Chương 1230
Lạc Xong
26/07/2021
Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, trên ngón áp út còn là cặp nhẫn đôi nữa.
Bartender trợn tròn mắt ngơ ngẩn.
“Anh… hai người…” Đầu lưỡi như bị thắt nút.
“Nhóc con.” Lục Chinh túm lấy cổ áo anh ta, “Về sau làm người thì phải thông minh lên một tí, đầu tiên nên biết ai là người có thể trêu vào, ai thì không thể, dạng phụ nữ nào có thể dụ dỗ, dạng phụ nữ nào chỉ cần liếc mắt nhìn thôi cũng là phạm tội, hiểu chưa?”
Nói xong, chẳng bận tâm vẻ mặt của đối phương thay đổi như thế nào hay phản ứng ra sao, anh kéo Đàm Hi nghênh ngang rời đi.
Đương nhiên, không quên bỏ lại hai tờ tiền làm tiền boa.
Bartender: “..” Anh à, quay lại đi! Chỗ này không đủ đâu…
Là người nước ngoài, có lẽ anh ta không biết có một hành động mang tên rất mỹ miều là… tay Nhĩ Khang, quả thực nó quá phù hợp với cảm thụ trong lòng anh ta lúc này.
“Giờ đã hết giận chưa?” Vẻ mặt Đàm Hi tràn ngập bất đắc dĩ, quay đầu nói với ông chủ gian hàng tiện ích, “Phiển cho tôi một viên giải rượu và một chai nước khoáng.”
“Tổng cộng 17 đô la, quẹt thẻ hay tiền mặt?”
“Tiền mặt.”
“Cảm ơn, mời đi thong thả.”
Đàm Hi đi tới ven đường, mở nắp chai nước, lại bóc viên thuốc ra đưa cho anh, “Uống đi.”
“Đút cho anh.”
“Vậy không uống.”
“… Ấu trĩ.” Tuy nói vậy nhưng vẫn nhét thuốc vào miệng người đàn ông, lại đưa miệng chai nước kể sát miệng anh.
Lục Chinh nuốt thuốc vào bụng, lại uống thêm hai ngụm nước, gió nóng thổi qua, huyệt thái dương cũng theo đó giật giật.
“Vừa rồi uống hăng hái lắm mà, giờ mới biết lợi hại phải không?”
“Ông đây vẫn uống được nhé!” Mi cụp mắt lé, giọng điệu cứng đờ.
Đàm Hi trợn mắt, không buồn cãi cọ với anh luôn.
“Hừ! Cái loại đàn ông ưỡn à ưỡn ẹo đó, chẳng bằng cái rắm!”
“Thế anh còn tức cái nỗi gì chứ?”
“Nhóc con…” Đưa tay kéo Đàm Hi vào trong lòng, há miệng cắn lên cần cổ trắng nõn của cô, hơi dùng sức nghiến.
“A!” Tên này tuổi chó đấy à?
“Xem sau này em còn dám hái hoa bắt bướm, trêu hoa ghẹo nguyệt nữa không!” Lời nói vừa chứa đựng sự tàn nhẫn chết chóc, không yêu không ghét mà lại mang vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
“Yên tâm.” Đàm Hi đưa tay vỗ nhẹ sau lưng anh, “Em đã có ông xã tốt nhất trên thế giới này, sao có thể để mắt kẻ khác được chứ?”
Cả người Lục Chinh cứng đờ, mặt chôn chặt trong hõm cổ cô không nhúc nhích, giọng ồm ồm, “Gọi lại đi nào.”
“Hả?”
“Cái gì tốt nhất trên thế giới này cơ?”
“… Ông xã.”
“Tiếp tục.”
“Ông xã, ông xã, ông xã…”
Trên đường phố nơi xứ người, một đôi nam nữ người châu Á có dung mạo xuất chúng ôm hôn nhau nồng nhiệt không rời. Người qua đường thi nhau quay đầu nhìn, hoặc hâm mộ, hoặc chúc phúc. Đám trai trẻ trượt ván ngang qua còn không nhịn được mà huýt sáo ầm ĩ.
Hai ngày sau, khởi hành về nước.
Lục Chinh lái xe đưa Nhiễm Dao về chung cư trước rồi mới chở Đàm Hi về nhà.
“Mommy, ba…” Cô bé con nhào lên, trong tay còn cầm cái bánh ngọt, “Rốt cuộc ba mẹ cũng về rồi!”
Lục Chinh khom người bế cô bé con lên, ôm vào trong lòng.
Đàm Hi nhìn quanh một vòng cũng không thấy con trai, “A Lưu đâu rồi?”
