Con Đường Bá Chủ

Chương 190: Á Nhi tiểu nha đầu

Akay Hau

05/04/2020

Quần Đảo Nga Mỹ diện tích bao la, gồm rất nhiều hòn đảo lớn nhỏ tạo thành…

Hòn đảo có diện tích to lớn nhất nằm ngay vị trí trung tâm, là nơi phồn hoa và thực lực tu sĩ tổng thể mạnh nhất…

Chi nhánh lớn của Đa Bảo Các cũng trú ẩn tại đó…

Hôm nay, chỉ mới lờ mờ sáng, vô số tu sĩ đã từ bốn phương tám hướng ngự không mà về, đương nhiên vẫn có không ít cường giả xé rách hư không, thậm chí một số bất chợt xuất hiện…

Hiển nhiên lần lễ hội này, thu hút không ít Luyện Hư Kỳ, thậm chí Hợp Thể Kỳ cường giả…

Trước vô số kiến trúc lộng lẫy xa hoa, cảnh tượng tại Quần Đảo đẹp như tranh vẽ, nhất nam tam nữ kéo tay mà đi, trông có vẻ nhàn nhã…

Chính là Lạc Nam cùng tam nữ Tiêu Thanh Tuyền, Cơ Nhã và Thủy Nương Khanh…

Thương thế của hai nữ mặc dù chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng đã khôi phục bảy tám phần, có thể thấy Đan Dược của Tiêu Thanh Tuyền luyện chế không phải dạng xoằn, tốc độ điều trị chỉ kém Long Tiên Thánh Điển một chút mà thôi…lễ hội lần này náo nhiệt lớn như vậy, Lạc Nam đương nhiên muốn các nàng cùng tham dự mở mang kiến thức…

Nếu không phải chúng nữ khác vẫn còn bế quan không ra, chưa có một động tĩnh, hắn đã mang theo toàn thể Hậu Cung đang có tham dự lễ hội rồi…

Bất quá mặc dù không có đầy đủ chúng nữ, nhưng dáng người tuyệt mỹ của ba nữ tại đây đã thu hút vô số ánh nhìn…

Nhất là tại một nơi đa phần là người Tây phương như thế này, thì việc nhất nam tam nữ người phương Đông xuất hiện dễ dàng gây chú ý…

Đặc điểm nhận diện người phương Đông của các nàng không phải diện mạo, mà là y phục và dáng người thanh thoát uyển chuyển…

Tam nữ từ lâu đã mang lên Vô Lệ Mặt Nạ, mặc dù không thể che giấu trước mắt tu sĩ Luyện Hư Kỳ, nhưng cũng giảm bớt không ít ánh nhìn soi mói…

Bản thân của Lạc Nam cũng đeo Vô Lệ Mặt Nạ, thân phận Văn Lang tạm thời chưa cần thiết sử dụng…

Riêng Cơ Nhã ngoài Vô Lệ Mặt Nạ, bên trong còn có Vô Diện Da Mặt, hóa thành hình dạng giống hệt tỷ muội sinh đôi của Thủy Nương Khanh, tránh Thiên Cơ Điện phát giác…

Còn một đối tượng gây chú ý của đám đông, chính là Tiểu Sư nằm trên bả vai Lạc Nam…nàng trong bộ dạng thú nhỏ quá mức khả ái, không ít nữ nhân phương Tây lắc lư thân hình nóng bỏng lại làm quen, đều bị Tiểu Sư kiêu ngạo ngó lơ, chẳng thèm để ý…

Cơ Nhã và Thủy Nương Khanh là người Hải Châu, đối với quần đảo Nga Mỹ cũng không xa lạ gì, trở thành hướng dẫn viên chuyên nghiệp cho Lạc Nam và Tiêu Thanh Tuyền…

“Nữ nhân Phương Tây có phong tình quyến rũ đặc trưng riêng, nhìn thích mắt thật…” Lạc Nam âm thầm nghĩ, đảo quanh liên tục giữa các rãnh ngực đồ sộ và từng đôi chân săn chắc mê người…

