Chương 2700: Đường hoàng đến khiêu chiến
Akay Hau
02/06/2024
Đạo Hải vô ngần, Lạc Nam đã lâu rồi mới lại ngửi mùi gió biển...
Biển ở nơi này không có vị mặn, thay vào đó là nồng đậm Nguyên Khí gần như hoá thành thực chất.
Thậm chí Đạo Hải này phần lớn đều do Nguyên Khí pha loãng mà thành...
Đưa mắt nhìn đường chân trời không thấy điểm cuối, Lạc Nam vuốt cằm:
“Nếu nói về chất lượng tu sĩ tại bốn khu vực ở Đạo Giới, Đạo Hải có thể xếp thứ mấy?”
“Câu hỏi này của ngươi sợ rằng ngay cả Thần Đạo Cảnh cũng không có đáp án chính xác.” Đông Hoa yêu kiều liếc mắt:
“Chưa nói đến nội tình mà các đại thế lực hay những đạo thống còn ẩn giấu, chỉ riêng những cường giả lánh đời không lộ diện cũng là khó thể thống kê.”
“Nói cũng phải.” Lạc Nam nhếch miệng cười, thông thường những đại thế lực khi chưa lâm vào tình thế cuối cùng sẽ còn ẩn giấu các con ác chủ bài riêng biệt, một khi tất cả ác chủ bài còn chưa lộ ra, thật khó xác định sâu cạn của bọn hắn....huống gì là toàn bộ Đạo Giới?
“Nên biết rằng Phá Đạo Hội ở Đạo Giới vẫn còn nhỏ yếu so với tổng thể, thế lực của chúng ta không phải vạn năng, nếu không đã đường đường chính chính mà hành động, đâu cần thiết bí mật thành lập cứ điểm?” Đông Hoa nói:
“Chúng ta có thể không sợ bất cứ một Đạo Thống hay một thế lực nào, nhưng khi đối mặt với cả một khu vực như Đạo Hải vậy thì lớn chuyện.”
Ánh mắt Lạc Nam lấp loé, hắn được biết số lượng Thần Đạo Cảnh của Phá Đạo Hội có tổng cộng chín vị, ngoại trừ sư bá còn tám vị được xưng là Phá Đạo Bát Lão.
Nhưng chỉ riêng một cái Độ Đạo Môn ở Đạo Địa đã có 3 vị Thần Đạo Cảnh đứng đầu tam đại Đạo Thống, vậy chỉ cần ba thế lực như Độ Đạo Môn đã có được nội tình ở bậc cao nhất sánh ngang Phá Đạo Hội rồi.
Trước đây khi chưa đặt chân đến Đạo Giới, Lạc Nam còn là ếch ngồi đáy giếng, cho rằng với lực lượng của Phá Đạo Hội dù có kém Đạo Giới cũng sẽ không kém quá nhiều.
Nhưng hiện tại hắn rốt cuộc hiểu vì sao Phá Đạo Hội luôn tự nhận căn cơ còn nông cạn, còn phải từng bước hành động, lôi kéo đồng minh.
Đơn giản vì Phá Đạo Hội chưa đủ khả năng cạnh tranh sòng phẳng với Đạo Vực và Đạo Quốc.
Nhưng Phá Đạo Hội hiện đã có ưu thế lớn chính là Bá Chủ Lãnh Địa của hắn, nơi đó có thể yên tâm phát triển, dù bao nhiêu Thần Đạo Cảnh có đến thì tu vi cũng sẽ bị áp chế về Chí Tôn...xem như thành công bước đầu trong đại sự, tuy vậy chặn đường vẫn còn rất dài.
Lạc Nam tạm gác lại suy nghĩ, vuốt cằm hỏi:
“Xích Bích Giáo kia ở phương nào?”
“Ngươi có kế hoạch gì?” Đông Hoa nhìn hắn.
“Hiện tại Long Nhi có thể ra ngoài không?” Lạc Nam nói.
“Không.” Đông Hoa lắc đầu:
“Xích Bích Giáo giám sát nàng khá chặt, bởi vì là đối tượng mà hai vị Thiếu Thần Tử nhìn trúng nên luôn có người âm thầm giám sát.”
“Được rồi, theo ta đánh thẳng đến đó đi!” Lạc Nam cười.
“Đánh thẳng?” Đông Hoa nhìn hắn như nhìn tên ngốc.
...
Nơi này là một vùng biển cực kỳ quái dị...
Bên dưới là nước biển có màu như ngọc bích sặc sỡ, bên trên lại là hoả diễm hừng hực thiêu đốt tạo nên cảnh tượng một vùng biển lửa cháy xuyên suốt ngày đêm chưa từng dập tắt, cực kỳ huyễn lệ.
Mà ở bên trong vùng biển lửa đó, hai toà tháp cao sừng sững trang nghiêm toạ lạc trên mặt biển, một toà tháp được thiết kế như cơn sóng thần đang dâng cao, ngược lại thì một toà tháp lại như ngọn lửa đang bùng nổ...
Hai toà tháp tương ứng với hai Đạo Thống phân biệt là Xích Dương Đạo Thống và Thuỷ Dương Đạo Thống.
