Chương 2860: Ôn chuyện
Akay Hau
15/09/2024
“Phu quân, Bá Vũ Điện thăng cấp rồi sao? Thật hoành tráng.”
Nhìn thấy hình dạng mới của Bá Vũ Điện, từng đôi mắt đẹp của các lão bà đều sáng rực hẳn lên.
Bá Vũ Điện theo Lạc Nam và các nàng từ tiểu vũ trụ đến Nguyên Giới, tình cảm sâu đậm...lúc này nhìn thấy sự khí phách và trang nghiêm của nó ai nấy đều cảm thấy vui mừng.
“Hẳn là đã đạt đến Thiên Đạo Bảo.” Ái Tâm dùng tay cảm nhận từng ngõ ngách cung điện, thân là một Luyện Khí Sư...nàng đương nhiên ao ước bản thân có thể tự mình luyện chế ra những loại pháp bảo có thể so sánh với Bá Vũ Điện.
“Đám rồng mới này đã có linh trí, hơn nữa khả năng hành tẩu bên trong hư không có thể so sánh với ta.”
Âu Dương Thương Lan đánh giá 18 con Hoàng Vũ Bá Long, cảm thấy chúng nó không thua gì huyết mạch Tinh Không Chi Long của mình.
“Nàng đã ưa thích Long Tộc...phu quân ở đây có một thứ rất thích hợp với nàng.” Lạc Nam lấy ra một thanh trường thương.
“Đây là...” Thân thể của Long Uyển Ước đứng bên cạnh nhất thời run rẩy lên, viền mắt ửng đỏ:
“Đây là Thiên Đạo Bảo do xương cốt của Long Thần đúc thành?”
“Không sai, tên nó là Thần Long Thương...ta cướp được từ tay thái tử Loạn Đạo Thần Quốc.” Lạc Nam thở dài một tiếng, hắn biết Long Uyển Ước vẫn còn chưa vơi đi nỗi đau sau cái chết của đệ đệ mình, cảm nhận thấy khí tức của Long Thần nên mới phản ứng như vậy.
Bất quá ở Đạo Giới thì Long Thần không chỉ có một, Long Thần từng bị Loạn Đạo Thần Quốc giết chết cũng không phải Long Thần đệ đệ Long Uyển Ước.
“Thần Long Thương...hảo khí phách.” Âu Dương Thương Lan chiến ý bừng bừng nắm lấy Thần Long Thương.
NGAO NGAO...
Ý niệm vừa động, sau lưng nàng đã hiện ra hai luồng Long Ảnh...chính là Tinh Không Chi Long và Long Thần đang giương nanh múa vuốt, bá khí dị thường.
Mặc dù chúng nữ không ít người sở hữu huyết mạch Long Tộc nhưng Âu Dương Thương Lan lại là người duy nhất dùng thương, Lạc Nam cũng đánh giá Thần Long Thương không tệ nên ngay từ đầu đã quyết định lưu nó lại cho nàng.
Quả nhiên Âu Dương Thương Lan vô cùng ưa thích, liền ném cho hắn một ánh mắt kiều mị:
“Đêm nay có thưởng.”
“Không phục a, đại tỷ có quà...của người ta đâu?” Đình Manh Manh nhào lên ôm cổ Lạc Nam nũng nịu.
“Xú nha đầu đã là thiếu phụ còn làm nũng?” Lạc Nam buồn cười véo véo gò má phổng phao của nàng, ái muội nói:
“Yên tâm, tất cả các nàng đều có quà.”
“Thứ gì thế?” Đình Manh Manh hai mắt toả sáng.
Chúng nữ cũng vểnh tai lắng nghe.
“Tèn ten ten.” Lạc Nam phất tay.
Trong nháy mắt, từng tôn từng tôn pho tượng bằng gỗ được điêu khắc tỉ mỉ lần lượt bay ra đến trước mặt chúng nữ.
Tất cả đều có phần, không thiếu người nào.
“Đây là...” Chúng nữ thân thể run lên, bởi vì mỗi một pho tượng đều là điêu khắc chính bản thân các nàng.
Mỗi chi tiết nhỏ đều được làm hết sức tỉ mỉ, sống động như thật với từng dáng vẻ khác nhau như phiên bản thu nhỏ của các nàng đúc ra, hơn nữa bên dưới bức tượng đều có điêu khắc từng dòng tình cảm của hắn.
Trong lúc nhất thời, nội tâm từng người như muốn tan...
“Hảo thủ đoạn, chút chiêu trò nhỏ liền muốn lấy lòng chúng ta?” Hi Vũ cao ngạo hất cằm.
“Haha, lúc nhớ các nàng không có việc gì làm nên điêu khắc một thoáng.” Lạc Nam chém gió.
Trước đó được Hương Trà thỉnh cho lượng lớn Đạo Thụ, luyện xong Đạo Mộc Nhân vẫn còn dư khá nhiều nên hắn đã nảy sinh ý tưởng điêu khắc tượng gỗ làm quà cho các thê tử và hồng nhan tri kỷ.
Bên trong mỗi một pho tượng đều chứa đựng một tia Bá Đạo Quy Tắc và Hồn Lực của hắn.
Khi chúng nữ mong muốn chỉ cần kích hoạt pho tượng, Lạc Nam sẽ ngay lập tức cảm ứng được vị trí của các nàng và cố gắng đến bên các nàng nhanh nhất có thể.
Các nàng Hoạ Thuỷ đều có, thê tử của mình đương nhiên cũng không thiệt thòi.
“Phu quân có lòng chúng thiếp ghi nhận.” Yên Nhược Tuyết nhoẻn miệng cười, nàng có thể cảm nhận rõ các tỷ muội đều đang rất hạnh phúc.
“Xem như ngươi còn có lương tâm.” Huyết Yêu Cơ nhếch môi đỏ xem như hài lòng.
Một pho tượng nhỏ do chính tay hắn làm ra, chứa đựng tình cảm của hắn quý giá hơn nhiều so với bất cứ thiên tài địa bảo nào.
