Chương 1108: Thanh Thanh vui sướng
Akay Hau
14/11/2021
Cố gắng đè nén phẫn nộ dâng trào, Dương Diệp nghiến răng ken két.
Hắn xuất thân từ tiểu gia tộc, trải qua muôn vàn trắc trở, không biết bao nhiêu lần cửu tử nhất sinh, nỗ lực và cố gắng hơn người khác hàng trăm, hàng ngàn lần mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Từ ngày đầu tiên gia nhập Thủy Diễm Tông, chứng kiến tiên dung của Mạnh Thanh Thanh đã khiến Dương Diệp như gặp được tiên tử trên chín tầng trời.
Sự đoan trang, ôn nhu và hòa nhã của nàng đối với những đệ tử mới nhập môn thật sự khiến Dương Diệp sinh lòng mến mộ.
Nàng không vì hắn xuất thân bần hàn mà xem thường, trái lại hết lòng giúp đỡ, ban tặng các loại nguyên liệu luyện đan để hắn tiến bộ.
Mặc dù Dương Diệp biết rằng những gì Mạnh Thanh Thanh đã làm đơn thuần chỉ là sư tỷ quan tâm sư đệ, rất nhiều sư đệ, sư muội khác trong Thủy Diễm Tông cũng nhận được sự quan tâm đến từ nàng.
Nhưng điều đó không làm Dương Diệp thất vọng, trái lại hắn càng thêm say mê nàng…
Nữ nhân tài sắc vẹn toàn lại ôn nhu hiền dịu như Mạc Thanh Thanh là tình nhân trong mộng của vô số nam nhân, bản thân hắn cũng không ngoại lệ.
Vì Mạnh Thanh Thanh, Dương Diệp không ngừng phấn đấu, cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa mình và nàng, hy vọng lọt vào mắt xanh của người đẹp.
Trời không phụ lòng người, vài năm trước trong một lần săn bắt Yêu Thú, Mạnh Thanh Thanh không may lâm vào hiểm cảnh.
Dương Diệp vẫn luôn âm thầm dõi theo Mạnh Thanh Thanh, kịp thời bùng nổ thiên phú kinh người, đem nàng cứu được, thoát khỏi nguy hiểm.
Cũng từ lần đó, quan hệ giữa hắn và nàng rút ngắn thêm một bậc, Mạnh Thanh Thanh vì biết ơn cứu mạng của Dương Diệp, đối xử với hắn tốt hơn hẳn so với các đồng môn khác.
Mà cao tầng Thủy Diễm Tông cũng vô cùng tán thưởng sự cần cù của Dương Diệp, phong hắn làm đệ tử nồng cốt, có thân phận và địa vị cực cao trong hàng ngũ đệ tử, tài nguyên nhận được hàng tháng nhiều hơn.
Điều này khiến Dương Diệp hưng phấn vui vẻ như điên, càng thêm có động lực để phấn đấu.
Hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và Mạnh Thanh Thanh đã rất gần rồi.
Nàng là Độ Kiếp…hắn cũng là Độ Kiếp, hơn thế nữa hắn còn có một thân phận khác là Bát Cấp Luyện Đan Sư.
Nhận ra mình đã đủ tư cách, Dương Diệp bắt đầu không che giấu tình cảm trong lòng, tuyên bố công khai sẽ theo đuổi Mạnh Thanh Thanh, muốn nàng làm nữ nhân của hắn.
Như đã nói, Dương Diệp là một Luyện Đan Sư, mà Luyện Đan Sư chính là chức nghiệp được trọng dụng tại bất kỳ nơi nào.
Hầu hết đệ tử trong Thủy Diễm Tông đều từng nhờ Dương Diệp luyện đan, thiếu nợ ân tình của hắn.
Vì lẽ đó, bọn hắn toàn lực ủng hộ Dương Diệp theo đuổi tiểu thư, còn đem chuyện tình cảm của hắn ca ngợi, tôn sùng hai người như tiên đồng ngọc nữ.
Cao tầng Thủy Diễm Tâm cũng chẳng xen vào chuyện tình cảm của đệ tử, đối với Dương Diệp có tình cảm với Mạnh Thanh Thanh chẳng hề lên tiếng phản đối.
Rất nhiều nguyên nhân thuận lợi khiến Dương Diệp bắt đầu ảo tưởng, cho rằng Mạnh Thanh Thanh đời này đã thuộc về mình, vấn đề còn lại chỉ là thời gian, chờ nàng nảy sinh tình cảm nam nữ với hắn.
Nhưng mà…đùng một cái, Lạc Nam xuất hiện.
Mọi ảo tưởng, huyễn vọng của Dương Diệp như bị hung hăng xé rách, giấc mộng đẹp đẽ của hắn bị hung hăng giẫm đạp.
Hắn chứng kiến nữ thần trong mộng của mình, người hắn yêu đơn phương nhiều năm liền đang tìm đến phòng của nam nhân trong đêm tối.
“Không…không…không…” Dương Diệp điên cuồng tự trấn an chính mình:
“Thanh Thanh tuyệt đối không phải loại nữ nhân tùy tiện, nhất định là Thủy Diễm Tông ép buộc nàng, là tên nam tử khốn kiếp kia uy hiếp cao tầng Thủy Diễm Tông làm như thế!”
Dương Diệp không ngừng tẩy não, không ngừng gia tăng hận ý đối với Lạc Nam.
