Chương 1192
Lạc Xong
25/07/2021
“Cảm ơn cháu nhé.”
“Chào dì, cháu tên là Dịch Hạo Lâm, là bạn cùng bàn với Hạ Hạ. Dì có thể gọi cháu là Chuột Nhỏ”
“Ừ… cái tên rất đáng yêu.”
Khuôn mặt cậu bé đỏ bừng, giống như đang ngại ngùng.
“Còn nữa, đây là ba cháu!” Dịch Hạo Lâm lắc tay, làm cánh tay của ba cậu cũng lắc theo.
Lúc này tầm mắt của Đàm Hi mới dừng lại trên người anh ta, vóc người rất cao, ước chừng cao hơn 1m9, mặt chữ điển, khuôn mặt toát lên một khí chất chính trực, “Xin chào, tôi là ba của Dịch Hạo Lâm.”
Đàm Hi khẽ gật đầu: “Xin chào, tôi là mẹ của Đàm Ngộ Hạ.”
“Lúc trước vẫn luôn nghe Hạo Lâm nhắc đến công chúa nhỏ Hạ Hạ, chắc là cô bé xinh đẹp này đây.” Ba Dịch giơ tay ra với Ngộ Hạ, “Rất vui được quen biết cháu.”
Người đàn ông cao lớn khom lưng xuống, giống như một chú gấu vĩ đại, nhưng mỉm cười rất thân thiết.
Ban đầu Ngộ Hạ thấy hơi sợ cái chú cao lớn này, nhưng khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng mang theo ý cười kia, lại nghe thêm một tiếng “cô bé xinh đẹp”, cô bé bỗng dưng thấy vui sướng trong lòng.
Bàn tay mủm mỉm đưa ra, bắt lấy bàn tay to của anh ta, ra vẻ lắc lắc hai cái: “Cháu cũng rất vui khi được gặp chú!”
“Đúng là một đứa bé đáng yêu…”
A Lưu làm người vô hình ở bên cạnh. Cậu bé bĩu môi, đồ mít ướt này thích nghe lời ngon tiếng ngọt, sớm muộn gì cũng sẽ bị bán đến vùng núi hẻo lánh làm vợ cho người ta thôi.
“Mẹ của Ngộ Hạ, cậu bé đẹp trai này là…” Ba Dịch sớm đã chú ý đến A Lưu có khí chất lạnh lùng đứng bên cạnh công chúa nhỏ.
Đàm Hi: “Con trai tôi.”
Ba Dịch khẽ sửng sốt, sau đó tỏ vẻ hâm mộ: “Đúng là may mắn.”
“Ông xã…” Đột nhiên, một giọng nữ bén nhọn vọng đến từ phương xa.
Cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ, trang điểm xinh đẹp, đeo một chiếc kính râm, rất trẻ trung cũng rất thời trang, những kiểu ăn mặc này lại hoàn toàn không phù hợp với ngôi trường phía sau lưng.
Nói thế nào nhỉ, giống như một người mẫu đi sàn chữ T, chứ không phải là một người mẹ đến tham gia hoạt động gia đình.
Đàm Hi chỉ nhìn một lần rồi dời tầm mắt đi, trong đầu chỉ xuất hiện bốn chữ: chỉ được vẻ ngoài.
Dịch Hạo Lâm mím môi, bàn tay đang nắm lấy tay ba hơi siết chặt.
Nụ cười trên khuôn mặt của anh Dịch vơi đi, “Mua nước xong rồi?”
“Không tìm thấy cửa hàng tiện lợi.”
“Vậy sao em lại đi lâu như thế?”
“À, em lên xe trang điểm lại, vị này là?” Cô ta xoay lại, nhìn Đàm Hi xuyên qua chiếc kính râm.
Người phụ nữ đối diện đang quan sát với vẻ không được thân thiện cho lắm. Đàm Hi vờ như không nhìn | thấy, nên không thể tỏ thái độ đáp trả được.
