Chương 2650: Huyễn Mộng
Akay Hau
08/05/2024
Bước vào Nhiệm Vụ Điện, bốn chiếc bảng khổng lồ dựng thẳng trước mặt Lạc Nam với bốn loại màu sắc khác nhau.
Nhiệm vụ ở đây cũng phân chia thành bốn cấp bậc từ Đạo Cấp cho đến cả Thần Đạo Cấp.
Hắn thử ngó qua bảng nhiệm vụ Thần Đạo Cấp, lại không phát hiện được chút gì, toàn bộ bảng nhiệm vụ đều mờ mờ ảo ảo, bị che lắp bởi những tia Quy Tắc Chi Lực cấp cao.
Hiển nhiên với tu vi hiện tại, ngay cả tư cách nhìn nhiệm vụ Thần Đạo cũng không có, càng đừng nói đến tiếp nhận nhiệm vụ.
Chuyển mắt nhìn sang Thiên Đạo Cảnh cũng không có gì khác biệt, hắn vẫn chưa đủ khả năng nhìn các nhiệm vụ bên trên.
“Xem đi đâu vậy, nơi này đây nè!” Hương Trà kéo hắn lại bảng nhiệm vụ màu trắng, cũng là nhiệm vụ của Đạo Cảnh tu sĩ.
Lạc Nam đưa mắt nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy đủ loại nhiệm vụ kèm theo phần thưởng tương ứng đang luân chuyển.
“Nhiệm vụ Nhất Tinh Đạo Cảnh, thu thập 50 lít mật ong của Liệt Hoàng Phong đưa đến Luyện Đan Đường, phần thưởng là 50 Điểm Cống Hiến Môn Phái.”
“Nhiệm vụ Nhị Tinh Đạo Cảnh, săn giết yêu thú Bán Nguyệt Lang, đem thi thể hoàn chỉnh đến Luyện Khí Đường, phần thưởng là 100 Điểm Cống Hiến Môn Phái.”
“Nhiệm vụ Tam Tinh Đạo Cảnh, giết chết đệ tử Ưng Hàn của Ngự Khôi Đạo Thống trả thù cho đệ tử của Độ Đạo Môn, phần thưởng là 150 Điểm Cống Hiến Môn Phái.”
“Nhiệm vụ Tứ Tinh Đạo Cảnh, trộm trứng của Thần Thú Biến Dị - Ngũ Hành Kỳ Lân đưa đến Toạ Kỵ Đường, phần thưởng 200 Điểm Cống Hiến Môn Phái.”
Lạc Nam quan sát đủ loại nhiệm vụ của Đạo Cảnh, nhận ra đẳng cấp của từng loại nhiệm vụ cũng phân biệt từ nhất tinh đến tứ tinh, ứng với sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và viên mãn.
“Sư tỷ, giả sử muốn đổi một môn Đạo Cấp Công Pháp Sơ Kỳ cần bao nhiêu Điểm Cống Hiến môn phái?” Hắn hỏi thăm.
“100 Điểm Cống Hiến, đồng nghĩa ngươi phải làm được ít nhất hai loại nhiệm vụ Nhất Tinh Đạo Cảnh.” Hương Trà cười nói:
“Trong Độ Đạo Thư Viện có rất nhiều Đạo Cấp Công Pháp, tuy nhiên chỉ có ba môn đẳng cấp cao nhất đạt đến Thần Đạo Cấp, đó cũng là ba môn công pháp mà Điểm Cống Hiến không thể quy đổi được, nó đòi hỏi ngươi phải trở thành người thừa kế của Đạo Chủ trở lên mới có thể tu luyện, Trưởng Lão dù được phép luyện cũng không được phép luyện tầng cao nhất.”
“Thần Đạo Cấp Công Pháp...” Lạc Nam nghe mà chảy nước miếng, nhịn không được hỏi Kim Nhi:
“Bất Hủ Diễn Sinh Kinh của ta liệu có phải là Thần Đạo Cấp Công Pháp?”
“Hì hì, công tử cứ xem là thế đi, thiên cơ bất khả lộ.” Kim Nhi tủm tỉm nói.
Lạc Nam sắc mặt tối sầm, còn ra vẻ thần thần bí bí.
Thấy biểu lộ của hắn, Hương Trà còn cho rằng hắn thất vọng vì không thể đổi Thần Đạo Công Pháp, nàng thản nhiên cười nói:
“Tu vi của ngươi hiện tại chủ tu Đại Đạo Công Pháp là đủ, ta thấy Vạn Ảnh Ma Công của ngươi cũng không tệ, nên cân nhắc dùng Điểm Cống Hiến đổi lấy tài nguyên tu luyện thì tốt hơn, chẳng hạn như Cảm Đạo Trà hoặc Đan Dược các loại.”
“Đa tạ sư tỷ chỉ điểm.” Lạc Nam gật gù, bắt đầu tìm kiếm Nhiệm Vụ thích hợp với mình.