Hắn nỗ lực và phấn đấu bao nhiêu năm, ngay cả tay của Mạnh Thanh Thanh cũng chưa được nắm, nàng như tiên tử không nhiễm bụi trần, luôn giữ khoảng cách đối với hắn.
Tên nam tử kia vừa mới đến chưa đầy ba ngày, Mạnh Thanh Thanh thậm chí chưa từng gặp hắn, làm sao sẽ đến phòng của hắn vào buổi tối? còn do đích thân Đại Trưởng Lão đưa đến?
Nhất định là nàng bị uy hiếp, bị ép buộc…phải cứu nàng!
Dương Diệp khẳng định.
…
Bên trong khán phòng.
Lạc Nam nhàn nhạt ở mắt, Ma Lực như ẩn như hiện thu liễm vào bên trong.
Bên trên cánh tay, 35 đường Hồng Hoang Ma Văn biến mất.
Số lượng Hồng Hoang Ma Văn càng nhiều, muốn tiếp tục khai phá càng tốn nhiều năng lượng.
Hai viên Lập Ma Quả vậy mà chỉ giúp Lạc Nam mở thêm 2 đường Ma Văn ít ỏi, từ 33 tăng đến 35 đường.
Có thể thấy, vị tộc trưởng trước đây của Hồng Hoang Ma Tộc khai mở được đến 47 đường Ma Văn phải khổ cực đến mức nào.
Kẽo kẹt…
Tiếng cửa mở ra…
Lạc Nam đưa mắt nhìn đến, trông thấy một vị mỹ nhân mặc lấy cung trang màu trắng nhẹ nhàng, như tiên tử bước ra từ trong tranh uyển chuyển bước đến, mang theo từng làn hương thơm.
Với tầm mắt của Lạc Nam cũng không thể không thừa nhận, nữ nhân này rất đẹp, gần đạt đến cấp bậc của Bồng Lai Ngũ Tiên, chỉ thiếu đi khí chất và tiên vận của nữ tu sĩ cấp cao mà thôi.
Với điều kiện tuyển chọn nữ đệ tử hà khắc trước đây của Bồng Lai Tiên Đảo, nữ nhân trước mặt này vẫn đủ tiêu chuẩn để gia nhập.
Lạc Nam đánh giá Mạnh Thanh Thanh, tương tự nàng cũng đang nhìn lấy hắn.
Đôi mắt đẹp hiện lên chút hoảng hốt.
Lạc Nam vừa mới tiến khỏi trạng thái tu luyện, đang ngồi xếp bằng trên giường, toàn thân vẫn còn đọng lại một cổ khí chất nghiêm túc và chăm chú.
Có câu nói khi nam nhân nghiêm túc chính là lúc hắn hấp dẫn nhất.
Lại thêm Lạc Nam vốn dĩ anh tuấn bất phàm, một đôi mắt hắc bạch tà dị như có thể hút lấy linh hồn người đối diện, do thân phận ngày càng cao quý nên tự hình thành một cổ khí chất bình tĩnh thong dong lại uy nghiêm khí độ.
Dù bộ dạng cực kỳ trẻ tuổi, nhưng lại cho người đối diện cảm giác như đã trải qua vô tận tang thương, từng trải.
Không thể nghi ngờ, nam nhân như vậy chính là độc dược trí mạng của đa số nữ nhân.
Ở trước mặt hắn, sợ rằng bất kỳ nữ nhân nào cũng phải trở thành một tiểu cô nương cầu mong sự ôn nhu che chở.
“Quả thật bất phàm…” Trong lòng Mạnh Thanh Thanh chấn động.
Lạc Nam chủ động đứng dậy khỏi giường, thân thể cao thẳng đường đường, khí vũ hiên ngang bộc lộ rõ ràng ngay ngắn.
Hắn bước đến bên cạnh bàn, chủ động kéo ghế mời Mạnh Thanh Thanh ngồi xuống, lịch sự nói ra:
“Lạc Nam qua Mạnh tiểu thư!”
Giọng điệu trầm ổn của nam nhân giúp Mạnh Thanh Thanh lấy lại tỉnh táo.
Nàng nhẹ nhàng hành lễ, nâng lên vái dài ngồi xuống ở phía đối diện:
“Thanh Thanh gặp qua Lạc công tử!”
Nói xong, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một bộ trà cụ, Hỏa Linh Lực nhẹ nhàng đun sôi ấm nước, từng ngón tay thon dài thành thục pha trà, chỉ thoáng chốc trong phòng đã bát ngát hương thơm.
Rót cho mình và Lạc Nam mỗi người một chun, Mạnh Thanh Thanh hướng Lạc Nam không kiêu ngạo không xu nịnh cười khẽ:
“Nghe nói Lạc công tử cứu lấy phụ thân và các vị trưởng lão, Thanh Thanh trong lòng cảm kích không nguôi…!”
“Một phần cảm kích, một phần ái mộ…trong lòng chẳng yên, đành phải mạo muội viếng thăm giữa đêm, hy vọng công tử trớ trách đường đột!”
Lời nói êm tai ôn nhu, trong trẻo rành mạch như suối trong đầu nguồn, mang theo hơi thở mùi đàn hương của giai nhân, quả thật khéo léo đến cực điểm.
Lạc Nam gật đầu, Mạnh Thanh Thanh này không hổ là tiểu thư thế lực cấp cao, giáo dưỡng và lễ nghi vô cùng tốt.
Nàng khiến hắn không nhịn được nhớ đến Yên Nhược Tuyết, Nam Cung Uyển Dung, Tô Nhan mấy nữ…
Các nàng cũng là lịch sự nhã nhặn như vậy…
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lạc Nam lâm vào hồi ức.