Vẻ mặt Hứa Ninh cứng ngắc: “Sao cô lại…”
“Đủ rồi.” Dịch Hồng quát lên.
Sau đó cười với Đàm Hi, rồi kéo cô ta rời1đi.
“Ông xã, anh nhẹ tay một chút, kéo tay em đau quá…”
Một nam một nữ kéo nhau đi xa. Dịch Hạo Lâm đi theo sau lưng ba cậu, đi một bước xoay đầu ba lần, không chỉ nháy mắt với Ngô Hạ, mà còn nở một nụ cười tươi rói với Đàm Hi.
Đứa bé này…
Lanh lẹ8thật!
“Mommy, sau này mẹ đừng có ly hôn với ba nhé?” Cô bé thốt lên một câu.
Hå?
Đàm Hi khựng lại.
“Bởi vì con không muốn có mẹ kế.”
“Anh Tiểu Dịch nói, mẹ kế đều là thứ lẳng lơ.”
“Thật đó!” Ngộ Hạ nôn nóng, thấy Đàm Hi không nói gì liền sợ cô sẽ không tin, “Cái người2phụ nữ mặc váy đỏ lúc nãy chính là mẹ kế. Cô ta trông xấu quá, trên người cũng thối, tướng đi như con vịt. Lúc chủ Dịch không ở nhà, cô ta còn lén đánh anh Tiểu Dịch, không cho anh ấy ăn cơm…”
Cô bé bắt đầu kể lại những gì nghe được ở chỗ4Dịch Hạo Lâm.
Đàm Hi càng nghe, chân mày càng cau chặt. Ngay cả A Lưu vốn không quan tâm cũng phải trừng to hai mắt, gióng tai lên nghe, xem giống sinh vật “mẹ kể” này thành một loài thú dữ.
“Bé ngoan đang nói gì đó?” Lục Chinh vừa mới đến gần thì đã nghe thấy giọng nói ríu rít và hơi kích động của con gái.
“Ba ơi…” Cô bé bĩu môi, sà vào lòng Lục Chinh, “Con không muốn mẹ kế! Con không muốn có mẹ kế đầu!”
Nhị Gia mang vẻ mặt ngơ ngác: “…”
Đàm Hi kể sơ lại mọi chuyện. Lục Chinh nghe thấy thế, xoay người bế con gái lên: “Yên tâm, sẽ không có mẹ kế đâu.”
“Thật ư?” Cô bé chớp mắt.
“Tất nhiên.” Thái độ trịnh trọng không giống như đang dỗ dành con nít.
Ngô Hạ và A Lưu học lớp chồi hai.
Trong lớp chồi hai…
Khóe môi Đàm Hi co giật.
Một nhà bốn người vào phòng học, dung mạo xuất sắc và quần áo gia đình nổi bật thu hút không ít sự chú ý.
Trong đó có người quen biết Lục Chinh, cũng có người quen biết Đàm Hi, nhưng họ lại không tiến lên bắt chuyện mà gật đầu rất biết chừng mực, xem như chào hỏi lẫn nhau.
Giáo viên trẻ tuổi dẫn đối vợ chồng có vẻ ngoài xuất sắc này vào chỗ, thầm nghĩ: Hèn chi có thể sinh ra được hai đứa trẻ xinh đẹp như Đàm Ngộ Hạ và Lục Xuyến Lưu.
Vị trí của Đàm Hi và Lục Chinh trùng hợp ở bên cạnh Dịch Hồng và Hứa Ninh, hai người phụ nữ ngồi ở giữa, hai bên là hai người đàn ông.
Giáo viên đứng trên bục giảng, bắt đầu nói về hoạt động gia đình.
Đàm Hi nhìn thẳng về phía trước. Tuy cô chỉ mặc áo liền mũ và quần thể thao đơn giản, trang điểm cũng rất nhạt, nhưng khí chất lạnh lùng được tỏa ra từ trên người lại vô tình tạo cảm giác nặng nề cho người khác.
