Con Dâu Trời Phú

Chương 1329

Lạc Xong

30/07/2021

Độ hot của Dạ Ảnh Hậu và Diệu Thiên Vương còn chưa hạ xuống thì tin tức “Hoa sơn trà” giành được giải Gấu Vàng và Hàn Sóc vinh dự nhận1được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất đã nhanh chóng

truyền về trong nước khiến cho một vòng sóng nhiệt nữa lại nổi lên cuồn cuộn. Đồng thời khiến cho mọi8người chẳng buồn quan tâm tới tin tức Lâm Gia Giai bị ngã trên thảm đỏ nữa. “Tuy rằng tôi không thích Hàn Sóc, nhưng không thể không thừa nhận rằng2cô ấy đã chiến thắng một cách đẹp mắt trong việc vượt qua quá khứ.”

“Không biết sắp tới có phải sẽ ra vài cuốn sách ăn theo hay không? Luận về4việc là tội phạm hút ma túy, bị buộc phải rời khỏi giới giải trí, thể mà cô ấy đã thực sự làm được chuyện này…” “Lầu trên quả đúng là người đẩy gió sắc tình trên Wechat đấy.” “Hút thuốc phiện thì cả đời này vẫn cứ mang tiếng xấu, cho dù có trở thành Ảnh Hậu thì vẫn cứ là xì ke.”

“Anh Sóc V578*! Không cần quan tâm mấy lời bôi nhọ, bọn em sẽ mãi mãi ủng hộ anh.”

* V578: Uy vũ bá đạo.

“Không phải fan, chỉ là thích kỹ thuật diễn của Chole một cách đơn thuần, quả xứng với cái danh Ảnh Hậu.” “Từ nay về sau, Hoa Hạ của chúng ta lại có thêm một gương mặt nổi tiếng thế giới rồi!” “Đồng thời nhận được cả hai cái cúp Gấu Vàng và Gấu Bạc, không còn gì nghi ngờ về thực lực nữa, về những cái khác… không đáng để soi xét.”

“Đã từng xem “Hoa sơn trà, một câu chuyện xưa thật đẹp, người cũng thật đẹp, không muốn chửi bới vô cớ.”

Tuy rằng không thiếu sự bôi nhọ nhưng cũng tốt hơn nhiều so với tình hình bị cả cộng đồng mạng chửi bới trước đây. Lúc này, Tinh Huy chẳng buồn quan tâm tới thái độ của mọi người mà dẫn dắt dư luận, bắt đầu từ “bức ảnh chụp hút thuốc phiện” đến việc bị dán nhãn “diễn viên cởi đồ” trong “Hoa sơn trà”, từng sách lược tẩy trắng đều được thi triển.

Lần này, gần như không mất một chút sức lực nào cả, dù sao thì hai cái cúp sáng chói lọi bày ra trước mắt cũng đủ để kéo giãn khoảng cách giữa Hàn Sóc và các tiểu hoa đán trong nước tới vạn dặm.

Mà người như Lâm Gia Giai thì càng cưỡi ngựa cũng chẳng bắt kịp. Liên hoan phim kéo dài suốt mười ngày. Thời gian này, các bộ phim được chọn lựa đều công chiếu cho mọi người cùng xem. Hôm sau, sau khi tham dự tiệc liên hoan buổi tối xong thì sang ngày thứ ba, Hàn Sóc liền chuẩn bị rời đi. Đồng hành với cô còn có người đại diện Triệu Thu. “Baby, đừng quên tôi đấy nhé!” David ôm cô vào lòng, trong đáy mắt hiện lên vẻ lưu luyến không rời. Ông ta phải về nước, văn phòng làm việc ở Hollywood chỉ mới vừa đi vào quỹ đạo, chưa có năng lực tự vận hành, nhất định phải có người quản lý.

Hàn Sóc vỗ vai ông ta, “Yên tâm đi, tôi sẽ không nhớ đâu.”

“Ôi trời, em nói thể làm tôi thấy đau lòng quá.”



Hàn Sóc rời khỏi cái ôm của người đàn ông, “Chỉ đùa tí thôi mà, đừng cho là thật chứ.”

“Well, vậy tôi đi đây.” David đeo ba lô lên.

