Chương 1372
Lạc Xong
31/07/2021
Thấy hai mẹ con đi càng ngày càng xa, sắp mất hút khỏi tầm mắt, các fan không chen vào được nhất thời hoảng loạn, quà còn chưa tặng được nữa mà! Không biết ai hét lên một câu: “Chúng ta ném thẳng qua đi!”
Những hộp quà lớn nhỏ và những đồ chơi nhồi bông, hình thành một đường cong xinh đẹp, trút xuống như mưa.
Trên phòng chờ VIP lầu hai, Lý Sương nhìn thấy cảnh này, cô ấy chậc lưỡi, “Cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là “Ném trái cây đầy xe” rồi.” “Đầy xe gì chứ?” Lâm Thị Thi đi đến bên cạnh cô ấy, tò mò hỏi. Từ bé cô ta đã quan tâm hơn đến thể thao, trình độ văn hóa không được cao cho lắm. Tưởng Phán Phán giải đáp thắc mắc: “Câu này nói về Phan An, do dung mạo quá đẹp, khi xe chở anh ta đi ngang qua đường, các cô nương đại thẩm nhiệt tình đến mức ném trái cây đầy xe anh ta.” Lâm Thị Thi: “À… Phan An là ai?”
Tập thể quần chúng trầm mặc. Hàn Sóc lên lầu, tụ họp với mọi người.
10 giờ sáng, họ lên chuyến bay đến Lệ Giang. Ba giờ đồng hồ bay, Hàn Sóc đeo bịt mắt ngủ một giấc, A Thận lấy sách ra xem một lúc cũng ngủ thiếp đi. Địa điểm ghi hình lần này nằm tại một trấn nhỏ thuộc Lệ Giang, thế dựa sơn gần nước, người dân bản địa chất phát. Ra khỏi sân bay, đã có năm chiếc xe dán ký hiệu tổ chương trình đứng đợi sẵn. Hàn Sóc đã ngủ đủ giấc trên máy bay, giờ đây cô bắt đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Khoảng 30 phút sau, xe từ từ giảm tốc, cuối cùng dừng hẳn. Người dẫn chương trình Ake đợi ở bên ngoài đã lâu, tay cầm loa: “Mời các mẹ và bé của chúng ta xuống xe nào!”
Xe chạy đi, năm tổ đứng yên. Vẫn là quy tắc cũ, chọn chỗ ở trước, rồi mới đi nghỉ trưa. Sau khi thức dậy hoàn thành một loạt nhiệm vụ, mọi người đều đã quen tay rồi. Hiện tại đài truyền hình mới phát sóng đến tập thứ tư, năng lực kéo fans của A Thận không có gì phải bàn cãi, ngay cả Hàn Sóc đều sắp trở thành cảnh nền cho cậu nhóc rồi.
Tiếp đến là Khốc Phong, thích ghen, hơi nũng nịu, thỉnh thoảng lại nói những câu tâm đắc, tính cách không so đo tính toán y hệt như Tưởng Phán Phán, được cư dân mạng xưng là “Tay hài nhí“.
Có bé được yêu thích nhất, tất nhiên cũng có bé không được yêu thích cho lắm.
Kitty được người nhà chăm quá kỹ, rất dễ tức giận đen mặt, hễ tí là khóc nhè, vừa mới bắt đầu mọi người vẫn có thể thông cảm được, ai mà chẳng từng là “Công Chúa Nhỏ” chứ?
Nhưng bốn tập liền đều như thế, khiến người ta cảm thấy bực bội.
May mà, cư dân mạng khá là khoan dung với con nít, tuy có phê bình, nhưng không hề sử dụng các từ mắng chửi nặng nề.
Trên thực tế, quay đến tập thứ năm, Kitty đã có thay đổi nhiều rồi, bây giờ đã có thể hòa mình với mọi người, cũng đã có thể tích cực chủ động hoàn thành nhiệm vụ do tổ chương trình sắp xếp.
Dưới ánh mặt trời chói chang, sau khi vài bạn nhỏ hoàn thành xong nhiệm vụ, các bé về tập hợp trong sân.
Ake: “Đầu tiên, phải chúc mừng các bạn nhỏ đều hái được trái cây, lê của Mộc Đầu và Coco, táo của Khốc Phong và Kitty, và cả quả mật đào của A Thận!”
Nói xong, bắt đầu vỗ tay. Các bạn nhỏ vô cùng hưng phấn, Mộc Đầu và khốc Phong nhảy cẫng lên, Kitty và Coco làm động tác yeah không khừng. So sánh mà nói, tuy A Thận cũng cười, nhưng ngôn ngữ hình thể lại chững chạc hơn nhiều. “Tiếp theo các bạn nhỏ có thể về nhà dùng cơm trưa rồi! Còn có một sự bất ngờ lớn đang đợi các bé đấy nhé!”
