Chương 1194
Lạc Xong
25/07/2021
Khuôn mặt của Hứa Ninh sắp đổ hết cả lên thì bạn Dịch Hạo Lâm mới miễn cưỡng tạo dáng xong, tìm được góc độ tốt nhất, dùng sức bấm mạnh nút chụp1hình.
Sau đó, tiếng tách tách vang lên liên tục.
Tấm đầu tiên, vẫn còn có thể nhìn được.
Tấm thứ hai, bắt đầu xấu như ma chê quỷ hờn.
Một kẻ chê bai, một kẻ cực8kỳ mất kiên nhẫn.
“Mẹ xem đó, ngay cả chụp hình cũng không biết, đúng là ngu ngốc!”
Hứa Ninh nghiến răng: “Thằng nhóc ranh, mẹ là mẹ của con, phải biết tôn trọng mẹ2biết không!”
“Xời, mẹ kế thôi mà, cũng chẳng phải là mẹ ruột.” Nói xong, làm mặt quỷ, sải bước chạy đi.
“Ông xã, anh xem con trai anh…”
Dịch Hồng né cánh tay của cô4ta, vẻ mặt lạnh nhạt.
Hứa Ninh hoảng sợ, bỗng nhiên im bặt.
Tiếp sau đó là triển lãm thiết kế sáng tạo.
Một bó đũa, một quả trứng gà, một quả quýt, cộng thêm nhiều vật dụng hỗ trợ như một con dao nhỏ, cây keo, bút đánh số… dùng để chế tạo một tác phẩm nghệ thuật thủ công.
Cô bé nảy lên sáng kiến rất nhanh, Đàm Hi làm trợ thủ cho con gái.
“Mommy ơi, mẹ cắt quả quýt này giúp con, cắt làm đôi nhé.”
“Mommy ơi, có thể đập trứng gà ra làm đối không? Bên trên ít một chút, phía dưới nhiều một chút, sau đó vẽ đường gợn sóng ở chỗ mép vỏ.”
“ y da! Không phải đường gợn sóng này, phải nhỏ cơ, giống như kiểu gà con tách vỏ trong sách vậy đó…”
“Mommy, dán cái này vào…”
“Mommy, cắt nhỏ chiếc đũa này giùm con với…”
Đường đường là Tổng tài Thịnh Dụ kiêm CK lại bị con gái xem thành nhân viên sai vặt, đừng nói chứ, cảm giác này… khá là mới mẻ, cũng khá là lạ lùng.
Thời gian 15 phút kết thúc nhanh chóng.
Rất nhiều gia đình chỉ mới làm xong bán thành phẩm, có một ít tác phẩm đã hoàn thành trong thời gian quy định cũng không ra làm sao.
Ngộ Hạ đặt “Gà con phá vỏ” vừa làm xong lên giữa bàn, sau đó dọn dẹp rác thải vứt vào thùng rác, hoàn toàn là hành vi chủ động có ý thức, cũng không cần Đàm Hi giúp đỡ.
Các phụ huynh xung quanh đều rất kinh ngạc, đồng thời cũng rất hâm mộ.
Con gái nhà người ta trong truyền thuyết…
Nhìn lại đứa con uốn tới ẹo lui không chịu ngồi yên của mình, các mẹ rất muốn ấn một chưởng, đả thông hai mạch nhâm đốc, khai mở trí thông minh nhanh nhẹn cho con.
Tác phẩm của Ngộ Hạ là gà con phá vỏ, dùng một chiếc đũa đỡ lấy, trên đỉnh là một nửa chiếc vỏ được hé mở, để lộ ra cái đầu nhỏ xinh màu vàng nhạt và chiếc mỏ màu cam.
Nửa trái quýt làm phần đế, nửa trái còn lại bị hai mẹ con ăn vào bụng, khá là ngọt…
Không còn nghi ngờ gì nữa, đội Ngộ Hạ lại giành quán quân.
Cô bé hưng phấn nhảy cẫng lên, lắc chiếc cúp trong tay về hướng của Lục Chinh và A Lưu, dáng vẻ rất chi là đắc ý.
“Đuổi sắp vểnh lên trời rồi.” Thiếu niên cool ngầu A Lưu bình phẩm.
Lục Chinh liếc nhìn cậu nhóc.
Cậu bé rụt cổ lại, nhìn sang hướng khác. Hừ! Biết làm thủ công thì có gì hay đâu? Chẳng có một chút hàm lượng kỹ thuật nào hết.
Sau đó là cuộc thi tạo hình.
Giao cho phụ huynh hai cuộn khăn giấy, yêu cầu trong vòng hai mươi phút phải thiết kế ra được một bộ đồ cho bé nhà mình lên sân khấu biểu diễn.
Đàm Hi vốn học ngành thiết kế mỹ thuật, việc này chẳng hề làm khó được cô.
Đo đạc kích thước, chuẩn bị kim chỉ, chỉ thấy đôi tay đó sau khi đo đạc trên người cổ bé xong thì nhắm chuẩn khăn giấy, dùng bút đánh dấu vài ký hiệu rồi bắt đầu cắt xén.
Ánh mắt cổ tập trung, động tác dứt khoát, một loại mị lực phát ra từ bên trong cơ thể vô tình thu hút nhiều ánh nhìn của mọi người.
So với những phụ huynh chỉ tham gia cho có lệ, thì cô trông giống như một người thợ tỉ mỉ, đối xử với “vải vóc” trong tay bằng một thái độ chân thành, cứ như sắp hoàn thành một danh tác tuyệt thế vậy.
Sau đó, tiếng tách tách vang lên liên tục.
Tấm đầu tiên, vẫn còn có thể nhìn được.
Tấm thứ hai, bắt đầu xấu như ma chê quỷ hờn.
Một kẻ chê bai, một kẻ cực8kỳ mất kiên nhẫn.
“Mẹ xem đó, ngay cả chụp hình cũng không biết, đúng là ngu ngốc!”
Hứa Ninh nghiến răng: “Thằng nhóc ranh, mẹ là mẹ của con, phải biết tôn trọng mẹ2biết không!”
“Xời, mẹ kế thôi mà, cũng chẳng phải là mẹ ruột.” Nói xong, làm mặt quỷ, sải bước chạy đi.
“Ông xã, anh xem con trai anh…”
Dịch Hồng né cánh tay của cô4ta, vẻ mặt lạnh nhạt.
Hứa Ninh hoảng sợ, bỗng nhiên im bặt.
Tiếp sau đó là triển lãm thiết kế sáng tạo.
Một bó đũa, một quả trứng gà, một quả quýt, cộng thêm nhiều vật dụng hỗ trợ như một con dao nhỏ, cây keo, bút đánh số… dùng để chế tạo một tác phẩm nghệ thuật thủ công.
Cô bé nảy lên sáng kiến rất nhanh, Đàm Hi làm trợ thủ cho con gái.
“Mommy ơi, mẹ cắt quả quýt này giúp con, cắt làm đôi nhé.”
“Mommy ơi, có thể đập trứng gà ra làm đối không? Bên trên ít một chút, phía dưới nhiều một chút, sau đó vẽ đường gợn sóng ở chỗ mép vỏ.”
“ y da! Không phải đường gợn sóng này, phải nhỏ cơ, giống như kiểu gà con tách vỏ trong sách vậy đó…”
“Mommy, dán cái này vào…”
“Mommy, cắt nhỏ chiếc đũa này giùm con với…”
Đường đường là Tổng tài Thịnh Dụ kiêm CK lại bị con gái xem thành nhân viên sai vặt, đừng nói chứ, cảm giác này… khá là mới mẻ, cũng khá là lạ lùng.
Thời gian 15 phút kết thúc nhanh chóng.
Rất nhiều gia đình chỉ mới làm xong bán thành phẩm, có một ít tác phẩm đã hoàn thành trong thời gian quy định cũng không ra làm sao.
Ngộ Hạ đặt “Gà con phá vỏ” vừa làm xong lên giữa bàn, sau đó dọn dẹp rác thải vứt vào thùng rác, hoàn toàn là hành vi chủ động có ý thức, cũng không cần Đàm Hi giúp đỡ.
Các phụ huynh xung quanh đều rất kinh ngạc, đồng thời cũng rất hâm mộ.
Con gái nhà người ta trong truyền thuyết…
Nhìn lại đứa con uốn tới ẹo lui không chịu ngồi yên của mình, các mẹ rất muốn ấn một chưởng, đả thông hai mạch nhâm đốc, khai mở trí thông minh nhanh nhẹn cho con.
Tác phẩm của Ngộ Hạ là gà con phá vỏ, dùng một chiếc đũa đỡ lấy, trên đỉnh là một nửa chiếc vỏ được hé mở, để lộ ra cái đầu nhỏ xinh màu vàng nhạt và chiếc mỏ màu cam.
Nửa trái quýt làm phần đế, nửa trái còn lại bị hai mẹ con ăn vào bụng, khá là ngọt…
Không còn nghi ngờ gì nữa, đội Ngộ Hạ lại giành quán quân.
Cô bé hưng phấn nhảy cẫng lên, lắc chiếc cúp trong tay về hướng của Lục Chinh và A Lưu, dáng vẻ rất chi là đắc ý.
“Đuổi sắp vểnh lên trời rồi.” Thiếu niên cool ngầu A Lưu bình phẩm.
Lục Chinh liếc nhìn cậu nhóc.
Cậu bé rụt cổ lại, nhìn sang hướng khác. Hừ! Biết làm thủ công thì có gì hay đâu? Chẳng có một chút hàm lượng kỹ thuật nào hết.
Sau đó là cuộc thi tạo hình.
Giao cho phụ huynh hai cuộn khăn giấy, yêu cầu trong vòng hai mươi phút phải thiết kế ra được một bộ đồ cho bé nhà mình lên sân khấu biểu diễn.
Đàm Hi vốn học ngành thiết kế mỹ thuật, việc này chẳng hề làm khó được cô.
Đo đạc kích thước, chuẩn bị kim chỉ, chỉ thấy đôi tay đó sau khi đo đạc trên người cổ bé xong thì nhắm chuẩn khăn giấy, dùng bút đánh dấu vài ký hiệu rồi bắt đầu cắt xén.
Ánh mắt cổ tập trung, động tác dứt khoát, một loại mị lực phát ra từ bên trong cơ thể vô tình thu hút nhiều ánh nhìn của mọi người.
So với những phụ huynh chỉ tham gia cho có lệ, thì cô trông giống như một người thợ tỉ mỉ, đối xử với “vải vóc” trong tay bằng một thái độ chân thành, cứ như sắp hoàn thành một danh tác tuyệt thế vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.