn thương trường còn cố ý nhắc tới chuyện này trước mặt ông khiến ông thấy rất mất mặt. Ông là người cực chú trọng thể diện, sao có thể chịu được điều này. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành tạm đi khuyên Thiệu Lâm về nhà trước, bình ổn bớt những tin đồn.
Theo ông thấy, giờ con của Văn Phương đã chẳng còn, vấn đề mấu chốt chẳng còn tồn tại, mình lại bất chấp thể diện đi đón Thiệu Lâm, Thiệu Lâm hẳn là phải nghe theo sự sắp đặt của mình mới đúng
Nhưng ông lại nghe rất rõ ràng câu nói dịu dàng của Thiệu Lâm truyền đến từ phía sau:
- Cha, con không muốn bỏ qua việc học tập bây giờ, con không những muốn học, hơn nữa về sau con cũng muốn làm công việc này, cho nên con không thể đồng ý với cha được
Triệu Quốc Xương đang xuống xe, nghe được cô nói câu này thì quay phắt người giận giữ nhìn cô, tốc độ nhanh đến thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, cũng may lái xe ở bên đỡ lại kịp. Ông đứng vững người rồi, mặt tái xanh nhìn Chu Thiến:
- Con nói cái gì? Nhắc lại lần nữa.
***
Đại sảnh Triệu gia, Triệu phu nhân và Triệu lão gia ngồi trên sô pha, Chu Thiến đứng trước bọn họ. Sắc mặt Triệu lão gia rất khó coi, Triệu phu nhân ở bên cạnh châm trà rót nước cho ông. Triệu phu nhân nhìn Chu Thiến, vẻ mặt vui mừng:
- Trở về là tốt rồi, chuyện đã qua, con cũng đừng giận nữa, giờ trong nhà lạnh lẽo vắng vẻ, chẳng giống cái nhà gì cả
Triệu lão gia tử lại hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nếu muốn trở về thì phải an an phận phân mà làm con dâu Triệu gia, những chuyện náo loạn này dẹp hết đi cho cha
Chu Thiến vốn định nói cô còn không muốn về nhưng vừa nghĩ đến thời gian này Hi Thành vẫn luôn cố gắng thì cảm thấy không thể lại dùng tính cách của mình để xử lý việc này, khiến quan hệ với Triệu lão gia trở nên căng thẳng, với cô và Hi Thành mà nói thì có gì tốt? Cô quyết định kiên nhẫn giảng giải, thuyết phục bọn họ, để cho bọn họ chấp nhận chuyện này.
Nhưng cô chịu thuyết phục cũng không có nghĩa rằng cô sẽ khuất phục. Bất kể là vì ai, nguyên tắc đã định thì phải kiên trì
Cho nên cô đi đến bên cạnh bọn họ, đón lấy chén trà trong tay người hầu, tự mình đưa cho Triệu lão gia. Động tác này thực sự khiến hai người bất ngờ. Triệu lão gia hi vọng con dâu sẽ nghe lời nhưng qua chuyện lần trước ông cũng hiểu tính cách của cô, biết cô không phải là người dễ dàng khuất phục. Hàng động đột ngột này của cô thật sự khiến ông khó hiểu, chỉ lạnh lùng nhìn cô
Sắc mặt Triệu phu nhân thì lại rất vui mừng, lòng thầm thở phào, bà thấy hai người có xung đột, rất sợ Thiệu Lâm lại như lần trước mà chống đối chồng, như vậy chuyện sẽ chỉ càng rắc rối, không còn đường cứu vãn. Thiệu Lâm chịu làm thế này, có thể thấy cô vẫn còn để ý đến Hi Thành
Chu Thiến đưa chén trà trong tay cho Triệu lão gia. Ông yên lặng tiếp nhận. Chu Thiến cúi đầu, rất bình tĩnh, rất thành khẩn nói:
- Cha, con biết, thân là con dâu Triệu gia không nên làm những chuyện khiến Triệu gia mất mặt nhưng con chỉ là làm việc con muốn làm, không phải là trộm cắp giết người, con cũng chẳng biết điều đó thì có gì là mất mặt
Giọng cô hòa hoãn lại có cả sự bình tĩnh. Rất ngạc nhiên, Triệu lão gia không tức giận, chỉ quả quyết nói:
