Chương 237: Động đất
Thập Tam Xuân
15/07/2013
Chu Thiến và Khắc Y làm xong thì cùng phiên dịch đi ăn cơm. Lúc tới
gần khách sạn, Khắc Y đột nhiên nhớ ra còn một số tài liệu quên ở hội
trường, vốn định quay lại lấy nhưng Chu Thiến thấy vẻ mặt ông mệt mỏi
thì nói:
- Thầy cứ đi nghỉ ngơi trước đi, để em đi cũng được.
Khắc Y day day thái dương nói:
- Em chưa quen thì liệu có đi được không
- Không sao, em bảo anh Trương (người phiên dịch) đi cùng một chút là được
Khắc Y nhìn người phiên dịch, anh ta nói:
- Không sao, để tôi đưa cô ấy đi
Khắc Y thực sự mệt mỏi, gật gật đầu nói với Chu Thiến:
- Được, em đi cẩn thận, đi nhanh về nhanh!
- Thầy cứ yên tâm!
Đến khách sạn, Khắc Y xuống xe, Chu Thiến và phiên dịch lại quay về hội trường. Đến hội trường, phiên dịch đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, cúp máy rồi thì ngại ngùng nói với Chu Thiến:
- Chu tiểu thư, ngại quá, giờ tôi có chút việc phải đi trước, dù sao cũng đến đây rồi, cô có thể tự đi không?
Chu Thiến không muốn làm khó anh ta nên nói:
- Không sao, tôi tự tìm được, anh có việc thì cứ đi thôi
Lúc sắp đi phiên dịch dặn cô:
- Lúc về khách sạn cô chỉ cần đọc tên khách sạn hoặc đưa danh thiếp của khách sạn là được. Kyoto rất an ninh, cô đừng lo
Phiên dịch đi rồi, Chu Thiến dùng thẻ làm việc mà vào hội trường, lúc này trời đã tối muộn, trong hội trường ngoài nhân viên an ninh và nhân viên phải làm việc thêm thì cũng chẳng còn mấy người. Chu Thiến đi vào phòng làm việc lúc trước, tìm được tài liệu ở trên bàn, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên căn phòng chao đảo khiến người Chu Thiến bị đẩy bật qua chỗ khác, suýt thì ngã xuống. Cô vội vịn vào cạnh bàn, còn chưa đứng vững thì lại lảo đảo, thậm chí sự rung động còn lớn hơn lúc trước. Chu Thiến chỉ cảm thấy mọi thứ đều rung lên, cả căn phòng như con thuyền giữa sóng lớn. Bàn ghế đều di chuyển, rung động phát ra tiếng ầm ầm. Giấy trong văn phòng bay toán loạn.
Chu Thiến hoảng sợ mở to mắt, trong đầu hiện lên hai chữ: “Động đất”. Lòng cô hoảng sợ, chiếc bàn trước mặt không ngừng di động mà phát ra những âm thanh khủng bố. Chu Thiến hoàn toàn mất đi trọng tâm, cả người di động theo chiếc bàn, căn bản không thể đứng vững.
Ánh đèn sáng nhấp nháy, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát dồn dập, dường như hàng vạn người đang đổ ra đường, những tiếng la hét, than khóc. Chu Thiến không hiểu tiếng Nhật, nghe vậy lại càng thêm hoảng sợ.
Chu Thiến đối mặt với cơn động đất đáng sợ này, cô sợ hãi, thực sự sợ hãi. Cô chưa từng gặp phải tình huống này, hoàn toàn không biết phải làm sao. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đi ra ngoài! Cô muốn ra ngoài!
Nhưng cơn động đất vẫn còn tiếp tục, vách tường đã bị nứt ra. Lòng Chu Thiến càng thêm hoảng loạn, cô rất muốn kêu to, rất muốn cao giọng kêu “cứu mạng” nhưng họng như bị cái gì đó chẹn lại, không thể nói được gì. Cô nhìn chằm chằm về phía cửa, nghiến răng mà chạy qua.