Không lâu sau đó, hắn thử sức bằng việc cùng lúc nhận cả ba nhiệm vụ.
Đầu tiên là thu lấy mật ong của Liệt Hoàng Phong, kế tiếp là tìm kiếm tung tích của một loại Khoáng Thạch, cuối cùng là hái Thiên Minh Thảo sinh trưởng tại Vô Lượng Sơn.
Sở dĩ hắn tiếp nhận cùng lúc ba loại nhiệm vụ là muốn có nhiều thời gian tự do ở bên ngoài hơn mà không bị tông môn nghi ngờ.
Nếu như không phải giới hạn một đệ tử chỉ có thể nhận ba loại nhiệm vụ cùng lúc, có lẽ hắn đã nhận từ năm đến mười loại cho thoải mái hành động.
Nhìn thấy mấy loại nhiệm vụ hắn tiếp nhận, Hương Trà nhíu mày nói:
“Vô Lượng Sơn là khu vực nguy hiểm, tại đó ngay cả Đại Đạo Yêu Tu cũng có tồn tại, ngươi muốn chết sao?”
Lạc Nam trong lòng thầm nghĩ dù nguy hiểm cỡ nào cũng phải đi, dù sao thì Vô Lượng Sơn trùng hợp chính là nơi Rương Đặc Biệt Thiên Cấp đang toạ lạc, xem như một công đôi việc.
“Sư tỷ à, ta đến đó hái Thiên Minh Thảo mà thôi...cũng không phải đi gây sự với Yêu Tộc cường giả.” Hắn lấy cớ nói:
“Hơn nữa Thiên Minh Thảo chỉ là Đạo Cấp Cực Phẩm tài nguyên, sẽ không đến mức có Đại Đạo Yêu Tu canh giữ.”
“Thôi được rồi.” Hương Trà cân nhắc vuốt cằm:
“Để lát nữa sư tỷ cho ngươi một tấm Dịch Không Phù, gặp nguy hiểm có thể bóp nát.”
Lạc Nam âm thầm cảm động, vị sư tỷ này thật sự rất quan tâm đến hắn.
...
Hai người rời khỏi Nhiệm Vụ Điện, hắn lại nghe Hương Trà lên tiếng:
“Trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ, ngươi tìm người chăm sóc vườn trà đi, bổn tỷ còn phải bế quan, không rảnh thay ngươi đâu.”
Lạc Nam nghe đến đây mà xém chút muốn khóc, cứ tưởng nàng có ý tốt giúp mình tưới trà.
Hiện tại tu vi còn hạn chế, hắn không thể điều động Ma Ảnh thay mình làm việc ở khoảng cách mười vạn dặm trở lên, trong khi đó Vô Lượng Sơn cách Độ Đạo Môn đến cả nghìn vạn dặm.
Vốn hắn có thể ra lệnh cho U Hồn Nô hoặc Vong Linh Vệ làm việc cho mình, bất quá đám này vốn gắn liền với thân phận thật sự của hắn, nếu như bị người khác tìm hiểu thật sự có nguy cơ bị phát hiện.
Huống hồ một tên Vạn Ảnh Thiên Ma làm sao có thể điều khiển được Vong Linh?
Nghĩ đến đây, Lạc Nam ánh mắt loé lên một tia sáng:
“Đệ đã tìm ra được một người!”
Trở về Thanh Trà Sơn, trong ánh mắt hiếu kỳ của Hương Trà, chỉ thấy Lạc Nam phất tay.
Trong nháy mắt, một bộ cơ thể mỹ nhân hoàn hảo xuất hiện, một tia tàn hồn và một chiếc lá của Thể Hồn Song Diệp Thảo hiện ra.
Chính là cơ thể Huyễn Nhi, tàn hồn Cấm Kỵ và tài nguyên Đạo Cảnh.
“Ồ, tàn hồn của Đại Đạo Cảnh, hơn nữa còn là Đại Đảo Cảnh Viên Mãn.” Hương Trà đánh giá nói.
“Cái gì?” Lạc Nam giật mình kinh hãi.
Hắn cứ nghĩ rằng đây chỉ là tàn hồn của Đạo Cảnh mà thôi, vậy mà lại thuộc về Đại Đạo Cảnh Viên Mãn?
“Xem ra ngươi cũng không biết lai lịch của tàn hồn?” Hương Trà hỏi.
“Đúng a, ta chỉ tình cờ thu được mà thôi.” Lạc Nam thuận miệng giải thích:
“Còn cơ thể này chỉ ứng với Cửu Cảnh Chí Tôn.”
Về phần Thể Hồn Song Diệp Thảo hắn cũng không sợ bị truy ra lai lịch, dù sao thì thế gian này đâu chỉ có một nhánh Thể Hồn Song Diệp Thảo chứ?
Hương Trà biết hắn từng làm việc ở Trân Bảo Lâu nên có chút tài sản cũng là chuyện bình thường, nàng vuốt cằm:
“Hồn Diệp của ngươi tuy rằng có thể cứu trị cho tàn hồn này nhưng không đủ khả năng khôi phục trạng thái đỉnh phong của nàng ta, tối đa sẽ chỉ trở về Đạo Cảnh Sơ Kỳ.”
“Như vậy càng tốt a, tu vi quá cao đệ sẽ không khống chế được.” Lạc Nam nở nụ cười.
Nhân lúc tàn hồn còn yếu ớt, hắn liền tiến hành thu phục.
Làm như thế, dù sao khi khôi phục tu vi Đạo Cảnh, nàng cũng đã là người hầu của hắn.
Thu phục xong tàn hồn, Lạc Nam mới đem Hồn Diệp hoà tan vào bên trong đó.
Rất nhanh, tàn hồn toả sáng, vô số khí tức Linh Hồn kéo về, bắt đầu quá trình khôi phục.
Nhân cơ hội này, Lạc Nam cũng đem tàn hồn đánh vào cơ thể Huyễn Nhi, để linh hồn và thể xác chậm rãi dung hợp.
Quá trình này cũng không mất quá nhiều thời gian...
Mi cong rung động, mỹ nhân chậm rãi mở ra đôi mắt xinh đẹp.
“Ta...ta vậy mà còn sống...” Thanh âm trong trẻo, câu đầu tiên từ miệng của nàng chính là thốt lên như thế.
“Nàng vốn đã chết, là ta tốn rất nhiều tâm huyết để cứu sống nàng.” Lạc Nam lên tiếng.
Nữ nhân lúc này mới bừng tỉnh nhìn sang hắn và Hương Trà.
Đánh giá tình huống của cơ thể, nàng thì thào:
“Nhục thân này thật yếu so với ta, mà tu vi của ta đã suy giảm quá nhiều, linh hồn còn bị ngươi thu nhận.”
Nhìn thấy nữ nhân trong hình hài Huyễn Nhi bình thản đến như vậy, Lạc Nam cũng không quá mức bất ngờ.
Dù sao người ta cũng từng là Đại Đạo Cảnh Viên Mãn, tâm cảnh vững vàng là điều dễ hiểu.
“Thế nào? Nàng có gì bất mãn hay không?” Lạc Nam hỏi.
“Ngươi đã phí công để đem ta sống lại, không có dụng ý mới là bất thường.” Nữ nhân lạnh nhạt nói:
“Đáng tiếc ngươi nên xoá trí nhớ của ta, bởi vì ta không muốn thần phục, thà chết cũng không thần phục đám Đạo Thống độc ác các ngươi.”
“Cái này...” Lạc Nam chép miệng nói: “Có lẽ nàng hiểu lầm gì đó, Độ Đạo Môn chúng ta bảo trì trung lập nha, cũng chưa từng đắc tội gì với nàng.”
“Độ Đạo Môn?” Nữ nhân hơi nhíu mi, hiển nhiên chưa từng nghe qua danh tự, không giống những Đạo Thống từng vây giết nàng.
“Không biết nàng có thân phận gì?” Lạc Nam hỏi.
“Vì sao phải nói cho ngươi?” Nữ nhân nhìn hắn hờ hững:
“Ta không sợ chết, càng chưa từng cần ngươi đem ta cứu mạng, dù ngươi tra tấn đến mức nào ta cũng không nói.”
“Không, ngươi phải nói!” Hương Trà bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt nhìn vào mắt của nữ nhân.
“Ta phải nói...” Nữ nhân lập tức như người mất hồn, mở miệng thì thào.
“Nói ra tất cả lai lịch của ngươi trong quá khứ!” Hương Trà đề nghị.
Nữ nhân như chìm đắm trong mộng mị, thanh âm trong trẻo vang lên:
“Ta tên gọi Minh Mộng Huyền, vốn là công chúa của Minh Mộng Tộc – một loại Thiên Địa Sủng Nhi chủ tu linh hồn, là Thiên Đạo Cấp Thế Lực.”
“Minh Mộng Tộc chúng ta lợi hại ở chỗ có thể tu luyện bên trong giấc mộng mỗi khi ngủ, tốc độ tu luyện gấp trăm lần người bình thường, trong mộng thậm chí có thể diễn hoá cảnh tượng chiến đấu để gia tăng kinh nghiệm thực chiến.”
“Năm đó những Đạo Thống độc ác muốn lập nên Đạo Giới đã thuyết phục Minh Mộng Tộc tham gia nhưng bị từ chối, cuối cùng Minh Mộng Tộc bị bọn chúng tiêu diệt, ta cũng tử trận, chỉ còn lại tàn hồn cho đến khi được cứu lại.”
“Tốt.” Hương Trà hài lòng.
Lạc Nam thầm mắng, ngay cả công chúa của Minh Mộng Tộc cũng bị nàng thẩm vấn đơn giản như vậy, cũng may lần trước có Kim Nhi đánh thức mình.
“Ngươi đã làm gì ta?” Minh Mộng Huyền vừa đề phòng vừa sợ hãi nhìn lấy Hương Trà, thậm chí còn lùi về phía sau vài bước.
Nàng đã nhận thức vừa rồi mình bị đối phương khống chế, thủ đoạn vô cùng quỷ dị.
“Ta mặc kệ ngươi đã từng là công chúa của Minh Mộng Tộc, hiện tại ngươi được tiểu đệ của ta cứu sống, phải làm việc cho hắn.” Hương Trà lười biếng ngáp một cái:
“Với tu vi Hồn Đạo Cảnh Sơ Kỳ của ngươi lúc này, không có khả năng phản kháng đâu.”
Nói hết câu thì Hương Trà cũng phiêu nhiên trở về động phủ, nàng chỉ cần xác định lai lịch của nữ nhân kia không có gì bất minh, những chuyện còn lại cũng lười để ý.
“Đừng lo lắng, cũng chỉ giúp ta tưới trà mà thôi.” Lạc Nam chen miệng vào giải thích công việc.
Nghe thấy chỉ cần chăm sóc vườn trà mà không phải làm những gì mình không muốn, Minh Mộng Huyền cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Độ Đạo Môn là thế lực trung lập, không có tiếp tay cho đám Đạo Thống kia...” Lạc Nam nói thêm:
“Vậy nên nàng ở tại nơi này có thể an tâm, hơn nữa thân phụ cũ của nàng không thể dùng được nữa, từ giờ cứ lấy tên Huyễn Mộng đi.”
“Huyễn Mộng?” Minh Mộng Huyền hơi nghi hoặc với danh xưng này, bất quá cũng cảm thấy không tệ, chỉ tò mò hỏi:
“Tại sao ngươi có được tàn hồn của ta?”
“Ta đạt được từ khi còn làm việc ở Trân Bảo Lâu.” Lạc Nam bịa chuyện, dù sao cũng không ai biết tàn hồn của nàng mua từ buổi đấu giá.
Thế gian này có vô số tàn hồn chứ không chỉ một luồng duy nhất.
“Trân Bảo Lâu là thế lực gì?” Huyễn Mộng chau mày, tại thời đại của nàng chưa có Trân Bảo Lâu tồn tại.
“Đó là một thế lực chuyên kinh doanh, chắc hẳn đã tìm thấy nàng ở di tích chiến trường cũ.” Lạc Nam đoán mò.
“Cũng có khả năng...” Huyễn Mộng có chút sầu cảm nói:
“Có lẽ là phụ mẫu đã hy sinh tất cả để bảo tồn ta.”
“Không nói chuyện quá khứ.” Lạc Nam mỉm cười: “Nàng cảm thấy thân thể hiện giờ thế nào?”
Đây là thân thể do Long Uyển Ước luyện ra, bản thể của nàng ấy là Huyễn Ảnh Mộng Long, lúc này lấy tên Huyễn Mộng cho người sử dụng là Minh Mộng Huyền, tất cả đều liên quan đến một chữ “Mộng”, cũng xem như một loại số phận.
“Thân thể này hơi yếu, tuy nhiên ta là Hồn Tu cũng không cần một túi da quá mạnh mẽ.” Huyễn Mộng đáp:
“Chỉ cần có thời gian và tài nguyên, việc khôi phục Hồn Đại Đạo Viên Mãn không phải vấn đề khó.”
“Tốt lắm, vậy trước mắt nàng cứ giúp ta một số việc, tương lai ta sẽ giúp nàng phục hồi tu vi.” Lạc Nam nhắc nhở:
“Trong lúc đó đừng gây phiền toái, Độ Đạo Môn này có tận ba Đạo Thống hùng mạnh tạo thành, ta cũng chỉ là một đệ tử bình thường ở đây mà thôi.”
“Hiểu rồi.” Huyễn Mộng gật đầu.
Dù nàng không sợ chết nhưng không đồng nghĩa là nàng muốn chết.
Đã Lạc Nam không có ý đồ bất chính xấu xa gì với nàng, nàng cũng không ngại thay hắn làm những việc lặt vặt.
Hắn lại đem một số quy tắc cơ bản phổ biến cho nàng, chẳng hạn như không được hái trà khi không có sự cho phép của Không Mộc Đạo Nhân, Hương Trà Sư Tỷ và nhân vật cấp Trưởng Lão.
Về phần Huyễn Mộng, trước mắt cứ lấy thân phận thị nữ của sư tỷ Hương Trà mà lưu tại Thanh Trà Sơn.
Quy tắc của Độ Đạo Môn cũng khá nghiêm, trở thành Đại Đạo Cảnh mới được thu nhận tối đa hai tuỳ tùng, cho phép tuỳ tùng tiến vào tông môn cùng nhau tu luyện.
Còn nếu ngươi chỉ là Đạo Cảnh trở xuống, ngươi ngay cả tư cách thu người phục thị cũng không có, tất cả phải tự thân vận động.
Có được sư tỷ tán thành, lại có Huyễn Mộng giúp đỡ chăm sóc vườn trà, Lạc Nam chính thức tự do.