- Con dâu Triệu gia ta còn phải đi ra ngoài làm công việc hầu hạ người sao. Nói thế cũng nghe được. Không được, con phải lập tức quay lại, không được đến trường học kia nữa
Triệu phu nhân đã hiểu được là chuyện gì xảy ra, bà biết, trong chuyện này, chồng bà sẽ không đổi ý. Con mình muốn vào làng giải trí cũng bị đuổi ra khỏi nhà thì sao ông lại chịu để con dâu ra ngoài làm việc. Stylist, nói thì thật hay, chẳng phải theo đuôi người ta mà trang điểm chọn quần áo cho người. Nếu có ngày nào đó Thiệu Lâm phục vụ mấy bà bạn mạt chược của bà thì mặt mũi bà để đi đâu nữa. Không được, chuyện này đúng là không thể để mặc con bé được
Vì thế, Triệu phu nhân ôn nhu nói:
- Thiệu Lâm, Triệu gia chúng ta nào cần con ra ngoài kiếm tiền. Con muốn cái gì thì có cái đó, căn bản không cần vất vả. Con cảm thấy nhàm chán thì có thể tham gia một số hoạt động xã giao, trong thành phố không thiếu các câu lạc bộ, cuộc sống sẽ thoải mái, thú vị hơn con cần gì vất vả đi kiếm chút tiền đó, còn chẳng đủ mua một bộ quần áo
Với suy nghĩ của Thiệu Lâm, Triệu phu nhân quả thực không thể hiểu nổi
- Con chỉ là muốn làm công việc mà con thích, như vậy con sẽ cảm thấy sống có ý nghĩa, tiền lương trong mắt cha mẹ tuy rằng chẳng đáng gì nhưng với con mà nói, tiền tự tay mình kiếm được luôn rất có ý nghĩa. Hơn nữa con dùng kiến thức chuyện nghiệp của con phục vụ người khác đổi lấy thù lao chẳng phải là chuyện gì mất mặt. Con đang làm việc, đó là chuyện hợp tình hợp lý, con thấy rất bình thường. Cha mẹ, vì sao hai người lại cho rằng đó là mất mặt? Là vì kiếm được ít tiền sao? Nhưng tiền tài phải từ không đến có, từ ít đến nhiều. Hay vì con làm ngành dịch vụ? Nhưng cha ơi, công ty của cha cũng có khách sạn, khách sạn, khu resort chẳng phải là dịch vụ sao? Có gì dọa người, có gì mất mặt?
Chu Thiến nói một hồi, có đạo lý cũng rất rõ ràng, đương nhiên là có lý do của cô. Nhưng trong cuộc sống có một số việc rất khó nói. Đúng vậy, ngành dịch vụ không mất mặt nhưng ông là sếp tổng, còn cô thì phục vụ cho người khác, có thể đánh đồng sao? Xã hội bây giờ chỉ dùng tiền tài, địa vị mà luận phẩm chất, miệng nói thì hay lắm nhưng trong mắt người khác chỉ đến vậy mà thôi, nào có thể vì những lời nói hợp tình hợp lý của cô mà thay đổi suy nghĩ của người khác
Triệu Quốc Xương đau đầu, vì sao con nhà người khác đều theo khuôn phép mà con nhà mình lại như vậy tất cả lượt? Ông không có kiên nhẫn dài dòng với cô, ông bình tĩnh nói lâu như vậy đã là quá nể mặt cô rồi, đổi lại làm con mình, sớm đã được hai cái tát cho tỉnh người
Ông đập mạnh chén trà lên bàn, giận đến tái mặt, nói:
- Dù sao cũng không được, con thân là con dâu Triệu gia, con phải thích ứng với cuộc sống Triệu gia, chuyện này, không thương lượng! Nếu con cứ cố chấp thì cũng chỉ có một kết quả. Triệu gia không cần đứa con dâu làm trò cười cho thiên hạ
Vừa dứt lời, một giọng nói mạnh mẽ chen ngang
- Chuyện này, con ủng hộ Thiệu Lâm
Mọi người quay đầu nhìn lại đã thấy Triệu Hi Thành đang từ cửa đi vào. Anh bước đến bên Chu Thiến, đầu tiên khẽ vỗ vỗ tay cô, cảm giác đầy an ủi, sẻ chia. Chu Thiến quay đầu nhìn anh, tiếp xúc đến ánh mắt đầy ý trấn an của anh mà lòng thoải mái đi nhiều, cũng bình tĩnh lại.
