Chương 2979: Di tích viễn cổ
Akay Hau
26/11/2024
Lạc Nam dựa vào hướng dẫn của Bích Tiêu, tìm đến bên dưới một thung lũng ẩn sâu dưới đáy Đạo Hải...
“Đây là tàn trận...”
Nơi lòng biển tối đen như mực, hắn vẫn cảm ứng được những luồng Trận Văn ảm đạm lập loè như ánh sáng đom đóm bao quanh thung lũng, dựa vào khí tức đánh giá...những Trận Văn này là số ít vụn vỡ còn sót lại của một toà đại trận cao cấp trong quá khứ, tồn tại qua vô số năm tháng, lực lượng cũng đã sắp tiêu tan, có thể gọi là tàn trận.
Bất quá cũng nhờ cái tàn trận yếu ớt này che chở, thung lũng này sẽ rất khó bị phát hiện trừ phi đích thân tìm đến tận mắt chứng kiến.
Mà bên dưới thung lũng chính là di tích cổ xưa, nơi Thi Mộ Tuyền tiến vào lịch luyện.
Theo lời của Bích Tiêu, đội thám hiểm của Trân Bảo Lâu đã may mắn tìm thấy thung lũng này trong một lần khai thác tài nguyên, sau khi cẩn thận nghiên cứu...có thể khẳng định di tích bên dưới thuộc về một cái Thi Tu Thế Lực tồn tại vào thời đại viễn cổ, khi mà Nguyên Giới vẫn còn gắn kết hoàn chỉnh, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà tiêu tan trong dòng lịch sử rồi bị thế nhân lãng quên dưới đáy đại dương.
Khi Thi Mộ Tuyền đột phá đến Thiên Đạo Sơ Kỳ vào hơn hai mươi năm trước, Phá Đạo Hội đã đề nghị nàng tìm đến di tích này rèn luyện...
Bởi vì chuyên gia của Trân Bảo Lâu nhận xét, chỉ có những người sở hữu Thi Thân mới có thể an toàn bước vào di tích, phần còn lại đều sẽ bị một cổ Nguyền Rủa xâm nhập, điên cuồng ăn mòn sinh cơ, chưa kịp khám phá đã buộc phải rời khỏi.
Lạc Nam lách người lướt qua tàn trận, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn toả ra bạch quang sáng rực xua tan bóng tối xung quanh.
Một toà di tích khổng lồ đập thẳng vào mắt hắn...
Từng kiến trúc cổ xưa phũ đầy rong rêu xanh thẳm, từng toà lâu đài đổ nát, từng toà lăng mộ tĩnh lặng, vô số cổ quan tài nằm lộn xộn khắp nơi.
Khỏi cần nghiên cứu, chỉ cần lướt mắt nhìn qua các lăng mộ và quan tài, không khó để nhận ra đây là thế lực có truyền thống như thế nào.
Toàn bộ di tích bị lật nghiêng tựa vào vách thung lũng, chìm trong bóng tối, sự tĩnh lặng của đại dương tạo nên một cảnh tượng thê lương, cô tịch.
Lạc Nam hạ người tiếp cận...
Xèo xèo xèo...
Từng luồng từng luồng khí lãng màu xám tro mang theo Nguyền Rủa Thần Lực nhanh chóng bao trùm toàn thân của hắn.
Lạc Nam thử dùng da thịt cảm nhận, phát giác từ máu huyết, sinh mệnh, sự sống của mình nhanh chóng bị những Nguyền Rủa Thần Lực này rút cạn.
“Muốn biến ta thành cương thi?” Lạc Nam ánh mắt loé lên.
Những Nguyền Rủa Thần Lực này sau khi rút sạch sự sống sẽ tự động đem kẻ xâm nhập luyện thành một cương thi, đúng như Trân Bảo Lâu kết luận...chỉ có những nhân vật vốn đã sở hữu Thi Thân như Thi Mộ Tuyền mới không cần e ngại Nguyền Rủa Thần Lực tại nơi này.
