Chương 225: Phòng hóa trang
Thập Tam Xuân
15/07/2013
Rèm cửa dày che đi ánh mặt trời bên ngoài, Chu Thiến đi tới mở rèm
cho ánh nắng chiếu vào. Cô cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Triệu Hi
Thành đang nhìn mình chăm chú khiến tim cô đập loạn. Cô hít sâu một hơi, chậm rãi quay người lại đối diện với anh:
- Triệu tiên sinh, cảm ơn anh. Cảm ơn anh chịu làm người mẫu giúp tôi. Anh giúp tôi một việc rất lớn, tôi thực sự rất cảm kích
Chu Thiến nhẹ nhàng nói, mỗi lời nói đều xuất phát từ tấm lòng của cô.
Triệu Hi Thành chậm rãi đi đến bên cô rồi dừng lại, ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên khuôn mặt của anh, đôi mắt đen láy phản chiếu ra ánh sáng trong suốt.
Anh lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, hai mắt như có ngàn vạn lời muốn nói. Tim Chu Thiến đập loạn, lòng thoáng chờ mong, anh muốn nói gì với cô sao?
Nhưng đúng lúc này, Triệu Hi Thành lại cúi đầu, bâng quơ nói:
- Không có gì, chỉ là tiện tay mà làm thôi, lúc trước cô chăm sóc Thế Duy hết lòng, tôi giúp cô một chút cũng là điều nên làm.
- À!
Thì ra là vậy… Lòng Chu Thiến trở nên trống rỗng:
- Tóm lại, vẫn phải cảm ơn anh nhiều!
Cô cúi đầu, đi qua Triệu Hi Thành, cầm quần áo đã chuẩn bị đưa cho anh:
- Mời anh thay bộ quần áo này trước, cũng không còn nhiều thời gian, rất nhanh thôi là sẽ đến lượt chúng ta lên sân khấu!
Triệu Hi Thành đón lấy quần áo trong tay cô, anh thoáng dừng một lúc như định nói gì nhưng Chu Thiến lại quay đi chuẩn bị đồ trang điểm mà không nhìn thấy sự do dự của anh. Triệu Hi Thành ngây ra một lúc rồi mới xoay người, cầm quần áo đi thay.
Chỉ chốc lát sau, anh thay quần áo xong rồi ra khỏi phòng thay đồ
Lần này Chu Thiến chọn một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, caravat kẻ sọc màu lam. Giày da màu đen và tất đen.
Âu phục bó sát dán lên đường cong trên cơ thể của anh giống như là đặt may riêng cho anh vậy. Bộ âu phục khiến khí chất cao quý của anh hoàn toàn được bộ lộ. Chu Thiến rất hài lòng với hiệu quả này. Cô mỉm cười đi tới sửa sang lại một số chỗ rồi thắt nút, đóng cúc cho anh. Loại chuyện này stylist và người mẫu làm khá quen nên Chu Thiến cũng chẳng thấy mất tự nhiên chút nào
Nhưng Triệu Hi Thành lại không như vậy. Giờ cô ở gần anh như vậy, chỉ cần cúi đầu là đã ngửi thấy hương thơm mát từ mái tóc của cô. Anh ngẩng đầu, để mặc cho cô sửa sang lại mọi thứ.
Anh còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, cảm giác được hơi thở ấm áp của cô, không khí xung quanh vấn vít mùi hương thản nhiên. Ngón tay cô đôi khi sẽ lướt qua eo anh khiến anh có một cảm giác khác lạ. Tim anh dần đập anh, hơi thở cũng trở nên dồn đập. Anh không dám cử động, cả người cứng ngắc. Anh sợ mình chỉ hơi cử động thì sẽ không nhịn được mà ôm cô vào lòng. Tất cả như trở thành một sự dày vò, vô cùng khó chịu mà cũng rất đỗi ngọt ngào.
Đột nhiên, cô đứng tách ra, đứng không xa mà nhìn anh, ánh mắt vui mừng. Ánh mắt đó khiến tâm tình của anh rất vui vẻ, bất tri bất giác mỉm cười.
Chu Thiến đột nhiên nhíu mày, có chút khó xử nói:
- Triệu tiên sinh, chút nữa lên sân khấu anh còn phải bước đi, xoay người để cho mọi người nhìn thấy đằng trước, đằng sau của anh nữa đó
Cô nói những lời này ra mà đầy khó xử. Vẻ mặt áy náy nhìn anh, quả nhiên thấy anh khó chịu nhíu mày. Cũng khó trách, con người kiêu ngạo như anh phải làm thế là quá khó xử. Chu Thiến không muốn vậy, tuy rằng cô rất coi trọng cuộc thi này nhưng sẽ không ép anh làm chuyện mà anh không muốn. Cô đang định nói mình sẽ nghĩ cách khác thì Triệu Hi Thành lại khẽ nói:
- Không sao, tôi biết nên làm thế nào!
Sau đó vẻ mặt, giọng nói cũng trở nên thoải mái:
- Nói thật, ai cũng bảo tôi có dáng như người mẫu, lần này thử làm người mẫu xem sao!
Sự hài hước đột ngột này của anh khiến Chu Thiến bật cười, không khí trong phòng trở nên thoải mái hơn nhiều
- Triệu tiên sinh, còn phải sửa sang lại tóc và mặt mũi một chút!
Triệu Hi Thành dưới sự chỉ thị của cô mà ngồi xuống trước bàn trang điểm. Chu Thiến trang điểm cho anh trông thanh nhã hơn. Ngũ quan của Triệu Hi Thành vốn tuấn mỹ là điều không cần nói, làn da cũng rất nhắn mịm, chỉ có đáy mắt là có quầng thâm. Chu Thiến vừa trang điểm vừa nói:
- Triệu tiên sinh, công việc bận rộn nhưng vẫn nên chú ý nghỉ ngơi cho tốt!
- Công việc của tôi cũng không bận?
- Vậy là ngủ không ngon sao?
Chu Thiến quan tâm hỏi:
- Tôi thấy mắt anh bị quầng thâm khá nhiều đó
Triệu Hi Thành nhướng mắt nhìn cô, ánh mắt của anh khiến tim cô đập lệch đi vài nhịp.
- Tôi không ngủ được
Giọng nói trầm thấp vang lên trong căn phòng yên tĩnh lại có một sức mạnh kì lạ.
Chu Thiến kinh ngạc nhìn anh, hai người nhìn nhau một hồi mà như quên đi mọi thứ. Mãi đến khi bên ngoài có tiếng người gõ cửa và khẽ giục:
- Chu Thiến, các thí sinh đã bắt đầu lên sân khấu rồi, cô nhanh lên nhé!
Lúc này Chu Thiến mới tỉnh táo lại, hai má ửng hồng. Cô cúi đầu thầm tự trách mình, chẳng phải đã quyết định buông tay sao? Cô phải kiên cường một chút, không thể yếu đuối như vậy được. Rốt cuộc là anh có ý gì? Rõ ràng chính miệng nói mình không xứng nhưng cử chỉ, lời nói luôn rất mập mờ. Anh nghĩ thế nào đây? Lúc này, Chu Thiến cảm thấy Triệu Hi Thành là người không thể nắm bắt được.
- Triệu tiên sinh, tóc cần sửa một chút, chúng ta phải nhanh lên mới được.
Chu Thiến chuyển qua phía sau anh, dùng lược chải tóc cho Triệu Hi Thành. Tóc anh vừa đen vừa dày, dưới ánh mặt trời mà ánh lên. Chu Thiến cẩn thận tạo hình tóc cho anh, vẻ mặt rất chăm chú, đôi lúc cũng sẽ nhìn anh qua gương để xem hiệu quả nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt cô luôn rất trong sáng.
Nhưng chính vẻ chăm chú này của cô lại khiến anh say mê. Anh si ngốc nhìn cô qua gường nhưng ánh mắt của cô lại chẳng hề tiếp xúc với ánh mắt của anh khiến cho anh có cảm giác mất mát trong lòng
Anh cũng không muốn tiếp cận cô, anh cũng biết hẳn nên cách xa cô càng xa càng tốt nhưng lí trí lại không quản được trái tim. Anh chỉ muốn cô, dùng đủ mọi cách để tiếp cận cô nhưng đến khi ở bên cô thì lại như bị điều gì trói buộc mà không thể mở lòng ra được. Không ai hiểu mà cũng chẳng ai có thể giúp anh. Anh chỉ có thể yên lặng chấp nhận sự dày vò đó nhưng vẫn không thể bỏ qua mỗi cơ hội tiếp xúc với cô.
Tạo hình xong, Chu Thiến kiểm tra lại hiệu quả một lần rồi mỉm cười hài lòng
- Triệu tiên sinh, anh cảm thấy thế nào?
Triệu Hi Thành nhìn mình qua gương, không thể không nói Chu Thiến rất khéo. Bình thường tuy anh luôn mặc thiết kế hàng đầu thế giới nhưng chưa từng có cảm giác như tỏa sáng thế này.
- Không sai! Triệu Hi Thành gật đầu mỉm cười.
Chu Thiến đi đến trước mặt anh, khẩn thiết mà nói:
- Triệu tiên sinh, mọi chuyện nhờ cả vào anh.