Hiển nhiên đây chính là địa bàn của Xích Bích Giáo, một trong những thế lực có tiếng tăm tại Đạo Hải.
Thông thường các Đạo Thống hoạt động riêng lẽ, cho nên đối với những thế lực được hai, ba Đạo Thống liên kết tạo thành thường địa vị siêu nhiên hơn những Đạo Thống khác.
Thân là một Đại Giáo, Xích Bích Giáo đương nhiên có sự sâm nghiêm, không dễ xâm phạm.
Mà lúc này, một đôi nam nữ lặng lẽ đi đến...
Người nam khí độ bất phàm, dáng người hiên ngang uy vũ, áo bào trắng có phần phiêu diệt tiêu sái, chỉ là ở trên khuôn mặt của hắn lại có hình xăm chằn chịt bao phủ, không nhìn rõ ngũ quan.
Người nữ là một vị tuyệt mỹ giai nhân, phong hoa tuyệt đại, dù có khăn lụa mỏng che mặt vẫn không thể ẩn giấu được đôi mắt thâm thuý như tinh không thăm thẳm lập loè ánh sáng của nàng.
Chính là Lạc Nam và Đông Hoa.
Đạo Hải rộng lớn vô tận, lại thêm nơi này thuộc về trường phái trung lập nên Lạc Nam không ngại hiện thân, chỉ đơn giản sử dụng Bất Hủ Kinh Văn phủ kín diện mạo mà thôi.
“Người đến là ai?”
Phát hiện hai người đến gần, một đệ tử canh gác cao giọng hỏi.
“Tại hạ Văn Lang, cùng thê tử Lạc Quỳnh vô tình đi qua Đạo Hải, nghe nói Xích Bích Giáo là thế lực cường đại bậc nhất trong trăm vặn hải lý xung quanh nên đến bái phỏng.” Lạc Nam chắp tay đáp.
Phần phật...
Hai tên đệ tử hạ người rơi xuống, một kẻ mặc trường bào màu đỏ, một kẻ mặc trường bào màu xanh, đại diện cho hai Đạo Thống, lên tiếng hỏi:
“Bái phỏng? Các ngươi muốn bái phỏng cái gì?”
“Không có gì to tát.” Lạc Nam mỉm cười đáp:
“Tại hạ là người ưa thích giao du đối luyện, chỉ muốn luận bàn với vài vị đệ tử của Xích Bích Giáo nhằm mở mang tầm mắt về thực lực đệ tử Đại Giáo mà thôi.”
“Luận bàn?” Hai tên đệ tử sắc mặt liền bất thiện:
“Ngươi là đến khiêu chiến?”
“Nói vậy cũng không sai.” Lạc Nam gật gù:
“Hy vọng có thể thử sức đệ tử của quý giáo.”
Xích Bích Giáo sừng sững vô số năm đương nhiên có sự tâm cao khí ngạo, đã người ta đường đường chính chính đến khiêu chiến, vậy thì thật sự không có lý do để từ chối.
Bằng không chuyện hôm nay truyền đi, chẳng phải nói đệ tử của Xích Bích Giáo toàn lũ vô dụng, ngay cả luận bàn một trận cũng không dám?
“Không biết Văn Lang các hạ có tu vi gì?” Đệ tử hỏi.
“Đạo Cảnh Hậu Kỳ mà thôi.” Lạc Nam đem khí tức của mình phóng thích ra.
Phương diện Đạo Tu, bản thể của hắn chỉ là Đạo Cảnh Hậu Kỳ, túi da mới đạt đến Đạo Cảnh Viên Mãn.
“Đã như thế, không cần phiền đến các sư huynh, ta sẽ ứng chiến với ngươi.” Đệ tử của Xích Dương Đạo Thống cười nhạt:
“Ta có tu vi Đạo Cảnh Viên Mãn, sẽ áp chế xuống hậu kỳ đánh với ngươi một trận.”
“Không cần, bởi vì Thể Tu và Hồn Tu của ta là Đạo Cảnh Viên Mãn.” Lạc Nam thành thật nói, bày tỏ sự quang minh chính đại của mình.
“Khá lắm.” Đệ tử Xích Dương Đạo Thống mở miệng giới thiệu:
“Ta tên Xích Mục, đại diện Xích Bích Giáo chiến với các hạ một trận.”
“Mời!” Lạc Nam làm động tác mời.
Hai người cùng nhau bay lên không trung, gió biển thổi qua, y phục tung bay phần phật...
Đông Hoa âm thầm mỉm cười, vị đệ tử còn lại của Thuỷ Dương Đạo Thống lại nhàn nhạt liếc mắt.
Ở trong cùng cấp, nếu ngươi không có nội tình, rất khó chiến thắng đệ tử của một Đạo Thống, dù cho đây chỉ là đệ tử gác cổng.
“Ngươi là khách, ngươi đến trước đi!” Xích Mục phất tay, ra dáng đệ tử có khí độ của đại giáo nói.
“Vậy tại hạ không khách khí!” Lạc Nam nhẹ gật gù.
Khoảnh khắc sau đó, hắn đột ngột biến mất.
