Chương 1374
Lạc Xong
31/07/2021
Hàn Sóc mắng “đồ thần kinh”, rồi xoay người đi ra ngoài.
“Em đi đâu vậy?” Hắn căng thẳng. “Kêu tổ đạo diễn vào, tiếp tục quay.” Chu Dịch khựng lại, sau đó bật cười: “Đúng, tiếp tục quay, tiếp tục quay…” Sau đó ngồi xuống đối diện với A Thận, sửa lại cổ áo khoác, giơ tay ra: “Làm quen lại nhé, ba tên Chu Dịch, ba ruột của con.”
“… Vâng.” Không hề có ý bắt1tay.
Hắn không bực bội, thu tay về, thần sắc bình thản: “Ba nghĩ, xuất phát điểm của chúng ta giống nhau, con bảo vệ mẹ con, ba bảo vệ người phụ nữ của ba, nếu đã như thế, vì sao không thể hợp tác với nhau?”
A Thận cau mày, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm.
Giống hệt với Chu Dịch.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cứ như đạt được8một sự ăn ý chung nào đó, lòng hiểu nhưng không nói ra.
Chu Dịch chỉ chỉ, cười nói: “Cho cái bát nào, ba con vừa mới từ sân bay qua đây, vẫn chưa ăn sáng đầu.”
Hàn Sóc trao đổi xong tình huống đại khái, dẫn tổ quay phim vào trong, liền nhìn thấy cảnh tượng như lúc nãy.
Một lớn một bé ngồi đối diện nhau, trước mặt mỗi người đều có một bát cơm trắng, lúc2này hai người đang dùng cùng một cách cầm đũa gắp cùng một cái cánh gà nướng ở giữa đĩa, không thể tránh khỏi việc đầu đũa chạm vào nhau.
Khưng lại trong phút chốc, lại thu tay về. “Cho con/ba đó.” Hai ba con cùng lên tiếng.
Hàn Sóc thấy thế, vẻ mặt kỳ lạ.
Thành viên tổ đạo diễn sau lưng cũng ngơ ngác. Anh quay phim vừa vặn quay lại được màn vừa rồi, do Chu4Dịch quay lưng với ống kính, nên cũng không cần lo lắng về việc chỉnh sửa hậu kỳ.
Động tác đồng bộ đến thần kỳ thế này… Việc ghi hình được tiếp tục, máy quay được lắp về vị trí ban đầu, tổ đạo diễn vào vị trí, tiếng “Action” được vang lên, ống kính tập trung lấy tiêu điểm.
Chu Dịch vẫn giữ tư thế quay lưng lại, gắp một miếng củ sen cho Hàn Sóc, lại gắp cánh gà vào bát của cậu bé.
“Cảm ơn.”
Bầu không khí hơi gượng gạo, nhưng người đàn ông không hề phát giác ra. Bữa cơm khá là im lặng, thành viên tổ quay phim nhìn nhau ngơ ngác, họ đang diễn kịch câm hay gì đây?
Không nói chuyện, chỉ ăn cơm?
Cuối cùng, vẫn phải do đạo diễn cắn răng đứng ra, nói với Hàn Sóc và Chu Dịch: “Hai người có thể thử giao lưu, không cần…” phải xị mặt ra như thế. Đáng tiếc, năm chữ cuối cùng vẫn chưa kịp nói ra, thì đã bị Hàn Sóc ngắt lời: “Ăn không nói, ngủ không nói, đây là quy tắc.”
Chu Dịch gật đầu phụ họa: “Đúng, là quy tắc!” Tuy hắn rất muốn bắt chuyện với Hàn Sóc, nhưng lại không muốn gượng ép cô, để tránh làm quả ớt nhỏ xù lông, lỡ tức giận lên lại muốn đuổi hắn đi, như thế chẳng khác nào được một mất mười. Hàn Sóc nhìn hắn, nhanh chóng thu tầm mắt về. Trong lòng cảm thấy bực bội, “tên bá vương” như Chu Dịch đây cũng biết nói lý lẽ từ khi nào vậy?
Đạo diễn thấy hai người đều không nể mặt, được lắm, xem như anh ta nhiều chuyện đi! Cùng lắm thì phía hậu kỳ viết nhiều phụ đề một chút, ai kêu Chu Dịch là nhà tài trợ chứ? Ai có tiền, người ấy có quyền quyết định. Ăn được một nửa, bầu không khí thật quá gượng gạo, tổ chương trình đưa thẻ nhiệm vụ đến kịp thời, xoa dịu sự gượng gạo.
Hàn Sóc: “Mời ba mẹ và các bé ăn cơm xong đi đến sân phơi thóc tập hợp.”
1 giờ 20 phút chiều, năm tổ khách mời, bây giờ chắc nên gọi là “gia đình” rồi, toàn bộ đều đến đầy đủ.
Nếu đã phải lộ diện thì không tránh khỏi phải chào hỏi nhau.
Trong này, ngoại trừ chỉ có gia đình Lâm Thi Thi không biết Chu Dịch ra thì ba gia đình còn lại đều quen biết. Tuy hắn mang khẩu trang và đội nón, nhưng thân là tổng tài của điện ảnh Thế Kỷ, ngoại trừ Tinh Huy ra, với tư cách là người cầm lái công ty điện ảnh và công ty quản lý lớn nhất, e rằng không có ai trong giới mà không quen biết hắn.
