Chương 875: Tịnh Đế Liên Hoa
Akay Hau
13/07/2021
Kiêu Hoành Đế Đô…
Tiêu Dao Tiên Đế lần lượt đưa ra các loại đề mục, đám đông lần lượt xoắn não giải đáp.
Đương nhiên không chỉ riêng gì Lạc Nam hay Mộng Chi Tiên mấy nữ giành được lễ vật, đã có thêm những tu sĩ khác nhận được quà từ Tiêu Dao Tiên Đế, ngay cả Chiến Cuồng, Kiêu Hách, Hoành Kiệt mấy người cũng không ngoại lệ.
Chỉ bất quá, các đề mục của Tiêu Dao Tiên Đế thật sự là khó dễ đan xen, đáp án cũng phải xem có hài lòng Tiêu Dao Tiên Đế hay không.
Đối với các đề mục dễ, lễ vật nhận được thông thường chỉ là Vương Cấp, các đề khó hơn nhưng người đưa ra đáp án chưa thật sự thuyết phục cũng chỉ được Vương Cấp mà thôi.
Đại đa số người chỉ được Vương Cấp, bất quá đối với phần lớn tu sĩ mà nói…Vương Cấp cũng là hàng có giá trị rồi.
Kiến thức của Tiêu Dao Tiên Đế quả nhiên phong phú cùng cực, một số câu hỏi khó về các vấn đề trong vũ trụ ngay cả Mộng Chi Tiên và thiếu nữ áo tím cũng chịu thua, Lạc Nam càng là mù tịt, cuối cùng không ai đưa ra đáp án được cũng đành bỏ qua.
Một ngày trôi qua, người được Tiên Dao Tiên Đế ban thưởng lễ vật cũng lên đến vài chục, sau khi kết thúc một đề về kiến thức lịch sử, chỉ nghe hắn vuốt râu tiêu sái cười nói ra:
“Kế tiếp sẽ là đề mục cuối cùng, tất cả các ngươi đều có quyền tham gia, hy vọng không để cho lão phu thất vọng!”
Thông thường, người khác là Tiên Đế mở miệng sẽ tự xưng là Bổn Đế, chỉ có Tiêu Dao Tiên Đế vẫn thích xưng là lão phu một cách gần gũi, điều này khiến đám hậu bối càng thêm kính nể, thân cận hơn với hắn.
Nghe đến đề mục cuối cùng, rất nhiều kẻ còn trắng tay tiếc nuối đấm ngực giậm chân, hận bản thân mình vô dụng…đương nhiên cũng quyết tâm dốc hết toàn lực vào cơ hội cuối cùng này.
“Mời tiền bối ra đề!” Dịch Thập Cửu nhiệt tình nói, trong lòng quyết tâm lần này phải đè ép toàn trường, lấy lại mặt mũi.
Ngay cả thiếu nữ váy tím, Mộng Chi Tiên mấy người cũng là ánh mắt nghiêm túc.
Đề mục càng về sau càng khó, đã có năm đề mục sau cùng liên tiếp không ai trả lời được, lúc này đã đến đề mục cuối cùng, chẳng biết sẽ là vấn đề gì.
Lạc Nam cũng đang nghiến răng nghiến lợi, vì quá trình này cũng là một phần của nhiệm vụ nên Kim Nhi không cung cấp thông tin cho hắn, bằng không đã liên tiếp bắt mấy kiện lễ vật quý giá vào tay rồi.
Trong sự chờ đợi của đám người, Tiêu Dao Tiên Đế cười đạm mạc, ánh mắt sáng rực nói ra:
“Đề mục cuối cùng chính là Họa kỹ, tất cả các ngươi mỗi người tiến hành vẽ tranh, bất kể là dùng kỹ thuật hội họa gì, bất kể nội dung vẽ là gì…chỉ cần khiến lão phu hứng thú sẽ đều có quà!”
“Họa kỹ sao?”
Toàn trường nhất thời im ắng, vô số người ánh mắt nhăn lại.
Đề này nói nghe thì dễ, thực chất lại khó khăn cực kỳ…
Tiêu Dao Tiên Đế là nhân vật nào? Hắn sống vô tận tuế nguyệt, có kỹ thuật hội họa nào? Có loại tranh vẽ đẳng cấp nào mà chưa từng thấy qua?
Bằng vào một đám tiểu bối như bọn hắn, muốn vẽ ra thứ khiến Tiêu Dao Tiên Đế hứng thú không phải chuyện đơn giản a.
Bất quá cơ hội chỉ đến một lần, cả đám không ai có ý định bỏ qua, quyết tâm thử sức một phen.
Lạc Nam ánh mắt lóe lên, trong đầu cân nhắc qua vô số phương pháp vẽ tranh ở kiếp trước, cuối cùng hạ quyết tâm.
XOẸT…
Tiêu Dao Tiên Đế phất tay, trước mặt đã xuất hiện hai chồng giấy trắng cao ngất như núi, bên cạnh còn có đủ loại bút vẽ, hàng hà sa số tùy ý lựa chọn.
Đám người thấy cảnh này khóe miệng giật giật, xem ra vị Tiên Đế này cũng không chỉ một lần tổ chức vẽ tranh tập thể nha, nhìn bộ dạng và dụng cụ phong phú rất có kinh nghiệm a.
“Nhất định không để Tiêu Dao tiền bối thất vọng!” Dịch Thập Cửu tự tin cười nói, lễ phép nhận lấy một tấm giấy trắng cùng một bộ cọ vẽ.
Mộng Chi Tiên, thiếu nữ váy tím, ngay cả Thu Thi với Đông Mai cũng lần lượt tiến đến…muốn thử sức một phen.
Toàn trường tiến đến, mỗi người đồng nhất nhận lấy một trang giấy và loại bút vẽ theo sở trường của mình.
Rất nhanh, mỗi người đã chọn cho mình một vị trí thích hội để vẽ tranh, cau mày suy nghĩ ý tưởng.
