Chương 1199
Lạc Xong
25/07/2021
Mắt cô ta lóe sáng, “Bây giờ đang nói đến chuyện con trai cô đụng con trai tôi bị thương, đừng đánh trống
lảng đổi chủ đề.”
“Tôi chỉ hỏi, lúc nãy ai ngồi trên ghế lái?!” Đám Hi không hề bị ảnh hưởng, hỏi thẳng vào chỗ mấu chốt.
“Cô…”
“Có phải là ba đứa bé không?”
Cô ta thấy khiếp sợ khí thế của cổ, phải lùi lại nửa bước: “Nhưng con trai cô cũng không nên đâm thẳng tới…”
“Tôi chỉ hỏi chị, phải hay không phải?” Đàm Hi nói từng chữ một.
“Phải. Nhưng, chuyện nào ra chuyện đấy, cô đừng hòng1rũ bỏ trách nhiệm.”
“Vậy tôi hỏi thêm, rõ ràng có dây an toàn, vì sao không thắt vào cho cậu bé ấy?” Ánh mắt Đàm Hi sắc bén, mỗi câu nói đều thể hiện rõ ràng năng lực tư duy logic mạnh mẽ, ép sát từ bước một.
“Nếu như tôi nhớ không lầm, trước khi bắt đầu cuộc thi, giáo viên đã nhắc nhở không dưới 5 lần, chị có nghe thấy không?”
Ha!
Cô ta cười lạnh: “Cô có ý gì đây? Con trai cô làm con trai tôi chảy máu đầy mồm, mẹ nó vậy mà còn cãi lý8ở đây à?”
Ánh mắt Đàm Hi tối xuống: “Mọi người đều là người văn minh, lại có nhiều trẻ con ở đây như thế, hy vọng chị có thể chú ý cách dùng từ.”
“Sao nào, muốn nghe lời hay tiếng đẹp à? Sao cô không nằm mơ giữa ban ngày đi?”
“Lời hay tiếng đẹp? Xin lỗi nhé, tôi cho rằng đó là tố chất làm người cơ bản.”
“Cô!”
So với dáng vẻ tức giận, không biết lựa lời mà nói của cô ta, Đàm Hi vẫn luôn rất bình tĩnh, cũng rất lý trí.
Nhất thời, cao thấp thể hiện rõ2rệt.
“Xin lỗi là điều đương nhiên, chúng tôi chấp nhận việc đó.” Đàm Hi nhìn cô ta đấy thản nhiên, “Nhưng hai người cũng nên giải thích vì sao lại làm trái quy tắc trò chơi, vì sao cố ý dritf xe chắn trước mặt con trai tôi? Mọi người ở đây đều nhìn thấy Hôm nay nhờ mọi người đứng ra phân xử, rốt cuộc là ai đúng ai sai.”
Lời vừa dứt, quần chúng bắt đầu xôn xao.
“Trò chơi thôi mà, thắng thua quan trọng thế sao? Đã vậy lại còn gian lận, không xem trọng quy tắc.”
“Lúc4nãy rõ ràng là người ba kia cố ý chặn đường, còn không thắt dây an toàn cho đứa bé, xảy ra chuyện còn đi trách móc người khác, đúng là không có phẩm chất.”
“Chắc không phải giở trò ăn vạ đấy chứ?”
“Vậy thì chưa chắc, thời buổi bây giờ, chuyện kỳ lạ gì cũng có cả.”
“Đứa bé kia có vẻ ngã không nhẹ đầu, sao bác sĩ của trường vẫn còn chưa đến nữa?”
Tình thế xoay chuyển, ánh mắt của Đàm Hi vẫn như cũ, còn cô ta chẳng có tố chất tâm lý tốt như thế, thấy bản thân không chiếm được thế có lợi, dứt khoát chạy về, ôm con trai quát lớn.
Miệng mồm mắng chửi dai dẳng, dùng từ không sạch sẽ.
Cách làm của kiểu đàn bà chanh chua điển hình.
Vốn dĩ vẫn còn một số ít quần chúng đau lòng đứa bé, nhưng nghe cô ta la lối ỏm tỏi như thế, có người cau mày, có người cảm thán, tóm lại là hơi khinh thường.