Mang theo ba loại nhiệm vụ trên người, hắn tạm thời rời khỏi Độ Đạo Môn.
...
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
- E chân thành cảm ơn <3
Nhiệm vụ ở đây cũng phân chia thành bốn cấp bậc từ Đạo Cấp cho đến cả Thần Đạo Cấp.
Hắn thử ngó qua bảng nhiệm vụ Thần Đạo Cấp, lại không phát hiện được chút gì, toàn bộ bảng nhiệm vụ đều mờ mờ ảo ảo, bị che lắp bởi những tia Quy Tắc Chi Lực cấp cao.
Hiển nhiên với tu vi hiện tại, ngay cả tư cách nhìn nhiệm vụ Thần Đạo cũng không có, càng đừng nói đến tiếp nhận nhiệm vụ.
Chuyển mắt nhìn sang Thiên Đạo Cảnh cũng không có gì khác biệt, hắn vẫn chưa đủ khả năng nhìn các nhiệm vụ bên trên.
“Xem đi đâu vậy, nơi này đây nè!” Hương Trà kéo hắn lại bảng nhiệm vụ màu trắng, cũng là nhiệm vụ của Đạo Cảnh tu sĩ.
Lạc Nam đưa mắt nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy đủ loại nhiệm vụ kèm theo phần thưởng tương ứng đang luân chuyển.
“Nhiệm vụ Nhất Tinh Đạo Cảnh, thu thập 50 lít mật ong của Liệt Hoàng Phong đưa đến Luyện Đan Đường, phần thưởng là 50 Điểm Cống Hiến Môn Phái.”
“Nhiệm vụ Nhị Tinh Đạo Cảnh, săn giết yêu thú Bán Nguyệt Lang, đem thi thể hoàn chỉnh đến Luyện Khí Đường, phần thưởng là 100 Điểm Cống Hiến Môn Phái.”
“Nhiệm vụ Tam Tinh Đạo Cảnh, giết chết đệ tử Ưng Hàn của Ngự Khôi Đạo Thống trả thù cho đệ tử của Độ Đạo Môn, phần thưởng là 150 Điểm Cống Hiến Môn Phái.”
“Nhiệm vụ Tứ Tinh Đạo Cảnh, trộm trứng của Thần Thú Biến Dị - Ngũ Hành Kỳ Lân đưa đến Toạ Kỵ Đường, phần thưởng 200 Điểm Cống Hiến Môn Phái.”
Lạc Nam quan sát đủ loại nhiệm vụ của Đạo Cảnh, nhận ra đẳng cấp của từng loại nhiệm vụ cũng phân biệt từ nhất tinh đến tứ tinh, ứng với sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và viên mãn.
“Sư tỷ, giả sử muốn đổi một môn Đạo Cấp Công Pháp Sơ Kỳ cần bao nhiêu Điểm Cống Hiến môn phái?” Hắn hỏi thăm.
“100 Điểm Cống Hiến, đồng nghĩa ngươi phải làm được ít nhất hai loại nhiệm vụ Nhất Tinh Đạo Cảnh.” Hương Trà cười nói:
“Trong Độ Đạo Thư Viện có rất nhiều Đạo Cấp Công Pháp, tuy nhiên chỉ có ba môn đẳng cấp cao nhất đạt đến Thần Đạo Cấp, đó cũng là ba môn công pháp mà Điểm Cống Hiến không thể quy đổi được, nó đòi hỏi ngươi phải trở thành người thừa kế của Đạo Chủ trở lên mới có thể tu luyện, Trưởng Lão dù được phép luyện cũng không được phép luyện tầng cao nhất.”
“Thần Đạo Cấp Công Pháp...” Lạc Nam nghe mà chảy nước miếng, nhịn không được hỏi Kim Nhi:
“Bất Hủ Diễn Sinh Kinh của ta liệu có phải là Thần Đạo Cấp Công Pháp?”
“Hì hì, công tử cứ xem là thế đi, thiên cơ bất khả lộ.” Kim Nhi tủm tỉm nói.
Lạc Nam sắc mặt tối sầm, còn ra vẻ thần thần bí bí.
Thấy biểu lộ của hắn, Hương Trà còn cho rằng hắn thất vọng vì không thể đổi Thần Đạo Công Pháp, nàng thản nhiên cười nói:
“Tu vi của ngươi hiện tại chủ tu Đại Đạo Công Pháp là đủ, ta thấy Vạn Ảnh Ma Công của ngươi cũng không tệ, nên cân nhắc dùng Điểm Cống Hiến đổi lấy tài nguyên tu luyện thì tốt hơn, chẳng hạn như Cảm Đạo Trà hoặc Đan Dược các loại.”
“Đa tạ sư tỷ chỉ điểm.” Lạc Nam gật gù, bắt đầu tìm kiếm Nhiệm Vụ thích hợp với mình.
Không lâu sau đó, hắn thử sức bằng việc cùng lúc nhận cả ba nhiệm vụ.
