Chương 33: Mua đồ nội thất
Niệm Niệm Bất Vong
26/10/2024
Edit by Mon
Trương Quốc Dương và Lâm Kiều Kiều lập tức xuất phát sau khi ăn xong bữa sáng, tâm trạng hai người khá tốt, vừa nói vừa cười trong suốt đường đi. Đây là lần thứ hai về quê, nên cô không nhớ rõ đường đi, Trương Quốc Dương ngồi bên ghế phụ chỉ đường.
Hơn hai giờ đi xe, hai người mới đến nơi. Cả hai không đến nhà mình ngay, mà ghé sang nhà ông chú, cầm theo một ít quà cho ông ấy và hàng xóm.
Trương Quốc Dương vừa trở về còn phải mua đồ nội thất, hiển nhiên không thể chào hỏi từng nhà trong thôn, ông chỉ nói lời cảm ơn rồi rời khỏi.
Ông chú được tặng rượu ngon và không ít đồ bổ, tâm trạng cực kỳ vui sướng giữ hai người ở lại ăn cơm trưa.
Trở lại nhà cũ, Trương Quốc Dương có cảm giác như cách một thế hệ, hai phòng nhỏ bên trong được sửa sang lại, nền đất trải gạch men, còn có giấy dán tường. Sàn nhà bằng gỗ trước kia bị che khuất.
Sau nhà là một mảnh đất ông mua, mảnh đất trồng khá nhiều cây, chủ yếu là cây hoa quế.
Mặt sau so với mặt trước trông càng thoáng mát hơn, điều Lâm Kiều Kiều hết sức hài lòng chính là bên trong phòng có toilet riêng.
Hai người xem qua một loạt cảm thấy không tệ. Hiện tại trong nhà còn thiếu đồ nội thất và đồ điện, những thứ này trong trấn có bán, cả hai không cần đến thành phố mua, giá cũng rẻ hơn.
Đi đến trấn trên mất hai phút, trước tiên là chọn đồ nội thất.
Lâm Kiều Kiều nhìn mấy cái giường có thiết kế khác nhau, cô liếc mắt nhìn ba chồng, rồi lựa chọn.
Cuối cùng cô lại thấy một cái giường màu đỏ, bên trên có bốn vật hình trụ tụ lại thành một cái giá, bên ngoài treo mùng, cái giá bên trong chứa rất nhiều túi đựng. Lâm Kiều Kiều vừa thấy là biết chúng dùng để làm gì.
Cô đỏ mặt hỏi bà chủ giá của chiếc giường. Bà chủ hết sức vui mừng, chiếc giường này đặt ở đây đã lâu, bình thường không có ai hỏi đến. Thấy Lâm Kiều có ý muốn mua liền đưa một cái giá khá gần với giá gốc cho cô.
Lâm Kiều Kiều mua cả sofa, bàn trà, bàn ăn, ghế, điều này làm bà chủ suиɠ sướиɠ cực kỳ. Cô thanh toán xong thì đưa cho bà địa chỉ, để thuận tiện cho xe giao hàng tới.
Bởi vì cô mua rất nhiều, nên xe vận chuyển mất khá nhiều thời gian.
Hai người bước vào cửa hàng điện sát vách, chọn đồ điện rất đơn giản, kiểu dáng chúng giống nhau, chỉ cần dựa vào nhãn hiệu.
Hai cửa tiệm đột nhiên có khách quý đến, trong lòng hết thoải mái hết sức, hai chiếc xe tải chứa đầy hàng hóa bắt đầu đến giao hàng.
Lâm Kiều Kiều hướng dẫn người giao hàng nơi đặt đồ nội thất. Không lâu sau, con trai của ông chú lại đến mời hai người ăn cơm.
Truong Quốc Dương nghĩ những người giao hàng vẫn còn ở đây, ông nhờ Binh Tử mua đồ ăn đem đến.
Ánh mắt hắn ta vẫn luôn dừng trên người Lâm Kiều Kiều.
Em dâu thật xinh đẹp.
Trương Quốc Dương nhận ra, liền đánh hắn ta một cái, giục hắn đi nhanh.
Khoảng cách hai nhà không xa, chỉ mất bốn năm phút ông đã dẫn Lâm Kiều Kiều sang nhà ông chú ăn cơm.