Triệu lão gia lại bật dậy, nhìn Triệu Hi Thành cả giận nói:
- Mày nói cái gì?
Triệu Hi Thành nhìn cha mình, gằn từng tiếng mà nói:
- Con đã biết quyết định của của Thiệu Lâm từ lâu, con vẫn luôn ủng hộ cô ấy, con không phản đối cô ấy làm như vậy, cho nên cha à, con cũng mong cha sẽ hiểu
Triệu Quốc Xương nổi trận lôi đình:
- Đồ vô liêm sỉ. Mày khiến người khác chê cười còn chưa đủ nhiều sao? Còn muốn gây chuyện nữa? Mày không biết xấu hổ nhưng tao còn cần mặt mũi
- Cha à, cũng chỉ như chúng ta cần công việc để làm phong phú cuộc sống của mình, Thiệu Lâm sao không thể làm công việc mình thích? Thiệu Lâm gả đến Triệu gia chúng ta chứ cũng không phải bán mình cho Triệu gia ta. Cô ấy có thể làm chuyện mà cô ấy muốn, cô ấy thành khẩn thỉnh cầu cha mẹ hiểu là vì cô ấy tôn trọng cha mẹ chứ không phải cô ấy cần dựa dẫm vào Triệu gia chúng ta
Triệu Hi Thành nhìn về phía Chu Thiến, dùng ánh mắt kiêu ngạo, khen ngợi nhìn cô:
- Cho dù không dựa vào ai, Thiệu Lâm cũng có thể sống rất tốt, cho dù không cẩm y ngọc thực, nhà lầu xe hơi cô ấy cũng vẫn sẽ sống rất vui vẻ. Chỉ cần cô ấy cảm thấy vui vẻ, sống thoải mái, ý nghĩ của người khác con không quan tâm
Anh quay đầu nhìn về phía cha mình:
- Cho nên cha à, chuyện này cha đừng ngăn cản, cái này sẽ chẳng phải là đề tài để người ta nói mãi được, cha đừng để ý
Chu Thiến nghe anh nói mà lòng nóng lên, cảm giác cảm động, vui mừng vì được thấu hiểu, được ủng hộ dâng đầy trong lòng. Cô cúi đầu, mắt hơi nóng lên
Thời gian này, quyền uy của Triệu Quốc Xương liên tục bị khiêu khích sớm đã giận không thể nuốt trôi. Giờ đến ngay cả con lớn cũng không coi quyết định của ông ra gì, công nhiên khiêu chiến, điều này khiến cho ông rốt cuộc không thể chịu đựng được, cơn giận hoàn toàn bộc phát.
- Được… được
Ông gật đầu, mặt đỏ bừng, tức giận để cả người phát run:
- Chúng mày, một đám cứng đầu, không coi tao ra gì. Lời của tao cũng không nghe phải không
Triệu phu nhân đi đến bên người ông, vừa vuốt ngực cho ông vừa nói:
- Quốc Xương, đừng giận, bọn chúng không có ý này đâu
Sau đó lại nhìn phía Hi Thành và Chu Thiến:
- Các con còn không mau xin lỗi cha đi. Theo ý cha không được sao?
Triệu Hi Thành nhìn Chu Thiến một cái, trong đầu nhớ lại sự vui vẻ mỗi khi cô nhắc đến công việc, anh có lý do gì ép cô buông tha cho sự vui vẻ đó đây?
Lập tức anh lắc đầu nói:
- Mẹ, con không thể để Thiệu Lâm nhân nhượng chúng ta mãi được, cô ấy muốn có việc làm của mình cũng chẳng phải là chuyện quá đáng
Chu Thiến giữ chặt tay anh, khẽ nói với anh:
- Hi Thành, không cần nói nhiều nữa, cha đang nổi giận, chuyện này chúng ta sẽ nói sau
Những lời này bị Triệu Quốc Xương nghe được, ông cười lạnh vài tiếng:
- Không cần nữa. Chuyện chúng mày tao không quản nữa. Tao không có đứa con này, cũng không có con dâu như thế. Cút! Cút hết cho tao!
