Chương 17: Tiệc rượu
Thập Tam Xuân
13/07/2013
Hai mắt cô lập tức rũ xuống, Triệu Hi Thành nhíu mày, sao tâm tình đột nhiên chuyển xấu đi vậy?
Triệu Hi Thành ôm eo cô chặt hơn, hỏi:
- Sao thế, có chuyện gì à?
Chu Thiến vội lắc đầu, việc này làm sao có thể cho anh biết, cô miễn cưỡng lấy tinh thần nói:
- Không sao, không xảy ra chuyện gì cả.
Cô ấy nhất định có việc gạt anh. Triệu Hi Thành không khỏi tức giận, cô chưa từng mở lòng với anh. Vừa nghĩ đến vẻ mặt xa cách với anh, anh liền bốc hỏa. Anh buông tay, bỏ lại cô, một mình đi ra cửa lớn.
Chu Thiến nhìn bóng dáng của anh, hung hăng trừng mắt một cái. Cầm thú này, trở mặt hơn trở bàn tay. Hừ! Nể tình 10 vạn tệ, tôi nhịn anh. Sau đó cô cũng đi theo Triệu Hi Thành ra ngoài
Ngoài cửa, Triệu Hi Thành đã ngồi trên xe chờ cô. Hôm nay anh không tự lái xe, Chu Thiến nhìn nhìn, lái xe chính là người đã đưa cô về nhà mẹ đẻ
Lái xe mở cửa cho cô, cô mỉm cười cảm ơn rồi ngồi lên.
Triệu Hi Thành cũng chẳng nhìn cô lấy một lần, xị mặt ra. Chờ cô ngồi xuống, anh mới lạnh lùng mở miệng:
- Tiệc rượu đêm nay rất quan trọng, giám đốc khu vực Châu Á của công ty Hoa Thái đến dự, đó là đối tượng công ty muốn hợp tác, cho nên…
Anh nhìn cô, con mắt đen láy tỏa ra ánh sáng lạnh:
- Cho nên tốt nhất cô đừng có bảy vẻ mặt buồn bã rủ rũ đó nữa, làm mất mặt Triệu thị.
Chu Thiến cũng hơi giận. Thái độ gì thế? Không muốn nhìn cô thì bảo cô đi làm gì. Nhưng cô cũng không dám nói những lời này. Chu Thiến nhìn anh, vẻ mặt đột nhiên tươi cười cực kì dối trá, ánh mắt mị mị thành đường chỉ, khóe miệng kéo đến tận mang tai nói:
- Anh yên tâm, tối nay lúc nào tôi cũng thế này cho anh nở mặt
Triệu Hi Thành như đột nhiên bị người dùng phép định thân làm đông cứng người, kinh ngạc nhìn cô. Khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ cổ quái, như đang cố gắng khắc chế điều gì đó.
Triệu Hi Thành quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó dùng tay che miệng lại, đáy lòng cười lớn, nửa ngày cũng vẫn buồn cười. Cô gái này, cô ấy nghĩ cô đi để làm vợ xấu của anh sao? Xấu muốn chết… Khóe miệng anh tươi cười không ngừng được. Không hiểu vì sao, hình tượng trầm ổn bao nhiêu năm qua suýt nữa bị hủy vì cô.
Chu Thiến thấy anh vẫn nhìn ngoài cửa sổ không thèm nhìn cô, nghĩ chắc lại chọc giận anh nên thầm khinh bỉ lòng dạ Triệu Hi Thành hẹp hòi, cũng không để ý đến anh, ngược lại hỏi lái xe:
- Anh lái xe, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi!
Một câu này lại làm mặt Triệu Hi Thành co giật
Bên tai anh là tiếng cô và lái xe tào lao:
- Anh Vương, anh lái xe giỏi thật, cảm giác như ngồi một chỗ vậy
- Anh Vương đã kết hôn chưa
- Ôi, không nhìn ra được anh đã có con lớn thế đâu, nhìn anh trông cũng chỉ khoảng 30 tuổi thôi… Cái gì? 40! Thật nhìn không ra, vợ anh chăm anh thế nào vậy?
