Chương 302: Bắt đầu
Akay Hau
01/09/2020
Một ngày này, bầu không khí tại Bạch Đế Thành có phần náo nhiệt, vô số tu
sĩ hành tẩu trên đường cái, không ít thiên tài đến từ các thế lực nổi
tiếng cũng lần lượt xuất hiện…
Đơn giản bởi vì, Thổ Chiến Đại Hội nổi danh do Bạch Sa Đại Lục sắp sửa diễn ra…
“Nhìn kìa, đó là Tề Minh…thiên tài đến từ Thất cấp thế lực Thổ Nhược Tông, nghe nói tuổi chỉ mới 80 đã là một tên Hóa Thần Hậu Kỳ cường giả, lọt vào top 40 trên Huyền Hoàng Bảng…tại Huyền Hoàng Học Phủ rất có danh vọng…”
Trong đám người, một cẩm y thanh niên diện mạo anh tuấn thản nhiên hành tẩu, mái tóc màu nâu đất thản nhiên tung bay, thu hút không ít ánh nhìn cùng lời bàn tán.
“Không sai, nghe nói Tề Minh là một kẻ si tình tiểu công chúa Bạch Liên Hoa của chúng ta, ở Huyền Hoàng Học Phủ nhiều lần bị nàng từ chối, lần này tìm đến tham dự đại hội nhất định là một chứng tỏ một phen trước mặt người đẹp…” Có người hiểu chuyện nói.
“Hừ, chỉ bằng hắn? cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga!” Một nam tử khác hừ lạnh.
“Đúng rồi, còn không phải sao? thiên tài Thất cấp thế lực mặc dù không tệ, nhưng so với tiểu công chúa quả thật không đủ nhìn…” Dân chúng Bạch Đế Thành lập tức nhiệt tình tán đồng.
Đối với bọn họ, thế gian này hoàn toàn không có nam nhân có thể xứng đối với tiểu công chúa.
“Hừ, đợi bổn công tử ở Thổ Chiến Đại Hội tỏa sáng, đem toàn bộ thiên tài Bạch Sa Hoàng Triều các ngươi đánh bại, xem có ai dám xem thường ta!” Tề Minh nghe không ít âm thanh bàn luận, trong lòng hận đến nghiến răng, âm thầm đắc ý suy nghĩ.
Tề Minh chỉ là một tồn tại trong rất nhiều thiên tài ở đây mà thôi, vẫn còn không ít nhân vật đang được số đông tu sĩ chú ý…
Điển hình như một nữ nhân với mái tóc ngắn củn, diện mục bặm trợn, thân hình cứng cáp, chỉ khoác lấy một lớp áo lông thú để lộ làn da rám nắng cùng thân hình không thua kém đấng mày râu ra ngoài…
“Đó là Đại Linh, Đại tiểu thư đến từ Đại Địa Bộ Lạc, một Bát Cấp thế lực” Một người nhìn nàng lập tức nhận ra thân phận…
“Nàng thật sự là nữ nhân sao?” Có kẻ lẩm bẩm trong miệng, cảm thấy thật sự nghi hoặc.
“Suỵt, muốn chết sao? Đại Linh chính là Hóa Thần Viên Mãn cường giả, tính cách rất táo bạo…” Một người đem đồng bọn bịch miệng.
Đã có không ít thiên tài sử dụng Thổ nguyên tố có danh tiếng tại Hoàng Sa Đại Lục đặt chân đến Bạch Đế Thành, hiển nhiên Thổ Chiến Đại Hội có sức hút không nhỏ…
“Đám thiên tài này mặc dù lợi hại, nhưng làm sao sánh với hai vị Hoàng Tử và Hắc Điểu tướng quân?” Đây là suy nghĩ chung của dân chúng Bạch Đế Thành.
Theo bọn hắn thấy, chỉ thành viên Cửu Cấp thế lực mới đủ tư cách tranh phong với thiên tài Bạch Sa Hoàng Triều.
Dù sao bất kể là Ngọc Trần, Bạch Liệt hay Bạch Dương đều là nhân vật có tên trên Hoàng Kim Bảng, lại đại diện cho Bạch Sa Hoàng Triều tham dự đại hội, không thể để thiên tài các nơi đoạt hết danh tiếng...
Bên trong đám đông, Lạc Nam trong diện mạo Văn Lang thản nhiên hành tẩu, cùng Nam Cung Uyển Dung tay trong tay hướng đền một Cồn Cát nằm ở nơi tận cùng Bạch Đế Thành, đó cũng là nơi tổ chức Thổ Chiến Đại Hội…đương nhiên đó cũng là điểm đến của hầu hết tu sĩ trong thành lúc này.