Triệu Hi Thành nhìn cô, mắt sáng bừng:
- Cô yên tâm, chuyện Triệu Hi Thành tôi đã nhận lời thì tôi sẽ làm được.
- Triệu tiên sinh, cảm ơn anh. Cảm ơn anh chịu làm người mẫu giúp tôi. Anh giúp tôi một việc rất lớn, tôi thực sự rất cảm kích
Chu Thiến nhẹ nhàng nói, mỗi lời nói đều xuất phát từ tấm lòng của cô.
Triệu Hi Thành chậm rãi đi đến bên cô rồi dừng lại, ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên khuôn mặt của anh, đôi mắt đen láy phản chiếu ra ánh sáng trong suốt.
Anh lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, hai mắt như có ngàn vạn lời muốn nói. Tim Chu Thiến đập loạn, lòng thoáng chờ mong, anh muốn nói gì với cô sao?
Nhưng đúng lúc này, Triệu Hi Thành lại cúi đầu, bâng quơ nói:
- Không có gì, chỉ là tiện tay mà làm thôi, lúc trước cô chăm sóc Thế Duy hết lòng, tôi giúp cô một chút cũng là điều nên làm.
- À!
Thì ra là vậy… Lòng Chu Thiến trở nên trống rỗng:
- Tóm lại, vẫn phải cảm ơn anh nhiều!
Cô cúi đầu, đi qua Triệu Hi Thành, cầm quần áo đã chuẩn bị đưa cho anh:
- Mời anh thay bộ quần áo này trước, cũng không còn nhiều thời gian, rất nhanh thôi là sẽ đến lượt chúng ta lên sân khấu!
Triệu Hi Thành đón lấy quần áo trong tay cô, anh thoáng dừng một lúc như định nói gì nhưng Chu Thiến lại quay đi chuẩn bị đồ trang điểm mà không nhìn thấy sự do dự của anh. Triệu Hi Thành ngây ra một lúc rồi mới xoay người, cầm quần áo đi thay.
Chỉ chốc lát sau, anh thay quần áo xong rồi ra khỏi phòng thay đồ
Lần này Chu Thiến chọn một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, caravat kẻ sọc màu lam. Giày da màu đen và tất đen.
Âu phục bó sát dán lên đường cong trên cơ thể của anh giống như là đặt may riêng cho anh vậy. Bộ âu phục khiến khí chất cao quý của anh hoàn toàn được bộ lộ. Chu Thiến rất hài lòng với hiệu quả này. Cô mỉm cười đi tới sửa sang lại một số chỗ rồi thắt nút, đóng cúc cho anh. Loại chuyện này stylist và người mẫu làm khá quen nên Chu Thiến cũng chẳng thấy mất tự nhiên chút nào
Nhưng Triệu Hi Thành lại không như vậy. Giờ cô ở gần anh như vậy, chỉ cần cúi đầu là đã ngửi thấy hương thơm mát từ mái tóc của cô. Anh ngẩng đầu, để mặc cho cô sửa sang lại mọi thứ.
Anh còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, cảm giác được hơi thở ấm áp của cô, không khí xung quanh vấn vít mùi hương thản nhiên. Ngón tay cô đôi khi sẽ lướt qua eo anh khiến anh có một cảm giác khác lạ. Tim anh dần đập anh, hơi thở cũng trở nên dồn đập. Anh không dám cử động, cả người cứng ngắc. Anh sợ mình chỉ hơi cử động thì sẽ không nhịn được mà ôm cô vào lòng. Tất cả như trở thành một sự dày vò, vô cùng khó chịu mà cũng rất đỗi ngọt ngào.
Đột nhiên, cô đứng tách ra, đứng không xa mà nhìn anh, ánh mắt vui mừng. Ánh mắt đó khiến tâm tình của anh rất vui vẻ, bất tri bất giác mỉm cười.
Chu Thiến đột nhiên nhíu mày, có chút khó xử nói:
- Triệu tiên sinh, chút nữa lên sân khấu anh còn phải bước đi, xoay người để cho mọi người nhìn thấy đằng trước, đằng sau của anh nữa đó
Cô nói những lời này ra mà đầy khó xử. Vẻ mặt áy náy nhìn anh, quả nhiên thấy anh khó chịu nhíu mày. Cũng khó trách, con người kiêu ngạo như anh phải làm thế là quá khó xử. Chu Thiến không muốn vậy, tuy rằng cô rất coi trọng cuộc thi này nhưng sẽ không ép anh làm chuyện mà anh không muốn. Cô đang định nói mình sẽ nghĩ cách khác thì Triệu Hi Thành lại khẽ nói:
- Không sao, tôi biết nên làm thế nào!
Sau đó vẻ mặt, giọng nói cũng trở nên thoải mái:
- Nói thật, ai cũng bảo tôi có dáng như người mẫu, lần này thử làm người mẫu xem sao!
Sự hài hước đột ngột này của anh khiến Chu Thiến bật cười, không khí trong phòng trở nên thoải mái hơn nhiều
- Triệu tiên sinh, còn phải sửa sang lại tóc và mặt mũi một chút!
Triệu Hi Thành dưới sự chỉ thị của cô mà ngồi xuống trước bàn trang điểm. Chu Thiến trang điểm cho anh trông thanh nhã hơn. Ngũ quan của Triệu Hi Thành vốn tuấn mỹ là điều không cần nói, làn da cũng rất nhắn mịm, chỉ có đáy mắt là có quầng thâm. Chu Thiến vừa trang điểm vừa nói:
- Triệu tiên sinh, công việc bận rộn nhưng vẫn nên chú ý nghỉ ngơi cho tốt!
- Công việc của tôi cũng không bận?
- Vậy là ngủ không ngon sao?
Chu Thiến quan tâm hỏi:
- Tôi thấy mắt anh bị quầng thâm khá nhiều đó
Triệu Hi Thành nhướng mắt nhìn cô, ánh mắt của anh khiến tim cô đập lệch đi vài nhịp.
- Tôi không ngủ được
Giọng nói trầm thấp vang lên trong căn phòng yên tĩnh lại có một sức mạnh kì lạ.
Chu Thiến kinh ngạc nhìn anh, hai người nhìn nhau một hồi mà như quên đi mọi thứ. Mãi đến khi bên ngoài có tiếng người gõ cửa và khẽ giục:
- Chu Thiến, các thí sinh đã bắt đầu lên sân khấu rồi, cô nhanh lên nhé!
Lúc này Chu Thiến mới tỉnh táo lại, hai má ửng hồng. Cô cúi đầu thầm tự trách mình, chẳng phải đã quyết định buông tay sao? Cô phải kiên cường một chút, không thể yếu đuối như vậy được. Rốt cuộc là anh có ý gì? Rõ ràng chính miệng nói mình không xứng nhưng cử chỉ, lời nói luôn rất mập mờ. Anh nghĩ thế nào đây? Lúc này, Chu Thiến cảm thấy Triệu Hi Thành là người không thể nắm bắt được.
- Triệu tiên sinh, tóc cần sửa một chút, chúng ta phải nhanh lên mới được.
Chu Thiến chuyển qua phía sau anh, dùng lược chải tóc cho Triệu Hi Thành. Tóc anh vừa đen vừa dày, dưới ánh mặt trời mà ánh lên. Chu Thiến cẩn thận tạo hình tóc cho anh, vẻ mặt rất chăm chú, đôi lúc cũng sẽ nhìn anh qua gương để xem hiệu quả nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt cô luôn rất trong sáng.
Nhưng chính vẻ chăm chú này của cô lại khiến anh say mê. Anh si ngốc nhìn cô qua gường nhưng ánh mắt của cô lại chẳng hề tiếp xúc với ánh mắt của anh khiến cho anh có cảm giác mất mát trong lòng
Anh cũng không muốn tiếp cận cô, anh cũng biết hẳn nên cách xa cô càng xa càng tốt nhưng lí trí lại không quản được trái tim. Anh chỉ muốn cô, dùng đủ mọi cách để tiếp cận cô nhưng đến khi ở bên cô thì lại như bị điều gì trói buộc mà không thể mở lòng ra được. Không ai hiểu mà cũng chẳng ai có thể giúp anh. Anh chỉ có thể yên lặng chấp nhận sự dày vò đó nhưng vẫn không thể bỏ qua mỗi cơ hội tiếp xúc với cô.
Tạo hình xong, Chu Thiến kiểm tra lại hiệu quả một lần rồi mỉm cười hài lòng
- Triệu tiên sinh, anh cảm thấy thế nào?
Triệu Hi Thành nhìn mình qua gương, không thể không nói Chu Thiến rất khéo. Bình thường tuy anh luôn mặc thiết kế hàng đầu thế giới nhưng chưa từng có cảm giác như tỏa sáng thế này.
- Không sai! Triệu Hi Thành gật đầu mỉm cười.
Chu Thiến đi đến trước mặt anh, khẩn thiết mà nói:
- Triệu tiên sinh, mọi chuyện nhờ cả vào anh.
Triệu Hi Thành nhìn cô, mắt sáng bừng:
- Cô yên tâm, chuyện Triệu Hi Thành tôi đã nhận lời thì tôi sẽ làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.