Đồng tử trong mắt Xích Mục co rụt lại, theo bản năng điều động Quy Tắc Chi Lực bao trùm bảo vệ cơ thể.
Nhưng không...
PHỐC!
Bàn tay của Lạc Nam xuyên qua lớp Quy Tắc của hắn như giấy vụn, chưởng thẳng vào lưng hắn.
Xích Mục thổ huyết bay ngược hàng trăm mét, chật vật rơi xuống mặt biển.
“Đắc tội rồi...” Lạc Nam chắp tay.
“Làm sao có thể?” Xích Mục và tên đệ tử còn lại không dám tin gầm lên.
Tốc độ của đối phương quá nhanh, nhanh đến mức hai người chưa kịp phản ứng.
“Vừa rồi là Không Gian Quy Tắc, chủ quan rồi.” Xích Mục thở dài một tiếng, hắn cũng nhận ra đối thủ hạ thủ lưu tình, chỉ khiến lực lượng cơ thể mình sinh ra hỗn loạn dẫn đến hoả khí công tâm mà phun máu, chỉ cần điều tức một phen là ổn.
“Để ta thử xem!” Người đệ tử còn lại không cam lòng nhảy lên, rút kinh nghiệm nên đã điều động Thuỷ Hệ Quy Tắc bao phủ xung quanh mình như một lớp mai rùa kiên cố.
“Vậy tại hạ xuất thủ đây...” Lạc Nam nói.
“Để ta xem ngươi có gì lợi hại.” Đệ tử quát to, hai tay nhẹ nâng, một cột sóng thần cao hàng trăm trượng đã được nâng lên, nghiền ép xuống đầu Lạc Nam.
Nhưng mà lại một lần nữa Lạc Nam thoát khỏi tầm quan sát của hắn.
Đến khi xuất hiện, Lôi Hệ Quy Tắc mang theo hàng loạt Vĩnh Hằng Lôi trong tay hắn đã chạm vào mai rùa.
“Ư...Ư...Ư...”
Đệ tử toàn thân giật lên ư ử, lôi đình như dòng điện thẩm thấu vào toàn thân hắn, Quy Tắc Thuỷ Hệ của hắn hoàn toàn bị Lôi Hệ Quy Tắc áp đảo, ngay cả kinh mạch trong cơ thể cũng tê liệt toàn bộ, cả người cứng đờ rơi xuống mặt nước.
“Chuyện gì xảy ra?”
Cảm ứng được hai vị đệ tử gác cổng đều xảy ra chuyện, có tiếng quát già nua trầm thấp vang lên.
Một vị lão giả lưng còng, tay cầm quải trượng xuyên qua hư không, trên người khoác đạo bào nửa xanh nửa đỏ cực kỳ sặc sỡ hiện ra.
“Tham kiến Cửu Trưởng Lão.” Hai tên đệ tử chật vật hành lễ.
Lão già không nhìn bọn hắn, lại đưa mắt nhìn Lạc Nam và Đông Hoa trầm giọng nói:
“Nơi này là địa bàn của Xích Bích Giáo, không phải nơi các vị đến gây sự.”
“Cửu Trưởng Lão hiểu lầm, tại hạ chỉ có tu vi Đạo Cảnh, thê tử chỉ là Đại Đạo Cảnh...làm sao dám tìm thế lực có Thần Đạo đại năng như Xích Bích Giáo gây sự?” Lạc Nam không kiêu ngạo, không nịnh bợ đáp:
“Phu thê chúng ta xem bốn phương là nhà, ngao du Đạo Giới...ưa thích học hỏi, đặc biệt là được luận bàn và tỷ thí với đệ tử của các thế lực mà thôi.”
“Phu quân nói đúng, nếu các vị không muốn...phu thê chúng ta xin được phép rời đi.” Đông Hoa làm bộ cáo từ.
“Chậm đã!” Cửu Trưởng Lão vuốt râu mở miệng:
“Các ngươi tuổi tác còn trẻ đã có lòng cầu tiến như thế rất đáng khen, Xích Bích Giáo đương nhiên sẽ phụng bồi, dù sao thì luận bàn khích lệ lẫn nhau tiến bộ chính là việc đại nghĩa.”
Đùa sao, mặc kệ hai kẻ này là ai và có mục đích gì, việc bọn hắn đường hoàng đến khiêu chiến là sự thật.
Nếu như thua liên tục hai trận mà để hai người này rời đi, vậy mặt mũi của Xích Bích Giáo phải để ở đâu? Chẳng phải sẽ bị Đạo Hải chê cười?
Cho nên bằng cách nào đó, cũng phải thắng lại...
“Hai tiểu tử này chỉ là đệ tử ngoại môn, phụ trách gác cổng, không tinh chiến đấu...” Cửu Trưởng Lão vuốt râu nói:
“Nếu đã là tiểu bối luận bàn, vậy lão phu sẽ gọi một vài đệ tử nội môn ra để hai vị được phen mở mang tầm mắt.”
“Được vậy thì quá tốt.” Lạc Nam ra vẻ khiêm tốn thỉnh giáo:
“Mong được thấy cao chiêu.”
Cửu Trưởng Lão híp mắt, liền truyền âm cho một trong số những đệ tử nội môn hàng đầu trong giáo.