Khốc Phong: “Bất ngờ lớn? Bất ngờ gì vậy?” Mộc Đầu nhìn Ake với ánh mắt chờ mong.
“Điều này cần giữ bí mật tạm thời, các bé về nhà là sẽ biết ngay thôi.”
“Thật ư?”
“Tất nhiên!”
Mộc Đầu chạy nhanh nhất, tốc độ kinh người: “Tớ đi trước đây! Bye bye…”
Khốc Phong chạy sát theo sau: “Đợi chút đã!”
Để lại Kitty và Coco mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai anh đều đi rồi, vậy họ phải làm sao đây? Giây tiếp theo, nhìn về phía A Thận với ánh mắt chờ mong. A Thận mím môi, “Đi thôi, anh đưa hai em về nhà trước.”
Hai mắt Kitty lấp lánh ánh hồng, “Cảm ơn anh!” Coco nở một nụ cười ngại ngùng.
Sở dĩ “ngại ngùng”, là vì so với Khốc Phong và Mộc Đầu, thời gian cô bé cùng làm nhiệm vụ với A Thận rất ít, nên cảm thấy hơi xa lạ với anh trai nhỏ nghiêm túc này.
Đưa hai cô bé về nhà xong, A Thận mới rời đi.
Trên đường, anh quay phim thấy cậu bé cứ cúi gằm mặt đi về phía trước, mới không nhịn được1sự tò mò trong lòng, tất nhiên cũng là vì muốn làm dịu bầu không khí, giúp hiệu quả chương trình càng tốt hơn, thế là anh ta bèn chủ động8bắt chuyện.
“A Thận, nhìn cháu hình như không được vui cho lắm?”
“Không có.”
“Sao không nói gì vậy?”
“Nói gì ạ?” Cậu bé hỏi ngược lại. Anh quay phim nghẹn họng, bỗng nhiên2nhanh trí hỏi: “Cháu cảm thấy Kitty và Coco, ai đáng yêu hơn?”
A Thận dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Chú à, chú muốn gây chuyện đúng không?”
E rằng đứa4bé này đã thành tinh rồi! A Thận không cần nhờ chỉ đường, cậu bé về đến nhà rất nhanh.
“Mę gi.”
“Con trai ngoạn, về rồi à, rửa tay ăn cơm nào.” Một bàn thức ăn, màu sắc hương vị đầy đủ.
A Thận: “Ai làm vậy?”
Hàn Sóc cực kỳ không biết xấu hổ: “Mẹ đó!”
“… Vâng!” Cậu bé vẫn cứ đi rửa tay thì hơn.
“Con có biểu cảm gì thế hả?” Hàn Sóc quát lên, sau đó xòe tay trước ống kính máy quay, độc thoại: “Bộ tôi tệ đến thế sao? Được rồi…” Nhún vai, “Quả thật không phải do tôi nấu.”
Hai mẹ con ăn được một nửa, tổ quay mở cửa ra, một bóng người đi vào.
Hai mắt Hàn Sóc sáng lên, anh cô đến rồi!
Nhưng vào giây tiếp theo, như sét đánh ngang tai. A Thận quan sát người đến, bàn tay gắp thức ăn rút về, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cậu nhóc xoay đầu nhìn Hàn Sóc.
Vẻ mặt của cô rất không vui, tuy vẫn cố gắng nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại cực kỳ bất mãn.
Trước khi Chu Dịch đi đến, cô đột nhiên buông đũa xuống đi ra ngoài, “Đạo diễn đâu?” “Hả?” Nhân viên hơi ngơ ngác, đang quay chương trình mà… sao nói dừng là dừng chứ?
“Tôi hỏi lại lần nữa, đạo diễn đâu?”
“Đang… đang ở bên ngoài…” Nhân viên lắp bắp, nhưng ít ra đã trình bày rõ suy nghĩ.
“Phiền anh kêu đạo diễn giúp tôi, cảm ơn.”
Nhân viên vội vàng gật đầu, “Vâng… vâng.” Không dám chậm chễ, chạy thẳng ra ngoài. Bởi vì sắc mặt của Hàn Sóc quả thật rất xấu xí, nhất là khi cô nhìn chằm chằm vào trong máy quay của anh ta, cứ như muốn đập nát nó ra vậy.
Không lâu sau, đạo diễn chạy đến, trên người vẫn còn lưu mùi thuốc lá chưa phai, vẻ mặt rất không vui. Nhưng khi đến trước mặt Hàn Sóc, đạo diễn cất giấu vẻ tức giận trong chớp mắt, mỉm cười hiền hòa: “Có việc gì sao?”