Khóc có tác dụng gì? Mắng chửi có thể giải quyết vấn để ư?
Thật là…
Cha đứa bé bị những lời vô lý của cô ta làm cho bực bội, hắn ta khẽ quát: “Đủ rồi! Đừng làm trò mất mặt nữa, có gì từ từ nói.”
Chẳng phải hắn ta chột dạ điều gì, chỉ là không muốn làm trò cười cho những người xung quanh, chỉ có thế mà thôi.
Phải biết rằng, ở đây có không ít phụ huynh có mối quan hệ làm ăn với Trương Thị, vợ mình không ra mặt được thì kẻ mất mặt là người làm chồng như hắn đây.
Không lâu sau, bác sĩ trường đến.
Đi cùng còn có hiệu trưởng, “Phụ huynh của Trương Chí Kỳ, rất xin lỗi vì đã xảy ra chuyện thế này, xin hãy giao đứa bé cho bác sĩ.”
“Các người ai dám động vào con trai tôi? Tránh ra! Tránh ra hết…”
Trương Hoa, cũng là cha của đứa bé cảm thấy đau đầu: “Thẩm Thục Phân, em đã quậy đủ chưa? Mau đưa con cho bác sĩ kiểm tra, lỡ có sơ sót gì thì em đừng có hối hận!”
Lúc này cô ta mới chịu buông tay.
Bác sĩ bắt đầu kiểm tra tại chỗ, trong tay có đầy đủ thiết bị.
Đàm Hi dẫn con tiến lên, A Lưu rũ mắt, nói một câu “xin lỗi“.
Lửa giận vừa mới dịu xuống của Thẩm Thục Phân lại bốc lên ngùn ngụt, không thể áp chế nổi, “Thằng nhóc nhà mày, lòng dạ thật độc ác!”
A Lưu mượn động tác cúi đầu mà mỉm cười, mang theo sự khinh thường vô tận.
Vấn đề góc độ, người khác không nhìn thấy, nhưng không bao gồm Thẩm Thục Phán đang nhìn chằm chằm cậu bé.
Còn dám cười nữa cơ à?
Khi trong lòng đã tức giận thì trực tiếp ra tay.
Mọi người xung quanh kinh ngạc.
May mà Đàm Hi nhanh tay đỡ lấy, rồi đẩy mạnh, làm cô ta lùi về sau hai bước.
Lòng kiên nhẫn cạn kiệt, ánh mắt cô không còn bình tĩnh nữa, mà trở trên cực kỳ sắc bén, bật lại vào mặt cô ta.
“Chị là cái thứ gì hả? Từ bé đến lớn, tôi còn không nỡ đụng vào một ngón tay của nó, chị dám dựa vào đâu?” Là một người mẹ, bảo bọc che chở là tính bẩm sinh.
Và Đàm Hi chỉ sẽ càng ghê gớm hơn Thẩm Thục Phần, bởi vì cô có khả năng này!
“Nếu chị đã không biết nể mặt như thế, vậy tôi cũng không cần phải khách sáo với chị nữa.” Đàm Hi cười lạnh, “Mọi người đều nhìn thấy rất rõ, hiện trường cũng có camera ghi hình, chồng chị cố ý chắn đường, nếu con trai tôi không lao tới thì người bị thương rất có thể là nó, phiền chị trước khi lên án người khác thì hãy tự xem lại mình đi.”
“Trong cuộc thi, con trai cô bị thương là do nó đáng đời!” Thẩm Thục Phán nôn nóng, nói năng không suy nghĩ.
“Vậy sao? Cũng câu nói đó tôi tặng lại cho chị. Trong cuộc thi, không tuân thủ quy tắc, ác ý tấn công, sau cùng gieo gió gặt bão, cái này mới gọi là… ĐÁNG ĐỜI!”
“Cô!” Cánh mũi của Thẩm Thục Phán nở phồng, đồng tử phóng to, rõ ràng là đã vô cùng tức giận. Cô ta liếc nhìn thấy hiệu trưởng đang đổ mồ hôi đầy đầu ở bên cạnh, cứ như túm được một ngọn cỏ cứu mạng: “Thầy… thầy là người phụ trách, thầy nói xem rốt cuộc là ai đúng ai sai! Hôm nay nếu không nói rõ ràng thì ai cũng đừng hòng được yên thân!”
lảng đổi chủ đề.”
“Tôi chỉ hỏi, lúc nãy ai ngồi trên ghế lái?!” Đám Hi không hề bị ảnh hưởng, hỏi thẳng vào chỗ mấu chốt.
“Cô…”
“Có phải là ba đứa bé không?”
Cô ta thấy khiếp sợ khí thế của cổ, phải lùi lại nửa bước: “Nhưng con trai cô cũng không nên đâm thẳng tới…”
“Tôi chỉ hỏi chị, phải hay không phải?” Đàm Hi nói từng chữ một.
“Phải. Nhưng, chuyện nào ra chuyện đấy, cô đừng hòng1rũ bỏ trách nhiệm.”
“Vậy tôi hỏi thêm, rõ ràng có dây an toàn, vì sao không thắt vào cho cậu bé ấy?” Ánh mắt Đàm Hi sắc bén, mỗi câu nói đều thể hiện rõ ràng năng lực tư duy logic mạnh mẽ, ép sát từ bước một.
“Nếu như tôi nhớ không lầm, trước khi bắt đầu cuộc thi, giáo viên đã nhắc nhở không dưới 5 lần, chị có nghe thấy không?”
Ha!
Cô ta cười lạnh: “Cô có ý gì đây? Con trai cô làm con trai tôi chảy máu đầy mồm, mẹ nó vậy mà còn cãi lý8ở đây à?”
Ánh mắt Đàm Hi tối xuống: “Mọi người đều là người văn minh, lại có nhiều trẻ con ở đây như thế, hy vọng chị có thể chú ý cách dùng từ.”
“Sao nào, muốn nghe lời hay tiếng đẹp à? Sao cô không nằm mơ giữa ban ngày đi?”
“Lời hay tiếng đẹp? Xin lỗi nhé, tôi cho rằng đó là tố chất làm người cơ bản.”
“Cô!”
So với dáng vẻ tức giận, không biết lựa lời mà nói của cô ta, Đàm Hi vẫn luôn rất bình tĩnh, cũng rất lý trí.
Nhất thời, cao thấp thể hiện rõ2rệt.
“Xin lỗi là điều đương nhiên, chúng tôi chấp nhận việc đó.” Đàm Hi nhìn cô ta đấy thản nhiên, “Nhưng hai người cũng nên giải thích vì sao lại làm trái quy tắc trò chơi, vì sao cố ý dritf xe chắn trước mặt con trai tôi? Mọi người ở đây đều nhìn thấy Hôm nay nhờ mọi người đứng ra phân xử, rốt cuộc là ai đúng ai sai.”
Lời vừa dứt, quần chúng bắt đầu xôn xao.
“Trò chơi thôi mà, thắng thua quan trọng thế sao? Đã vậy lại còn gian lận, không xem trọng quy tắc.”
“Lúc4nãy rõ ràng là người ba kia cố ý chặn đường, còn không thắt dây an toàn cho đứa bé, xảy ra chuyện còn đi trách móc người khác, đúng là không có phẩm chất.”
“Chắc không phải giở trò ăn vạ đấy chứ?”
“Vậy thì chưa chắc, thời buổi bây giờ, chuyện kỳ lạ gì cũng có cả.”
“Đứa bé kia có vẻ ngã không nhẹ đầu, sao bác sĩ của trường vẫn còn chưa đến nữa?”
Tình thế xoay chuyển, ánh mắt của Đàm Hi vẫn như cũ, còn cô ta chẳng có tố chất tâm lý tốt như thế, thấy bản thân không chiếm được thế có lợi, dứt khoát chạy về, ôm con trai quát lớn.
Miệng mồm mắng chửi dai dẳng, dùng từ không sạch sẽ.
Cách làm của kiểu đàn bà chanh chua điển hình.
Vốn dĩ vẫn còn một số ít quần chúng đau lòng đứa bé, nhưng nghe cô ta la lối ỏm tỏi như thế, có người cau mày, có người cảm thán, tóm lại là hơi khinh thường.
Khóc có tác dụng gì? Mắng chửi có thể giải quyết vấn để ư?
