Chương 1085
Lạc Xong
21/07/2021
Tiểu A Lưu đứng ở bên cạnh bĩu môi một cái: Đồ mít ướt, lúc gào lúc thét.
Sau đó lại di chuyển tầm mắt ra cửa. Một bà cụ đang nhìn cậu bé, ánh mắt rưng rưng, dáng vẻ muốn tiến lên nhưng lại không dám tới, vô cùng do dự.
Tiểu A Lưu đứng đối diện với bà cụ cũng cảm thấy tò mò, nhưng càng hờ hững nhiều hơn.
“Giống… Quá giống…” Bà cụ Lục nhìn tới thất thần, nhẹ giọng nỉ non.
Bác Từ cũng âm thầm giật mình, cậu chủ nhỏ và cậu chủ nhà ông quả thực chẳng khác nào đúc ra từ một khuôn.
“Mẹ, bà cụ này là ai thế ạ?” A Lưu lập tức mở miệng hỏi.
Đàm Hi thuận thế dắt tay cậu nhóc, cùng cô bé con đi tới trước mặt bà cụ Lục: “Đây là cụ nội.”
Mặt A Lưu hơi tối lại.
Cô bé con lại quan sát bà cụ với ánh mắt tò mò, sau đó hỏi: “Mommy, cụ nội là gì ạ?”
“Là bà nội của ba.”
“A!” Cô bé con vừa nghe nói tới Lục Chinh liền lập tức vui vẻ.
Đàm Thủy Tâm hơi cúi người, vẫy tay với hai đứa trẻ: “A Lưu, Hạ Hạ, qua đây với cụ nào.”
Hai đứa trẻ cùng nhìn Đàm Hi, thầy cô gật đầu mới tiến lên.
Dù sao Đàm Thủy Tâm cũng đã lớn tuổi nên không thể bị được chắt, chỉ có thể ngồi xổm xuống, giang tay ra ôm hai đứa bé vào trong lòng.
Thân mình nhỏ mềm mại mang theo mùi hương của sữa, rốt cuộc bà cụ Lục không nhịn được mà khóc như mưa.
Đàm Hi nhìn đi chỗ khác, đè nén sự chua xót vừa mới dâng lên trong lòng.
“Cụ nội, sao cụ lại khóc?” Ngộ Hạ nâng tay lên giúp bà lau nước mắt.
Bàn tay nhỏ vừa mềm vừa ấm khiến cho trái tim bà cụ Lục mểm đến mức không còn hình dáng nữa, “Bởi vì cụ rất vui!”
“Chẳng phải vui thì nên cười sao ạ? Tại sao lại khóc chứ?”
“Đúng thế, nên cười, nên cười…” Nói liền nhếch môi cười, đôi mắt gia cong lên theo hình vòm, cực kỳ thân thiết.
Phòng ăn.
Đàm Hi bày bữa sáng đã sửa soạn sẵn từ trước lên bàn, hai đứa trẻ tự động xúm lại.
“Mommy, bế!” Cô bé con vươn cánh tay mũm mĩm ra.
Đàm Hi bế cô bé lên ghế, đặt ngồi ổn rồi lại bế tới con trai.
A Lưu ăn mì sợi, Ngộ Hạ gặm bánh mì.
Hai đứa trẻ đều tự ăn, căn bản không cần Đàm Hi đút.
Bà cụ Lục ngồi ở bên cạnh hết nhìn đứa này lại nhìn sang đứa kia, càng nhìn càng thích, trong đôi mắt già rõ ràng có ánh nước nhưng trêи mặt lại như đang nở hoa.
Bác Từ ở một bên cũng âm thầm gạt lệ. Người của Lục gia ít, lần này lại có thêm hai cục cưng nhỏ, mà đứa nào cũng ngoan, đứa nào cũng đáng yêu.
Đàm Hi ngồi xuống cạnh bà cụ Lục. Đàm Thủy Tâm nhẹ vỗ tay cô: “Hi Hi, cháu dạy bọn trẻ thật tốt.”
“Người làm mẹ luôn muốn con cái thành tài, cháu cũng thế thôi mà.”
“Mấy năm nay…” Giọng đầy nghẹn ngào, “Vất vả cho cháu quá.”
Đàm Hi chỉ cười, cũng không phản bác.
Một người phụ nữ cổ độc ở nước ngoài, không có chồng, còn phải nuôi hai đứa con, cô có vất vả không ư?
Đương nhiên là có!
Điều này có không phủ nhận, cũng không có ý định phủ nhận.
“Những ngày tháng gian nan đã qua rồi, tương lai sẽ càng tốt hơn.”
Hốc mắt bà cụ Lục nóng lên, biết cô đang an ủi mình nên khẽ gật đầu, giọng cũng kiên định hơn, “Đúng thế, tương lai nhất định sẽ càng tốt hơn.”
Như thể đang hứa hẹn điều gì.
Đàm Hi không tiếp lời.
Cô và Lục Chinh ở bên nhau, trước kia đã chẳng quan tâm tới đánh giá của người đời, giờ cũng chẳng vì bất kỳ sự phản đối của kẻ nào mà dao động, tương lai lại càng không cần phải sợ hãi.
Thế nên, cô căn bản là không cần bất kỳ lời hứa hẹn dưới bất kỳ hình thức nào.
Tin trời tin đất chẳng bằng tin chính mình.
Hai đứa trẻ ăn sáng xong liền lau miệng, tụt xuống khỏi ghế.
Cô bé con đúng không vững, tí nữa ngã nhào, vừa lúc Đàm Thủy Tầm nhìn thấy nên bà cụ bị dọa suýt nữa phát bệnh tim.