Lạc Nam lắc đầu, Vạn Cổ Bất Hủ Thân triển khai, Bất Hủ Kinh Văn bao trùm toàn thân.
Toàn bộ Nguyền Rủa Thần Lực bị bức ra khỏi cơ thể hắn, chúng nó không thể xâm phạm vào Bất Hủ Kinh Văn, chỉ có thể không cam lòng ở xung quanh Lạc Nam bay loạn xạ.
Lạc Nam muốn tìm nguồn phát ra Nguyền Rủa Thần Lực, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn đảo khắp không gian...
Rất nhanh hắn đã có thể kết luận, toàn bộ toà di tích này đang phát ra Nguyền Rủa Thần Lực, nó đã được thiết lập quy tắc cao cấp chỉ chứa chấp Thi Thân, nếu bất cứ sinh linh nào không phải Thi Tu tiến vào sẽ phải gánh vác nguyền rủa, trở thành cương thi.
ẦM ẦM ẦM ẦM...
Đúng lúc này, bốn toà lăng mộ ở bốn hướng khác nhau đột ngột chấn động.
RĂNG RẮC...
Lăng mộ vỡ nát, bốn thân ảnh như từ địa ngục bước lên, điên cuồng lao về phía Lạc Nam phát động công kích.
Ánh mắt Lạc Nam híp lại, đây là bốn con Cương Thi, kích thước to hơn người trưởng thành khoảng chừng gấp đôi.
Chúng nó không có sự sống, toàn thân trắng bệch như tượng vôi, khuôn mặt trống rỗng không có ngũ quan, cơ thể chằn chịt các đường gân guốt và cơ bắp ẩn chứa sức mạnh kinh khủng.
Hiển nhiên nếu Nguyền Rủa Thần Lực đã không thể tác động đến kẻ xâm nhập, vậy thì thủ hộ di tích sẽ từ lăng mộ xông lên.
Một con cương thi tốc độ nhanh nhất, vung quyền nện xuống đầu hắn.
Lạc Nam hừ lạnh, vận chuyển sức mạnh nhục thân hung hăng đấm trả.
Sắc mặt hắn ngưng trọng, cơ thể bị đánh đến văng ngược hàng trăm mét mới ổn định thân hình, cánh tay tê dại.
Bất quá sau đợt va chạm, hắn đánh giá thực lực của con cương thi này chỉ ngang Thể Thần Sơ Kỳ mà thôi, cũng không quá mạnh.
Ba con cương thi khác cũng đã tiếp cận, trong đó hai con cầm chiến phủ bổ xuống, một con vung cước đạp vào đầu.
“Cút hết!”
Lạc Nam cười gằn, Nghịch Thần Thủ bao phủ đôi tay, ba vạn hành tinh bùng nổ, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ.
Bạo Vực Quyền.
Trăm vạn tầng vực dồn nén, một quyền thô bạo đấm ra.
BÙM!
Quyền kình như một quả bom nguyên tử kích nổ, không gian sụp đổ thành hình vòng cung, cả bốn con cương thi đều bị oanh tạc bay ngược trở về, vạn dặm hải vực cũng vì đó mà chấn động.
RỐNG.
Nhưng hành vi của Lạc Nam lại như trêu chọc vào một tồn tại nào đó, một tiếng rầm thét đáng sợ khiến thung lũng rung lắc dữ dội.
Vị trí trung tâm của đi tích nứt ra, một con quái vật khổng lồ từ trong khe nứt trồi lên...hai mắt đỏ ngầu như máu khoá chặt lấy Lạc Nam như gặp phải con mồi khoái khẩu.
Đây là một con kỳ đà dài hàng nghìn mét, cơ thể to lớn như một dãy núi kết thành...
Kích thước khổng lồ không khiến tốc độ của nó chậm, ngược lại như một tia chớp lao thẳng đến Lạc Nam, cái miệng hé ra như chậu máu muốn nuốt chửng lấy hắn.
Lạc Nam lạnh lùng hừ một tiếng, lại vận chuyển sức mạnh vung quyền đấm thẳng vào đầu sinh vật to lớn này.