Trương Quốc Dương và Lâm Kiều Kiều lập tức xuất phát sau khi ăn xong bữa sáng, tâm trạng hai người khá tốt, vừa nói vừa cười trong suốt đường đi. Đây là lần thứ hai về quê, nên cô không nhớ rõ đường đi, Trương Quốc Dương ngồi bên ghế phụ chỉ đường.
Hơn hai giờ đi xe, hai người mới đến nơi. Cả hai không đến nhà mình ngay, mà ghé sang nhà ông chú, cầm theo một ít quà cho ông ấy và hàng xóm.
Trương Quốc Dương vừa trở về còn phải mua đồ nội thất, hiển nhiên không thể chào hỏi từng nhà trong thôn, ông chỉ nói lời cảm ơn rồi rời khỏi.
Ông chú được tặng rượu ngon và không ít đồ bổ, tâm trạng cực kỳ vui sướng giữ hai người ở lại ăn cơm trưa.
Trở lại nhà cũ, Trương Quốc Dương có cảm giác như cách một thế hệ, hai phòng nhỏ bên trong được sửa sang lại, nền đất trải gạch men, còn có giấy dán tường. Sàn nhà bằng gỗ trước kia bị che khuất.
Sau nhà là một mảnh đất ông mua, mảnh đất trồng khá nhiều cây, chủ yếu là cây hoa quế.
Mặt sau so với mặt trước trông càng thoáng mát hơn, điều Lâm Kiều Kiều hết sức hài lòng chính là bên trong phòng có toilet riêng.
Hai người xem qua một loạt cảm thấy không tệ. Hiện tại trong nhà còn thiếu đồ nội thất và đồ điện, những thứ này trong trấn có bán, cả hai không cần đến thành phố mua, giá cũng rẻ hơn.
Đi đến trấn trên mất hai phút, trước tiên là chọn đồ nội thất.
Lâm Kiều Kiều nhìn mấy cái giường có thiết kế khác nhau, cô liếc mắt nhìn ba chồng, rồi lựa chọn.
Cuối cùng cô lại thấy một cái giường màu đỏ, bên trên có bốn vật hình trụ tụ lại thành một cái giá, bên ngoài treo mùng, cái giá bên trong chứa rất nhiều túi đựng. Lâm Kiều Kiều vừa thấy là biết chúng dùng để làm gì.
Cô đỏ mặt hỏi bà chủ giá của chiếc giường. Bà chủ hết sức vui mừng, chiếc giường này đặt ở đây đã lâu, bình thường không có ai hỏi đến. Thấy Lâm Kiều có ý muốn mua liền đưa một cái giá khá gần với giá gốc cho cô.
Lâm Kiều Kiều mua cả sofa, bàn trà, bàn ăn, ghế, điều này làm bà chủ suиɠ sướиɠ cực kỳ. Cô thanh toán xong thì đưa cho bà địa chỉ, để thuận tiện cho xe giao hàng tới.
Bởi vì cô mua rất nhiều, nên xe vận chuyển mất khá nhiều thời gian.
Hai người bước vào cửa hàng điện sát vách, chọn đồ điện rất đơn giản, kiểu dáng chúng giống nhau, chỉ cần dựa vào nhãn hiệu.
Hai cửa tiệm đột nhiên có khách quý đến, trong lòng hết thoải mái hết sức, hai chiếc xe tải chứa đầy hàng hóa bắt đầu đến giao hàng.
Lâm Kiều Kiều hướng dẫn người giao hàng nơi đặt đồ nội thất. Không lâu sau, con trai của ông chú lại đến mời hai người ăn cơm.
Truong Quốc Dương nghĩ những người giao hàng vẫn còn ở đây, ông nhờ Binh Tử mua đồ ăn đem đến.
Ánh mắt hắn ta vẫn luôn dừng trên người Lâm Kiều Kiều.
Em dâu thật xinh đẹp.
Trương Quốc Dương nhận ra, liền đánh hắn ta một cái, giục hắn đi nhanh.
Khoảng cách hai nhà không xa, chỉ mất bốn năm phút ông đã dẫn Lâm Kiều Kiều sang nhà ông chú ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.