Ngay cả Đình Manh Manh cũng dùng óng tay áo cẩn thận lau chùi tượng của mình, đó là phiên bản hai nàng Đình Manh Manh ở trạng thái trưởng thành và thu nhỏ, người không biết nhìn qua còn tưởng rằng hai tỷ muội.
“Tượng của ta đẹp hơn của đại tỷ và tam muội.” Đình Manh Manh đắc ý hướng Âu Dương Thương Lan và Độc Cô Ngạo Tuyết khoe khoang.
“Yên tâm, tối nay lại có quà khác.” Lạc Nam nhếch mép đầy xấu xa.
“Quà gì nữa?” Mấy nàng liếc mắt, một pho tượng đã đủ khiến các nàng hài lòng.
“Thiên Địa Hợp Hoan Kinh, một môn Thần Đạo Song Tu Công Pháp.” Lạc Nam ngay ngắn đường hoàng đáp.
“Phi, đi chết đi!”
Cả đám nhịn không được gắt lên, đặc biệt là mấy vị thê tử còn chưa động phòng càng là đỏ mặt đến tận mang tai.
Lạc Nam ngửa đầu cười dài đầy sảng khoái.
Sau khi các lão bà đều lên Bá Vũ Điện, hắn liền ra hiệu nó quay sang đón các nàng Trương Nhã Trâm và Đông Hoa lên cùng.
“Trương tiểu thư, chút tâm ý của ta.” Lạc Nam đích thân đưa pho tượng.
“Công tử thật khéo tay.” Trương Nhã Trâm cắn cắn cánh môi nhận lấy, tượng của nàng nhìn như một phú bà hào phóng, đứng đạp bên trên một núi Đạo Xu đầy kiêu ngạo.
“Khoan đã...” Trương Nhã Trâm giật mình:
“Đây là tượng đúc từ Đạo Mộc?”
Chúng nữ không đủ khả năng nhìn ra nhưng Trương Nhã Trâm kiến thức phong phú, vừa cầm vào liền biết nguyên liệu để đúc nên pho tượng này.
Đạo Mộc quý giá a, đây chính là biểu tượng của Độ Đạo Môn...sợ rằng có tiền cũng không mua được, là vật vạn kim khó cầu.
Mang Đạo Mộc bên người, nếu gặp phải Đạo Kiếp hoặc công kích cường đại cũng có thể bảo vệ mình một mạng.
Món quà này của Lạc Nam nhìn như tuỳ tiện nhưng lại chứa đầy ý nghĩa, vừa có thể mang hắn đến bên cạnh các nàng khi cần, vừa có thể lâm thời cứu nguy nếu rơi vào hiểm cảnh.
Trương Nhã Trâm thật kỹ nhìn hắn, người nam nhân này rất là sâu sắc đấy.
“Ngươi cái tên này...tượng của thiếp đâu?” Đông Hoa dựng thẳng chân mày:
“Đừng nói luôn đi cùng nên không có?”
“Ai nói không có?” Lạc Nam lườm nàng, lại lấy tượng ra đưa cho Dị Nữ, Đông Hoa, Điêu Thuyền, Thánh Linh Thiên Vận, Bảo Lan.
Đến lượt Bích Tiêu có chút do dự chần chờ...cuối cùng vẫn là không nói lời nào lặng lẽ tiếp nhận pho tượng hắn đưa đến.
“Thật xin lỗi a, lần sau chuẩn bị cho nàng.” Lạc Nam có chút áy náy nói với Minh Hà.
Vừa mới gặp được, đột ngột quá hắn chưa kịp chuẩn bị.
“Không cần, thiếp thân cũng chưa thân với công tử đến mức đó.” Minh Hà ung dung lắc đầu, lại thầm cản thán tình cảm phu thê của hắn và các nữ nhân thật sự rất tốt.
“À đúng, mẫu thân và nhị tỷ đâu rồi đại tẩu?”
Lạc Nam tìm kiếm bóng dáng của Ninh Vô Song và Lạc Sương nhưng không nhìn thấy liền hỏi Ninh Huyền Tâm, ở đây chỉ có các thê tử và hồng nhan tri kỷ của hắn.
“Đại tẩu ngươi cái đại đầu quỷ.” Ninh Huyền Tâm giận dữ đỏ mặt, đã gả cho hắn rồi còn xưng hô như vậy.
“Các nàng cũng giống hai tiểu công chúa của ngươi, đã được thu xếp phát triển theo hướng khác.” Bích Tiêu giải thích:
“Lạc Sương thì đang bí mật thành lập quân đội, Ninh Huyền Tâm lại theo một vị Thần Đạo Cảnh làm nhiệm vụ ở Đạo Vực.”
“Có nguy hiểm hay không?” Lạc Nam giật mình.
“Đương nhiên là nguy hiểm.” Bích Tiêu thẳng thắng nói:
“Nhưng đó là lựa chọn của các nàng, chủ yếu là muốn nhanh chóng tiến bộ để có thể trợ giúp ngươi, cả hai đều đã đột phá Thiên Đạo Cảnh thành công.”
“Thiên Đạo Cảnh?” Sắc mặt Lạc Nam lập tức không dễ nhìn.
Hắn chẳng vui chút nào khi mẫu thân và nhị tỷ đột phá Thiên Đạo, ngược lại chỉ càng cảm thấy đau lòng.
Nên biết rằng thiên phú của hai người cũng chỉ sánh ngang các nàng ở đây mà thôi, các thê tử cùng Trương Nhã Trâm rèn luyện còn chưa ai đột phá đến Thiên Đạo Cảnh nhưng mẫu thân và nhị tỷ lại làm được, chứng tỏ thời gian qua các nàng đã trải qua vô số khó khăn thử thách, chắc chắn ngậm không ít cực khổ.
“Sao không ai nói với ta?” Lạc Nam bất mãn.