Hàn Sóc: “Tôi muốn yêu cầu tạm thời dừng lại.”
Những hộp quà lớn nhỏ và những đồ chơi nhồi bông, hình thành một đường cong xinh đẹp, trút xuống như mưa.
Trên phòng chờ VIP lầu hai, Lý Sương nhìn thấy cảnh này, cô ấy chậc lưỡi, “Cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là “Ném trái cây đầy xe” rồi.” “Đầy xe gì chứ?” Lâm Thị Thi đi đến bên cạnh cô ấy, tò mò hỏi. Từ bé cô ta đã quan tâm hơn đến thể thao, trình độ văn hóa không được cao cho lắm. Tưởng Phán Phán giải đáp thắc mắc: “Câu này nói về Phan An, do dung mạo quá đẹp, khi xe chở anh ta đi ngang qua đường, các cô nương đại thẩm nhiệt tình đến mức ném trái cây đầy xe anh ta.” Lâm Thị Thi: “À… Phan An là ai?”
Tập thể quần chúng trầm mặc. Hàn Sóc lên lầu, tụ họp với mọi người.
10 giờ sáng, họ lên chuyến bay đến Lệ Giang. Ba giờ đồng hồ bay, Hàn Sóc đeo bịt mắt ngủ một giấc, A Thận lấy sách ra xem một lúc cũng ngủ thiếp đi. Địa điểm ghi hình lần này nằm tại một trấn nhỏ thuộc Lệ Giang, thế dựa sơn gần nước, người dân bản địa chất phát. Ra khỏi sân bay, đã có năm chiếc xe dán ký hiệu tổ chương trình đứng đợi sẵn. Hàn Sóc đã ngủ đủ giấc trên máy bay, giờ đây cô bắt đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Khoảng 30 phút sau, xe từ từ giảm tốc, cuối cùng dừng hẳn. Người dẫn chương trình Ake đợi ở bên ngoài đã lâu, tay cầm loa: “Mời các mẹ và bé của chúng ta xuống xe nào!”
Xe chạy đi, năm tổ đứng yên. Vẫn là quy tắc cũ, chọn chỗ ở trước, rồi mới đi nghỉ trưa. Sau khi thức dậy hoàn thành một loạt nhiệm vụ, mọi người đều đã quen tay rồi. Hiện tại đài truyền hình mới phát sóng đến tập thứ tư, năng lực kéo fans của A Thận không có gì phải bàn cãi, ngay cả Hàn Sóc đều sắp trở thành cảnh nền cho cậu nhóc rồi.
Tiếp đến là Khốc Phong, thích ghen, hơi nũng nịu, thỉnh thoảng lại nói những câu tâm đắc, tính cách không so đo tính toán y hệt như Tưởng Phán Phán, được cư dân mạng xưng là “Tay hài nhí“.
Có bé được yêu thích nhất, tất nhiên cũng có bé không được yêu thích cho lắm.
Kitty được người nhà chăm quá kỹ, rất dễ tức giận đen mặt, hễ tí là khóc nhè, vừa mới bắt đầu mọi người vẫn có thể thông cảm được, ai mà chẳng từng là “Công Chúa Nhỏ” chứ?
Nhưng bốn tập liền đều như thế, khiến người ta cảm thấy bực bội.
May mà, cư dân mạng khá là khoan dung với con nít, tuy có phê bình, nhưng không hề sử dụng các từ mắng chửi nặng nề.
Trên thực tế, quay đến tập thứ năm, Kitty đã có thay đổi nhiều rồi, bây giờ đã có thể hòa mình với mọi người, cũng đã có thể tích cực chủ động hoàn thành nhiệm vụ do tổ chương trình sắp xếp.
Dưới ánh mặt trời chói chang, sau khi vài bạn nhỏ hoàn thành xong nhiệm vụ, các bé về tập hợp trong sân.
Ake: “Đầu tiên, phải chúc mừng các bạn nhỏ đều hái được trái cây, lê của Mộc Đầu và Coco, táo của Khốc Phong và Kitty, và cả quả mật đào của A Thận!”
Nói xong, bắt đầu vỗ tay. Các bạn nhỏ vô cùng hưng phấn, Mộc Đầu và khốc Phong nhảy cẫng lên, Kitty và Coco làm động tác yeah không khừng. So sánh mà nói, tuy A Thận cũng cười, nhưng ngôn ngữ hình thể lại chững chạc hơn nhiều. “Tiếp theo các bạn nhỏ có thể về nhà dùng cơm trưa rồi! Còn có một sự bất ngờ lớn đang đợi các bé đấy nhé!”
