Chương 17: Thoải mái
Niệm Niệm Bất Vong
26/10/2024
Edit by Mon
“Con kiên nhẫn chút, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, con nên bớt tùy hứng đi. Trương Đào tuy không làm gì, nhưng nó sẽ không khăng khăng một với con. Con phải nghĩ cho nó nhiều hơn, mẹ thằng bé đã qua đời, hiện giờ chỉ có mình ba chồng con là người thân. Hằng ngày nên quan tâm ông ấy một chút, dù sao việc nhà cũng đã có người làm, con chỉ cần hỏi han ân cần là được.”
Lâm Kiều Kiều nhớ tới ba chồng, mặt đẹp đỏ lên, còn muốn chăm sóc thế nào nữa, ngay cả trên giường cô cũng chăm sóc luôn rồi.
“Mẹ, con biết rồi. Con vất vả lắm mới về nhà một chuyến, chúng ta gác chuyện này qua một bên đi.”
Lâm Kiều Kiều ăn vạ ở nhà mẹ đẻ cho đến khi ăn xong cơm tối mới lái xe về nhà, còn lén bỏ vài nước hoa thất sắc vào đồ uống của họ.
Đến thì đi bằng tay không, lúc về thì được mẹ cho một đống đồ đến mức chặt cứng cả cốp xe.
Màn đêm buông xuống, Trương Quốc Dương một mình bên trong biệt thự không khỏi đứng ngồi không yên, lo lắng không biết con dâu đã đi đâu, không biết cô có thấy đau khổ vì bị một lão già xâm phạm hay không?
Thời gian trôi qua càng lâu ông càng sốt ruột, chân bước ra ngoài hoa viên ngồi chờ cô. Như vậy khi con dâu trở về là ông có thể thấy ngay.
Lúc Lâm Kiều Kiều về đến nhà thời gian đã điểm tám giờ tối, nhà mẹ đẻ và Hoa Hồng viên ở hai thành phố gần kề, không xa cũng không gần. Trước đây, Trương Đào muốn tự thân lập nghiệp, không dựa vào cha mẹ, nên sau khi hai người kết hôn đã chuyển sang thành phố bên cạnh.
Tình yêu rất dễ làm cho con người ta mù quáng. Trước kia, Trương Đào nói gì cô cũng cảm thấy có lý. Tuy nhiên, trọng sinh qua một lần, bây giờ đã là cảnh còn người mất.
Trương Quốc Dương ngây ngốc nhìn trời, đột nhiên nghe thấy âm thanh động cơ xe, sau đó thấy con dâu lái xe qua cổng, rồi vào gara.
Lâm Kiều Kiều từ gara bước ra liền thấy ba chồng đang đi đến, ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi nhìn cô, giống như một đứa bé đã làm chuyện có lỗi. Ông nắm lấy cánh tay cô đặt lên mặt, để cô dễ dàng cho mình một cái tát.
“Kiều Kiều, ba xin lỗi con, con đánh mắng ba đi. Sau này đừng ra ngoài trễ thế này nữa, rất nguy hiểm. Nếu con không muốn nhìn thấy ba, ngày mai ba sẽ về quê, con tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Lâm Kiều Kiều vui vẻ không thôi, ba chồng mãi nghĩ luẩn quẩn trong lòng chuyện ông làm sáng nay với cô, nên bây giờ vẫn còn ngồi đợi cô về.
Nghĩ lại tất cả không phải lỗi của ba chồng, nếu cô đoán không sai thì hai người họ trở thành như vậy là do cánh hoa màu tím kia.
Hơn nữa, chính cô cũng mong mỏi, nếu cô không câu dẫn ông, ông sẽ không làm như vậy. Sáng nay, cô đã rất hưởng thụ tư vị mất hồn kia không phải sao? Sao lúc này còn phải làm ra vẻ? Làm hại ba chồng lo lắng cho cô cả một buổi.
Lâm Kiều Kiều rút tay về, ôm lấy ông, đầu vùi vào lồng ngực ông.
“Ba không sai, con không trách ba thật đó. Ba đi rồi thì ai chăm sóc con? Ba đã làm chuyện kia với con, bây giờ ba định phủ bỏ trách nhiệm luôn sao?”
Tâm tình Trương Quốc Dương hôm nay cứ như tàu siêu tốc, hết lên rồi lại xuống. Buổi sáng ông được thể nghiệm cảm giác thỏa mãn chưa từng có, giữa trưa thì lo lắng thấp thỏm, buổi tối lại là đứng ngồi không yên, hiện tại là cảm giác vui sướng đã mất nay tìm lại được.
“Kiều Kiều, ba vui lắm. Con yên tâm, chỉ cần con không đuổi ba sẽ không đi, mà chăm sóc con cả đời.”
“Con kiên nhẫn chút, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, con nên bớt tùy hứng đi. Trương Đào tuy không làm gì, nhưng nó sẽ không khăng khăng một với con. Con phải nghĩ cho nó nhiều hơn, mẹ thằng bé đã qua đời, hiện giờ chỉ có mình ba chồng con là người thân. Hằng ngày nên quan tâm ông ấy một chút, dù sao việc nhà cũng đã có người làm, con chỉ cần hỏi han ân cần là được.”
Lâm Kiều Kiều nhớ tới ba chồng, mặt đẹp đỏ lên, còn muốn chăm sóc thế nào nữa, ngay cả trên giường cô cũng chăm sóc luôn rồi.
“Mẹ, con biết rồi. Con vất vả lắm mới về nhà một chuyến, chúng ta gác chuyện này qua một bên đi.”
Lâm Kiều Kiều ăn vạ ở nhà mẹ đẻ cho đến khi ăn xong cơm tối mới lái xe về nhà, còn lén bỏ vài nước hoa thất sắc vào đồ uống của họ.
Đến thì đi bằng tay không, lúc về thì được mẹ cho một đống đồ đến mức chặt cứng cả cốp xe.
Màn đêm buông xuống, Trương Quốc Dương một mình bên trong biệt thự không khỏi đứng ngồi không yên, lo lắng không biết con dâu đã đi đâu, không biết cô có thấy đau khổ vì bị một lão già xâm phạm hay không?
Thời gian trôi qua càng lâu ông càng sốt ruột, chân bước ra ngoài hoa viên ngồi chờ cô. Như vậy khi con dâu trở về là ông có thể thấy ngay.
Lúc Lâm Kiều Kiều về đến nhà thời gian đã điểm tám giờ tối, nhà mẹ đẻ và Hoa Hồng viên ở hai thành phố gần kề, không xa cũng không gần. Trước đây, Trương Đào muốn tự thân lập nghiệp, không dựa vào cha mẹ, nên sau khi hai người kết hôn đã chuyển sang thành phố bên cạnh.
Tình yêu rất dễ làm cho con người ta mù quáng. Trước kia, Trương Đào nói gì cô cũng cảm thấy có lý. Tuy nhiên, trọng sinh qua một lần, bây giờ đã là cảnh còn người mất.
Trương Quốc Dương ngây ngốc nhìn trời, đột nhiên nghe thấy âm thanh động cơ xe, sau đó thấy con dâu lái xe qua cổng, rồi vào gara.
Lâm Kiều Kiều từ gara bước ra liền thấy ba chồng đang đi đến, ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi nhìn cô, giống như một đứa bé đã làm chuyện có lỗi. Ông nắm lấy cánh tay cô đặt lên mặt, để cô dễ dàng cho mình một cái tát.
“Kiều Kiều, ba xin lỗi con, con đánh mắng ba đi. Sau này đừng ra ngoài trễ thế này nữa, rất nguy hiểm. Nếu con không muốn nhìn thấy ba, ngày mai ba sẽ về quê, con tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Lâm Kiều Kiều vui vẻ không thôi, ba chồng mãi nghĩ luẩn quẩn trong lòng chuyện ông làm sáng nay với cô, nên bây giờ vẫn còn ngồi đợi cô về.
Nghĩ lại tất cả không phải lỗi của ba chồng, nếu cô đoán không sai thì hai người họ trở thành như vậy là do cánh hoa màu tím kia.
Hơn nữa, chính cô cũng mong mỏi, nếu cô không câu dẫn ông, ông sẽ không làm như vậy. Sáng nay, cô đã rất hưởng thụ tư vị mất hồn kia không phải sao? Sao lúc này còn phải làm ra vẻ? Làm hại ba chồng lo lắng cho cô cả một buổi.
Lâm Kiều Kiều rút tay về, ôm lấy ông, đầu vùi vào lồng ngực ông.
“Ba không sai, con không trách ba thật đó. Ba đi rồi thì ai chăm sóc con? Ba đã làm chuyện kia với con, bây giờ ba định phủ bỏ trách nhiệm luôn sao?”
Tâm tình Trương Quốc Dương hôm nay cứ như tàu siêu tốc, hết lên rồi lại xuống. Buổi sáng ông được thể nghiệm cảm giác thỏa mãn chưa từng có, giữa trưa thì lo lắng thấp thỏm, buổi tối lại là đứng ngồi không yên, hiện tại là cảm giác vui sướng đã mất nay tìm lại được.
“Kiều Kiều, ba vui lắm. Con yên tâm, chỉ cần con không đuổi ba sẽ không đi, mà chăm sóc con cả đời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.