OÀNH.
Một lực phản chấn cực mạnh khiến Lạc Nam toàn thân tê dại, cơ thể bị hất văng ra khỏi di tích.
“Thể Thần Sơ Kỳ, bất quá lại là Thi Thân.” Lạc Nam ánh mắt loé lên.
Con kỳ đà này có nhục thân của một Thi Tu, sức phòng ngự và lực công kích vượt xa thể tu bình thường, có thể sánh ngang với Thể Thần Trung Kỳ.
Nghịch Thần Thủ của hắn hiện tại sánh ngang Thể Thần Sơ Kỳ, còn chưa thể so với Thể Thần Trung Kỳ được.
RỐNG!
Kỳ đà thừa thắng xông lên, nó cực kỳ linh hoạt dù ở trong biển nước, như một con quái vật biển sẳn sàng nuốt chửng con mồi đáng thương.
Lạc Nam nở nụ cười lãnh khốc, hắn không lùi mà tiến, xông thẳng vào trong miệng của kỳ đà...
“Ực...”
Kỳ đà nuốt lấy Lạc Nam như vừa ăn một con kiến, muốn vận chuyển lực lượng tiêu hoá hắn từ bên trong bụng.
Nhưng chuyện sau đó chính là ác mộng của kỳ đà...
NGAO!
Chỉ nghe một tiếng Long ngâm kiệt ngạo bất tuần vang vọng bên trong thể nội của nó.
Lạc Nam kích hoạt Tổ Long Biến, hoá thành tổ tiên của Long Tộc...cơ thể điên cuồng biến lớn, bành trướng bên trong thể nội của kỳ đà, cơ thể của nó phình to như bong bóng...tứ chi giãn ra, dãy giụa kịch liệt vì đau đớn.
RĂNG RẮC...
XOẸT...
PHỐC...
Lục phủ ngũ tạng, máu huyết, xương cốt, da thịt...tất cả đều bị xé tan từ bên trong.
“RỐNG...”
Kỳ đà chỉ kịp rú lên một tiếng thê lương đầy hãi hùng trước khi cơ thể nó chia năm xẻ bảy thành từng mảnh thịt vụn, cái đầu bao trùm vẻ hoảng sợ đến tận cùng khó thể hình dung chìm vào đáy vực.
Hắn lúc này chính là một con rồng dài hàng vạn trượng, có tận ba cái lân giác trên đầu phân biệt trái phải hai bên và ở giữa vầng trán, vảy giáp có màu đồng cổ xưa uy nghiêm, khí thế cường hoành ngạo nghễ cửu thiên thập địa, hai mắt chứa đựng vũ trụ huyền ảo, vuốt rồng như được rèn đúc từ thần cương trong suốt chói lọi, toàn thân luân chuyển vô số Long Văn với sức tàn phá khủng bố.
Thần của vạn yêu, tổ tiên của Long Tộc.
NGAO!
Lạc Nam gầm thét, vô số sinh linh, hải yêu dưới biển cả quỳ xuống phủ phục, run rẩy cầm cập...
Bọn nó mặc dù không biết là tồn tại nào đang hiển uy, chỉ biết rằng huyết mạch, linh hồn của mình không dám dâng lên nổi một tia phản kháng, phải nằm rạp dưới đất tỏ ý thần phục, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Hừ...” Lạc Nam thu liễm long uy, hoá trở về bản thể nhân loại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu như trạng thái vừa rồi của hắn xuất hiện ở Đại Hoang Thương Khung, chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Trở về di tích, bốn con cương thi lại một lần nữa không biết sống chết lao lên tấn công.
Lạc Nam hừ một tiếng, thi triển Sâm Lâm Hắc Ám và Mộc Chu Kết Dính tiến hành khống chế.
Trong khu rừng đen kịch của bóng đêm, vô số rể cây, dây leo phủ đầy chất kính dính chằn chịt trói buộc bốn con cương thi, đem chúng nó quấn chặt như xác ướp từ đầu đến chân, không thể động đậy...