- Triệu phu nhân, chủ tịch đang trên xe, đợi dưới lầu, ông muốn gặp cô
Chu Thiến ngây ra một hồi mới phản ứng lại, thì ra ông ta nhắc đến Triệu lão gia. Ông nếu đã tìm đến đây thì xem ra chuyện cô học ở đây ông đã biết. Chu Thiến không cần nghĩ cũng biết ông đến tìm mình là vì chuyện gì. Cô tuy rất không muốn nghe ông nói chuyện này nhưng thế nào đi nữa thì ông vẫn là cha của Triệu Hi Thành, cũng không thể không vì anh.
Chu Thiến xin phép giáo viên rồi đi theo người đàn ông kia xuống lầu
Xuống lầu đã thấy một chiếc xe limo dài màu đen. Người đàn ông kia mở cửa xe cho cô, Chu Thiến lên xe, ngồi đối diện Triệu lão gia
- Cha. Chu Thiến chào
Khoang xe rộng rãi mà thoải mái, trong không khí có mùi hương khiến người ta có cảm giác thoải mái. Triệu Quốc Xương ngồi phía sau xe, mặt âm trầm nhìn cô, môi mím chặt, ánh mắt tràn ngập sự tức giận.
Chu Thiến coi như không thấy điều này, chỉ mỉm cười nhìn ông
Triệu Quốc Xương hừ một tiếng, nhìn lái xe nói:
- Về nhà lớn trước
Xe vững vàng chuyển động, dọc đường đi Triệu Quốc Xương vẫn luôn yên lặng, sắc mặt rất khó coi. Chu Thiến cũng không sốt ruột, thỉnh thoảng cô lại nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh, cũng yên lặng không lên tiếng. Cuối cùng, vẫn là Triệu Quốc Xương mở miệng trước:
- Con có biết cha tìm con vì chuyện gì không?
Chu Thiến gật đầu:
- Con biết
- Vậy chắc con hiểu ý của ta?
- Con biết
- Tốt lắm
Sắc mặt Triệu lão gia hơi hòa hoãn lại
- Con mau chuyển về nhà lớn ở, không được đến trường học kia nữa
Tất cả đều là giọng ra lệnh
Xe dần về đến nhà lớn
Chu Thiến nhìn cánh cổng sắt khắc hoa to càng lúc càng gần kia, ở đó, cô cũng từng có một đoạn thời gian rất vui vẻ, hạnh phúc.
Triệu Quốc Xương nói:
- Vốn cha không muốn xen vào chuyện của các con nữa nhưng con cũng hơi quá đáng rồi. Con vẫn là con dâu nhà họ Triệu thì làm gì cũng phải biết chừng mực, không thể làm mất mặt Triệu gia được. Giờ chuyện của Văn Phương đã qua, con đừng làm loạn nữa, chuyển về nhà đi
Con và con dâu cãi cọ, con dâu về nhà mẹ đẻ vốn cũng không phải chuyện ông muốn nhúng tay vào. Theo ông thấy, Thiệu Lâm chẳng qua chỉ là làm cao chút thôi, qua một thời gian sẽ tự khắc trở về, chỉ là con mình quá vô dụng, đã lâu như vậy cũng không thu phục được vợ mình. Tự mình đón con dâu về, chuyện như cổ vũ con dâu này vốn ông sẽ không làm, điều này với ông mà nói cũng là một chuyện rất mất mặt
Nhưng lời đồn trong công ty về Triệu Hi Thành càng lúc càng nhiều, truyền càng lúc càng xa. Con thứ thì cũng bỏ nhà đi mà theo đuổi giấc mộng khỉ gió gì đó, giờ Thiệu Lâm lại thế này. Nay các đồng nghiệp đều chê cười sau lưng, đối thủ chốn thương trường còn cố ý nhắc tới chuyện này trước mặt ông khiến ông thấy rất mất mặt. Ông là người cực chú trọng thể diện, sao có thể chịu được điều này. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành tạm đi khuyên Thiệu Lâm về nhà trước, bình ổn bớt những tin đồn.
