Chương 2507: Huyết Yêu Cơ không phục
Akay Hau
16/02/2024
Từ Thi Địa, Lạc Nam cùng Nam Thiên Tố băng qua Hằng La Đại Hải, tiện
đường ghé thăm Ngọc Giao Đảo của Giao Linh, tặng lễ vật cho nhạc phụ và
nhạc mẫu, sau đó lại hướng Tu La Giáo xuất phát.
Ven đường, hắn nắm tay Nam Thiên Tố nói:
“Đi với ta đến chỗ này một chuyến, giết vài người.”
“Giết người à?” Nam Thiên Tố hiếu kỳ hỏi:
“Là kẻ nào?”
Lạc Nam mỉm cười không nói.
...
Bí Cảnh nơi các Ẩn Thế Gia Tộc sinh sống.
Hoá Thân Hắc Ám bao trùm lấy thân ảnh đôi nam nữ, xung quanh lại có một tầng không gian ngăn cách, che đậy mọi khí tức.
Lặng yên xâm nhập địa bàn của Lưu Gia.
Đã giải quyết Vạn Linh Tộc, đã giải quyết xong một số kẻ thù, Lạc Nam không có dự định bỏ qua cho Lưu Gia, gia tộc đã từng dung túng cho thiếu chủ Lưu Dương có ý đồ độc ác với Tiểu Noãn, muốn dồn mình vào chỗ chết này.
Bất quá các Ẩn Thế Gia Tộc sẽ đoàn kết đối địch khi có kẻ đánh vào bất cứ một gia tộc nào bên trong Bí Cảnh, mà Lạc Nam lại không muốn gây khó khăn cho Cao Gia nên mới quyết định bí mật tiêu diệt Lưu Gia một cách nhanh gọn.
Lạc Nam thậm chí không cần tự mình hành động.
Hắn và Nam Thiên Tố chỉ lặng lẽ đứng trên một ngọn cây, từ bên trong bóng tối...đã có một đám Vong Linh Vệ, U Hồn Nô như quỷ mị xuất động.
Quốc Độ Tử Vong toàn diện mở ra, phạm vi bao trùm cả địa bàn của Lưu Gia, bầu không khí nồng đậm mùi vị chết chóc.
Rất nhanh sau đó, thanh âm la hét, rít gào, sợ hãi và hoảng loạn đã từng bên dưới vang vọng lên.
Là tràng chém giết chỉ nghiêng về một phía.
“Kẻ nào dám đến Lưu Gia ta làm càn?”
Tiếng rít gào phẫn nộ của tộc trưởng Lưu Chính như muốn xé tan màn đêm.
Đáng tiếc hắn vừa mới lộ diện, lại phải đối mặt ba tôn Ma Cương Vệ mạnh nhất của Lạc Nam vây công, trong đó có cả Sinh Tử Nhất Tộc Đại Trưởng Lão.
Mắt thấy Lưu Chính sắp vẫn lạc, Lạc Nam bỗng nhiên hơi nhíu mày.
Hắn cảm giác đến từ bên ngoài có một kẻ nào đó đang cường ngạnh xé rách Quốc Độ Tử Vong của mình.
Quả nhiên ngay lập tức, có đôi bàn tay khô gầy đã cường thế xé toang Quốc Độ Tử Vong, một lão già lưng còng xuất hiện, trầm giọng nói:
“Lão phu là người thủ hộ bí cảnh, bất kể các ngươi là ai, dám đến bí cảnh giết người đều phải chết.”
Nói xong, uy áp Cửu Cảnh Chí Tôn ầm ầm quét ngang bốn phương tám hướng, liền đã khoá chặt đứng chỗ Lạc Nam và Nam Thiên Tố ẩn mình.
“Lại có cả nhân vật nào?” Lạc Nam âm thầm kinh ngạc, không ngờ đến trong bí cảnh tồn tại Cửu Cảnh Chí Tôn.
Bất quá nghĩ lại cũng là bình thường, đám người trong bí cảnh này chỉ biết rụt đầu tu luyện, cực ít tiếp xúc với bên ngoài, âm thầm cắn nuốt tài nguyên, từ đó sinh ra một hay hai tên cường giả cao cấp cũng không phải điều gì khó hiểu.
“Phải vậy không?” Nam Thiên Tố cười nhạt, rút ra kiếm trong tay.
KENG!
Kiếm ngân giữa màn đêm, một kiếm như xuyên qua thời không, không thể cản phá.
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, đôi tay khô gầy vừa mới vươn vào liền bị chém cụt, vết thương phẳng lì như gương, nhìn mà tê dại cả da tóc.
“AAAAAA, Cửu Cảnh Chí Tôn Kiếm Tu, tinh thông Thời Không Chi Lực...ngươi rốt cuộc là ai?” Lão già tự xưng là người thủ hộ bí cảnh sợ hãi quát.
“Ta là ai không quan trọng, chúng ta chỉ muốn nhắm vào Lưu Gia.” Nam Thiên Tố lạnh nhạt nói.
“Được, vậy tuỳ các ngươi!” Lão già nói xong liền biến mất dạng.
“Không...không thể...chúng ta cung phụng ngươi để ngươi bảo hộ, không phải để ngươi lâm trận bỏ trốn.” Lưu Chính thấy cảnh này như muốn phát rồ rồi.
Đáng tiếc lão già đâu có ngu? Ngay thời điểm Nam Thiên Tố rút kiếm ông ta đã biết mình không phải đối thủ của nàng.
Lưu Gia ngu xuẩn chọc vào cường giả như vậy, tự tìm đường chết cũng đừng có liên luỵ đến cái mạng già của lão nha.
Lạc Nam nhịn không được bật cười, nhún vai nói:
“Quả nhiên Cửu Cảnh Chí Tôn do tài nguyên chồng chất tạo thành không thể sánh bằng kinh nghiệm thực chiến phong phú như lão bà của ta.”
Mà lúc này bên dưới Lưu Chính bên dưới dù đã triệu hoán Chí Tôn Pháp Tướng cũng chẳng làm nên trò trống gì, Lưu Gia có thể nói là tận diệt.
“Là kẻ nào...rốt cuộc là ai...”
Mãi đến khi chết, hắn cũng không biết nhân vật đã ra tay với Lưu Gia của mình là ai.
Ẩn mình trong bí cảnh, hắn không thể tưởng tượng được Lạc Nam đã trưởng thành đến mức độ nào, hoàn toàn không liên tưởng đến...
Lạc Nam cũng không có ý định hiện thân, sau khi xác định Lưu Gia không còn khí tức của sự sống, liền nắm tay thê tử rời đi.
“Phù, tai tinh rốt cuộc rời khỏi bí cảnh...” Lão già thủ hộ bí cảnh nhẹ nhỏm thở ra một hơi:
“Nếu đám gia tộc hỏi chuyện, lão phu cứ nói đang bế quan nên không hay biết Lưu Gia bị diệt là được.”
...
Thấy trời còn chưa sáng, Lạc Nam liền rủ Nam Thiên Tố chơi trò kích thích, tìm một nơi hoang vắng mở động phủ, sau đó tiền vào bên trong tình chàng ý thiếp, giống một đôi đạo lữ tán tu, ngày ngao du thiên hạ, đêm lại ân ái mặn nồng.
Nam Thiên Tố tuy rằng không quen, nhưng lại chẳng nỡ từ chối phu quân mặt dày của mình, cuối cùng chỉ có thể ỡm ờ từ chối cho có lệ...
Tiếng rên rỉ thở dốc, tiếng thoả mãn sung sướng của đôi nam nữ vang vọng núi rừng hùng vĩ.
Đã nhạc mẫu đại nhân kiến tạo cơ hội, Lạc Nam cũng tận lực làm tròn chức trách.
Vì thế quảng đường đến Tu La Giáo không dài, Lạc Nam cùng Nam Thiên Tố phải mất mấy tháng thời gian.
“Lão bà, nàng nghĩ liệu có tiểu hài tử không?” Lạc Nam vuốt ve cái bụng bằng phẳng của Nam Thiên Tố.
“Ai mà biết được.” Nam Thiên Tố liếc xéo đôi mắt đẹp:
“Chàng và các tỷ muội sinh hoạt lâu như thế còn chưa có, thiếp làm sao dám hy vọng?”
Sau nhiều ngày tháng được hắn tưới tắm liên tục, nàng hiện tại đã là một cực phẩm mỹ phụ, cơ thể nở nang mê người hơn, mà mỗi một lần liếc mắt hay chau mày đều mang theo phong tình vạn chủng.
Thực lực của nàng hiện tại đã ở mức giới hạn của bản thân, nếu không tìm thấy cơ hội tiến vào lằn ranh trong truyền thuyết, vậy thì giành thời gian sinh con cho hắn cũng được, dù sao thì có đâm đầu vào bế quan cũng không thể mạnh hơn được nữa, cũng xem như hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân.
Bất quá vấn đề này thực sự không thể cưỡng cầu, nhất là đối với cường giả hàng đầu như hai người, việc sản sinh hậu đại là cực khó.
Bởi lẽ một khi nàng châu thai ám kết, cái thai chắc chắn sẽ kế thừa thiên phú siêu tuyệt của hai người.
Nhưng quy tắc thế giới này là thế, kẻ càng nghịch thiên càng ít có cơ hội xuất hiện.
...
Tu La Giáo.
“Lạc Thánh Tử, không được phép mang người ngoài tiến vào trong giáo!”
Thấy Lạc Nam và Nam Thiên Tố muốn vào cùng nhau, một đám Tu La Chấp Pháp đã lập tức hiện thân ngăn chặn.
“Nàng là lão bà của bổn thánh tử, sao lại tính là người ngoài?” Lạc Nam cười hỏi.
“Nhưng nàng cũng không phải thành viên của Tu La Giáo.” Các Tu La Chấp Pháp vẫn giữ vững lập trường.
“Các ngươi làm rất khá, hoàn thành đúng chức trách, không để bổn thánh tử thất vọng.” Lạc Nam hài lòng vỗ vỗ bả vai đám Tu La Chấp Pháp khen ngợi.
Nam Thiên Tố đã hiểu ý, tiến vào bên trong Chí Tôn Giới của hắn.
“Được rồi chứ?” Lạc Nam nhún vai.
“Đa tạ thánh tử nể mặt, chỉ cần nàng không rời khỏi Pháp Bảo của ngài là được.” Các Tu La Chấp Pháp liền tránh đường.
Lạc Nam gật đầu, lúc này mới tiến vào Tu La Vũ Trụ.
Hắn hạ mình rơi xuống một hành tinh, liền nhìn thấy hai thân ảnh ngồi bên bờ hồ.
Một nhỏ, một lớn...
Người lớn đang ngồi khoanh chân xếp bằng, hai mắt khép hờ, biểu lộ chăm chú.
Người nhỏ hơn thì đang bay trên đỉnh đầu người lớn, vô tận Hồn Lực truyền xuống, hiển nhiên là đang truyền thụ thứ gì đó.
Chính là bà ngoại Tu La Đại Trưởng Lão của Lạc Nam đang dạy Hồn Kỹ cho mẫu thân Ninh Vô Song của hắn.
Bất quá lúc này bà ngoại như đứa trẻ gần mười tuổi vô cùng khả ái, còn mẫu thân vẫn cao quý ung dung như cũ, cảnh tượng có phần đối lập khiến Lạc Nam khoé môi giật giật, cố gắng nín cười.
Hắn im lặng đứng ở một bên chờ đợi...
Quá trình truyền thụ cuối cùng cũng hoàn thành, mẫu thân Ninh Vô Song mở mắt, tu vi Tứ Cảnh Chí Tôn từ thể nội sôi trào, còn chưa kiểm soát được.
“Lạc Thánh Tử.” Đại Trưởng Lão đưa mắt nhìn Lạc Nam gật đầu, thái độ vẫn không mặn không nhạt, vô cùng nghiêm nghị.
Bất quá kết hợp với diện mạo của một đứa trẻ khả ái lại trông có hơi buồn cười.
“Khụ khụ...” Lạc Nam ho khan một tiếng, cũng gật đầu chào lại:
“Đại Trưởng Lão!”
“Lão thân đi trước.” Đại Trưởng Lão thân ảnh hoá thành một luồng tàn ảnh tan biến.
“Khanh khách...haha...” Ninh Vô Song lúc này rốt cuộc nhịn không nổi, ôm bụng cười không ngớt.
“Cẩn thận bà ấy quay lại đánh ngươi a.” Lạc Nam bất đắc dĩ nói.
Ninh Vô Song lắc đầu: “Nhìn quan hệ giữa bà cháu các ngươi, nương cũng hết cách.”
“Ta lại thấy như vậy cũng tốt, có đôi khi mọi chuyện cứ giữ trong lòng là được rồi, không cần thiết phải thể hiện ra ngoài.” Lạc Nam nhún vai.
Quan hệ giữa hắn và đại trưởng lão ngày càng cải thiện, tuy nhiên với tính cách của Đại Trưởng Lão, sợ rằng mình có thân mật gọi một tiếng bà ngoại cũng sẽ khiến bà ấy không dễ chịu.
Thôi thì cứ như thế là đủ rồi.
“Đột phá Chí Tôn, thực lực hiện tại thế nào? Đột phá Chí Tôn Nhất Cảnh, có muốn đánh với nương một trận?” Ninh Vô Song hưng phấn nói.
Nàng cũng được mẫu thân vun trồng bồi dưỡng trong thời gian qua, thực lực phi tốc phát triển, đã sánh ngang với nữ nhi sử dụng Chí Tôn Quán Đỉnh là Lạc Sương, có lòng tin đánh với Lạc Nam thử sức.
“Mẫu thân hiện tại không đánh lại ta.” Lạc Nam nở nụ cười.
“Tiểu tử thúi, ngươi dám xem nhẹ lão nương?” Ninh Vô Song hừ một tiếng:
“Đừng quên ta từng là Thánh Nữ, thiên phú cũng không kém bất cứ ai.”
Nói xong nàng đã nâng tay, một thanh vũ khí vừa như kiếm, vừa như cọ vẽ đã xuất hiện, có hai lưỡi kiếm mỏng manh cân xứng hai bên, chiều dài chỉ hơn một mét, toàn thân thuần màu đen tuyền như mực, giữa thân kiếm có một đường chỉ đỏ như mạch máu lưu động...
Chính là Binh Nhân Tộc của mẫu thân mang tên Hoạ Ảnh Kiếm.
Lạc Nam biết mẫu thân của mình là một Kiếm Tu và Hoạ Sư kết hợp, thủ đoạn cực kỳ khó lường.
Tuy nhiên hắn không cho rằng nàng mạnh hơn Nam Thiên Tố, mà Nam Thiên Tố hiện tại đã không phải đối thủ của hắn.
Lạc Nam tự tin ngoại trừ những kẻ sở hữu Cấm Kỵ, mình chính là vô địch trong Chí Tôn.
“Xem kiếm!”
Ninh Vô Song đã không kiên nhẫn, một kiếm nhẹ nhàng thanh thoát chém về phía hắn.