Thực lực của bốn con cương thi này không tệ, Lạc Nam có ý định tìm cách khống chế chúng nó nên không ra tay huỷ diệt.
Bất quá trước mắt hắn muốn tìm kiếm tung tích Thi Mộ Tuyền...
“Tuyền tỷ, đệ đến tìm tỷ...”
Lạc Nam vận dụng ý niệm truyền đi khắp nơi...
KẺO KẸT...
Bỗng nhiên giữa toà đại điện cũ nát mở ra đại môn...
Ánh mắt Lạc Nam sáng lên, hắn nhìn thấy thân ảnh mỹ miều của Thi Mộ Tuyền bước ra từ trong đó.
Thân khoác hắc bào được tô điểm những chấm sáng nhỏ như chứa đựng muôn vàn vì tinh tú, đầu đội vương miệng toả sáng lộng lẫy, trên tay cầm một thanh quyền trượng tinh tế, chân ngọc đi giày thuỷ tinh...
Nàng ăn mặc khác xa phong cách thường thấy, trở nên cao quý, uy nghi như một vị nữ hoàng.
Lạc Nam cảm giác có gì đó không đúng...
Bởi khi Thi Mộ Tuyền đảo đôi mắt sắc sảo nhìn về phía hắn, trong ánh mắt của nàng chỉ có sự hững hờ, cao cao tại thượng và lạ lẫm.
Không còn ánh mắt dịu dàng, thiên thiết mang đến cảm giác gần gũi cho hắn như thường ngày.
“Tuyền tỷ? Chuyện gì xảy ra với tỷ?”
Lạc Nam lo lắng bước đến gần, hắn cảm giác Thi Mộ Tuyền bây giờ rất lạ...
Nghĩ đến việc khả năng nàng đã bị đoạt xác, nội tâm của hắn một mảnh rét lạnh.
Thi Mộ Tuyền không đáp lời, chỉ chậm rãi nâng quyền trượng trong tay lên.
Theo động tác của nàng, viên pha lê khảm trên quyền trượng phát ra một cổ hào quang quét ngang toàn bộ di tích cổ...
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM...
Một, hai, ba, bốn...mười...trăm...nghìn...vạn...
Từng cổ quan tài chấn động dữ dội như có thứ gì bên trong đó muốn xông ra.
Tiếng nắp quan tài bật lên như trống trận.
Lạc Nam sắc mặt ngưng trọng đánh giá tình hình...có đến ba vạn cổ quan tài nằm rải rác khắp nơi tại di tích đang cộng hưởng với quyền trượng trên tay Thi Mộ Tuyền.
ĐÙNG!
Tất cả nắp quan tài đột ngột bắn lên, từ trong đó là cương thi được trang bị áo giáp sừng sững bước ra.
Bọn nó có làn da trắng như bột, miệng mọc răng nanh, cơ thể cứng rắn như thép.
Một tay bọn hắn cầm loan đao sắc lẹm nguy hiểm bóng loáng như mặt gương, tay còn lại bọn hắn cầm lấy nắp quan tài dùng làm khiên chắn.
Đây là Thi Quân, số lượng lên đến ba vạn.
Tất cả chúng nó không để ý đến Lạc Nam, ngược lại đồng loạt đứng thành hàng ngũ một cách trật tự cô cùng nhanh chóng, chỉnh tề không một kẻ hở, động tác nhanh và dứt khoát.
Lạc Nam có cảm giác đây không phải một đám cương thi vô tri vô giác, thay vào đó là một đội quân tinh nhuệ được huấn luyện nghiêm khắc, có kinh nghiệm hoành tảo chiến trường, từng đạp trên núi thây và biển máu.
Ba vạn Thi Quân quỳ xuống một chân về hướng Thi Mộ Tuyền, làm ra động tác thần phục tuyệt đối, cảnh tượng cực kỳ khí phách, huy hoàng.