Nhưng vừa đi được hai bước, sàn nhà lại như sóng trào mà rung lên, cô như con thuyền nhỏ giữa đại dương, hoàn toàn không có chỗ bám víu. Cô định vịn vào chiếc bàn nhưng bàn ghế lại đồ dồn về một phía khác. Cô muốn đứng lên nhưng lại hoàn toàn không thể. Động đất khiến mọi thứ rung động, ngay cả lục phủ ngũ tạng cô cũng như rung lên, vô cùng khó chịu.
Cô cắn răng mà chạy về phía cửa, dù là chết thì cô cũng phải đi ra ngoài. Cô không muốn chết một mình ở đây, chết ở nơi đất khách quê người, chết ở chỗ không có người thân, bạn bè. Cha còn ở quê chờ cô, sắp đến sinh nhật của Thế Duy, cô mua quà sinh nhật cho thằng bé nhưng còn chưa kịp tặng.
Còn cả Hi Thành, cà Hi Thành nữa… Nửa năm qua, mỗi đêm khuya cô đơn cô đều nhớ tới anh, trong giấc mộng cô luôn nhìn thấy bóng dáng của anh. Nếu lần này có thể sống sót, nếu lần này có thể sống sót…
Tôi không thể chết ở đây được! Tôi phải chạy ra! Tôi phải sống
Cô nghiến chặt răng chạy về phía trước, sức lực dồn vào tay thì mới có thể bò chậm trong cơn động đất này. Chỉ một lát, hai tay cô đã rớm máu. Nhưng cửa lớn đã ở ngay trước mặt, rất nhanh thôi là đã ra đến cửa rồi
Nhưng còn chưa kịp vui, lại ầm ầm một tiếng, tủ lớn bên cạnh rung lên rồi đổ xuống, chắn ngay chỗ cửa lớn.
Chu Thiến hận không thể khóc òa lên nhưng cô biết giờ không phải là lúc để khóc. Khe nứt trên tường càng lúc càng lan rộng, căn phòng có thể sập xuống bất cứ lúc nào, nếu không muốn bị chôn sống thì phải mau chóng tìm đường ra ngoài.
Chu Thiến vịn vào tủ mà đứng lên nhìn quanh. Ngoài cửa lớn còn có một cửa sổ lớn có thể chui ra được nhưng cửa sổ lại tít ở góc kia căn phòng, cách chỗ cô đứng vài thước, căn phòng thì đang rung lên như nhảy múa, cô có thể bình an chạy qua bên kia không?
Mặc kệ, thế nào cũng phải thử một lần, còn hơn là dây dưa để rồi bị chôn sống ở đây.
Chu Thiến lảo đảo đi về phía cửa sổ, chưa được hai bước, trên đầu đột nhiên có một mảnh vữa lớn nện xuống đầu, mắt Chu Thiến tối sầm lại rồi ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự
Cũng chẳng biết qua bao lâu, Chu Thiến nghe loáng thoáng có người gọi tên cô:
- Chu Thiến, Chu Thiến, em ở trong này sao?
Ban đầu giọng nói rất xa, nhưng càng lúc càng gần hơn như thể là ở ngay ngoài cửa. Ý thức của Chu Thiến dần dần tỉnh táo lại, cô chậm rãi đứng lên, cẩn thận lắng nghe.
- Chu Thiến, Chu Thiến…
Nước mắt Chu Thiến lập tức trào ra, bởi vì giọng nói này quá quen thuộc, giọng nói từng xuất hiện trong những giấc mơ đêm về của cô
Cô ngẩng đầu, đầu đau nhức, cô vừa sờ thì đã thấy tay đầy mái
Lúc này đã không còn động đất, mọi thứ đều bình ổn lại. Cửa sổ bị phá, ánh mặt trời theo khe hở tiến vào. Thì ra trời đã sáng! Cô hôn mê ở đây suốt một tối. Cô nhìn khe hở qua vách tường, nhẹ thở phào, cảm ơn trời đất, khi nãy tường không bị đổ nếu không cô đã bị chôn sống.
Bên ngoài, tiếng gào càng lúc càng lo lắng, Chu Thiến vội đáp:
- Em ở đây!
Vừa lên tiếng mới phát hiện yết hầu thực sự rất đau
Đám người bên ngoài nghe được tiếng của cô thì vội chạy đến bên cửa lớn, giọng nói đầy sự vui mừng:
- Chu Thiến, em ở bên trong sao?