Đồng tử Lạc Nam hơi co lại, chỉ thấy một kiếm này xuất ra như hoạ sư đang vung tay phát hoạ trên giấy, chỉ một đường kiếm lại hoạ ra hàng vạn luồng kiếm ảnh đen tuyền phong thiên toả địa, che kín không gian, chẳng để lại chút đường lui nào.
Mắt thấy mình sắp bị bao vây bên trong kiếm ảnh ngập trời này, đáy mắt Lạc Nam bỗng nhiên hiện ra hư ảnh một đoá hoa màu tím.
Không gian thậm chí không xuất hiện dị động, Lạc Nam đã biến mất trong sự ngỡ ngàng của Ninh Vô Song.
“Người đâu?” Nàng quét thần thức khắp cả vạn dặm, lại không bắt kịp thân ảnh của hắn.
Nhưng ở nơi Lạc Nam vừa biến mất lại để lại một đoá hoa đang chậm rãi xoay tròn.
“Đây là Tử Linh Lan?” Ninh Vô Song lẩm bẩm.
ĐÙNG!
Vô cùng đột ngột, đoá hoa kia mãnh liệt nổ tung, vô tận Tử Vong theo đó rít gào càn quét bắn ra như một đám mây màu tím đen tuyền yêu mị.
“Khụ...”
Ninh Vô Song không nghĩ đến còn có chuyện như vậy phát sinh, toàn thân chấn động bay ngược ra ngoài.
Thân ảnh Lạc Nam hiện ra đón lấy ôm nàng, nở nụ cười trêu tức:
“Mẫu thân, đã nói ngươi không phải đối thủ.”
“Thủ đoạn vừa rồi thật thần kỳ, ngươi dạy lão nương.” Ninh Vô Song hưng phấn bừng bừng nói.
“Phải nắm giữ cả Không Gian và Tử Vong Lực mới có thể thi triển.” Lạc Nam mỉm cười:
“Mẫu thân thích thì dùng tài nguyên nào đó để có được hai loại linh căn kia, ta sẽ dạy ngươi.”
Mà lúc này, Tu La Thánh Lệnh của Lạc Nam rung lên, thì ra Tu La Giáo Chủ muốn gặp hắn.
“Giáo chủ diện kiến ngươi!” Ninh Vô Song nghiêm túc nói:
“Mau đi bái kiến!”
Lạc Nam vuốt vuốt mũi, thầm nghĩ bà nương kia gấp gáp cái gì không biết...
...
Vẫn là hòn đảo nhỏ quen thuộc nằm ở tận cùng Tu La Vũ Trụ, vẫn là động phủ nhỏ bé quen thuộc...
Nơi được xem là bất khả xâm phạm ở Tu La Giáo này, Lạc Nam đã sớm quen đặt chân đến.
Hắn thoải mái đẩy cửa động tiến vào, thấy được thân ảnh yêu mị mông lung, mờ mờ ảo ảo nằm trên giường đá sau lớp rèm che kia...
“Yêu Cơ, nàng vẫn không nâng cấp được chỗ ở à?”
Lạc Nam nhàm chán nói một tiếng, thản nhiên đặt mông ngồi xuống giường đá, đem rèm che kéo ra.
“Lá gan của ngươi ngày càng lớn, dám tự tiện ngồi lên giường bổn giáo chủ?” Huyết Yêu Cơ lạnh lùng nói.
“Thế là ai kêu ta đến?” Lạc Nam lườm nàng.
“Ngươi đã quên lời hứa?” Huyết Yêu Cơ xém chút vung tay tát hắn.
“À quên, khà khà cởi quần ra.” Lạc Nam cười xấu xa:
“Muốn xoá hình xăm thì ngoan một chút.”
“Cởi cái rắm.” Huyết Yêu Cơ mắng chửi: “Đừng nghĩ bổn toạ không biết ngươi có thể tuỳ ý khống chế đám văn tự đó.”
“Nhưng ta lại thích nàng cởi quần mới xoá cơ.” Lạc Nam nở nụ cười xấu xa.
“Lá gan ngày càng lớn, chết cho bổn toạ.” Huyết Yêu Cơ chướng mắt, một giọt tinh huyết bắn ra, lập tức hiển hoá thành một con Đào Ngột húc mạnh về phía hắn.
RỐNG!
Nào ngờ Linh Thổ Đỉnh của Lạc Nam chấn động, một con gấu lớn mang theo vô số loại Vĩnh Hằng Thổ dung hợp mà thành hiện ra trước mặt, cơ thể như một ngọn núi với vô vàn khối cơ bắp hung hăng ngăn cản.
ĐÙNG!
Đào Ngột va chạm Thổ Hùng, toàn bộ mật thất đều lắc lư.
“Thì ra là đột phá Chí Tôn, chẳng trách dám cùng bổn toạ chống lại.” Huyết Yêu Cơ từ trên giường đứng lên.
Lạc Nam cũng lồm cồm ngồi dậy, ngạo nghễ nói:
“Ngày hôm nay, ta sẽ dạy nàng biết tôn ti trật tự, ngoan ngoãn nghe lời nam nhân.”