“Chào dì, cháu tên là Dịch Hạo Lâm, là bạn cùng bàn với Hạ Hạ. Dì có thể gọi cháu là Chuột Nhỏ”
“Ừ… cái tên rất đáng yêu.”
Khuôn mặt cậu bé đỏ bừng, giống như đang ngại ngùng.
“Còn nữa, đây là ba cháu!” Dịch Hạo Lâm lắc tay, làm cánh tay của ba cậu cũng lắc theo.
Lúc này tầm mắt của Đàm Hi mới dừng lại trên người anh ta, vóc người rất cao, ước chừng cao hơn 1m9, mặt chữ điển, khuôn mặt toát lên một khí chất chính trực, “Xin chào, tôi là ba của Dịch Hạo Lâm.”
Đàm Hi khẽ gật đầu: “Xin chào, tôi là mẹ của Đàm Ngộ Hạ.”
“Lúc trước vẫn luôn nghe Hạo Lâm nhắc đến công chúa nhỏ Hạ Hạ, chắc là cô bé xinh đẹp này đây.” Ba Dịch giơ tay ra với Ngộ Hạ, “Rất vui được quen biết cháu.”
Người đàn ông cao lớn khom lưng xuống, giống như một chú gấu vĩ đại, nhưng mỉm cười rất thân thiết.
Ban đầu Ngộ Hạ thấy hơi sợ cái chú cao lớn này, nhưng khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng mang theo ý cười kia, lại nghe thêm một tiếng “cô bé xinh đẹp”, cô bé bỗng dưng thấy vui sướng trong lòng.
Bàn tay mủm mỉm đưa ra, bắt lấy bàn tay to của anh ta, ra vẻ lắc lắc hai cái: “Cháu cũng rất vui khi được gặp chú!”
“Đúng là một đứa bé đáng yêu…”
A Lưu làm người vô hình ở bên cạnh. Cậu bé bĩu môi, đồ mít ướt này thích nghe lời ngon tiếng ngọt, sớm muộn gì cũng sẽ bị bán đến vùng núi hẻo lánh làm vợ cho người ta thôi.
“Mẹ của Ngộ Hạ, cậu bé đẹp trai này là…” Ba Dịch sớm đã chú ý đến A Lưu có khí chất lạnh lùng đứng bên cạnh công chúa nhỏ.
Đàm Hi: “Con trai tôi.”
Ba Dịch khẽ sửng sốt, sau đó tỏ vẻ hâm mộ: “Đúng là may mắn.”
“Ông xã…” Đột nhiên, một giọng nữ bén nhọn vọng đến từ phương xa.
Cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ, trang điểm xinh đẹp, đeo một chiếc kính râm, rất trẻ trung cũng rất thời trang, những kiểu ăn mặc này lại hoàn toàn không phù hợp với ngôi trường phía sau lưng.
Nói thế nào nhỉ, giống như một người mẫu đi sàn chữ T, chứ không phải là một người mẹ đến tham gia hoạt động gia đình.
Đàm Hi chỉ nhìn một lần rồi dời tầm mắt đi, trong đầu chỉ xuất hiện bốn chữ: chỉ được vẻ ngoài.
Dịch Hạo Lâm mím môi, bàn tay đang nắm lấy tay ba hơi siết chặt.
Nụ cười trên khuôn mặt của anh Dịch vơi đi, “Mua nước xong rồi?”
“Không tìm thấy cửa hàng tiện lợi.”
“Vậy sao em lại đi lâu như thế?”
“À, em lên xe trang điểm lại, vị này là?” Cô ta xoay lại, nhìn Đàm Hi xuyên qua chiếc kính râm.
Người phụ nữ đối diện đang quan sát với vẻ không được thân thiện cho lắm. Đàm Hi vờ như không nhìn | thấy, nên không thể tỏ thái độ đáp trả được.
