Con Đường Cảm Hóa Xấu Xa Của Nữ Chính
Chương 27: Chén canh 25
Ai Lam
19/12/2019
Tam gia đi rồi, Thanh Hoan liền ôm lấy ngực dùng y
phục che đậy thân thể ngồi dậy. Nếu có người ở đây thì sẽ phát hiện trên mặt Thanh Hoan không có oán hận cùng tuyệt vọng sau khi bị làm nhục,
trái lại lóng lánh một tầng sáng kỳ dị. Nhất là đôi mắt của nàng tràn
đầy quyết tâm nóng lòng muốn thử.
Thanh Hoan cười.
Không qua bao lâu thì tú bà liền đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy nàng quần áo bất chỉnh, tóc đen hỗn độn. Bộ dáng vừa bị yêu thương qua thì trong lòng cảm thấy không đành lòng, chỉ có thể cảm khái, nói:
"Thất Thất nha... Đây là số mệnh, con kháng cự không được cũng đừng có chui rúc vào sừng trâu đấy."
Bà ta dĩ nhiên biết chuyện liên quan giữa Quân Vô Nhai và Thanh Hoan. Nếu như Quân Vô Nhai có thể đối đãi Thanh Hoan trước sau như một thì tất nhiên là chuyện tốt rồi.
Nhưng tú bà nhìn ra được bọn họ căn bản không phù hợp, một người thân phận quá cao, một người thân phận quá thấp. Không thể nào bổ sung cho nhau chỉ có thể vì chênh lệch mà càng chạy càng xa thôi. Thanh hoan yêu cầu một người bảo vệ cùng không rời không bỏ mà Quân Vô Nhai... Tim hắn bị quá nhiều thứ chiếm chỗ, thân nhân, bạn bè, huynh đệ, trách nhiệm... Hắn lại là một người mềm lòng, sự kiên trì của chính nghĩa và nguyên tắc. Thanh Hoan ở bên hắn cả đời sẽ không hạnh phúc.
Tam gia dính lấy Thanh Hoan, kỳ thật tú bà ngược lại cảm thấy vui mừng. Trước kia Ỷ Hương viện không phải không có cô nương từng thủ thân như ngọc, các nàng luôn luôn si tình chờ đợi nam nhân mà các nàng giao phó trở về. Nhưng những nam nhân đó trước nay đều không hề trở về, thứ trở về trước nay đều là ngân phiếu cùng vài câu để hai người có thể tách ra vĩnh viễn mà thôi.
Bất cứ nam nhân nào làm việc thăng chức rất nhanh đều sẽ không bằng lòng cưới một nữ tử thanh lâu làm thê tử. Cho nên khi ngươi bước chân vào cánh cửa này thì đừng nghĩ đến việc đi ra nữa.
Ngươi ra không được, cho dù đi ra ngoài thì trong lòng mọi người ngươi vĩnh viễn cũng chỉ là một kỹ nữ.
Một khi Thanh Hoan có người nam nhân thứ hai thì có lẽ nàng sẽ nhận rõ hiện thực.
Nghe xong lời nói của tú bà, ánh mắt Thanh Hoan trống rỗng nâng lên nhìn bà ta, một lát sau cầu khẩn nói:
"Ma ma! Người giúp ta một chuyện có được không? Ta muốn gặp công tử, ngài có thể giúp ta phái người đi tìm hắn không?"
Tú bà sửng sốt:
"Con... Nhất định phải gặp hắn sao?"
Bà ta không nói ra việc mấy ngày nay, Quân Vô Nhai luôn bận bồi Hoa Nhứ Nhi cô nương du ngoạn chung quanh. Kỳ thật rất là rảnh rỗi, nếu nói bận thì đại khái là bị cô nương xinh đẹp điêu ngoa kia quấn lấy thở không nổi đi. Làm tú bà nhiều năm, ánh mắt của bà ta rất sắc, tự nhiên biết tình cảm của tiểu cô nương kia đối với Quân Vô Nhai đã vượt qua tình huynh muội rồi. Vậy mà hết lần này đến lần khác Quân Vô Nhai lại không nhìn ra, còn tưởng rằng những việc đó là nằm trong tình huynh muội. Hắn cho rằng như vậy, thế nhưng cô nương nhà người ta lại không nghĩ như vậy nha.
Thanh Hoan gật đầu, tú bà thấy như vậy, nói:
"Cũng được, ta liền sai người đi mời, chỉ là... Con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đó."
"Hắn sẽ đến, nhất định sẽ đến."
Câu nói này dường như đang nói cho tú bà nghe lại như đang nói cho chính nàng nghe. Thế nhưng trong giọng nói của nàng lại có sự lo âu và luống cuống, không thể xác định mà chính nàng cũng không nhận ra. Tú bà lại nghe được rõ ràng, thương tiếc liếc mắt nhìn Thanh Hoan, khẽ thở dài một cái xoay người đi ra ngoài nhưng cũng không quên sai người mang nước tắm sạch sẽ cho Thanh Hoan.
Trong cuộc sống này, chỉ có nữ tử trẻ tuổi mới có thể tin tưởng vào tình yêu thôi. Bằng tuổi của bà ta thì đã già cho nên thứ được gọi là tình yêu này đã không còn đáng giá một đồng.
Khi còn trẻ có được khuôn mặt đẹp thì có đông đảo người ái mộ, cũng từng rối rắm có nên tiếp thu hay không nhưng đợi đến lúc hoa tàn ít bướm, nhan sắc phai tàn thì mới nhận ra, ân ái sẽ suy giảm. Chỉ có chính bản thân ngươi tốt mới có thể thật sự sống tốt. Còn nam nhân... Đó chỉ là một giấc mộng hoang đường khi còn trẻ mà thôi.
Thanh Hoan cười.
Không qua bao lâu thì tú bà liền đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy nàng quần áo bất chỉnh, tóc đen hỗn độn. Bộ dáng vừa bị yêu thương qua thì trong lòng cảm thấy không đành lòng, chỉ có thể cảm khái, nói:
"Thất Thất nha... Đây là số mệnh, con kháng cự không được cũng đừng có chui rúc vào sừng trâu đấy."
Bà ta dĩ nhiên biết chuyện liên quan giữa Quân Vô Nhai và Thanh Hoan. Nếu như Quân Vô Nhai có thể đối đãi Thanh Hoan trước sau như một thì tất nhiên là chuyện tốt rồi.
Nhưng tú bà nhìn ra được bọn họ căn bản không phù hợp, một người thân phận quá cao, một người thân phận quá thấp. Không thể nào bổ sung cho nhau chỉ có thể vì chênh lệch mà càng chạy càng xa thôi. Thanh hoan yêu cầu một người bảo vệ cùng không rời không bỏ mà Quân Vô Nhai... Tim hắn bị quá nhiều thứ chiếm chỗ, thân nhân, bạn bè, huynh đệ, trách nhiệm... Hắn lại là một người mềm lòng, sự kiên trì của chính nghĩa và nguyên tắc. Thanh Hoan ở bên hắn cả đời sẽ không hạnh phúc.
Tam gia dính lấy Thanh Hoan, kỳ thật tú bà ngược lại cảm thấy vui mừng. Trước kia Ỷ Hương viện không phải không có cô nương từng thủ thân như ngọc, các nàng luôn luôn si tình chờ đợi nam nhân mà các nàng giao phó trở về. Nhưng những nam nhân đó trước nay đều không hề trở về, thứ trở về trước nay đều là ngân phiếu cùng vài câu để hai người có thể tách ra vĩnh viễn mà thôi.
Bất cứ nam nhân nào làm việc thăng chức rất nhanh đều sẽ không bằng lòng cưới một nữ tử thanh lâu làm thê tử. Cho nên khi ngươi bước chân vào cánh cửa này thì đừng nghĩ đến việc đi ra nữa.
Ngươi ra không được, cho dù đi ra ngoài thì trong lòng mọi người ngươi vĩnh viễn cũng chỉ là một kỹ nữ.
Một khi Thanh Hoan có người nam nhân thứ hai thì có lẽ nàng sẽ nhận rõ hiện thực.
Nghe xong lời nói của tú bà, ánh mắt Thanh Hoan trống rỗng nâng lên nhìn bà ta, một lát sau cầu khẩn nói:
"Ma ma! Người giúp ta một chuyện có được không? Ta muốn gặp công tử, ngài có thể giúp ta phái người đi tìm hắn không?"
Tú bà sửng sốt:
"Con... Nhất định phải gặp hắn sao?"
Bà ta không nói ra việc mấy ngày nay, Quân Vô Nhai luôn bận bồi Hoa Nhứ Nhi cô nương du ngoạn chung quanh. Kỳ thật rất là rảnh rỗi, nếu nói bận thì đại khái là bị cô nương xinh đẹp điêu ngoa kia quấn lấy thở không nổi đi. Làm tú bà nhiều năm, ánh mắt của bà ta rất sắc, tự nhiên biết tình cảm của tiểu cô nương kia đối với Quân Vô Nhai đã vượt qua tình huynh muội rồi. Vậy mà hết lần này đến lần khác Quân Vô Nhai lại không nhìn ra, còn tưởng rằng những việc đó là nằm trong tình huynh muội. Hắn cho rằng như vậy, thế nhưng cô nương nhà người ta lại không nghĩ như vậy nha.
Thanh Hoan gật đầu, tú bà thấy như vậy, nói:
"Cũng được, ta liền sai người đi mời, chỉ là... Con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đó."
"Hắn sẽ đến, nhất định sẽ đến."
Câu nói này dường như đang nói cho tú bà nghe lại như đang nói cho chính nàng nghe. Thế nhưng trong giọng nói của nàng lại có sự lo âu và luống cuống, không thể xác định mà chính nàng cũng không nhận ra. Tú bà lại nghe được rõ ràng, thương tiếc liếc mắt nhìn Thanh Hoan, khẽ thở dài một cái xoay người đi ra ngoài nhưng cũng không quên sai người mang nước tắm sạch sẽ cho Thanh Hoan.
Trong cuộc sống này, chỉ có nữ tử trẻ tuổi mới có thể tin tưởng vào tình yêu thôi. Bằng tuổi của bà ta thì đã già cho nên thứ được gọi là tình yêu này đã không còn đáng giá một đồng.
Khi còn trẻ có được khuôn mặt đẹp thì có đông đảo người ái mộ, cũng từng rối rắm có nên tiếp thu hay không nhưng đợi đến lúc hoa tàn ít bướm, nhan sắc phai tàn thì mới nhận ra, ân ái sẽ suy giảm. Chỉ có chính bản thân ngươi tốt mới có thể thật sự sống tốt. Còn nam nhân... Đó chỉ là một giấc mộng hoang đường khi còn trẻ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.