“Ngươi có bản lĩnh đó sao?” Huyết Yêu Cơ phất tay, Long Ngục Xích Huyết đã hiện ra, lãnh diễm tuyên bố:
“Bổn toạ tuyên bố, dù ngươi thành Chí Tôn cũng phải bại!”
...
Chúc cả nhà trưa vui vẻ <3
Ven đường, hắn nắm tay Nam Thiên Tố nói:
“Đi với ta đến chỗ này một chuyến, giết vài người.”
“Giết người à?” Nam Thiên Tố hiếu kỳ hỏi:
“Là kẻ nào?”
Lạc Nam mỉm cười không nói.
...
Bí Cảnh nơi các Ẩn Thế Gia Tộc sinh sống.
Hoá Thân Hắc Ám bao trùm lấy thân ảnh đôi nam nữ, xung quanh lại có một tầng không gian ngăn cách, che đậy mọi khí tức.
Lặng yên xâm nhập địa bàn của Lưu Gia.
Đã giải quyết Vạn Linh Tộc, đã giải quyết xong một số kẻ thù, Lạc Nam không có dự định bỏ qua cho Lưu Gia, gia tộc đã từng dung túng cho thiếu chủ Lưu Dương có ý đồ độc ác với Tiểu Noãn, muốn dồn mình vào chỗ chết này.
Bất quá các Ẩn Thế Gia Tộc sẽ đoàn kết đối địch khi có kẻ đánh vào bất cứ một gia tộc nào bên trong Bí Cảnh, mà Lạc Nam lại không muốn gây khó khăn cho Cao Gia nên mới quyết định bí mật tiêu diệt Lưu Gia một cách nhanh gọn.
Lạc Nam thậm chí không cần tự mình hành động.
Hắn và Nam Thiên Tố chỉ lặng lẽ đứng trên một ngọn cây, từ bên trong bóng tối...đã có một đám Vong Linh Vệ, U Hồn Nô như quỷ mị xuất động.
Quốc Độ Tử Vong toàn diện mở ra, phạm vi bao trùm cả địa bàn của Lưu Gia, bầu không khí nồng đậm mùi vị chết chóc.
Rất nhanh sau đó, thanh âm la hét, rít gào, sợ hãi và hoảng loạn đã từng bên dưới vang vọng lên.
Là tràng chém giết chỉ nghiêng về một phía.
“Kẻ nào dám đến Lưu Gia ta làm càn?”
Tiếng rít gào phẫn nộ của tộc trưởng Lưu Chính như muốn xé tan màn đêm.
Đáng tiếc hắn vừa mới lộ diện, lại phải đối mặt ba tôn Ma Cương Vệ mạnh nhất của Lạc Nam vây công, trong đó có cả Sinh Tử Nhất Tộc Đại Trưởng Lão.
Mắt thấy Lưu Chính sắp vẫn lạc, Lạc Nam bỗng nhiên hơi nhíu mày.
Hắn cảm giác đến từ bên ngoài có một kẻ nào đó đang cường ngạnh xé rách Quốc Độ Tử Vong của mình.
Quả nhiên ngay lập tức, có đôi bàn tay khô gầy đã cường thế xé toang Quốc Độ Tử Vong, một lão già lưng còng xuất hiện, trầm giọng nói:
“Lão phu là người thủ hộ bí cảnh, bất kể các ngươi là ai, dám đến bí cảnh giết người đều phải chết.”
Nói xong, uy áp Cửu Cảnh Chí Tôn ầm ầm quét ngang bốn phương tám hướng, liền đã khoá chặt đứng chỗ Lạc Nam và Nam Thiên Tố ẩn mình.
“Lại có cả nhân vật nào?” Lạc Nam âm thầm kinh ngạc, không ngờ đến trong bí cảnh tồn tại Cửu Cảnh Chí Tôn.
Bất quá nghĩ lại cũng là bình thường, đám người trong bí cảnh này chỉ biết rụt đầu tu luyện, cực ít tiếp xúc với bên ngoài, âm thầm cắn nuốt tài nguyên, từ đó sinh ra một hay hai tên cường giả cao cấp cũng không phải điều gì khó hiểu.
“Phải vậy không?” Nam Thiên Tố cười nhạt, rút ra kiếm trong tay.
KENG!
Kiếm ngân giữa màn đêm, một kiếm như xuyên qua thời không, không thể cản phá.
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, đôi tay khô gầy vừa mới vươn vào liền bị chém cụt, vết thương phẳng lì như gương, nhìn mà tê dại cả da tóc.
“AAAAAA, Cửu Cảnh Chí Tôn Kiếm Tu, tinh thông Thời Không Chi Lực...ngươi rốt cuộc là ai?” Lão già tự xưng là người thủ hộ bí cảnh sợ hãi quát.
“Ta là ai không quan trọng, chúng ta chỉ muốn nhắm vào Lưu Gia.” Nam Thiên Tố lạnh nhạt nói.
“Được, vậy tuỳ các ngươi!” Lão già nói xong liền biến mất dạng.
“Không...không thể...chúng ta cung phụng ngươi để ngươi bảo hộ, không phải để ngươi lâm trận bỏ trốn.” Lưu Chính thấy cảnh này như muốn phát rồ rồi.