Thi Mộ Tuyền lúc này hướng quyền trượng về phía Lạc Nam, thanh âm lạnh lẽo vô tình vang lên:
“Tiêu diệt kẻ xâm nhập!”
///
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn <3
“Đây là tàn trận...”
Nơi lòng biển tối đen như mực, hắn vẫn cảm ứng được những luồng Trận Văn ảm đạm lập loè như ánh sáng đom đóm bao quanh thung lũng, dựa vào khí tức đánh giá...những Trận Văn này là số ít vụn vỡ còn sót lại của một toà đại trận cao cấp trong quá khứ, tồn tại qua vô số năm tháng, lực lượng cũng đã sắp tiêu tan, có thể gọi là tàn trận.
Bất quá cũng nhờ cái tàn trận yếu ớt này che chở, thung lũng này sẽ rất khó bị phát hiện trừ phi đích thân tìm đến tận mắt chứng kiến.
Mà bên dưới thung lũng chính là di tích cổ xưa, nơi Thi Mộ Tuyền tiến vào lịch luyện.
Theo lời của Bích Tiêu, đội thám hiểm của Trân Bảo Lâu đã may mắn tìm thấy thung lũng này trong một lần khai thác tài nguyên, sau khi cẩn thận nghiên cứu...có thể khẳng định di tích bên dưới thuộc về một cái Thi Tu Thế Lực tồn tại vào thời đại viễn cổ, khi mà Nguyên Giới vẫn còn gắn kết hoàn chỉnh, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà tiêu tan trong dòng lịch sử rồi bị thế nhân lãng quên dưới đáy đại dương.
Khi Thi Mộ Tuyền đột phá đến Thiên Đạo Sơ Kỳ vào hơn hai mươi năm trước, Phá Đạo Hội đã đề nghị nàng tìm đến di tích này rèn luyện...
Bởi vì chuyên gia của Trân Bảo Lâu nhận xét, chỉ có những người sở hữu Thi Thân mới có thể an toàn bước vào di tích, phần còn lại đều sẽ bị một cổ Nguyền Rủa xâm nhập, điên cuồng ăn mòn sinh cơ, chưa kịp khám phá đã buộc phải rời khỏi.
Lạc Nam lách người lướt qua tàn trận, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn toả ra bạch quang sáng rực xua tan bóng tối xung quanh.
Một toà di tích khổng lồ đập thẳng vào mắt hắn...
Từng kiến trúc cổ xưa phũ đầy rong rêu xanh thẳm, từng toà lâu đài đổ nát, từng toà lăng mộ tĩnh lặng, vô số cổ quan tài nằm lộn xộn khắp nơi.
Khỏi cần nghiên cứu, chỉ cần lướt mắt nhìn qua các lăng mộ và quan tài, không khó để nhận ra đây là thế lực có truyền thống như thế nào.
Toàn bộ di tích bị lật nghiêng tựa vào vách thung lũng, chìm trong bóng tối, sự tĩnh lặng của đại dương tạo nên một cảnh tượng thê lương, cô tịch.
Lạc Nam hạ người tiếp cận...
Xèo xèo xèo...
Từng luồng từng luồng khí lãng màu xám tro mang theo Nguyền Rủa Thần Lực nhanh chóng bao trùm toàn thân của hắn.
Lạc Nam thử dùng da thịt cảm nhận, phát giác từ máu huyết, sinh mệnh, sự sống của mình nhanh chóng bị những Nguyền Rủa Thần Lực này rút cạn.
“Muốn biến ta thành cương thi?” Lạc Nam ánh mắt loé lên.
Những Nguyền Rủa Thần Lực này sau khi rút sạch sự sống sẽ tự động đem kẻ xâm nhập luyện thành một cương thi, đúng như Trân Bảo Lâu kết luận...chỉ có những nhân vật vốn đã sở hữu Thi Thân như Thi Mộ Tuyền mới không cần e ngại Nguyền Rủa Thần Lực tại nơi này.
Lạc Nam lắc đầu, Vạn Cổ Bất Hủ Thân triển khai, Bất Hủ Kinh Văn bao trùm toàn thân.
