Chương 1484
Lạc Xong
04/08/2021
Đàm Hi ngửi ly cà phê thơm ngào ngạt trước mặt, cố ý bưng lên đảo qua một vòng trước mặt hai cô bạn, “Xem ra, chỉ có tớ vẫn là tương đối tự do.”
Một giây trước khi cà phê vào miệng, mày đột nhiên nhíu lại, sau đó…
“Oe!”
Không ngờ cô lại nôn ra. “Hi Hi… Nghỉ lễ tháng này của cậu tới chưa thế?” Đàm Hi không nói gì, dường như đang tự hỏi, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc. “Cậu như thế này sẽ khiến chúng tớ nghĩ là cậu thật sự mang thai rồi đấy.”
Kết quả kiểm tra quả thực đúng là đã mang thai.
Hàn Sóc vui vẻ đến mức nhảy dựng lên, “Oh yeah! Giờ cậu cũng chẳng thể uống cà phê được rồi…” Vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Nhưng giờ Đàm Hi cũng chẳng rảnh để dạy bảo cô nàng, nhét tờ giấy xét nghiệm vào trong túi, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, nhanh chóng nổ máy rồi nghênh ngang rời đi.
Hàn Sóc và Nhiễm Dao nhìn nhau.
“Cậu ấy làm sao thế?”
“Ừm, tớ cảm nhận được sát khí.”
Thanh Tuyền Thiên Vực.
Ông bà cụ Lục đều ra ngoài, Ngộ Hạ tới studio chụp bìa tạp chí, A Lưu ra nước ngoài tham gia thi đấu mô hình toán học, thế nên, chỉ có mình Lục Chinh ở nhà.
Hôm nay là thứ bảy, anh không phải đi làm. “Bà xã? Em đã về rồi…”Mắt người đàn ông sáng lên, dang tay ra muốn ôm lấy người.
“Đứng lại!” Lục Chinh sững sờ tại chỗ, thấy sắc mặt cô rất không tốt: “Xảy ra chuyện gì thế?” “Chuyện lớn liên quan tới mạng người!” Ánh mắt người đàn ông trở nên căng thẳng. Đàm Hi vò tờ giấy xét nghiệm lại rồi ném cho anh, “Tự xem đi!” Lục Chinh mang theo vẻ mặt khó hiểu, mở tờ giấy ra, giây tiếp theo, trong mắt hiện ra vẻ vui sướng như điên.
Đàm Hi xông tới véo anh, “Đều tại anh! Nói là thời kỳ an toàn nên không mang bao! Giờ trúng thưởng rồi, anh đắc ý lắm đúng không?”
“Cái này chứng tỏ súng còn dùng tốt lắm.”
“Anh nhắc lại xem nào?” Đàm Hi nghiến răng, véo chặt eo anh không bỏ. “Ôi đau… Ý của anh là, đứa bé này có duyên với chúng ta, nên tới thì có ngăn cũng không được.”
Đàm Hi ngẫm lại cũng cảm thấy không sai.
Lục Chinh đỡ cô đi tới bên sofa ngồi xuống, “Ngài mai anh đưa em đi khám.”
“Không đúng… Lúc em sinh Ngộ Hạ và A Lưu đã bị hậu sản, bác sĩ nói sẽ rất khó mang thai lần nữa, cái này mà là rất khó à?”
“Mấy năm nay chẳng phải em luôn uống thuốc điều trị hay sao? Đừng nghĩ nhiều như thế, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi.” “Um.”
Vào ban đêm, Ngộ Hạ và A Lưu đều nhận được tin trong bụng mommy mình có thêm em bé. Vì thế liền bùng nổ một trận đại chiến… Ngộ Hạ: “Nhất định là em gái! Chị muốn dạy em ấy đi catwalk, tạo dáng chụp hình!”
A Lưu: “Con gái phiền lắm. Em trai thì tốt hơn, em có thể dạy em ấy chơi rubik, tháo dỡ robot.”
Ngộ Hạ: “Em gái!”
A Lưu: “Em trai.”
Tranh chấp mãi không xong, cuối cùng Lục Chinh mỗi tay xách một đứa ném về phòng thì mới được yên.
Ngộ Hạ nước mắt lưng tròng: “Ba hư! Có em gái liền không thương con nữa…”
Lục Chinh thực vô tội: “Sao ba lại không thương con chứ?” “Thì như vừa rồi ấy, giống y như xách chó ấy, cực kỳ thô bạo!” “… Được rồi, ba xin lỗi.”
“Vậy ba phải đảm bảo là em bé trong bụng mommy là em gái nhé.”
“…” Cái này thì quả thực anh không thể nào đảm bảo được.