Đáng tiếc lão già đâu có ngu? Ngay thời điểm Nam Thiên Tố rút kiếm ông ta đã biết mình không phải đối thủ của nàng.
Lưu Gia ngu xuẩn chọc vào cường giả như vậy, tự tìm đường chết cũng đừng có liên luỵ đến cái mạng già của lão nha.
Lạc Nam nhịn không được bật cười, nhún vai nói:
“Quả nhiên Cửu Cảnh Chí Tôn do tài nguyên chồng chất tạo thành không thể sánh bằng kinh nghiệm thực chiến phong phú như lão bà của ta.”
Mà lúc này bên dưới Lưu Chính bên dưới dù đã triệu hoán Chí Tôn Pháp Tướng cũng chẳng làm nên trò trống gì, Lưu Gia có thể nói là tận diệt.
“Là kẻ nào...rốt cuộc là ai...”
Mãi đến khi chết, hắn cũng không biết nhân vật đã ra tay với Lưu Gia của mình là ai.
Ẩn mình trong bí cảnh, hắn không thể tưởng tượng được Lạc Nam đã trưởng thành đến mức độ nào, hoàn toàn không liên tưởng đến...
Lạc Nam cũng không có ý định hiện thân, sau khi xác định Lưu Gia không còn khí tức của sự sống, liền nắm tay thê tử rời đi.
“Phù, tai tinh rốt cuộc rời khỏi bí cảnh...” Lão già thủ hộ bí cảnh nhẹ nhỏm thở ra một hơi:
“Nếu đám gia tộc hỏi chuyện, lão phu cứ nói đang bế quan nên không hay biết Lưu Gia bị diệt là được.”
...
Thấy trời còn chưa sáng, Lạc Nam liền rủ Nam Thiên Tố chơi trò kích thích, tìm một nơi hoang vắng mở động phủ, sau đó tiền vào bên trong tình chàng ý thiếp, giống một đôi đạo lữ tán tu, ngày ngao du thiên hạ, đêm lại ân ái mặn nồng.
Nam Thiên Tố tuy rằng không quen, nhưng lại chẳng nỡ từ chối phu quân mặt dày của mình, cuối cùng chỉ có thể ỡm ờ từ chối cho có lệ...
Tiếng rên rỉ thở dốc, tiếng thoả mãn sung sướng của đôi nam nữ vang vọng núi rừng hùng vĩ.
Đã nhạc mẫu đại nhân kiến tạo cơ hội, Lạc Nam cũng tận lực làm tròn chức trách.
Vì thế quảng đường đến Tu La Giáo không dài, Lạc Nam cùng Nam Thiên Tố phải mất mấy tháng thời gian.
“Lão bà, nàng nghĩ liệu có tiểu hài tử không?” Lạc Nam vuốt ve cái bụng bằng phẳng của Nam Thiên Tố.
“Ai mà biết được.” Nam Thiên Tố liếc xéo đôi mắt đẹp:
“Chàng và các tỷ muội sinh hoạt lâu như thế còn chưa có, thiếp làm sao dám hy vọng?”
Sau nhiều ngày tháng được hắn tưới tắm liên tục, nàng hiện tại đã là một cực phẩm mỹ phụ, cơ thể nở nang mê người hơn, mà mỗi một lần liếc mắt hay chau mày đều mang theo phong tình vạn chủng.
Thực lực của nàng hiện tại đã ở mức giới hạn của bản thân, nếu không tìm thấy cơ hội tiến vào lằn ranh trong truyền thuyết, vậy thì giành thời gian sinh con cho hắn cũng được, dù sao thì có đâm đầu vào bế quan cũng không thể mạnh hơn được nữa, cũng xem như hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân.
Bất quá vấn đề này thực sự không thể cưỡng cầu, nhất là đối với cường giả hàng đầu như hai người, việc sản sinh hậu đại là cực khó.
Bởi lẽ một khi nàng châu thai ám kết, cái thai chắc chắn sẽ kế thừa thiên phú siêu tuyệt của hai người.
Nhưng quy tắc thế giới này là thế, kẻ càng nghịch thiên càng ít có cơ hội xuất hiện.
...
Tu La Giáo.
“Lạc Thánh Tử, không được phép mang người ngoài tiến vào trong giáo!”
Thấy Lạc Nam và Nam Thiên Tố muốn vào cùng nhau, một đám Tu La Chấp Pháp đã lập tức hiện thân ngăn chặn.
“Nàng là lão bà của bổn thánh tử, sao lại tính là người ngoài?” Lạc Nam cười hỏi.
“Nhưng nàng cũng không phải thành viên của Tu La Giáo.” Các Tu La Chấp Pháp vẫn giữ vững lập trường.
“Các ngươi làm rất khá, hoàn thành đúng chức trách, không để bổn thánh tử thất vọng.” Lạc Nam hài lòng vỗ vỗ bả vai đám Tu La Chấp Pháp khen ngợi.
Nam Thiên Tố đã hiểu ý, tiến vào bên trong Chí Tôn Giới của hắn.
“Được rồi chứ?” Lạc Nam nhún vai.
“Đa tạ thánh tử nể mặt, chỉ cần nàng không rời khỏi Pháp Bảo của ngài là được.” Các Tu La Chấp Pháp liền tránh đường.