Đầu tiên là thu lấy mật ong của Liệt Hoàng Phong, kế tiếp là tìm kiếm tung tích của một loại Khoáng Thạch, cuối cùng là hái Thiên Minh Thảo sinh trưởng tại Vô Lượng Sơn.
Sở dĩ hắn tiếp nhận cùng lúc ba loại nhiệm vụ là muốn có nhiều thời gian tự do ở bên ngoài hơn mà không bị tông môn nghi ngờ.
Nếu như không phải giới hạn một đệ tử chỉ có thể nhận ba loại nhiệm vụ cùng lúc, có lẽ hắn đã nhận từ năm đến mười loại cho thoải mái hành động.
Nhìn thấy mấy loại nhiệm vụ hắn tiếp nhận, Hương Trà nhíu mày nói:
“Vô Lượng Sơn là khu vực nguy hiểm, tại đó ngay cả Đại Đạo Yêu Tu cũng có tồn tại, ngươi muốn chết sao?”
Lạc Nam trong lòng thầm nghĩ dù nguy hiểm cỡ nào cũng phải đi, dù sao thì Vô Lượng Sơn trùng hợp chính là nơi Rương Đặc Biệt Thiên Cấp đang toạ lạc, xem như một công đôi việc.
“Sư tỷ à, ta đến đó hái Thiên Minh Thảo mà thôi...cũng không phải đi gây sự với Yêu Tộc cường giả.” Hắn lấy cớ nói:
“Hơn nữa Thiên Minh Thảo chỉ là Đạo Cấp Cực Phẩm tài nguyên, sẽ không đến mức có Đại Đạo Yêu Tu canh giữ.”
“Thôi được rồi.” Hương Trà cân nhắc vuốt cằm:
“Để lát nữa sư tỷ cho ngươi một tấm Dịch Không Phù, gặp nguy hiểm có thể bóp nát.”
Lạc Nam âm thầm cảm động, vị sư tỷ này thật sự rất quan tâm đến hắn.
...
Hai người rời khỏi Nhiệm Vụ Điện, hắn lại nghe Hương Trà lên tiếng:
“Trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ, ngươi tìm người chăm sóc vườn trà đi, bổn tỷ còn phải bế quan, không rảnh thay ngươi đâu.”
Lạc Nam nghe đến đây mà xém chút muốn khóc, cứ tưởng nàng có ý tốt giúp mình tưới trà.
Hiện tại tu vi còn hạn chế, hắn không thể điều động Ma Ảnh thay mình làm việc ở khoảng cách mười vạn dặm trở lên, trong khi đó Vô Lượng Sơn cách Độ Đạo Môn đến cả nghìn vạn dặm.
Vốn hắn có thể ra lệnh cho U Hồn Nô hoặc Vong Linh Vệ làm việc cho mình, bất quá đám này vốn gắn liền với thân phận thật sự của hắn, nếu như bị người khác tìm hiểu thật sự có nguy cơ bị phát hiện.
Huống hồ một tên Vạn Ảnh Thiên Ma làm sao có thể điều khiển được Vong Linh?
Nghĩ đến đây, Lạc Nam ánh mắt loé lên một tia sáng:
“Đệ đã tìm ra được một người!”
Trở về Thanh Trà Sơn, trong ánh mắt hiếu kỳ của Hương Trà, chỉ thấy Lạc Nam phất tay.
Trong nháy mắt, một bộ cơ thể mỹ nhân hoàn hảo xuất hiện, một tia tàn hồn và một chiếc lá của Thể Hồn Song Diệp Thảo hiện ra.
Chính là cơ thể Huyễn Nhi, tàn hồn Cấm Kỵ và tài nguyên Đạo Cảnh.
“Ồ, tàn hồn của Đại Đạo Cảnh, hơn nữa còn là Đại Đảo Cảnh Viên Mãn.” Hương Trà đánh giá nói.
“Cái gì?” Lạc Nam giật mình kinh hãi.
Hắn cứ nghĩ rằng đây chỉ là tàn hồn của Đạo Cảnh mà thôi, vậy mà lại thuộc về Đại Đạo Cảnh Viên Mãn?
“Xem ra ngươi cũng không biết lai lịch của tàn hồn?” Hương Trà hỏi.
“Đúng a, ta chỉ tình cờ thu được mà thôi.” Lạc Nam thuận miệng giải thích:
“Còn cơ thể này chỉ ứng với Cửu Cảnh Chí Tôn.”
Về phần Thể Hồn Song Diệp Thảo hắn cũng không sợ bị truy ra lai lịch, dù sao thì thế gian này đâu chỉ có một nhánh Thể Hồn Song Diệp Thảo chứ?
Hương Trà biết hắn từng làm việc ở Trân Bảo Lâu nên có chút tài sản cũng là chuyện bình thường, nàng vuốt cằm:
“Hồn Diệp của ngươi tuy rằng có thể cứu trị cho tàn hồn này nhưng không đủ khả năng khôi phục trạng thái đỉnh phong của nàng ta, tối đa sẽ chỉ trở về Đạo Cảnh Sơ Kỳ.”