Mới đầu, lái xe Vương còn nhìn sắc mặt Triệu Hi Thành qua gương chiếu hậu sau thấy anh không có phản ứng thì dần dần lớn mật, cùng Chu Thiến tán gẫu đôi câu. Dù sao cũng đang lái xe, cũng chẳng ảnh hưởng gì
Triệu Hi Thành nhìn ra cửa sổ nhưng tâm trí lại hướng về Chu Thiến, nghe giọng nói thanh thúy mà dịu dàng của cô, thỉnh thoảng cười nhẹ lại như chiếc lông chim khẽ cọ vào tim anh, nụ cười anh càng lúc càng nhu hòa, trong lòng vô cùng an tĩnh
Triệu Hi Thành đột nhiên nghĩ, bao giờ thì cô có thể thoải mái nói chuyện phiếm với mình như vậy
Xe đến nơi, ngay cả trong nhà lái xe Vương có bao nhiêu cái TV Chu Thiến cũng biết
Bọn họ xuống xe, lúc này Chu Thiến mới biết bọn họ đến là khách sạn xa hoa nhất thành phố. Khách sạn này, cô và Tiểu Mạt từng đi qua vô số lần, cũng từng cực kì hâm mộ nhìn những vị khách ăn mặc thời thượng qua lớp cửa thủy tinh đó mà chưa dám bước vào. Không ngờ lại cũng có ngày cô xinh đẹp, ngẩng cao đầu bước vào. Lần khác cũng phải đưa Tiểu Mạt đến, sau đó ăn uống thoải thích, thuê phòng hạng nhất mới không uổng phí lúc cô làm kẻ có tiền
Triệu Hi Thành khuỳnh tay ra đợi hồi lâu cũng không thấy cô vịn vào thì quay người nhìn. Thấy Chu Thiến đang ngẩn người nhìn khách sạn thì không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, vì sao từ sau khi mất trí nhớ cô như biến thành người khác? Phong phạm thục nữ khi xưa đâu? Không còn nhớ sao? Nhưng cô như thế này lại càng thú vị!
Triệu Hi Thành đi tới, đem tay cô khoác vào tay mình rồi nói:
- Ngây ngốc cái gì? Ngốc cũng phải đi vào theo tôi, người không biết thì cười gật đầu là được rồi
Triệu Hi Thành dường như có chút lo lắng lại bỏ thêm một câu:
- Đây không phải là chợ, đừng có cười nói loạn với người khác
Chu Thiến bĩu môi, khó chịu đáp lại:
- Biết rồi!
Trong lòng lại nghĩ: Không cho tôi nói chuyện thì muốn tôi đến làm gì? Làm bình hoa chắc!
Bọn họ cùng nhau đi vào khách sạn, đại sảnh khách sạn rộng lớn sang trọng, sàn đá cẩm thạch sáng ngời, đèn thủy tinh lớn như chuỗi ngọc lóng lánh, bên cạnh là những bồn cảnh xanh um, nhân viên làm việc tới lui đều mặc đồng phục chỉnh tề
Chu Thiến đang nhìn đông nhìn tây đột nhiên thấy tay tê rần, ngẩng đầu nhìn thì thấy đôi mắt đẹp của Triệu Hi Thành đang lườm mình, cắn răng nói:
- Đừng có nhìn đông nhìn tây như nhà quê thế, mất mặt lắm
Giọng nói vô cùng nhỏ. Chu Thiến bị anh nói thì vội vàng cúi đầu.
Ai ngờ Triệu Hi Thành đáng ghét kia lại nói, lần này giọng nói hình như có chút bất đắc dĩ:
- Cô cúi đầu làm gì? Trên đất có tiền à?
Chu Thiến lại vội vã ngẩng đầu, vội nắm chặt tay áo Triệu Hi Thành, bộ dáng như gặp kẻ thù lớn
Khóe mắt Triệu Hi Thành giật giật, đột nhiên có chút hối hận vì đã đưa cô đến. Anh dừng bước, khẽ vỗ vỗ lên tay cô, nhẹ giọng nói:
- Đừng khẩn trương, thôi… cô cứ như bình thường thì được rồi
Mặt Chu Thiến đau khổ:
- Tôi quay về là được
Cô là Chu Thiến bình thường không phải là Tống Thiệu Lâm danh môn khuê tú. Cô chưa từng gặp qua trường hợp này, sao mà biết nên làm thế nào? 10 vạn tệ đúng là không dễ kiếm
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Hi Thành tức giận, anh không kìm lòng được cao giọng:
- Giờ cô chạy bảo tôi kiếm đâu ra cô vợ đến thay thế?
Một câu khiến cho những người xung quanh chú ý, không ít người quay lại nhìn anh. Cũng không ít cô gái thấy anh tuấn tú thì liên tục quay đầu lại nhìn
Triệu Hi Thành chưa từng mất mặt như thế, dù luôn bình tĩnh, tàn nhẫn nhưng mặt cũng đỏ bừng lên
Chu Thiến nhìn vẻ quẫn bách của anh, trong lòng vô cùng vui mừng, không chút khách khí cười rộ lên.
Triệu Hi Thành vừa quẫn vừa giận vừa hận, hung hăng nhìn chằm chằm cô. Thấy cô cười, mắt cong cong, hai má ửng hồng, trông vô cùng xinh đẹp, quyến rũ. Trong lòng như có gì kích thích, cả người bủn rủn, một cảm giác nói không nên lời dâng lên
Sắc mặt anh dần nhu hòa, anh nhìn cô, đáy mắt như có ngọn lửa mãnh liệt. Sau đó, anh cũng cười lớn
Những người bên cạnh đều nhìn thấy một hình ảnh, tuấn nam mỹ nữ, quần áo hoa mỹ, khí chất cao nhã. Bọn họ nhìn nhau cười, không khí chung quanh có vẻ ái muội của đôi tình nhân, giống như bức tranh động lòng người, rất đẹp, rất ấm áp khiến người khác vô cùng hâm mộ
Triệu Hi Thành ôm eo cô chặt hơn, hỏi:
- Sao thế, có chuyện gì à?
Chu Thiến vội lắc đầu, việc này làm sao có thể cho anh biết, cô miễn cưỡng lấy tinh thần nói:
- Không sao, không xảy ra chuyện gì cả.
Cô ấy nhất định có việc gạt anh. Triệu Hi Thành không khỏi tức giận, cô chưa từng mở lòng với anh. Vừa nghĩ đến vẻ mặt xa cách với anh, anh liền bốc hỏa. Anh buông tay, bỏ lại cô, một mình đi ra cửa lớn.
Chu Thiến nhìn bóng dáng của anh, hung hăng trừng mắt một cái. Cầm thú này, trở mặt hơn trở bàn tay. Hừ! Nể tình 10 vạn tệ, tôi nhịn anh. Sau đó cô cũng đi theo Triệu Hi Thành ra ngoài
Ngoài cửa, Triệu Hi Thành đã ngồi trên xe chờ cô. Hôm nay anh không tự lái xe, Chu Thiến nhìn nhìn, lái xe chính là người đã đưa cô về nhà mẹ đẻ
Lái xe mở cửa cho cô, cô mỉm cười cảm ơn rồi ngồi lên.
Triệu Hi Thành cũng chẳng nhìn cô lấy một lần, xị mặt ra. Chờ cô ngồi xuống, anh mới lạnh lùng mở miệng:
- Tiệc rượu đêm nay rất quan trọng, giám đốc khu vực Châu Á của công ty Hoa Thái đến dự, đó là đối tượng công ty muốn hợp tác, cho nên…
Anh nhìn cô, con mắt đen láy tỏa ra ánh sáng lạnh:
- Cho nên tốt nhất cô đừng có bảy vẻ mặt buồn bã rủ rũ đó nữa, làm mất mặt Triệu thị.
Chu Thiến cũng hơi giận. Thái độ gì thế? Không muốn nhìn cô thì bảo cô đi làm gì. Nhưng cô cũng không dám nói những lời này. Chu Thiến nhìn anh, vẻ mặt đột nhiên tươi cười cực kì dối trá, ánh mắt mị mị thành đường chỉ, khóe miệng kéo đến tận mang tai nói:
- Anh yên tâm, tối nay lúc nào tôi cũng thế này cho anh nở mặt
Triệu Hi Thành như đột nhiên bị người dùng phép định thân làm đông cứng người, kinh ngạc nhìn cô. Khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ cổ quái, như đang cố gắng khắc chế điều gì đó.
Triệu Hi Thành quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó dùng tay che miệng lại, đáy lòng cười lớn, nửa ngày cũng vẫn buồn cười. Cô gái này, cô ấy nghĩ cô đi để làm vợ xấu của anh sao? Xấu muốn chết… Khóe miệng anh tươi cười không ngừng được. Không hiểu vì sao, hình tượng trầm ổn bao nhiêu năm qua suýt nữa bị hủy vì cô.
Chu Thiến thấy anh vẫn nhìn ngoài cửa sổ không thèm nhìn cô, nghĩ chắc lại chọc giận anh nên thầm khinh bỉ lòng dạ Triệu Hi Thành hẹp hòi, cũng không để ý đến anh, ngược lại hỏi lái xe:
- Anh lái xe, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi!
Một câu này lại làm mặt Triệu Hi Thành co giật
Bên tai anh là tiếng cô và lái xe tào lao:
- Anh Vương, anh lái xe giỏi thật, cảm giác như ngồi một chỗ vậy
- Anh Vương đã kết hôn chưa
- Ôi, không nhìn ra được anh đã có con lớn thế đâu, nhìn anh trông cũng chỉ khoảng 30 tuổi thôi… Cái gì? 40! Thật nhìn không ra, vợ anh chăm anh thế nào vậy?
Mới đầu, lái xe Vương còn nhìn sắc mặt Triệu Hi Thành qua gương chiếu hậu sau thấy anh không có phản ứng thì dần dần lớn mật, cùng Chu Thiến tán gẫu đôi câu. Dù sao cũng đang lái xe, cũng chẳng ảnh hưởng gì
Triệu Hi Thành nhìn ra cửa sổ nhưng tâm trí lại hướng về Chu Thiến, nghe giọng nói thanh thúy mà dịu dàng của cô, thỉnh thoảng cười nhẹ lại như chiếc lông chim khẽ cọ vào tim anh, nụ cười anh càng lúc càng nhu hòa, trong lòng vô cùng an tĩnh
Triệu Hi Thành đột nhiên nghĩ, bao giờ thì cô có thể thoải mái nói chuyện phiếm với mình như vậy
Xe đến nơi, ngay cả trong nhà lái xe Vương có bao nhiêu cái TV Chu Thiến cũng biết
Bọn họ xuống xe, lúc này Chu Thiến mới biết bọn họ đến là khách sạn xa hoa nhất thành phố. Khách sạn này, cô và Tiểu Mạt từng đi qua vô số lần, cũng từng cực kì hâm mộ nhìn những vị khách ăn mặc thời thượng qua lớp cửa thủy tinh đó mà chưa dám bước vào. Không ngờ lại cũng có ngày cô xinh đẹp, ngẩng cao đầu bước vào. Lần khác cũng phải đưa Tiểu Mạt đến, sau đó ăn uống thoải thích, thuê phòng hạng nhất mới không uổng phí lúc cô làm kẻ có tiền
Triệu Hi Thành khuỳnh tay ra đợi hồi lâu cũng không thấy cô vịn vào thì quay người nhìn. Thấy Chu Thiến đang ngẩn người nhìn khách sạn thì không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, vì sao từ sau khi mất trí nhớ cô như biến thành người khác? Phong phạm thục nữ khi xưa đâu? Không còn nhớ sao? Nhưng cô như thế này lại càng thú vị!
Triệu Hi Thành đi tới, đem tay cô khoác vào tay mình rồi nói:
- Ngây ngốc cái gì? Ngốc cũng phải đi vào theo tôi, người không biết thì cười gật đầu là được rồi
Triệu Hi Thành dường như có chút lo lắng lại bỏ thêm một câu:
- Đây không phải là chợ, đừng có cười nói loạn với người khác
Chu Thiến bĩu môi, khó chịu đáp lại:
- Biết rồi!
Trong lòng lại nghĩ: Không cho tôi nói chuyện thì muốn tôi đến làm gì? Làm bình hoa chắc!
Bọn họ cùng nhau đi vào khách sạn, đại sảnh khách sạn rộng lớn sang trọng, sàn đá cẩm thạch sáng ngời, đèn thủy tinh lớn như chuỗi ngọc lóng lánh, bên cạnh là những bồn cảnh xanh um, nhân viên làm việc tới lui đều mặc đồng phục chỉnh tề
Chu Thiến đang nhìn đông nhìn tây đột nhiên thấy tay tê rần, ngẩng đầu nhìn thì thấy đôi mắt đẹp của Triệu Hi Thành đang lườm mình, cắn răng nói:
- Đừng có nhìn đông nhìn tây như nhà quê thế, mất mặt lắm
Giọng nói vô cùng nhỏ. Chu Thiến bị anh nói thì vội vàng cúi đầu.
Ai ngờ Triệu Hi Thành đáng ghét kia lại nói, lần này giọng nói hình như có chút bất đắc dĩ:
- Cô cúi đầu làm gì? Trên đất có tiền à?
Chu Thiến lại vội vã ngẩng đầu, vội nắm chặt tay áo Triệu Hi Thành, bộ dáng như gặp kẻ thù lớn
Khóe mắt Triệu Hi Thành giật giật, đột nhiên có chút hối hận vì đã đưa cô đến. Anh dừng bước, khẽ vỗ vỗ lên tay cô, nhẹ giọng nói:
- Đừng khẩn trương, thôi… cô cứ như bình thường thì được rồi
Mặt Chu Thiến đau khổ:
- Tôi quay về là được
Cô là Chu Thiến bình thường không phải là Tống Thiệu Lâm danh môn khuê tú. Cô chưa từng gặp qua trường hợp này, sao mà biết nên làm thế nào? 10 vạn tệ đúng là không dễ kiếm
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Hi Thành tức giận, anh không kìm lòng được cao giọng:
- Giờ cô chạy bảo tôi kiếm đâu ra cô vợ đến thay thế?
Một câu khiến cho những người xung quanh chú ý, không ít người quay lại nhìn anh. Cũng không ít cô gái thấy anh tuấn tú thì liên tục quay đầu lại nhìn
Triệu Hi Thành chưa từng mất mặt như thế, dù luôn bình tĩnh, tàn nhẫn nhưng mặt cũng đỏ bừng lên
Chu Thiến nhìn vẻ quẫn bách của anh, trong lòng vô cùng vui mừng, không chút khách khí cười rộ lên.
Triệu Hi Thành vừa quẫn vừa giận vừa hận, hung hăng nhìn chằm chằm cô. Thấy cô cười, mắt cong cong, hai má ửng hồng, trông vô cùng xinh đẹp, quyến rũ. Trong lòng như có gì kích thích, cả người bủn rủn, một cảm giác nói không nên lời dâng lên
Sắc mặt anh dần nhu hòa, anh nhìn cô, đáy mắt như có ngọn lửa mãnh liệt. Sau đó, anh cũng cười lớn
Những người bên cạnh đều nhìn thấy một hình ảnh, tuấn nam mỹ nữ, quần áo hoa mỹ, khí chất cao nhã. Bọn họ nhìn nhau cười, không khí chung quanh có vẻ ái muội của đôi tình nhân, giống như bức tranh động lòng người, rất đẹp, rất ấm áp khiến người khác vô cùng hâm mộ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.