Rất nhanh, một vị nữ tử thanh lệ như hoa, dáng người nở nang như ngự trên con sóng mà đến...
“Trưởng Lão cho gọi đệ tử...” Nữ tử nhìn Cửu Trưởng Lão hỏi.
“Tốt lắm, Xích Y ngươi đến tỷ thí với vị tiểu huynh đệ kia, đến điểm là dừng.” Cửu Trưởng Lão chỉ vào Lạc Nam.
“Ồ...” Nữ tử tên Xích Y không dị nghị, lăng không bay đến phía trước Lạc Nam nói:
“Ngươi ra tay trước đi!”
“Tại hạ là người thương hoa tiếc ngọc, trong luận bàn sẽ nhường nữ nhân xuất thủ đầu tiên.” Lạc Nam ung dung nói rằng.
“Hừ, sợ ngươi không có cơ hội đó!” Xích Y yêu kiều quát:
“Vậy ta không khách khí.”
Thanh âm vừa dứt, nàng bỗng nhiên giang rộng hai tay.
XOẸT XOẸT XOẸT...
Tay áo của nàng tung bay, sau đó lập tức phân tán thành vô số sợi Thuỷ Xiềng Xích bắn ra đâm thủng vào không gian.
Hiển nhiên vị Xích Y này vừa sở hữu Thuỷ Thuộc Tính, vừa nắm giữ Không Gian Thuộc Tính.
Mắt thấy những Thuỷ Xiềng Xích kia sắp bắn vào trước mặt Lạc Nam, chúng nó bỗng nhiên phân tán ra bốn phương tám hướng, hình thành lao ngục đem không gian xoắn chặt vào bên trong.
Chưa dừng lại ở đó, bên trong lao ngục còn dâng lên đại hồng thuỷ dữ dội, muốn đem Lạc Nam nghiền ép...
Cửu Trưởng Lão nhẹ gật đầu hài lòng, một đòn này của Xích Y rất vừa ý hắn, với quy mô công kích như vậy, mục tiêu sẽ lâm vào thế bị động, không còn chiếm ưu thế về mặt tốc độ như hai trận vừa rồi.
Nhưng mà Lạc Nam chỉ cười nhạt, bên trong đan điền là Huyền Thuỷ Đỉnh đang rít gào.
“Nộ Thuỷ Lĩnh Vực!”
Huyền Thuỷ Đỉnh điên cuồng xoay tròn, hàng loạt Vĩnh Hằng Thuỷ Thuộc Tính mang theo Thuỷ Hệ Quy Tắc bạo phát, hoá thành một lĩnh vực của thuỷ thần.
BÙM.
Trước Nộ Thuỷ Lĩnh Vực của Lạc Nam, toàn bộ đại hồng thuỷ của Xích Y đều bị thôn phệ...
Chưa dừng lại ở đó, Thuỷ Hệ Quy Tắc của Lạc Nam cường hoành hơn của Xích Y rất nhiều, Nộ Thuỷ Lĩnh Vực của hắn khuếch đại ra bốn phương tám hướng, nghiền nát vùng lao ngục mà Xích Y tạo ra, đàn áp ngược về phía nàng.
“Thật mạnh.” Xích Y không dám xem thường, vội vàng ngưng tụ Không Gian Chi Lực hoá thành tầng tầng lớp lớp màn chắn xung quanh để ngăn chặn Nộ Thuỷ Lĩnh Vực xâm nhập.
“Định Hồn!”
Nhưng còn chưa kịp hình thành, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn loé sáng, Hồn Đạo Quy Tắc bắn thẳng.
Xích Y toàn thân cứng đờ, Không Gian Lực trong tay tan rã, cơ thể như con thuyền nhỏ lênh đênh bị Nộ Thuỷ Lĩnh Vực nhấn chìm xuống biển.
“Khụ...khụ...khụ...”
Đợi một lần nữa hiện lên, Xích Y tóc tai tán loạn, uống một bụng nước đến phình to, lăn lộn ho khan sặc sụa...
“Hít...” Xích Mục hai tên hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn nhau, phải biết rằng Xích Y chính là một trong mười vị đệ tử có tu vi Đạo Cảnh mạnh nhất của Xích Bích Giáo rồi, vậy mà vẫn không phải đối thủ của tên nam nhân này.
Chân mày Cửu Trưởng Lão giật giật, vừa rồi ông ta quan sát được Lạc Nam ỷ vào Không Gian nên thắng được hai tên gác cổng nên mới cử Xích Y cũng nắm giữ Không Gian ra chiến.
Nào ngờ Lạc Nam lại lộ ra khả năng thao túng thuỷ hệ còn khủng bố hơn cả Xích Y.
Lạc Nam mỉm cười chắp tay: “Không biết còn ai lợi hại hơn?”
Xích Bích Giáo không thể thua như vậy, Cửu Trưởng Lão âm thầm hừ lạnh, liền bắt đầu triệu tập chúng đệ tử.
Động tĩnh gây ra ngày càng lớn...
Không đến vài phút sau, hàng nghìn thân ảnh đã tập trung tại hiện trường.