Vừa đúng lúc Lục Giác Dân đi tập thể dục buổi sáng trở về, nghe thấy thế thì khẽ họ một tiếng, “Lớp năng khiếu tổ chức tập huấn khép kín, ăn ở tại trường học, hôm nay là ngày cuối cùng, buổi chiều ông bà định đi đón nó.”
Đàm Hi gật đầu, “Ông vất vả rồi ạ!”
Ông cụ Lục xua tay, “Đều là người một nhà, đừng nói mấy lời khách khí như thế.”
Sau lần say rượu bia, Lục Giác Dân được ở lại Thanh Tuyền Thiên Vực một đêm, từ đó về sau liền chẳng thèm nhắc tới chuyện quay về nhà cũ nữa.
Nói một câu văn vẻ là: Phụ xướng phu tùy, bà cụ Lục ở đâu thì ông sẽ ở đó.
Tóm lại một câu, ông đây không đi!
Đàm Hi thì càng không thể đuổi người ra ngoài được, cứ thế, Lục Giác Dân ở lại đây tới tận bây giờ.
Mấy bữa trước còn bảo bác Từ đánh xe về nhà cũ một chuyến, thu dọn đồ đạc của ông cụ mang tới đây, bao gồm đồ dùng vệ sinh cá nhân, quần áo, có vẻ như muốn ở lại lâu dài.
Bà cụ Lục nhìn thấy hết, sợ Đàm Hi không vui nên còn tìm cơ hội hỏi riêng ý kiến của cô.
Đối với cái này, Đàm Hi lại chẳng có dị nghị gì.
Lúc trước bà cụ Lục tới đây chăm sóc hai đứa trẻ, để Lục Giác Dân lại ở nhà một mình là cô đã cảm thấy không ổn rồi. Nhưng cô cũng không yên tâm nếu để cho giúp việc chăm sóc con trai và con gái, thế nên tốt nhất là cả hai ông bà đều tới đây ở, vừa có thể chăm sóc cho lũ trẻ lại vừa có thể bầu bạn với nhau.
Không có gì tốt hơn tình hình trước mắt nữa.
Ăn qua quýt đồ ăn bà cụ Lục nấu xong, hai người lên phòng nghỉ ngơi.
Một giấc ngủ kéo dài tới tận ba giờ chiều, Đàm Hi ngồi dậy, Lục Chinh cũng tỉnh theo.
Đúng bốn rưỡi, hai người cùng đi tới trường đón con trai.
5 giờ, A Lưu đeo cái cặp sách nhỏ đi ra khỏi cổng trường. Đằng sau là một cậu nhóc béo ú đang bám đuôi, trong tay cầm mô hình người máy bán thành phẩm, vừa đi vừa khoa chân múa tay nói gì đó.
A Lưu dừng bước, xoay người, vẫy tay với cu cậu.
Mắt cậu nhóc mập mạp sáng lên, vội vã chạy tới, mệt đến mức thở hổn hà hổn hển.
Hai đứa trẻ châu đầu ghé tai nói gì đó với nhau, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc cứ như đang nói chuyện quốc gia đại sự vậy.
Cuối cùng, trên mặt A Lưu bắt đầu xuất hiện vẻ nóng nảy.
Anh bạn mập “a” một tiếng, liên tục gật gù như thể đã hiểu ra rồi.
“… Bạn Lục Xuyến Lưu à, bạn lợi hại thật đấy!”
Kéo khóe miệng một cách kiêu ngạo, A Lưu miễn cưỡng nở nụ cười: “Cậu không phải người đầu tiên nói vậy với tớ, cũng không phải người cuối cùng.”
Cậu bạn mập, “…” Giỏi thì giỏi thật nhưng là cũng tự luyến hơi quá mức rồi.
“Ba, mẹ.” Vẫn cao ngạo trước sau như một, mặc dù trong đáy mắt có sự vui vẻ xẹt qua rất nhanh nhưng giọng điệu vẫn không thay đổi.
Cậu bạn mập nghe vậy thì đưa mắt nhìn theo, sau đó, cu cậu nhìn thấy một người phụ nữ đẹp ơi là đẹp và một người đàn ông vừa cao vừa đẹp trai.
Hơn nữa, còn vừa cười vừa đi về phía mình.
“Con trai, không giới thiệu một chút à?”
A Lưu giới thiệu đơn giản: “Bạn của con ở lớp năng khiếu, Nghiêm mập mạp.”
Nghiệm Mân Vũ khép chặt hai chân, khom lưng một góc bốn mươi lăm độ, thân mình béo ú của cu cậu đem đến cho người ta một cảm giác vừa đáng yêu vừa ngây thơ nhưng chẳng đáng cười chút nào, ngược lại còn tràn ngập vẻ hào sảng và ngay thẳng, vừa nhìn đã biết được giáo dục rất tốt.