Khốc Phong: “Bất ngờ lớn? Bất ngờ gì vậy?” Mộc Đầu nhìn Ake với ánh mắt chờ mong.
“Điều này cần giữ bí mật tạm thời, các bé về nhà là sẽ biết ngay thôi.”
“Thật ư?”
“Tất nhiên!”
Mộc Đầu chạy nhanh nhất, tốc độ kinh người: “Tớ đi trước đây! Bye bye…”
Khốc Phong chạy sát theo sau: “Đợi chút đã!”
Để lại Kitty và Coco mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai anh đều đi rồi, vậy họ phải làm sao đây? Giây tiếp theo, nhìn về phía A Thận với ánh mắt chờ mong. A Thận mím môi, “Đi thôi, anh đưa hai em về nhà trước.”
Hai mắt Kitty lấp lánh ánh hồng, “Cảm ơn anh!” Coco nở một nụ cười ngại ngùng.
Sở dĩ “ngại ngùng”, là vì so với Khốc Phong và Mộc Đầu, thời gian cô bé cùng làm nhiệm vụ với A Thận rất ít, nên cảm thấy hơi xa lạ với anh trai nhỏ nghiêm túc này.
Đưa hai cô bé về nhà xong, A Thận mới rời đi.
Trên đường, anh quay phim thấy cậu bé cứ cúi gằm mặt đi về phía trước, mới không nhịn được1sự tò mò trong lòng, tất nhiên cũng là vì muốn làm dịu bầu không khí, giúp hiệu quả chương trình càng tốt hơn, thế là anh ta bèn chủ động8bắt chuyện.
“A Thận, nhìn cháu hình như không được vui cho lắm?”
“Không có.”
“Sao không nói gì vậy?”
“Nói gì ạ?” Cậu bé hỏi ngược lại. Anh quay phim nghẹn họng, bỗng nhiên2nhanh trí hỏi: “Cháu cảm thấy Kitty và Coco, ai đáng yêu hơn?”
A Thận dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Chú à, chú muốn gây chuyện đúng không?”
E rằng đứa4bé này đã thành tinh rồi! A Thận không cần nhờ chỉ đường, cậu bé về đến nhà rất nhanh.
“Mę gi.”
“Con trai ngoạn, về rồi à, rửa tay ăn cơm nào.” Một bàn thức ăn, màu sắc hương vị đầy đủ.
A Thận: “Ai làm vậy?”
Hàn Sóc cực kỳ không biết xấu hổ: “Mẹ đó!”
“… Vâng!” Cậu bé vẫn cứ đi rửa tay thì hơn.
“Con có biểu cảm gì thế hả?” Hàn Sóc quát lên, sau đó xòe tay trước ống kính máy quay, độc thoại: “Bộ tôi tệ đến thế sao? Được rồi…” Nhún vai, “Quả thật không phải do tôi nấu.”
Hai mẹ con ăn được một nửa, tổ quay mở cửa ra, một bóng người đi vào.
Hai mắt Hàn Sóc sáng lên, anh cô đến rồi!
Nhưng vào giây tiếp theo, như sét đánh ngang tai. A Thận quan sát người đến, bàn tay gắp thức ăn rút về, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cậu nhóc xoay đầu nhìn Hàn Sóc.
Vẻ mặt của cô rất không vui, tuy vẫn cố gắng nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại cực kỳ bất mãn.
Trước khi Chu Dịch đi đến, cô đột nhiên buông đũa xuống đi ra ngoài, “Đạo diễn đâu?” “Hả?” Nhân viên hơi ngơ ngác, đang quay chương trình mà… sao nói dừng là dừng chứ?
“Tôi hỏi lại lần nữa, đạo diễn đâu?”
“Đang… đang ở bên ngoài…” Nhân viên lắp bắp, nhưng ít ra đã trình bày rõ suy nghĩ.
“Phiền anh kêu đạo diễn giúp tôi, cảm ơn.”
Nhân viên vội vàng gật đầu, “Vâng… vâng.” Không dám chậm chễ, chạy thẳng ra ngoài. Bởi vì sắc mặt của Hàn Sóc quả thật rất xấu xí, nhất là khi cô nhìn chằm chằm vào trong máy quay của anh ta, cứ như muốn đập nát nó ra vậy.
Không lâu sau, đạo diễn chạy đến, trên người vẫn còn lưu mùi thuốc lá chưa phai, vẻ mặt rất không vui. Nhưng khi đến trước mặt Hàn Sóc, đạo diễn cất giấu vẻ tức giận trong chớp mắt, mỉm cười hiền hòa: “Có việc gì sao?”
Hàn Sóc: “Tôi muốn yêu cầu tạm thời dừng lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.