Chương 1172
Lạc Xong
25/07/2021
Hai tuần sau, Khương Mỹ Linh dẫn theo A Thận bay đến New York.
Trước khi đi, Hàn Quốc Đống gọi cậu nhóc đến thư phòng.
“…Quyết định thật rồi à? Không hối hận chứ?”
A Thận gật đầu.
“Cháu phải biết, trường học quốc tế ở Hồng Kông không sánh được với Học viện Hermann, ở đó mới là vùng đất tinh anh hội tụ. Nhưng nếu như không thể trổ hết tài năng, thì đó là một đòn đả kích trí mạng đối với cơ thể và cả trái tim, cháu rất có khả năng sẽ không gượng dậy nổi, cuối cùng tiêu tan trước mọi người” Vẻ mặt Hàn Quốc Đồng nghiêm túc, phân tích rõ lợi hại.
Tuy ông rất coi trọng đứa cháu ngoại vốn có tài năng hơn người này, nhưng cũng không muốn dục tốc bất đạt.
Hermann cạnh tranh quá kịch liệt, cũng quá tàn khốc, ông sợ sẽ làm trụi một hạt giống tốt.
“Ông ngoại yên tâm đi, cháu sẽ cố gắng”
Hàn Quốc Đống thở dài, nhóc con này thật cố chấp: “Mẹ cháu có biết chuyện cháu qua đó học không?”
“Đến nơi cháu sẽ nói với mẹ cháu”
“Cháu… đúng là lẫn lộn đầu đuôi!” Làm gì có chuyện mẹ ở bên ngoài làm việc, con trai đi theo ở cùng?
Hàn Sóc không đáng tin, mà thằng nhóc này làm liều theo.
Dù có nói thế nào, nhờ sự cố gắng đấu tranh của bạn nhỏ Hàn Thận, cuối cùng hai mẹ con cũng được đoàn tụ ở Manhattan.
Lúc đó, Hàn Sóc đã quay các cảnh phim của một ngày xong, khi thấy con trai đến thì toàn bộ mệt mỏi biến mất, chỉ còn lại niềm vui sướng hân hoan.
Thịnh Dụ dần đi vào quỹ đạo, mục tiêu tiếp theo của Đàm Hi chỉ còn lại Đàm Thị.
Bên ngoài có không ít cặp mắt đang nhìn vào chằm chằm, nhưng lại phát hiện hình như cô không có hành động
Ngay cả Đàm Tông Võ cũng cực kỳ buồn phiền. Đứa cháu gái năm xưa khi còn ở nhà ông ta dù chịu bao nhiêu nhục nhã ấm ức cũng không nói ra nay đã trở thành nhân vật phi phàm. Ông ta nghe nói vị “Đàm Tổng” mạnh mẽ vang dội kia đã làm thế nào để kết Thiên Dụ và Thịnh Mậu trở thành một khối thép thống nhất bền chặt, không khỏi nghĩ lại, liệu đó có phải là “Đàm Hi” trong quá khứ mà ông ta từng biết không?
Rõ ràng là một con người nhát gan, yếu ớt, không biết phản kháng như vậy, nhưng sao chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã gần như biến thành một người hoàn toàn khác được chứ?
Chẳng lẽ đó chỉ là thổi phồng sự thật?
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có cách giải thích này.
Dù sao thì phía sau cô ta cũng còn có ngọn núi to là Lục Chinh làm chỗ dựa, mọi người khó tránh khỏi tâng bốc và nói quá.
Như vậy, Đàm Tông Võ dần thấy yên tâm hơn.
“Con trai, đến đây nào” Ông ta vẫy tay với cậu nhóc đang chạy loạn lên trong phòng khách.
“Ba!” Cậu nhóc chạy đến như bay, đôi mắt to linh hoạt đen láy đảo đi đảo lại.
Nếu phải nói đến chuyện đắc ý nhất của Đàm Tông Võ trong năm năm này, thì đó chính là đứa con muộn màng này. Đàm gia của ông ta cuối cùng cũng có người thừa kế.
Để cho cậu nhóc này một danh phận chính đáng, ông ta không tiếc ly hôn với Trương Như Thu, cưới Nhậm Tĩnh về.
Năm xưa chuyện này cũng ầm ĩ một thời gian, dù sao thì Đàm Tông Võ không tiếc ly hôn để cưới đứa cháu gái của Trương Như Thu cũng là một chuyện không mấy vẻ vang.
“Mẹ con đâu rồi?” Đàm Tông Võ hỏi con trai, nhíu chặt mày lại, lập tức xuất hiện mấy nếp nhăn xung quanh.
“Vừa ra ngoài rồi ạ.”
“Đi đâu làm gì?”
“Chắc là đi dạo phố với dì Tiểu Cố”
Lúc này Nhậm Tĩnh đáng ra đang đi dạo phố lại ngồi trong quán một cà phê, trên người là bộ váy liền màu xanh nhạt, sản phẩm mới mùa này của một nhãn hàng thời trang xa xỉ. Mái tóc được buộc gọn lên, cố định sau gáy, để lộ ra cái cổ trắng ngần, và chuỗi hạt rực rỡ sáng loáng.