Lạc Nam âm thầm vui vẻ, mọi thứ đang đi đúng kế hoạch...
Biển ở nơi này không có vị mặn, thay vào đó là nồng đậm Nguyên Khí gần như hoá thành thực chất.
Thậm chí Đạo Hải này phần lớn đều do Nguyên Khí pha loãng mà thành...
Đưa mắt nhìn đường chân trời không thấy điểm cuối, Lạc Nam vuốt cằm:
“Nếu nói về chất lượng tu sĩ tại bốn khu vực ở Đạo Giới, Đạo Hải có thể xếp thứ mấy?”
“Câu hỏi này của ngươi sợ rằng ngay cả Thần Đạo Cảnh cũng không có đáp án chính xác.” Đông Hoa yêu kiều liếc mắt:
“Chưa nói đến nội tình mà các đại thế lực hay những đạo thống còn ẩn giấu, chỉ riêng những cường giả lánh đời không lộ diện cũng là khó thể thống kê.”
“Nói cũng phải.” Lạc Nam nhếch miệng cười, thông thường những đại thế lực khi chưa lâm vào tình thế cuối cùng sẽ còn ẩn giấu các con ác chủ bài riêng biệt, một khi tất cả ác chủ bài còn chưa lộ ra, thật khó xác định sâu cạn của bọn hắn....huống gì là toàn bộ Đạo Giới?
“Nên biết rằng Phá Đạo Hội ở Đạo Giới vẫn còn nhỏ yếu so với tổng thể, thế lực của chúng ta không phải vạn năng, nếu không đã đường đường chính chính mà hành động, đâu cần thiết bí mật thành lập cứ điểm?” Đông Hoa nói:
“Chúng ta có thể không sợ bất cứ một Đạo Thống hay một thế lực nào, nhưng khi đối mặt với cả một khu vực như Đạo Hải vậy thì lớn chuyện.”
Ánh mắt Lạc Nam lấp loé, hắn được biết số lượng Thần Đạo Cảnh của Phá Đạo Hội có tổng cộng chín vị, ngoại trừ sư bá còn tám vị được xưng là Phá Đạo Bát Lão.
Nhưng chỉ riêng một cái Độ Đạo Môn ở Đạo Địa đã có 3 vị Thần Đạo Cảnh đứng đầu tam đại Đạo Thống, vậy chỉ cần ba thế lực như Độ Đạo Môn đã có được nội tình ở bậc cao nhất sánh ngang Phá Đạo Hội rồi.
Trước đây khi chưa đặt chân đến Đạo Giới, Lạc Nam còn là ếch ngồi đáy giếng, cho rằng với lực lượng của Phá Đạo Hội dù có kém Đạo Giới cũng sẽ không kém quá nhiều.
Nhưng hiện tại hắn rốt cuộc hiểu vì sao Phá Đạo Hội luôn tự nhận căn cơ còn nông cạn, còn phải từng bước hành động, lôi kéo đồng minh.
Đơn giản vì Phá Đạo Hội chưa đủ khả năng cạnh tranh sòng phẳng với Đạo Vực và Đạo Quốc.
Nhưng Phá Đạo Hội hiện đã có ưu thế lớn chính là Bá Chủ Lãnh Địa của hắn, nơi đó có thể yên tâm phát triển, dù bao nhiêu Thần Đạo Cảnh có đến thì tu vi cũng sẽ bị áp chế về Chí Tôn...xem như thành công bước đầu trong đại sự, tuy vậy chặn đường vẫn còn rất dài.
Lạc Nam tạm gác lại suy nghĩ, vuốt cằm hỏi:
“Xích Bích Giáo kia ở phương nào?”
“Ngươi có kế hoạch gì?” Đông Hoa nhìn hắn.
“Hiện tại Long Nhi có thể ra ngoài không?” Lạc Nam nói.
“Không.” Đông Hoa lắc đầu:
“Xích Bích Giáo giám sát nàng khá chặt, bởi vì là đối tượng mà hai vị Thiếu Thần Tử nhìn trúng nên luôn có người âm thầm giám sát.”
“Được rồi, theo ta đánh thẳng đến đó đi!” Lạc Nam cười.
“Đánh thẳng?” Đông Hoa nhìn hắn như nhìn tên ngốc.
...
Nơi này là một vùng biển cực kỳ quái dị...
Bên dưới là nước biển có màu như ngọc bích sặc sỡ, bên trên lại là hoả diễm hừng hực thiêu đốt tạo nên cảnh tượng một vùng biển lửa cháy xuyên suốt ngày đêm chưa từng dập tắt, cực kỳ huyễn lệ.
Mà ở bên trong vùng biển lửa đó, hai toà tháp cao sừng sững trang nghiêm toạ lạc trên mặt biển, một toà tháp được thiết kế như cơn sóng thần đang dâng cao, ngược lại thì một toà tháp lại như ngọn lửa đang bùng nổ...
Hai toà tháp tương ứng với hai Đạo Thống phân biệt là Xích Dương Đạo Thống và Thuỷ Dương Đạo Thống.
Hiển nhiên đây chính là địa bàn của Xích Bích Giáo, một trong những thế lực có tiếng tăm tại Đạo Hải.