Dù sao, trong tay hắn đang nắm giữ “nguồn tài nguyên” mà tất cả minh tinh trong giới giải trí đến ước ao!
“Em đi đâu vậy?” Hắn căng thẳng. “Kêu tổ đạo diễn vào, tiếp tục quay.” Chu Dịch khựng lại, sau đó bật cười: “Đúng, tiếp tục quay, tiếp tục quay…” Sau đó ngồi xuống đối diện với A Thận, sửa lại cổ áo khoác, giơ tay ra: “Làm quen lại nhé, ba tên Chu Dịch, ba ruột của con.”
“… Vâng.” Không hề có ý bắt1tay.
Hắn không bực bội, thu tay về, thần sắc bình thản: “Ba nghĩ, xuất phát điểm của chúng ta giống nhau, con bảo vệ mẹ con, ba bảo vệ người phụ nữ của ba, nếu đã như thế, vì sao không thể hợp tác với nhau?”
A Thận cau mày, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm.
Giống hệt với Chu Dịch.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cứ như đạt được8một sự ăn ý chung nào đó, lòng hiểu nhưng không nói ra.
Chu Dịch chỉ chỉ, cười nói: “Cho cái bát nào, ba con vừa mới từ sân bay qua đây, vẫn chưa ăn sáng đầu.”
Hàn Sóc trao đổi xong tình huống đại khái, dẫn tổ quay phim vào trong, liền nhìn thấy cảnh tượng như lúc nãy.
Một lớn một bé ngồi đối diện nhau, trước mặt mỗi người đều có một bát cơm trắng, lúc2này hai người đang dùng cùng một cách cầm đũa gắp cùng một cái cánh gà nướng ở giữa đĩa, không thể tránh khỏi việc đầu đũa chạm vào nhau.
Khưng lại trong phút chốc, lại thu tay về. “Cho con/ba đó.” Hai ba con cùng lên tiếng.
Hàn Sóc thấy thế, vẻ mặt kỳ lạ.
Thành viên tổ đạo diễn sau lưng cũng ngơ ngác. Anh quay phim vừa vặn quay lại được màn vừa rồi, do Chu4Dịch quay lưng với ống kính, nên cũng không cần lo lắng về việc chỉnh sửa hậu kỳ.
Động tác đồng bộ đến thần kỳ thế này… Việc ghi hình được tiếp tục, máy quay được lắp về vị trí ban đầu, tổ đạo diễn vào vị trí, tiếng “Action” được vang lên, ống kính tập trung lấy tiêu điểm.
Chu Dịch vẫn giữ tư thế quay lưng lại, gắp một miếng củ sen cho Hàn Sóc, lại gắp cánh gà vào bát của cậu bé.
“Cảm ơn.”
Bầu không khí hơi gượng gạo, nhưng người đàn ông không hề phát giác ra. Bữa cơm khá là im lặng, thành viên tổ quay phim nhìn nhau ngơ ngác, họ đang diễn kịch câm hay gì đây?
Không nói chuyện, chỉ ăn cơm?
Cuối cùng, vẫn phải do đạo diễn cắn răng đứng ra, nói với Hàn Sóc và Chu Dịch: “Hai người có thể thử giao lưu, không cần…” phải xị mặt ra như thế. Đáng tiếc, năm chữ cuối cùng vẫn chưa kịp nói ra, thì đã bị Hàn Sóc ngắt lời: “Ăn không nói, ngủ không nói, đây là quy tắc.”
Chu Dịch gật đầu phụ họa: “Đúng, là quy tắc!” Tuy hắn rất muốn bắt chuyện với Hàn Sóc, nhưng lại không muốn gượng ép cô, để tránh làm quả ớt nhỏ xù lông, lỡ tức giận lên lại muốn đuổi hắn đi, như thế chẳng khác nào được một mất mười. Hàn Sóc nhìn hắn, nhanh chóng thu tầm mắt về. Trong lòng cảm thấy bực bội, “tên bá vương” như Chu Dịch đây cũng biết nói lý lẽ từ khi nào vậy?
Đạo diễn thấy hai người đều không nể mặt, được lắm, xem như anh ta nhiều chuyện đi! Cùng lắm thì phía hậu kỳ viết nhiều phụ đề một chút, ai kêu Chu Dịch là nhà tài trợ chứ? Ai có tiền, người ấy có quyền quyết định. Ăn được một nửa, bầu không khí thật quá gượng gạo, tổ chương trình đưa thẻ nhiệm vụ đến kịp thời, xoa dịu sự gượng gạo.
Hàn Sóc: “Mời ba mẹ và các bé ăn cơm xong đi đến sân phơi thóc tập hợp.”
1 giờ 20 phút chiều, năm tổ khách mời, bây giờ chắc nên gọi là “gia đình” rồi, toàn bộ đều đến đầy đủ.
Nếu đã phải lộ diện thì không tránh khỏi phải chào hỏi nhau.
Trong này, ngoại trừ chỉ có gia đình Lâm Thi Thi không biết Chu Dịch ra thì ba gia đình còn lại đều quen biết. Tuy hắn mang khẩu trang và đội nón, nhưng thân là tổng tài của điện ảnh Thế Kỷ, ngoại trừ Tinh Huy ra, với tư cách là người cầm lái công ty điện ảnh và công ty quản lý lớn nhất, e rằng không có ai trong giới mà không quen biết hắn.
Dù sao, trong tay hắn đang nắm giữ “nguồn tài nguyên” mà tất cả minh tinh trong giới giải trí đến ước ao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.