Lạc Nam gật đầu, lúc này mới tiến vào Tu La Vũ Trụ.
Hắn hạ mình rơi xuống một hành tinh, liền nhìn thấy hai thân ảnh ngồi bên bờ hồ.
Một nhỏ, một lớn...
Người lớn đang ngồi khoanh chân xếp bằng, hai mắt khép hờ, biểu lộ chăm chú.
Người nhỏ hơn thì đang bay trên đỉnh đầu người lớn, vô tận Hồn Lực truyền xuống, hiển nhiên là đang truyền thụ thứ gì đó.
Chính là bà ngoại Tu La Đại Trưởng Lão của Lạc Nam đang dạy Hồn Kỹ cho mẫu thân Ninh Vô Song của hắn.
Bất quá lúc này bà ngoại như đứa trẻ gần mười tuổi vô cùng khả ái, còn mẫu thân vẫn cao quý ung dung như cũ, cảnh tượng có phần đối lập khiến Lạc Nam khoé môi giật giật, cố gắng nín cười.
Hắn im lặng đứng ở một bên chờ đợi...
Quá trình truyền thụ cuối cùng cũng hoàn thành, mẫu thân Ninh Vô Song mở mắt, tu vi Tứ Cảnh Chí Tôn từ thể nội sôi trào, còn chưa kiểm soát được.
“Lạc Thánh Tử.” Đại Trưởng Lão đưa mắt nhìn Lạc Nam gật đầu, thái độ vẫn không mặn không nhạt, vô cùng nghiêm nghị.
Bất quá kết hợp với diện mạo của một đứa trẻ khả ái lại trông có hơi buồn cười.
“Khụ khụ...” Lạc Nam ho khan một tiếng, cũng gật đầu chào lại:
“Đại Trưởng Lão!”
“Lão thân đi trước.” Đại Trưởng Lão thân ảnh hoá thành một luồng tàn ảnh tan biến.
“Khanh khách...haha...” Ninh Vô Song lúc này rốt cuộc nhịn không nổi, ôm bụng cười không ngớt.
“Cẩn thận bà ấy quay lại đánh ngươi a.” Lạc Nam bất đắc dĩ nói.
Ninh Vô Song lắc đầu: “Nhìn quan hệ giữa bà cháu các ngươi, nương cũng hết cách.”
“Ta lại thấy như vậy cũng tốt, có đôi khi mọi chuyện cứ giữ trong lòng là được rồi, không cần thiết phải thể hiện ra ngoài.” Lạc Nam nhún vai.
Quan hệ giữa hắn và đại trưởng lão ngày càng cải thiện, tuy nhiên với tính cách của Đại Trưởng Lão, sợ rằng mình có thân mật gọi một tiếng bà ngoại cũng sẽ khiến bà ấy không dễ chịu.
Thôi thì cứ như thế là đủ rồi.
“Đột phá Chí Tôn, thực lực hiện tại thế nào? Đột phá Chí Tôn Nhất Cảnh, có muốn đánh với nương một trận?” Ninh Vô Song hưng phấn nói.
Nàng cũng được mẫu thân vun trồng bồi dưỡng trong thời gian qua, thực lực phi tốc phát triển, đã sánh ngang với nữ nhi sử dụng Chí Tôn Quán Đỉnh là Lạc Sương, có lòng tin đánh với Lạc Nam thử sức.
“Mẫu thân hiện tại không đánh lại ta.” Lạc Nam nở nụ cười.
“Tiểu tử thúi, ngươi dám xem nhẹ lão nương?” Ninh Vô Song hừ một tiếng:
“Đừng quên ta từng là Thánh Nữ, thiên phú cũng không kém bất cứ ai.”
Nói xong nàng đã nâng tay, một thanh vũ khí vừa như kiếm, vừa như cọ vẽ đã xuất hiện, có hai lưỡi kiếm mỏng manh cân xứng hai bên, chiều dài chỉ hơn một mét, toàn thân thuần màu đen tuyền như mực, giữa thân kiếm có một đường chỉ đỏ như mạch máu lưu động...
Chính là Binh Nhân Tộc của mẫu thân mang tên Hoạ Ảnh Kiếm.
Lạc Nam biết mẫu thân của mình là một Kiếm Tu và Hoạ Sư kết hợp, thủ đoạn cực kỳ khó lường.
Tuy nhiên hắn không cho rằng nàng mạnh hơn Nam Thiên Tố, mà Nam Thiên Tố hiện tại đã không phải đối thủ của hắn.
Lạc Nam tự tin ngoại trừ những kẻ sở hữu Cấm Kỵ, mình chính là vô địch trong Chí Tôn.
“Xem kiếm!”
Ninh Vô Song đã không kiên nhẫn, một kiếm nhẹ nhàng thanh thoát chém về phía hắn.
Đồng tử Lạc Nam hơi co lại, chỉ thấy một kiếm này xuất ra như hoạ sư đang vung tay phát hoạ trên giấy, chỉ một đường kiếm lại hoạ ra hàng vạn luồng kiếm ảnh đen tuyền phong thiên toả địa, che kín không gian, chẳng để lại chút đường lui nào.