Theo ông thấy, giờ con của Văn Phương đã chẳng còn, vấn đề mấu chốt chẳng còn tồn tại, mình lại bất chấp thể diện đi đón Thiệu Lâm, Thiệu Lâm hẳn là phải nghe theo sự sắp đặt của mình mới đúng
Nhưng ông lại nghe rất rõ ràng câu nói dịu dàng của Thiệu Lâm truyền đến từ phía sau:
- Cha, con không muốn bỏ qua việc học tập bây giờ, con không những muốn học, hơn nữa về sau con cũng muốn làm công việc này, cho nên con không thể đồng ý với cha được
Triệu Quốc Xương đang xuống xe, nghe được cô nói câu này thì quay phắt người giận giữ nhìn cô, tốc độ nhanh đến thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, cũng may lái xe ở bên đỡ lại kịp. Ông đứng vững người rồi, mặt tái xanh nhìn Chu Thiến:
- Con nói cái gì? Nhắc lại lần nữa.
***
Đại sảnh Triệu gia, Triệu phu nhân và Triệu lão gia ngồi trên sô pha, Chu Thiến đứng trước bọn họ. Sắc mặt Triệu lão gia rất khó coi, Triệu phu nhân ở bên cạnh châm trà rót nước cho ông. Triệu phu nhân nhìn Chu Thiến, vẻ mặt vui mừng:
- Trở về là tốt rồi, chuyện đã qua, con cũng đừng giận nữa, giờ trong nhà lạnh lẽo vắng vẻ, chẳng giống cái nhà gì cả
Triệu lão gia tử lại hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nếu muốn trở về thì phải an an phận phân mà làm con dâu Triệu gia, những chuyện náo loạn này dẹp hết đi cho cha
Chu Thiến vốn định nói cô còn không muốn về nhưng vừa nghĩ đến thời gian này Hi Thành vẫn luôn cố gắng thì cảm thấy không thể lại dùng tính cách của mình để xử lý việc này, khiến quan hệ với Triệu lão gia trở nên căng thẳng, với cô và Hi Thành mà nói thì có gì tốt? Cô quyết định kiên nhẫn giảng giải, thuyết phục bọn họ, để cho bọn họ chấp nhận chuyện này.
Nhưng cô chịu thuyết phục cũng không có nghĩa rằng cô sẽ khuất phục. Bất kể là vì ai, nguyên tắc đã định thì phải kiên trì
Cho nên cô đi đến bên cạnh bọn họ, đón lấy chén trà trong tay người hầu, tự mình đưa cho Triệu lão gia. Động tác này thực sự khiến hai người bất ngờ. Triệu lão gia hi vọng con dâu sẽ nghe lời nhưng qua chuyện lần trước ông cũng hiểu tính cách của cô, biết cô không phải là người dễ dàng khuất phục. Hàng động đột ngột này của cô thật sự khiến ông khó hiểu, chỉ lạnh lùng nhìn cô
Sắc mặt Triệu phu nhân thì lại rất vui mừng, lòng thầm thở phào, bà thấy hai người có xung đột, rất sợ Thiệu Lâm lại như lần trước mà chống đối chồng, như vậy chuyện sẽ chỉ càng rắc rối, không còn đường cứu vãn. Thiệu Lâm chịu làm thế này, có thể thấy cô vẫn còn để ý đến Hi Thành
Chu Thiến đưa chén trà trong tay cho Triệu lão gia. Ông yên lặng tiếp nhận. Chu Thiến cúi đầu, rất bình tĩnh, rất thành khẩn nói:
- Cha, con biết, thân là con dâu Triệu gia không nên làm những chuyện khiến Triệu gia mất mặt nhưng con chỉ là làm việc con muốn làm, không phải là trộm cắp giết người, con cũng chẳng biết điều đó thì có gì là mất mặt
Giọng cô hòa hoãn lại có cả sự bình tĩnh. Rất ngạc nhiên, Triệu lão gia không tức giận, chỉ quả quyết nói:
- Con dâu Triệu gia ta còn phải đi ra ngoài làm công việc hầu hạ người sao. Nói thế cũng nghe được. Không được, con phải lập tức quay lại, không được đến trường học kia nữa