“Chào chú, dì, tên cháu là Nghiệm Mần Vũ, rất vui khi được làm quen với chú dì.”
Bartender trợn tròn mắt ngơ ngẩn.
“Anh… hai người…” Đầu lưỡi như bị thắt nút.
“Nhóc con.” Lục Chinh túm lấy cổ áo anh ta, “Về sau làm người thì phải thông minh lên một tí, đầu tiên nên biết ai là người có thể trêu vào, ai thì không thể, dạng phụ nữ nào có thể dụ dỗ, dạng phụ nữ nào chỉ cần liếc mắt nhìn thôi cũng là phạm tội, hiểu chưa?”
Nói xong, chẳng bận tâm vẻ mặt của đối phương thay đổi như thế nào hay phản ứng ra sao, anh kéo Đàm Hi nghênh ngang rời đi.
Đương nhiên, không quên bỏ lại hai tờ tiền làm tiền boa.
Bartender: “..” Anh à, quay lại đi! Chỗ này không đủ đâu…
Là người nước ngoài, có lẽ anh ta không biết có một hành động mang tên rất mỹ miều là… tay Nhĩ Khang, quả thực nó quá phù hợp với cảm thụ trong lòng anh ta lúc này.
“Giờ đã hết giận chưa?” Vẻ mặt Đàm Hi tràn ngập bất đắc dĩ, quay đầu nói với ông chủ gian hàng tiện ích, “Phiển cho tôi một viên giải rượu và một chai nước khoáng.”
“Tổng cộng 17 đô la, quẹt thẻ hay tiền mặt?”
“Tiền mặt.”
“Cảm ơn, mời đi thong thả.”
Đàm Hi đi tới ven đường, mở nắp chai nước, lại bóc viên thuốc ra đưa cho anh, “Uống đi.”
“Đút cho anh.”
“Vậy không uống.”
“… Ấu trĩ.” Tuy nói vậy nhưng vẫn nhét thuốc vào miệng người đàn ông, lại đưa miệng chai nước kể sát miệng anh.
Lục Chinh nuốt thuốc vào bụng, lại uống thêm hai ngụm nước, gió nóng thổi qua, huyệt thái dương cũng theo đó giật giật.
“Vừa rồi uống hăng hái lắm mà, giờ mới biết lợi hại phải không?”
“Ông đây vẫn uống được nhé!” Mi cụp mắt lé, giọng điệu cứng đờ.
Đàm Hi trợn mắt, không buồn cãi cọ với anh luôn.
“Hừ! Cái loại đàn ông ưỡn à ưỡn ẹo đó, chẳng bằng cái rắm!”
“Thế anh còn tức cái nỗi gì chứ?”
“Nhóc con…” Đưa tay kéo Đàm Hi vào trong lòng, há miệng cắn lên cần cổ trắng nõn của cô, hơi dùng sức nghiến.
“A!” Tên này tuổi chó đấy à?
“Xem sau này em còn dám hái hoa bắt bướm, trêu hoa ghẹo nguyệt nữa không!” Lời nói vừa chứa đựng sự tàn nhẫn chết chóc, không yêu không ghét mà lại mang vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
“Yên tâm.” Đàm Hi đưa tay vỗ nhẹ sau lưng anh, “Em đã có ông xã tốt nhất trên thế giới này, sao có thể để mắt kẻ khác được chứ?”
Cả người Lục Chinh cứng đờ, mặt chôn chặt trong hõm cổ cô không nhúc nhích, giọng ồm ồm, “Gọi lại đi nào.”
“Hả?”
“Cái gì tốt nhất trên thế giới này cơ?”
“… Ông xã.”
“Tiếp tục.”
“Ông xã, ông xã, ông xã…”
Trên đường phố nơi xứ người, một đôi nam nữ người châu Á có dung mạo xuất chúng ôm hôn nhau nồng nhiệt không rời. Người qua đường thi nhau quay đầu nhìn, hoặc hâm mộ, hoặc chúc phúc. Đám trai trẻ trượt ván ngang qua còn không nhịn được mà huýt sáo ầm ĩ.
Hai ngày sau, khởi hành về nước.
Lục Chinh lái xe đưa Nhiễm Dao về chung cư trước rồi mới chở Đàm Hi về nhà.
“Mommy, ba…” Cô bé con nhào lên, trong tay còn cầm cái bánh ngọt, “Rốt cuộc ba mẹ cũng về rồi!”
Lục Chinh khom người bế cô bé con lên, ôm vào trong lòng.
Đàm Hi nhìn quanh một vòng cũng không thấy con trai, “A Lưu đâu rồi?”
Vừa đúng lúc Lục Giác Dân đi tập thể dục buổi sáng trở về, nghe thấy thế thì khẽ họ một tiếng, “Lớp năng khiếu tổ chức tập huấn khép kín, ăn ở tại trường học, hôm nay là ngày cuối cùng, buổi chiều ông bà định đi đón nó.”