“Phu quân đừng tức giận, là nhị tỷ và mẫu thân yêu cầu bọn thiếp không được nói với chàng, sợ khiến chàng lo lắng.” Nam Thiên Tố ôn tồn nói:
“Con đường cường giả luôn đi kèm với nguy hiểm và thử thách, ngay cả bọn thiếp ở trong bí cảnh này chiến đấu vẫn có nguy cơ ngã xuống mà thôi, nhưng đã chấp nhận thì sẽ không hối hận.”
Lạc Nam hiểu rõ tính cách của nhị tỷ và mẫu thân mình, nhị tỷ là người không chịu ở yên một chỗ, ưa thích lăn lộn trong môi trường quân đội...còn mẫu thân vẫn luôn mong muốn có thể giúp đỡ hắn thay vì được hắn che chở bảo vệ.
Nghĩ đến có Bá Chủ Thần Đình tồn tại, dù hai nàng có thật sự ngã xuống thì tàn hồn vẫn sẽ trở về...cơ hội sống lại vẫn có nên hắn cũng xem như chấp nhận, tôn trọng quyết định của nhị tỷ và mẫu thân.
“Thay vì lo lắng...chàng hãy tin tưởng vào thực lực của bọn họ.” Liễu Ngọc Thanh lên tiếng:
“Không riêng mẫu thân và nhị tỷ của chàng, mà hai nữ nhi của, những hồng nhan khác như Thi Mộ Tuyền, Lâm Tích, những trưởng bối của ngươi như Long Chí Tôn, Trụ Việt Mẫu...tuỳ thời đều có thể đối mặt với nguy hiểm.”
“Nhưng muốn thành đại sự, đó là điều không thể tránh khỏi.”
“Ta hiểu rồi.” Lạc Nam thở ra một hơi, cũng chỉ có thể như vậy a.
Suy cho cùng mỗi người đều có chí hướng và hoài bão, hắn cũng không thể vô lý ép buộc mẫu thân và nhị tỷ đi theo các thê tử của mình.
Bản thân hắn chỉ có thể cố gắng nhanh chóng mạnh hơn...để nếu như những người thân thiết xảy ra sự cố, hắn sẽ có năng lực giải quyết thay vì bất lực gánh chịu đau thương mất mát.
“Xuất phát thôi.” Lạc Nam mỉm cười thay đổi bầu không khí, ra lệnh cho Bá Vũ Điện ngự không mà đi.
Biết rằng chúng nữ thời gian qua rèn luyện khổ cực không ngừng nghĩ, hắn quyết định mang các nàng dạo chơi Đạo Hải một phen...
Bên trên Bá Vũ Điện, Lạc Nam lấy ra một số thịt yêu thú cao cấp săn giết được từ Tứ Đạo Cổ Lâm cho Chiêu Quân, Đại Kiều và Tiểu Kiều chế biến, tổ chức yến tiệc linh đình.
“Đến, phu quân chúc mừng tất cả kiều thê của ta đều có tiến bộ vượt bậc.” Lạc Nam nâng lên chén rượu uống cạn.
Chúng nữ che miệng cười duyên, từng người cũng không ngần ngại uống sạch Luân Hồi Tửu.
Nghiện rượu như Dạ Thanh Thu càng là tu một lần cả vò.
“Hừ, rốt cuộc thì ngày tu vi của hắn vượt qua chúng ta đã đến.” Thập Khánh Huyên có chút mất mát nói.
Chúng nữ đưa mắt nhìn nhau, quả thật có chút ngậm ngùi.
Đại đa số những người các nàng ngoại trừ số ít trường hợp đặc biệt như Tiểu Tiểu ra, lần đầu khi nhận biết Lạc Nam đều có tu vi cao hơn hắn.
Nhưng mà giờ đây khi nam nhân của mình đã đột phá Thiên Đạo Cảnh, các nàng vẫn còn đang kẹt ở Đại Đạo Cảnh...bị hắn vượt qua rồi.
“Nè nè nè, thái độ của các nàng là sao? Chẳng lẽ muốn vi phu cả đời đều không đuổi kịp các nàng?” Lạc Nam vừa bực mình vừa buồn cười.
“Chiến lực của chàng nghịch thiên, hiện tại tu vi lại cao...sợ rằng tất cả tỷ muội liên thủ cũng không phải đối thủ của chàng.” Hoa Thanh Trúc lắc đầu thở dài.
“Ta có một ý kiến, hay tất cả chúng ta liên thủ lại khiêu chiến hắn, xem thử có thể vượt cấp chiến đấu hay không?” Yên Thê tràn đầy hứng thú đề xuất.
“Hảo hảo hảo, ý kiến hay.” Mấy nữ nhân hiếu chiến như Đình Manh Manh, Võ Tam Nương, Cự Mỹ Anh, Á Liên Nga, Huyết Yêu Cơ, Thuỷ Nương Khanh nhất trí tán thành.
“Vô ích thôi, hắn hiện tại chỉ cần Bá Đạo Quy Tắc quét ngang liền có thể trấn áp tất cả.” Đông Hoa khuyên các nàng đừng châu chấu đá xe.
“Nếu chúng ta cũng tham dự thì sao?” Bích Tiêu bỗng nhiên nói.
“Các nàng muốn mưu sát phu quân sao?” Lạc Nam tối sầm mặt lại, không ngờ mấy lão bà muốn hợp lực lại đánh mình.
“Ai là thê tử của ngươi?” Bích Tiêu hừ một tiếng.
“Đây cũng là cơ hội tốt để phu quân hiểu rõ tiến bộ của các tỷ muội.” Ngay cả Yên Nhược Tuyết cũng hứng thú:
“Với điều kiện chàng đừng dùng Bá Đạo Quy Tắc, quá mức khi dễ chúng ta.”
“Dù phu quân không dùng Bá Đạo Quy Tắc, các nàng cũng không phải đối thủ.” Lạc Nam khiêu khích nói:
“Nhưng muốn khiêu chiến ta cũng phải có điều kiện, đó là làm cho ta vui vẻ mới được hắc hắc.”
“Tên xấu xa.” Mấy lão bà làm sao không hiểu hắn đề cập cái gì? Từng người gò má ửng đỏ.
“Vấn đề chiến đấu để rảnh rỗi lại nói.” Trương Nhã Trâm hiếu kỳ nhìn lấy Lạc Nam:
“Công tử có thể kể cho ta nghe những chuyện ngươi đã trải qua?”
“Đúng vậy, bọn thiếp cũng rất muốn biết.” Tất cả thê tử đồng loạt đưa mắt nhìn hắn chờ mong.
Thời gian qua các nàng khổ luyện trong bí cảnh, yêu thú được bí cảnh sinh ra không ngừng, giết mãi không hết...thật sự không có thời gian nghe ngóng chuyện bên ngoài.
Chỉ nghe loáng thoáng vài tin tức động trời như hành vi của hắn ở Đạo Quốc chứ cũng không rõ ràng tường tận bên trong.
“Không cần kể, ta trực tiếp chiếu cho các nàng quan sát là được.”
Lạc Nam thoải mái nhún vai, hắn rất ít khi che giấu nữ nhân của mình.
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn sáng lên, từng khung cảnh từ trong con mắt nhanh chóng chiếu rọi lên trước mắt mọi người như những thước phim.
Các sự kiện quan trọng như truyền thừa Dược Thần, kết hôn với Đông Hoa, rèn luyện trong Tứ Đạo Cổ Lâm, xông vào Vô Minh Mộ Địa, nghênh tiếp Thần Tị, Đạo Quốc truy nã, trở thành đệ tử Toàn Chức Đạo Thống, chặn giết Thái Tử, cửu tử nhất sinh vượt qua Thiên Đạo Kiếp.
Chúng nữ xem từ đầu đến cuối mà tim đập thình thịch không ngừng, cảm nhận rõ ràng những thời khắc nguy hiểm khó khăn tột độ đến nghẹt thở, dường như ngay cả bản thân các nàng cũng đã trải qua chính khoảnh khắc đó.
Rốt cuộc cũng hiểu vì sao lần trước đột ngột ký ức về hắn xém chút bị xoá bỏ, thì ra là Giới Linh xém chút nữa đã ép phu quân của các nàng vào đường cùng.
Không ít nàng bày tỏ tức giận, bất mãn trước hành vi của Giới Linh.
Cũng nhân cơ hội này, Lạc Nam lấy ra truyền thừa của Dược Thần và Loạn Ninh Lam.
Công pháp Thiên Sinh Đạo Quyết có tác dụng thúc đẩy thực vật sinh trưởng và phát triển vượt bậc giao cho Mộc Ái My, Mộc Linh Hi, Á Nhi và Á Hy Thần để bốn người cùng chia sẽ nhau tu luyện.
Dược Thần Bí Điển thì lại giao cho các nữ luyện đan sư Bắc Cung Hàm Ngọc, Tiêu Thanh Tuyền, Đan Diễm Cơ, Đan Mộng Cơ nghiên cứu.
Riêng Toàn Chức Đạo Kinh có tác dụng với tất cả nhưng hắn lại không lấy ra...đơn giản vì chưa có sự cho phép của Độ Đạo Môn.
“Lạc Hà, từ lúc nhìn thấy kiếm pháp của Loạn Ninh Lam...ta liền biết nàng là nhân tuyển thích hợp nhất.” Lạc Nam đem Nhẫn Trữ Vật muốn đeo lên tay Lạc Hà.
“Nhưng mà...” Lạc Hà nhìn sang các tỷ muội.
Nam Thiên Tố, Băng Lam Tịch, Độc Cô Ngạo Tuyết, Tần Lộng Ngọc, Hoa Như Thuỷ, Mộc Tử Âm, Tô Minh Châu...tất cả đều là kiếm tu.
“Phu quân đã nói hợp với muội, đừng quan tâm chúng ta.” Nam Thiên Tố mỉm cười nói:
“Tuy đều là kiếm tu nhưng kiếm đạo mỗi người khác biệt, chúng ta cũng không phù hợp với truyền thừa của Ninh Lam tiền bối như muội.”
Lạc Hà chưa kịp đồng ý, Lạc Nam đã quyết đoán đeo Nhẫn Trữ Vật lên tay của nàng.
ẦM.
Khoảnh khắc đó, kiếm khí cuồng bạo mang theo lực lượng điên cuồng như từng con sóng thần bao phủ lấy thân thể Lạc Hà.
Lạc Nam cảm động trước tâm ý của hắn và các tỷ muội, cũng liền nhắm mắt lại dụng tâm tiếp nhận.
Thân thể của nàng lơ lửng bay lên, toàn thân tiến vào một loại ý cảnh vô cùng huyền diệu.
Một thanh kiếm hiện ra trong tay Lạc Hà, nàng hai mắt vẫn cứ khép hờ nhưng lại ở giữa không gian tuyệt mỹ múa kiếm, động tác như mây trôi nước chảy nhẹ nhàng tinh tế vậy mà mang theo kiếm hải rít gào với sức tàn phá huỷ diệt, tầng tầng lớp lớp.
“Thật mạnh...” Các nữ kiếm tu ánh mắt ngưng tụ, không hổ là truyền thừa từ Kiếm Thị của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần.
Nhẫn Trữ Vật đeo trên tay Lạc Hà vẫn toả ra ánh sáng, liên tục truyền thụ một phần tu vi mà Loạn Ninh Lam lưu lại cùng với những tri thức, ngộ tính về kiếm pháp của nữ kiếm thần.
Bằng mắt thường có thể thấy được, Kiếm Vực của Lạc Hà bắt đầu khai mở...tu vi cũng như nước mà tăng lên.
Đại Đạo Hậu Kỳ, Đại Đạo Viên Mãn...Thiên Đạo Cảnh.