Thông thường các Đạo Thống hoạt động riêng lẽ, cho nên đối với những thế lực được hai, ba Đạo Thống liên kết tạo thành thường địa vị siêu nhiên hơn những Đạo Thống khác.
Thân là một Đại Giáo, Xích Bích Giáo đương nhiên có sự sâm nghiêm, không dễ xâm phạm.
Mà lúc này, một đôi nam nữ lặng lẽ đi đến...
Người nam khí độ bất phàm, dáng người hiên ngang uy vũ, áo bào trắng có phần phiêu diệt tiêu sái, chỉ là ở trên khuôn mặt của hắn lại có hình xăm chằn chịt bao phủ, không nhìn rõ ngũ quan.
Người nữ là một vị tuyệt mỹ giai nhân, phong hoa tuyệt đại, dù có khăn lụa mỏng che mặt vẫn không thể ẩn giấu được đôi mắt thâm thuý như tinh không thăm thẳm lập loè ánh sáng của nàng.
Chính là Lạc Nam và Đông Hoa.
Đạo Hải rộng lớn vô tận, lại thêm nơi này thuộc về trường phái trung lập nên Lạc Nam không ngại hiện thân, chỉ đơn giản sử dụng Bất Hủ Kinh Văn phủ kín diện mạo mà thôi.
“Người đến là ai?”
Phát hiện hai người đến gần, một đệ tử canh gác cao giọng hỏi.
“Tại hạ Văn Lang, cùng thê tử Lạc Quỳnh vô tình đi qua Đạo Hải, nghe nói Xích Bích Giáo là thế lực cường đại bậc nhất trong trăm vặn hải lý xung quanh nên đến bái phỏng.” Lạc Nam chắp tay đáp.
Phần phật...
Hai tên đệ tử hạ người rơi xuống, một kẻ mặc trường bào màu đỏ, một kẻ mặc trường bào màu xanh, đại diện cho hai Đạo Thống, lên tiếng hỏi:
“Bái phỏng? Các ngươi muốn bái phỏng cái gì?”
“Không có gì to tát.” Lạc Nam mỉm cười đáp:
“Tại hạ là người ưa thích giao du đối luyện, chỉ muốn luận bàn với vài vị đệ tử của Xích Bích Giáo nhằm mở mang tầm mắt về thực lực đệ tử Đại Giáo mà thôi.”
“Luận bàn?” Hai tên đệ tử sắc mặt liền bất thiện:
“Ngươi là đến khiêu chiến?”
“Nói vậy cũng không sai.” Lạc Nam gật gù:
“Hy vọng có thể thử sức đệ tử của quý giáo.”
Xích Bích Giáo sừng sững vô số năm đương nhiên có sự tâm cao khí ngạo, đã người ta đường đường chính chính đến khiêu chiến, vậy thì thật sự không có lý do để từ chối.
Bằng không chuyện hôm nay truyền đi, chẳng phải nói đệ tử của Xích Bích Giáo toàn lũ vô dụng, ngay cả luận bàn một trận cũng không dám?
“Không biết Văn Lang các hạ có tu vi gì?” Đệ tử hỏi.
“Đạo Cảnh Hậu Kỳ mà thôi.” Lạc Nam đem khí tức của mình phóng thích ra.
Phương diện Đạo Tu, bản thể của hắn chỉ là Đạo Cảnh Hậu Kỳ, túi da mới đạt đến Đạo Cảnh Viên Mãn.
“Đã như thế, không cần phiền đến các sư huynh, ta sẽ ứng chiến với ngươi.” Đệ tử của Xích Dương Đạo Thống cười nhạt:
“Ta có tu vi Đạo Cảnh Viên Mãn, sẽ áp chế xuống hậu kỳ đánh với ngươi một trận.”
“Không cần, bởi vì Thể Tu và Hồn Tu của ta là Đạo Cảnh Viên Mãn.” Lạc Nam thành thật nói, bày tỏ sự quang minh chính đại của mình.
“Khá lắm.” Đệ tử Xích Dương Đạo Thống mở miệng giới thiệu:
“Ta tên Xích Mục, đại diện Xích Bích Giáo chiến với các hạ một trận.”
“Mời!” Lạc Nam làm động tác mời.
Hai người cùng nhau bay lên không trung, gió biển thổi qua, y phục tung bay phần phật...
Đông Hoa âm thầm mỉm cười, vị đệ tử còn lại của Thuỷ Dương Đạo Thống lại nhàn nhạt liếc mắt.
Ở trong cùng cấp, nếu ngươi không có nội tình, rất khó chiến thắng đệ tử của một Đạo Thống, dù cho đây chỉ là đệ tử gác cổng.
“Ngươi là khách, ngươi đến trước đi!” Xích Mục phất tay, ra dáng đệ tử có khí độ của đại giáo nói.
“Vậy tại hạ không khách khí!” Lạc Nam nhẹ gật gù.
Khoảnh khắc sau đó, hắn đột ngột biến mất.
Đồng tử trong mắt Xích Mục co rụt lại, theo bản năng điều động Quy Tắc Chi Lực bao trùm bảo vệ cơ thể.