Đàm Hi gật đầu, “Ông vất vả rồi ạ!”
Ông cụ Lục xua tay, “Đều là người một nhà, đừng nói mấy lời khách khí như thế.”
Sau lần say rượu bia, Lục Giác Dân được ở lại Thanh Tuyền Thiên Vực một đêm, từ đó về sau liền chẳng thèm nhắc tới chuyện quay về nhà cũ nữa.
Nói một câu văn vẻ là: Phụ xướng phu tùy, bà cụ Lục ở đâu thì ông sẽ ở đó.
Tóm lại một câu, ông đây không đi!
Đàm Hi thì càng không thể đuổi người ra ngoài được, cứ thế, Lục Giác Dân ở lại đây tới tận bây giờ.
Mấy bữa trước còn bảo bác Từ đánh xe về nhà cũ một chuyến, thu dọn đồ đạc của ông cụ mang tới đây, bao gồm đồ dùng vệ sinh cá nhân, quần áo, có vẻ như muốn ở lại lâu dài.
Bà cụ Lục nhìn thấy hết, sợ Đàm Hi không vui nên còn tìm cơ hội hỏi riêng ý kiến của cô.
Đối với cái này, Đàm Hi lại chẳng có dị nghị gì.
Lúc trước bà cụ Lục tới đây chăm sóc hai đứa trẻ, để Lục Giác Dân lại ở nhà một mình là cô đã cảm thấy không ổn rồi. Nhưng cô cũng không yên tâm nếu để cho giúp việc chăm sóc con trai và con gái, thế nên tốt nhất là cả hai ông bà đều tới đây ở, vừa có thể chăm sóc cho lũ trẻ lại vừa có thể bầu bạn với nhau.
Không có gì tốt hơn tình hình trước mắt nữa.
Ăn qua quýt đồ ăn bà cụ Lục nấu xong, hai người lên phòng nghỉ ngơi.
Một giấc ngủ kéo dài tới tận ba giờ chiều, Đàm Hi ngồi dậy, Lục Chinh cũng tỉnh theo.
Đúng bốn rưỡi, hai người cùng đi tới trường đón con trai.
5 giờ, A Lưu đeo cái cặp sách nhỏ đi ra khỏi cổng trường. Đằng sau là một cậu nhóc béo ú đang bám đuôi, trong tay cầm mô hình người máy bán thành phẩm, vừa đi vừa khoa chân múa tay nói gì đó.
A Lưu dừng bước, xoay người, vẫy tay với cu cậu.
Mắt cậu nhóc mập mạp sáng lên, vội vã chạy tới, mệt đến mức thở hổn hà hổn hển.
Hai đứa trẻ châu đầu ghé tai nói gì đó với nhau, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc cứ như đang nói chuyện quốc gia đại sự vậy.
Cuối cùng, trên mặt A Lưu bắt đầu xuất hiện vẻ nóng nảy.
Anh bạn mập “a” một tiếng, liên tục gật gù như thể đã hiểu ra rồi.
“… Bạn Lục Xuyến Lưu à, bạn lợi hại thật đấy!”
Kéo khóe miệng một cách kiêu ngạo, A Lưu miễn cưỡng nở nụ cười: “Cậu không phải người đầu tiên nói vậy với tớ, cũng không phải người cuối cùng.”
Cậu bạn mập, “…” Giỏi thì giỏi thật nhưng là cũng tự luyến hơi quá mức rồi.
“Ba, mẹ.” Vẫn cao ngạo trước sau như một, mặc dù trong đáy mắt có sự vui vẻ xẹt qua rất nhanh nhưng giọng điệu vẫn không thay đổi.
Cậu bạn mập nghe vậy thì đưa mắt nhìn theo, sau đó, cu cậu nhìn thấy một người phụ nữ đẹp ơi là đẹp và một người đàn ông vừa cao vừa đẹp trai.
Hơn nữa, còn vừa cười vừa đi về phía mình.
“Con trai, không giới thiệu một chút à?”
A Lưu giới thiệu đơn giản: “Bạn của con ở lớp năng khiếu, Nghiêm mập mạp.”
Nghiệm Mân Vũ khép chặt hai chân, khom lưng một góc bốn mươi lăm độ, thân mình béo ú của cu cậu đem đến cho người ta một cảm giác vừa đáng yêu vừa ngây thơ nhưng chẳng đáng cười chút nào, ngược lại còn tràn ngập vẻ hào sảng và ngay thẳng, vừa nhìn đã biết được giáo dục rất tốt.
“Chào chú, dì, tên cháu là Nghiệm Mần Vũ, rất vui khi được làm quen với chú dì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.