Hắn vẫn còn tiếc nuối về tung tích Mỹ Nhân Ngư đấy…

“Ây da, các nàng là mèo sao?” Bị véo mạnh vùng hông khiến Lạc Nam giật nảy mình…

“Thích nữ nhân ăn mặc lộ liễu như vậy sao?” Cơ Nhã hừ một tiếng…

“Đương nhiên thích, bất quá là thích nữ nhân của người khác lộ liễu…các nàng dám lộ liễu cẩn thận ta thi hành gia pháp!” Lạc Nam ra vẻ hung dữ nói, nữ nhân của hắn chỉ được quyến rũ trước mặt hắn, đối với người ngoài các nàng phải là tiên nữ cao cao tại thượng…

“Xì!” Ba nữ âm thầm bĩu môi…

ẦM ẦM ẦM…

Đám người vừa đi vừa cười, chợt bầu trời trở nên âm u dữ tợn, mây đen che phủ, âm thanh sấm chóp vang dội…

Lạc Nam nhíu mày, vừa nãy không phải trời còn đẹp sao?

Rất nhanh, đáp án cho thắc mắc của hắn đã có…

Trong vô tận mây đen, vài thân ảnh quỷ dị hiện ra, bọn hắn một thân áo choàng đen tung bay phấp phới, diện mục được bao phủ trong mặt nạ có hình quỷ đỏ, khí tức u ám bao trùm một vùng không trung…

Tổng cộng chỉ có ba người…

Hai cao một thấp, lại liên tục đảo quanh lượn lờ như bóng ma, hoàn toàn không xem ai ra gì…

“Khặc khặc khặc…thật nồng đậm khí tức của sinh mệnh…nếu có thể đem toàn bộ giết sạch…chậc chậc…” Âm thanh rợn người từ tên lùn trong ba tên phát ra, tiếng rít qua kẻ răng khiến người khác rợn tóc gáy…

“Hắc hắc hắc…nể mặt Đa Bảo Các, thu liễm một chút đi…” Một tên cao cười hắc hắc, bất quá khí thế Luyện Hư Trung Kỳ phát ra mãnh liệt, hoàn toàn trái ngược với lời nói của hắn…

“Im mồm…lần này nhất định có nhiều vật hay ho, so với sinh mạng càng ngon lành hơn…” Tên thân cao còn lại khàn khàn quát mắng, dường như tất cả mọi vật đều rơi vào tay bọn hắn…

Theo sau đó, mây đen đỡ lấy thân ảnh của từng tên, cấp tốc bay đi…mục tiêu chính là Đa Bảo Các…

“Phù, đám quỷ ma này lại xuất hiện?” Một đại hán da trắng mở miệng thở phào một hơi…

“Bãi phân nào không có dấu răng của bọn chúng chứ? bất quá muốn đến Nga Mỹ chúng ta giương oai, còn non lắm!” Một lão già Luyện Hư Kỳ cường giả bặm trợn nói…

“Đúng vậy…chỉ giỏi cái mồm mà thôi, dám động vào một mạng nào trong ngày Lễ này xem? Đa Bảo Các nhổ răng chúng nó…” Một thanh niên thân cao tràn đầy nhiệt huyết nói…



“Ba người đen thui vừa nãy là ai? Mặc dù phách lối một chút nhưng cũng không đến mức bị căm ghét như vậy nha?” Tiêu Thanh Tuyền nhẹ giọng hỏi…

“Là người của Đảo Bóng Đêm, một thế lực chuyên tu Hắc Ám thuộc tính, cũng là nơi tập trung nhiều Sát Thủ khét tiếng, có lợi là sẳn sàng liều mạng, vì thế gây thù chuốc oán không ít…” Cơ Nhã cười nhạt nói, đối với Đảo Bóng Đêm nàng không xa lạ gì, trước đây từng vài lần va chạm…

“Thực lực cường đại bằng Thất Sát Giáo không?” Lạc Nam hứng thú hỏi…

“Khá nổi bậc trong Bát Cấp thế lực, ba người vừa nãy có thân phận Trưởng Lão…bất quá muốn cùng Thất Sát Giáo so sánh, cần tu thêm vạn năm nữa…” Thủy Nương Khanh cũng khá hiểu rõ về thế lực này, mở miệng cười nói…

Tiêu Thanh Tuyền gật đầu, cảm thấy thú vị…

Riêng Lạc Nam lại âm thầm cười khổ, hắn bị Hắc Sát Giáo để mắt đấy…

HÍ HÍ HÍ…

Lại có âm thanh chiến mã gầm vang trên không truyền đến…

Vội ngẩng đầu lên quan sát…

Một con Hắc Mã thần tuấn ngự không mà đến, đôi cánh trên lưng như đại bàng bay lượn trong gió…