Mắt thấy mình sắp bị bao vây bên trong kiếm ảnh ngập trời này, đáy mắt Lạc Nam bỗng nhiên hiện ra hư ảnh một đoá hoa màu tím.
Không gian thậm chí không xuất hiện dị động, Lạc Nam đã biến mất trong sự ngỡ ngàng của Ninh Vô Song.
“Người đâu?” Nàng quét thần thức khắp cả vạn dặm, lại không bắt kịp thân ảnh của hắn.
Nhưng ở nơi Lạc Nam vừa biến mất lại để lại một đoá hoa đang chậm rãi xoay tròn.
“Đây là Tử Linh Lan?” Ninh Vô Song lẩm bẩm.
ĐÙNG!
Vô cùng đột ngột, đoá hoa kia mãnh liệt nổ tung, vô tận Tử Vong theo đó rít gào càn quét bắn ra như một đám mây màu tím đen tuyền yêu mị.
“Khụ...”
Ninh Vô Song không nghĩ đến còn có chuyện như vậy phát sinh, toàn thân chấn động bay ngược ra ngoài.
Thân ảnh Lạc Nam hiện ra đón lấy ôm nàng, nở nụ cười trêu tức:
“Mẫu thân, đã nói ngươi không phải đối thủ.”
“Thủ đoạn vừa rồi thật thần kỳ, ngươi dạy lão nương.” Ninh Vô Song hưng phấn bừng bừng nói.
“Phải nắm giữ cả Không Gian và Tử Vong Lực mới có thể thi triển.” Lạc Nam mỉm cười:
“Mẫu thân thích thì dùng tài nguyên nào đó để có được hai loại linh căn kia, ta sẽ dạy ngươi.”
Mà lúc này, Tu La Thánh Lệnh của Lạc Nam rung lên, thì ra Tu La Giáo Chủ muốn gặp hắn.
“Giáo chủ diện kiến ngươi!” Ninh Vô Song nghiêm túc nói:
“Mau đi bái kiến!”
Lạc Nam vuốt vuốt mũi, thầm nghĩ bà nương kia gấp gáp cái gì không biết...
...
Vẫn là hòn đảo nhỏ quen thuộc nằm ở tận cùng Tu La Vũ Trụ, vẫn là động phủ nhỏ bé quen thuộc...
Nơi được xem là bất khả xâm phạm ở Tu La Giáo này, Lạc Nam đã sớm quen đặt chân đến.
Hắn thoải mái đẩy cửa động tiến vào, thấy được thân ảnh yêu mị mông lung, mờ mờ ảo ảo nằm trên giường đá sau lớp rèm che kia...
“Yêu Cơ, nàng vẫn không nâng cấp được chỗ ở à?”
Lạc Nam nhàm chán nói một tiếng, thản nhiên đặt mông ngồi xuống giường đá, đem rèm che kéo ra.
“Lá gan của ngươi ngày càng lớn, dám tự tiện ngồi lên giường bổn giáo chủ?” Huyết Yêu Cơ lạnh lùng nói.
“Thế là ai kêu ta đến?” Lạc Nam lườm nàng.
“Ngươi đã quên lời hứa?” Huyết Yêu Cơ xém chút vung tay tát hắn.
“À quên, khà khà cởi quần ra.” Lạc Nam cười xấu xa:
“Muốn xoá hình xăm thì ngoan một chút.”
“Cởi cái rắm.” Huyết Yêu Cơ mắng chửi: “Đừng nghĩ bổn toạ không biết ngươi có thể tuỳ ý khống chế đám văn tự đó.”
“Nhưng ta lại thích nàng cởi quần mới xoá cơ.” Lạc Nam nở nụ cười xấu xa.
“Lá gan ngày càng lớn, chết cho bổn toạ.” Huyết Yêu Cơ chướng mắt, một giọt tinh huyết bắn ra, lập tức hiển hoá thành một con Đào Ngột húc mạnh về phía hắn.
RỐNG!
Nào ngờ Linh Thổ Đỉnh của Lạc Nam chấn động, một con gấu lớn mang theo vô số loại Vĩnh Hằng Thổ dung hợp mà thành hiện ra trước mặt, cơ thể như một ngọn núi với vô vàn khối cơ bắp hung hăng ngăn cản.
ĐÙNG!
Đào Ngột va chạm Thổ Hùng, toàn bộ mật thất đều lắc lư.
“Thì ra là đột phá Chí Tôn, chẳng trách dám cùng bổn toạ chống lại.” Huyết Yêu Cơ từ trên giường đứng lên.
Lạc Nam cũng lồm cồm ngồi dậy, ngạo nghễ nói:
“Ngày hôm nay, ta sẽ dạy nàng biết tôn ti trật tự, ngoan ngoãn nghe lời nam nhân.”
“Ngươi có bản lĩnh đó sao?” Huyết Yêu Cơ phất tay, Long Ngục Xích Huyết đã hiện ra, lãnh diễm tuyên bố:
“Bổn toạ tuyên bố, dù ngươi thành Chí Tôn cũng phải bại!”
...
Chúc cả nhà trưa vui vẻ <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.