Thời gian năm năm không để lại bất kỳ dấu vết gì trên người cô ta, vẫn trẻ trung xinh đẹp như cũ, thậm chí còn có thêm vài phần cao quý và dịu dàng, đó là vẻ ngoài dùng tiền để tạo dựng nên.
Sau khi kết hôn với Đàm Tông Võ, cô ta chính thức bước chân với giới phu nhân các gia đình quyền quý, mấy năm nay đã không còn là cô thư ký nhỏ bé tầm mắt hạn hẹp xưa kia nữa rồi.
Tính tinh…
Chuông gió treo cửa vang lên, tiếng giày cao gót nện lên mặt đất từ xa đến gần.
Đến rồi…
Nhậm Tĩnh hít sâu, siết chặt ngón tay, sống lưng vô thức thẳng hẳn lên.
Không phải sợ! Cô ta đã không còn là nhân vật nhỏ bé có thể tùy tiện giẫm đạp lên nữa. Bây giờ cô ta đã là vợ của Đàm Tông Võ, phu nhân của Đàm gia, cũng là thím Hai trên danh nghĩa của Đàm Hi.
Không có gì phải sợ cả…
Một luồng gió khẽ lướt qua, chớp mắt Đàm Hi đã xuất hiện trước mắt cô ta.
Nhậm Tinh đứng dậy, mỉm cười gật đầu: “Hi Hi, đã lâu không gặp”
“Đã lâu không gặp, chị Tinh, à không đúng, bây giờ phải chuyển sang gọi là thím Hai mới đúng?
Nhậm Tinh xua tay, động tác mạnh mẽ: “Đừng lấy tôi ra làm trò đùa nữa, chúng ta vẫn xưng hô chị em như cũ đi”
Đàm Hi nhún vai, nhưng không thể hiện thái độ gì về vấn đề này.
“Ngồi đi, đừng đứng nữa”
Đàm Hi đặt túi xách xuống, tư thế ngồi cũng vô cùng tùy tiện, nhưng lại có dáng vẻ tiêu sái thoải mái: “Xin lỗi, để chị đợi lâu rồi.”
“Không sao, bây giờ tôi không có gì khác, chỉ có thời gian thôi.”
“Xem ra chị Tĩnh sống rất thoải mái”
“Con người tôi không tham lam, biết đủ là vui rồi”
Trước khi đi, Hàn Quốc Đống gọi cậu nhóc đến thư phòng.
“…Quyết định thật rồi à? Không hối hận chứ?”
A Thận gật đầu.
“Cháu phải biết, trường học quốc tế ở Hồng Kông không sánh được với Học viện Hermann, ở đó mới là vùng đất tinh anh hội tụ. Nhưng nếu như không thể trổ hết tài năng, thì đó là một đòn đả kích trí mạng đối với cơ thể và cả trái tim, cháu rất có khả năng sẽ không gượng dậy nổi, cuối cùng tiêu tan trước mọi người” Vẻ mặt Hàn Quốc Đồng nghiêm túc, phân tích rõ lợi hại.
Tuy ông rất coi trọng đứa cháu ngoại vốn có tài năng hơn người này, nhưng cũng không muốn dục tốc bất đạt.
Hermann cạnh tranh quá kịch liệt, cũng quá tàn khốc, ông sợ sẽ làm trụi một hạt giống tốt.
“Ông ngoại yên tâm đi, cháu sẽ cố gắng”
Hàn Quốc Đống thở dài, nhóc con này thật cố chấp: “Mẹ cháu có biết chuyện cháu qua đó học không?”
“Đến nơi cháu sẽ nói với mẹ cháu”
“Cháu… đúng là lẫn lộn đầu đuôi!” Làm gì có chuyện mẹ ở bên ngoài làm việc, con trai đi theo ở cùng?
Hàn Sóc không đáng tin, mà thằng nhóc này làm liều theo.
Dù có nói thế nào, nhờ sự cố gắng đấu tranh của bạn nhỏ Hàn Thận, cuối cùng hai mẹ con cũng được đoàn tụ ở Manhattan.
Lúc đó, Hàn Sóc đã quay các cảnh phim của một ngày xong, khi thấy con trai đến thì toàn bộ mệt mỏi biến mất, chỉ còn lại niềm vui sướng hân hoan.
Thịnh Dụ dần đi vào quỹ đạo, mục tiêu tiếp theo của Đàm Hi chỉ còn lại Đàm Thị.