- Đúng, em ở trong này, cửa bị chặn rồi, em không ra được.
- Thầy cứ đi nghỉ ngơi trước đi, để em đi cũng được.
Khắc Y day day thái dương nói:
- Em chưa quen thì liệu có đi được không
- Không sao, em bảo anh Trương (người phiên dịch) đi cùng một chút là được
Khắc Y nhìn người phiên dịch, anh ta nói:
- Không sao, để tôi đưa cô ấy đi
Khắc Y thực sự mệt mỏi, gật gật đầu nói với Chu Thiến:
- Được, em đi cẩn thận, đi nhanh về nhanh!
- Thầy cứ yên tâm!
Đến khách sạn, Khắc Y xuống xe, Chu Thiến và phiên dịch lại quay về hội trường. Đến hội trường, phiên dịch đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, cúp máy rồi thì ngại ngùng nói với Chu Thiến:
- Chu tiểu thư, ngại quá, giờ tôi có chút việc phải đi trước, dù sao cũng đến đây rồi, cô có thể tự đi không?
Chu Thiến không muốn làm khó anh ta nên nói:
- Không sao, tôi tự tìm được, anh có việc thì cứ đi thôi
Lúc sắp đi phiên dịch dặn cô:
- Lúc về khách sạn cô chỉ cần đọc tên khách sạn hoặc đưa danh thiếp của khách sạn là được. Kyoto rất an ninh, cô đừng lo
Phiên dịch đi rồi, Chu Thiến dùng thẻ làm việc mà vào hội trường, lúc này trời đã tối muộn, trong hội trường ngoài nhân viên an ninh và nhân viên phải làm việc thêm thì cũng chẳng còn mấy người. Chu Thiến đi vào phòng làm việc lúc trước, tìm được tài liệu ở trên bàn, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên căn phòng chao đảo khiến người Chu Thiến bị đẩy bật qua chỗ khác, suýt thì ngã xuống. Cô vội vịn vào cạnh bàn, còn chưa đứng vững thì lại lảo đảo, thậm chí sự rung động còn lớn hơn lúc trước. Chu Thiến chỉ cảm thấy mọi thứ đều rung lên, cả căn phòng như con thuyền giữa sóng lớn. Bàn ghế đều di chuyển, rung động phát ra tiếng ầm ầm. Giấy trong văn phòng bay toán loạn.
Chu Thiến hoảng sợ mở to mắt, trong đầu hiện lên hai chữ: “Động đất”. Lòng cô hoảng sợ, chiếc bàn trước mặt không ngừng di động mà phát ra những âm thanh khủng bố. Chu Thiến hoàn toàn mất đi trọng tâm, cả người di động theo chiếc bàn, căn bản không thể đứng vững.
Ánh đèn sáng nhấp nháy, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát dồn dập, dường như hàng vạn người đang đổ ra đường, những tiếng la hét, than khóc. Chu Thiến không hiểu tiếng Nhật, nghe vậy lại càng thêm hoảng sợ.
Chu Thiến đối mặt với cơn động đất đáng sợ này, cô sợ hãi, thực sự sợ hãi. Cô chưa từng gặp phải tình huống này, hoàn toàn không biết phải làm sao. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đi ra ngoài! Cô muốn ra ngoài!
Nhưng cơn động đất vẫn còn tiếp tục, vách tường đã bị nứt ra. Lòng Chu Thiến càng thêm hoảng loạn, cô rất muốn kêu to, rất muốn cao giọng kêu “cứu mạng” nhưng họng như bị cái gì đó chẹn lại, không thể nói được gì. Cô nhìn chằm chằm về phía cửa, nghiến răng mà chạy qua.
Nhưng vừa đi được hai bước, sàn nhà lại như sóng trào mà rung lên, cô như con thuyền nhỏ giữa đại dương, hoàn toàn không có chỗ bám víu. Cô định vịn vào chiếc bàn nhưng bàn ghế lại đồ dồn về một phía khác. Cô muốn đứng lên nhưng lại hoàn toàn không thể. Động đất khiến mọi thứ rung động, ngay cả lục phủ ngũ tạng cô cũng như rung lên, vô cùng khó chịu.
