Chương 22: Tâm sự
Niệm Niệm Bất Vong
26/10/2024
Edit by Mon
Thời điểm hai người thức dậy trời đã xế chiều.
Trương Quốc Dương ở nhà bận lên bận xuống, Lâm Kiều Kiều ngồi trên sofa nhìn ông làm việc tất bậc, liền cảm thấy thế gian thật kỳ diệu.
Mỗi khi phụ nữ trách móc đàn ông không chăm sóc cho mình chu đáo, họ sẽ lập tức phản bác, nói rằng đàn ông bọn họ vất vả làm việc vì cái gia đình này nên rất mệt. Nhưng thực tế phần lớn trong số họ lại chìm đắm trong thế giới xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son, họ thấy cuộc sống yên ổn trong gia đình hết sức vô vị.
Kiếp trước cô sống một mình trong căn biệt thự này, ngày đêm trải qua những năm tháng tịch mịch. Khi đó bản thân cô cũng không rõ điều bản thân mong đợi là gì, chỉ nghĩ rằng chỉ cần có một người bên cạnh chăm sóc cho cô là được.
Lúc này Lâm Kiều Kiều đã hiểu rõ, cô cần một người đàn ông như ba chồng cô, tuy không phải quan hệ huyết thống nhưng lại cưng chiều cô hết mực, từ thân đến tâm đều được thỏa mãn.
Trương Quốc Dương rửa bát xong, lau bàn, sau đó ép một ly nước trái cây cho Lâm Kiều Kiều. Nghĩ lại khoảng thời gian đầu vừa tới đây, ông không biết dùng đến máy ép trái cây. Bây giờ, trong nhà này có rất nhiều thứ ông còn quen thuộc hơn cả cô.
Ông có cảm giác ánh mắt Lâm Kiều Kiều nhìn mình có chút khác thường, trông rất giống cảm xúc của những người trẻ tuổi đang yêu. Nghĩ vậy làm phấn khởi không thôi.
Trương Quốc Dương bưng nước trái cây cho Lâm Kiều Kiều, ngồi bên cạnh cô nhìn cái miệng nhỏ đang uống từng ngụm nước. Ông cầm khăn giấy lau miệng anh đào, rồi đặt cô ngồi lên đùi mình.
“Kiều Kiều, chúng ta…”
“Ba muốn nói gì thì nói đi.”
“Ba là người quê mùa nên không biết phải nói gì mới đúng, có rất nhiều thứ ba không hiểu, hai ngày qua là ba sai, mà ba không hối hận.Nói thật, trước đây mỗi đêm ba hay nằm mơ thấy con, ©ôи ŧᏂịŧ phía dưới không có tiền đồ mà cứng. Ba biết ba không đúng, nhưng ba không nhịn được. Ba đã già, chúng ta lại phát sinh quan hệ, ba không có tư cách mơ tưởng đến con. Ba không biết thiếu niên tuổi còn trẻ khi yêu nhau thế nào, nhưng ba sẽ vì con làm mọi thứ.”
“Ba là lão hư hỏng, con đã nói sẽ không đuổi ba đi, ba đã ngủ với con hai lần cho nên ba phải chịu trách nhiệm. Sau này con nói gì ba phải làm cái đó, con nói đi thì ba không được chạy.”
Ba chồng đã nói thẳng tâm ý, nhưng Lâm Kiều Kiều vẫn chưa muốn nói cô cũng thích ông, không chỉ là thích mà tình yêu đã nảy sinh.
“Được, chỉ cần con không đuổi ba đi, con nói gì ba cũng nghe, con bảo đi hướng đông ba tuyệt đối không đi hướng tây.”
Lâm Kiều Kiều gối đầu lên đùi ba chồng, hai người cùng xem bộ phim truyền hình nhàm chán, tuy nhiên trong lòng lại có vô vàn suy nghĩ. Trương Quốc Dương không có tâm tư xem phim, ánh mắt luôn thường trực trên người con dâu, lâu lâu cúi xuống hôn lên gương mặt xinh đẹp của con dâu một cái khiến hai người dần đùa giỡn lẫn nhau.
Ông cảm nhận được thời khắc này mình đã được trở lại thời điểm tuổi trẻ, tràn ngập hy vọng và sức sống trong tương lai.
Thời điểm hai người thức dậy trời đã xế chiều.
Trương Quốc Dương ở nhà bận lên bận xuống, Lâm Kiều Kiều ngồi trên sofa nhìn ông làm việc tất bậc, liền cảm thấy thế gian thật kỳ diệu.
Mỗi khi phụ nữ trách móc đàn ông không chăm sóc cho mình chu đáo, họ sẽ lập tức phản bác, nói rằng đàn ông bọn họ vất vả làm việc vì cái gia đình này nên rất mệt. Nhưng thực tế phần lớn trong số họ lại chìm đắm trong thế giới xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son, họ thấy cuộc sống yên ổn trong gia đình hết sức vô vị.
Kiếp trước cô sống một mình trong căn biệt thự này, ngày đêm trải qua những năm tháng tịch mịch. Khi đó bản thân cô cũng không rõ điều bản thân mong đợi là gì, chỉ nghĩ rằng chỉ cần có một người bên cạnh chăm sóc cho cô là được.
Lúc này Lâm Kiều Kiều đã hiểu rõ, cô cần một người đàn ông như ba chồng cô, tuy không phải quan hệ huyết thống nhưng lại cưng chiều cô hết mực, từ thân đến tâm đều được thỏa mãn.
Trương Quốc Dương rửa bát xong, lau bàn, sau đó ép một ly nước trái cây cho Lâm Kiều Kiều. Nghĩ lại khoảng thời gian đầu vừa tới đây, ông không biết dùng đến máy ép trái cây. Bây giờ, trong nhà này có rất nhiều thứ ông còn quen thuộc hơn cả cô.
Ông có cảm giác ánh mắt Lâm Kiều Kiều nhìn mình có chút khác thường, trông rất giống cảm xúc của những người trẻ tuổi đang yêu. Nghĩ vậy làm phấn khởi không thôi.
Trương Quốc Dương bưng nước trái cây cho Lâm Kiều Kiều, ngồi bên cạnh cô nhìn cái miệng nhỏ đang uống từng ngụm nước. Ông cầm khăn giấy lau miệng anh đào, rồi đặt cô ngồi lên đùi mình.
“Kiều Kiều, chúng ta…”
“Ba muốn nói gì thì nói đi.”
“Ba là người quê mùa nên không biết phải nói gì mới đúng, có rất nhiều thứ ba không hiểu, hai ngày qua là ba sai, mà ba không hối hận.Nói thật, trước đây mỗi đêm ba hay nằm mơ thấy con, ©ôи ŧᏂịŧ phía dưới không có tiền đồ mà cứng. Ba biết ba không đúng, nhưng ba không nhịn được. Ba đã già, chúng ta lại phát sinh quan hệ, ba không có tư cách mơ tưởng đến con. Ba không biết thiếu niên tuổi còn trẻ khi yêu nhau thế nào, nhưng ba sẽ vì con làm mọi thứ.”
“Ba là lão hư hỏng, con đã nói sẽ không đuổi ba đi, ba đã ngủ với con hai lần cho nên ba phải chịu trách nhiệm. Sau này con nói gì ba phải làm cái đó, con nói đi thì ba không được chạy.”
Ba chồng đã nói thẳng tâm ý, nhưng Lâm Kiều Kiều vẫn chưa muốn nói cô cũng thích ông, không chỉ là thích mà tình yêu đã nảy sinh.
“Được, chỉ cần con không đuổi ba đi, con nói gì ba cũng nghe, con bảo đi hướng đông ba tuyệt đối không đi hướng tây.”
Lâm Kiều Kiều gối đầu lên đùi ba chồng, hai người cùng xem bộ phim truyền hình nhàm chán, tuy nhiên trong lòng lại có vô vàn suy nghĩ. Trương Quốc Dương không có tâm tư xem phim, ánh mắt luôn thường trực trên người con dâu, lâu lâu cúi xuống hôn lên gương mặt xinh đẹp của con dâu một cái khiến hai người dần đùa giỡn lẫn nhau.
Ông cảm nhận được thời khắc này mình đã được trở lại thời điểm tuổi trẻ, tràn ngập hy vọng và sức sống trong tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.