Toàn bộ Nguyền Rủa Thần Lực bị bức ra khỏi cơ thể hắn, chúng nó không thể xâm phạm vào Bất Hủ Kinh Văn, chỉ có thể không cam lòng ở xung quanh Lạc Nam bay loạn xạ.
Lạc Nam muốn tìm nguồn phát ra Nguyền Rủa Thần Lực, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn đảo khắp không gian...
Rất nhanh hắn đã có thể kết luận, toàn bộ toà di tích này đang phát ra Nguyền Rủa Thần Lực, nó đã được thiết lập quy tắc cao cấp chỉ chứa chấp Thi Thân, nếu bất cứ sinh linh nào không phải Thi Tu tiến vào sẽ phải gánh vác nguyền rủa, trở thành cương thi.
ẦM ẦM ẦM ẦM...
Đúng lúc này, bốn toà lăng mộ ở bốn hướng khác nhau đột ngột chấn động.
RĂNG RẮC...
Lăng mộ vỡ nát, bốn thân ảnh như từ địa ngục bước lên, điên cuồng lao về phía Lạc Nam phát động công kích.
Ánh mắt Lạc Nam híp lại, đây là bốn con Cương Thi, kích thước to hơn người trưởng thành khoảng chừng gấp đôi.
Chúng nó không có sự sống, toàn thân trắng bệch như tượng vôi, khuôn mặt trống rỗng không có ngũ quan, cơ thể chằn chịt các đường gân guốt và cơ bắp ẩn chứa sức mạnh kinh khủng.
Hiển nhiên nếu Nguyền Rủa Thần Lực đã không thể tác động đến kẻ xâm nhập, vậy thì thủ hộ di tích sẽ từ lăng mộ xông lên.
Một con cương thi tốc độ nhanh nhất, vung quyền nện xuống đầu hắn.
Lạc Nam hừ lạnh, vận chuyển sức mạnh nhục thân hung hăng đấm trả.
Sắc mặt hắn ngưng trọng, cơ thể bị đánh đến văng ngược hàng trăm mét mới ổn định thân hình, cánh tay tê dại.
Bất quá sau đợt va chạm, hắn đánh giá thực lực của con cương thi này chỉ ngang Thể Thần Sơ Kỳ mà thôi, cũng không quá mạnh.
Ba con cương thi khác cũng đã tiếp cận, trong đó hai con cầm chiến phủ bổ xuống, một con vung cước đạp vào đầu.
“Cút hết!”
Lạc Nam cười gằn, Nghịch Thần Thủ bao phủ đôi tay, ba vạn hành tinh bùng nổ, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ.
Bạo Vực Quyền.
Trăm vạn tầng vực dồn nén, một quyền thô bạo đấm ra.
BÙM!
Quyền kình như một quả bom nguyên tử kích nổ, không gian sụp đổ thành hình vòng cung, cả bốn con cương thi đều bị oanh tạc bay ngược trở về, vạn dặm hải vực cũng vì đó mà chấn động.
RỐNG.
Nhưng hành vi của Lạc Nam lại như trêu chọc vào một tồn tại nào đó, một tiếng rầm thét đáng sợ khiến thung lũng rung lắc dữ dội.
Vị trí trung tâm của đi tích nứt ra, một con quái vật khổng lồ từ trong khe nứt trồi lên...hai mắt đỏ ngầu như máu khoá chặt lấy Lạc Nam như gặp phải con mồi khoái khẩu.
Đây là một con kỳ đà dài hàng nghìn mét, cơ thể to lớn như một dãy núi kết thành...
Kích thước khổng lồ không khiến tốc độ của nó chậm, ngược lại như một tia chớp lao thẳng đến Lạc Nam, cái miệng hé ra như chậu máu muốn nuốt chửng lấy hắn.
Lạc Nam lạnh lùng hừ một tiếng, lại vận chuyển sức mạnh vung quyền đấm thẳng vào đầu sinh vật to lớn này.
OÀNH.