“Là Hắc Thiên Mã, Lam Cực công tử đến rồi…” Một thiếu nữ tóc vàng hét chói tai, lập tức vô số nữ nhân phương Tây hai mắt tỏa sáng…

Lạc Nam quả nhiên nhìn thấy trên lưng Hắc Thiên Mã, một thanh niên anh tuấn tóc vàng tầm ba mươi tuổi, mũi cao răng trắng toàn thân chiến giáp, thản nhiên mà đến…

“Lam Cực, thiếu chủ của Bát Cấp thế lực Lam gia, xếp hạng 11 trên Bách Linh Bảng…” Thủy Nương Khanh nhàn nhạt nói, nhìn thành viên trên Bách Linh Bảng khiến nàng nhớ lại tên đệ đệ không nên thân của mình…

“Hóa Thần Trung Kỳ? quả nhiên thực lực của Hải Châu mạnh hơn Băng Thiên không ít!” Lạc Nam âm thầm cảm thán…

Hóa Thần Trung Kỳ tại Thánh Linh Học Phủ có thể lọt vào top cao của Thánh Linh Bảng…tại Bách Linh Học Phủ chỉ có thể nằm ngoài top 10, chênh lệch có thể thấy được lóm đóm…

Tên thanh niên gọi là Lam Cực này rất được lòng nữ nhân, không ít thiếu nữ chạy theo Hắc Thiên Mã của hắn…

Lạc Nam nhìn Hắc Thiên Mã, lại nhìn Tiểu Sư trên vai mà âm thầm so sánh, cảm thấy Tiểu Sư của mình có thể dễ dàng xé nát con ngựa đen đó…

“Đương nhiên, một cái tạp mao mà thôi…làm sao bằng Tiểu Sư?” Tiểu Sư ngẩng cái đầu nhỏ hết sức ngạo kiều…

Lạc Nam cười cười, nhét một viên Dưỡng Thú Đan cho nàng ăn…lần trước Tiểu Sư hấp thu Yêu Đan của Yêu Thú Lục Giai Viên Mãn vẫn chưa tiêu hóa hết, thực lực đang chậm rãi tăng lên từng chút một…

Mà lúc này, bên trên bầu trời…một khe nứt hư không xuất hiện…

Bước ra là hai thân ảnh nữ tử một già một trẻ, khí độ bất phàm…

Bà lão có mái tóc trắng, mặc trang phụ quý tộc, đeo trang sức lấp lánh nhẹ nhàng quét mắt nhìn quanh, lắc đầu lẩm bẩm:

“Xem ra mấy lão gia hỏa kia vẫn chưa đến…”

Mà nữ tử trẻ tuổi bên cạnh càng thêm tươi thắm, như đóa hướng dương kiêu ngạo giữa trời, mái tóc ngắn màu vàng chiếu rọi lấp lánh, đôi mắt to tròn như sao trên trời, tròng mắt lại xanh thẳm như đại dương mênh mông, mũi cao một thân váy công chúa cao quý đến cực điểm…

Là một cực phẩm thiếu nữ phương Tây…

Lúc này đây, ánh mắt thiếu nữ đang dán chặt vào y phục trên người chúng nữ vây quanh Lạc Nam, tròng mắt lấp lánh ánh sao, nàng chưa từng nhìn thấy y phục đẹp mắt như vậy…bọn họ là người phương Đông sao?

“Tiểu thư, thích sao? có cần lão thân hỏi mua cho ngươi!” Lão bà bên cạnh cười hỏi…

Thiếu nữ lắc đầu, âm thanh như chuông ngân từ đôi môi đỏ phát ra: “Y phục đó như được giành riêng cho các nàng, ta dù có khoác vào cũng như vật vô hồn mà thôi…”

Lạc Nam nếu nghe được nhất định sẽ nâng lên ngón tay cái, hắn quả thật chọn riêng y phục cho chúng nữ, người khác mặc làm sao hợp? chúng nữ tuy che mặt, nhưng khí chất toàn thân như hòa quyện cùng y phục, người có nghề nhìn qua là biết…