Trực giác của nữ nhân vô cùng mẫn cảm, nhìn thấy biểu hiện của Lạc Nam, Mạnh Thanh Thanh trong lòng bực bội.
Nam nhân này vậy mà nhớ đến nữ nhân khác khi ở bên cạnh nàng, mình chẳng lẽ không có chút sức hấp dẫn nào hay sao?
Nhìn thấy khóe môi Lạc Nam nở nụ cười ôn nhu, Mạnh Thanh Thanh lập tức biết nam nhân này đã có nữ nhân trong lòng, hơn nữa tình cảm vô cùng tốt.
Điều này khiến nàng bị đả kích, cảm giác thất bại trào dâng…
“Thanh Thanh mượn trà thay rượu, kính công tử xem như lời cảm tạ!” Nàng nâng lên chun trà, đem Lạc Nam đánh thức khỏi hồi ức.
Hắn lắc đầu, cũng nâng lấy chun trà, hướng nàng cười nói: “Tiện tay mà thôi, tiểu thư không cần khách khí!”
“Mời công tử!”
“Mời!”
Hai người nhẹ nhàng chạm ly, tinh tế thưởng thức.
“Trà ngon…” Lạc Nam mở miệng khen ngợi nói: “Tay nghề của tiểu thư vô cùng tốt!”
Mạnh Thanh Thanh ung dung cười: “Công tử đừng làm Thanh Thanh kiêu ngạo, với thân phận của người loại trà ngon nào chưa từng uống qua, một chút linh trà bình thường của tiểu nữ vừa miệng công tử đã không tệ rồi!”
Lạc Nam nghiêm mặt: “Chính vì đã thưởng thức qua nhiều loại trà cấp cao, ta mới càng khâm phục trà đạo của tiểu thư!”
“Bất kỳ loại trà nào, nếu không có người pha trà công phu cũng sẽ trở nên vô vị!”
Mạnh Thanh Thanh khóe môi cong lên, toàn thân cực kỳ thư thái, ánh mắt dần dần sáng lên.
Vị Lạc công tử này chiến lực kinh người, thân phận cao quý, lại cực kỳ ôn hòa lễ độ, không có chút xíu kiêu căng tự mãn nào.
Mạnh Thanh Thanh có thể cảm giác được đây là sự tự nhiên tùy ý của Lạc Nam mà không phải là đang cố gắng ra vẻ làm bộ làm tịch như những nam nhân khác.
Đây mới chính là phong phạm cao nhân…
Ở bên cạnh hắn, một chút gò bó khẩn trương ban đầu của nàng tan biến, trò chuyện cũng trở nên tự nhiên và cởi mở hơn.
“Hiếm có cơ hội, công tử có thể kể cho Thanh Thanh nghe một chút về Tiên Giới để mở mang tầm mắt?” Mạnh Thanh Thanh giọng điệu vô thức mang theo chút làm nũng.
“Có mỹ nhân như tiểu thư trắng đêm tâm sự, có gì không thể?” Lạc Nam mỉm cười.
…
“Vì sao lâu như vậy vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Núp ở bên ngoài, Dương Diệp toàn thân cồn cào.
Vốn hắn nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng Mạnh Thanh Thanh bị khi dễ thét lên chói tai, sau đó mình sẽ lao vào cứu viện, vạch trần bộ mặt của tên khốn kiếp kia.
Vậy mà giờ đây mọi thứ yên bình vượt quá mức tưởng tượng, điều này làm Dương Diệp càng thêm bất an.
Chẳng biết vì sao, trong đầu hắn vô thức hiện ra những cảnh tượng dâm mĩ, tình nhân trong mộng của hắn đang tựa đầu vào người nam nhân khác, mặc cho kẻ kia vuốt ve xâm phạm, chỉ có thể vì an toàn và uy hiếp của tông môn mà bất lực chịu trận.
Càng nghĩ, đầu Dương Diệp càng thêm bóc khói, hắn có cảm giác như đỉnh đầu mình vừa mọc lên một cái sừng xanh thẳm.
“Không được, ta phải cứu sư tỷ!”
Trực giác cho Dương Diệp biết, nếu mình vẫn thụ động ở tại chỗ, chỉ sợ cả đời sẽ phải hối hận.
Nghĩ là làm, áo choàng tung bay, Dương Diệp rời khỏi nơi ẩn nấp, thi triển thân pháp nhanh chóng tiếp cận phòng khách, đưa tay tụ chưởng muốn phá cửa xông vô.
Nhưng mà rất nhanh, sắc mặt Dương Diệp trở nên đại biến.
Một bàn tay khô gầy vô thanh vô tức bấu lấy bờ vai Dương Diệp, Tiên Lực mạnh mẽ cuồn cuộn tiến ra, cưỡng chế đem hắn kéo ngược trở về.
“Chuột nhắt nào dám quấy rối tiểu thư và Lạc công tử?”
Âm thanh hừ lạnh vang lên, Đại Trưởng Lão lột xuống áo choàng đen của kẻ rình rập.
“Đại Trưởng Lão?” Dương Diệp sắc mặt trắng bệch.
Trong lòng hắn điên cuồng rít gào, không thể ngờ đường đường là Chân Tiên như Đại Trưởng Lão lại âm thầm ẩn núp bên ngoài, canh gác cho nam nhân bên trong “hành sự”.
Dương Diệp như muốn phát điên.
“Thì ra là ngươi!” Đại trưởng lão ánh mắt lấp lóe nhìn lấy Dương Diệp, lôi kéo hắn đi xa.
“Đại trưởng lão, các ngươi vì sao cưỡng ép sư tỷ làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy? tôn nghiêm của Thủy Diễm Tông chúng ta đặt ở đâu?” Dương Diệp gằn từng chữ hỏi.
“Tiểu tử ngươi thì biết cái gì?” Đại Trưởng Lão hừ lạnh: “Chúng ta biết ngươi có tình ý với tiểu thư, nhưng hiện tại lão phu khuyên ngươi nên chết ý niệm này đi!”
“Nàng không phải người mà ngươi có thể mơ tưởng!”
“Vì sao? ta chỗ nào không xứng với nàng?” Dương Diệp nghiến răng, hai mắt đỏ bừng.
“Không phải là không xứng, mà là tiểu thư chỉ xem ngươi như sư đệ!” Đại trưởng lão kiên nhẫn khuyên nhủ:
“Nếu tiểu thư và Lạc công tử trở thành thân thuộc, đây chính là đại phúc phận của Thủy Diễm Tông chúng ta, địa vị của tông môn sẽ tăng cao một cách kinh khủng!”
“Mà ngươi chỉ cần không ngừng nỗ lực, cộng thêm thân phận đệ tử Thủy Diễm Tông, ngày sau không thiếu nữ nhân cho ngươi tuyển chọn!”
“Khốn kiếp!” Dương Diệp nghe xong lời Đại Trưởng Lão, trong lòng càng thêm khẳng định Mạnh Thanh Thanh là bị đám lão già này ép buộc bán đi thân thể để đổi lấy sự phồn vinh cho tông môn.
“Nam nhân kia có thân phận gì? Ta chắc chắn sẽ không thua kém hắn!” Dương Diệp gằn từng chữ một.
“Ngươi?” Đại trưởng lão bật cười: “Tiểu tử tỉnh mộng! về phần thân phận của Lạc công tử tạm thời không thể cho ngươi biết được!”
“Ưm…tiểu thư rất có nghề…”
Đúng lúc này, bên trong có thanh âm nam nhân thoải mái truyền ra.
“Công tử ưa thích là Thanh Thanh vui rồi!” Tiếng ngại ngùng của Mạnh Thanh Thanh đáp lại.
“Mỹ nhân hầu hạ, nam nhân ai mà không thích…” Nam nhân cười tà.
Lời nói của đôi nam nữ tràn ngập không khí hương diễm, có điên cũng biết bọn hắn đang làm gì bên trong.
PHỐC!
Dương Diệp nghe xong phun ra một bụng máu, điên cuồng muốn lao vào.
“Hừ!” Đại trưởng lão cười lạnh một tiếng, đem hắn đánh cho ngất xỉu, mang về động phủ.
…
Bên trong khán phòng, Lạc Nam thư thái ngồi, thản nhiên thừa nhận Mạnh Thanh Thanh bớp vai cho mình.
Hồi lâu sau, hắn cười nói: “Tốt lắm, tiểu thư chắc cũng mỏi tay rồi, tại hạ đã rất hài lòng!”
Mạnh Thanh Thanh cắn cắn môi, đem bàn tay mềm mại của mình từ trên vai hắn dời ra, lắc đầu nói:
“Có đáng gì chứ? Xem như tiểu nữ đa tạ công tử kể cho ta nghe nhiều chuyện về Tiên giới như vậy!”
Lạc Nam gật đầu: “Đêm đã khuya, cô nam quả nữ ở cùng đối với danh tiếng của tiểu thư không tốt, ta cũng muốn tỉnh tọa một chút!”
Mạnh Thanh Thanh cắn cắn môi đào, không ngờ nam nhân này đã muốn đuổi nàng, hắn là ngốc sao? không hiểu ý đồ mình đưa đến tận giường à?
“Ta đoán được ý đồ của cao tầng Thủy Diễm Tông khi để tiểu thư đến đây vào giờ này!”
Lạc Nam nhìn thẳng Mạnh Thanh Thanh cười nói:
“Bất quá ta rất thưởng thức sự thông tuệ ôn nhu của tiểu thư, không muốn xem nàng như một vật phẩm mà Thủy Diễm Tông mang ra biếu tặng nhằm lấy lòng ta!”
“Tiểu thư hiểu chứ?”
Mạnh Thanh Thanh toàn thân cứng đờ, ngơ ngác nhìn lấy Lạc Nam, vành mắt dần dần ửng đỏ, lí nhí nói:
“Đa tạ công tử đã dành cho Thanh Thanh sự tôn trọng!”
“Đương nhiên rồi!” Lạc Nam mỉm cười: “Nếu tiểu thư không chê, chúng ta có thể kết làm bằng hữu!”
“Thật sao?” Mạnh Thanh Thanh không dám tin nhìn hắn.
Lạc Nam chân thành gật đầu.
Mạnh Thanh Thanh bật cười, nụ cười sung sướng và mãn nguyện như trăm hoa đua nở.
Nàng đẩy cửa rời đi, mặc dù mỹ nhân kế thi triển thất bại, mặc dù kế hoạch của phụ thân và gia gia chính thức tan vỡ…
Nhưng Mạnh Thanh Thanh chưa bao giờ hài lòng đến vậy…
So với lên giường dùng thân thể để lấy lòng nam nhân.
Nàng lại được chính nam nhân này dành cho tôn trọng.
Ở trong mắt hắn...nàng không hề rẻ tiền...
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ <3
...
...
Ai ủng hộ e thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn!
Hắn xuất thân từ tiểu gia tộc, trải qua muôn vàn trắc trở, không biết bao nhiêu lần cửu tử nhất sinh, nỗ lực và cố gắng hơn người khác hàng trăm, hàng ngàn lần mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Từ ngày đầu tiên gia nhập Thủy Diễm Tông, chứng kiến tiên dung của Mạnh Thanh Thanh đã khiến Dương Diệp như gặp được tiên tử trên chín tầng trời.
Sự đoan trang, ôn nhu và hòa nhã của nàng đối với những đệ tử mới nhập môn thật sự khiến Dương Diệp sinh lòng mến mộ.
Nàng không vì hắn xuất thân bần hàn mà xem thường, trái lại hết lòng giúp đỡ, ban tặng các loại nguyên liệu luyện đan để hắn tiến bộ.
Mặc dù Dương Diệp biết rằng những gì Mạnh Thanh Thanh đã làm đơn thuần chỉ là sư tỷ quan tâm sư đệ, rất nhiều sư đệ, sư muội khác trong Thủy Diễm Tông cũng nhận được sự quan tâm đến từ nàng.
Nhưng điều đó không làm Dương Diệp thất vọng, trái lại hắn càng thêm say mê nàng…
Nữ nhân tài sắc vẹn toàn lại ôn nhu hiền dịu như Mạc Thanh Thanh là tình nhân trong mộng của vô số nam nhân, bản thân hắn cũng không ngoại lệ.
Vì Mạnh Thanh Thanh, Dương Diệp không ngừng phấn đấu, cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa mình và nàng, hy vọng lọt vào mắt xanh của người đẹp.
Trời không phụ lòng người, vài năm trước trong một lần săn bắt Yêu Thú, Mạnh Thanh Thanh không may lâm vào hiểm cảnh.
Dương Diệp vẫn luôn âm thầm dõi theo Mạnh Thanh Thanh, kịp thời bùng nổ thiên phú kinh người, đem nàng cứu được, thoát khỏi nguy hiểm.
Cũng từ lần đó, quan hệ giữa hắn và nàng rút ngắn thêm một bậc, Mạnh Thanh Thanh vì biết ơn cứu mạng của Dương Diệp, đối xử với hắn tốt hơn hẳn so với các đồng môn khác.
Mà cao tầng Thủy Diễm Tông cũng vô cùng tán thưởng sự cần cù của Dương Diệp, phong hắn làm đệ tử nồng cốt, có thân phận và địa vị cực cao trong hàng ngũ đệ tử, tài nguyên nhận được hàng tháng nhiều hơn.
Điều này khiến Dương Diệp hưng phấn vui vẻ như điên, càng thêm có động lực để phấn đấu.
Hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và Mạnh Thanh Thanh đã rất gần rồi.
Nàng là Độ Kiếp…hắn cũng là Độ Kiếp, hơn thế nữa hắn còn có một thân phận khác là Bát Cấp Luyện Đan Sư.
Nhận ra mình đã đủ tư cách, Dương Diệp bắt đầu không che giấu tình cảm trong lòng, tuyên bố công khai sẽ theo đuổi Mạnh Thanh Thanh, muốn nàng làm nữ nhân của hắn.
Như đã nói, Dương Diệp là một Luyện Đan Sư, mà Luyện Đan Sư chính là chức nghiệp được trọng dụng tại bất kỳ nơi nào.
Hầu hết đệ tử trong Thủy Diễm Tông đều từng nhờ Dương Diệp luyện đan, thiếu nợ ân tình của hắn.
Vì lẽ đó, bọn hắn toàn lực ủng hộ Dương Diệp theo đuổi tiểu thư, còn đem chuyện tình cảm của hắn ca ngợi, tôn sùng hai người như tiên đồng ngọc nữ.
Cao tầng Thủy Diễm Tâm cũng chẳng xen vào chuyện tình cảm của đệ tử, đối với Dương Diệp có tình cảm với Mạnh Thanh Thanh chẳng hề lên tiếng phản đối.
Rất nhiều nguyên nhân thuận lợi khiến Dương Diệp bắt đầu ảo tưởng, cho rằng Mạnh Thanh Thanh đời này đã thuộc về mình, vấn đề còn lại chỉ là thời gian, chờ nàng nảy sinh tình cảm nam nữ với hắn.
Nhưng mà…đùng một cái, Lạc Nam xuất hiện.
Mọi ảo tưởng, huyễn vọng của Dương Diệp như bị hung hăng xé rách, giấc mộng đẹp đẽ của hắn bị hung hăng giẫm đạp.
Hắn chứng kiến nữ thần trong mộng của mình, người hắn yêu đơn phương nhiều năm liền đang tìm đến phòng của nam nhân trong đêm tối.
“Không…không…không…” Dương Diệp điên cuồng tự trấn an chính mình:
“Thanh Thanh tuyệt đối không phải loại nữ nhân tùy tiện, nhất định là Thủy Diễm Tông ép buộc nàng, là tên nam tử khốn kiếp kia uy hiếp cao tầng Thủy Diễm Tông làm như thế!”
Dương Diệp không ngừng tẩy não, không ngừng gia tăng hận ý đối với Lạc Nam.
Hắn nỗ lực và phấn đấu bao nhiêu năm, ngay cả tay của Mạnh Thanh Thanh cũng chưa được nắm, nàng như tiên tử không nhiễm bụi trần, luôn giữ khoảng cách đối với hắn.
Tên nam tử kia vừa mới đến chưa đầy ba ngày, Mạnh Thanh Thanh thậm chí chưa từng gặp hắn, làm sao sẽ đến phòng của hắn vào buổi tối? còn do đích thân Đại Trưởng Lão đưa đến?
Nhất định là nàng bị uy hiếp, bị ép buộc…phải cứu nàng!
Dương Diệp khẳng định.
…
Bên trong khán phòng.
Lạc Nam nhàn nhạt ở mắt, Ma Lực như ẩn như hiện thu liễm vào bên trong.
Bên trên cánh tay, 35 đường Hồng Hoang Ma Văn biến mất.
Số lượng Hồng Hoang Ma Văn càng nhiều, muốn tiếp tục khai phá càng tốn nhiều năng lượng.
Hai viên Lập Ma Quả vậy mà chỉ giúp Lạc Nam mở thêm 2 đường Ma Văn ít ỏi, từ 33 tăng đến 35 đường.
Có thể thấy, vị tộc trưởng trước đây của Hồng Hoang Ma Tộc khai mở được đến 47 đường Ma Văn phải khổ cực đến mức nào.
Kẽo kẹt…
Tiếng cửa mở ra…
Lạc Nam đưa mắt nhìn đến, trông thấy một vị mỹ nhân mặc lấy cung trang màu trắng nhẹ nhàng, như tiên tử bước ra từ trong tranh uyển chuyển bước đến, mang theo từng làn hương thơm.
Với tầm mắt của Lạc Nam cũng không thể không thừa nhận, nữ nhân này rất đẹp, gần đạt đến cấp bậc của Bồng Lai Ngũ Tiên, chỉ thiếu đi khí chất và tiên vận của nữ tu sĩ cấp cao mà thôi.
Với điều kiện tuyển chọn nữ đệ tử hà khắc trước đây của Bồng Lai Tiên Đảo, nữ nhân trước mặt này vẫn đủ tiêu chuẩn để gia nhập.
Lạc Nam đánh giá Mạnh Thanh Thanh, tương tự nàng cũng đang nhìn lấy hắn.
Đôi mắt đẹp hiện lên chút hoảng hốt.
Lạc Nam vừa mới tiến khỏi trạng thái tu luyện, đang ngồi xếp bằng trên giường, toàn thân vẫn còn đọng lại một cổ khí chất nghiêm túc và chăm chú.
Có câu nói khi nam nhân nghiêm túc chính là lúc hắn hấp dẫn nhất.
Lại thêm Lạc Nam vốn dĩ anh tuấn bất phàm, một đôi mắt hắc bạch tà dị như có thể hút lấy linh hồn người đối diện, do thân phận ngày càng cao quý nên tự hình thành một cổ khí chất bình tĩnh thong dong lại uy nghiêm khí độ.
Dù bộ dạng cực kỳ trẻ tuổi, nhưng lại cho người đối diện cảm giác như đã trải qua vô tận tang thương, từng trải.
Không thể nghi ngờ, nam nhân như vậy chính là độc dược trí mạng của đa số nữ nhân.
Ở trước mặt hắn, sợ rằng bất kỳ nữ nhân nào cũng phải trở thành một tiểu cô nương cầu mong sự ôn nhu che chở.
“Quả thật bất phàm…” Trong lòng Mạnh Thanh Thanh chấn động.
Lạc Nam chủ động đứng dậy khỏi giường, thân thể cao thẳng đường đường, khí vũ hiên ngang bộc lộ rõ ràng ngay ngắn.
Hắn bước đến bên cạnh bàn, chủ động kéo ghế mời Mạnh Thanh Thanh ngồi xuống, lịch sự nói ra:
“Lạc Nam qua Mạnh tiểu thư!”
Giọng điệu trầm ổn của nam nhân giúp Mạnh Thanh Thanh lấy lại tỉnh táo.
Nàng nhẹ nhàng hành lễ, nâng lên vái dài ngồi xuống ở phía đối diện:
“Thanh Thanh gặp qua Lạc công tử!”
Nói xong, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một bộ trà cụ, Hỏa Linh Lực nhẹ nhàng đun sôi ấm nước, từng ngón tay thon dài thành thục pha trà, chỉ thoáng chốc trong phòng đã bát ngát hương thơm.
Rót cho mình và Lạc Nam mỗi người một chun, Mạnh Thanh Thanh hướng Lạc Nam không kiêu ngạo không xu nịnh cười khẽ:
“Nghe nói Lạc công tử cứu lấy phụ thân và các vị trưởng lão, Thanh Thanh trong lòng cảm kích không nguôi…!”
“Một phần cảm kích, một phần ái mộ…trong lòng chẳng yên, đành phải mạo muội viếng thăm giữa đêm, hy vọng công tử trớ trách đường đột!”
Lời nói êm tai ôn nhu, trong trẻo rành mạch như suối trong đầu nguồn, mang theo hơi thở mùi đàn hương của giai nhân, quả thật khéo léo đến cực điểm.
Lạc Nam gật đầu, Mạnh Thanh Thanh này không hổ là tiểu thư thế lực cấp cao, giáo dưỡng và lễ nghi vô cùng tốt.
Nàng khiến hắn không nhịn được nhớ đến Yên Nhược Tuyết, Nam Cung Uyển Dung, Tô Nhan mấy nữ…
Các nàng cũng là lịch sự nhã nhặn như vậy…
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lạc Nam lâm vào hồi ức.
Trực giác của nữ nhân vô cùng mẫn cảm, nhìn thấy biểu hiện của Lạc Nam, Mạnh Thanh Thanh trong lòng bực bội.
Nam nhân này vậy mà nhớ đến nữ nhân khác khi ở bên cạnh nàng, mình chẳng lẽ không có chút sức hấp dẫn nào hay sao?
Nhìn thấy khóe môi Lạc Nam nở nụ cười ôn nhu, Mạnh Thanh Thanh lập tức biết nam nhân này đã có nữ nhân trong lòng, hơn nữa tình cảm vô cùng tốt.
Điều này khiến nàng bị đả kích, cảm giác thất bại trào dâng…
“Thanh Thanh mượn trà thay rượu, kính công tử xem như lời cảm tạ!” Nàng nâng lên chun trà, đem Lạc Nam đánh thức khỏi hồi ức.
Hắn lắc đầu, cũng nâng lấy chun trà, hướng nàng cười nói: “Tiện tay mà thôi, tiểu thư không cần khách khí!”
“Mời công tử!”
“Mời!”
Hai người nhẹ nhàng chạm ly, tinh tế thưởng thức.
“Trà ngon…” Lạc Nam mở miệng khen ngợi nói: “Tay nghề của tiểu thư vô cùng tốt!”
Mạnh Thanh Thanh ung dung cười: “Công tử đừng làm Thanh Thanh kiêu ngạo, với thân phận của người loại trà ngon nào chưa từng uống qua, một chút linh trà bình thường của tiểu nữ vừa miệng công tử đã không tệ rồi!”
Lạc Nam nghiêm mặt: “Chính vì đã thưởng thức qua nhiều loại trà cấp cao, ta mới càng khâm phục trà đạo của tiểu thư!”
“Bất kỳ loại trà nào, nếu không có người pha trà công phu cũng sẽ trở nên vô vị!”
Mạnh Thanh Thanh khóe môi cong lên, toàn thân cực kỳ thư thái, ánh mắt dần dần sáng lên.
Vị Lạc công tử này chiến lực kinh người, thân phận cao quý, lại cực kỳ ôn hòa lễ độ, không có chút xíu kiêu căng tự mãn nào.
Mạnh Thanh Thanh có thể cảm giác được đây là sự tự nhiên tùy ý của Lạc Nam mà không phải là đang cố gắng ra vẻ làm bộ làm tịch như những nam nhân khác.
Đây mới chính là phong phạm cao nhân…
Ở bên cạnh hắn, một chút gò bó khẩn trương ban đầu của nàng tan biến, trò chuyện cũng trở nên tự nhiên và cởi mở hơn.
“Hiếm có cơ hội, công tử có thể kể cho Thanh Thanh nghe một chút về Tiên Giới để mở mang tầm mắt?” Mạnh Thanh Thanh giọng điệu vô thức mang theo chút làm nũng.
“Có mỹ nhân như tiểu thư trắng đêm tâm sự, có gì không thể?” Lạc Nam mỉm cười.
…
“Vì sao lâu như vậy vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Núp ở bên ngoài, Dương Diệp toàn thân cồn cào.
Vốn hắn nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng Mạnh Thanh Thanh bị khi dễ thét lên chói tai, sau đó mình sẽ lao vào cứu viện, vạch trần bộ mặt của tên khốn kiếp kia.
Vậy mà giờ đây mọi thứ yên bình vượt quá mức tưởng tượng, điều này làm Dương Diệp càng thêm bất an.
Chẳng biết vì sao, trong đầu hắn vô thức hiện ra những cảnh tượng dâm mĩ, tình nhân trong mộng của hắn đang tựa đầu vào người nam nhân khác, mặc cho kẻ kia vuốt ve xâm phạm, chỉ có thể vì an toàn và uy hiếp của tông môn mà bất lực chịu trận.
Càng nghĩ, đầu Dương Diệp càng thêm bóc khói, hắn có cảm giác như đỉnh đầu mình vừa mọc lên một cái sừng xanh thẳm.
“Không được, ta phải cứu sư tỷ!”
Trực giác cho Dương Diệp biết, nếu mình vẫn thụ động ở tại chỗ, chỉ sợ cả đời sẽ phải hối hận.
Nghĩ là làm, áo choàng tung bay, Dương Diệp rời khỏi nơi ẩn nấp, thi triển thân pháp nhanh chóng tiếp cận phòng khách, đưa tay tụ chưởng muốn phá cửa xông vô.
Nhưng mà rất nhanh, sắc mặt Dương Diệp trở nên đại biến.
Một bàn tay khô gầy vô thanh vô tức bấu lấy bờ vai Dương Diệp, Tiên Lực mạnh mẽ cuồn cuộn tiến ra, cưỡng chế đem hắn kéo ngược trở về.
“Chuột nhắt nào dám quấy rối tiểu thư và Lạc công tử?”
Âm thanh hừ lạnh vang lên, Đại Trưởng Lão lột xuống áo choàng đen của kẻ rình rập.
“Đại Trưởng Lão?” Dương Diệp sắc mặt trắng bệch.
Trong lòng hắn điên cuồng rít gào, không thể ngờ đường đường là Chân Tiên như Đại Trưởng Lão lại âm thầm ẩn núp bên ngoài, canh gác cho nam nhân bên trong “hành sự”.
Dương Diệp như muốn phát điên.
“Thì ra là ngươi!” Đại trưởng lão ánh mắt lấp lóe nhìn lấy Dương Diệp, lôi kéo hắn đi xa.
“Đại trưởng lão, các ngươi vì sao cưỡng ép sư tỷ làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy? tôn nghiêm của Thủy Diễm Tông chúng ta đặt ở đâu?” Dương Diệp gằn từng chữ hỏi.
“Tiểu tử ngươi thì biết cái gì?” Đại Trưởng Lão hừ lạnh: “Chúng ta biết ngươi có tình ý với tiểu thư, nhưng hiện tại lão phu khuyên ngươi nên chết ý niệm này đi!”
“Nàng không phải người mà ngươi có thể mơ tưởng!”
“Vì sao? ta chỗ nào không xứng với nàng?” Dương Diệp nghiến răng, hai mắt đỏ bừng.
“Không phải là không xứng, mà là tiểu thư chỉ xem ngươi như sư đệ!” Đại trưởng lão kiên nhẫn khuyên nhủ:
“Nếu tiểu thư và Lạc công tử trở thành thân thuộc, đây chính là đại phúc phận của Thủy Diễm Tông chúng ta, địa vị của tông môn sẽ tăng cao một cách kinh khủng!”
“Mà ngươi chỉ cần không ngừng nỗ lực, cộng thêm thân phận đệ tử Thủy Diễm Tông, ngày sau không thiếu nữ nhân cho ngươi tuyển chọn!”
“Khốn kiếp!” Dương Diệp nghe xong lời Đại Trưởng Lão, trong lòng càng thêm khẳng định Mạnh Thanh Thanh là bị đám lão già này ép buộc bán đi thân thể để đổi lấy sự phồn vinh cho tông môn.
“Nam nhân kia có thân phận gì? Ta chắc chắn sẽ không thua kém hắn!” Dương Diệp gằn từng chữ một.
“Ngươi?” Đại trưởng lão bật cười: “Tiểu tử tỉnh mộng! về phần thân phận của Lạc công tử tạm thời không thể cho ngươi biết được!”
“Ưm…tiểu thư rất có nghề…”
Đúng lúc này, bên trong có thanh âm nam nhân thoải mái truyền ra.
“Công tử ưa thích là Thanh Thanh vui rồi!” Tiếng ngại ngùng của Mạnh Thanh Thanh đáp lại.
“Mỹ nhân hầu hạ, nam nhân ai mà không thích…” Nam nhân cười tà.
Lời nói của đôi nam nữ tràn ngập không khí hương diễm, có điên cũng biết bọn hắn đang làm gì bên trong.
PHỐC!
Dương Diệp nghe xong phun ra một bụng máu, điên cuồng muốn lao vào.
“Hừ!” Đại trưởng lão cười lạnh một tiếng, đem hắn đánh cho ngất xỉu, mang về động phủ.
…
Bên trong khán phòng, Lạc Nam thư thái ngồi, thản nhiên thừa nhận Mạnh Thanh Thanh bớp vai cho mình.
Hồi lâu sau, hắn cười nói: “Tốt lắm, tiểu thư chắc cũng mỏi tay rồi, tại hạ đã rất hài lòng!”
Mạnh Thanh Thanh cắn cắn môi, đem bàn tay mềm mại của mình từ trên vai hắn dời ra, lắc đầu nói:
“Có đáng gì chứ? Xem như tiểu nữ đa tạ công tử kể cho ta nghe nhiều chuyện về Tiên giới như vậy!”
Lạc Nam gật đầu: “Đêm đã khuya, cô nam quả nữ ở cùng đối với danh tiếng của tiểu thư không tốt, ta cũng muốn tỉnh tọa một chút!”
Mạnh Thanh Thanh cắn cắn môi đào, không ngờ nam nhân này đã muốn đuổi nàng, hắn là ngốc sao? không hiểu ý đồ mình đưa đến tận giường à?
“Ta đoán được ý đồ của cao tầng Thủy Diễm Tông khi để tiểu thư đến đây vào giờ này!”
Lạc Nam nhìn thẳng Mạnh Thanh Thanh cười nói:
“Bất quá ta rất thưởng thức sự thông tuệ ôn nhu của tiểu thư, không muốn xem nàng như một vật phẩm mà Thủy Diễm Tông mang ra biếu tặng nhằm lấy lòng ta!”
“Tiểu thư hiểu chứ?”
Mạnh Thanh Thanh toàn thân cứng đờ, ngơ ngác nhìn lấy Lạc Nam, vành mắt dần dần ửng đỏ, lí nhí nói:
“Đa tạ công tử đã dành cho Thanh Thanh sự tôn trọng!”
“Đương nhiên rồi!” Lạc Nam mỉm cười: “Nếu tiểu thư không chê, chúng ta có thể kết làm bằng hữu!”
“Thật sao?” Mạnh Thanh Thanh không dám tin nhìn hắn.
Lạc Nam chân thành gật đầu.
Mạnh Thanh Thanh bật cười, nụ cười sung sướng và mãn nguyện như trăm hoa đua nở.
Nàng đẩy cửa rời đi, mặc dù mỹ nhân kế thi triển thất bại, mặc dù kế hoạch của phụ thân và gia gia chính thức tan vỡ…
Nhưng Mạnh Thanh Thanh chưa bao giờ hài lòng đến vậy…
So với lên giường dùng thân thể để lấy lòng nam nhân.
Nàng lại được chính nam nhân này dành cho tôn trọng.
Ở trong mắt hắn...nàng không hề rẻ tiền...
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ <3
...
...
Ai ủng hộ e thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.