Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)
Chương 44
Lưu Thủy Thủy
02/07/2021
Cố Trầm nhảy dựng lên, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. Người nhận lệnh quay về lập tức mềm nhũn cả chân, quỳ rạp xuống đất.
“Trên đường xảy ra chuyện gì?”
Hắn sợ hãi nghe được câu trả lời của tên kia: “Trên đường chưa gặp chuyện không may. Có lẽ là đường đi xóc nảy, thân thể Thiếu nãi nãi không tốt nên Lục thiếu gia phái bọn ta trở về gọi đại phu.”
Cố Trầm vẫn không yên lòng, bước chân đi dẫn đầu: “Ta và ngươi cùng đi.”
Nhạc Doanh Khuyết tới sơn trang một mình hắn cũng không yên tâm, vậy bèn tiếp y hồi phủ.
Cố Trầm chưa đi được hai bước, trước phòng bỗng có một bóng người quen thuộc bước tới. Lúc Cố Trầm nhìn rõ người kia, mí mắt hắn giật giật, nhất thời quay cuồng choáng váng.
Là Lục Lân. Lục Lân một mình trở về phủ, trên người còn vương vết máu.
Lục Lân nhanh chân bước tới trước mặt Cố Trầm, đổ người về phía trước, hơi khom lưng run rẩy.
“Đại thiếu gia, Lục Lân vô dụng, để Thiếu nãi nãi bị sơn tặc cướp mất. Mời Đại thiếu gia trách phạt.”
Cả người Cố Trầm lảo đảo trong gió, trước mắt loá ánh sáng trắng. Hắn cố khôi phục lại tinh thần mới miễn cưỡng chống đỡ.
Lúc này không phải thời điểm để bắt người trị tội. Tay Cố Trầm cuộn chặt lại, khắc chế lửa giận, hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Thiếu nãi nãi không chịu nổi rung lắc trên xe ngựa, Lục Lân lệnh cho toàn đội dừng lại.
Mặt trời càng lúc càng gay gắt, A Ly cô nương nói Thiếu nãi nãi ói bị dính ra khắp người. Trong xe ngựa có mùi nên phải thông gió, phiền mọi người đứng cách xa ra một chút. Bọn Lục Lân tránh ra không xa, xe ngựa vẫn luôn ở trong tầm mắt, nhưng bỗng dưng lại có sơn tặc xuất hiện, khiến bọn họ trở tay không kịp.
“Mục tiêu của đám sơn tặc rất rõ ràng, dường như chúng biết rõ người trong xe là Thiếu nãi nãi.” Lục Lân quỳ trên mặt đất, đầu vai vẫn rướm máu tươi.
Ánh mắt Cố Trầm tối lại: “Để đại phu xem qua đi.” Hắn không vội xuất phủ mà quay ngược lại đi vào viện của Lâm Nhược Thu.
Từ lúc Cố Uyển xảy ra chuyện không may, những việc liên quan tới Lâm Nhược Thu, Cố Trầm chưa từng nhúng tay vào.
Lâm Nhược Thu mới đi ra từ Quỷ môn quan, bấy giờ sắc mặt trắng bệch, nhìn trông cũng vặn vẹo đáng sợ.
“Khụ khụ…” Lâm Nhược Thu nằm bên mép giường, thân hình nhỏ bé run rẩy kịch liệt theo từng đợt ho khan. Lúc nàng ta ngẩng đầu lên còn có thể thấy rõ hai con ngươi sâu hoắm và tròng mắt trắng phủ đầy tơ máu.
Lâm Nhược Thu nhìn thấy Cố Trầm, khoé môi nhếch lên nụ cười nhạo báng: “Đại thiếu gia thật là ác độc… Nếu đã muốn ta chết…cần gì phải cứu ta….”
Cố Trầm ghét bỏ nhìn nàng ta, trả lời lại một cách mỉa mai: “Nếu ta thực sự muốn mạng ngươi, bây giờ ngươi còn bình an vô sự nói chuyện với ta sao?”
Giọng điệu Cố Trầm thờ ơ, không khỏi khiến bao nhiêu can đảm của Lâm Nhược Thu đều trở nên nguội lạnh.