Vẻ mặt Hứa Ninh cứng ngắc: “Sao cô lại…”
“Đủ rồi.” Dịch Hồng quát lên.
Sau đó cười với Đàm Hi, rồi kéo cô ta rời1đi.
“Ông xã, anh nhẹ tay một chút, kéo tay em đau quá…”
Một nam một nữ kéo nhau đi xa. Dịch Hạo Lâm đi theo sau lưng ba cậu, đi một bước xoay đầu ba lần, không chỉ nháy mắt với Ngô Hạ, mà còn nở một nụ cười tươi rói với Đàm Hi.
Đứa bé này…
Lanh lẹ8thật!
“Mommy, sau này mẹ đừng có ly hôn với ba nhé?” Cô bé thốt lên một câu.
Hå?
Đàm Hi khựng lại.
“Bởi vì con không muốn có mẹ kế.”
“Anh Tiểu Dịch nói, mẹ kế đều là thứ lẳng lơ.”
“Thật đó!” Ngộ Hạ nôn nóng, thấy Đàm Hi không nói gì liền sợ cô sẽ không tin, “Cái người2phụ nữ mặc váy đỏ lúc nãy chính là mẹ kế. Cô ta trông xấu quá, trên người cũng thối, tướng đi như con vịt. Lúc chủ Dịch không ở nhà, cô ta còn lén đánh anh Tiểu Dịch, không cho anh ấy ăn cơm…”
Cô bé bắt đầu kể lại những gì nghe được ở chỗ4Dịch Hạo Lâm.
Đàm Hi càng nghe, chân mày càng cau chặt. Ngay cả A Lưu vốn không quan tâm cũng phải trừng to hai mắt, gióng tai lên nghe, xem giống sinh vật “mẹ kể” này thành một loài thú dữ.
“Bé ngoan đang nói gì đó?” Lục Chinh vừa mới đến gần thì đã nghe thấy giọng nói ríu rít và hơi kích động của con gái.
“Ba ơi…” Cô bé bĩu môi, sà vào lòng Lục Chinh, “Con không muốn mẹ kế! Con không muốn có mẹ kế đầu!”
Nhị Gia mang vẻ mặt ngơ ngác: “…”
Đàm Hi kể sơ lại mọi chuyện. Lục Chinh nghe thấy thế, xoay người bế con gái lên: “Yên tâm, sẽ không có mẹ kế đâu.”
“Thật ư?” Cô bé chớp mắt.
“Tất nhiên.” Thái độ trịnh trọng không giống như đang dỗ dành con nít.
Ngô Hạ và A Lưu học lớp chồi hai.
Trong lớp chồi hai…
Khóe môi Đàm Hi co giật.
Một nhà bốn người vào phòng học, dung mạo xuất sắc và quần áo gia đình nổi bật thu hút không ít sự chú ý.
Trong đó có người quen biết Lục Chinh, cũng có người quen biết Đàm Hi, nhưng họ lại không tiến lên bắt chuyện mà gật đầu rất biết chừng mực, xem như chào hỏi lẫn nhau.
Giáo viên trẻ tuổi dẫn đối vợ chồng có vẻ ngoài xuất sắc này vào chỗ, thầm nghĩ: Hèn chi có thể sinh ra được hai đứa trẻ xinh đẹp như Đàm Ngộ Hạ và Lục Xuyến Lưu.
Vị trí của Đàm Hi và Lục Chinh trùng hợp ở bên cạnh Dịch Hồng và Hứa Ninh, hai người phụ nữ ngồi ở giữa, hai bên là hai người đàn ông.
Giáo viên đứng trên bục giảng, bắt đầu nói về hoạt động gia đình.
Đàm Hi nhìn thẳng về phía trước. Tuy cô chỉ mặc áo liền mũ và quần thể thao đơn giản, trang điểm cũng rất nhạt, nhưng khí chất lạnh lùng được tỏa ra từ trên người lại vô tình tạo cảm giác nặng nề cho người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.