Triệu phu nhân đã hiểu được là chuyện gì xảy ra, bà biết, trong chuyện này, chồng bà sẽ không đổi ý. Con mình muốn vào làng giải trí cũng bị đuổi ra khỏi nhà thì sao ông lại chịu để con dâu ra ngoài làm việc. Stylist, nói thì thật hay, chẳng phải theo đuôi người ta mà trang điểm chọn quần áo cho người. Nếu có ngày nào đó Thiệu Lâm phục vụ mấy bà bạn mạt chược của bà thì mặt mũi bà để đi đâu nữa. Không được, chuyện này đúng là không thể để mặc con bé được
Vì thế, Triệu phu nhân ôn nhu nói:
- Thiệu Lâm, Triệu gia chúng ta nào cần con ra ngoài kiếm tiền. Con muốn cái gì thì có cái đó, căn bản không cần vất vả. Con cảm thấy nhàm chán thì có thể tham gia một số hoạt động xã giao, trong thành phố không thiếu các câu lạc bộ, cuộc sống sẽ thoải mái, thú vị hơn con cần gì vất vả đi kiếm chút tiền đó, còn chẳng đủ mua một bộ quần áo
Với suy nghĩ của Thiệu Lâm, Triệu phu nhân quả thực không thể hiểu nổi
- Con chỉ là muốn làm công việc mà con thích, như vậy con sẽ cảm thấy sống có ý nghĩa, tiền lương trong mắt cha mẹ tuy rằng chẳng đáng gì nhưng với con mà nói, tiền tự tay mình kiếm được luôn rất có ý nghĩa. Hơn nữa con dùng kiến thức chuyện nghiệp của con phục vụ người khác đổi lấy thù lao chẳng phải là chuyện gì mất mặt. Con đang làm việc, đó là chuyện hợp tình hợp lý, con thấy rất bình thường. Cha mẹ, vì sao hai người lại cho rằng đó là mất mặt? Là vì kiếm được ít tiền sao? Nhưng tiền tài phải từ không đến có, từ ít đến nhiều. Hay vì con làm ngành dịch vụ? Nhưng cha ơi, công ty của cha cũng có khách sạn, khách sạn, khu resort chẳng phải là dịch vụ sao? Có gì dọa người, có gì mất mặt?
Chu Thiến nói một hồi, có đạo lý cũng rất rõ ràng, đương nhiên là có lý do của cô. Nhưng trong cuộc sống có một số việc rất khó nói. Đúng vậy, ngành dịch vụ không mất mặt nhưng ông là sếp tổng, còn cô thì phục vụ cho người khác, có thể đánh đồng sao? Xã hội bây giờ chỉ dùng tiền tài, địa vị mà luận phẩm chất, miệng nói thì hay lắm nhưng trong mắt người khác chỉ đến vậy mà thôi, nào có thể vì những lời nói hợp tình hợp lý của cô mà thay đổi suy nghĩ của người khác
Triệu Quốc Xương đau đầu, vì sao con nhà người khác đều theo khuôn phép mà con nhà mình lại như vậy tất cả lượt? Ông không có kiên nhẫn dài dòng với cô, ông bình tĩnh nói lâu như vậy đã là quá nể mặt cô rồi, đổi lại làm con mình, sớm đã được hai cái tát cho tỉnh người
Ông đập mạnh chén trà lên bàn, giận đến tái mặt, nói:
- Dù sao cũng không được, con thân là con dâu Triệu gia, con phải thích ứng với cuộc sống Triệu gia, chuyện này, không thương lượng! Nếu con cứ cố chấp thì cũng chỉ có một kết quả. Triệu gia không cần đứa con dâu làm trò cười cho thiên hạ
Vừa dứt lời, một giọng nói mạnh mẽ chen ngang
- Chuyện này, con ủng hộ Thiệu Lâm
Mọi người quay đầu nhìn lại đã thấy Triệu Hi Thành đang từ cửa đi vào. Anh bước đến bên Chu Thiến, đầu tiên khẽ vỗ vỗ tay cô, cảm giác đầy an ủi, sẻ chia. Chu Thiến quay đầu nhìn anh, tiếp xúc đến ánh mắt đầy ý trấn an của anh mà lòng thoải mái đi nhiều, cũng bình tĩnh lại.