Trong lòng nàng ta cũng lờ mờ đoán được có lẽ chuyện này không phải ý của Cố gia. Cố Trầm có thể ra tay không một tiếng động, khiến nàng ta biến mất sạch sẽ. Nhưng nàng ta nào có cam lòng nghĩ tới một khả năng khác. Nàng ta đến Cố gia vì Nhạc Tiên Dẫn, chuyện nên làm hay không nên làm thì cũng làm cả rồi.
Kết quả là, Nhạc Tiên Dẫn thế mà lại muốn lấy mạng nàng ta.
Lâm Nhược Thu vừa nghĩ tới vẻ mặt dịu dàng nhu tình của Nhạc Tiên Dẫn, cả người như chìm vào hầm băng lạnh giá.
Nàng có rất nhiều cơ hội quay đầu, nhưng hết lần này tới lần khác, phải đợi tới khi Nhạc Tiên Dẫn cầm dao kề lên cổ mình, nàng mới bằng lòng tin rằng người này thật vô tình. Bản thân đã biết quá nhiều chuyện, Nhị gia Nhạc gia muốn giết người diệt khẩu chẳng phải chuyện quá hợp lý sao?
Cố Trầm rủ mắt thấy Lâm Nhược Thu chật vật, hắn như muốn bóp chết ả đàn bà trước mắt mình.
Nhạc Doanh Khuyết còn có lòng trắc ẩn với Lâm Nhược Thu. Lâm Nhược Thu được khoẻ mạnh ở lại Cố phủ, thế còn Nhạc Doanh Khuyết thì sao?
“Ta chỉ hỏi một lần. Kế hoạch lần này của Nhạc Tiên Dẫn, ngươi cũng biết?”
Lâm Nhược Thu kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt hiện lên một tia thắc mắc: “Đại thiếu gia biết rồi còn hỏi, ta đây có được tính là một phần trong kế hoạch của Nhạc Tiên Dẫn không?”
Ánh mắt Cố Trầm hung tàn: “Lâm Nhược Thu, tấm bùa hộ mệnh cuối cùng của ngươi ở Cố gia đã mất rồi, tự lo mà giải quyết cho tốt đi.”
Chưa đợi Cố Trầm ra ngoài, quản gia đã dẫn đại phu và Lục Lân tới: “Đại thiếu gia, đại phu tới rồi.”
Đại phu nói: “Cố thiếu gia, thuốc này không phải loại thuốc phá thai. Vị phu nhân này mạng lớn, cũng đã cứu được đứa bé rồi.”
Người trong phòng đều nghe được rõ ràng. Cố Trầm liếc nhìn quản gia, quản gia run rẩy quỳ xuống: “Đại thiếu gia, thuốc này đều là Đại thiếu nãi nãi….đều qua tay A Ly cô nương.”
A Ly!
Đáy mắt Cô Trầm nổi lên gợn sóng. Dường như rất nhiều chuyện cũng đã liên kết với nhau.
A Ly là đại a đầu trong phòng bọn họ. Người ngoài không biết, nhưng A Ly lại biết rất rõ rằng, hắn sớm có ý định đưa Nhạc Doanh Khuyết ra ngoài.
Gói thuốc phá thai vài ngày trước chẳng qua là liều thuốc mạnh Nhạc Tiên Dẫn đánh xuống. Cố phủ không an toàn, chắc chắn hắn sẽ đưa Nhạc Doanh Khuyết xuất phủ. Thời gian xuất phát, cung đường đi, A Ly đều biết được chút đỉnh. Sợ là chuyện Nhạc Doanh Khuyết ngất giữa đường cũng là kiệt tác của nàng ta.
Không phải Cố Trầm không nghi ngờ người khác, nhưng đến cả Lâm Nhược Thu cũng bị tính kế, duy chỉ có Nhạc Tiên Dẫn mà thôi.
Lâm Nhược Thu dần nhận ra có gì không ổn. Sắc mặt Cố Trầm tái nhợt, trong phòng dường như còn thiếu ai đó, Nhạc Doanh Khuyết.
