Con Đường Cảm Hóa Xấu Xa Của Nữ Chính
Chương 30: Chén canh 28
Ai Lam
19/12/2019
Lời này vừa nói ra, các cô nương ở Ỷ Hương viện đều che miệng cười.
Quân Vô Nhai nhíu mày, trước kia hắn cũng thường xuyên đến nhưng những nữ nhân này xưa nay đều như không nhìn thấy hắn. Tại sao lần này lại nói như thế?
"Cô nương, ta tới tìm Thất Thất, thỉnh cô nương nhường đường."
Nụ cười trên mặt nữ tử nọ càng tươi hơn, thân mình nàng ta mềm mại giống như như rắn nước tiến vào trong lòng nam nhân bên cạnh, tùy ý để tay của người nọ ở trên người mình vuốt ve, ngoài miệng trêu đùa:
"Công tử nói gì vậy! Thất Thất cô nương của chúng ta chính là hoa khôi đứng đầu bảng Ỷ Hương viện. Cho dù công tử có tiền cũng không phải muốn gặp là có thể gặp nha. Bọn tỷ muội, các ngươi nói có phải hay không?"
Quân Vô Nhai không muốn tiếp tục cùng nàng ta dây dưa, trực tiếp vòng qua người nàng ta muốn đi lên lầu. Nhưng hắn lại nghe được một loạt tiếng bước chân, từng làn hương thơm truyền đến, thì ra là tú bà đi xuống từ trên lầu hai. Nhìn thấy tú bà, Quân Vô Nhai chắp tay làm lễ:
"Ma ma, ta tới tìm Thất Thất.”
Tú bà nhẹ nhàng lay động quạt tròn trong tay, lắc mông đầy phong tình vạn chủng, từ từ đi xuống. Nhưng trong lòng lại nghĩ, cũng khó trách Thất Thất nha đầu kia nhớ mãi không quên đối với vị Vô Nhai công tử này.
Nam tử này mày kiếm mắt sáng, anh tuấn tiêu sái, lại có võ công cao cường, đối đãi với người khác luôn ôn hòa. Nam tử như vậy, không phải là tình nhân trong mộng của các nữ tử hay sao? Cho dù là bà ta, nếu trẻ lại vài chục tuổi, nhìn thấy nam tử như vậy cũng sẽ động tâm nha! Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại phá lệ lạnh nhạt:
"Vô Nhai công tử nói sai rồi, Thất Thất của chúng ta cũng không phải là người nào đều có thể gặp. Hơn nữa bây giờ nàng ấy không khỏe, hay là công tử chọn ngày khác quay trở lại đi."
Nàng không khỏe?!
"Tại sao không phái người nói cho ta biết?"
Quân Vô Nhai nóng nảy:
"Nàng có sao không? Đã khỏe chưa?"
"Công tử trăm công ngàn việc, làm sao có thời gian rảnh rỗi đi quan tâm sống chết của nha đầu Thất Thất?"
Một nữ nhân khác cười nói:
"Người ta bận rộn dẫn mỹ nhân bơi hồ, thả diều, dùng trà nghe bình thư, bận rộn như thế. Làm sao có thời gian đây!"
Nghe vậy, Trên mặt Quân Vô Nhai lộ ra vẻ xấu hổ. Kỳ thật hắn cũng biết mình sai.
Gần một tháng không tới thăm Thất Thất, là hắn không tốt.
Nhưng Nhứ Nhi thật sự rất dính người, mặc kệ hắn ở nơi nào nàng ta đều muốn đi theo. Hắn lại không thể luôn dẫn theo một nha đầu đàng hoàng vào kỹ viện. Nên chỉ đành tạm thời tránh không gặp Thất Thất. Thật vất vả tam huynh đệ Hoa gia đều tới, rốt cuộc cũng có thể đánh lạc hướng sự chú ý của nha đầu kia, trốn đến nơi này. Không biết Thất Thất có giận dỗi hắn hay không nữa? Xem bộ dáng đám người tú bà, sợ là nàng rất tức giận đi?
"Là tại hạ sơ sót, làm phiền các vị nói tốt giùm vài câu ở trước mặt Thất Thất.”
Tú bà lại cự tuyệt nhận lấy ngân phiếu của hắn:
"Cô nương ở Ỷ Hương viện của chúng ta không phải ai cũng đều có thể dùng tiền là mua được. Công tử hãy quay trở về đi! Nếu Thất Thất khỏe lại, muốn gặp công tử, tự nhiên sẽ liên lạc với công tử. Tinh thần nàng không được tốt, công tử hãy cho nàng một chút thời gian nghỉ ngơi."
Quân Vô Nhai bị lý do này thuyết phục, thật sự thì hắn không muốn quấy nhiễu người trong lòng. Vì thế hắn chỉ phải quay đầu rời đi, miệng thì không ngừng dặn dò, một khi Thất Thất khỏe lại, phải lập tức báo tin cho hắn.
Tú bà cười híp mắt tiễn hắn rời đi, Quân Vô Nhai cho rằng bà ta đã chấp thuận lời nhờ vả của mình. Nhưng hắn lại không chú ý tới, từ đầu tới đuôi, một câu đáp ứng bà ta cũng chưa nói.
Nhìn bóng dáng Quân Vô Nhai rời đi, Thanh Hoan ngồi ở bên cửa sổ yên tĩnh không nói. Tiên Đào thấy vậy, nhịn không được khuyên nhủ:
"Cô nương, người cũng đừng tức giận với Vô Nhai công tử. Theo cách nhìn của nô tì thì công tử đối xử với người rất tốt!"
Thanh Hoan nhìn nàng ta một cái, nàng ta lập tức cúi đầu không dám nhiều lời nữa.
Quân Vô Nhai nhíu mày, trước kia hắn cũng thường xuyên đến nhưng những nữ nhân này xưa nay đều như không nhìn thấy hắn. Tại sao lần này lại nói như thế?
"Cô nương, ta tới tìm Thất Thất, thỉnh cô nương nhường đường."
Nụ cười trên mặt nữ tử nọ càng tươi hơn, thân mình nàng ta mềm mại giống như như rắn nước tiến vào trong lòng nam nhân bên cạnh, tùy ý để tay của người nọ ở trên người mình vuốt ve, ngoài miệng trêu đùa:
"Công tử nói gì vậy! Thất Thất cô nương của chúng ta chính là hoa khôi đứng đầu bảng Ỷ Hương viện. Cho dù công tử có tiền cũng không phải muốn gặp là có thể gặp nha. Bọn tỷ muội, các ngươi nói có phải hay không?"
Quân Vô Nhai không muốn tiếp tục cùng nàng ta dây dưa, trực tiếp vòng qua người nàng ta muốn đi lên lầu. Nhưng hắn lại nghe được một loạt tiếng bước chân, từng làn hương thơm truyền đến, thì ra là tú bà đi xuống từ trên lầu hai. Nhìn thấy tú bà, Quân Vô Nhai chắp tay làm lễ:
"Ma ma, ta tới tìm Thất Thất.”
Tú bà nhẹ nhàng lay động quạt tròn trong tay, lắc mông đầy phong tình vạn chủng, từ từ đi xuống. Nhưng trong lòng lại nghĩ, cũng khó trách Thất Thất nha đầu kia nhớ mãi không quên đối với vị Vô Nhai công tử này.
Nam tử này mày kiếm mắt sáng, anh tuấn tiêu sái, lại có võ công cao cường, đối đãi với người khác luôn ôn hòa. Nam tử như vậy, không phải là tình nhân trong mộng của các nữ tử hay sao? Cho dù là bà ta, nếu trẻ lại vài chục tuổi, nhìn thấy nam tử như vậy cũng sẽ động tâm nha! Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại phá lệ lạnh nhạt:
"Vô Nhai công tử nói sai rồi, Thất Thất của chúng ta cũng không phải là người nào đều có thể gặp. Hơn nữa bây giờ nàng ấy không khỏe, hay là công tử chọn ngày khác quay trở lại đi."
Nàng không khỏe?!
"Tại sao không phái người nói cho ta biết?"
Quân Vô Nhai nóng nảy:
"Nàng có sao không? Đã khỏe chưa?"
"Công tử trăm công ngàn việc, làm sao có thời gian rảnh rỗi đi quan tâm sống chết của nha đầu Thất Thất?"
Một nữ nhân khác cười nói:
"Người ta bận rộn dẫn mỹ nhân bơi hồ, thả diều, dùng trà nghe bình thư, bận rộn như thế. Làm sao có thời gian đây!"
Nghe vậy, Trên mặt Quân Vô Nhai lộ ra vẻ xấu hổ. Kỳ thật hắn cũng biết mình sai.
Gần một tháng không tới thăm Thất Thất, là hắn không tốt.
Nhưng Nhứ Nhi thật sự rất dính người, mặc kệ hắn ở nơi nào nàng ta đều muốn đi theo. Hắn lại không thể luôn dẫn theo một nha đầu đàng hoàng vào kỹ viện. Nên chỉ đành tạm thời tránh không gặp Thất Thất. Thật vất vả tam huynh đệ Hoa gia đều tới, rốt cuộc cũng có thể đánh lạc hướng sự chú ý của nha đầu kia, trốn đến nơi này. Không biết Thất Thất có giận dỗi hắn hay không nữa? Xem bộ dáng đám người tú bà, sợ là nàng rất tức giận đi?
"Là tại hạ sơ sót, làm phiền các vị nói tốt giùm vài câu ở trước mặt Thất Thất.”
Tú bà lại cự tuyệt nhận lấy ngân phiếu của hắn:
"Cô nương ở Ỷ Hương viện của chúng ta không phải ai cũng đều có thể dùng tiền là mua được. Công tử hãy quay trở về đi! Nếu Thất Thất khỏe lại, muốn gặp công tử, tự nhiên sẽ liên lạc với công tử. Tinh thần nàng không được tốt, công tử hãy cho nàng một chút thời gian nghỉ ngơi."
Quân Vô Nhai bị lý do này thuyết phục, thật sự thì hắn không muốn quấy nhiễu người trong lòng. Vì thế hắn chỉ phải quay đầu rời đi, miệng thì không ngừng dặn dò, một khi Thất Thất khỏe lại, phải lập tức báo tin cho hắn.
Tú bà cười híp mắt tiễn hắn rời đi, Quân Vô Nhai cho rằng bà ta đã chấp thuận lời nhờ vả của mình. Nhưng hắn lại không chú ý tới, từ đầu tới đuôi, một câu đáp ứng bà ta cũng chưa nói.
Nhìn bóng dáng Quân Vô Nhai rời đi, Thanh Hoan ngồi ở bên cửa sổ yên tĩnh không nói. Tiên Đào thấy vậy, nhịn không được khuyên nhủ:
"Cô nương, người cũng đừng tức giận với Vô Nhai công tử. Theo cách nhìn của nô tì thì công tử đối xử với người rất tốt!"
Thanh Hoan nhìn nàng ta một cái, nàng ta lập tức cúi đầu không dám nhiều lời nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.