Triệu lão gia lại bật dậy, nhìn Triệu Hi Thành cả giận nói:
- Mày nói cái gì?
Triệu Hi Thành nhìn cha mình, gằn từng tiếng mà nói:
- Con đã biết quyết định của của Thiệu Lâm từ lâu, con vẫn luôn ủng hộ cô ấy, con không phản đối cô ấy làm như vậy, cho nên cha à, con cũng mong cha sẽ hiểu
Triệu Quốc Xương nổi trận lôi đình:
- Đồ vô liêm sỉ. Mày khiến người khác chê cười còn chưa đủ nhiều sao? Còn muốn gây chuyện nữa? Mày không biết xấu hổ nhưng tao còn cần mặt mũi
- Cha à, cũng chỉ như chúng ta cần công việc để làm phong phú cuộc sống của mình, Thiệu Lâm sao không thể làm công việc mình thích? Thiệu Lâm gả đến Triệu gia chúng ta chứ cũng không phải bán mình cho Triệu gia ta. Cô ấy có thể làm chuyện mà cô ấy muốn, cô ấy thành khẩn thỉnh cầu cha mẹ hiểu là vì cô ấy tôn trọng cha mẹ chứ không phải cô ấy cần dựa dẫm vào Triệu gia chúng ta
Triệu Hi Thành nhìn về phía Chu Thiến, dùng ánh mắt kiêu ngạo, khen ngợi nhìn cô:
- Cho dù không dựa vào ai, Thiệu Lâm cũng có thể sống rất tốt, cho dù không cẩm y ngọc thực, nhà lầu xe hơi cô ấy cũng vẫn sẽ sống rất vui vẻ. Chỉ cần cô ấy cảm thấy vui vẻ, sống thoải mái, ý nghĩ của người khác con không quan tâm
Anh quay đầu nhìn về phía cha mình:
- Cho nên cha à, chuyện này cha đừng ngăn cản, cái này sẽ chẳng phải là đề tài để người ta nói mãi được, cha đừng để ý
Chu Thiến nghe anh nói mà lòng nóng lên, cảm giác cảm động, vui mừng vì được thấu hiểu, được ủng hộ dâng đầy trong lòng. Cô cúi đầu, mắt hơi nóng lên
Thời gian này, quyền uy của Triệu Quốc Xương liên tục bị khiêu khích sớm đã giận không thể nuốt trôi. Giờ đến ngay cả con lớn cũng không coi quyết định của ông ra gì, công nhiên khiêu chiến, điều này khiến cho ông rốt cuộc không thể chịu đựng được, cơn giận hoàn toàn bộc phát.
- Được… được
Ông gật đầu, mặt đỏ bừng, tức giận để cả người phát run:
- Chúng mày, một đám cứng đầu, không coi tao ra gì. Lời của tao cũng không nghe phải không
Triệu phu nhân đi đến bên người ông, vừa vuốt ngực cho ông vừa nói:
- Quốc Xương, đừng giận, bọn chúng không có ý này đâu
Sau đó lại nhìn phía Hi Thành và Chu Thiến:
- Các con còn không mau xin lỗi cha đi. Theo ý cha không được sao?
Triệu Hi Thành nhìn Chu Thiến một cái, trong đầu nhớ lại sự vui vẻ mỗi khi cô nhắc đến công việc, anh có lý do gì ép cô buông tha cho sự vui vẻ đó đây?
Lập tức anh lắc đầu nói:
- Mẹ, con không thể để Thiệu Lâm nhân nhượng chúng ta mãi được, cô ấy muốn có việc làm của mình cũng chẳng phải là chuyện quá đáng
Chu Thiến giữ chặt tay anh, khẽ nói với anh:
- Hi Thành, không cần nói nhiều nữa, cha đang nổi giận, chuyện này chúng ta sẽ nói sau
Những lời này bị Triệu Quốc Xương nghe được, ông cười lạnh vài tiếng:
- Không cần nữa. Chuyện chúng mày tao không quản nữa. Tao không có đứa con này, cũng không có con dâu như thế. Cút! Cút hết cho tao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.