“Phải tìm chỗ độ kiếp cho nàng.”
Lạc Nam cười nói.
Nhìn thấy hình dạng mới của Bá Vũ Điện, từng đôi mắt đẹp của các lão bà đều sáng rực hẳn lên.
Bá Vũ Điện theo Lạc Nam và các nàng từ tiểu vũ trụ đến Nguyên Giới, tình cảm sâu đậm...lúc này nhìn thấy sự khí phách và trang nghiêm của nó ai nấy đều cảm thấy vui mừng.
“Hẳn là đã đạt đến Thiên Đạo Bảo.” Ái Tâm dùng tay cảm nhận từng ngõ ngách cung điện, thân là một Luyện Khí Sư...nàng đương nhiên ao ước bản thân có thể tự mình luyện chế ra những loại pháp bảo có thể so sánh với Bá Vũ Điện.
“Đám rồng mới này đã có linh trí, hơn nữa khả năng hành tẩu bên trong hư không có thể so sánh với ta.”
Âu Dương Thương Lan đánh giá 18 con Hoàng Vũ Bá Long, cảm thấy chúng nó không thua gì huyết mạch Tinh Không Chi Long của mình.
“Nàng đã ưa thích Long Tộc...phu quân ở đây có một thứ rất thích hợp với nàng.” Lạc Nam lấy ra một thanh trường thương.
“Đây là...” Thân thể của Long Uyển Ước đứng bên cạnh nhất thời run rẩy lên, viền mắt ửng đỏ:
“Đây là Thiên Đạo Bảo do xương cốt của Long Thần đúc thành?”
“Không sai, tên nó là Thần Long Thương...ta cướp được từ tay thái tử Loạn Đạo Thần Quốc.” Lạc Nam thở dài một tiếng, hắn biết Long Uyển Ước vẫn còn chưa vơi đi nỗi đau sau cái chết của đệ đệ mình, cảm nhận thấy khí tức của Long Thần nên mới phản ứng như vậy.
Bất quá ở Đạo Giới thì Long Thần không chỉ có một, Long Thần từng bị Loạn Đạo Thần Quốc giết chết cũng không phải Long Thần đệ đệ Long Uyển Ước.
“Thần Long Thương...hảo khí phách.” Âu Dương Thương Lan chiến ý bừng bừng nắm lấy Thần Long Thương.
NGAO NGAO...
Ý niệm vừa động, sau lưng nàng đã hiện ra hai luồng Long Ảnh...chính là Tinh Không Chi Long và Long Thần đang giương nanh múa vuốt, bá khí dị thường.
Mặc dù chúng nữ không ít người sở hữu huyết mạch Long Tộc nhưng Âu Dương Thương Lan lại là người duy nhất dùng thương, Lạc Nam cũng đánh giá Thần Long Thương không tệ nên ngay từ đầu đã quyết định lưu nó lại cho nàng.
Quả nhiên Âu Dương Thương Lan vô cùng ưa thích, liền ném cho hắn một ánh mắt kiều mị:
“Đêm nay có thưởng.”
“Không phục a, đại tỷ có quà...của người ta đâu?” Đình Manh Manh nhào lên ôm cổ Lạc Nam nũng nịu.
“Xú nha đầu đã là thiếu phụ còn làm nũng?” Lạc Nam buồn cười véo véo gò má phổng phao của nàng, ái muội nói:
“Yên tâm, tất cả các nàng đều có quà.”
“Thứ gì thế?” Đình Manh Manh hai mắt toả sáng.
Chúng nữ cũng vểnh tai lắng nghe.
“Tèn ten ten.” Lạc Nam phất tay.
Trong nháy mắt, từng tôn từng tôn pho tượng bằng gỗ được điêu khắc tỉ mỉ lần lượt bay ra đến trước mặt chúng nữ.
Tất cả đều có phần, không thiếu người nào.
“Đây là...” Chúng nữ thân thể run lên, bởi vì mỗi một pho tượng đều là điêu khắc chính bản thân các nàng.
Mỗi chi tiết nhỏ đều được làm hết sức tỉ mỉ, sống động như thật với từng dáng vẻ khác nhau như phiên bản thu nhỏ của các nàng đúc ra, hơn nữa bên dưới bức tượng đều có điêu khắc từng dòng tình cảm của hắn.
Trong lúc nhất thời, nội tâm từng người như muốn tan...
“Hảo thủ đoạn, chút chiêu trò nhỏ liền muốn lấy lòng chúng ta?” Hi Vũ cao ngạo hất cằm.
“Haha, lúc nhớ các nàng không có việc gì làm nên điêu khắc một thoáng.” Lạc Nam chém gió.
Trước đó được Hương Trà thỉnh cho lượng lớn Đạo Thụ, luyện xong Đạo Mộc Nhân vẫn còn dư khá nhiều nên hắn đã nảy sinh ý tưởng điêu khắc tượng gỗ làm quà cho các thê tử và hồng nhan tri kỷ.
Bên trong mỗi một pho tượng đều chứa đựng một tia Bá Đạo Quy Tắc và Hồn Lực của hắn.
Khi chúng nữ mong muốn chỉ cần kích hoạt pho tượng, Lạc Nam sẽ ngay lập tức cảm ứng được vị trí của các nàng và cố gắng đến bên các nàng nhanh nhất có thể.
Các nàng Hoạ Thuỷ đều có, thê tử của mình đương nhiên cũng không thiệt thòi.
“Phu quân có lòng chúng thiếp ghi nhận.” Yên Nhược Tuyết nhoẻn miệng cười, nàng có thể cảm nhận rõ các tỷ muội đều đang rất hạnh phúc.
“Xem như ngươi còn có lương tâm.” Huyết Yêu Cơ nhếch môi đỏ xem như hài lòng.
Một pho tượng nhỏ do chính tay hắn làm ra, chứa đựng tình cảm của hắn quý giá hơn nhiều so với bất cứ thiên tài địa bảo nào.