Nhưng không...
PHỐC!
Bàn tay của Lạc Nam xuyên qua lớp Quy Tắc của hắn như giấy vụn, chưởng thẳng vào lưng hắn.
Xích Mục thổ huyết bay ngược hàng trăm mét, chật vật rơi xuống mặt biển.
“Đắc tội rồi...” Lạc Nam chắp tay.
“Làm sao có thể?” Xích Mục và tên đệ tử còn lại không dám tin gầm lên.
Tốc độ của đối phương quá nhanh, nhanh đến mức hai người chưa kịp phản ứng.
“Vừa rồi là Không Gian Quy Tắc, chủ quan rồi.” Xích Mục thở dài một tiếng, hắn cũng nhận ra đối thủ hạ thủ lưu tình, chỉ khiến lực lượng cơ thể mình sinh ra hỗn loạn dẫn đến hoả khí công tâm mà phun máu, chỉ cần điều tức một phen là ổn.
“Để ta thử xem!” Người đệ tử còn lại không cam lòng nhảy lên, rút kinh nghiệm nên đã điều động Thuỷ Hệ Quy Tắc bao phủ xung quanh mình như một lớp mai rùa kiên cố.
“Vậy tại hạ xuất thủ đây...” Lạc Nam nói.
“Để ta xem ngươi có gì lợi hại.” Đệ tử quát to, hai tay nhẹ nâng, một cột sóng thần cao hàng trăm trượng đã được nâng lên, nghiền ép xuống đầu Lạc Nam.
Nhưng mà lại một lần nữa Lạc Nam thoát khỏi tầm quan sát của hắn.
Đến khi xuất hiện, Lôi Hệ Quy Tắc mang theo hàng loạt Vĩnh Hằng Lôi trong tay hắn đã chạm vào mai rùa.
“Ư...Ư...Ư...”
Đệ tử toàn thân giật lên ư ử, lôi đình như dòng điện thẩm thấu vào toàn thân hắn, Quy Tắc Thuỷ Hệ của hắn hoàn toàn bị Lôi Hệ Quy Tắc áp đảo, ngay cả kinh mạch trong cơ thể cũng tê liệt toàn bộ, cả người cứng đờ rơi xuống mặt nước.
“Chuyện gì xảy ra?”
Cảm ứng được hai vị đệ tử gác cổng đều xảy ra chuyện, có tiếng quát già nua trầm thấp vang lên.
Một vị lão giả lưng còng, tay cầm quải trượng xuyên qua hư không, trên người khoác đạo bào nửa xanh nửa đỏ cực kỳ sặc sỡ hiện ra.
“Tham kiến Cửu Trưởng Lão.” Hai tên đệ tử chật vật hành lễ.
Lão già không nhìn bọn hắn, lại đưa mắt nhìn Lạc Nam và Đông Hoa trầm giọng nói:
“Nơi này là địa bàn của Xích Bích Giáo, không phải nơi các vị đến gây sự.”
“Cửu Trưởng Lão hiểu lầm, tại hạ chỉ có tu vi Đạo Cảnh, thê tử chỉ là Đại Đạo Cảnh...làm sao dám tìm thế lực có Thần Đạo đại năng như Xích Bích Giáo gây sự?” Lạc Nam không kiêu ngạo, không nịnh bợ đáp:
“Phu thê chúng ta xem bốn phương là nhà, ngao du Đạo Giới...ưa thích học hỏi, đặc biệt là được luận bàn và tỷ thí với đệ tử của các thế lực mà thôi.”
“Phu quân nói đúng, nếu các vị không muốn...phu thê chúng ta xin được phép rời đi.” Đông Hoa làm bộ cáo từ.
“Chậm đã!” Cửu Trưởng Lão vuốt râu mở miệng:
“Các ngươi tuổi tác còn trẻ đã có lòng cầu tiến như thế rất đáng khen, Xích Bích Giáo đương nhiên sẽ phụng bồi, dù sao thì luận bàn khích lệ lẫn nhau tiến bộ chính là việc đại nghĩa.”
Đùa sao, mặc kệ hai kẻ này là ai và có mục đích gì, việc bọn hắn đường hoàng đến khiêu chiến là sự thật.
Nếu như thua liên tục hai trận mà để hai người này rời đi, vậy mặt mũi của Xích Bích Giáo phải để ở đâu? Chẳng phải sẽ bị Đạo Hải chê cười?
Cho nên bằng cách nào đó, cũng phải thắng lại...
“Hai tiểu tử này chỉ là đệ tử ngoại môn, phụ trách gác cổng, không tinh chiến đấu...” Cửu Trưởng Lão vuốt râu nói:
“Nếu đã là tiểu bối luận bàn, vậy lão phu sẽ gọi một vài đệ tử nội môn ra để hai vị được phen mở mang tầm mắt.”
“Được vậy thì quá tốt.” Lạc Nam ra vẻ khiêm tốn thỉnh giáo:
“Mong được thấy cao chiêu.”
Cửu Trưởng Lão híp mắt, liền truyền âm cho một trong số những đệ tử nội môn hàng đầu trong giáo.