Đàm Hi lại chẳng có phản ứng gì, dường như đã tập mãi thành thói quen.
Sau đó lại di chuyển tầm mắt ra cửa. Một bà cụ đang nhìn cậu bé, ánh mắt rưng rưng, dáng vẻ muốn tiến lên nhưng lại không dám tới, vô cùng do dự.
Tiểu A Lưu đứng đối diện với bà cụ cũng cảm thấy tò mò, nhưng càng hờ hững nhiều hơn.
“Giống… Quá giống…” Bà cụ Lục nhìn tới thất thần, nhẹ giọng nỉ non.
Bác Từ cũng âm thầm giật mình, cậu chủ nhỏ và cậu chủ nhà ông quả thực chẳng khác nào đúc ra từ một khuôn.
“Mẹ, bà cụ này là ai thế ạ?” A Lưu lập tức mở miệng hỏi.
Đàm Hi thuận thế dắt tay cậu nhóc, cùng cô bé con đi tới trước mặt bà cụ Lục: “Đây là cụ nội.”
Mặt A Lưu hơi tối lại.
Cô bé con lại quan sát bà cụ với ánh mắt tò mò, sau đó hỏi: “Mommy, cụ nội là gì ạ?”
“Là bà nội của ba.”
“A!” Cô bé con vừa nghe nói tới Lục Chinh liền lập tức vui vẻ.
Đàm Thủy Tâm hơi cúi người, vẫy tay với hai đứa trẻ: “A Lưu, Hạ Hạ, qua đây với cụ nào.”
Hai đứa trẻ cùng nhìn Đàm Hi, thầy cô gật đầu mới tiến lên.
Dù sao Đàm Thủy Tâm cũng đã lớn tuổi nên không thể bị được chắt, chỉ có thể ngồi xổm xuống, giang tay ra ôm hai đứa bé vào trong lòng.
Thân mình nhỏ mềm mại mang theo mùi hương của sữa, rốt cuộc bà cụ Lục không nhịn được mà khóc như mưa.
Đàm Hi nhìn đi chỗ khác, đè nén sự chua xót vừa mới dâng lên trong lòng.
“Cụ nội, sao cụ lại khóc?” Ngộ Hạ nâng tay lên giúp bà lau nước mắt.
Bàn tay nhỏ vừa mềm vừa ấm khiến cho trái tim bà cụ Lục mểm đến mức không còn hình dáng nữa, “Bởi vì cụ rất vui!”
“Chẳng phải vui thì nên cười sao ạ? Tại sao lại khóc chứ?”
“Đúng thế, nên cười, nên cười…” Nói liền nhếch môi cười, đôi mắt gia cong lên theo hình vòm, cực kỳ thân thiết.
Phòng ăn.
Đàm Hi bày bữa sáng đã sửa soạn sẵn từ trước lên bàn, hai đứa trẻ tự động xúm lại.
“Mommy, bế!” Cô bé con vươn cánh tay mũm mĩm ra.
Đàm Hi bế cô bé lên ghế, đặt ngồi ổn rồi lại bế tới con trai.
A Lưu ăn mì sợi, Ngộ Hạ gặm bánh mì.
Hai đứa trẻ đều tự ăn, căn bản không cần Đàm Hi đút.
Bà cụ Lục ngồi ở bên cạnh hết nhìn đứa này lại nhìn sang đứa kia, càng nhìn càng thích, trong đôi mắt già rõ ràng có ánh nước nhưng trêи mặt lại như đang nở hoa.
Bác Từ ở một bên cũng âm thầm gạt lệ. Người của Lục gia ít, lần này lại có thêm hai cục cưng nhỏ, mà đứa nào cũng ngoan, đứa nào cũng đáng yêu.
Đàm Hi ngồi xuống cạnh bà cụ Lục. Đàm Thủy Tâm nhẹ vỗ tay cô: “Hi Hi, cháu dạy bọn trẻ thật tốt.”
“Người làm mẹ luôn muốn con cái thành tài, cháu cũng thế thôi mà.”
“Mấy năm nay…” Giọng đầy nghẹn ngào, “Vất vả cho cháu quá.”
Đàm Hi chỉ cười, cũng không phản bác.
Một người phụ nữ cổ độc ở nước ngoài, không có chồng, còn phải nuôi hai đứa con, cô có vất vả không ư?
Đương nhiên là có!
Điều này có không phủ nhận, cũng không có ý định phủ nhận.
“Những ngày tháng gian nan đã qua rồi, tương lai sẽ càng tốt hơn.”
Hốc mắt bà cụ Lục nóng lên, biết cô đang an ủi mình nên khẽ gật đầu, giọng cũng kiên định hơn, “Đúng thế, tương lai nhất định sẽ càng tốt hơn.”
Như thể đang hứa hẹn điều gì.
Đàm Hi không tiếp lời.
Cô và Lục Chinh ở bên nhau, trước kia đã chẳng quan tâm tới đánh giá của người đời, giờ cũng chẳng vì bất kỳ sự phản đối của kẻ nào mà dao động, tương lai lại càng không cần phải sợ hãi.
Thế nên, cô căn bản là không cần bất kỳ lời hứa hẹn dưới bất kỳ hình thức nào.
Tin trời tin đất chẳng bằng tin chính mình.
Hai đứa trẻ ăn sáng xong liền lau miệng, tụt xuống khỏi ghế.
Cô bé con đúng không vững, tí nữa ngã nhào, vừa lúc Đàm Thủy Tầm nhìn thấy nên bà cụ bị dọa suýt nữa phát bệnh tim.
Đàm Hi lại chẳng có phản ứng gì, dường như đã tập mãi thành thói quen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.