Đến lượt Lạc Nam, hắn tiến đến xấp giấy cao ngất ngưỡng, một hơi bê lấy nguyên chồng trong ánh mắt muốn lòi ra của đám người.
“Nè tiểu tử, ngươi lấy nhiều giấy như vậy làm gì?” Tiêu Dao Tiên Đế sững sờ hỏi.
Động tĩnh bên này lập tức khiến toàn trường chú ý.
Thấy Lạc Nam ôm xấp giấy hàng vạn trang, đám người trợn tròn mắt.
“Hừ, chắc là lấy nhiều để thay lúc vẽ hỏng đây mà!” Hoành Kiệt cười lạnh nói, ánh mắt nhìn về Lạc Nam chứa một tia sát khí.
“Không biết vẽ thì đứng sang một bên, đừng có làm trò con ruồi!” Dịch Thập Cửu cười nhạt một tiếng.
Đám thiên tài nhao nhao lắc đầu, ở trong mắt bọn hắn…một người với tài năng hội họa xuất chúng, một trang giấy là đủ.
Lạc Nam một hơi lấy số lượng giấy bằng tất cả người ở đây cộng lại, sao không khiến bọn hắn khinh bỉ?
Mộng Chi Tiên, thiếu nữ váy tím lẳng lặng nhìn Lạc Nam, trong lòng bắt đầu tò mò động tác tiếp theo của hắn.
Nhận thấy quá nhiều ánh mắt tập trung vào mình, Lạc Nam cười khổ, hướng Tiêu Dao Tiên Đế gật đầu nói:
“Tiền bối xin cứ yên tâm, tiểu tử sẽ không lãng phí bất kỳ một trang giấy nào!”
Tiêu Dao Tiên Đế ánh mắt lóe lên, hắn cũng không tin một kẻ có thể đưa ra vế đối xuất sắc như Lạc Nam sẽ làm trò xấu mặt, vì lẽ đó chấp thuận nói:
“Lão phu hết sức chờ mong!”
“Đa tạ tiền bối tin tưởng!” Lạc Nam cười, ôm chồng giấy tiến đến một góc.
Trong khoảnh khắc, hắn tập trung tinh thần đến cực điểm, bên trong ánh mắt xuất hiện những hồi ức đẹp đẽ, khóe miệng co lên một nụ cười mãn nguyện.
Lạc Nam tay cầm bút, lật ra trang giấy đầu tiên, xoằn xoặt thoan thoát vẽ lên.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…
Tốc độ vẽ của hắn cực nhanh, chỉ vài giây đã xong một bức họa, sau đó đem mặt tranh úp xuống, lại tiếp tục cầm lấy trang giấy tiếp theo vẽ lên.
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Chỉ chưa đầy một phút ngắn ngũi, Lạc Nam đã sử dụng hơn mười trang giấy, bất quá vừa vẽ xong hắn đã lập tức úp xuống, không để bất kỳ ai xem.
Mặc dù Tiêu Dao Tiên Đế tò mò, nhưng hắn muốn chứng kiến một cách toàn vẹn nhất, vì thế cũng nén lại mà không trực tiếp dò xét.
“Hừ, động tác gấp gáp như vậy có thể làm nên thể thống gì?” Hoành Kiệt hừ lạnh một tiếng, trực tiếp không để ý đến Lạc Nam, tập trung vào tranh vẽ của mình.
Nhiều người lắc đầu, bọn hắn cảm thấy khó hiểu đến cực điểm, bất quá lúc này không phải thời điểm nhiều chuyện, dồn tinh lực cho tranh của mình là tốt nhất.
Mộng Chi Tiên, thiếu nữ váy tím mấy nữ cũng triệt để dung nhập vào quá trình vẽ tranh của riêng mình.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Lạc Nam tốc độ múa bút nhanh đến cực điểm, từng trang giấy lại được hoàn thiện đặt sang một bên, giấy trắng liên tục xuất hiện nét mực.
Toàn bộ Kiêu Hoành Đế Đô yên tĩnh đến cực hạn, chỉ có một mình hắn là tạo ra động tĩnh hơi lớn do động tác nhanh và tiếng giấy thay đổi liên tục, nhìn qua cực kỳ không phù hợp bầu không khí.
Tiêu Dao Tiên Đế hơi nhíu mày, động tác vẽ tranh của Lạc Nam quá mức vội vã, đối với một người yêu thích hội họa như hắn có chút không hài lòng.
Bất quá khi nhìn lên nét mặt của Lạc Nam, Tiêu Dao Tiên Đế lập tức ngẩng ra.
Tập trung, tập trung cao độ…cái trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt lại ấm áp nhu hòa, gương mặt chăm chú nghiêm nghị, khóe môi mỉm cười mãn nguyện.
“Hắn đang nhớ lại hồi ức gì ngọt ngào sao?” Tiêu Dao Tiên Đế âm thầm suy đoán.
Lắc đầu, hắn chuyển mắt nhìn sang những người khác, mặc kệ Lạc Nam.
…
Thời gian thấm thoát trôi đi…
Rất nhiều người hoàn thành bức tranh của riêng mình, có người vẽ vũ khí, pháp bảo yêu thích, có kẻ vẽ tọa kỵ trong mơ, có người vẽ quang cảnh gia tộc, thế lực của mình…
Đủ loại đề tài, đủ loại nội dung đa dạng phong phú xuất hiện trên tranh, Tiêu Dao Tiên Đế thần thức quét ngang, lại là hoàn toàn thất vọng…
Quả nhiên, đã sống qua nhiều năm tháng như hắn, ngay cả những tác phẩm hội họa của các Tiên Đế nổi danh với họa kỹ siêu phàm cũng từng chứng kiến qua, làm sao đám tiểu bối này có người thỏa mãn?
XOẸT XOẸT XOẸT…
Mặc kệ đám người, Lạc Nam vẫn điên cuồng múa bút, toàn bộ thế giới của hắn lúc này chỉ tập trung vào xấp giấy và ngòi bút trước mặt, quên hết mọi thứ xung quanh.
…
“Mời tiền bối xem qua!” Mộng Chi Tiên có chút nom nớp lo lắng, nhìn Tiêu Dao Tiên Đế đánh giá tác phẩm của mình.
Tiêu Dao Tiên Đế mỉm cười xem xét.
Chỉ thấy bên trong tranh là một quang cảnh bên bờ hồ, nước trong vắt có thể thấy quang cảnh xinh đẹp bên dưới mặt nước, sóng gợn lăn tăn, cành dương liễu bên bờ hồ nhẹ nhàng lay động trong gió, một vị nữ tử chỉ có bóng lưng yên lặng ngắm nhìn mặt hồ, tà áo và mái tóc của nàng lay động theo gió, lại có hồn như người sống.
“Không tồi, nét vẽ có thần và chân thực, mượn sóng vẽ gió, mượn cành liễu vẽ gió, lại tóc và tà áo Nữ Đế vẽ gió, có thể đạt đến cấp bậc tông sư của hội họa…” Tiêu Dao Tiên Đế gật gù đánh giá.
Bên trong tranh, cơn gió rất khó diễn tả bằng nét mực…nhưng chính những nét gợn sóng trên mặt hồ, những cành dương liễu uốn cong, mái tóc và tà áo của nữ tử tung bay…theo cùng một hướng, đã thể hiện nên cơn gió tại không gian mà người vẽ muốn truyền tải.
Bóng lưng vị nữ tử trong tranh kia chính là Mộng Thải Vân, Nữ Đế của Mộng gia.
“Bức họa mang tên Bên Hồ Thanh Thủy, hồ Thanh Thủy là một quang cảnh xinh đẹp ở Mộng gia, lão tổ rất thích ngồi bên bờ ngắm mặt hồ!” Mộng Chi Tiên tự hào cười nói.
Nàng thần tượng chính lão tổ của mình, vì thế mới đem bức họa này vẽ ra, dù cho không được Tiêu Dao Tiên Đế ưa thích, nàng vẫn có thể làm quà tặng lão tổ.
“Lão phu rất thích bức tranh này, chỉ bất quá nó vốn không dành cho ta đúng chứ?” Tiêu Dao Tiên Đế vuốt râu cười tủm tỉm hỏi.
“Tiền bối mắt sáng như đuốc!” Mộng Chi Tiên đỏ mặt bẽn lẽn.
“Đi, theo lão phu xem các tác phẩm khác!” Tiêu Dao Tiên Đế nói.
“Vâng!” Mộng Chi Tiên ngoan ngoãn theo sau.
Hai người lần lượt đánh giá các bức họa khác…
Chỉ thấy Hoành Kiệt vẽ quang cảnh giang sơn Hoành Quốc, cảnh tượng khá giống hư ảnh của chiêu Kiêu Hoành Giang Sơn hắn thi triển, bất quá còn chưa đủ khí khái của một giang sơn.
Kiêu Hách vẽ bóng dáng của Kiêu Hoành Đại Đế, lại còn thiếu nét hào hiệp, quang minh lỗi lạc của tổ tiên mình.
Chiến Cuồng càng là khiến người khác hết chỗ nói, hắn vẽ bản thể Yêu Thú của chính mình, là một con Đại Địa Tinh Tinh khổng lồ đang giẫm cả ngọn núi dưới chân như muốn thể hiện sự oai phong lẫm liệt.
Không thể không nói, họa kỹ của mấy tên này đều cực kỳ tốt, nét vẽ sống động chân thật…lại vẫn còn chưa đủ thuyết phục Tiêu Dao Tiên Đế, bởi vì cách vẽ của chúng nó và nội dung quá đỗi bình thường.
Có thể ở trong mắt người khác, giang sơn của Hoành Quốc hay bóng ảnh Kiêu Hoành Đại Đế là vĩ đại, nhưng ở trong mắt Tiêu Dao Tiên Đế lại không như vậy.
Nhân vật như Tiêu Dao Tiên Đế, ngay cả toàn bộ Kiêu Hoành Giới ở trong mắt hắn cũng là ao làng mà thôi.
Không được Tiêu Dao Tiên Đế đánh giá cao, đám người mặt ủ mày chao đi theo sau hắn.
“Mời tiền bối!”
Dịch Thập Cửu cười tự tin, nhẹ lách người tránh ra khỏi bức họa đang bị che đậy.
Đập vào mắt mọi người, chỉ thấy trong tranh là một vùng tinh không vô tận, nơi hàng loạt thân ảnh đang chiến ý dâng trào, tay cầm vũ khí, từng người đối lập với nhau tung ra chiêu thức mạnh mẽ, không gian xung quanh bốn phía tan rả…
Mà bên trong đó có hai thân ảnh hết sức quen mắt, không phải Dịch Thập Cửu và Mộng Chi Tiên thì là ai?
“Bức họa này có tên Thiếu Đế Chiến!” Dịch Thập Cửu phất óng tay áo, hiên ngang lẫm liệt nói:
“Tiểu tử luôn có một mơ ước, đó là cùng Mộng Đế Nữ kề vai sát cánh chinh chiến các anh hào trên Thiếu Đế Bảng, hôm nay mạo muội mang nó vào trong tranh!”
Tiếng nói của hắn chân thành tha thiết, lại ẩn chứa hào hùng khó tả, một đám nữ nhân có mặt nghe như si như say, hận không thể thay thế vị trí của Mộng Chi Tiên.
“Hừ, thủ đoạn thật cao minh!” Mộng Chi Tiên trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Tên này một mặt muốn thể hiện chiến ý ngông nghênh của mình cho Tiêu Dao Tiên Đế, một mặt còn muốn thông qua nội dung tranh vẽ để bày tỏ với nàng.
Không thể không nói, kẻ này rất tài ba, nếu là nữ nhân bình thường sẽ bị hắn mê đến thần hồn điên đảo.
Chỉ bất quá, Mộng Chi Tiên quá hiểu cách làm người của Dịch Thập Cửu, một tên ngoài mặt sáng sủa trong bụng âm u mà thôi.
Thông thường, muốn để nữ nhân chú ý đến ngươi…điều đầu tiên chính là để nàng tự động sinh ra sự tò mò, muốn tìm hiểu và khám phá ngươi cho bằng được.
Đáng tiếc, Mộng gia và Dịch gia ở cùng Kiêu Hoành Giới vô số năm, Mộng gia nắm Dịch gia như lòng bàn tay, Mộng Chi Tiên cũng quá hiểu Dịch Thập Cửu, làm sao sẽ sinh ra hứng thú với hắn?
“Chinh chiến Thiếu Đế Bảng sao? nguyện vọng không tồi, người trẻ tuổi nên có ý chí như vậy!” Tiêu Dao Tiên Đế nhìn Dịch Thập Cửu chậm rãi nói ra.
“Đa tạ tiền bối!” Dịch Thập Cửu ý cười đầy mặt, trong lòng đắc ý vô cùng.
Tiêu Dao Tiên Đế gật đầu, cũng không nói gì thêm, tiếp tục rảo bước đến chỗ thiếu nữ váy tím.
“Cái này…”
Đám người sững sờ, chỉ thấy bên trên bức họa của nàng vẽ lấy một gốc sen với hai đóa hoa màu trắng ở giữa mặt nước, mỗi một đóa hoa rủ sang một bên khác nhau.
Chỉ bất quá, bức họa này thô ráp không chịu nổi, mực bên trên vẫn còn đọng lại chưa khô, nhiều vết mực đọng lại thành từng chấm đậm nhạt khác biệt, hai đóa sen còn là chưa nở, mặt hồ cũng chẳng có tí sức sống nào, kỳ quái đến cực điểm.
Hoàn toàn không nhìn ra giá trị nghệ thuật nào.
“Tỷ tỷ…” Mộng Chi Tiên khó hiểu nhìn thiếu nữ váy tím, không biết vì sao tranh của nàng ấy lại như vậy.
Đám người Dịch Thập Cửu cũng là kỳ quặc trong lòng, chẳng lẽ nữ nhân thần bí này không biết vẽ?
Chỉ có Tiêu Dao Tiên Đế là nhíu chặt lông mày, ánh mắt nhìn đăm đăm bức họa, trong miệng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là…”
Nói xong không đợi đám người phản ứng, Tiêu Dao Tiên Đế nắm lấy bình hồ lô rượu, ngưng tụ lực lượng đem từng giọt rượu lơ lửng giữa lòng bàn tay, lại nhìn sang thiếu nữ váy tím.
Thiếu nữ váy tím ung dung gật đầu.
Tiêu Dao Tiên Đế không chần chờ, phân tán rượu trong tay cho thật đều, sau đó một hơi vẩy lên bức tranh…
Bức tranh nhanh chóng bị thấm ướt…
Kỳ tích diễn ra…
Trên mặt tranh, hai nụ sen vốn chưa nở lại từ từ xòe hai cánh hoa, nở rộ một cách tuyệt mỹ, song song lúc chúng nó nở thì “ảnh ngược” phản chiếu bên dưới mặt nước cùng lúc bung nở trùng khớp đến kinh người.
Thần kỳ không riêng gì hai đóa hoa sen, mặt nước vốn chỉ có những chấm mực thô ráp màu xanh nay cũng dần dần khuếch tán, tạo thành một mặt hồ sống động.
Bức họa hoàn hảo chân thật sống động hiện ra trước mặt, tất cả như vừa được chứng kiến hoa thật nở rộng giữa hồ.
“Làm sao có thể?” Đám người kinh dị bật thốt lên, nhìn thiếu nữ váy tím với Tiêu Dao Tiên Đế bằng ánh mắt thán phục.
Thì ra, những chấm mực thô ráp kia có quy luật của nó, khi rượu thấm nhuần vào mực sẽ khuếch tán chúng nó ra, tạo thành một bức tranh mỹ lệ hoàn hảo.
Mà hai đóa hoa chưa nở cũng giống như vậy, từng chấm mực tỷ mỉ được bố trí ban đầu khi có rượu thấm vào sẽ lan ra trên mặt giấy, tạo thành cảnh tượng hoa nở như thật.
Hết sức bất phàm…không chút tỳ vết.
“Bức họa này có tên Tịnh Đế Liên Hoa, mời tiền bối thưởng thức!” Thiếu nữ váy tím chậm rãi nói.
“Hảo!” Tiêu Dao Tiên Đế ngửa đầu cười dài, ánh mắt tán dương không dứt nhìn thiếu nữ váy tím.
Quả nhiên là đệ tử do nàng bồi dưỡng, ngay cả họa kỹ thú vị như vậy cũng nghĩ ra được…
Tiêu Dao Tiên Đế trong lòng quyết tâm, Tịnh Đế Liên Hoa sẽ được giải nhất.
Đám người vẫn còn chưa hết thất thần vì Tịnh Đế Liên Hoa nở rộ ngay trong tranh vẽ, thì không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, bởi vì thanh âm “xoẹt xoẹt” bên tai đột nhiên biến mất.
Vô số ánh mắt từ Tịnh Đế Liên Hoa lập tức nhìn sang.
Lạc Nam sắc mặt trịnh trọng đem trang giấy cuối cùng chồng lên một xấp dày cộm bên cạnh, buông bút trong tay.
Nhận thấy toàn trường đều đang nhìn mình, hắn nhếch miệng cười nói:
“Thật xin lỗi, hơi chậm một chút…”
…
Chúc mọi người ngủ ngon :D
...
Bác nào có lòng ủng hộ e lấy động lực thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Paypal: [email protected]
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn
Tiêu Dao Tiên Đế lần lượt đưa ra các loại đề mục, đám đông lần lượt xoắn não giải đáp.
Đương nhiên không chỉ riêng gì Lạc Nam hay Mộng Chi Tiên mấy nữ giành được lễ vật, đã có thêm những tu sĩ khác nhận được quà từ Tiêu Dao Tiên Đế, ngay cả Chiến Cuồng, Kiêu Hách, Hoành Kiệt mấy người cũng không ngoại lệ.
Chỉ bất quá, các đề mục của Tiêu Dao Tiên Đế thật sự là khó dễ đan xen, đáp án cũng phải xem có hài lòng Tiêu Dao Tiên Đế hay không.
Đối với các đề mục dễ, lễ vật nhận được thông thường chỉ là Vương Cấp, các đề khó hơn nhưng người đưa ra đáp án chưa thật sự thuyết phục cũng chỉ được Vương Cấp mà thôi.
Đại đa số người chỉ được Vương Cấp, bất quá đối với phần lớn tu sĩ mà nói…Vương Cấp cũng là hàng có giá trị rồi.
Kiến thức của Tiêu Dao Tiên Đế quả nhiên phong phú cùng cực, một số câu hỏi khó về các vấn đề trong vũ trụ ngay cả Mộng Chi Tiên và thiếu nữ áo tím cũng chịu thua, Lạc Nam càng là mù tịt, cuối cùng không ai đưa ra đáp án được cũng đành bỏ qua.
Một ngày trôi qua, người được Tiên Dao Tiên Đế ban thưởng lễ vật cũng lên đến vài chục, sau khi kết thúc một đề về kiến thức lịch sử, chỉ nghe hắn vuốt râu tiêu sái cười nói ra:
“Kế tiếp sẽ là đề mục cuối cùng, tất cả các ngươi đều có quyền tham gia, hy vọng không để cho lão phu thất vọng!”
Thông thường, người khác là Tiên Đế mở miệng sẽ tự xưng là Bổn Đế, chỉ có Tiêu Dao Tiên Đế vẫn thích xưng là lão phu một cách gần gũi, điều này khiến đám hậu bối càng thêm kính nể, thân cận hơn với hắn.
Nghe đến đề mục cuối cùng, rất nhiều kẻ còn trắng tay tiếc nuối đấm ngực giậm chân, hận bản thân mình vô dụng…đương nhiên cũng quyết tâm dốc hết toàn lực vào cơ hội cuối cùng này.
“Mời tiền bối ra đề!” Dịch Thập Cửu nhiệt tình nói, trong lòng quyết tâm lần này phải đè ép toàn trường, lấy lại mặt mũi.
Ngay cả thiếu nữ váy tím, Mộng Chi Tiên mấy người cũng là ánh mắt nghiêm túc.
Đề mục càng về sau càng khó, đã có năm đề mục sau cùng liên tiếp không ai trả lời được, lúc này đã đến đề mục cuối cùng, chẳng biết sẽ là vấn đề gì.
Lạc Nam cũng đang nghiến răng nghiến lợi, vì quá trình này cũng là một phần của nhiệm vụ nên Kim Nhi không cung cấp thông tin cho hắn, bằng không đã liên tiếp bắt mấy kiện lễ vật quý giá vào tay rồi.
Trong sự chờ đợi của đám người, Tiêu Dao Tiên Đế cười đạm mạc, ánh mắt sáng rực nói ra:
“Đề mục cuối cùng chính là Họa kỹ, tất cả các ngươi mỗi người tiến hành vẽ tranh, bất kể là dùng kỹ thuật hội họa gì, bất kể nội dung vẽ là gì…chỉ cần khiến lão phu hứng thú sẽ đều có quà!”
“Họa kỹ sao?”
Toàn trường nhất thời im ắng, vô số người ánh mắt nhăn lại.
Đề này nói nghe thì dễ, thực chất lại khó khăn cực kỳ…
Tiêu Dao Tiên Đế là nhân vật nào? Hắn sống vô tận tuế nguyệt, có kỹ thuật hội họa nào? Có loại tranh vẽ đẳng cấp nào mà chưa từng thấy qua?
Bằng vào một đám tiểu bối như bọn hắn, muốn vẽ ra thứ khiến Tiêu Dao Tiên Đế hứng thú không phải chuyện đơn giản a.
Bất quá cơ hội chỉ đến một lần, cả đám không ai có ý định bỏ qua, quyết tâm thử sức một phen.
Lạc Nam ánh mắt lóe lên, trong đầu cân nhắc qua vô số phương pháp vẽ tranh ở kiếp trước, cuối cùng hạ quyết tâm.
XOẸT…
Tiêu Dao Tiên Đế phất tay, trước mặt đã xuất hiện hai chồng giấy trắng cao ngất như núi, bên cạnh còn có đủ loại bút vẽ, hàng hà sa số tùy ý lựa chọn.
Đám người thấy cảnh này khóe miệng giật giật, xem ra vị Tiên Đế này cũng không chỉ một lần tổ chức vẽ tranh tập thể nha, nhìn bộ dạng và dụng cụ phong phú rất có kinh nghiệm a.
“Nhất định không để Tiêu Dao tiền bối thất vọng!” Dịch Thập Cửu tự tin cười nói, lễ phép nhận lấy một tấm giấy trắng cùng một bộ cọ vẽ.
Mộng Chi Tiên, thiếu nữ váy tím, ngay cả Thu Thi với Đông Mai cũng lần lượt tiến đến…muốn thử sức một phen.
Toàn trường tiến đến, mỗi người đồng nhất nhận lấy một trang giấy và loại bút vẽ theo sở trường của mình.
Rất nhanh, mỗi người đã chọn cho mình một vị trí thích hội để vẽ tranh, cau mày suy nghĩ ý tưởng.
Đến lượt Lạc Nam, hắn tiến đến xấp giấy cao ngất ngưỡng, một hơi bê lấy nguyên chồng trong ánh mắt muốn lòi ra của đám người.
“Nè tiểu tử, ngươi lấy nhiều giấy như vậy làm gì?” Tiêu Dao Tiên Đế sững sờ hỏi.
Động tĩnh bên này lập tức khiến toàn trường chú ý.
Thấy Lạc Nam ôm xấp giấy hàng vạn trang, đám người trợn tròn mắt.
“Hừ, chắc là lấy nhiều để thay lúc vẽ hỏng đây mà!” Hoành Kiệt cười lạnh nói, ánh mắt nhìn về Lạc Nam chứa một tia sát khí.
“Không biết vẽ thì đứng sang một bên, đừng có làm trò con ruồi!” Dịch Thập Cửu cười nhạt một tiếng.
Đám thiên tài nhao nhao lắc đầu, ở trong mắt bọn hắn…một người với tài năng hội họa xuất chúng, một trang giấy là đủ.
Lạc Nam một hơi lấy số lượng giấy bằng tất cả người ở đây cộng lại, sao không khiến bọn hắn khinh bỉ?
Mộng Chi Tiên, thiếu nữ váy tím lẳng lặng nhìn Lạc Nam, trong lòng bắt đầu tò mò động tác tiếp theo của hắn.
Nhận thấy quá nhiều ánh mắt tập trung vào mình, Lạc Nam cười khổ, hướng Tiêu Dao Tiên Đế gật đầu nói:
“Tiền bối xin cứ yên tâm, tiểu tử sẽ không lãng phí bất kỳ một trang giấy nào!”
Tiêu Dao Tiên Đế ánh mắt lóe lên, hắn cũng không tin một kẻ có thể đưa ra vế đối xuất sắc như Lạc Nam sẽ làm trò xấu mặt, vì lẽ đó chấp thuận nói:
“Lão phu hết sức chờ mong!”
“Đa tạ tiền bối tin tưởng!” Lạc Nam cười, ôm chồng giấy tiến đến một góc.
Trong khoảnh khắc, hắn tập trung tinh thần đến cực điểm, bên trong ánh mắt xuất hiện những hồi ức đẹp đẽ, khóe miệng co lên một nụ cười mãn nguyện.
Lạc Nam tay cầm bút, lật ra trang giấy đầu tiên, xoằn xoặt thoan thoát vẽ lên.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…
Tốc độ vẽ của hắn cực nhanh, chỉ vài giây đã xong một bức họa, sau đó đem mặt tranh úp xuống, lại tiếp tục cầm lấy trang giấy tiếp theo vẽ lên.
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Chỉ chưa đầy một phút ngắn ngũi, Lạc Nam đã sử dụng hơn mười trang giấy, bất quá vừa vẽ xong hắn đã lập tức úp xuống, không để bất kỳ ai xem.
Mặc dù Tiêu Dao Tiên Đế tò mò, nhưng hắn muốn chứng kiến một cách toàn vẹn nhất, vì thế cũng nén lại mà không trực tiếp dò xét.
“Hừ, động tác gấp gáp như vậy có thể làm nên thể thống gì?” Hoành Kiệt hừ lạnh một tiếng, trực tiếp không để ý đến Lạc Nam, tập trung vào tranh vẽ của mình.
Nhiều người lắc đầu, bọn hắn cảm thấy khó hiểu đến cực điểm, bất quá lúc này không phải thời điểm nhiều chuyện, dồn tinh lực cho tranh của mình là tốt nhất.
Mộng Chi Tiên, thiếu nữ váy tím mấy nữ cũng triệt để dung nhập vào quá trình vẽ tranh của riêng mình.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Lạc Nam tốc độ múa bút nhanh đến cực điểm, từng trang giấy lại được hoàn thiện đặt sang một bên, giấy trắng liên tục xuất hiện nét mực.
Toàn bộ Kiêu Hoành Đế Đô yên tĩnh đến cực hạn, chỉ có một mình hắn là tạo ra động tĩnh hơi lớn do động tác nhanh và tiếng giấy thay đổi liên tục, nhìn qua cực kỳ không phù hợp bầu không khí.
Tiêu Dao Tiên Đế hơi nhíu mày, động tác vẽ tranh của Lạc Nam quá mức vội vã, đối với một người yêu thích hội họa như hắn có chút không hài lòng.
Bất quá khi nhìn lên nét mặt của Lạc Nam, Tiêu Dao Tiên Đế lập tức ngẩng ra.
Tập trung, tập trung cao độ…cái trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt lại ấm áp nhu hòa, gương mặt chăm chú nghiêm nghị, khóe môi mỉm cười mãn nguyện.
“Hắn đang nhớ lại hồi ức gì ngọt ngào sao?” Tiêu Dao Tiên Đế âm thầm suy đoán.
Lắc đầu, hắn chuyển mắt nhìn sang những người khác, mặc kệ Lạc Nam.
…
Thời gian thấm thoát trôi đi…
Rất nhiều người hoàn thành bức tranh của riêng mình, có người vẽ vũ khí, pháp bảo yêu thích, có kẻ vẽ tọa kỵ trong mơ, có người vẽ quang cảnh gia tộc, thế lực của mình…
Đủ loại đề tài, đủ loại nội dung đa dạng phong phú xuất hiện trên tranh, Tiêu Dao Tiên Đế thần thức quét ngang, lại là hoàn toàn thất vọng…
Quả nhiên, đã sống qua nhiều năm tháng như hắn, ngay cả những tác phẩm hội họa của các Tiên Đế nổi danh với họa kỹ siêu phàm cũng từng chứng kiến qua, làm sao đám tiểu bối này có người thỏa mãn?
XOẸT XOẸT XOẸT…
Mặc kệ đám người, Lạc Nam vẫn điên cuồng múa bút, toàn bộ thế giới của hắn lúc này chỉ tập trung vào xấp giấy và ngòi bút trước mặt, quên hết mọi thứ xung quanh.
…
“Mời tiền bối xem qua!” Mộng Chi Tiên có chút nom nớp lo lắng, nhìn Tiêu Dao Tiên Đế đánh giá tác phẩm của mình.
Tiêu Dao Tiên Đế mỉm cười xem xét.
Chỉ thấy bên trong tranh là một quang cảnh bên bờ hồ, nước trong vắt có thể thấy quang cảnh xinh đẹp bên dưới mặt nước, sóng gợn lăn tăn, cành dương liễu bên bờ hồ nhẹ nhàng lay động trong gió, một vị nữ tử chỉ có bóng lưng yên lặng ngắm nhìn mặt hồ, tà áo và mái tóc của nàng lay động theo gió, lại có hồn như người sống.
“Không tồi, nét vẽ có thần và chân thực, mượn sóng vẽ gió, mượn cành liễu vẽ gió, lại tóc và tà áo Nữ Đế vẽ gió, có thể đạt đến cấp bậc tông sư của hội họa…” Tiêu Dao Tiên Đế gật gù đánh giá.
Bên trong tranh, cơn gió rất khó diễn tả bằng nét mực…nhưng chính những nét gợn sóng trên mặt hồ, những cành dương liễu uốn cong, mái tóc và tà áo của nữ tử tung bay…theo cùng một hướng, đã thể hiện nên cơn gió tại không gian mà người vẽ muốn truyền tải.
Bóng lưng vị nữ tử trong tranh kia chính là Mộng Thải Vân, Nữ Đế của Mộng gia.
“Bức họa mang tên Bên Hồ Thanh Thủy, hồ Thanh Thủy là một quang cảnh xinh đẹp ở Mộng gia, lão tổ rất thích ngồi bên bờ ngắm mặt hồ!” Mộng Chi Tiên tự hào cười nói.
Nàng thần tượng chính lão tổ của mình, vì thế mới đem bức họa này vẽ ra, dù cho không được Tiêu Dao Tiên Đế ưa thích, nàng vẫn có thể làm quà tặng lão tổ.
“Lão phu rất thích bức tranh này, chỉ bất quá nó vốn không dành cho ta đúng chứ?” Tiêu Dao Tiên Đế vuốt râu cười tủm tỉm hỏi.
“Tiền bối mắt sáng như đuốc!” Mộng Chi Tiên đỏ mặt bẽn lẽn.
“Đi, theo lão phu xem các tác phẩm khác!” Tiêu Dao Tiên Đế nói.
“Vâng!” Mộng Chi Tiên ngoan ngoãn theo sau.
Hai người lần lượt đánh giá các bức họa khác…
Chỉ thấy Hoành Kiệt vẽ quang cảnh giang sơn Hoành Quốc, cảnh tượng khá giống hư ảnh của chiêu Kiêu Hoành Giang Sơn hắn thi triển, bất quá còn chưa đủ khí khái của một giang sơn.
Kiêu Hách vẽ bóng dáng của Kiêu Hoành Đại Đế, lại còn thiếu nét hào hiệp, quang minh lỗi lạc của tổ tiên mình.
Chiến Cuồng càng là khiến người khác hết chỗ nói, hắn vẽ bản thể Yêu Thú của chính mình, là một con Đại Địa Tinh Tinh khổng lồ đang giẫm cả ngọn núi dưới chân như muốn thể hiện sự oai phong lẫm liệt.
Không thể không nói, họa kỹ của mấy tên này đều cực kỳ tốt, nét vẽ sống động chân thật…lại vẫn còn chưa đủ thuyết phục Tiêu Dao Tiên Đế, bởi vì cách vẽ của chúng nó và nội dung quá đỗi bình thường.
Có thể ở trong mắt người khác, giang sơn của Hoành Quốc hay bóng ảnh Kiêu Hoành Đại Đế là vĩ đại, nhưng ở trong mắt Tiêu Dao Tiên Đế lại không như vậy.
Nhân vật như Tiêu Dao Tiên Đế, ngay cả toàn bộ Kiêu Hoành Giới ở trong mắt hắn cũng là ao làng mà thôi.
Không được Tiêu Dao Tiên Đế đánh giá cao, đám người mặt ủ mày chao đi theo sau hắn.
“Mời tiền bối!”
Dịch Thập Cửu cười tự tin, nhẹ lách người tránh ra khỏi bức họa đang bị che đậy.
Đập vào mắt mọi người, chỉ thấy trong tranh là một vùng tinh không vô tận, nơi hàng loạt thân ảnh đang chiến ý dâng trào, tay cầm vũ khí, từng người đối lập với nhau tung ra chiêu thức mạnh mẽ, không gian xung quanh bốn phía tan rả…
Mà bên trong đó có hai thân ảnh hết sức quen mắt, không phải Dịch Thập Cửu và Mộng Chi Tiên thì là ai?
“Bức họa này có tên Thiếu Đế Chiến!” Dịch Thập Cửu phất óng tay áo, hiên ngang lẫm liệt nói:
“Tiểu tử luôn có một mơ ước, đó là cùng Mộng Đế Nữ kề vai sát cánh chinh chiến các anh hào trên Thiếu Đế Bảng, hôm nay mạo muội mang nó vào trong tranh!”
Tiếng nói của hắn chân thành tha thiết, lại ẩn chứa hào hùng khó tả, một đám nữ nhân có mặt nghe như si như say, hận không thể thay thế vị trí của Mộng Chi Tiên.
“Hừ, thủ đoạn thật cao minh!” Mộng Chi Tiên trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Tên này một mặt muốn thể hiện chiến ý ngông nghênh của mình cho Tiêu Dao Tiên Đế, một mặt còn muốn thông qua nội dung tranh vẽ để bày tỏ với nàng.
Không thể không nói, kẻ này rất tài ba, nếu là nữ nhân bình thường sẽ bị hắn mê đến thần hồn điên đảo.
Chỉ bất quá, Mộng Chi Tiên quá hiểu cách làm người của Dịch Thập Cửu, một tên ngoài mặt sáng sủa trong bụng âm u mà thôi.
Thông thường, muốn để nữ nhân chú ý đến ngươi…điều đầu tiên chính là để nàng tự động sinh ra sự tò mò, muốn tìm hiểu và khám phá ngươi cho bằng được.
Đáng tiếc, Mộng gia và Dịch gia ở cùng Kiêu Hoành Giới vô số năm, Mộng gia nắm Dịch gia như lòng bàn tay, Mộng Chi Tiên cũng quá hiểu Dịch Thập Cửu, làm sao sẽ sinh ra hứng thú với hắn?
“Chinh chiến Thiếu Đế Bảng sao? nguyện vọng không tồi, người trẻ tuổi nên có ý chí như vậy!” Tiêu Dao Tiên Đế nhìn Dịch Thập Cửu chậm rãi nói ra.
“Đa tạ tiền bối!” Dịch Thập Cửu ý cười đầy mặt, trong lòng đắc ý vô cùng.
Tiêu Dao Tiên Đế gật đầu, cũng không nói gì thêm, tiếp tục rảo bước đến chỗ thiếu nữ váy tím.
“Cái này…”
Đám người sững sờ, chỉ thấy bên trên bức họa của nàng vẽ lấy một gốc sen với hai đóa hoa màu trắng ở giữa mặt nước, mỗi một đóa hoa rủ sang một bên khác nhau.
Chỉ bất quá, bức họa này thô ráp không chịu nổi, mực bên trên vẫn còn đọng lại chưa khô, nhiều vết mực đọng lại thành từng chấm đậm nhạt khác biệt, hai đóa sen còn là chưa nở, mặt hồ cũng chẳng có tí sức sống nào, kỳ quái đến cực điểm.
Hoàn toàn không nhìn ra giá trị nghệ thuật nào.
“Tỷ tỷ…” Mộng Chi Tiên khó hiểu nhìn thiếu nữ váy tím, không biết vì sao tranh của nàng ấy lại như vậy.
Đám người Dịch Thập Cửu cũng là kỳ quặc trong lòng, chẳng lẽ nữ nhân thần bí này không biết vẽ?
Chỉ có Tiêu Dao Tiên Đế là nhíu chặt lông mày, ánh mắt nhìn đăm đăm bức họa, trong miệng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là…”
Nói xong không đợi đám người phản ứng, Tiêu Dao Tiên Đế nắm lấy bình hồ lô rượu, ngưng tụ lực lượng đem từng giọt rượu lơ lửng giữa lòng bàn tay, lại nhìn sang thiếu nữ váy tím.
Thiếu nữ váy tím ung dung gật đầu.
Tiêu Dao Tiên Đế không chần chờ, phân tán rượu trong tay cho thật đều, sau đó một hơi vẩy lên bức tranh…
Bức tranh nhanh chóng bị thấm ướt…
Kỳ tích diễn ra…
Trên mặt tranh, hai nụ sen vốn chưa nở lại từ từ xòe hai cánh hoa, nở rộ một cách tuyệt mỹ, song song lúc chúng nó nở thì “ảnh ngược” phản chiếu bên dưới mặt nước cùng lúc bung nở trùng khớp đến kinh người.
Thần kỳ không riêng gì hai đóa hoa sen, mặt nước vốn chỉ có những chấm mực thô ráp màu xanh nay cũng dần dần khuếch tán, tạo thành một mặt hồ sống động.
Bức họa hoàn hảo chân thật sống động hiện ra trước mặt, tất cả như vừa được chứng kiến hoa thật nở rộng giữa hồ.
“Làm sao có thể?” Đám người kinh dị bật thốt lên, nhìn thiếu nữ váy tím với Tiêu Dao Tiên Đế bằng ánh mắt thán phục.
Thì ra, những chấm mực thô ráp kia có quy luật của nó, khi rượu thấm nhuần vào mực sẽ khuếch tán chúng nó ra, tạo thành một bức tranh mỹ lệ hoàn hảo.
Mà hai đóa hoa chưa nở cũng giống như vậy, từng chấm mực tỷ mỉ được bố trí ban đầu khi có rượu thấm vào sẽ lan ra trên mặt giấy, tạo thành cảnh tượng hoa nở như thật.
Hết sức bất phàm…không chút tỳ vết.
“Bức họa này có tên Tịnh Đế Liên Hoa, mời tiền bối thưởng thức!” Thiếu nữ váy tím chậm rãi nói.
“Hảo!” Tiêu Dao Tiên Đế ngửa đầu cười dài, ánh mắt tán dương không dứt nhìn thiếu nữ váy tím.
Quả nhiên là đệ tử do nàng bồi dưỡng, ngay cả họa kỹ thú vị như vậy cũng nghĩ ra được…
Tiêu Dao Tiên Đế trong lòng quyết tâm, Tịnh Đế Liên Hoa sẽ được giải nhất.
Đám người vẫn còn chưa hết thất thần vì Tịnh Đế Liên Hoa nở rộ ngay trong tranh vẽ, thì không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, bởi vì thanh âm “xoẹt xoẹt” bên tai đột nhiên biến mất.
Vô số ánh mắt từ Tịnh Đế Liên Hoa lập tức nhìn sang.
Lạc Nam sắc mặt trịnh trọng đem trang giấy cuối cùng chồng lên một xấp dày cộm bên cạnh, buông bút trong tay.
Nhận thấy toàn trường đều đang nhìn mình, hắn nhếch miệng cười nói:
“Thật xin lỗi, hơi chậm một chút…”
…
Chúc mọi người ngủ ngon :D
...
Bác nào có lòng ủng hộ e lấy động lực thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Paypal: [email protected]
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.