Do quy định cấm phi hành tại Bạch Đế Thành nên tốc độ di chuyển của dòng người dưới mặt đất không quá nhanh chóng, thời gian Đại Hội diễn ra vẫn chưa đến, không cần thiết gấp gáp làm gì…
“Phu quân, Thổ hệ không phải điểm mạnh của chàng, có nắm chắc hay không?” Nam Cung Uyển Dung nhìn Lạc Nam hơi có chút lo lắng, nếu đây là Hỏa Chiến hay Lôi chiến nàng cũng chẳng bận tâm làm gì…
Lạc Nam nắm bàn tay mềm mại của thê tử xoa nhẹ, cười tự tin nói: “Ta lần này đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng, huống hồ trong cùng cấp chiến đấu phu quân của nàng còn chưa sợ qua ai!”
Nam Cung Uyển Dung hai mắt tỏa sáng, âm thầm chờ mong biểu hiện của hắn, bàn tay nhỏ nắm lại thành đấm quơ quơ nói:
“Thiếp sẽ cổ vũ chàng hết mình…”
“Haha, có bảo bối cổ vũ, trận chiến này ta vô địch thủ!” Lạc Nam hài lòng cười trêu chọc.
Hai người vừa đi vừa tình tứ trò chuyện, khiến không ít thanh niên độc thân cẩu xung quanh nghe lùng bùng lỗ tay, trái tim nhỏ tổn thương sâu sắc, muốn nổi giận mắng chửi lại nhận ra tên Văn Lang này là người điên từng tuyên chiến với Ngọc Trần, vội vàng e dè tránh xa bán kính mười thướt cho chắc cú…
Lạc Nam hai người cảm thấy xung quanh trống trải, bật cười lắc đầu, vẫn thản nhiên dạo bước.
Chỉ là bọn hắn hành tẩu chậm chạp không có nghĩa là người khác cũng muốn đi chậm, một âm thanh lớn lối ngạo nghễ vang lên:
“Mau tránh đường, đừng cản trở bổn tiểu vương!”
Có tiếng vó ngựa băng băng mà đến, một thanh niên thản nhiên cưỡi lấy Chiến mã phi nước đại lao vút qua đám đông gây nên náo động…
“Là tiểu vương gia Bạch Thuần, mau tránh đường!” Không ít người nhận ra thân phận của người trẻ tuổi này, vội vàng lên tiếng nhắc nhở…
Đám đông lập tức trở nên náo động, tu sĩ hai bên đường vội vàng tách ra, chừa ra một lối đi vừa đủ…
Tiểu vương gia Bạch Thuần, chính là con trai độc nhất của Vương gia Bạch Chí – Người đệ đệ ruột thịt duy nhất của Bạch Sa Hoàng Đế.
Có người nói khi Bạch Sa Hoàng Đế căng cơ, Bạch Chí là người đứng ra ủng hộ đầu tiên, vì thế rất được Bạch Sa tin tưởng, địa vị dưới một người trên vạn người…
Bạch Thuần là con trai Bạch Chí, địa vị cao quý không cần nói cũng biết.
Tiểu vương gia Bạch Thuần thấy người khác e sợ mình, lập tức đắc ý vểnh mũi lên trời, tu vi Hóa Thần Viên Mãn phóng thích mạnh mẽ như muốn thị uy…chợt ánh mắt hắn chú ý đến một đôi nam nữ thản nhiên nắm tay nhau hành tẩu, vừa cười vừa nói không xem Bạch Thuần hắn ra gì.
Đặc biệt là khi chứng kiến nhan sắc của Nam Cung Uyển Dung, ánh mắt Bạch Thuần lập tức tỏa sáng cực độ, trái tim cuồng loạn đập mạnh, trong lòng sinh ra ý muốn chiếm hữu nồng đậm hơn bao giờ hết…
Nam Cung Uyển Dung sau khi được Lạc Nam biến thành phụ nữ, diện mạo càng thêm đằm thắm, lại thêm được hắn truyền thụ Long Tiên Thánh Điển hình thành tiên khí trong cơ thể, bồi bổ bằng Dưỡng Nhan Đan…
Nhan sắc của nàng hiện tại đã đạt đến một tầm cao mới, chính là cực phẩm thiếu phu nhân…
“Bạch Đế Thành có nữ nhân xinh đẹp như vậy bao giờ? Sao bổn tiểu vương không biết?”
Ngoài đường tỷ Bạch Liên Hoa ra, Bạch Thuần hắn chưa thấy ai xinh đẹp như vậy bao giờ.
Phi phi…
Hắn thúc chiến mã dưới thân, để nó lấy tốc độ nhanh nhất lao thẳng đến Lạc Nam, muốn gây sự làm khó dễ, nghĩ cách đem nữ nhân tuyệt mỹ kia chiếm hữu.
“Mau tránh đường cho Bổn tiểu vương hành tẩu, ngươi đây là điếc sao?”
Vừa phi ngựa, Bạch Thuần vừa hướng Lạc Nam quát lớn, không hề giảm tốc độ chút nào.