Thật là…
Cha đứa bé bị những lời vô lý của cô ta làm cho bực bội, hắn ta khẽ quát: “Đủ rồi! Đừng làm trò mất mặt nữa, có gì từ từ nói.”
Chẳng phải hắn ta chột dạ điều gì, chỉ là không muốn làm trò cười cho những người xung quanh, chỉ có thế mà thôi.
Phải biết rằng, ở đây có không ít phụ huynh có mối quan hệ làm ăn với Trương Thị, vợ mình không ra mặt được thì kẻ mất mặt là người làm chồng như hắn đây.
Không lâu sau, bác sĩ trường đến.
Đi cùng còn có hiệu trưởng, “Phụ huynh của Trương Chí Kỳ, rất xin lỗi vì đã xảy ra chuyện thế này, xin hãy giao đứa bé cho bác sĩ.”
“Các người ai dám động vào con trai tôi? Tránh ra! Tránh ra hết…”
Trương Hoa, cũng là cha của đứa bé cảm thấy đau đầu: “Thẩm Thục Phân, em đã quậy đủ chưa? Mau đưa con cho bác sĩ kiểm tra, lỡ có sơ sót gì thì em đừng có hối hận!”
Lúc này cô ta mới chịu buông tay.
Bác sĩ bắt đầu kiểm tra tại chỗ, trong tay có đầy đủ thiết bị.
Đàm Hi dẫn con tiến lên, A Lưu rũ mắt, nói một câu “xin lỗi“.
Lửa giận vừa mới dịu xuống của Thẩm Thục Phân lại bốc lên ngùn ngụt, không thể áp chế nổi, “Thằng nhóc nhà mày, lòng dạ thật độc ác!”
A Lưu mượn động tác cúi đầu mà mỉm cười, mang theo sự khinh thường vô tận.
Vấn đề góc độ, người khác không nhìn thấy, nhưng không bao gồm Thẩm Thục Phán đang nhìn chằm chằm cậu bé.
Còn dám cười nữa cơ à?
Khi trong lòng đã tức giận thì trực tiếp ra tay.
Mọi người xung quanh kinh ngạc.
May mà Đàm Hi nhanh tay đỡ lấy, rồi đẩy mạnh, làm cô ta lùi về sau hai bước.
Lòng kiên nhẫn cạn kiệt, ánh mắt cô không còn bình tĩnh nữa, mà trở trên cực kỳ sắc bén, bật lại vào mặt cô ta.
“Chị là cái thứ gì hả? Từ bé đến lớn, tôi còn không nỡ đụng vào một ngón tay của nó, chị dám dựa vào đâu?” Là một người mẹ, bảo bọc che chở là tính bẩm sinh.
Và Đàm Hi chỉ sẽ càng ghê gớm hơn Thẩm Thục Phần, bởi vì cô có khả năng này!
“Nếu chị đã không biết nể mặt như thế, vậy tôi cũng không cần phải khách sáo với chị nữa.” Đàm Hi cười lạnh, “Mọi người đều nhìn thấy rất rõ, hiện trường cũng có camera ghi hình, chồng chị cố ý chắn đường, nếu con trai tôi không lao tới thì người bị thương rất có thể là nó, phiền chị trước khi lên án người khác thì hãy tự xem lại mình đi.”
“Trong cuộc thi, con trai cô bị thương là do nó đáng đời!” Thẩm Thục Phán nôn nóng, nói năng không suy nghĩ.
“Vậy sao? Cũng câu nói đó tôi tặng lại cho chị. Trong cuộc thi, không tuân thủ quy tắc, ác ý tấn công, sau cùng gieo gió gặt bão, cái này mới gọi là… ĐÁNG ĐỜI!”
“Cô!” Cánh mũi của Thẩm Thục Phán nở phồng, đồng tử phóng to, rõ ràng là đã vô cùng tức giận. Cô ta liếc nhìn thấy hiệu trưởng đang đổ mồ hôi đầy đầu ở bên cạnh, cứ như túm được một ngọn cỏ cứu mạng: “Thầy… thầy là người phụ trách, thầy nói xem rốt cuộc là ai đúng ai sai! Hôm nay nếu không nói rõ ràng thì ai cũng đừng hòng được yên thân!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.