Ngày hôm sau, Lục Chinh đưa Đàm Hi tới bệnh viện làm kiểm tra.
Không biết Bàng Thiệu Huân nhận được tin từ đâu mà trực tiếp giết thẳng từ tầng sáu xuống khoa Sản tầng ba, dựa vào bên cạnh khung cửa cười như không cười, “Bảo đao chưa già nha.”
Lục Chinh cho anh ta ánh mắt “Sao hả, cậu ghen tị hả“. “Nói gì thì nói, hai người các cậu còn phải cảm ơn bà mối tôi đây nữa đấy.”
Đàm Hi nhướng mày, lạnh lùng mở miệng: “Nói tới bà mối, anh đã sắp bốn mươi tuổi rồi, chuẩn bị khi nào tự mình giúp mình giải quyết chuyện chung thân đại sự đây hả?” “… Đàm Hi, miệng cô vẫn cố gắt y như năm đó.” “Cảm ơn.”
Vẻ mặt Bàng Thiệu Huân như ăn phải ruồi, cuối cùng xám xịt mà đi.
Kết quả kiểm tra đã có, hết thảy đều bình thường. Đàm Hi muốn xuống vườn hoa bên dưới đi dạo, tất nhiên Lục Chinh cũng muốn đi cùng cô. Vừa lúc hoàng hôn, ánh mặt trời sắp tắt.
Đàm Hi dừng lại: “Chính là ở đây.”
“Hům?”
“Em cướp kẹo bông của thằng bé nhà họ Cố ở đây, sau đó liền chạy trốn, kìa…” Đàm Hi duỗi tay chỉ, “Đi về phía đó.”
Lục Chinh thuận thể nhìn theo, hiển nhiên cũng nghĩ tới, không hề bật cười.
“Chạy vào WC nam có thú vị lắm không?”
“Không thú vị bằng anh.” Năm đó, bọn họ gặp nhau ở chính bệnh viện này, khi đó ai nấy đều kinh ngạc, đột nhiên quay đầu, giờ bọn họ đã là vợ chồng thân mật nhất, có chung với nhau những đứa con.
Cho tới hôm nay, suốt mười năm.
Anh yêu tha thiết không rời.
Cô lưu luyến không bỏ.
Hoàng hôn kéo dài thân ảnh nghiêng nghiêng của hai người, trong khoảnh khắc, tạo thành khung hình đẹp nhất.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên là bắt đầu của một câu chuyện. Bên nhau trọn đời là kết thúc của câu chuyện ấy. ở giữa là năm tháng dài đằng đẵng..
Một giây trước khi cà phê vào miệng, mày đột nhiên nhíu lại, sau đó…
“Oe!”
Không ngờ cô lại nôn ra. “Hi Hi… Nghỉ lễ tháng này của cậu tới chưa thế?” Đàm Hi không nói gì, dường như đang tự hỏi, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc. “Cậu như thế này sẽ khiến chúng tớ nghĩ là cậu thật sự mang thai rồi đấy.”
Kết quả kiểm tra quả thực đúng là đã mang thai.
Hàn Sóc vui vẻ đến mức nhảy dựng lên, “Oh yeah! Giờ cậu cũng chẳng thể uống cà phê được rồi…” Vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Nhưng giờ Đàm Hi cũng chẳng rảnh để dạy bảo cô nàng, nhét tờ giấy xét nghiệm vào trong túi, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, nhanh chóng nổ máy rồi nghênh ngang rời đi.
Hàn Sóc và Nhiễm Dao nhìn nhau.
“Cậu ấy làm sao thế?”
“Ừm, tớ cảm nhận được sát khí.”
Thanh Tuyền Thiên Vực.
Ông bà cụ Lục đều ra ngoài, Ngộ Hạ tới studio chụp bìa tạp chí, A Lưu ra nước ngoài tham gia thi đấu mô hình toán học, thế nên, chỉ có mình Lục Chinh ở nhà.
Hôm nay là thứ bảy, anh không phải đi làm. “Bà xã? Em đã về rồi…”Mắt người đàn ông sáng lên, dang tay ra muốn ôm lấy người.
“Đứng lại!” Lục Chinh sững sờ tại chỗ, thấy sắc mặt cô rất không tốt: “Xảy ra chuyện gì thế?” “Chuyện lớn liên quan tới mạng người!” Ánh mắt người đàn ông trở nên căng thẳng. Đàm Hi vò tờ giấy xét nghiệm lại rồi ném cho anh, “Tự xem đi!” Lục Chinh mang theo vẻ mặt khó hiểu, mở tờ giấy ra, giây tiếp theo, trong mắt hiện ra vẻ vui sướng như điên.
Đàm Hi xông tới véo anh, “Đều tại anh! Nói là thời kỳ an toàn nên không mang bao! Giờ trúng thưởng rồi, anh đắc ý lắm đúng không?”