Một lực phản chấn cực mạnh khiến Lạc Nam toàn thân tê dại, cơ thể bị hất văng ra khỏi di tích.
“Thể Thần Sơ Kỳ, bất quá lại là Thi Thân.” Lạc Nam ánh mắt loé lên.
Con kỳ đà này có nhục thân của một Thi Tu, sức phòng ngự và lực công kích vượt xa thể tu bình thường, có thể sánh ngang với Thể Thần Trung Kỳ.
Nghịch Thần Thủ của hắn hiện tại sánh ngang Thể Thần Sơ Kỳ, còn chưa thể so với Thể Thần Trung Kỳ được.
RỐNG!
Kỳ đà thừa thắng xông lên, nó cực kỳ linh hoạt dù ở trong biển nước, như một con quái vật biển sẳn sàng nuốt chửng con mồi đáng thương.
Lạc Nam nở nụ cười lãnh khốc, hắn không lùi mà tiến, xông thẳng vào trong miệng của kỳ đà...
“Ực...”
Kỳ đà nuốt lấy Lạc Nam như vừa ăn một con kiến, muốn vận chuyển lực lượng tiêu hoá hắn từ bên trong bụng.
Nhưng chuyện sau đó chính là ác mộng của kỳ đà...
NGAO!
Chỉ nghe một tiếng Long ngâm kiệt ngạo bất tuần vang vọng bên trong thể nội của nó.
Lạc Nam kích hoạt Tổ Long Biến, hoá thành tổ tiên của Long Tộc...cơ thể điên cuồng biến lớn, bành trướng bên trong thể nội của kỳ đà, cơ thể của nó phình to như bong bóng...tứ chi giãn ra, dãy giụa kịch liệt vì đau đớn.
RĂNG RẮC...
XOẸT...
PHỐC...
Lục phủ ngũ tạng, máu huyết, xương cốt, da thịt...tất cả đều bị xé tan từ bên trong.
“RỐNG...”
Kỳ đà chỉ kịp rú lên một tiếng thê lương đầy hãi hùng trước khi cơ thể nó chia năm xẻ bảy thành từng mảnh thịt vụn, cái đầu bao trùm vẻ hoảng sợ đến tận cùng khó thể hình dung chìm vào đáy vực.
Hắn lúc này chính là một con rồng dài hàng vạn trượng, có tận ba cái lân giác trên đầu phân biệt trái phải hai bên và ở giữa vầng trán, vảy giáp có màu đồng cổ xưa uy nghiêm, khí thế cường hoành ngạo nghễ cửu thiên thập địa, hai mắt chứa đựng vũ trụ huyền ảo, vuốt rồng như được rèn đúc từ thần cương trong suốt chói lọi, toàn thân luân chuyển vô số Long Văn với sức tàn phá khủng bố.
Thần của vạn yêu, tổ tiên của Long Tộc.
NGAO!
Lạc Nam gầm thét, vô số sinh linh, hải yêu dưới biển cả quỳ xuống phủ phục, run rẩy cầm cập...
Bọn nó mặc dù không biết là tồn tại nào đang hiển uy, chỉ biết rằng huyết mạch, linh hồn của mình không dám dâng lên nổi một tia phản kháng, phải nằm rạp dưới đất tỏ ý thần phục, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Hừ...” Lạc Nam thu liễm long uy, hoá trở về bản thể nhân loại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu như trạng thái vừa rồi của hắn xuất hiện ở Đại Hoang Thương Khung, chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Trở về di tích, bốn con cương thi lại một lần nữa không biết sống chết lao lên tấn công.
Lạc Nam hừ một tiếng, thi triển Sâm Lâm Hắc Ám và Mộc Chu Kết Dính tiến hành khống chế.
Trong khu rừng đen kịch của bóng đêm, vô số rể cây, dây leo phủ đầy chất kính dính chằn chịt trói buộc bốn con cương thi, đem chúng nó quấn chặt như xác ướp từ đầu đến chân, không thể động đậy...
Thực lực của bốn con cương thi này không tệ, Lạc Nam có ý định tìm cách khống chế chúng nó nên không ra tay huỷ diệt.
Bất quá trước mắt hắn muốn tìm kiếm tung tích Thi Mộ Tuyền...
“Tuyền tỷ, đệ đến tìm tỷ...”
Lạc Nam vận dụng ý niệm truyền đi khắp nơi...
KẺO KẸT...
Bỗng nhiên giữa toà đại điện cũ nát mở ra đại môn...
Ánh mắt Lạc Nam sáng lên, hắn nhìn thấy thân ảnh mỹ miều của Thi Mộ Tuyền bước ra từ trong đó.
Thân khoác hắc bào được tô điểm những chấm sáng nhỏ như chứa đựng muôn vàn vì tinh tú, đầu đội vương miệng toả sáng lộng lẫy, trên tay cầm một thanh quyền trượng tinh tế, chân ngọc đi giày thuỷ tinh...
Nàng ăn mặc khác xa phong cách thường thấy, trở nên cao quý, uy nghi như một vị nữ hoàng.
Lạc Nam cảm giác có gì đó không đúng...
Bởi khi Thi Mộ Tuyền đảo đôi mắt sắc sảo nhìn về phía hắn, trong ánh mắt của nàng chỉ có sự hững hờ, cao cao tại thượng và lạ lẫm.
Không còn ánh mắt dịu dàng, thiên thiết mang đến cảm giác gần gũi cho hắn như thường ngày.
“Tuyền tỷ? Chuyện gì xảy ra với tỷ?”
Lạc Nam lo lắng bước đến gần, hắn cảm giác Thi Mộ Tuyền bây giờ rất lạ...
Nghĩ đến việc khả năng nàng đã bị đoạt xác, nội tâm của hắn một mảnh rét lạnh.
Thi Mộ Tuyền không đáp lời, chỉ chậm rãi nâng quyền trượng trong tay lên.
Theo động tác của nàng, viên pha lê khảm trên quyền trượng phát ra một cổ hào quang quét ngang toàn bộ di tích cổ...
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM...
Một, hai, ba, bốn...mười...trăm...nghìn...vạn...
Từng cổ quan tài chấn động dữ dội như có thứ gì bên trong đó muốn xông ra.
Tiếng nắp quan tài bật lên như trống trận.
Lạc Nam sắc mặt ngưng trọng đánh giá tình hình...có đến ba vạn cổ quan tài nằm rải rác khắp nơi tại di tích đang cộng hưởng với quyền trượng trên tay Thi Mộ Tuyền.
ĐÙNG!
Tất cả nắp quan tài đột ngột bắn lên, từ trong đó là cương thi được trang bị áo giáp sừng sững bước ra.
Bọn nó có làn da trắng như bột, miệng mọc răng nanh, cơ thể cứng rắn như thép.
Một tay bọn hắn cầm loan đao sắc lẹm nguy hiểm bóng loáng như mặt gương, tay còn lại bọn hắn cầm lấy nắp quan tài dùng làm khiên chắn.
Đây là Thi Quân, số lượng lên đến ba vạn.
Tất cả chúng nó không để ý đến Lạc Nam, ngược lại đồng loạt đứng thành hàng ngũ một cách trật tự cô cùng nhanh chóng, chỉnh tề không một kẻ hở, động tác nhanh và dứt khoát.
Lạc Nam có cảm giác đây không phải một đám cương thi vô tri vô giác, thay vào đó là một đội quân tinh nhuệ được huấn luyện nghiêm khắc, có kinh nghiệm hoành tảo chiến trường, từng đạp trên núi thây và biển máu.
Ba vạn Thi Quân quỳ xuống một chân về hướng Thi Mộ Tuyền, làm ra động tác thần phục tuyệt đối, cảnh tượng cực kỳ khí phách, huy hoàng.
Thi Mộ Tuyền lúc này hướng quyền trượng về phía Lạc Nam, thanh âm lạnh lẽo vô tình vang lên:
“Tiêu diệt kẻ xâm nhập!”
///
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.