“Như vậy càng tốt a, tu vi quá cao đệ sẽ không khống chế được.” Lạc Nam nở nụ cười.
Nhân lúc tàn hồn còn yếu ớt, hắn liền tiến hành thu phục.
Làm như thế, dù sao khi khôi phục tu vi Đạo Cảnh, nàng cũng đã là người hầu của hắn.
Thu phục xong tàn hồn, Lạc Nam mới đem Hồn Diệp hoà tan vào bên trong đó.
Rất nhanh, tàn hồn toả sáng, vô số khí tức Linh Hồn kéo về, bắt đầu quá trình khôi phục.
Nhân cơ hội này, Lạc Nam cũng đem tàn hồn đánh vào cơ thể Huyễn Nhi, để linh hồn và thể xác chậm rãi dung hợp.
Quá trình này cũng không mất quá nhiều thời gian...
Mi cong rung động, mỹ nhân chậm rãi mở ra đôi mắt xinh đẹp.
“Ta...ta vậy mà còn sống...” Thanh âm trong trẻo, câu đầu tiên từ miệng của nàng chính là thốt lên như thế.
“Nàng vốn đã chết, là ta tốn rất nhiều tâm huyết để cứu sống nàng.” Lạc Nam lên tiếng.
Nữ nhân lúc này mới bừng tỉnh nhìn sang hắn và Hương Trà.
Đánh giá tình huống của cơ thể, nàng thì thào:
“Nhục thân này thật yếu so với ta, mà tu vi của ta đã suy giảm quá nhiều, linh hồn còn bị ngươi thu nhận.”
Nhìn thấy nữ nhân trong hình hài Huyễn Nhi bình thản đến như vậy, Lạc Nam cũng không quá mức bất ngờ.
Dù sao người ta cũng từng là Đại Đạo Cảnh Viên Mãn, tâm cảnh vững vàng là điều dễ hiểu.
“Thế nào? Nàng có gì bất mãn hay không?” Lạc Nam hỏi.
“Ngươi đã phí công để đem ta sống lại, không có dụng ý mới là bất thường.” Nữ nhân lạnh nhạt nói:
“Đáng tiếc ngươi nên xoá trí nhớ của ta, bởi vì ta không muốn thần phục, thà chết cũng không thần phục đám Đạo Thống độc ác các ngươi.”
“Cái này...” Lạc Nam chép miệng nói: “Có lẽ nàng hiểu lầm gì đó, Độ Đạo Môn chúng ta bảo trì trung lập nha, cũng chưa từng đắc tội gì với nàng.”
“Độ Đạo Môn?” Nữ nhân hơi nhíu mi, hiển nhiên chưa từng nghe qua danh tự, không giống những Đạo Thống từng vây giết nàng.
“Không biết nàng có thân phận gì?” Lạc Nam hỏi.
“Vì sao phải nói cho ngươi?” Nữ nhân nhìn hắn hờ hững:
“Ta không sợ chết, càng chưa từng cần ngươi đem ta cứu mạng, dù ngươi tra tấn đến mức nào ta cũng không nói.”
“Không, ngươi phải nói!” Hương Trà bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt nhìn vào mắt của nữ nhân.
“Ta phải nói...” Nữ nhân lập tức như người mất hồn, mở miệng thì thào.
“Nói ra tất cả lai lịch của ngươi trong quá khứ!” Hương Trà đề nghị.
Nữ nhân như chìm đắm trong mộng mị, thanh âm trong trẻo vang lên:
“Ta tên gọi Minh Mộng Huyền, vốn là công chúa của Minh Mộng Tộc – một loại Thiên Địa Sủng Nhi chủ tu linh hồn, là Thiên Đạo Cấp Thế Lực.”
“Minh Mộng Tộc chúng ta lợi hại ở chỗ có thể tu luyện bên trong giấc mộng mỗi khi ngủ, tốc độ tu luyện gấp trăm lần người bình thường, trong mộng thậm chí có thể diễn hoá cảnh tượng chiến đấu để gia tăng kinh nghiệm thực chiến.”
“Năm đó những Đạo Thống độc ác muốn lập nên Đạo Giới đã thuyết phục Minh Mộng Tộc tham gia nhưng bị từ chối, cuối cùng Minh Mộng Tộc bị bọn chúng tiêu diệt, ta cũng tử trận, chỉ còn lại tàn hồn cho đến khi được cứu lại.”
“Tốt.” Hương Trà hài lòng.
Lạc Nam thầm mắng, ngay cả công chúa của Minh Mộng Tộc cũng bị nàng thẩm vấn đơn giản như vậy, cũng may lần trước có Kim Nhi đánh thức mình.
“Ngươi đã làm gì ta?” Minh Mộng Huyền vừa đề phòng vừa sợ hãi nhìn lấy Hương Trà, thậm chí còn lùi về phía sau vài bước.
Nàng đã nhận thức vừa rồi mình bị đối phương khống chế, thủ đoạn vô cùng quỷ dị.