Bên ngoài có không ít cặp mắt đang nhìn vào chằm chằm, nhưng lại phát hiện hình như cô không có hành động
Ngay cả Đàm Tông Võ cũng cực kỳ buồn phiền. Đứa cháu gái năm xưa khi còn ở nhà ông ta dù chịu bao nhiêu nhục nhã ấm ức cũng không nói ra nay đã trở thành nhân vật phi phàm. Ông ta nghe nói vị “Đàm Tổng” mạnh mẽ vang dội kia đã làm thế nào để kết Thiên Dụ và Thịnh Mậu trở thành một khối thép thống nhất bền chặt, không khỏi nghĩ lại, liệu đó có phải là “Đàm Hi” trong quá khứ mà ông ta từng biết không?
Rõ ràng là một con người nhát gan, yếu ớt, không biết phản kháng như vậy, nhưng sao chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã gần như biến thành một người hoàn toàn khác được chứ?
Chẳng lẽ đó chỉ là thổi phồng sự thật?
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có cách giải thích này.
Dù sao thì phía sau cô ta cũng còn có ngọn núi to là Lục Chinh làm chỗ dựa, mọi người khó tránh khỏi tâng bốc và nói quá.
Như vậy, Đàm Tông Võ dần thấy yên tâm hơn.
“Con trai, đến đây nào” Ông ta vẫy tay với cậu nhóc đang chạy loạn lên trong phòng khách.
“Ba!” Cậu nhóc chạy đến như bay, đôi mắt to linh hoạt đen láy đảo đi đảo lại.
Nếu phải nói đến chuyện đắc ý nhất của Đàm Tông Võ trong năm năm này, thì đó chính là đứa con muộn màng này. Đàm gia của ông ta cuối cùng cũng có người thừa kế.
Để cho cậu nhóc này một danh phận chính đáng, ông ta không tiếc ly hôn với Trương Như Thu, cưới Nhậm Tĩnh về.
Năm xưa chuyện này cũng ầm ĩ một thời gian, dù sao thì Đàm Tông Võ không tiếc ly hôn để cưới đứa cháu gái của Trương Như Thu cũng là một chuyện không mấy vẻ vang.
“Mẹ con đâu rồi?” Đàm Tông Võ hỏi con trai, nhíu chặt mày lại, lập tức xuất hiện mấy nếp nhăn xung quanh.
“Vừa ra ngoài rồi ạ.”
“Đi đâu làm gì?”
“Chắc là đi dạo phố với dì Tiểu Cố”
Lúc này Nhậm Tĩnh đáng ra đang đi dạo phố lại ngồi trong quán một cà phê, trên người là bộ váy liền màu xanh nhạt, sản phẩm mới mùa này của một nhãn hàng thời trang xa xỉ. Mái tóc được buộc gọn lên, cố định sau gáy, để lộ ra cái cổ trắng ngần, và chuỗi hạt rực rỡ sáng loáng.
Thời gian năm năm không để lại bất kỳ dấu vết gì trên người cô ta, vẫn trẻ trung xinh đẹp như cũ, thậm chí còn có thêm vài phần cao quý và dịu dàng, đó là vẻ ngoài dùng tiền để tạo dựng nên.
Sau khi kết hôn với Đàm Tông Võ, cô ta chính thức bước chân với giới phu nhân các gia đình quyền quý, mấy năm nay đã không còn là cô thư ký nhỏ bé tầm mắt hạn hẹp xưa kia nữa rồi.
Tính tinh…
Chuông gió treo cửa vang lên, tiếng giày cao gót nện lên mặt đất từ xa đến gần.
Đến rồi…
Nhậm Tĩnh hít sâu, siết chặt ngón tay, sống lưng vô thức thẳng hẳn lên.
Không phải sợ! Cô ta đã không còn là nhân vật nhỏ bé có thể tùy tiện giẫm đạp lên nữa. Bây giờ cô ta đã là vợ của Đàm Tông Võ, phu nhân của Đàm gia, cũng là thím Hai trên danh nghĩa của Đàm Hi.
Không có gì phải sợ cả…
Một luồng gió khẽ lướt qua, chớp mắt Đàm Hi đã xuất hiện trước mắt cô ta.
Nhậm Tinh đứng dậy, mỉm cười gật đầu: “Hi Hi, đã lâu không gặp”
“Đã lâu không gặp, chị Tinh, à không đúng, bây giờ phải chuyển sang gọi là thím Hai mới đúng?
Nhậm Tinh xua tay, động tác mạnh mẽ: “Đừng lấy tôi ra làm trò đùa nữa, chúng ta vẫn xưng hô chị em như cũ đi”
Đàm Hi nhún vai, nhưng không thể hiện thái độ gì về vấn đề này.
“Ngồi đi, đừng đứng nữa”
Đàm Hi đặt túi xách xuống, tư thế ngồi cũng vô cùng tùy tiện, nhưng lại có dáng vẻ tiêu sái thoải mái: “Xin lỗi, để chị đợi lâu rồi.”
“Không sao, bây giờ tôi không có gì khác, chỉ có thời gian thôi.”
“Xem ra chị Tĩnh sống rất thoải mái”
“Con người tôi không tham lam, biết đủ là vui rồi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.