Cô cắn răng mà chạy về phía cửa, dù là chết thì cô cũng phải đi ra ngoài. Cô không muốn chết một mình ở đây, chết ở nơi đất khách quê người, chết ở chỗ không có người thân, bạn bè. Cha còn ở quê chờ cô, sắp đến sinh nhật của Thế Duy, cô mua quà sinh nhật cho thằng bé nhưng còn chưa kịp tặng.
Còn cả Hi Thành, cà Hi Thành nữa… Nửa năm qua, mỗi đêm khuya cô đơn cô đều nhớ tới anh, trong giấc mộng cô luôn nhìn thấy bóng dáng của anh. Nếu lần này có thể sống sót, nếu lần này có thể sống sót…
Tôi không thể chết ở đây được! Tôi phải chạy ra! Tôi phải sống
Cô nghiến chặt răng chạy về phía trước, sức lực dồn vào tay thì mới có thể bò chậm trong cơn động đất này. Chỉ một lát, hai tay cô đã rớm máu. Nhưng cửa lớn đã ở ngay trước mặt, rất nhanh thôi là đã ra đến cửa rồi
Nhưng còn chưa kịp vui, lại ầm ầm một tiếng, tủ lớn bên cạnh rung lên rồi đổ xuống, chắn ngay chỗ cửa lớn.
Chu Thiến hận không thể khóc òa lên nhưng cô biết giờ không phải là lúc để khóc. Khe nứt trên tường càng lúc càng lan rộng, căn phòng có thể sập xuống bất cứ lúc nào, nếu không muốn bị chôn sống thì phải mau chóng tìm đường ra ngoài.
Chu Thiến vịn vào tủ mà đứng lên nhìn quanh. Ngoài cửa lớn còn có một cửa sổ lớn có thể chui ra được nhưng cửa sổ lại tít ở góc kia căn phòng, cách chỗ cô đứng vài thước, căn phòng thì đang rung lên như nhảy múa, cô có thể bình an chạy qua bên kia không?
Mặc kệ, thế nào cũng phải thử một lần, còn hơn là dây dưa để rồi bị chôn sống ở đây.
Chu Thiến lảo đảo đi về phía cửa sổ, chưa được hai bước, trên đầu đột nhiên có một mảnh vữa lớn nện xuống đầu, mắt Chu Thiến tối sầm lại rồi ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự
Cũng chẳng biết qua bao lâu, Chu Thiến nghe loáng thoáng có người gọi tên cô:
- Chu Thiến, Chu Thiến, em ở trong này sao?
Ban đầu giọng nói rất xa, nhưng càng lúc càng gần hơn như thể là ở ngay ngoài cửa. Ý thức của Chu Thiến dần dần tỉnh táo lại, cô chậm rãi đứng lên, cẩn thận lắng nghe.
- Chu Thiến, Chu Thiến…
Nước mắt Chu Thiến lập tức trào ra, bởi vì giọng nói này quá quen thuộc, giọng nói từng xuất hiện trong những giấc mơ đêm về của cô
Cô ngẩng đầu, đầu đau nhức, cô vừa sờ thì đã thấy tay đầy mái
Lúc này đã không còn động đất, mọi thứ đều bình ổn lại. Cửa sổ bị phá, ánh mặt trời theo khe hở tiến vào. Thì ra trời đã sáng! Cô hôn mê ở đây suốt một tối. Cô nhìn khe hở qua vách tường, nhẹ thở phào, cảm ơn trời đất, khi nãy tường không bị đổ nếu không cô đã bị chôn sống.
Bên ngoài, tiếng gào càng lúc càng lo lắng, Chu Thiến vội đáp:
- Em ở đây!
Vừa lên tiếng mới phát hiện yết hầu thực sự rất đau
Đám người bên ngoài nghe được tiếng của cô thì vội chạy đến bên cửa lớn, giọng nói đầy sự vui mừng:
- Chu Thiến, em ở bên trong sao?
- Đúng, em ở trong này, cửa bị chặn rồi, em không ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.