Nhạc Tiên Dẫn toan tính lên đầu Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm mới…
Trong đầu Lâm Nhược Thu chợt loé lên một ý nghĩ, Nhạc Doanh Khuyết không ở đây, sao Nhạc Doanh Khuyết có thể không ở đây. Thì ra câu hỏi vừa rồi của Cố Trầm là có hàm ý, nàng lớn mật hỏi: “Là Nhạc Tiên Dẫn….”
Ánh mắt Cố Trầm sâu hun hút, ẩn trong đôi mắt là sát khí cuồn cuộn, Lâm Nhược Thu bèn nuốt lời vừa định nói xuống. Quản gia thức thời đưa người rút lui, trong phòng chỉ còn lại hai người Cố Trầm và Lâm Nhược Thu.
“Đại thiếu gia việc gì phải lãng phí thời gian ở chỗ ta, Nhạc Tiên Dẫn ra tay dứt khoát như vậy, đến một chút xíu ta cũng không biết gì.”
Ánh mắt Cố Trầm sáng quắc nhìn nàng ta, như muốn nhìn thấu thật giả từ Lâm Nhược Thu.
Lâm Nhược Thu cười tự giễu, cất tiếng chế nhạo: “Đại thiếu gia còn không nhanh đi cứu người trong lòng đi.”
. . .
Nhạc Doanh Khuyết chỉ cảm thấy ý thức mơ hồ mông lung. Y nghe thấy loáng thoáng tiếng Lục Lân và A Ly trò chuyện, y muốn lên tiếng nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Nâng mi mắt lên trong vô vọng, A Ly bị y nhìn chằm chằm sợ đến nổi da gà, thấp giọng nói: “Thiếu nãi nãi… A Ly cũng không muốn….”
Sau khi tỉnh lại, Nhạc Doanh Khuyết bị giam trong một gian phòng. Thấy y đã tỉnh, A Ly vốn canh giữ bên cạnh bèn tiếp đón.
“Thiếu nãi nãi….”
Nhạc Doanh Khuyết che bụng, cảnh giác nhìn nàng ta. A Ly bèn ngậm miệng, run rẩy nói: “Thiếu nãi nãi… Tiểu Thiếu gia không sao… Đứa bé không sao cả….”
Nghe nói vậy, Nhạc Doanh Khuyết nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở phào: “A Ly… Sao ngươi phải làm như vậy…”
Cố gia đối xử với nàng ta không tệ, nhưng nàng lại không cần. Nhị gia Nhạc gia chỉ cần động một ngón tay cũng đủ lấy mạng cả nhà nàng ta.
A Ly bị giày vò đến sợ hãi, Nhạc Tiên Dẫn lại uy hiếp: “Đổi thuốc của Lâm Nhược Thu thành gói thuốc này. Dù Nhạc Doanh Khuyết bị bắt đi, chỉ cần Lâm Nhược Thu vừa chết thì chắc chắn nàng ta sẽ bị hoài nghi đầu tiên. Nàng ta tự sát vì sợ tội, mà đến lúc đó ngươi có thể cầm số tiền này cao chạy xa bay.”
Nhạc Doanh Khuyết cuộn người lại, vừa lo lắng vừa giận dữ: “Lâm Nhược Thu giúp gã ta như thế, vậy mà gã vẫn muốn lấy mạng Lâm Nhược Thu. Còn ngươi là gì trong mắt Nhạc Tiên Dẫn, gã thực sự bỏ qua cho ngươi sao?”
Lời này như một lời cảnh tỉnh, đầu gối A Ly mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Nhạc Doanh Khuyết: “Thiếu nãi nãi… Là do A Ly quá ngu xuẩn… Nhị gia Nhạc gia dùng tính mạng già trẻ cả nhà ta để uy hiếp ta… Ta….”
Chẳng thể trách được ai cả, muốn trách thì cũng chỉ trách mình không đề phòng kẻ khác.
Nhạc Tiên Dẫn bắt y lại với mục đích gì? Chỉ giết cho hả giận thôi sao?
Bây giờ y không biết mình đang ở đâu, bên cạnh cũng không có xe lăn của y, muốn chạy trốn là vô cùng khó khăn. Dường như y chỉ có thể ngồi chờ chết, chờ Cố Trầm tới cứu y ra.
Nhạc Doanh Khuyết chưa bao giờ căm hận đôi chân bị tật của mình như hiện giờ.
“Trên đường xảy ra chuyện gì?”
Hắn sợ hãi nghe được câu trả lời của tên kia: “Trên đường chưa gặp chuyện không may. Có lẽ là đường đi xóc nảy, thân thể Thiếu nãi nãi không tốt nên Lục thiếu gia phái bọn ta trở về gọi đại phu.”
Cố Trầm vẫn không yên lòng, bước chân đi dẫn đầu: “Ta và ngươi cùng đi.”
Nhạc Doanh Khuyết tới sơn trang một mình hắn cũng không yên tâm, vậy bèn tiếp y hồi phủ.
Cố Trầm chưa đi được hai bước, trước phòng bỗng có một bóng người quen thuộc bước tới. Lúc Cố Trầm nhìn rõ người kia, mí mắt hắn giật giật, nhất thời quay cuồng choáng váng.
Là Lục Lân. Lục Lân một mình trở về phủ, trên người còn vương vết máu.
Lục Lân nhanh chân bước tới trước mặt Cố Trầm, đổ người về phía trước, hơi khom lưng run rẩy.
“Đại thiếu gia, Lục Lân vô dụng, để Thiếu nãi nãi bị sơn tặc cướp mất. Mời Đại thiếu gia trách phạt.”
Cả người Cố Trầm lảo đảo trong gió, trước mắt loá ánh sáng trắng. Hắn cố khôi phục lại tinh thần mới miễn cưỡng chống đỡ.
Lúc này không phải thời điểm để bắt người trị tội. Tay Cố Trầm cuộn chặt lại, khắc chế lửa giận, hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Thiếu nãi nãi không chịu nổi rung lắc trên xe ngựa, Lục Lân lệnh cho toàn đội dừng lại.
Mặt trời càng lúc càng gay gắt, A Ly cô nương nói Thiếu nãi nãi ói bị dính ra khắp người. Trong xe ngựa có mùi nên phải thông gió, phiền mọi người đứng cách xa ra một chút. Bọn Lục Lân tránh ra không xa, xe ngựa vẫn luôn ở trong tầm mắt, nhưng bỗng dưng lại có sơn tặc xuất hiện, khiến bọn họ trở tay không kịp.
“Mục tiêu của đám sơn tặc rất rõ ràng, dường như chúng biết rõ người trong xe là Thiếu nãi nãi.” Lục Lân quỳ trên mặt đất, đầu vai vẫn rướm máu tươi.
Ánh mắt Cố Trầm tối lại: “Để đại phu xem qua đi.” Hắn không vội xuất phủ mà quay ngược lại đi vào viện của Lâm Nhược Thu.
Từ lúc Cố Uyển xảy ra chuyện không may, những việc liên quan tới Lâm Nhược Thu, Cố Trầm chưa từng nhúng tay vào.
Lâm Nhược Thu mới đi ra từ Quỷ môn quan, bấy giờ sắc mặt trắng bệch, nhìn trông cũng vặn vẹo đáng sợ.
“Khụ khụ…” Lâm Nhược Thu nằm bên mép giường, thân hình nhỏ bé run rẩy kịch liệt theo từng đợt ho khan. Lúc nàng ta ngẩng đầu lên còn có thể thấy rõ hai con ngươi sâu hoắm và tròng mắt trắng phủ đầy tơ máu.
Lâm Nhược Thu nhìn thấy Cố Trầm, khoé môi nhếch lên nụ cười nhạo báng: “Đại thiếu gia thật là ác độc… Nếu đã muốn ta chết…cần gì phải cứu ta….”
Cố Trầm ghét bỏ nhìn nàng ta, trả lời lại một cách mỉa mai: “Nếu ta thực sự muốn mạng ngươi, bây giờ ngươi còn bình an vô sự nói chuyện với ta sao?”
Giọng điệu Cố Trầm thờ ơ, không khỏi khiến bao nhiêu can đảm của Lâm Nhược Thu đều trở nên nguội lạnh.
Trong lòng nàng ta cũng lờ mờ đoán được có lẽ chuyện này không phải ý của Cố gia. Cố Trầm có thể ra tay không một tiếng động, khiến nàng ta biến mất sạch sẽ. Nhưng nàng ta nào có cam lòng nghĩ tới một khả năng khác. Nàng ta đến Cố gia vì Nhạc Tiên Dẫn, chuyện nên làm hay không nên làm thì cũng làm cả rồi.
Kết quả là, Nhạc Tiên Dẫn thế mà lại muốn lấy mạng nàng ta.
Lâm Nhược Thu vừa nghĩ tới vẻ mặt dịu dàng nhu tình của Nhạc Tiên Dẫn, cả người như chìm vào hầm băng lạnh giá.
Nàng có rất nhiều cơ hội quay đầu, nhưng hết lần này tới lần khác, phải đợi tới khi Nhạc Tiên Dẫn cầm dao kề lên cổ mình, nàng mới bằng lòng tin rằng người này thật vô tình. Bản thân đã biết quá nhiều chuyện, Nhị gia Nhạc gia muốn giết người diệt khẩu chẳng phải chuyện quá hợp lý sao?
Cố Trầm rủ mắt thấy Lâm Nhược Thu chật vật, hắn như muốn bóp chết ả đàn bà trước mắt mình.
Nhạc Doanh Khuyết còn có lòng trắc ẩn với Lâm Nhược Thu. Lâm Nhược Thu được khoẻ mạnh ở lại Cố phủ, thế còn Nhạc Doanh Khuyết thì sao?
“Ta chỉ hỏi một lần. Kế hoạch lần này của Nhạc Tiên Dẫn, ngươi cũng biết?”
Lâm Nhược Thu kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt hiện lên một tia thắc mắc: “Đại thiếu gia biết rồi còn hỏi, ta đây có được tính là một phần trong kế hoạch của Nhạc Tiên Dẫn không?”
Ánh mắt Cố Trầm hung tàn: “Lâm Nhược Thu, tấm bùa hộ mệnh cuối cùng của ngươi ở Cố gia đã mất rồi, tự lo mà giải quyết cho tốt đi.”
Chưa đợi Cố Trầm ra ngoài, quản gia đã dẫn đại phu và Lục Lân tới: “Đại thiếu gia, đại phu tới rồi.”
Đại phu nói: “Cố thiếu gia, thuốc này không phải loại thuốc phá thai. Vị phu nhân này mạng lớn, cũng đã cứu được đứa bé rồi.”
Người trong phòng đều nghe được rõ ràng. Cố Trầm liếc nhìn quản gia, quản gia run rẩy quỳ xuống: “Đại thiếu gia, thuốc này đều là Đại thiếu nãi nãi….đều qua tay A Ly cô nương.”
A Ly!
Đáy mắt Cô Trầm nổi lên gợn sóng. Dường như rất nhiều chuyện cũng đã liên kết với nhau.
A Ly là đại a đầu trong phòng bọn họ. Người ngoài không biết, nhưng A Ly lại biết rất rõ rằng, hắn sớm có ý định đưa Nhạc Doanh Khuyết ra ngoài.
Gói thuốc phá thai vài ngày trước chẳng qua là liều thuốc mạnh Nhạc Tiên Dẫn đánh xuống. Cố phủ không an toàn, chắc chắn hắn sẽ đưa Nhạc Doanh Khuyết xuất phủ. Thời gian xuất phát, cung đường đi, A Ly đều biết được chút đỉnh. Sợ là chuyện Nhạc Doanh Khuyết ngất giữa đường cũng là kiệt tác của nàng ta.
Không phải Cố Trầm không nghi ngờ người khác, nhưng đến cả Lâm Nhược Thu cũng bị tính kế, duy chỉ có Nhạc Tiên Dẫn mà thôi.
Lâm Nhược Thu dần nhận ra có gì không ổn. Sắc mặt Cố Trầm tái nhợt, trong phòng dường như còn thiếu ai đó, Nhạc Doanh Khuyết.
Nhạc Tiên Dẫn toan tính lên đầu Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm mới…
Trong đầu Lâm Nhược Thu chợt loé lên một ý nghĩ, Nhạc Doanh Khuyết không ở đây, sao Nhạc Doanh Khuyết có thể không ở đây. Thì ra câu hỏi vừa rồi của Cố Trầm là có hàm ý, nàng lớn mật hỏi: “Là Nhạc Tiên Dẫn….”
