Chương 2813: Xích Dương Thiên Mã
Akay Hau
18/08/2024
“Lâm Thiên xảy ra chuyện?”
Thanh âm của Thi Hồng Nhan khiến Lạc Nam và mấy nữ nhân hai mặt nhìn nhau.
Lâm Thiên là đồng môn với Hoạ Thuỷ, hắn xảy ra chuyện Thi Hồng Nhan thông báo với Hoạ Thuỷ là việc bình thường.
Vấn đề nằm ở chỗ, Lâm Thiên đường đường là Thiếu Thần Tử của Tam Đạo Môn, chiến lực khủng bố, có được năm loại Đạo Thể cường đại...ngay cả Lạc Nam từng đối đầu cũng không dễ dàng đánh bại được hắn, vậy ai có thể khiến hắn gặp chuyện?
“Đi ra ngoài xem!” Hoạ Thuỷ gật đầu.
Đám người lục tục tiến ra, ngay cả Lạc Nam cũng vội vàng thay đổi diện mạo đi phía sau lưng Chân Mật.
“Các ngươi...” Chứng kiến trong phòng Hoạ Thuỷ có một đống người, trong đó còn có cả Cầm Dao Nhã, Thi Hồng Nhan nhất thời tròn xoe hai mắt.
Nàng không thể không hoài nghi, Hoạ Thuỷ này có phải là Hoạ Thuỷ thật hay không, có còn là đồng môn của mình hay không?
“Dẫn đường đi!” Hoạ Thuỷ nói.
Thi Hồng Nhan lấy lại tinh thần, đè nén sự tò mò bứt rứt trong lòng ngực nhanh chóng thả người bay ra.
Không lâu sau tất cả bọn hắn đã đến một quảng trường rộng lớn ở Loạn Thần Đô, xung quanh đã vây kín người quan sát.
Mà ở giữa quảng trường, Lâm Thiên đang cực kỳ chật vật lau vết máu nơi khoé miệng, toàn thân đầy rẫy vết thương ngã trên mặt đất.
Cảnh tượng này khiến đồng tử Lạc Nam hơi co lại, nên biết rằng Lâm Thiên sở hữu Trường Sinh Đạo Thể, đây chính là thể chất có khả năng trị thương không ngừng cho chủ nhân của nó, giúp chủ nhân gần như có thể trường sinh.
Thế nên việc đem Lâm Thiên đánh cho chật vật đầy rẫy vết thương như vậy, đủ thấy đối thủ chiến lực bất phàm.
Quả nhiên khi nhìn thân ảnh đối diện với Lâm Thiên, Lạc Nam và mấy nữ nhân rốt cuộc hiểu.
Hiên Viên Tử.
Không sai, người khiến Lâm Thiên rơi vào thế chật vật không tả nổi lúc này chính là Hiên Viên Thái Tử, nằm trong nhóm những thiên kiêu hàng đầu Đạo Quốc.
“Hahaha, hoá ra Lập Thể Đạo Thống cũng không có gì gọi là mạnh...Tam Đạo Môn vẫn chẳng là gì so với Hiên Viên Thần Quốc.”
Nhìn thấy Lâm Thiên chật vật lau chùi vết máu, Hiên Viên Tử ngửa đầu cười dài.
“Câm miệng!” Lâm Thiên nộ quát:
“Ta vẫn còn chưa bại, ngươi đắc ý cái gì?”
Trường Sinh Đạo Thể vận chuyển toàn lực, Lâm Thiên cố gắng làm lành vết thương.
Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, lại nhìn Hiên Viên Tử toàn thân hoàn hảo vô hại, đám đông đều biết Lâm Thiên là đang cố giữ thể diện mà thôi, hắn căn bản không phải đối thủ của Hiên Viên Tử.
“Dừng tay!”
Hoạ Thuỷ thanh lãnh quát lên, Lâm Thiên nghe vậy giật mình nhìn về phía nàng.
Hoạ Thuỷ và Thi Hồng Nhan cùng lúc bay ra giữa quảng trường, nhìn Lâm Thiên mở miệng hỏi:
“Long Phượng Võ Hội còn chưa bắt đầu, vì sao lại xung đột với hắn?”
“Hắn muốn đoạt vật phẩm của ta.” Lâm Thiên hừ một tiếng, hắn cũng là nhân vật tâm cao khí ngạo, nếu Hiên Viên Tử đã chủ động gây sự, hắn đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
“Vật phẩm gì?” Ánh mắt Hoạ Thuỷ híp lại.
Lạc Nam cũng âm thầm tò mò, rốt cuộc là vật phẩm gì lại khiến một tên Thiếu Thần Tử và một vị Thái Tử xung đột.
“Khà khà, chính là thứ này.” Hiên Viên Tử chủ động phất óng tay áo.
Từ trong đó, một con ngựa nhỏ thò đầu ra rơi xuống mặt đất.
Đám đông đưa mắt nhìn, phát hiện con ngựa này còn nhỏ nhưng dáng dấp cực kỳ thần tuấn, toàn thân đỏ rực như lửa, cơ thể tráng kiện, đỉnh đầu có một ấn ký như mặt trời, trên lưng còn có một đôi cánh hoả diệm vô hình đang bùng cháy...
“Xích Dương Thiên Mã!”
Vài người có kiến thức bất phàm lên tiếng kinh hô:
“Đây là giống ngựa đã gần như tuyệt tích từ thời thượng cổ, nghe đồn chỉ còn sót lại một chút hoá thạch có khả năng lưu giữ con non của chúng nó...”
“Xích Dương Thiên Mã à...” Lạc Nam vuốt vuốt cằm, hắn không có hiểu biết về loài ngựa này, nhưng nhìn dáng vẻ con non đã thần tuấn như vậy, nếu bồi dưỡng đến trưởng thành thì còn oai hùng đến mức nào?
“Xích Dương Thiên Mã này không phải thần thú, cũng không phải thiên địa dị chủng...bọn chúng là yêu thú cổ xưa, huyết mạch quý hiếm.” Bích Tiêu truyền âm:
“Tương truyền có thể hấp thụ thái dương chi lực từ mặt trời gia tăng sức mạnh và tốc độ, trưởng thành từ việc thôn phệ các loại tài nguyên hoả thuộc tính cũng như hoả nguyên khí.”
“Chuyện cụ thể là như thế nào?” Hoạ Thuỷ nghiêm túc hỏi.
“Ta mua được hoá thạch của Xích Dương Thiên Mã ở khu giao dịch, ngươi cũng biết Lâm Chiến sở hữu Liệt Nhật Hoàng Thể, rất thích hợp với Xích Dương Thiên Mã...” Lâm Thiên sắc mặt phẫn nộ nói:
“Nào ngờ giao dịch sắp đạt thành, Hiên Viên Tử bỗng nhiên xuất hiện, ỷ vào thân phận Thái Tử của Hiên Viên Thần Quốc khiến người bán hàng phải nhượng bộ giao lại cho hắn, chuyện như thế sao ta có thể nhẫn được?”
Hoạ Thuỷ xem như hiểu, Lâm Thiên muốn có được Xích Dương Thiên Mã cho đệ đệ Lâm Chiến của hắn, bởi vì Lâm Chiến có được thể chất phù hợp với con ngựa này.
Hắn và Hiên Viên Tử vốn không ưa gì nhau từ lâu, hiện tại lại bị đối phương cướp đoạt Xích Dương Thiên Mã ngay trước mặt, hắn đương nhiên không phục tuyên chiến với Hiên Viên Tử rồi.
Chỉ là thực lực của Hiên Viên Tử vẫn quá mức khủng bố làm hắn lâm vào chật vật.
“Hừ...” Hoạ Thuỷ nghe vậy lạnh lùng bước lên đối mặt với Hiên Viên Tử, trầm giọng nói:
“Hiên Viên Thái Tử, hành vi của ngươi quá mức...dù Đạo Quốc là địa bàn của ngươi nhưng Tam Đạo Môn chúng ta cũng không dễ ức hiếp.”
“Tại hạ đâu có ức hiếp hắn?” Hiên Viên Tử nhếch miệng cười nhạt:
“Cơ duyên người đủ bản lĩnh thì đạt được, đạo lý này bất cứ ai đều hiểu...bổn thái tử đã cho Lâm Thiên cơ hội tuyên chiến nhằm đoạt lại Xích Dương Thiên Mã, chỉ tiếc hắn quá vô dụng.”
Hoạ Thuỷ ánh mắt híp lại, tuy rằng nàng và Lâm Thiên cũng không có quan hệ quá mức hữu hảo...nhưng thân là đồng môn với nhau, hắn bị người khác khi dễ nàng cũng không nhịn được.
“Đã như thế, để ta thỉnh giáo cao chiêu của Hiên Viên Thái Tử!” Hoạ Thuỷ hoá thân thành cái bóng lao vọt lên:
“Xem thử ai mới thật sự có bản lĩnh!”
Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh lại cường hoành đến cực điểm xuất hiện trước cả Hoạ Thuỷ, lao thẳng về phía Hiên Viên Tử tung ra một quyền:
“Loạn Đạo Quyền!”
“Loạn Nhai!?” Hiên Viên Tử sắc mặt ngưng trọng, đối mặt với Loạn Đạo Quy Tắc của Loạn Nhai không dám chống lại, vội vàng lùi lại vài bước về phía sau, nghiêm túc quát lên:
“Ngươi có ý gì?”
Toàn trường xôn xao, không ngờ đến Loạn Nhai lúc này bỗng nhiên xuất hiện.
Hai vị Thái Tử hàng đầu Đạo Quốc, chiến lực kinh thiên đụng độ nhau.
“Haha, ngươi vừa nói cơ duyên nên do người có thực lực đạt được, vậy bổn thái tử muốn xem thử mình đủ tư cách hay không.” Loạn Nhai cười gằn.
Hoạ Thuỷ vô thức liếc mắt nhìn Lạc Nam, hắn hướng nàng cười lộ ra hàm răng trắng bóc.
Hiển nhiên vừa rồi là hắn truyền âm ra lệnh cho Loạn Nhai đuổi đến.
Thực lực của Hiên Viên Tử không yếu, Hoạ Thuỷ dù thật sự có cách đánh bại cũng sẽ phải trả cái giá không nhỏ, chưa kể đây là địa bàn của Đạo Quốc nên hạn chế xung đột, giao cho kẻ có thân phận như Loạn Nhai ra mặt là hợp tình hợp lý.
Mặc dù sau trận chiến vừa rồi, Loạn Nhai chưa hồi phục trạng thái toàn thịnh...nhưng nhìn từ bên ngoài Hiên Viên Tử sẽ không biết điều đó...
Loạn Nhai cũng là vô cùng bất đắc dĩ, vừa mới sắp xếp xong đống hỗn độn ở lân cận ngoại thành, mới kịp điều trị thương thế một thoáng thì nhận được mệnh lệnh từ Lạc Nam, vội vàng chạy đến nơi này áp chế Hiên Viên Tử.
“Loạn Nhai, ngươi thật sự muốn cùng ta đại chiến sao?” Hiên Viên Tử lạnh lùng hỏi.
“Bổn thái tử có hứng thú với Xích Dương Thiên Mã không được sao?” Loạn Nhai nhếch mép, chậm rãi bước lên, Loạn Đạo Lĩnh Vực đã mở ra bao phủ toàn bộ quảng trường.
Hiên Viên Tử phẫn nộ siết chặt nắm tay, nơi này là Loạn Thần Đô...là địa bàn của Loạn Nhai, nếu xảy ra trận chiến này dù thắng dù bại thì người thiệt thòi cũng là hắn.
“Thế nào? Không dám ứng chiến?” Loạn Nhai càng được đà áp sát:
“Vậy thì giao ra Xích Dương Thiên Mã rồi cút đi cho ta!”
Hiên Viên Tử sắc mặt khó coi, ở trước mặt đông người mất thể diện như vậy là điều khiến hắn vô cùng phẫn nộ, nhưng nếu như động thủ lúc này...sợ rằng hậu quả còn nghiêm trọng hơn.
“Bổn thái tử tạm thời nể mặt Loạn Đạo Thần Quốc, vào trong Long Phượng Võ Hội sẽ để ngươi trả lại cả vốn lẫn lãi.”
Hiên Viên Tử sắc mặt vô cảm phất tay, Xích Dương Thiên Mã đã bị hắn ném về phía Loạn Nhai, thân ảnh biến thành một đạo lưu tinh xẹt ngang bầu trời.
Cảnh tượng này khiến vô số người kinh sợ nhìn lấy Loạn Nhai, quả thật chỉ có Loạn Đạo Thái Tử mới đủ tư cách khiến Hiên Viên Thái Tử phải nhượng bộ lui binh như vậy.
Loạn Nhai tiếp nhận Xích Dương Thiên Mã, bước đến đưa cho Hoạ Thuỷ nở nụ cười:
“Đạo Quốc có hành vi thô lỗ, hy vọng các vị quý khách đến từ Đạo Địa chớ trách.”
Tình huống này khiến đám đông âm thầm nâng lên ngón tay cái, bọn hắn biết Loạn Nhai si mê Hoạ Thuỷ, không ngờ lại dùng phương pháp này để lấy lòng giai nhân.
Cả đám đều cho rằng Loạn Nhai đang vì mỹ nhân trong lòng mà ra mặt, đâu biết rằng hắn cũng là bị Lạc Nam âm thầm sai khiến.
Không ít công chúa ném cho Hoạ Thuỷ ánh mắt ghen tị, hiển nhiên chỉ hận không thể thay thế vị trí của nàng.
Nếu là bình thường, Hoạ Thuỷ sẽ không tiếp nhận từ tay Loạn Nhai...nhưng nàng biết hiện tại người đưa cho mình thật sự lại là tên nam nhân kia, vì thế cũng không khách khí gật đầu, nhận lấy Xích Dương Thiên Mã.
“Đã như thế, bổn thái tử cáo từ...ta còn phải trở về chuẩn bị cho Long Phượng Võ Hội.”
Loạn Nhai chắp tay, thân ảnh cũng biến mất giữa hiện trường.
Nhưng tin tức Loạn Đạo Thái Tử vì mỹ nhân của Tam Đạo Môn mà khiến Hiên Viên Thái Tử phải tạm thời nhượng bộ cũng cấp tốc lan truyền, việc Hiên Viên Thái Tử ước chiến trong Long Phượng Võ Hội cũng trở thành tiêu điểm bàn luận.
Vô số người rất mong chờ nhìn thấy hai vị Thái Tử mạnh nhất Đạo Quốc đụng độ nhau, một trận chiến phân ra thắng bại.
...
Trở về khách sạn, Hoạ Thuỷ đem Xích Dương Thiên Mã đưa cho Lâm Thiên nói:
“Ngươi nợ ta một ân tình.”
Nào ngờ Lâm Thiên lại lắc đầu, sắc mặt không vui đáp: “Ta sẽ không nhận nó.”
“Tại sao?” Đám người chẳng hiểu nổi ra sao.
“Hừ, ta muốn bằng vào bản lĩnh của mình đoạt lại nó, còn nếu không được thì ta cũng chẳng cần.” Lâm Thiên ngạo nghễ đáp:
“Lâm Thiên ta chẳng lẽ hèn mọn đến mức phải nhận lễ vật của nam nhân khác đưa cho ngươi hay sao?”
Nói xong đã quay người dứt khoát rời đi không thèm nhìn lại Xích Dương Thiên Mã, trở về bên trong phòng.
Hắn muốn phục hồi trạng thái toàn thịnh, vào trong Long Phượng Võ Hội sẽ khiến Hiên Viên Tử và cả Loạn Nhai sáng mắt vì dám xem nhẹ hắn.
Về phần Xích Dương Thiên Mã, rõ ràng là Loạn Nhai đoạt lấy từ tay Hiên Viên Tử đưa cho Hoạ Thuỷ, đâu có liên quan gì đến Lâm Thiên hắn?
Hắn cũng không có mặt mũi tiếp nhận...
“Con hàng này không tồi.”
Lạc Nam lúc này cũng nhịn không được tán thưởng.
Hắn phát hiện tên Lâm Thiên này tuy rằng tự cao tự đại nhưng làm người cũng có nguyên tắc rõ ràng, không phải kẻ tiểu nhân như Võ Lân có thể so sánh.
“Chuyện đã giải quyết xong, ta cũng về phòng đây.” Thi Hồng Nhan không muốn cùng mấy nữ Cầm Dao Nhã lẫn chung, vì vậy cũng phiêu nhiên rời đi.
Nàng cũng rất muốn hiểu rõ mọi chuyện, đành hẹn đến trận chiến với Hoạ Thuỷ.
Trong lúc nhất thời, chỉ còn Lạc Nam và tứ mỹ nhân đưa mắt nhìn nhau.
“Moá nó, làm đủ mọi chuyện rồi không ai chịu nhận?” Chân Mật bạo một câu thô tục vuốt vuốt đầu con ngựa nhỏ nói:
“Nếu không phải ta đã có Thanh Thiên Trùng Ngưu, ta sẽ thu nhận ngươi.”
“Cho ta đi!” Khương Lê bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn Xích Dương Thiên Mã nói:
“Ta sở hữu nhiều loại thuộc tính nhưng trong đó cũng có Hoả Hệ a, ta rất thích con ngựa này.”
“Không thành vấn đề, bất quá ngươi phải trả một cái giá hợp lý.” Hoạ Thuỷ tủm tỉm cười, nàng không tu luyện Hoả Hệ Thuộc Tính, vì vậy không có hứng thú với con ngựa này.
“Trả giá cái rắm a.” Khương Lê bất mãn mắng:
“Đừng tưởng ta không biết là ai ra lệnh cho Loạn Nhai hành động, liên quan gì đến ngươi? Ta có trả giá cũng phải trả cho Lạc Nam.”
“Ngươi nói xem!” Hoạ Thuỷ nhìn Lạc Nam hừ một tiếng:
“Ngươi đưa cho ta rồi, chẳng lẽ đại trượng phu tính toán với nữ nhân?”
Lạc Nam âm thầm đau đầu, hắn có cả trăm thê tử nhưng cũng không ồn ào như mấy nữ nhân này, thật là hết chỗ nói.
Bất đắc dĩ, hắn nhìn Khương Lê nói: “Nàng giao dịch công bằng với Hoạ Thuỷ là được rồi, cơ hội có Xích Dương Thiên Mã cũng không nhiều đâu.”
“Hừ...” Khương Lê lúc này mới chịu thoả hiệp hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
“Một chiến sủng thích hợp với Hồn Tu như ta.” Hoạ Thuỷ cười tà mị.
“Đáng ghét, ta biết tìm ở đâu ra?” Khương Lê nhướn mày:
“Ngươi đổi sang các loại tài nguyên, Thiên Đạo Bảo còn dễ nói.”
“Ta cũng không cần ngươi phải tìm ngay bây giờ, sau khi Long Phượng Võ Hội kết thúc phải tìm kiếm cho ta.” Hoạ Thuỷ đề nghị.
Khương Lê âm thầm cân nhắc, cảm thấy có thể thương lượng, cuối cùng gật đầu chấp nhận.
Hai nữ đạt thành giao kèo, Khương Lê bắt đầu ký khế ước thu nhận Xích Dương Thiên Mã, chính thức có được một toạ kỵ tiềm năng thiên về tốc độ.
Lạc Nam nhìn Chân Mật cười nói:
“Chờ Thanh Thiên Trùng Ngưu của nàng trở về, ta sẽ để hai con thú này vào Phản Tỉnh Huyết Hồ đề thăng tiềm lực.”
...
Chúc cả nhà tối cuối tuần vui vẻ <3
Thanh âm của Thi Hồng Nhan khiến Lạc Nam và mấy nữ nhân hai mặt nhìn nhau.
Lâm Thiên là đồng môn với Hoạ Thuỷ, hắn xảy ra chuyện Thi Hồng Nhan thông báo với Hoạ Thuỷ là việc bình thường.
Vấn đề nằm ở chỗ, Lâm Thiên đường đường là Thiếu Thần Tử của Tam Đạo Môn, chiến lực khủng bố, có được năm loại Đạo Thể cường đại...ngay cả Lạc Nam từng đối đầu cũng không dễ dàng đánh bại được hắn, vậy ai có thể khiến hắn gặp chuyện?
“Đi ra ngoài xem!” Hoạ Thuỷ gật đầu.
Đám người lục tục tiến ra, ngay cả Lạc Nam cũng vội vàng thay đổi diện mạo đi phía sau lưng Chân Mật.
“Các ngươi...” Chứng kiến trong phòng Hoạ Thuỷ có một đống người, trong đó còn có cả Cầm Dao Nhã, Thi Hồng Nhan nhất thời tròn xoe hai mắt.
Nàng không thể không hoài nghi, Hoạ Thuỷ này có phải là Hoạ Thuỷ thật hay không, có còn là đồng môn của mình hay không?
“Dẫn đường đi!” Hoạ Thuỷ nói.
Thi Hồng Nhan lấy lại tinh thần, đè nén sự tò mò bứt rứt trong lòng ngực nhanh chóng thả người bay ra.
Không lâu sau tất cả bọn hắn đã đến một quảng trường rộng lớn ở Loạn Thần Đô, xung quanh đã vây kín người quan sát.
Mà ở giữa quảng trường, Lâm Thiên đang cực kỳ chật vật lau vết máu nơi khoé miệng, toàn thân đầy rẫy vết thương ngã trên mặt đất.
Cảnh tượng này khiến đồng tử Lạc Nam hơi co lại, nên biết rằng Lâm Thiên sở hữu Trường Sinh Đạo Thể, đây chính là thể chất có khả năng trị thương không ngừng cho chủ nhân của nó, giúp chủ nhân gần như có thể trường sinh.
Thế nên việc đem Lâm Thiên đánh cho chật vật đầy rẫy vết thương như vậy, đủ thấy đối thủ chiến lực bất phàm.
Quả nhiên khi nhìn thân ảnh đối diện với Lâm Thiên, Lạc Nam và mấy nữ nhân rốt cuộc hiểu.
Hiên Viên Tử.
Không sai, người khiến Lâm Thiên rơi vào thế chật vật không tả nổi lúc này chính là Hiên Viên Thái Tử, nằm trong nhóm những thiên kiêu hàng đầu Đạo Quốc.
“Hahaha, hoá ra Lập Thể Đạo Thống cũng không có gì gọi là mạnh...Tam Đạo Môn vẫn chẳng là gì so với Hiên Viên Thần Quốc.”
Nhìn thấy Lâm Thiên chật vật lau chùi vết máu, Hiên Viên Tử ngửa đầu cười dài.
“Câm miệng!” Lâm Thiên nộ quát:
“Ta vẫn còn chưa bại, ngươi đắc ý cái gì?”
Trường Sinh Đạo Thể vận chuyển toàn lực, Lâm Thiên cố gắng làm lành vết thương.
Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, lại nhìn Hiên Viên Tử toàn thân hoàn hảo vô hại, đám đông đều biết Lâm Thiên là đang cố giữ thể diện mà thôi, hắn căn bản không phải đối thủ của Hiên Viên Tử.
“Dừng tay!”
Hoạ Thuỷ thanh lãnh quát lên, Lâm Thiên nghe vậy giật mình nhìn về phía nàng.
Hoạ Thuỷ và Thi Hồng Nhan cùng lúc bay ra giữa quảng trường, nhìn Lâm Thiên mở miệng hỏi:
“Long Phượng Võ Hội còn chưa bắt đầu, vì sao lại xung đột với hắn?”
“Hắn muốn đoạt vật phẩm của ta.” Lâm Thiên hừ một tiếng, hắn cũng là nhân vật tâm cao khí ngạo, nếu Hiên Viên Tử đã chủ động gây sự, hắn đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
“Vật phẩm gì?” Ánh mắt Hoạ Thuỷ híp lại.
Lạc Nam cũng âm thầm tò mò, rốt cuộc là vật phẩm gì lại khiến một tên Thiếu Thần Tử và một vị Thái Tử xung đột.
“Khà khà, chính là thứ này.” Hiên Viên Tử chủ động phất óng tay áo.
Từ trong đó, một con ngựa nhỏ thò đầu ra rơi xuống mặt đất.
Đám đông đưa mắt nhìn, phát hiện con ngựa này còn nhỏ nhưng dáng dấp cực kỳ thần tuấn, toàn thân đỏ rực như lửa, cơ thể tráng kiện, đỉnh đầu có một ấn ký như mặt trời, trên lưng còn có một đôi cánh hoả diệm vô hình đang bùng cháy...
“Xích Dương Thiên Mã!”
Vài người có kiến thức bất phàm lên tiếng kinh hô:
“Đây là giống ngựa đã gần như tuyệt tích từ thời thượng cổ, nghe đồn chỉ còn sót lại một chút hoá thạch có khả năng lưu giữ con non của chúng nó...”
“Xích Dương Thiên Mã à...” Lạc Nam vuốt vuốt cằm, hắn không có hiểu biết về loài ngựa này, nhưng nhìn dáng vẻ con non đã thần tuấn như vậy, nếu bồi dưỡng đến trưởng thành thì còn oai hùng đến mức nào?
“Xích Dương Thiên Mã này không phải thần thú, cũng không phải thiên địa dị chủng...bọn chúng là yêu thú cổ xưa, huyết mạch quý hiếm.” Bích Tiêu truyền âm:
“Tương truyền có thể hấp thụ thái dương chi lực từ mặt trời gia tăng sức mạnh và tốc độ, trưởng thành từ việc thôn phệ các loại tài nguyên hoả thuộc tính cũng như hoả nguyên khí.”
“Chuyện cụ thể là như thế nào?” Hoạ Thuỷ nghiêm túc hỏi.
“Ta mua được hoá thạch của Xích Dương Thiên Mã ở khu giao dịch, ngươi cũng biết Lâm Chiến sở hữu Liệt Nhật Hoàng Thể, rất thích hợp với Xích Dương Thiên Mã...” Lâm Thiên sắc mặt phẫn nộ nói:
“Nào ngờ giao dịch sắp đạt thành, Hiên Viên Tử bỗng nhiên xuất hiện, ỷ vào thân phận Thái Tử của Hiên Viên Thần Quốc khiến người bán hàng phải nhượng bộ giao lại cho hắn, chuyện như thế sao ta có thể nhẫn được?”
Hoạ Thuỷ xem như hiểu, Lâm Thiên muốn có được Xích Dương Thiên Mã cho đệ đệ Lâm Chiến của hắn, bởi vì Lâm Chiến có được thể chất phù hợp với con ngựa này.
Hắn và Hiên Viên Tử vốn không ưa gì nhau từ lâu, hiện tại lại bị đối phương cướp đoạt Xích Dương Thiên Mã ngay trước mặt, hắn đương nhiên không phục tuyên chiến với Hiên Viên Tử rồi.
Chỉ là thực lực của Hiên Viên Tử vẫn quá mức khủng bố làm hắn lâm vào chật vật.
“Hừ...” Hoạ Thuỷ nghe vậy lạnh lùng bước lên đối mặt với Hiên Viên Tử, trầm giọng nói:
“Hiên Viên Thái Tử, hành vi của ngươi quá mức...dù Đạo Quốc là địa bàn của ngươi nhưng Tam Đạo Môn chúng ta cũng không dễ ức hiếp.”
“Tại hạ đâu có ức hiếp hắn?” Hiên Viên Tử nhếch miệng cười nhạt:
“Cơ duyên người đủ bản lĩnh thì đạt được, đạo lý này bất cứ ai đều hiểu...bổn thái tử đã cho Lâm Thiên cơ hội tuyên chiến nhằm đoạt lại Xích Dương Thiên Mã, chỉ tiếc hắn quá vô dụng.”
Hoạ Thuỷ ánh mắt híp lại, tuy rằng nàng và Lâm Thiên cũng không có quan hệ quá mức hữu hảo...nhưng thân là đồng môn với nhau, hắn bị người khác khi dễ nàng cũng không nhịn được.
“Đã như thế, để ta thỉnh giáo cao chiêu của Hiên Viên Thái Tử!” Hoạ Thuỷ hoá thân thành cái bóng lao vọt lên:
“Xem thử ai mới thật sự có bản lĩnh!”
Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh lại cường hoành đến cực điểm xuất hiện trước cả Hoạ Thuỷ, lao thẳng về phía Hiên Viên Tử tung ra một quyền:
“Loạn Đạo Quyền!”
“Loạn Nhai!?” Hiên Viên Tử sắc mặt ngưng trọng, đối mặt với Loạn Đạo Quy Tắc của Loạn Nhai không dám chống lại, vội vàng lùi lại vài bước về phía sau, nghiêm túc quát lên:
“Ngươi có ý gì?”
Toàn trường xôn xao, không ngờ đến Loạn Nhai lúc này bỗng nhiên xuất hiện.
Hai vị Thái Tử hàng đầu Đạo Quốc, chiến lực kinh thiên đụng độ nhau.
“Haha, ngươi vừa nói cơ duyên nên do người có thực lực đạt được, vậy bổn thái tử muốn xem thử mình đủ tư cách hay không.” Loạn Nhai cười gằn.
Hoạ Thuỷ vô thức liếc mắt nhìn Lạc Nam, hắn hướng nàng cười lộ ra hàm răng trắng bóc.
Hiển nhiên vừa rồi là hắn truyền âm ra lệnh cho Loạn Nhai đuổi đến.
Thực lực của Hiên Viên Tử không yếu, Hoạ Thuỷ dù thật sự có cách đánh bại cũng sẽ phải trả cái giá không nhỏ, chưa kể đây là địa bàn của Đạo Quốc nên hạn chế xung đột, giao cho kẻ có thân phận như Loạn Nhai ra mặt là hợp tình hợp lý.
Mặc dù sau trận chiến vừa rồi, Loạn Nhai chưa hồi phục trạng thái toàn thịnh...nhưng nhìn từ bên ngoài Hiên Viên Tử sẽ không biết điều đó...
Loạn Nhai cũng là vô cùng bất đắc dĩ, vừa mới sắp xếp xong đống hỗn độn ở lân cận ngoại thành, mới kịp điều trị thương thế một thoáng thì nhận được mệnh lệnh từ Lạc Nam, vội vàng chạy đến nơi này áp chế Hiên Viên Tử.
“Loạn Nhai, ngươi thật sự muốn cùng ta đại chiến sao?” Hiên Viên Tử lạnh lùng hỏi.
“Bổn thái tử có hứng thú với Xích Dương Thiên Mã không được sao?” Loạn Nhai nhếch mép, chậm rãi bước lên, Loạn Đạo Lĩnh Vực đã mở ra bao phủ toàn bộ quảng trường.
Hiên Viên Tử phẫn nộ siết chặt nắm tay, nơi này là Loạn Thần Đô...là địa bàn của Loạn Nhai, nếu xảy ra trận chiến này dù thắng dù bại thì người thiệt thòi cũng là hắn.
“Thế nào? Không dám ứng chiến?” Loạn Nhai càng được đà áp sát:
“Vậy thì giao ra Xích Dương Thiên Mã rồi cút đi cho ta!”
Hiên Viên Tử sắc mặt khó coi, ở trước mặt đông người mất thể diện như vậy là điều khiến hắn vô cùng phẫn nộ, nhưng nếu như động thủ lúc này...sợ rằng hậu quả còn nghiêm trọng hơn.
“Bổn thái tử tạm thời nể mặt Loạn Đạo Thần Quốc, vào trong Long Phượng Võ Hội sẽ để ngươi trả lại cả vốn lẫn lãi.”
Hiên Viên Tử sắc mặt vô cảm phất tay, Xích Dương Thiên Mã đã bị hắn ném về phía Loạn Nhai, thân ảnh biến thành một đạo lưu tinh xẹt ngang bầu trời.
Cảnh tượng này khiến vô số người kinh sợ nhìn lấy Loạn Nhai, quả thật chỉ có Loạn Đạo Thái Tử mới đủ tư cách khiến Hiên Viên Thái Tử phải nhượng bộ lui binh như vậy.
Loạn Nhai tiếp nhận Xích Dương Thiên Mã, bước đến đưa cho Hoạ Thuỷ nở nụ cười:
“Đạo Quốc có hành vi thô lỗ, hy vọng các vị quý khách đến từ Đạo Địa chớ trách.”
Tình huống này khiến đám đông âm thầm nâng lên ngón tay cái, bọn hắn biết Loạn Nhai si mê Hoạ Thuỷ, không ngờ lại dùng phương pháp này để lấy lòng giai nhân.
Cả đám đều cho rằng Loạn Nhai đang vì mỹ nhân trong lòng mà ra mặt, đâu biết rằng hắn cũng là bị Lạc Nam âm thầm sai khiến.
Không ít công chúa ném cho Hoạ Thuỷ ánh mắt ghen tị, hiển nhiên chỉ hận không thể thay thế vị trí của nàng.
Nếu là bình thường, Hoạ Thuỷ sẽ không tiếp nhận từ tay Loạn Nhai...nhưng nàng biết hiện tại người đưa cho mình thật sự lại là tên nam nhân kia, vì thế cũng không khách khí gật đầu, nhận lấy Xích Dương Thiên Mã.
“Đã như thế, bổn thái tử cáo từ...ta còn phải trở về chuẩn bị cho Long Phượng Võ Hội.”
Loạn Nhai chắp tay, thân ảnh cũng biến mất giữa hiện trường.
Nhưng tin tức Loạn Đạo Thái Tử vì mỹ nhân của Tam Đạo Môn mà khiến Hiên Viên Thái Tử phải tạm thời nhượng bộ cũng cấp tốc lan truyền, việc Hiên Viên Thái Tử ước chiến trong Long Phượng Võ Hội cũng trở thành tiêu điểm bàn luận.
Vô số người rất mong chờ nhìn thấy hai vị Thái Tử mạnh nhất Đạo Quốc đụng độ nhau, một trận chiến phân ra thắng bại.
...
Trở về khách sạn, Hoạ Thuỷ đem Xích Dương Thiên Mã đưa cho Lâm Thiên nói:
“Ngươi nợ ta một ân tình.”
Nào ngờ Lâm Thiên lại lắc đầu, sắc mặt không vui đáp: “Ta sẽ không nhận nó.”
“Tại sao?” Đám người chẳng hiểu nổi ra sao.
“Hừ, ta muốn bằng vào bản lĩnh của mình đoạt lại nó, còn nếu không được thì ta cũng chẳng cần.” Lâm Thiên ngạo nghễ đáp:
“Lâm Thiên ta chẳng lẽ hèn mọn đến mức phải nhận lễ vật của nam nhân khác đưa cho ngươi hay sao?”
Nói xong đã quay người dứt khoát rời đi không thèm nhìn lại Xích Dương Thiên Mã, trở về bên trong phòng.
Hắn muốn phục hồi trạng thái toàn thịnh, vào trong Long Phượng Võ Hội sẽ khiến Hiên Viên Tử và cả Loạn Nhai sáng mắt vì dám xem nhẹ hắn.
Về phần Xích Dương Thiên Mã, rõ ràng là Loạn Nhai đoạt lấy từ tay Hiên Viên Tử đưa cho Hoạ Thuỷ, đâu có liên quan gì đến Lâm Thiên hắn?
Hắn cũng không có mặt mũi tiếp nhận...
“Con hàng này không tồi.”
Lạc Nam lúc này cũng nhịn không được tán thưởng.
Hắn phát hiện tên Lâm Thiên này tuy rằng tự cao tự đại nhưng làm người cũng có nguyên tắc rõ ràng, không phải kẻ tiểu nhân như Võ Lân có thể so sánh.
“Chuyện đã giải quyết xong, ta cũng về phòng đây.” Thi Hồng Nhan không muốn cùng mấy nữ Cầm Dao Nhã lẫn chung, vì vậy cũng phiêu nhiên rời đi.
Nàng cũng rất muốn hiểu rõ mọi chuyện, đành hẹn đến trận chiến với Hoạ Thuỷ.
Trong lúc nhất thời, chỉ còn Lạc Nam và tứ mỹ nhân đưa mắt nhìn nhau.
“Moá nó, làm đủ mọi chuyện rồi không ai chịu nhận?” Chân Mật bạo một câu thô tục vuốt vuốt đầu con ngựa nhỏ nói:
“Nếu không phải ta đã có Thanh Thiên Trùng Ngưu, ta sẽ thu nhận ngươi.”
“Cho ta đi!” Khương Lê bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn Xích Dương Thiên Mã nói:
“Ta sở hữu nhiều loại thuộc tính nhưng trong đó cũng có Hoả Hệ a, ta rất thích con ngựa này.”
“Không thành vấn đề, bất quá ngươi phải trả một cái giá hợp lý.” Hoạ Thuỷ tủm tỉm cười, nàng không tu luyện Hoả Hệ Thuộc Tính, vì vậy không có hứng thú với con ngựa này.
“Trả giá cái rắm a.” Khương Lê bất mãn mắng:
“Đừng tưởng ta không biết là ai ra lệnh cho Loạn Nhai hành động, liên quan gì đến ngươi? Ta có trả giá cũng phải trả cho Lạc Nam.”
“Ngươi nói xem!” Hoạ Thuỷ nhìn Lạc Nam hừ một tiếng:
“Ngươi đưa cho ta rồi, chẳng lẽ đại trượng phu tính toán với nữ nhân?”
Lạc Nam âm thầm đau đầu, hắn có cả trăm thê tử nhưng cũng không ồn ào như mấy nữ nhân này, thật là hết chỗ nói.
Bất đắc dĩ, hắn nhìn Khương Lê nói: “Nàng giao dịch công bằng với Hoạ Thuỷ là được rồi, cơ hội có Xích Dương Thiên Mã cũng không nhiều đâu.”
“Hừ...” Khương Lê lúc này mới chịu thoả hiệp hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
“Một chiến sủng thích hợp với Hồn Tu như ta.” Hoạ Thuỷ cười tà mị.
“Đáng ghét, ta biết tìm ở đâu ra?” Khương Lê nhướn mày:
“Ngươi đổi sang các loại tài nguyên, Thiên Đạo Bảo còn dễ nói.”
“Ta cũng không cần ngươi phải tìm ngay bây giờ, sau khi Long Phượng Võ Hội kết thúc phải tìm kiếm cho ta.” Hoạ Thuỷ đề nghị.
Khương Lê âm thầm cân nhắc, cảm thấy có thể thương lượng, cuối cùng gật đầu chấp nhận.
Hai nữ đạt thành giao kèo, Khương Lê bắt đầu ký khế ước thu nhận Xích Dương Thiên Mã, chính thức có được một toạ kỵ tiềm năng thiên về tốc độ.
Lạc Nam nhìn Chân Mật cười nói:
“Chờ Thanh Thiên Trùng Ngưu của nàng trở về, ta sẽ để hai con thú này vào Phản Tỉnh Huyết Hồ đề thăng tiềm lực.”
...
Chúc cả nhà tối cuối tuần vui vẻ <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.