Ngay cả Đình Manh Manh cũng dùng óng tay áo cẩn thận lau chùi tượng của mình, đó là phiên bản hai nàng Đình Manh Manh ở trạng thái trưởng thành và thu nhỏ, người không biết nhìn qua còn tưởng rằng hai tỷ muội.
“Tượng của ta đẹp hơn của đại tỷ và tam muội.” Đình Manh Manh đắc ý hướng Âu Dương Thương Lan và Độc Cô Ngạo Tuyết khoe khoang.
“Yên tâm, tối nay lại có quà khác.” Lạc Nam nhếch mép đầy xấu xa.
“Quà gì nữa?” Mấy nàng liếc mắt, một pho tượng đã đủ khiến các nàng hài lòng.
“Thiên Địa Hợp Hoan Kinh, một môn Thần Đạo Song Tu Công Pháp.” Lạc Nam ngay ngắn đường hoàng đáp.
“Phi, đi chết đi!”
Cả đám nhịn không được gắt lên, đặc biệt là mấy vị thê tử còn chưa động phòng càng là đỏ mặt đến tận mang tai.
Lạc Nam ngửa đầu cười dài đầy sảng khoái.
Sau khi các lão bà đều lên Bá Vũ Điện, hắn liền ra hiệu nó quay sang đón các nàng Trương Nhã Trâm và Đông Hoa lên cùng.
“Trương tiểu thư, chút tâm ý của ta.” Lạc Nam đích thân đưa pho tượng.
“Công tử thật khéo tay.” Trương Nhã Trâm cắn cắn cánh môi nhận lấy, tượng của nàng nhìn như một phú bà hào phóng, đứng đạp bên trên một núi Đạo Xu đầy kiêu ngạo.
“Khoan đã...” Trương Nhã Trâm giật mình:
“Đây là tượng đúc từ Đạo Mộc?”
Chúng nữ không đủ khả năng nhìn ra nhưng Trương Nhã Trâm kiến thức phong phú, vừa cầm vào liền biết nguyên liệu để đúc nên pho tượng này.
Đạo Mộc quý giá a, đây chính là biểu tượng của Độ Đạo Môn...sợ rằng có tiền cũng không mua được, là vật vạn kim khó cầu.
Mang Đạo Mộc bên người, nếu gặp phải Đạo Kiếp hoặc công kích cường đại cũng có thể bảo vệ mình một mạng.
Món quà này của Lạc Nam nhìn như tuỳ tiện nhưng lại chứa đầy ý nghĩa, vừa có thể mang hắn đến bên cạnh các nàng khi cần, vừa có thể lâm thời cứu nguy nếu rơi vào hiểm cảnh.
Trương Nhã Trâm thật kỹ nhìn hắn, người nam nhân này rất là sâu sắc đấy.
“Ngươi cái tên này...tượng của thiếp đâu?” Đông Hoa dựng thẳng chân mày:
“Đừng nói luôn đi cùng nên không có?”
“Ai nói không có?” Lạc Nam lườm nàng, lại lấy tượng ra đưa cho Dị Nữ, Đông Hoa, Điêu Thuyền, Thánh Linh Thiên Vận, Bảo Lan.
Đến lượt Bích Tiêu có chút do dự chần chờ...cuối cùng vẫn là không nói lời nào lặng lẽ tiếp nhận pho tượng hắn đưa đến.
“Thật xin lỗi a, lần sau chuẩn bị cho nàng.” Lạc Nam có chút áy náy nói với Minh Hà.
Vừa mới gặp được, đột ngột quá hắn chưa kịp chuẩn bị.
“Không cần, thiếp thân cũng chưa thân với công tử đến mức đó.” Minh Hà ung dung lắc đầu, lại thầm cản thán tình cảm phu thê của hắn và các nữ nhân thật sự rất tốt.
“À đúng, mẫu thân và nhị tỷ đâu rồi đại tẩu?”
Lạc Nam tìm kiếm bóng dáng của Ninh Vô Song và Lạc Sương nhưng không nhìn thấy liền hỏi Ninh Huyền Tâm, ở đây chỉ có các thê tử và hồng nhan tri kỷ của hắn.
“Đại tẩu ngươi cái đại đầu quỷ.” Ninh Huyền Tâm giận dữ đỏ mặt, đã gả cho hắn rồi còn xưng hô như vậy.
“Các nàng cũng giống hai tiểu công chúa của ngươi, đã được thu xếp phát triển theo hướng khác.” Bích Tiêu giải thích:
“Lạc Sương thì đang bí mật thành lập quân đội, Ninh Huyền Tâm lại theo một vị Thần Đạo Cảnh làm nhiệm vụ ở Đạo Vực.”
“Có nguy hiểm hay không?” Lạc Nam giật mình.
“Đương nhiên là nguy hiểm.” Bích Tiêu thẳng thắng nói:
“Nhưng đó là lựa chọn của các nàng, chủ yếu là muốn nhanh chóng tiến bộ để có thể trợ giúp ngươi, cả hai đều đã đột phá Thiên Đạo Cảnh thành công.”
“Thiên Đạo Cảnh?” Sắc mặt Lạc Nam lập tức không dễ nhìn.
Hắn chẳng vui chút nào khi mẫu thân và nhị tỷ đột phá Thiên Đạo, ngược lại chỉ càng cảm thấy đau lòng.
Nên biết rằng thiên phú của hai người cũng chỉ sánh ngang các nàng ở đây mà thôi, các thê tử cùng Trương Nhã Trâm rèn luyện còn chưa ai đột phá đến Thiên Đạo Cảnh nhưng mẫu thân và nhị tỷ lại làm được, chứng tỏ thời gian qua các nàng đã trải qua vô số khó khăn thử thách, chắc chắn ngậm không ít cực khổ.
“Sao không ai nói với ta?” Lạc Nam bất mãn.
“Phu quân đừng tức giận, là nhị tỷ và mẫu thân yêu cầu bọn thiếp không được nói với chàng, sợ khiến chàng lo lắng.” Nam Thiên Tố ôn tồn nói:
“Con đường cường giả luôn đi kèm với nguy hiểm và thử thách, ngay cả bọn thiếp ở trong bí cảnh này chiến đấu vẫn có nguy cơ ngã xuống mà thôi, nhưng đã chấp nhận thì sẽ không hối hận.”
Lạc Nam hiểu rõ tính cách của nhị tỷ và mẫu thân mình, nhị tỷ là người không chịu ở yên một chỗ, ưa thích lăn lộn trong môi trường quân đội...còn mẫu thân vẫn luôn mong muốn có thể giúp đỡ hắn thay vì được hắn che chở bảo vệ.
Nghĩ đến có Bá Chủ Thần Đình tồn tại, dù hai nàng có thật sự ngã xuống thì tàn hồn vẫn sẽ trở về...cơ hội sống lại vẫn có nên hắn cũng xem như chấp nhận, tôn trọng quyết định của nhị tỷ và mẫu thân.
“Thay vì lo lắng...chàng hãy tin tưởng vào thực lực của bọn họ.” Liễu Ngọc Thanh lên tiếng:
“Không riêng mẫu thân và nhị tỷ của chàng, mà hai nữ nhi của, những hồng nhan khác như Thi Mộ Tuyền, Lâm Tích, những trưởng bối của ngươi như Long Chí Tôn, Trụ Việt Mẫu...tuỳ thời đều có thể đối mặt với nguy hiểm.”
“Nhưng muốn thành đại sự, đó là điều không thể tránh khỏi.”
“Ta hiểu rồi.” Lạc Nam thở ra một hơi, cũng chỉ có thể như vậy a.
Suy cho cùng mỗi người đều có chí hướng và hoài bão, hắn cũng không thể vô lý ép buộc mẫu thân và nhị tỷ đi theo các thê tử của mình.
Bản thân hắn chỉ có thể cố gắng nhanh chóng mạnh hơn...để nếu như những người thân thiết xảy ra sự cố, hắn sẽ có năng lực giải quyết thay vì bất lực gánh chịu đau thương mất mát.
“Xuất phát thôi.” Lạc Nam mỉm cười thay đổi bầu không khí, ra lệnh cho Bá Vũ Điện ngự không mà đi.
Biết rằng chúng nữ thời gian qua rèn luyện khổ cực không ngừng nghĩ, hắn quyết định mang các nàng dạo chơi Đạo Hải một phen...
Bên trên Bá Vũ Điện, Lạc Nam lấy ra một số thịt yêu thú cao cấp săn giết được từ Tứ Đạo Cổ Lâm cho Chiêu Quân, Đại Kiều và Tiểu Kiều chế biến, tổ chức yến tiệc linh đình.
“Đến, phu quân chúc mừng tất cả kiều thê của ta đều có tiến bộ vượt bậc.” Lạc Nam nâng lên chén rượu uống cạn.
Chúng nữ che miệng cười duyên, từng người cũng không ngần ngại uống sạch Luân Hồi Tửu.
Nghiện rượu như Dạ Thanh Thu càng là tu một lần cả vò.
“Hừ, rốt cuộc thì ngày tu vi của hắn vượt qua chúng ta đã đến.” Thập Khánh Huyên có chút mất mát nói.
Chúng nữ đưa mắt nhìn nhau, quả thật có chút ngậm ngùi.
Đại đa số những người các nàng ngoại trừ số ít trường hợp đặc biệt như Tiểu Tiểu ra, lần đầu khi nhận biết Lạc Nam đều có tu vi cao hơn hắn.
Nhưng mà giờ đây khi nam nhân của mình đã đột phá Thiên Đạo Cảnh, các nàng vẫn còn đang kẹt ở Đại Đạo Cảnh...bị hắn vượt qua rồi.
“Nè nè nè, thái độ của các nàng là sao? Chẳng lẽ muốn vi phu cả đời đều không đuổi kịp các nàng?” Lạc Nam vừa bực mình vừa buồn cười.
“Chiến lực của chàng nghịch thiên, hiện tại tu vi lại cao...sợ rằng tất cả tỷ muội liên thủ cũng không phải đối thủ của chàng.” Hoa Thanh Trúc lắc đầu thở dài.
“Ta có một ý kiến, hay tất cả chúng ta liên thủ lại khiêu chiến hắn, xem thử có thể vượt cấp chiến đấu hay không?” Yên Thê tràn đầy hứng thú đề xuất.
“Hảo hảo hảo, ý kiến hay.” Mấy nữ nhân hiếu chiến như Đình Manh Manh, Võ Tam Nương, Cự Mỹ Anh, Á Liên Nga, Huyết Yêu Cơ, Thuỷ Nương Khanh nhất trí tán thành.
“Vô ích thôi, hắn hiện tại chỉ cần Bá Đạo Quy Tắc quét ngang liền có thể trấn áp tất cả.” Đông Hoa khuyên các nàng đừng châu chấu đá xe.
“Nếu chúng ta cũng tham dự thì sao?” Bích Tiêu bỗng nhiên nói.
“Các nàng muốn mưu sát phu quân sao?” Lạc Nam tối sầm mặt lại, không ngờ mấy lão bà muốn hợp lực lại đánh mình.
“Ai là thê tử của ngươi?” Bích Tiêu hừ một tiếng.
“Đây cũng là cơ hội tốt để phu quân hiểu rõ tiến bộ của các tỷ muội.” Ngay cả Yên Nhược Tuyết cũng hứng thú:
“Với điều kiện chàng đừng dùng Bá Đạo Quy Tắc, quá mức khi dễ chúng ta.”
“Dù phu quân không dùng Bá Đạo Quy Tắc, các nàng cũng không phải đối thủ.” Lạc Nam khiêu khích nói:
“Nhưng muốn khiêu chiến ta cũng phải có điều kiện, đó là làm cho ta vui vẻ mới được hắc hắc.”
“Tên xấu xa.” Mấy lão bà làm sao không hiểu hắn đề cập cái gì? Từng người gò má ửng đỏ.
“Vấn đề chiến đấu để rảnh rỗi lại nói.” Trương Nhã Trâm hiếu kỳ nhìn lấy Lạc Nam:
“Công tử có thể kể cho ta nghe những chuyện ngươi đã trải qua?”
“Đúng vậy, bọn thiếp cũng rất muốn biết.” Tất cả thê tử đồng loạt đưa mắt nhìn hắn chờ mong.
Thời gian qua các nàng khổ luyện trong bí cảnh, yêu thú được bí cảnh sinh ra không ngừng, giết mãi không hết...thật sự không có thời gian nghe ngóng chuyện bên ngoài.
Chỉ nghe loáng thoáng vài tin tức động trời như hành vi của hắn ở Đạo Quốc chứ cũng không rõ ràng tường tận bên trong.
“Không cần kể, ta trực tiếp chiếu cho các nàng quan sát là được.”
Lạc Nam thoải mái nhún vai, hắn rất ít khi che giấu nữ nhân của mình.
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn sáng lên, từng khung cảnh từ trong con mắt nhanh chóng chiếu rọi lên trước mắt mọi người như những thước phim.
Các sự kiện quan trọng như truyền thừa Dược Thần, kết hôn với Đông Hoa, rèn luyện trong Tứ Đạo Cổ Lâm, xông vào Vô Minh Mộ Địa, nghênh tiếp Thần Tị, Đạo Quốc truy nã, trở thành đệ tử Toàn Chức Đạo Thống, chặn giết Thái Tử, cửu tử nhất sinh vượt qua Thiên Đạo Kiếp.
Chúng nữ xem từ đầu đến cuối mà tim đập thình thịch không ngừng, cảm nhận rõ ràng những thời khắc nguy hiểm khó khăn tột độ đến nghẹt thở, dường như ngay cả bản thân các nàng cũng đã trải qua chính khoảnh khắc đó.
Rốt cuộc cũng hiểu vì sao lần trước đột ngột ký ức về hắn xém chút bị xoá bỏ, thì ra là Giới Linh xém chút nữa đã ép phu quân của các nàng vào đường cùng.
Không ít nàng bày tỏ tức giận, bất mãn trước hành vi của Giới Linh.
Cũng nhân cơ hội này, Lạc Nam lấy ra truyền thừa của Dược Thần và Loạn Ninh Lam.
Công pháp Thiên Sinh Đạo Quyết có tác dụng thúc đẩy thực vật sinh trưởng và phát triển vượt bậc giao cho Mộc Ái My, Mộc Linh Hi, Á Nhi và Á Hy Thần để bốn người cùng chia sẽ nhau tu luyện.
Dược Thần Bí Điển thì lại giao cho các nữ luyện đan sư Bắc Cung Hàm Ngọc, Tiêu Thanh Tuyền, Đan Diễm Cơ, Đan Mộng Cơ nghiên cứu.
Riêng Toàn Chức Đạo Kinh có tác dụng với tất cả nhưng hắn lại không lấy ra...đơn giản vì chưa có sự cho phép của Độ Đạo Môn.
“Lạc Hà, từ lúc nhìn thấy kiếm pháp của Loạn Ninh Lam...ta liền biết nàng là nhân tuyển thích hợp nhất.” Lạc Nam đem Nhẫn Trữ Vật muốn đeo lên tay Lạc Hà.
“Nhưng mà...” Lạc Hà nhìn sang các tỷ muội.
Nam Thiên Tố, Băng Lam Tịch, Độc Cô Ngạo Tuyết, Tần Lộng Ngọc, Hoa Như Thuỷ, Mộc Tử Âm, Tô Minh Châu...tất cả đều là kiếm tu.
“Phu quân đã nói hợp với muội, đừng quan tâm chúng ta.” Nam Thiên Tố mỉm cười nói:
“Tuy đều là kiếm tu nhưng kiếm đạo mỗi người khác biệt, chúng ta cũng không phù hợp với truyền thừa của Ninh Lam tiền bối như muội.”
Lạc Hà chưa kịp đồng ý, Lạc Nam đã quyết đoán đeo Nhẫn Trữ Vật lên tay của nàng.
ẦM.
Khoảnh khắc đó, kiếm khí cuồng bạo mang theo lực lượng điên cuồng như từng con sóng thần bao phủ lấy thân thể Lạc Hà.
Lạc Nam cảm động trước tâm ý của hắn và các tỷ muội, cũng liền nhắm mắt lại dụng tâm tiếp nhận.
Thân thể của nàng lơ lửng bay lên, toàn thân tiến vào một loại ý cảnh vô cùng huyền diệu.
Một thanh kiếm hiện ra trong tay Lạc Hà, nàng hai mắt vẫn cứ khép hờ nhưng lại ở giữa không gian tuyệt mỹ múa kiếm, động tác như mây trôi nước chảy nhẹ nhàng tinh tế vậy mà mang theo kiếm hải rít gào với sức tàn phá huỷ diệt, tầng tầng lớp lớp.
“Thật mạnh...” Các nữ kiếm tu ánh mắt ngưng tụ, không hổ là truyền thừa từ Kiếm Thị của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần.
Nhẫn Trữ Vật đeo trên tay Lạc Hà vẫn toả ra ánh sáng, liên tục truyền thụ một phần tu vi mà Loạn Ninh Lam lưu lại cùng với những tri thức, ngộ tính về kiếm pháp của nữ kiếm thần.
Bằng mắt thường có thể thấy được, Kiếm Vực của Lạc Hà bắt đầu khai mở...tu vi cũng như nước mà tăng lên.
Đại Đạo Hậu Kỳ, Đại Đạo Viên Mãn...Thiên Đạo Cảnh.
“Phải tìm chỗ độ kiếp cho nàng.”
Lạc Nam cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.