Hàn Sóc vẫy tay với ông ta, nhìn theo bóng dáng ông ta khuất dần sau cửa kiểm tra an ninh. “Đi thôi chị Thu, vào phòng chờ, còn ba tiếng nữa thôi, vừa vặn ngủ được một giấc.”

Nói xong liền đi về phía phòng chờ VIP.

Triệu Thu giậm chân, đi theo sau, “Em thật sự không định quay về thủ đô sao?”

Hàn Sóc hơi dừng bước, quay đầu nhìn chị ta, trong đáy mắt ngập đầy nước mắt, là do cô vừa mới ngáp một cái, “Có vấn đề gì ư?” “Rõ ràng em biết là có thể nhờ cơn gió lành của việc giành giải thưởng này để tẩy trắng cho mình, quay về giới giải trí Hoa Hạ, tại sao lại không làm?” “Không cần thiết.”

“A Sóc, em…” Đừng ngoan cố nữa. “Chị Thu à, em đã rất tỉnh táo và biết mình muốn làm gì, chị có hiểu không?” Triệu Thu mím môi, “Nói thật, bây giờ càng ngày chị càng không hiểu nổi em.” “Thật ư?” Hàn Sóc nhếch môi, “Thế sau này em đi theo phong cách thần bí đi, có được không?” “… Chẳng ra sao hết.” “Well,“ Người phụ nữ nhún vai tỏ vẻ không để ý, “Coi như em chưa nói gì đi.”

“A Sóc, em…” “Suỵt! Chị Thu à, em muốn ngủ, bên Ma Rốc cứ không ngừng thúc giục, một lúc nữa là máy bay cất cánh rồi, em cần phải nghỉ ngơi, OK?”

Triệu Thu thở dài, lặng lẽ nhét thư mời tham gia phim điện ảnh và gameshow vừa mới lấy ra vào lại trong túi.

Thôi…

Giờ Berlin, hai giờ chiều. Chuyến bay đi Ma Rốc đến muộn, Hàn Sóc ngáp một cái, “Chúng ta vẫn nên quay về tiếp tục ngủ thôi.”

Triệu Thu “ùm” một tiếng. Giờ chị ta đã bị vị tổ tông này rèn luyện cho đến mức không biết giận là gì.



“Chị Thu, chị đi vào trước đi, em đi toilet cái đã.” “Khoan đã! Mang theo khẩu trang và mũ đi, nay đã khác xưa rồi, phải biết giấu mình đúng lúc.”

“Rồi.” Hàn Sóc nhận lấy đồ hóa trang, “Nghe lời chị.”

Vừa đi vừa đeo lên.

Đi tới chỗ ngoặt liền bất ngờ đụng phải một người, cô cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói một câu “Sorry” vô cùng lễ phép.

“Sao vậy, người quen cũ gặp lại mà cũng chẳng nhìn nhau lấy một cái ư?” m thanh hài hước của người đàn ông xen vài phần lạnh lùng, như một cơn ác mộng đáng sợ ập thẳng vào mặt. Hàn Sóc lập tức ngẩng đầu lên, đồng tử co lại.

“Chu – Dịch?” “Đã lâu không gặp, có nhớ tôi không?” Cô lập tức xoay người đi.

Người đàn ông sải bước chân đuổi theo, chắn đường cô, “Chạy gì chứ?”“Tôi nhìn anh là thấy ghê tởm.“.

“Nhất định cứ phải nói như thế sao?” Ấn đường của người đàn ông nhăn đến mức có thể kẹp chết ruồi.

Hàn Sóc không muốn dây dưa lằng nhằng, thấp giọng mắng một câu, “Cút ra!”

“Ha… Có được giải thưởng Gấu Bạc nên nói chuyện cũng tự tin phết nhỉ?” “Chu Dịch.” Cô gọi tên hắn, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét dày đặc, “Nếu có thể, tôi thật sự, thật sự, thật sự, không muốn nhìn thấy anh.”

Sắc mặt người đàn ông lạnh xuống, huyệt thái dương không ngừng giật giật đến phát đau.

“Thế nên, xin anh hãy tránh ra, từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi, được chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Con Dâu Trời Phú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook