Chương 2643: Độ Đạo Môn
Akay Hau
03/05/2024
Lạc Nam ra vẻ muốn giãy dụa chống cự, nhưng không gian xung quanh đã vững
vàng như bàn thạch vây khốn lấy hắn, ép hắn không thể động đậy.
Ký ức của hắn bị thăm dò hồi lâu, chỉ thấy bên trong là cảnh tượng một đứa trẻ được tìm thấy ở phế tích hoang tàn, có được huyết mạch Vạn Ảnh Thiên Ma thuần khiết.
Đứa trẻ này được Trân Bảo Lâu bồi dưỡng để trở thành cận vệ trung thành của Trương tiểu thư, nào ngờ hắn lại đối với tiểu thư của mình sinh ra tình cảm nam nữ, điều đó chọc giận cao tầng của Trân Bảo Lâu, vì thế quyết định đem hắn ra bán đấu giá xem như trục xuất.
“Không tệ...” Bà lão nhẹ gật gù.
Lạc Nam ánh mắt loé lên, trong lòng âm thầm cười trộm.
Trước đó một vị trưởng bối của Trân Bảo Lâu đã giúp hắn cải tiến Nguỵ Hồn Hư Trí Pháp đề phòng cho trường hợp này, trừ khi có Thần Đạo Cảnh cường giả đích thân sưu hồn, bằng không sẽ không thể phát hiện lai lịch thật sự của hắn.
Đoạn ký ức nguỵ tạo vừa rồi chính là do Nguỵ Hồn Hư Trí Pháp tạo nên, cũng đã chứng minh hoàn mỹ cho thân phận hiện tại của hắn.
Là hậu nhân của Vạn Ảnh Thiên Ma, được bồi dưỡng làm cận vệ cho tiểu thư nhưng vì tuổi trẻ không áp chế nổi tình cảm dẫn đến bị trục xuất, cũng chẳng phải lòng dạ bất chính gây nên chuyện tày trời gì, vẫn có thể chấp nhận.
“Trân Bảo Lâu đặt tên cho ngươi là Ma Ảnh...nhưng cái tên này giờ đây chỉ là quá khứ, từ đây về sau Tiểu Ma sẽ là tên của ngươi.” Bà lão mở miệng nói tiếp:
“Từ giờ ngươi sẽ là tiểu đồng giữ núi cho lão thân, nếu biểu hiện tốt sẽ cân nhắc thu ngươi làm đồ đệ.”
Lạc Nam nghe xong sửng sốt.
Vốn tưởng rằng bà lão này có ý đồ nào đó bất thiện với mình, dù sao nhìn phong cách chiến đấu vừa rồi của bà ta cũng không hề lương thiện, tuỳ tiện ra tay là bóp chết hai tên Đạo Cảnh, ngay cả linh hồn cũng chẳng lưu lại dù chỉ một tia.
Nào ngờ chỉ muốn thu mình làm một tên tiểu đồng giữ núi.
Một tên tiểu đồng giữ núi đáng giá Đại Đạo Công Pháp Cực Phẩm sao?
Chẳng lẽ bên trong còn có mưu đồ nào khác?
Bất quá hắn cũng không dám biểu lộ dị nghị, ngược lại chắp tay gật đầu: “Đa tạ tiền bối, từ giờ ta sẽ là Tiểu Ma.”
“Tốt, chúng ta trở về tông môn.” Bà lão hài lòng, mang theo hắn xé rách không gian.
Băng qua tầng tầng không gian, đến khi một lần nữa bước ra, ập vào mắt Lạc Nam đã là một phiến thiên địa hùng vĩ.
“Nơi này...” Hắn kinh ngạc đến ngây người, bị quang cảnh của một Đạo Cấp Thế Lực làm cho kính nể.
Hàng vạn ngọn núi lơ lửng vững vàng giữa các tầng mây, có tiên thác như ngân hà chảy xuôi rơi xuống, có cầu vòng như những chiếc cầu vắt ngang tinh không, những ngọn núi lại mang theo các loại quang cảnh khác nhau vô cùng đặc sắc.
Có ngọn núi phủ đầy những loại kỳ trân diệu dược, thực vật đa dạng phong phú mà Lạc Nam chưa từng nhìn thấy trước đây.
Có ngọn núi được bao trùm bởi kịch độc và sương mù, hoàn toàn nhìn không thấy cảnh sắc.
Có ngọn núi với không ít bóng dáng Yêu Tộc lạ kỳ với nhiều chủng loại.
Có ngọn núi phủ bởi đàm băng, có ngọn núi bao phủ bởi Đạo Hoả, lại có ngọn núi đang cộng hưởng cùng Đạo Kiếp giáng xuống không ngừng.
Ở giữa trung tâm hàng vạn ngọn núi lại là một cây cổ thụ, nó mới chính là thứ khiến Lạc Nam chấn động trong lòng.
Không...cổ thụ đã không đủ để hình dung.
Phải gọi là Thần Thụ hoặc hơn thế nữa?
Những ngọn núi khổng lồ kia vậy mà chỉ như những tảng đá vây quanh gốc thụ này, mỗi một chiếc rể cây đã như một con Chân Long đang giương nanh múa vuốt, thân cây như bức tường chắn ngang bầu trời, tán cây che phủ cả càn khôn...
Lạc Nam còn nhỏ hơn cả một con kiến nếu so sánh với rể cây của nó, càng chưa nói đến thân cây không thể nhìn giáp bằng mắt thường.
Mà ở bên trên các cành cây chính là đủ loại kiến trúc cổ kính, uy nghi sừng sững khiến Lạc Nam có chút không dám nhìn thẳng.
Bởi vì Đạo Vận cường đại vây quanh thân cây, hắn có cảm giác nếu như mình nhìn quá nhiều...sẽ bị lão quái vật xem ngược lại, xuyên thấu cả nội tâm.
Cung Đình Thụ ở trước mặt nó chắc cũng chỉ như trẻ con đứng trước người trưởng thành, hoàn toàn không đủ khả năng để so sánh a.
Dù sao thì bên trên Cung Đình Thụ chỉ có vài trăm toà cung điện, còn kiến trúc ở trên gốc cây trước mặt nhiều đến không đếm xuể...
Cảm giác được bà lão và Lạc Nam đến gần, có một đôi nam nữ trẻ tuổi phiêu dật đạp mây hiện thân, nam anh tuấn bất phàm, nữ tư dung tuyệt sắc, bọn hắn cùng ăn mặc một loại đồng phục, tu vi thể hiện ra ngoài chính là Đạo Cảnh.
Trông thấy bà lão, cả hai đều chắp tay hành lễ:
“Thì ra là Bát Hộ Pháp trở về.”
“Ừm.” Bà lão nhẹ gật đầu, chỉ sang Lạc Nam nói:
“Hắn tên là là Tiểu Ma, từ giờ hắn phụ trách coi chừng ngọn núi của lão thân.”
Đôi đệ tử nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ hiếu kỳ, bắt đầu đánh giá Lạc Nam từ trên xuống dưới.
“Thế nào? Có vấn đề gì không?” Bà lão hỏi ngược lại.
“Chỉ là cảm thấy kỳ quái, từ trước đến nay có không ít đệ tử của tông môn chúng ta muốn gia nhập Thanh Trà Sơn của ngài nhưng đều bị khước từ ngoài cửa, không ngờ hôm nay lại đem một tên tiểu tử lạ mặt trở về.” Nam đệ tử vuốt mũi nói.
Thanh Trà Sơn là nơi chuyên tròng trọt các loại trà quý bên trong tông môn, có vai trò khá quan trọng nên thường thu hút nhiều đệ tử muốn gia nhập.
“Nhìn hắn thuận mắt mà thôi.” Bà lão cũng không muốn giải thích nhiều, liền mang theo Lạc Nam tiến về phía trước.
“Bát Hộ Pháp, Thanh Trà Sơn...” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ.
Vừa rồi nghe đối thoại, hắn đoán được bà lão này là Bát Hộ Pháp của tông môn khủng bố này.
Đúng như Bích Tiêu và Đông Hoa từng nói, hầu hết ở các Đạo Thống...chỉ có Thiên Đạo Cảnh mới được đảm nhiệm chức vụ Trưởng Lão, bà lão này chỉ là Bán Thiên Đạo nên chỉ đảm nhiệm chức vụ Hộ Pháp của tông môn, hơn nữa còn không phải Hộ Pháp mạnh nhất, mà là Hộ Pháp đứng hàng thứ tám.
Còn Thanh Trà Sơn chính là ngọn núi của Bát Hộ Pháp, sắp tới hắn sẽ phụ trách canh giữ ngọn núi này.
Nhưng khiến Lạc Nam không vui chính là hắn chưa nhìn thấy công hiệu của Đào Hoa Dược Thuỷ.
Bát Hộ Pháp là một bà lão, mà tông môn này có cả nam đệ tử chứ không phải thế lực chỉ toàn nữ tu.
Chẳng lẽ Bát Hộ Pháp đang dùng dung mạo giả? ẩn trong dáng vẻ già nua kia là một đại mỹ nhân?
Lạc Nam suy nghĩ miên man...
“Tông môn này của chúng ta có tên gọi Độ Đạo Môn, gồm tam đại Đạo Thống liên kết mà thành.” Bát Hộ Pháp mở miệng nói:
“Ba vị lão tổ của tam đại Đạo Thống chính là huynh đệ kết nghĩa vào sinh ra tử, giao tình thâm hậu, vì vậy Độ Đạo Môn vẫn luôn cực kỳ đoàn kết, nghiêm cấm những hành vi mưu hại, tính kế gây mâu thuẫn bên trong nội bộ.”
“Lão thân biệt danh Không Mộc Đạo Nhân, động phủ ở tại Thanh Trà Sơn...cũng là nơi mà sắp tới ngươi sẽ ở lại.”
Lạc Nam nghe mà âm thầm rùng mình, không nghĩ đến mình lại được đưa vào thế lực cường đại như thế.
Độ Đạo Môn này quá mức kinh khủng, vậy mà do ba Đạo Thống hình thành một tông môn, hình thức thế lực kiểu này không khác nào đám Ngũ Đại Học Viện.
Nên biết rằng mỗi một Đạo Thống ít nhất cũng có một loại truyền thừa lâu đời với nội tình thâm hậu, tam đại Đạo Thống chứng minh có ít nhất ba vị Thần Đạo Cảnh sao?
Nhưng khác biệt ở chỗ, những Đạo Thống lập nên học viện vẫn luôn ngấm ngầm tranh đấu, còn ở Độ Đạo Môn thì các Đạo Thống đoàn kết, nghiêm cấm mưu hại lẫn nhau.
Đương nhiên đó chỉ là qua lời nói của Không Mộc Đạo Nhân, còn thực hư như thế nào thì hắn chưa dám khẳng định.
Nhưng với nội tình của Độ Đạo Môn, chẳng trách có thể giữ vững lập trường trung lập mà không bị những Đạo Thống cực đoan kia gây khó dễ.
Theo chân Không Mộc Đạo Nhân, một ngọn núi được phủ bởi màu xanh tươi mát hiện ra trước mặt Lạc Nam.
Ngọn núi này thơm ngát mùi trà, đỉnh núi là cả một vườn trà xanh ươm dễ chịu, chỉ với hương trà quanh quẩn trong không khí đã khiến Lạc Nam si mê.
Khuất sau vườn trà là hai toà động phủ trên vách núi, bên cạnh còn có suối trong uốn lượn, chim chóc dạo quanh, thiên nhiên thanh cảnh, gió nhẹ hoà cùng hương trà làm lòng người ngây ngất.
“Hai toà động phủ...” Đặt chân lên Thanh Trà Sơn, Lạc Nam vuốt cằm suy tư, chẳng lẽ nơi này không chỉ có Không Mộc Đạo Nhân?
“Hương Trà, xú nha đầu lại lười biếng đúng không?” Không Mộc Đạo Nhân lớn tiếng quát tháo.
KẼO KẸT.
Một toà động phủ mở ra, từ bên trong đó có thân ảnh ngáy ngủ bước ra ngoài.
Lạc Nam đưa mắt nhìn, phát hiện đây là một nữ nhân khoảng chừng trên hai mươi tuổi, một thân váy xanh nhạt như lá trà, tóc đen óng mượt buộc đơn giản bằng dây vải thả dọc theo sống lưng, ngũ quan thanh tú, làn da trắng nõn, biểu hiện có chút lười nhác.
Tuy rằng không đến mức tuyệt mỹ rung động lòng người nhưng lại có một cổ khí chất khó diễn tả thành lời, diện mạo thanh tú làm lòng người dễ chịu.
“A...” Nữ nhân tròn xoe mắt như tỉnh cả ngủ khi nhìn thấy Lạc Nam, lại lắp ba lắp bắp chỉ vào mặt Không Mộc Đạo Nhân nói:
“Sư phụ ngươi ra ngoài một chuyến, lại đem ở đâu tiểu tình lang của mình dẫn về?”
Lạc Nam xém chút ngã nhào, nữ nhân này ăn nói thật không có ý tứ.
“Cẩn thận cái miệng của mình.” Không Mộc Đạo Nhân sắc mặt tối sầm:
“Lão thân sắp tới bận rộn đột phá Thiên Đạo Cảnh, nghĩ đến một mình ngươi chăm sóc vườn trà sẽ cực nhọc, vì thế cố ý đem tiểu tử này trở về hỗ trợ ngươi.”
“Từ giờ hắn xem như tiểu đồng của Thanh Trà Sơn chúng ta, mà ngươi lúc rảnh rỗi thì hướng dẫn hắn cảm ngộ quy tắc và tu luyện, để hắn còn sớm ngày đột phá Đạo Cảnh.”
“Kỳ quái kỳ quái...” Nữ nhân vẫn còn chưa tin tưởng, ánh mắt chuyển động lẩm bẩm:
“Nếu giúp ta chăm sóc vườn trà, sư phụ đem nữ nhân về là được, đem tên nam nhân về làm gì? Hơn nữa nhìn hắn có vẻ không am hiểu chăm sóc thực vật.”
“Hừ, đại đạo không phân nam nữ, tiểu tử này thiên phú rất tốt, là hậu nhân của Vạn Ảnh Thiên Ma, xem như miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn đặt chân lên Thanh Trà Sơn.” Không Mộc Đạo Nhân nói.
“À, ra thế...” Nữ nhân có vẻ đã hiểu.
“Tạm thời như vậy đi.” Không Mộc Đạo Nhân lúc này mới hướng Lạc Nam nói:
“Ngươi có thể ở tại đây khai mở một toà động phủ.”
“Đa tạ tiền bối.” Lạc Nam cung kính chắp tay.
Không Mộc Đạo Nhân dường như có chuyện khác phải làm, liền phiêu nhiên rời đi.
PHẦN PHẬT.
Óng tay áo tung bay, một mùi hương đến gần ngay bên cạnh mũi.
Lạc Nam giật mình, chỉ thấy nữ nhân kia đã đứng sát bên cạnh hắn chẳng biết từ bao giờ, sự ngã ngớn vừa rồi hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một loại chăm chú bên trong ánh mắt.
Hắn chưa kịp định thần, đã nghe thấy thanh âm của nàng vang vảng như có sức khống chế vô hình vọng trong tai:
“Nhìn vào mắt ta...”
Lạc Nam chỉ cảm thấy mình như rơi vào một cõi mơ hồ, cả linh hồn đều bị rút ra, vô ý thức nhìn vào trong mắt của nàng.
Đồng tử đen láy như hai vòng xoáy, có thể cuốn vào tất cả...
“Ngươi có thân phận gì? đến Thanh Trà Sơn hay Độ Đạo Môn với mục đích gì?” Nữ nhân mỉm cười hỏi, thanh âm như xuyên thấu vào tận linh hồn, thâm nhập vào nhân tâm.
Lạc Nam biểu lộ mông lung, vô thức hé miệng: “Ta là Lạc...”
“Công tử tỉnh lại!” Kim Nhi ngồi trên bả vai quát vào tai hắn.
Lạc Nam trong lòng kinh hãi, ngoài mặt lại tiếp tục ra vẻ mơ mơ hồ hồ, chậm rãi lên tiếng:
“Ta là Ma Ảnh...là hậu nhân của Vô Ảnh Thiên Ma, vốn được Trân Bảo Lâu bồi dưỡng làm cận vệ cho tiểu thư, lại vì sai lầm dẫn đến...”
“Cuối cùng được tiền bối Không Mộc Đạo Nhân của Độ Đạo Môn thu nhận làm tiểu đồng, ta sẽ cố gắng để trở thành đệ tử của bà ấy, từ đó tiếp tục tu luyện và phát triển...”
“Ngươi có dã tâm nào không?” Nữ nhân hỏi.
Lạc Nam đã sớm chuẩn bị sẳn sàng, liền biểu lộ hận ý:
“Ta muốn trở nên mạnh mẽ để báo thù cho Vạn Ảnh Thiên Ma Tộc.”
“Đủ.” Nữ nhân gật gù, bàn tay nâng lên vuốt lên mắt hắn.
Lạc Nam giả vờ vừa mới lấy lại tinh thần, lại phát hiện nàng đã đứng ở vị trí cũ cách mình mấy bước chân.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, nàng đã nở nụ cười thân thiện như chưa có chuyện gì xảy ra:
“Ta tên là Hương Trà, nếu ngươi đã được sư phụ mang về thì xem như là người một nhà, từ giờ cứ gọi ta là sư tỷ.”
“Đa tạ sư tỷ, hy vọng ngươi chiếu cố nhiều hơn.” Lạc Nam nghiêm mặt đáp, lại giả vờ khó hiểu:
“Vừa rồi hình như có điều gì đó? Ta cảm giác mình hơi mê mang...”
“Có lẽ đi đường dài khiến ngươi mệt mỏi.” Hương Trà ung dung bình thường đáp:
“Trước mắt khai mở động phủ đi! Từ ngày mai sư tỷ sẽ hướng dẫn ngươi chăm sóc vườn trà.”
“Nghe theo sư tỷ.” Lạc Nam ngoan ngoãn chắp tay.
Hương Trà lúc này mới lười biếng vươn vai ngáp một cái, có chút ngáy ngủ trở về bên trong động phủ của mình.
Lạc Nam ánh mắt híp lại nhìn theo bóng lưng thướt tha kia...
Nữ nhân này không đơn giản, ngoài mặt thì mơ mơ hồ hồ, lười lười biếng biếng không chút nguy hiểm...vậy mà xém chút nữa khiến hắn phải thất thủ, thậm chí bại lộ thân phận.
Nên biết rằng ngay cả Không Mộc Đạo Nhân là sư phụ của nàng muốn điều tra lai lịch của hắn cũng phải tiến hành đọc lấy linh hồn, nhưng nữ nhân này lại không cần làm như thế, thậm chí khiến hắn xém chút nữa đã tự mình khai ra tất cả.
Cũng may có Kim Nhi lên tiếng cảnh tỉnh trong thời khắc mấu chốt, bằng không hậu quả khó mà lường được...
Vốn dĩ còn có chút thất vọng về Đào Hoa Dược Thuỷ, hiện tại xem ra công dụng của nó đã được thể hiện.
Không phải Không Mộc Đạo Nhân, có lẽ chính vị sư tỷ này mới là đối tượng mà hắn cần lưu ý.
“Có ý tứ...”
Lạc Nam âm thầm cười tà, bắt đầu ở ngay bên cạnh động phủ của nàng tiến hành đào vách đá.
Hắn muốn xem thử, vị sư tỷ này còn có thủ đoạn gì.
...
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
- E chân thành cảm ơn <3
Ký ức của hắn bị thăm dò hồi lâu, chỉ thấy bên trong là cảnh tượng một đứa trẻ được tìm thấy ở phế tích hoang tàn, có được huyết mạch Vạn Ảnh Thiên Ma thuần khiết.
Đứa trẻ này được Trân Bảo Lâu bồi dưỡng để trở thành cận vệ trung thành của Trương tiểu thư, nào ngờ hắn lại đối với tiểu thư của mình sinh ra tình cảm nam nữ, điều đó chọc giận cao tầng của Trân Bảo Lâu, vì thế quyết định đem hắn ra bán đấu giá xem như trục xuất.
“Không tệ...” Bà lão nhẹ gật gù.
Lạc Nam ánh mắt loé lên, trong lòng âm thầm cười trộm.
Trước đó một vị trưởng bối của Trân Bảo Lâu đã giúp hắn cải tiến Nguỵ Hồn Hư Trí Pháp đề phòng cho trường hợp này, trừ khi có Thần Đạo Cảnh cường giả đích thân sưu hồn, bằng không sẽ không thể phát hiện lai lịch thật sự của hắn.
Đoạn ký ức nguỵ tạo vừa rồi chính là do Nguỵ Hồn Hư Trí Pháp tạo nên, cũng đã chứng minh hoàn mỹ cho thân phận hiện tại của hắn.
Là hậu nhân của Vạn Ảnh Thiên Ma, được bồi dưỡng làm cận vệ cho tiểu thư nhưng vì tuổi trẻ không áp chế nổi tình cảm dẫn đến bị trục xuất, cũng chẳng phải lòng dạ bất chính gây nên chuyện tày trời gì, vẫn có thể chấp nhận.
“Trân Bảo Lâu đặt tên cho ngươi là Ma Ảnh...nhưng cái tên này giờ đây chỉ là quá khứ, từ đây về sau Tiểu Ma sẽ là tên của ngươi.” Bà lão mở miệng nói tiếp:
“Từ giờ ngươi sẽ là tiểu đồng giữ núi cho lão thân, nếu biểu hiện tốt sẽ cân nhắc thu ngươi làm đồ đệ.”
Lạc Nam nghe xong sửng sốt.
Vốn tưởng rằng bà lão này có ý đồ nào đó bất thiện với mình, dù sao nhìn phong cách chiến đấu vừa rồi của bà ta cũng không hề lương thiện, tuỳ tiện ra tay là bóp chết hai tên Đạo Cảnh, ngay cả linh hồn cũng chẳng lưu lại dù chỉ một tia.
Nào ngờ chỉ muốn thu mình làm một tên tiểu đồng giữ núi.
Một tên tiểu đồng giữ núi đáng giá Đại Đạo Công Pháp Cực Phẩm sao?
Chẳng lẽ bên trong còn có mưu đồ nào khác?
Bất quá hắn cũng không dám biểu lộ dị nghị, ngược lại chắp tay gật đầu: “Đa tạ tiền bối, từ giờ ta sẽ là Tiểu Ma.”
“Tốt, chúng ta trở về tông môn.” Bà lão hài lòng, mang theo hắn xé rách không gian.
Băng qua tầng tầng không gian, đến khi một lần nữa bước ra, ập vào mắt Lạc Nam đã là một phiến thiên địa hùng vĩ.
“Nơi này...” Hắn kinh ngạc đến ngây người, bị quang cảnh của một Đạo Cấp Thế Lực làm cho kính nể.
Hàng vạn ngọn núi lơ lửng vững vàng giữa các tầng mây, có tiên thác như ngân hà chảy xuôi rơi xuống, có cầu vòng như những chiếc cầu vắt ngang tinh không, những ngọn núi lại mang theo các loại quang cảnh khác nhau vô cùng đặc sắc.
Có ngọn núi phủ đầy những loại kỳ trân diệu dược, thực vật đa dạng phong phú mà Lạc Nam chưa từng nhìn thấy trước đây.
Có ngọn núi được bao trùm bởi kịch độc và sương mù, hoàn toàn nhìn không thấy cảnh sắc.
Có ngọn núi với không ít bóng dáng Yêu Tộc lạ kỳ với nhiều chủng loại.
Có ngọn núi phủ bởi đàm băng, có ngọn núi bao phủ bởi Đạo Hoả, lại có ngọn núi đang cộng hưởng cùng Đạo Kiếp giáng xuống không ngừng.
Ở giữa trung tâm hàng vạn ngọn núi lại là một cây cổ thụ, nó mới chính là thứ khiến Lạc Nam chấn động trong lòng.
Không...cổ thụ đã không đủ để hình dung.
Phải gọi là Thần Thụ hoặc hơn thế nữa?
Những ngọn núi khổng lồ kia vậy mà chỉ như những tảng đá vây quanh gốc thụ này, mỗi một chiếc rể cây đã như một con Chân Long đang giương nanh múa vuốt, thân cây như bức tường chắn ngang bầu trời, tán cây che phủ cả càn khôn...
Lạc Nam còn nhỏ hơn cả một con kiến nếu so sánh với rể cây của nó, càng chưa nói đến thân cây không thể nhìn giáp bằng mắt thường.
Mà ở bên trên các cành cây chính là đủ loại kiến trúc cổ kính, uy nghi sừng sững khiến Lạc Nam có chút không dám nhìn thẳng.
Bởi vì Đạo Vận cường đại vây quanh thân cây, hắn có cảm giác nếu như mình nhìn quá nhiều...sẽ bị lão quái vật xem ngược lại, xuyên thấu cả nội tâm.
Cung Đình Thụ ở trước mặt nó chắc cũng chỉ như trẻ con đứng trước người trưởng thành, hoàn toàn không đủ khả năng để so sánh a.
Dù sao thì bên trên Cung Đình Thụ chỉ có vài trăm toà cung điện, còn kiến trúc ở trên gốc cây trước mặt nhiều đến không đếm xuể...
Cảm giác được bà lão và Lạc Nam đến gần, có một đôi nam nữ trẻ tuổi phiêu dật đạp mây hiện thân, nam anh tuấn bất phàm, nữ tư dung tuyệt sắc, bọn hắn cùng ăn mặc một loại đồng phục, tu vi thể hiện ra ngoài chính là Đạo Cảnh.
Trông thấy bà lão, cả hai đều chắp tay hành lễ:
“Thì ra là Bát Hộ Pháp trở về.”
“Ừm.” Bà lão nhẹ gật đầu, chỉ sang Lạc Nam nói:
“Hắn tên là là Tiểu Ma, từ giờ hắn phụ trách coi chừng ngọn núi của lão thân.”
Đôi đệ tử nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ hiếu kỳ, bắt đầu đánh giá Lạc Nam từ trên xuống dưới.
“Thế nào? Có vấn đề gì không?” Bà lão hỏi ngược lại.
“Chỉ là cảm thấy kỳ quái, từ trước đến nay có không ít đệ tử của tông môn chúng ta muốn gia nhập Thanh Trà Sơn của ngài nhưng đều bị khước từ ngoài cửa, không ngờ hôm nay lại đem một tên tiểu tử lạ mặt trở về.” Nam đệ tử vuốt mũi nói.
Thanh Trà Sơn là nơi chuyên tròng trọt các loại trà quý bên trong tông môn, có vai trò khá quan trọng nên thường thu hút nhiều đệ tử muốn gia nhập.
“Nhìn hắn thuận mắt mà thôi.” Bà lão cũng không muốn giải thích nhiều, liền mang theo Lạc Nam tiến về phía trước.
“Bát Hộ Pháp, Thanh Trà Sơn...” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ.
Vừa rồi nghe đối thoại, hắn đoán được bà lão này là Bát Hộ Pháp của tông môn khủng bố này.
Đúng như Bích Tiêu và Đông Hoa từng nói, hầu hết ở các Đạo Thống...chỉ có Thiên Đạo Cảnh mới được đảm nhiệm chức vụ Trưởng Lão, bà lão này chỉ là Bán Thiên Đạo nên chỉ đảm nhiệm chức vụ Hộ Pháp của tông môn, hơn nữa còn không phải Hộ Pháp mạnh nhất, mà là Hộ Pháp đứng hàng thứ tám.
Còn Thanh Trà Sơn chính là ngọn núi của Bát Hộ Pháp, sắp tới hắn sẽ phụ trách canh giữ ngọn núi này.
Nhưng khiến Lạc Nam không vui chính là hắn chưa nhìn thấy công hiệu của Đào Hoa Dược Thuỷ.
Bát Hộ Pháp là một bà lão, mà tông môn này có cả nam đệ tử chứ không phải thế lực chỉ toàn nữ tu.
Chẳng lẽ Bát Hộ Pháp đang dùng dung mạo giả? ẩn trong dáng vẻ già nua kia là một đại mỹ nhân?
Lạc Nam suy nghĩ miên man...
“Tông môn này của chúng ta có tên gọi Độ Đạo Môn, gồm tam đại Đạo Thống liên kết mà thành.” Bát Hộ Pháp mở miệng nói:
“Ba vị lão tổ của tam đại Đạo Thống chính là huynh đệ kết nghĩa vào sinh ra tử, giao tình thâm hậu, vì vậy Độ Đạo Môn vẫn luôn cực kỳ đoàn kết, nghiêm cấm những hành vi mưu hại, tính kế gây mâu thuẫn bên trong nội bộ.”
“Lão thân biệt danh Không Mộc Đạo Nhân, động phủ ở tại Thanh Trà Sơn...cũng là nơi mà sắp tới ngươi sẽ ở lại.”
Lạc Nam nghe mà âm thầm rùng mình, không nghĩ đến mình lại được đưa vào thế lực cường đại như thế.
Độ Đạo Môn này quá mức kinh khủng, vậy mà do ba Đạo Thống hình thành một tông môn, hình thức thế lực kiểu này không khác nào đám Ngũ Đại Học Viện.
Nên biết rằng mỗi một Đạo Thống ít nhất cũng có một loại truyền thừa lâu đời với nội tình thâm hậu, tam đại Đạo Thống chứng minh có ít nhất ba vị Thần Đạo Cảnh sao?
Nhưng khác biệt ở chỗ, những Đạo Thống lập nên học viện vẫn luôn ngấm ngầm tranh đấu, còn ở Độ Đạo Môn thì các Đạo Thống đoàn kết, nghiêm cấm mưu hại lẫn nhau.
Đương nhiên đó chỉ là qua lời nói của Không Mộc Đạo Nhân, còn thực hư như thế nào thì hắn chưa dám khẳng định.
Nhưng với nội tình của Độ Đạo Môn, chẳng trách có thể giữ vững lập trường trung lập mà không bị những Đạo Thống cực đoan kia gây khó dễ.
Theo chân Không Mộc Đạo Nhân, một ngọn núi được phủ bởi màu xanh tươi mát hiện ra trước mặt Lạc Nam.
Ngọn núi này thơm ngát mùi trà, đỉnh núi là cả một vườn trà xanh ươm dễ chịu, chỉ với hương trà quanh quẩn trong không khí đã khiến Lạc Nam si mê.
Khuất sau vườn trà là hai toà động phủ trên vách núi, bên cạnh còn có suối trong uốn lượn, chim chóc dạo quanh, thiên nhiên thanh cảnh, gió nhẹ hoà cùng hương trà làm lòng người ngây ngất.
“Hai toà động phủ...” Đặt chân lên Thanh Trà Sơn, Lạc Nam vuốt cằm suy tư, chẳng lẽ nơi này không chỉ có Không Mộc Đạo Nhân?
“Hương Trà, xú nha đầu lại lười biếng đúng không?” Không Mộc Đạo Nhân lớn tiếng quát tháo.
KẼO KẸT.
Một toà động phủ mở ra, từ bên trong đó có thân ảnh ngáy ngủ bước ra ngoài.
Lạc Nam đưa mắt nhìn, phát hiện đây là một nữ nhân khoảng chừng trên hai mươi tuổi, một thân váy xanh nhạt như lá trà, tóc đen óng mượt buộc đơn giản bằng dây vải thả dọc theo sống lưng, ngũ quan thanh tú, làn da trắng nõn, biểu hiện có chút lười nhác.
Tuy rằng không đến mức tuyệt mỹ rung động lòng người nhưng lại có một cổ khí chất khó diễn tả thành lời, diện mạo thanh tú làm lòng người dễ chịu.
“A...” Nữ nhân tròn xoe mắt như tỉnh cả ngủ khi nhìn thấy Lạc Nam, lại lắp ba lắp bắp chỉ vào mặt Không Mộc Đạo Nhân nói:
“Sư phụ ngươi ra ngoài một chuyến, lại đem ở đâu tiểu tình lang của mình dẫn về?”
Lạc Nam xém chút ngã nhào, nữ nhân này ăn nói thật không có ý tứ.
“Cẩn thận cái miệng của mình.” Không Mộc Đạo Nhân sắc mặt tối sầm:
“Lão thân sắp tới bận rộn đột phá Thiên Đạo Cảnh, nghĩ đến một mình ngươi chăm sóc vườn trà sẽ cực nhọc, vì thế cố ý đem tiểu tử này trở về hỗ trợ ngươi.”
“Từ giờ hắn xem như tiểu đồng của Thanh Trà Sơn chúng ta, mà ngươi lúc rảnh rỗi thì hướng dẫn hắn cảm ngộ quy tắc và tu luyện, để hắn còn sớm ngày đột phá Đạo Cảnh.”
“Kỳ quái kỳ quái...” Nữ nhân vẫn còn chưa tin tưởng, ánh mắt chuyển động lẩm bẩm:
“Nếu giúp ta chăm sóc vườn trà, sư phụ đem nữ nhân về là được, đem tên nam nhân về làm gì? Hơn nữa nhìn hắn có vẻ không am hiểu chăm sóc thực vật.”
“Hừ, đại đạo không phân nam nữ, tiểu tử này thiên phú rất tốt, là hậu nhân của Vạn Ảnh Thiên Ma, xem như miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn đặt chân lên Thanh Trà Sơn.” Không Mộc Đạo Nhân nói.
“À, ra thế...” Nữ nhân có vẻ đã hiểu.
“Tạm thời như vậy đi.” Không Mộc Đạo Nhân lúc này mới hướng Lạc Nam nói:
“Ngươi có thể ở tại đây khai mở một toà động phủ.”
“Đa tạ tiền bối.” Lạc Nam cung kính chắp tay.
Không Mộc Đạo Nhân dường như có chuyện khác phải làm, liền phiêu nhiên rời đi.
PHẦN PHẬT.
Óng tay áo tung bay, một mùi hương đến gần ngay bên cạnh mũi.
Lạc Nam giật mình, chỉ thấy nữ nhân kia đã đứng sát bên cạnh hắn chẳng biết từ bao giờ, sự ngã ngớn vừa rồi hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một loại chăm chú bên trong ánh mắt.
Hắn chưa kịp định thần, đã nghe thấy thanh âm của nàng vang vảng như có sức khống chế vô hình vọng trong tai:
“Nhìn vào mắt ta...”
Lạc Nam chỉ cảm thấy mình như rơi vào một cõi mơ hồ, cả linh hồn đều bị rút ra, vô ý thức nhìn vào trong mắt của nàng.
Đồng tử đen láy như hai vòng xoáy, có thể cuốn vào tất cả...
“Ngươi có thân phận gì? đến Thanh Trà Sơn hay Độ Đạo Môn với mục đích gì?” Nữ nhân mỉm cười hỏi, thanh âm như xuyên thấu vào tận linh hồn, thâm nhập vào nhân tâm.
Lạc Nam biểu lộ mông lung, vô thức hé miệng: “Ta là Lạc...”
“Công tử tỉnh lại!” Kim Nhi ngồi trên bả vai quát vào tai hắn.
Lạc Nam trong lòng kinh hãi, ngoài mặt lại tiếp tục ra vẻ mơ mơ hồ hồ, chậm rãi lên tiếng:
“Ta là Ma Ảnh...là hậu nhân của Vô Ảnh Thiên Ma, vốn được Trân Bảo Lâu bồi dưỡng làm cận vệ cho tiểu thư, lại vì sai lầm dẫn đến...”
“Cuối cùng được tiền bối Không Mộc Đạo Nhân của Độ Đạo Môn thu nhận làm tiểu đồng, ta sẽ cố gắng để trở thành đệ tử của bà ấy, từ đó tiếp tục tu luyện và phát triển...”
“Ngươi có dã tâm nào không?” Nữ nhân hỏi.
Lạc Nam đã sớm chuẩn bị sẳn sàng, liền biểu lộ hận ý:
“Ta muốn trở nên mạnh mẽ để báo thù cho Vạn Ảnh Thiên Ma Tộc.”
“Đủ.” Nữ nhân gật gù, bàn tay nâng lên vuốt lên mắt hắn.
Lạc Nam giả vờ vừa mới lấy lại tinh thần, lại phát hiện nàng đã đứng ở vị trí cũ cách mình mấy bước chân.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, nàng đã nở nụ cười thân thiện như chưa có chuyện gì xảy ra:
“Ta tên là Hương Trà, nếu ngươi đã được sư phụ mang về thì xem như là người một nhà, từ giờ cứ gọi ta là sư tỷ.”
“Đa tạ sư tỷ, hy vọng ngươi chiếu cố nhiều hơn.” Lạc Nam nghiêm mặt đáp, lại giả vờ khó hiểu:
“Vừa rồi hình như có điều gì đó? Ta cảm giác mình hơi mê mang...”
“Có lẽ đi đường dài khiến ngươi mệt mỏi.” Hương Trà ung dung bình thường đáp:
“Trước mắt khai mở động phủ đi! Từ ngày mai sư tỷ sẽ hướng dẫn ngươi chăm sóc vườn trà.”
“Nghe theo sư tỷ.” Lạc Nam ngoan ngoãn chắp tay.
Hương Trà lúc này mới lười biếng vươn vai ngáp một cái, có chút ngáy ngủ trở về bên trong động phủ của mình.
Lạc Nam ánh mắt híp lại nhìn theo bóng lưng thướt tha kia...
Nữ nhân này không đơn giản, ngoài mặt thì mơ mơ hồ hồ, lười lười biếng biếng không chút nguy hiểm...vậy mà xém chút nữa khiến hắn phải thất thủ, thậm chí bại lộ thân phận.
Nên biết rằng ngay cả Không Mộc Đạo Nhân là sư phụ của nàng muốn điều tra lai lịch của hắn cũng phải tiến hành đọc lấy linh hồn, nhưng nữ nhân này lại không cần làm như thế, thậm chí khiến hắn xém chút nữa đã tự mình khai ra tất cả.
Cũng may có Kim Nhi lên tiếng cảnh tỉnh trong thời khắc mấu chốt, bằng không hậu quả khó mà lường được...
Vốn dĩ còn có chút thất vọng về Đào Hoa Dược Thuỷ, hiện tại xem ra công dụng của nó đã được thể hiện.
Không phải Không Mộc Đạo Nhân, có lẽ chính vị sư tỷ này mới là đối tượng mà hắn cần lưu ý.
“Có ý tứ...”
Lạc Nam âm thầm cười tà, bắt đầu ở ngay bên cạnh động phủ của nàng tiến hành đào vách đá.
Hắn muốn xem thử, vị sư tỷ này còn có thủ đoạn gì.
...
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
- E chân thành cảm ơn <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.