Bà lão nghe tiểu thư nói thế gật đầu, nàng cũng không bất lịch sự dò xét dung mạo của chúng nữ qua lớp mặt nạ làm gì…

“AAA, Đó không phải là Ái Tâm tiểu thư sao? nàng xuất hiện từ bao giờ…” Một thanh niên nhảy dựng lên, hai mắt lấp lánh hình trái tim nhìn thiếu nữ bên cạnh bà lão…

Lập tức có vô số nam tử quý tộc nghe vậy ném đến ánh mắt ngưỡng mộ…hiển nhiên nữ nhân tên Ái Tâm này danh tiếng không nhỏ…

Lạc Nam và chúng nữ một lần nửa bị thu hút, ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp nữ nhân tóc vàng tên Ái Tâm kia đang nhìn xuống đám người mình, hắn gật đầu lịch sự xem như chào hỏi…âm thầm cảm thán diện mạo xinh đẹp của nàng…

Điển hình của nét đẹp quý tộc Phương Tây…

“Ái Tâm, tiểu thư của Ái gia…xếp hạng thứ năm trên Bách Linh Bảng, thực lực Hóa Thần Hậu Kỳ…” Thủy Nương Khanh rất rành về Bách Linh Bảng ở thế hệ này, mở miệng cười nói…

Lạc Nam gật đầu, cũng không tiếp tục bất ngờ nữa… đừng tưởng những người trẻ tuổi này đã là Hóa Thần Hậu Kỳ hay Hoá Thần Viên Mãn mà kinh ngạc cho rằng ngày đột phá Luyện Hư của họ không xa…

Sự thật hoàn toàn trái ngược đấy…từ Hóa Thần đến Luyện Hư là một đạo khảm lớn như trời và đất, yêu cầu tu sĩ phải có đầy đủ cơ duyên, tài nguyên và khả năng lĩnh hội đối với không gian…

Có những tuyệt thế thiên tài chưa đến trăm tuổi đột phá Hóa Thần Viên Mãn, nhưng vạn năm dài của cả đời còn lại dù cố gắng đến mức nào vẫn không thể đặt chân vào Luyện Hư…cuối cùng ấm ức mà chết…



Bất kể là Thánh Linh Bảng, Bách Linh Bảng hay Thiên Yêu Bảng cũng chỉ là khởi đầu trên con đường cường giả mà thôi…khi nào chính thức đặt chân vào Hoàng Kim Bảng mới miễn cưỡng được xưng hai chữ “Cường giả”…

Câu nói “Dưới Luyện Hư tất cả chỉ là con kiến hôi” không phải tự nhiên mà có…

Nó là ám chỉ sự khắc nghiệt và những gì mà Luyện Hư tu sĩ xứng đáng nhận được…

Tỷ lệ Hóa Thần tu sĩ thành công đột phá Luyện Hư, có thể xem là một trên nghìn…

Vì thế khi nhìn thấy những thiên tài của Bách Linh Bảng có tu vi cao, Lạc Nam cũng chẳng thấy bị đả kích chút nào…

Bởi vì hắn tự tin chính mình…vô địch dưới Luyện Hư…đơn giản thế thôi…

Chỉ nhân vật trên Hoàng Kim Bảng mới khiến Lạc Nam hứng thú…

Về phần những vị công tử hay tiểu thư này chỉ mới Hóa Thần mà được Luyện Hư cung kính hộ tống, chỉ vì lão cha hay lão mẫu bọn hắn là tồn tại càng mạnh hơn các Luyện Hư này mà thôi…

Giống như tên mập Bảo Lập, phụ thân hắn cũng là Luyện Hư Hậu Kỳ đấy…tỷ tỷ lại là thị nữ bên cạnh Thánh Nữ Hợp Thể Kỳ…không có quyền thế mới là chuyện lạ…

Thu hồi ánh mắt, Lạc Nam cùng chúng nữ tiếp tục di chuyển đến Đa Bảo Các…

Vô số tu sĩ vẫn hấp tấp mà đến, không khí ngày càng trở nên nhiệt liệt…

“Ây nha…”

Âm thanh té ngã vang lên, Lạc Nam và chúng nữ vừa vặn bắt gặp…

“Xú nha đầu, ngươi định ăn trộm?” Một trung niên râu quai nón chủ quầy Linh Quả trừng mắt nhìn, trước mặt hắn là một tiểu nữ hài mặt mũi lấm lem bùn đất, thân choàng áo vải phủ đầu ngã trên mặt đất…