Lạc Nam nhíu mày xoay đầu nhìn lại, bên cạnh hắn và Nam Cung Uyển Dung rộng rải vô cùng, tên này hết đường chạy sao lại đâm đầu vào? Rõ ràng là muốn gây sự…
Thấy con chiến mã đạt đến Ngũ giai này giương cao vó ngựa, sắp đâm thẳng vào hai người, con mắt Lạc Nam hơi lóe sáng lên…
Thấu Thị Vạn Lý mở ra trong vạn dặm, nhận thấy nơi này không có cường giả đủ khả năng phát hiện thân phận Hồn Tu của mình, hắn cười nhạt một tiếng…
Tạc Hồn Thuật bá đạo mà ra, một cách vô hình vô ảnh, kích thẳng vào Linh Hồn con chiến mã…
“Hí iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii”
Theo một tiếng hí vang rung trời, con Ngũ giai chiến mã lập tức phát điên oằn mình dữ dội, sau đó bất thình lình ngã nhào trên mặt đất, không rõ sống chết…
Nó đang di chuyển với tốc độ cao, lại đột ngột xảy ra tình huống như vậy…Bạch Thuần không kịp phản ứng bị hất bay vài chục dặm, lăn lộn trên mặt đất, đầu tóc rối bời, chật chội vô cùng…
Cảnh tượng lập tức khiến vô số người muốn phì cười nhưng cố nhịn, lại không ai biết vì sao một con Ngũ giai chiến mã đột ngột lăn đùng ra chết như vậy…
Một số thiên tài theo bản năng cảm nhận được mùi nguy hiểm, hướng mắt nhìn lại…đôi nam nữ kia đã biến mất tự bao giờ…
“Tình huống thật quỷ dị!”
Nhìn con Ngũ giai Chiến Mã vô thanh vô thức chết đi, trên người ngay cả một vết thương cũng không có mà vô số người âm thầm rùng mình…
Ngũ giai tương đương với Hóa Thần Kỳ, chính là tu vi của phần đông người ở đây.
Nếu người kia thật sự có bản lĩnh vô hình vô ảnh giết Ngũ giai chiến mã, như vậy chẳng khác nào cũng có thể đoạt mạng bất kỳ ai trong số bọn hắn…
Trong lúc nhất thời, cả đám bắt đầu kiêng kỵ…
“Khốn kiếp…ngươi bị làm sao thế?” Bạch Thuần ngửa đầu lên trời gầm thét, mất mặt không biết để đâu cho hết, đành quay sang nhìn chiến mã của mình gào lên trút giận…
Khi nhận ra nó đã chết, Bạch Thuần tức giận một chân đá bay thi thể chiến mã, nghiến răng nghiến lợi nhìn về địa phương Lạc Nam vừa khuất xa:
“Đôi cẩu nam nữ, các ngươi chờ đó cho tiểu vương!”
…
Nói là Cồn Cát, nhưng nơi này lại rộng lớn không khác gì một tiểu sa mạc…
Lạc Nam cùng Nam Cung Uyển Dung vừa đến, nơi này đã tập trung biển người mênh mông, phần lớn là khán giả…
Ánh mắt hắn lập tức nhìn lên một tòa lầu cao khang trang được dựng lên giữa cồn cát, tại bên trên nơi đó…một thân ảnh thiên sứ nhẹ nhàng ngồi xếp bằng, bàn tay đáng yêu chống cằm, hướng mắt nhìn xa xăm…
Bạch Liên Hoa…
Bên cạnh nàng, Thái Tử Bạch Thiên, hai vị Hoàng Tử Bạch Liệt, Bạch Dương thản nhiên uống rượu, từ đầu đến cuối chưa nhìn người bên dưới một lần…
“A, Là hắn!”
Cảm giác được có người nhìn chăm chú mình, Bạch Liên Hoa hướng nơi đó nhìn lại, nhìn thấy thanh niên Văn Lang cùng một vị tỷ tỷ hết sức xinh đẹp…
Lạc Nam hướng nàng vẩy vẩy tay, chợt cười thần bí lấy ra một khối Ngọc bội đặt lên miệng, sau đó nhanh chóng thu lại…
Bạch Liên Hoa giật mình, môi nhỏ hồng nhuận hé lớn thật lâu không khép lại, Truyền Âm Ngọc không phải là thứ nàng tặng Lạc Nam ca ca sao? tại sao ở trong tay hắn chứ?
“Nàng lại cứu mạng ta rồi…tiểu công chúa!”
Giọng nói khi đó của Lạc Nam bất chợt thoang thoáng trong ký ức của nàng, Bạch Liên Hoa lập tức giật mình, gò má trở nên ửng đỏ…
“Thì ra Văn Lang cũng là Lạc Nam…đáng ghét thật, đâu mới thực sực là chàng…”
Tiểu cô nương nhận ra mình bị tên này lừa gạt thân phận, nhất thời hai má phụng phịu, khiến người ta thấy mà yêu…
Chỉ là ánh mắt vui mừng không che giấu được, mấy ngày qua nàng quấn quít mẫu thân hỏi thăm tin tức Lạc Nam ca ca, chỉ nhận được một câu trả lời duy nhất: “Yên tâm, tên oan gia đó sẽ còn xuất hiện!”