Ánh mắt Cố Trầm sâu hun hút, ẩn trong đôi mắt là sát khí cuồn cuộn, Lâm Nhược Thu bèn nuốt lời vừa định nói xuống. Quản gia thức thời đưa người rút lui, trong phòng chỉ còn lại hai người Cố Trầm và Lâm Nhược Thu.
“Đại thiếu gia việc gì phải lãng phí thời gian ở chỗ ta, Nhạc Tiên Dẫn ra tay dứt khoát như vậy, đến một chút xíu ta cũng không biết gì.”
Ánh mắt Cố Trầm sáng quắc nhìn nàng ta, như muốn nhìn thấu thật giả từ Lâm Nhược Thu.
Lâm Nhược Thu cười tự giễu, cất tiếng chế nhạo: “Đại thiếu gia còn không nhanh đi cứu người trong lòng đi.”
. . .
Nhạc Doanh Khuyết chỉ cảm thấy ý thức mơ hồ mông lung. Y nghe thấy loáng thoáng tiếng Lục Lân và A Ly trò chuyện, y muốn lên tiếng nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Nâng mi mắt lên trong vô vọng, A Ly bị y nhìn chằm chằm sợ đến nổi da gà, thấp giọng nói: “Thiếu nãi nãi… A Ly cũng không muốn….”
Sau khi tỉnh lại, Nhạc Doanh Khuyết bị giam trong một gian phòng. Thấy y đã tỉnh, A Ly vốn canh giữ bên cạnh bèn tiếp đón.
“Thiếu nãi nãi….”
Nhạc Doanh Khuyết che bụng, cảnh giác nhìn nàng ta. A Ly bèn ngậm miệng, run rẩy nói: “Thiếu nãi nãi… Tiểu Thiếu gia không sao… Đứa bé không sao cả….”
Nghe nói vậy, Nhạc Doanh Khuyết nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở phào: “A Ly… Sao ngươi phải làm như vậy…”
Cố gia đối xử với nàng ta không tệ, nhưng nàng lại không cần. Nhị gia Nhạc gia chỉ cần động một ngón tay cũng đủ lấy mạng cả nhà nàng ta.
A Ly bị giày vò đến sợ hãi, Nhạc Tiên Dẫn lại uy hiếp: “Đổi thuốc của Lâm Nhược Thu thành gói thuốc này. Dù Nhạc Doanh Khuyết bị bắt đi, chỉ cần Lâm Nhược Thu vừa chết thì chắc chắn nàng ta sẽ bị hoài nghi đầu tiên. Nàng ta tự sát vì sợ tội, mà đến lúc đó ngươi có thể cầm số tiền này cao chạy xa bay.”
Nhạc Doanh Khuyết cuộn người lại, vừa lo lắng vừa giận dữ: “Lâm Nhược Thu giúp gã ta như thế, vậy mà gã vẫn muốn lấy mạng Lâm Nhược Thu. Còn ngươi là gì trong mắt Nhạc Tiên Dẫn, gã thực sự bỏ qua cho ngươi sao?”
Lời này như một lời cảnh tỉnh, đầu gối A Ly mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Nhạc Doanh Khuyết: “Thiếu nãi nãi… Là do A Ly quá ngu xuẩn… Nhị gia Nhạc gia dùng tính mạng già trẻ cả nhà ta để uy hiếp ta… Ta….”
Chẳng thể trách được ai cả, muốn trách thì cũng chỉ trách mình không đề phòng kẻ khác.
Nhạc Tiên Dẫn bắt y lại với mục đích gì? Chỉ giết cho hả giận thôi sao?
Bây giờ y không biết mình đang ở đâu, bên cạnh cũng không có xe lăn của y, muốn chạy trốn là vô cùng khó khăn. Dường như y chỉ có thể ngồi chờ chết, chờ Cố Trầm tới cứu y ra.
Nhạc Doanh Khuyết chưa bao giờ căm hận đôi chân bị tật của mình như hiện giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.