Rất nhanh, một vị nữ tử thanh lệ như hoa, dáng người nở nang như ngự trên con sóng mà đến...
“Trưởng Lão cho gọi đệ tử...” Nữ tử nhìn Cửu Trưởng Lão hỏi.
“Tốt lắm, Xích Y ngươi đến tỷ thí với vị tiểu huynh đệ kia, đến điểm là dừng.” Cửu Trưởng Lão chỉ vào Lạc Nam.
“Ồ...” Nữ tử tên Xích Y không dị nghị, lăng không bay đến phía trước Lạc Nam nói:
“Ngươi ra tay trước đi!”
“Tại hạ là người thương hoa tiếc ngọc, trong luận bàn sẽ nhường nữ nhân xuất thủ đầu tiên.” Lạc Nam ung dung nói rằng.
“Hừ, sợ ngươi không có cơ hội đó!” Xích Y yêu kiều quát:
“Vậy ta không khách khí.”
Thanh âm vừa dứt, nàng bỗng nhiên giang rộng hai tay.
XOẸT XOẸT XOẸT...
Tay áo của nàng tung bay, sau đó lập tức phân tán thành vô số sợi Thuỷ Xiềng Xích bắn ra đâm thủng vào không gian.
Hiển nhiên vị Xích Y này vừa sở hữu Thuỷ Thuộc Tính, vừa nắm giữ Không Gian Thuộc Tính.
Mắt thấy những Thuỷ Xiềng Xích kia sắp bắn vào trước mặt Lạc Nam, chúng nó bỗng nhiên phân tán ra bốn phương tám hướng, hình thành lao ngục đem không gian xoắn chặt vào bên trong.
Chưa dừng lại ở đó, bên trong lao ngục còn dâng lên đại hồng thuỷ dữ dội, muốn đem Lạc Nam nghiền ép...
Cửu Trưởng Lão nhẹ gật đầu hài lòng, một đòn này của Xích Y rất vừa ý hắn, với quy mô công kích như vậy, mục tiêu sẽ lâm vào thế bị động, không còn chiếm ưu thế về mặt tốc độ như hai trận vừa rồi.
Nhưng mà Lạc Nam chỉ cười nhạt, bên trong đan điền là Huyền Thuỷ Đỉnh đang rít gào.
“Nộ Thuỷ Lĩnh Vực!”
Huyền Thuỷ Đỉnh điên cuồng xoay tròn, hàng loạt Vĩnh Hằng Thuỷ Thuộc Tính mang theo Thuỷ Hệ Quy Tắc bạo phát, hoá thành một lĩnh vực của thuỷ thần.
BÙM.
Trước Nộ Thuỷ Lĩnh Vực của Lạc Nam, toàn bộ đại hồng thuỷ của Xích Y đều bị thôn phệ...
Chưa dừng lại ở đó, Thuỷ Hệ Quy Tắc của Lạc Nam cường hoành hơn của Xích Y rất nhiều, Nộ Thuỷ Lĩnh Vực của hắn khuếch đại ra bốn phương tám hướng, nghiền nát vùng lao ngục mà Xích Y tạo ra, đàn áp ngược về phía nàng.
“Thật mạnh.” Xích Y không dám xem thường, vội vàng ngưng tụ Không Gian Chi Lực hoá thành tầng tầng lớp lớp màn chắn xung quanh để ngăn chặn Nộ Thuỷ Lĩnh Vực xâm nhập.
“Định Hồn!”
Nhưng còn chưa kịp hình thành, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn loé sáng, Hồn Đạo Quy Tắc bắn thẳng.
Xích Y toàn thân cứng đờ, Không Gian Lực trong tay tan rã, cơ thể như con thuyền nhỏ lênh đênh bị Nộ Thuỷ Lĩnh Vực nhấn chìm xuống biển.
“Khụ...khụ...khụ...”
Đợi một lần nữa hiện lên, Xích Y tóc tai tán loạn, uống một bụng nước đến phình to, lăn lộn ho khan sặc sụa...
“Hít...” Xích Mục hai tên hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn nhau, phải biết rằng Xích Y chính là một trong mười vị đệ tử có tu vi Đạo Cảnh mạnh nhất của Xích Bích Giáo rồi, vậy mà vẫn không phải đối thủ của tên nam nhân này.
Chân mày Cửu Trưởng Lão giật giật, vừa rồi ông ta quan sát được Lạc Nam ỷ vào Không Gian nên thắng được hai tên gác cổng nên mới cử Xích Y cũng nắm giữ Không Gian ra chiến.
Nào ngờ Lạc Nam lại lộ ra khả năng thao túng thuỷ hệ còn khủng bố hơn cả Xích Y.
Lạc Nam mỉm cười chắp tay: “Không biết còn ai lợi hại hơn?”
Xích Bích Giáo không thể thua như vậy, Cửu Trưởng Lão âm thầm hừ lạnh, liền bắt đầu triệu tập chúng đệ tử.
Động tĩnh gây ra ngày càng lớn...
Không đến vài phút sau, hàng nghìn thân ảnh đã tập trung tại hiện trường.
Lạc Nam âm thầm vui vẻ, mọi thứ đang đi đúng kế hoạch...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.