Điều này khiến Bạch Liên Hoa không hiểu ra sao nên mãi mê suy nghĩ, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ…
Không có chút thất lễ nào, nàng khẽ gật đầu chào Nam Cung Uyển Dung một cái.
Trong lúc nhất thời, Bạch Liên Hoa vốn đối với Thổ Chiến Đại Hội không mấy hứng thú lập tức thay đổi thái độ, âm thầm chờ Lạc Nam ca ca tỏa sáng…
Biểu hiện của Bạch Liên Hoa từ đầu đến cuối đều rơi vào mắt Bạch Dương cùng Bạch Liệt, nhận ra người trong mộng của mình liếc mắt ẩn tình cùng tên khốn Văn Lang, sát khí trong mắt hai người ngưng tụ thành thực chất…
Nếu có thể, bọn hắn sẽ đem Văn Lang tháo thành tám khối, lột da rút gân, giải trừ ghen ghét trong lòng…
“Đó là tiểu công chúa chàng kể sao? quả thật như một thiên thần vậy…” Nam Cung Uyển Dung hướng Bạch Liên Hoa mỉm cười xem như đáp lại chào hỏi, lúc này quay sang Lạc Nam cười tủm tỉm nói.
Phu quân nhà mình đúng là khắc tinh của mọi nữ nhân, đi đến đâu cũng không tránh khỏi hai chữ đào hoa…
“E hèm, Liên Hoa cứu ta hai lần, ta thật tâm xem nàng là tiểu muội muội…” Lạc Nam ho khan nói, từ lúc phát sinh quan hệ với Hoa Thanh Trúc, hắn chưa biết có nên thẳng thắn với Bạch Liên Hoa hay không…
Chuyện của Nguyệt Kỳ cùng tỷ muội Hồng Liên còn chưa đưa ra ánh sáng đó…
“Chỉ là tiểu muội muội?” Nam Cung Uyển Dung bĩu lấy cánh môi, hai mắt tràn đầy vẻ không tin.
Phu quân nhà mình ngay cả Diễm gia một nhà mẫu nữ ba người đều mang đến giường ngủ, hiện tại lại thiện tâm kiêng cử đôi mẫu nữ như hoa như ngọc này sao?
Lạc Nam chứng kiến ánh mắt như cười như không của nàng, mặt mo đỏ ửng nói ra: “Thuận theo tự nhiên là được…”
Dù da mặt hắn dày đến cỡ nào, cũng khó ở trước mặt thê tử đem chuyện thu sạch mẫu nữ nhà người ta đường hoàng nói ra khỏi miệng được, huống hồ Bạch Sa Hoàng Đế vẫn còn sống nhăn răng đấy.
Nam Cung Uyển Dung lần đầu thấy bộ dạng thú vị của hắn, che miệng cười khúc khích, kéo tay Lạc Nam tìm một hòn đá trống trải ngồi xuống…
…
Người đến ngày càng đông, âm thanh huyên náo không dứt…
Chợt, hư không trên cao nứt ra, hai thân ảnh già nua đột ngột từ bên trong bước ra, hai luồng khí tức ngập trời của Hợp Thể Kỳ phân biệt lan tỏa khắp không gian…
Trong lúc nhất thời, thiên địa hoàn toàn tĩnh lặng…
Hợp Thể Kỳ, dù đi đến bất kỳ đâu đều là khách quý, không ai dám thiếu tôn trọng…
Lạc Nam nhìn thấy hai tên lão già vừa đến, âm thầm cười một tiếng, thì ra là người quen củ…
Họ chính là Tam Lão cùng Tứ Lão.
Mặc dù xém chút mất mạng, nhưng Lạc Nam đối với hai lão già này cũng không có chút oán giận nào, dù sao mình xâm nhập địa bàn nhà người ta, bọn họ làm theo chức trách truy sát mình là chuyện đương nhiên…
Hai bên không có hận thù gì cả, chỉ là lập trường đối lập mà thôi…ở tu chân giới, lập trường đối lập cũng đủ ra sức đoạt mạng đối phương rồi.
Trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Tam Lão uy nghiêm mở miệng, giọng điệu chấn động bát phương:
“Hoan nghênh chư vị Hoàng Sa tuấn kiệt đặt chân đến Bạch Sa Đế Quốc!”
“Tham kiến hai vị Tiền bối!” Đám người điên cuồng hò hét, ánh mắt cuồng nhiệt…
Đạt đến Hợp Thể Kỳ, chính là mơ ước của vô số thiên tài ở đây…
Tứ Lão nhẹ gật đầu, ra hiệu tất cả yên tĩnh lại…lúc này nghiêm nghị tuyên bố:
“Thổ Chiến Đại Hội chính thức bắt đầu!”