Lạc Nam ánh mắt lóe lên, vội vàng tiến tới nâng đỡ tiểu nữ hài nhìn qua chỉ mới 10 11 tuổi này…không quên lột xuống mặt nạ có phần dữ tợn trên mặt mình tránh dọa sợ nàng…

“Nha đầu, muội đói lắm sao? muốn ăn trái cây không?” Hắn phủi bỏ bùn đất lấm lem trên y phục của tiểu nha đầu, ân cần mở miệng hỏi…

“Á Nhi không ăn cắp, ta muốn mua trái cây…ta có Linh Thạch…” Tiểu nha đầu xoay xoay nhìn xuống thân thể, bất chợt gương mặt nhỏ trắng nhợt, mếu máo nói:

“Á Nhi làm lạc mất túi Linh Thạch rồi…”

“Hừ, xú nha đầu muốn ăn trộm còn ngụy biện?” Đại hán bán Linh quả hừ lạnh…

“Được rồi vị lão bản này, nàng cũng chưa lấy thứ gì của ngươi? Bán ta hai cân Linh Quả…” Lạc Nam cau mày, lấy ra một lượng Linh Thạch…

“Có ngay thưa khách quý!” Đại hán đổi sắc mặt, lập tức cười hề hề giao hàng…

Linh quả này chỉ có tác dụng ăn vặt cho ngon miệng, khả năng phụ trợ tu luyện còn kém hơn Linh Thạch nên giá không cao…

“Tiểu nha đầu, tặng cho muội…cầm lấy ăn đi!” Lạc Nam đưa túi Linh quả cho Á Nhi cười nói…

“Tạ ơn ca ca, mẫu thân Á Nhi nói không thể tùy tiện nhận đồ của người lạ!” Tiểu cô nương phòng má nói, có phần đáng yêu dù lấm lem mặt mũi…

Tam nữ mỉm cười nhìn một màn này, xem Lạc Nam giải quyết thế nào…

“Ai nói ca ca là người lạ? muội không phải gọi ta một tiếng ca ca rồi đó sao? ca ca tên Lạc Nam, muội gọi là Á Nhi, chúng ta không phải nhận biết nhau rồi sao?” Lạc Nam mỉm cười hỏi ngược lại…

“Cái này…đúng nha…ca ca là Lạc Nam, bất quá Á Nhi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng?” Tiểu nha đầu lắc đầu như trống bỏi…

“Không đúng ở chỗ là chúng ta vừa biết nhau, nếu chúng ta gặp nhau lâu rồi sẽ không còn là người lạ đấy!” Lạc Nam ôn nhu xoa lấy nón vải trên đầu nàng…

Tiểu nha đầu nghe hắn nói vậy, tròng mắt to tròn lúng liếng đảo quanh liên tục, cuối cùng nãi thanh nãi khí nói:

“Chúng ta không phải người lạ, vậy ca ca có thể mang muội tham gia Lễ Hội tại Đa Bảo Các được không?”

“Đương nhiên, ca ca và các tỷ tỷ sẳn sàng thôi!” Lạc Nam chỉ vào tam nữ, không biết vì sao hắn cảm thấy mình mới là người bị gạt…

“Ây nha, các vị tỷ tỷ thật thơm…Á Nhi hân hạnh làm quen!” Tiểu nha đầu hai mắt sáng lên, nhảy chầm vào người Thủy Nương Khanh dụi dụi…

“So với mẫu thân chỉ kém một chút mà thôi…” Á Nhi cảm nhận quy mô của vòng ngực to tròn, hơi mở miệng nhỏ say mê nói…

Thủy Nương Khanh sắc mặt đỏ bừng, vội vàng bế nàng trên tay, Lạc Nam mỉm cười nhìn tình cảnh này…

Nhóm người có thêm sự gia nhập của tiểu cô nương, chính thức tiến về Đa Bảo Các…

Dưới lớp áo choàng, Á Nhi giảo hoạt mỉm cười, miệng nhỏ lẩm bẩm:

“Lần này trốn nhà đi chơi…mẫu thân đừng đánh mông Á Nhi…có đánh thì đánh Lạc Nam ca ca mới tốt!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Con Đường Bá Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook