Con Đường Cảm Hóa Xấu Xa Của Nữ Chính
Chương 34: Chén canh 1-13
Ai Lam
02/09/2020
Thanh Hoan đưa lưng về phía cửa viện, ngồi ở trong lương đình.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy trắng quần la, nhẹ nhàng như yến, trên vải dệt thêu lên tầng tầng mây trắng. Một khi di chuyển, tà váy bay múa, cả người giống như đứng trong đám mây, vô cùng động lòng người.
Giờ phút này Hoa nhị không thể kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình. Hắn trái lại có từng nghe nói, mấy ngày trước tam đệ có dẫn theo một nữ tử lầu xanh trở về. Lúc ấy hắn cùng đại ca đều không để ý.
Dù sao chuyện như vậy lúc tuổi còn trẻ tam đệ cũng không phải lần đầu làm. Nhưng từ trước đến nay nữ tử bị hắn coi trọng, tuy là có đưa về kim ốc tàng kiều nhưng sau khi chơi chán thì điều dùng tiền giải quyết cả.
Mới vừa bước chân vào viện thì tiếng đàn kia chợt đổi thành vô cùng u oán, thanh âm cũng nhỏ đi nhiều, như là nỗi phẫn uất thống khổ trong lòng sợ bị người khác nghe thấy.
Hoa nhị là người giỏi cầm nghệ, vì tiếng đàn liền có ấn tượng tốt đối với Thanh Hoan. Hiện giờ nghe nàng tiếng đàn của nàng như khóc như tố, trong lòng bỗng dưng đau xót, không khỏi cảm nhận được bi thương từ trên người bạch y nữ tử kia.
Tang! Trong đình nghỉ mát đột nhiên truyền đến thanh âm đứt gãy chói tai của dây đàn. Hoa nhị cả kinh, đi nhanh về phía trước liền nhìn thấy bạch y nữ tử cúi đầu, ngón tay ngọc nhỏ dài đặt ở thân cầm đang nhỏ từng giọt, từng giọt máu xuống, làm bẩn cả dây đàn sạch sẽ.
Đôi tay kia thật sự xinh đẹp vô cùng, trắng mịn như ngọc, thon dài lại hết sức nhỏ, dường như được điêu khắc từ dương chi bạch ngọc*, đẹp không sao tả xiết. Nhưng mà màu đỏ của máu khó tránh khỏi có chút phá hư phong cảnh. Thấy thế, Hoa nhị vội lấy từ cổ tay áo ra một chiếc khăn lụa, cũng không màng nam nữ khác biệt, tiến lên nâng tay Thanh Hoan, nói:
"Cô nương cũng quá ... Không cẩn ... thận ..."
Nói được nửa câu, hắn liền chỉ có thể đứng ngây ngốc nhìn dung nhan như băng tuyết của nữ tử trước mặt. Giờ phút này đôi mắt Thanh Hoan ưu tư nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
"Dây đàn đã đứt, còn có thể đổi dây mới tốt hơn, nhưng con người có thể thay mới giống như dây đàn được sao?"
*Dương chi bạch ngọc: một loại ngọc cực phẩm, có màu trắng của Trung Quốc.
Hoa nhị không hiểu, hắn cảm thấy giọng điệu này của nàng có chút thê lương. Làm hắn nói không nên lời, trong lòng có một nỗi chua xót, không biết đây là loại cảm giác gì.
Chỉ cảm thấy đây là một mỹ nhân tài mạo vô song, là tri âm mà mình khó lắm mới tìm được. Lúc này lại là người của tam đệ, đúng là một chuyện cực kỳ đáng tiếc. Trong lòng hắn vẫn muốn tìm kiếm một nữ tử có thể biết được trong lòng mình nghĩ gì, vị trước mắt này mang đến cho hắn một cảm giác rất tốt. Chỉ tiếc...
"Ngươi ... Đã biết nói người cũ kém người mới lại làm sao còn ở chỗ này khổ sở, lãng phí khoảng thời gian tươi đẹp chứ."
Hắn hỏi, tư tâm lại hi vọng cô gái này có thể nghĩ thông suốt, sớm tách khỏi tam đệ.
Thanh Hoan thản nhiên nói:
"Bởi vì giờ phút này ta là 'con người mới'. Ta tên là Thất Thất, không biết công tử tên gọi là gì?"
"Hoa Thước."
Hoa nhị nói ra tên họ, Thanh Hoan lại thay đổi sắc mặt:
"Ngươi là huynh trưởng Hoa tam? Buông ra, đừng chạm vào ta!"
Hoa nhị không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy gương mặt Thanh Hoan cao không thể chạm, nhìn hắn nói:
"Hoa tam nhiều lần làm nhục ta, ngươi tới đây cũng muốn nếm thử tư vị của danh kỹ sao?!"
Hoa nhị liền xua tay:
"Không không không, không phải như vậy, Thất Thất cô nương ngươi hiểu lầm..."
"Ta không hiểu lầm!"
Thanh Hoan trợn mắt nhìn:
"Ta tuy là gái lầu xanh, nhưng Hoa gia các ngươi ép buộc ta, làm sao trên giang hồ lại được xưng là đại hiệp?!"
Thì ra nàng đúng là bị tam đệ ép buộc! Trong lòng Hoa nhị bị một dòng nước nước ấm tràn qua. Ánh mắt càng thêm dịu dàng, hắn vui vẻ nhìn Thanh Hoan, ánh mắt lộ ra ý muốn lại gần:
"Cô nương quả nhiên là hiểu lầm, tại hạ vì nghe được tiếng đàn tri âm tri kỷ của cô nương mà đến. Một đường tìm kiếm tri kỷ khó khăn mới tìm được đến nơi này. Quấy rầy nhã hứng đánh đàn của cô nương, mong rằng cô nương tha lỗi cho ta."
Thái độ hắn thành khẩn lại tự nhiên, ánh mắt Thanh Hoan cảnh giác theo dõi hắn một lúc lâu, khó khăn lắm mới tin hắn:
"... Ngươi thật không phải là do Hoa tam kêu đến để nhục nhã ta sao?"
Hoa nhị chân thành nói:
"Không phải!”
Hôm nay nàng mặc một bộ váy trắng quần la, nhẹ nhàng như yến, trên vải dệt thêu lên tầng tầng mây trắng. Một khi di chuyển, tà váy bay múa, cả người giống như đứng trong đám mây, vô cùng động lòng người.
Giờ phút này Hoa nhị không thể kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình. Hắn trái lại có từng nghe nói, mấy ngày trước tam đệ có dẫn theo một nữ tử lầu xanh trở về. Lúc ấy hắn cùng đại ca đều không để ý.
Dù sao chuyện như vậy lúc tuổi còn trẻ tam đệ cũng không phải lần đầu làm. Nhưng từ trước đến nay nữ tử bị hắn coi trọng, tuy là có đưa về kim ốc tàng kiều nhưng sau khi chơi chán thì điều dùng tiền giải quyết cả.
Mới vừa bước chân vào viện thì tiếng đàn kia chợt đổi thành vô cùng u oán, thanh âm cũng nhỏ đi nhiều, như là nỗi phẫn uất thống khổ trong lòng sợ bị người khác nghe thấy.
Hoa nhị là người giỏi cầm nghệ, vì tiếng đàn liền có ấn tượng tốt đối với Thanh Hoan. Hiện giờ nghe nàng tiếng đàn của nàng như khóc như tố, trong lòng bỗng dưng đau xót, không khỏi cảm nhận được bi thương từ trên người bạch y nữ tử kia.
Tang! Trong đình nghỉ mát đột nhiên truyền đến thanh âm đứt gãy chói tai của dây đàn. Hoa nhị cả kinh, đi nhanh về phía trước liền nhìn thấy bạch y nữ tử cúi đầu, ngón tay ngọc nhỏ dài đặt ở thân cầm đang nhỏ từng giọt, từng giọt máu xuống, làm bẩn cả dây đàn sạch sẽ.
Đôi tay kia thật sự xinh đẹp vô cùng, trắng mịn như ngọc, thon dài lại hết sức nhỏ, dường như được điêu khắc từ dương chi bạch ngọc*, đẹp không sao tả xiết. Nhưng mà màu đỏ của máu khó tránh khỏi có chút phá hư phong cảnh. Thấy thế, Hoa nhị vội lấy từ cổ tay áo ra một chiếc khăn lụa, cũng không màng nam nữ khác biệt, tiến lên nâng tay Thanh Hoan, nói:
"Cô nương cũng quá ... Không cẩn ... thận ..."
Nói được nửa câu, hắn liền chỉ có thể đứng ngây ngốc nhìn dung nhan như băng tuyết của nữ tử trước mặt. Giờ phút này đôi mắt Thanh Hoan ưu tư nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
"Dây đàn đã đứt, còn có thể đổi dây mới tốt hơn, nhưng con người có thể thay mới giống như dây đàn được sao?"
*Dương chi bạch ngọc: một loại ngọc cực phẩm, có màu trắng của Trung Quốc.
Hoa nhị không hiểu, hắn cảm thấy giọng điệu này của nàng có chút thê lương. Làm hắn nói không nên lời, trong lòng có một nỗi chua xót, không biết đây là loại cảm giác gì.
Chỉ cảm thấy đây là một mỹ nhân tài mạo vô song, là tri âm mà mình khó lắm mới tìm được. Lúc này lại là người của tam đệ, đúng là một chuyện cực kỳ đáng tiếc. Trong lòng hắn vẫn muốn tìm kiếm một nữ tử có thể biết được trong lòng mình nghĩ gì, vị trước mắt này mang đến cho hắn một cảm giác rất tốt. Chỉ tiếc...
"Ngươi ... Đã biết nói người cũ kém người mới lại làm sao còn ở chỗ này khổ sở, lãng phí khoảng thời gian tươi đẹp chứ."
Hắn hỏi, tư tâm lại hi vọng cô gái này có thể nghĩ thông suốt, sớm tách khỏi tam đệ.
Thanh Hoan thản nhiên nói:
"Bởi vì giờ phút này ta là 'con người mới'. Ta tên là Thất Thất, không biết công tử tên gọi là gì?"
"Hoa Thước."
Hoa nhị nói ra tên họ, Thanh Hoan lại thay đổi sắc mặt:
"Ngươi là huynh trưởng Hoa tam? Buông ra, đừng chạm vào ta!"
Hoa nhị không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy gương mặt Thanh Hoan cao không thể chạm, nhìn hắn nói:
"Hoa tam nhiều lần làm nhục ta, ngươi tới đây cũng muốn nếm thử tư vị của danh kỹ sao?!"
Hoa nhị liền xua tay:
"Không không không, không phải như vậy, Thất Thất cô nương ngươi hiểu lầm..."
"Ta không hiểu lầm!"
Thanh Hoan trợn mắt nhìn:
"Ta tuy là gái lầu xanh, nhưng Hoa gia các ngươi ép buộc ta, làm sao trên giang hồ lại được xưng là đại hiệp?!"
Thì ra nàng đúng là bị tam đệ ép buộc! Trong lòng Hoa nhị bị một dòng nước nước ấm tràn qua. Ánh mắt càng thêm dịu dàng, hắn vui vẻ nhìn Thanh Hoan, ánh mắt lộ ra ý muốn lại gần:
"Cô nương quả nhiên là hiểu lầm, tại hạ vì nghe được tiếng đàn tri âm tri kỷ của cô nương mà đến. Một đường tìm kiếm tri kỷ khó khăn mới tìm được đến nơi này. Quấy rầy nhã hứng đánh đàn của cô nương, mong rằng cô nương tha lỗi cho ta."
Thái độ hắn thành khẩn lại tự nhiên, ánh mắt Thanh Hoan cảnh giác theo dõi hắn một lúc lâu, khó khăn lắm mới tin hắn:
"... Ngươi thật không phải là do Hoa tam kêu đến để nhục nhã ta sao?"
Hoa nhị chân thành nói:
"Không phải!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.