…
Buổi chiều vui vẻ nhe các bác!!!
Bác nào có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ.
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn
Đơn giản bởi vì, Thổ Chiến Đại Hội nổi danh do Bạch Sa Đại Lục sắp sửa diễn ra…
“Nhìn kìa, đó là Tề Minh…thiên tài đến từ Thất cấp thế lực Thổ Nhược Tông, nghe nói tuổi chỉ mới 80 đã là một tên Hóa Thần Hậu Kỳ cường giả, lọt vào top 40 trên Huyền Hoàng Bảng…tại Huyền Hoàng Học Phủ rất có danh vọng…”
Trong đám người, một cẩm y thanh niên diện mạo anh tuấn thản nhiên hành tẩu, mái tóc màu nâu đất thản nhiên tung bay, thu hút không ít ánh nhìn cùng lời bàn tán.
“Không sai, nghe nói Tề Minh là một kẻ si tình tiểu công chúa Bạch Liên Hoa của chúng ta, ở Huyền Hoàng Học Phủ nhiều lần bị nàng từ chối, lần này tìm đến tham dự đại hội nhất định là một chứng tỏ một phen trước mặt người đẹp…” Có người hiểu chuyện nói.
“Hừ, chỉ bằng hắn? cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga!” Một nam tử khác hừ lạnh.
“Đúng rồi, còn không phải sao? thiên tài Thất cấp thế lực mặc dù không tệ, nhưng so với tiểu công chúa quả thật không đủ nhìn…” Dân chúng Bạch Đế Thành lập tức nhiệt tình tán đồng.
Đối với bọn họ, thế gian này hoàn toàn không có nam nhân có thể xứng đối với tiểu công chúa.
“Hừ, đợi bổn công tử ở Thổ Chiến Đại Hội tỏa sáng, đem toàn bộ thiên tài Bạch Sa Hoàng Triều các ngươi đánh bại, xem có ai dám xem thường ta!” Tề Minh nghe không ít âm thanh bàn luận, trong lòng hận đến nghiến răng, âm thầm đắc ý suy nghĩ.
Tề Minh chỉ là một tồn tại trong rất nhiều thiên tài ở đây mà thôi, vẫn còn không ít nhân vật đang được số đông tu sĩ chú ý…
Điển hình như một nữ nhân với mái tóc ngắn củn, diện mục bặm trợn, thân hình cứng cáp, chỉ khoác lấy một lớp áo lông thú để lộ làn da rám nắng cùng thân hình không thua kém đấng mày râu ra ngoài…
“Đó là Đại Linh, Đại tiểu thư đến từ Đại Địa Bộ Lạc, một Bát Cấp thế lực” Một người nhìn nàng lập tức nhận ra thân phận…
“Nàng thật sự là nữ nhân sao?” Có kẻ lẩm bẩm trong miệng, cảm thấy thật sự nghi hoặc.
“Suỵt, muốn chết sao? Đại Linh chính là Hóa Thần Viên Mãn cường giả, tính cách rất táo bạo…” Một người đem đồng bọn bịch miệng.
Đã có không ít thiên tài sử dụng Thổ nguyên tố có danh tiếng tại Hoàng Sa Đại Lục đặt chân đến Bạch Đế Thành, hiển nhiên Thổ Chiến Đại Hội có sức hút không nhỏ…
“Đám thiên tài này mặc dù lợi hại, nhưng làm sao sánh với hai vị Hoàng Tử và Hắc Điểu tướng quân?” Đây là suy nghĩ chung của dân chúng Bạch Đế Thành.
Theo bọn hắn thấy, chỉ thành viên Cửu Cấp thế lực mới đủ tư cách tranh phong với thiên tài Bạch Sa Hoàng Triều.
Dù sao bất kể là Ngọc Trần, Bạch Liệt hay Bạch Dương đều là nhân vật có tên trên Hoàng Kim Bảng, lại đại diện cho Bạch Sa Hoàng Triều tham dự đại hội, không thể để thiên tài các nơi đoạt hết danh tiếng...
Bên trong đám đông, Lạc Nam trong diện mạo Văn Lang thản nhiên hành tẩu, cùng Nam Cung Uyển Dung tay trong tay hướng đền một Cồn Cát nằm ở nơi tận cùng Bạch Đế Thành, đó cũng là nơi tổ chức Thổ Chiến Đại Hội…đương nhiên đó cũng là điểm đến của hầu hết tu sĩ trong thành lúc này.
Do quy định cấm phi hành tại Bạch Đế Thành nên tốc độ di chuyển của dòng người dưới mặt đất không quá nhanh chóng, thời gian Đại Hội diễn ra vẫn chưa đến, không cần thiết gấp gáp làm gì…
“Phu quân, Thổ hệ không phải điểm mạnh của chàng, có nắm chắc hay không?” Nam Cung Uyển Dung nhìn Lạc Nam hơi có chút lo lắng, nếu đây là Hỏa Chiến hay Lôi chiến nàng cũng chẳng bận tâm làm gì…
Lạc Nam nắm bàn tay mềm mại của thê tử xoa nhẹ, cười tự tin nói: “Ta lần này đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng, huống hồ trong cùng cấp chiến đấu phu quân của nàng còn chưa sợ qua ai!”
Nam Cung Uyển Dung hai mắt tỏa sáng, âm thầm chờ mong biểu hiện của hắn, bàn tay nhỏ nắm lại thành đấm quơ quơ nói:
“Thiếp sẽ cổ vũ chàng hết mình…”
“Haha, có bảo bối cổ vũ, trận chiến này ta vô địch thủ!” Lạc Nam hài lòng cười trêu chọc.
Hai người vừa đi vừa tình tứ trò chuyện, khiến không ít thanh niên độc thân cẩu xung quanh nghe lùng bùng lỗ tay, trái tim nhỏ tổn thương sâu sắc, muốn nổi giận mắng chửi lại nhận ra tên Văn Lang này là người điên từng tuyên chiến với Ngọc Trần, vội vàng e dè tránh xa bán kính mười thướt cho chắc cú…
Lạc Nam hai người cảm thấy xung quanh trống trải, bật cười lắc đầu, vẫn thản nhiên dạo bước.
Chỉ là bọn hắn hành tẩu chậm chạp không có nghĩa là người khác cũng muốn đi chậm, một âm thanh lớn lối ngạo nghễ vang lên:
“Mau tránh đường, đừng cản trở bổn tiểu vương!”
Có tiếng vó ngựa băng băng mà đến, một thanh niên thản nhiên cưỡi lấy Chiến mã phi nước đại lao vút qua đám đông gây nên náo động…
“Là tiểu vương gia Bạch Thuần, mau tránh đường!” Không ít người nhận ra thân phận của người trẻ tuổi này, vội vàng lên tiếng nhắc nhở…
Đám đông lập tức trở nên náo động, tu sĩ hai bên đường vội vàng tách ra, chừa ra một lối đi vừa đủ…
Tiểu vương gia Bạch Thuần, chính là con trai độc nhất của Vương gia Bạch Chí – Người đệ đệ ruột thịt duy nhất của Bạch Sa Hoàng Đế.
Có người nói khi Bạch Sa Hoàng Đế căng cơ, Bạch Chí là người đứng ra ủng hộ đầu tiên, vì thế rất được Bạch Sa tin tưởng, địa vị dưới một người trên vạn người…
Bạch Thuần là con trai Bạch Chí, địa vị cao quý không cần nói cũng biết.
Tiểu vương gia Bạch Thuần thấy người khác e sợ mình, lập tức đắc ý vểnh mũi lên trời, tu vi Hóa Thần Viên Mãn phóng thích mạnh mẽ như muốn thị uy…chợt ánh mắt hắn chú ý đến một đôi nam nữ thản nhiên nắm tay nhau hành tẩu, vừa cười vừa nói không xem Bạch Thuần hắn ra gì.
Đặc biệt là khi chứng kiến nhan sắc của Nam Cung Uyển Dung, ánh mắt Bạch Thuần lập tức tỏa sáng cực độ, trái tim cuồng loạn đập mạnh, trong lòng sinh ra ý muốn chiếm hữu nồng đậm hơn bao giờ hết…
Nam Cung Uyển Dung sau khi được Lạc Nam biến thành phụ nữ, diện mạo càng thêm đằm thắm, lại thêm được hắn truyền thụ Long Tiên Thánh Điển hình thành tiên khí trong cơ thể, bồi bổ bằng Dưỡng Nhan Đan…
Nhan sắc của nàng hiện tại đã đạt đến một tầm cao mới, chính là cực phẩm thiếu phu nhân…
“Bạch Đế Thành có nữ nhân xinh đẹp như vậy bao giờ? Sao bổn tiểu vương không biết?”
Ngoài đường tỷ Bạch Liên Hoa ra, Bạch Thuần hắn chưa thấy ai xinh đẹp như vậy bao giờ.
Phi phi…
Hắn thúc chiến mã dưới thân, để nó lấy tốc độ nhanh nhất lao thẳng đến Lạc Nam, muốn gây sự làm khó dễ, nghĩ cách đem nữ nhân tuyệt mỹ kia chiếm hữu.
“Mau tránh đường cho Bổn tiểu vương hành tẩu, ngươi đây là điếc sao?”
Vừa phi ngựa, Bạch Thuần vừa hướng Lạc Nam quát lớn, không hề giảm tốc độ chút nào.
Lạc Nam nhíu mày xoay đầu nhìn lại, bên cạnh hắn và Nam Cung Uyển Dung rộng rải vô cùng, tên này hết đường chạy sao lại đâm đầu vào? Rõ ràng là muốn gây sự…
Thấy con chiến mã đạt đến Ngũ giai này giương cao vó ngựa, sắp đâm thẳng vào hai người, con mắt Lạc Nam hơi lóe sáng lên…
Thấu Thị Vạn Lý mở ra trong vạn dặm, nhận thấy nơi này không có cường giả đủ khả năng phát hiện thân phận Hồn Tu của mình, hắn cười nhạt một tiếng…
Tạc Hồn Thuật bá đạo mà ra, một cách vô hình vô ảnh, kích thẳng vào Linh Hồn con chiến mã…
“Hí iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii”
Theo một tiếng hí vang rung trời, con Ngũ giai chiến mã lập tức phát điên oằn mình dữ dội, sau đó bất thình lình ngã nhào trên mặt đất, không rõ sống chết…
Nó đang di chuyển với tốc độ cao, lại đột ngột xảy ra tình huống như vậy…Bạch Thuần không kịp phản ứng bị hất bay vài chục dặm, lăn lộn trên mặt đất, đầu tóc rối bời, chật chội vô cùng…
Cảnh tượng lập tức khiến vô số người muốn phì cười nhưng cố nhịn, lại không ai biết vì sao một con Ngũ giai chiến mã đột ngột lăn đùng ra chết như vậy…
Một số thiên tài theo bản năng cảm nhận được mùi nguy hiểm, hướng mắt nhìn lại…đôi nam nữ kia đã biến mất tự bao giờ…
“Tình huống thật quỷ dị!”
Nhìn con Ngũ giai Chiến Mã vô thanh vô thức chết đi, trên người ngay cả một vết thương cũng không có mà vô số người âm thầm rùng mình…
Ngũ giai tương đương với Hóa Thần Kỳ, chính là tu vi của phần đông người ở đây.
Nếu người kia thật sự có bản lĩnh vô hình vô ảnh giết Ngũ giai chiến mã, như vậy chẳng khác nào cũng có thể đoạt mạng bất kỳ ai trong số bọn hắn…
Trong lúc nhất thời, cả đám bắt đầu kiêng kỵ…
“Khốn kiếp…ngươi bị làm sao thế?” Bạch Thuần ngửa đầu lên trời gầm thét, mất mặt không biết để đâu cho hết, đành quay sang nhìn chiến mã của mình gào lên trút giận…
Khi nhận ra nó đã chết, Bạch Thuần tức giận một chân đá bay thi thể chiến mã, nghiến răng nghiến lợi nhìn về địa phương Lạc Nam vừa khuất xa:
“Đôi cẩu nam nữ, các ngươi chờ đó cho tiểu vương!”
…
Nói là Cồn Cát, nhưng nơi này lại rộng lớn không khác gì một tiểu sa mạc…
Lạc Nam cùng Nam Cung Uyển Dung vừa đến, nơi này đã tập trung biển người mênh mông, phần lớn là khán giả…
Ánh mắt hắn lập tức nhìn lên một tòa lầu cao khang trang được dựng lên giữa cồn cát, tại bên trên nơi đó…một thân ảnh thiên sứ nhẹ nhàng ngồi xếp bằng, bàn tay đáng yêu chống cằm, hướng mắt nhìn xa xăm…
Bạch Liên Hoa…
Bên cạnh nàng, Thái Tử Bạch Thiên, hai vị Hoàng Tử Bạch Liệt, Bạch Dương thản nhiên uống rượu, từ đầu đến cuối chưa nhìn người bên dưới một lần…
“A, Là hắn!”
Cảm giác được có người nhìn chăm chú mình, Bạch Liên Hoa hướng nơi đó nhìn lại, nhìn thấy thanh niên Văn Lang cùng một vị tỷ tỷ hết sức xinh đẹp…
Lạc Nam hướng nàng vẩy vẩy tay, chợt cười thần bí lấy ra một khối Ngọc bội đặt lên miệng, sau đó nhanh chóng thu lại…
Bạch Liên Hoa giật mình, môi nhỏ hồng nhuận hé lớn thật lâu không khép lại, Truyền Âm Ngọc không phải là thứ nàng tặng Lạc Nam ca ca sao? tại sao ở trong tay hắn chứ?
“Nàng lại cứu mạng ta rồi…tiểu công chúa!”
Giọng nói khi đó của Lạc Nam bất chợt thoang thoáng trong ký ức của nàng, Bạch Liên Hoa lập tức giật mình, gò má trở nên ửng đỏ…
“Thì ra Văn Lang cũng là Lạc Nam…đáng ghét thật, đâu mới thực sực là chàng…”
Tiểu cô nương nhận ra mình bị tên này lừa gạt thân phận, nhất thời hai má phụng phịu, khiến người ta thấy mà yêu…
Chỉ là ánh mắt vui mừng không che giấu được, mấy ngày qua nàng quấn quít mẫu thân hỏi thăm tin tức Lạc Nam ca ca, chỉ nhận được một câu trả lời duy nhất: “Yên tâm, tên oan gia đó sẽ còn xuất hiện!”
Điều này khiến Bạch Liên Hoa không hiểu ra sao nên mãi mê suy nghĩ, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ…
Không có chút thất lễ nào, nàng khẽ gật đầu chào Nam Cung Uyển Dung một cái.
Trong lúc nhất thời, Bạch Liên Hoa vốn đối với Thổ Chiến Đại Hội không mấy hứng thú lập tức thay đổi thái độ, âm thầm chờ Lạc Nam ca ca tỏa sáng…
Biểu hiện của Bạch Liên Hoa từ đầu đến cuối đều rơi vào mắt Bạch Dương cùng Bạch Liệt, nhận ra người trong mộng của mình liếc mắt ẩn tình cùng tên khốn Văn Lang, sát khí trong mắt hai người ngưng tụ thành thực chất…
Nếu có thể, bọn hắn sẽ đem Văn Lang tháo thành tám khối, lột da rút gân, giải trừ ghen ghét trong lòng…
“Đó là tiểu công chúa chàng kể sao? quả thật như một thiên thần vậy…” Nam Cung Uyển Dung hướng Bạch Liên Hoa mỉm cười xem như đáp lại chào hỏi, lúc này quay sang Lạc Nam cười tủm tỉm nói.
Phu quân nhà mình đúng là khắc tinh của mọi nữ nhân, đi đến đâu cũng không tránh khỏi hai chữ đào hoa…
“E hèm, Liên Hoa cứu ta hai lần, ta thật tâm xem nàng là tiểu muội muội…” Lạc Nam ho khan nói, từ lúc phát sinh quan hệ với Hoa Thanh Trúc, hắn chưa biết có nên thẳng thắn với Bạch Liên Hoa hay không…
Chuyện của Nguyệt Kỳ cùng tỷ muội Hồng Liên còn chưa đưa ra ánh sáng đó…
“Chỉ là tiểu muội muội?” Nam Cung Uyển Dung bĩu lấy cánh môi, hai mắt tràn đầy vẻ không tin.
Phu quân nhà mình ngay cả Diễm gia một nhà mẫu nữ ba người đều mang đến giường ngủ, hiện tại lại thiện tâm kiêng cử đôi mẫu nữ như hoa như ngọc này sao?
Lạc Nam chứng kiến ánh mắt như cười như không của nàng, mặt mo đỏ ửng nói ra: “Thuận theo tự nhiên là được…”
Dù da mặt hắn dày đến cỡ nào, cũng khó ở trước mặt thê tử đem chuyện thu sạch mẫu nữ nhà người ta đường hoàng nói ra khỏi miệng được, huống hồ Bạch Sa Hoàng Đế vẫn còn sống nhăn răng đấy.
Nam Cung Uyển Dung lần đầu thấy bộ dạng thú vị của hắn, che miệng cười khúc khích, kéo tay Lạc Nam tìm một hòn đá trống trải ngồi xuống…
…
Người đến ngày càng đông, âm thanh huyên náo không dứt…
Chợt, hư không trên cao nứt ra, hai thân ảnh già nua đột ngột từ bên trong bước ra, hai luồng khí tức ngập trời của Hợp Thể Kỳ phân biệt lan tỏa khắp không gian…
Trong lúc nhất thời, thiên địa hoàn toàn tĩnh lặng…
Hợp Thể Kỳ, dù đi đến bất kỳ đâu đều là khách quý, không ai dám thiếu tôn trọng…
Lạc Nam nhìn thấy hai tên lão già vừa đến, âm thầm cười một tiếng, thì ra là người quen củ…
Họ chính là Tam Lão cùng Tứ Lão.
Mặc dù xém chút mất mạng, nhưng Lạc Nam đối với hai lão già này cũng không có chút oán giận nào, dù sao mình xâm nhập địa bàn nhà người ta, bọn họ làm theo chức trách truy sát mình là chuyện đương nhiên…
Hai bên không có hận thù gì cả, chỉ là lập trường đối lập mà thôi…ở tu chân giới, lập trường đối lập cũng đủ ra sức đoạt mạng đối phương rồi.
Trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Tam Lão uy nghiêm mở miệng, giọng điệu chấn động bát phương:
“Hoan nghênh chư vị Hoàng Sa tuấn kiệt đặt chân đến Bạch Sa Đế Quốc!”
“Tham kiến hai vị Tiền bối!” Đám người điên cuồng hò hét, ánh mắt cuồng nhiệt…
Đạt đến Hợp Thể Kỳ, chính là mơ ước của vô số thiên tài ở đây…
Tứ Lão nhẹ gật đầu, ra hiệu tất cả yên tĩnh lại…lúc này nghiêm nghị tuyên bố:
“Thổ Chiến Đại Hội chính thức bắt đầu!”
…
Buổi chiều vui vẻ nhe các bác!!!
Bác nào có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ.
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.