“Cái này chứng tỏ súng còn dùng tốt lắm.”
“Anh nhắc lại xem nào?” Đàm Hi nghiến răng, véo chặt eo anh không bỏ. “Ôi đau… Ý của anh là, đứa bé này có duyên với chúng ta, nên tới thì có ngăn cũng không được.”
Đàm Hi ngẫm lại cũng cảm thấy không sai.
Lục Chinh đỡ cô đi tới bên sofa ngồi xuống, “Ngài mai anh đưa em đi khám.”
“Không đúng… Lúc em sinh Ngộ Hạ và A Lưu đã bị hậu sản, bác sĩ nói sẽ rất khó mang thai lần nữa, cái này mà là rất khó à?”
“Mấy năm nay chẳng phải em luôn uống thuốc điều trị hay sao? Đừng nghĩ nhiều như thế, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi.” “Um.”
Vào ban đêm, Ngộ Hạ và A Lưu đều nhận được tin trong bụng mommy mình có thêm em bé. Vì thế liền bùng nổ một trận đại chiến… Ngộ Hạ: “Nhất định là em gái! Chị muốn dạy em ấy đi catwalk, tạo dáng chụp hình!”
A Lưu: “Con gái phiền lắm. Em trai thì tốt hơn, em có thể dạy em ấy chơi rubik, tháo dỡ robot.”
Ngộ Hạ: “Em gái!”
A Lưu: “Em trai.”
Tranh chấp mãi không xong, cuối cùng Lục Chinh mỗi tay xách một đứa ném về phòng thì mới được yên.
Ngộ Hạ nước mắt lưng tròng: “Ba hư! Có em gái liền không thương con nữa…”
Lục Chinh thực vô tội: “Sao ba lại không thương con chứ?” “Thì như vừa rồi ấy, giống y như xách chó ấy, cực kỳ thô bạo!” “… Được rồi, ba xin lỗi.”
“Vậy ba phải đảm bảo là em bé trong bụng mommy là em gái nhé.”
“…” Cái này thì quả thực anh không thể nào đảm bảo được.
Ngày hôm sau, Lục Chinh đưa Đàm Hi tới bệnh viện làm kiểm tra.
Không biết Bàng Thiệu Huân nhận được tin từ đâu mà trực tiếp giết thẳng từ tầng sáu xuống khoa Sản tầng ba, dựa vào bên cạnh khung cửa cười như không cười, “Bảo đao chưa già nha.”
Lục Chinh cho anh ta ánh mắt “Sao hả, cậu ghen tị hả“. “Nói gì thì nói, hai người các cậu còn phải cảm ơn bà mối tôi đây nữa đấy.”
Đàm Hi nhướng mày, lạnh lùng mở miệng: “Nói tới bà mối, anh đã sắp bốn mươi tuổi rồi, chuẩn bị khi nào tự mình giúp mình giải quyết chuyện chung thân đại sự đây hả?” “… Đàm Hi, miệng cô vẫn cố gắt y như năm đó.” “Cảm ơn.”
Vẻ mặt Bàng Thiệu Huân như ăn phải ruồi, cuối cùng xám xịt mà đi.
Kết quả kiểm tra đã có, hết thảy đều bình thường. Đàm Hi muốn xuống vườn hoa bên dưới đi dạo, tất nhiên Lục Chinh cũng muốn đi cùng cô. Vừa lúc hoàng hôn, ánh mặt trời sắp tắt.
Đàm Hi dừng lại: “Chính là ở đây.”
“Hům?”
“Em cướp kẹo bông của thằng bé nhà họ Cố ở đây, sau đó liền chạy trốn, kìa…” Đàm Hi duỗi tay chỉ, “Đi về phía đó.”
Lục Chinh thuận thể nhìn theo, hiển nhiên cũng nghĩ tới, không hề bật cười.
“Chạy vào WC nam có thú vị lắm không?”
“Không thú vị bằng anh.” Năm đó, bọn họ gặp nhau ở chính bệnh viện này, khi đó ai nấy đều kinh ngạc, đột nhiên quay đầu, giờ bọn họ đã là vợ chồng thân mật nhất, có chung với nhau những đứa con.
Cho tới hôm nay, suốt mười năm.
Anh yêu tha thiết không rời.
Cô lưu luyến không bỏ.
Hoàng hôn kéo dài thân ảnh nghiêng nghiêng của hai người, trong khoảnh khắc, tạo thành khung hình đẹp nhất.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên là bắt đầu của một câu chuyện. Bên nhau trọn đời là kết thúc của câu chuyện ấy. ở giữa là năm tháng dài đằng đẵng..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.