“Ta mặc kệ ngươi đã từng là công chúa của Minh Mộng Tộc, hiện tại ngươi được tiểu đệ của ta cứu sống, phải làm việc cho hắn.” Hương Trà lười biếng ngáp một cái:
“Với tu vi Hồn Đạo Cảnh Sơ Kỳ của ngươi lúc này, không có khả năng phản kháng đâu.”
Nói hết câu thì Hương Trà cũng phiêu nhiên trở về động phủ, nàng chỉ cần xác định lai lịch của nữ nhân kia không có gì bất minh, những chuyện còn lại cũng lười để ý.
“Đừng lo lắng, cũng chỉ giúp ta tưới trà mà thôi.” Lạc Nam chen miệng vào giải thích công việc.
Nghe thấy chỉ cần chăm sóc vườn trà mà không phải làm những gì mình không muốn, Minh Mộng Huyền cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Độ Đạo Môn là thế lực trung lập, không có tiếp tay cho đám Đạo Thống kia...” Lạc Nam nói thêm:
“Vậy nên nàng ở tại nơi này có thể an tâm, hơn nữa thân phụ cũ của nàng không thể dùng được nữa, từ giờ cứ lấy tên Huyễn Mộng đi.”
“Huyễn Mộng?” Minh Mộng Huyền hơi nghi hoặc với danh xưng này, bất quá cũng cảm thấy không tệ, chỉ tò mò hỏi:
“Tại sao ngươi có được tàn hồn của ta?”
“Ta đạt được từ khi còn làm việc ở Trân Bảo Lâu.” Lạc Nam bịa chuyện, dù sao cũng không ai biết tàn hồn của nàng mua từ buổi đấu giá.
Thế gian này có vô số tàn hồn chứ không chỉ một luồng duy nhất.
“Trân Bảo Lâu là thế lực gì?” Huyễn Mộng chau mày, tại thời đại của nàng chưa có Trân Bảo Lâu tồn tại.
“Đó là một thế lực chuyên kinh doanh, chắc hẳn đã tìm thấy nàng ở di tích chiến trường cũ.” Lạc Nam đoán mò.
“Cũng có khả năng...” Huyễn Mộng có chút sầu cảm nói:
“Có lẽ là phụ mẫu đã hy sinh tất cả để bảo tồn ta.”
“Không nói chuyện quá khứ.” Lạc Nam mỉm cười: “Nàng cảm thấy thân thể hiện giờ thế nào?”
Đây là thân thể do Long Uyển Ước luyện ra, bản thể của nàng ấy là Huyễn Ảnh Mộng Long, lúc này lấy tên Huyễn Mộng cho người sử dụng là Minh Mộng Huyền, tất cả đều liên quan đến một chữ “Mộng”, cũng xem như một loại số phận.
“Thân thể này hơi yếu, tuy nhiên ta là Hồn Tu cũng không cần một túi da quá mạnh mẽ.” Huyễn Mộng đáp:
“Chỉ cần có thời gian và tài nguyên, việc khôi phục Hồn Đại Đạo Viên Mãn không phải vấn đề khó.”
“Tốt lắm, vậy trước mắt nàng cứ giúp ta một số việc, tương lai ta sẽ giúp nàng phục hồi tu vi.” Lạc Nam nhắc nhở:
“Trong lúc đó đừng gây phiền toái, Độ Đạo Môn này có tận ba Đạo Thống hùng mạnh tạo thành, ta cũng chỉ là một đệ tử bình thường ở đây mà thôi.”
“Hiểu rồi.” Huyễn Mộng gật đầu.
Dù nàng không sợ chết nhưng không đồng nghĩa là nàng muốn chết.
Đã Lạc Nam không có ý đồ bất chính xấu xa gì với nàng, nàng cũng không ngại thay hắn làm những việc lặt vặt.
Hắn lại đem một số quy tắc cơ bản phổ biến cho nàng, chẳng hạn như không được hái trà khi không có sự cho phép của Không Mộc Đạo Nhân, Hương Trà Sư Tỷ và nhân vật cấp Trưởng Lão.
Về phần Huyễn Mộng, trước mắt cứ lấy thân phận thị nữ của sư tỷ Hương Trà mà lưu tại Thanh Trà Sơn.
Quy tắc của Độ Đạo Môn cũng khá nghiêm, trở thành Đại Đạo Cảnh mới được thu nhận tối đa hai tuỳ tùng, cho phép tuỳ tùng tiến vào tông môn cùng nhau tu luyện.
Còn nếu ngươi chỉ là Đạo Cảnh trở xuống, ngươi ngay cả tư cách thu người phục thị cũng không có, tất cả phải tự thân vận động.
Có được sư tỷ tán thành, lại có Huyễn Mộng giúp đỡ chăm sóc vườn trà, Lạc Nam chính thức tự do.
Mang theo ba loại nhiệm vụ trên người, hắn tạm thời rời khỏi Độ Đạo Môn.
...
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
- E chân thành cảm ơn <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.