Con Đường Cáo Mệnh Của Bà Bà Nhà Nông
Chương 2:
Tam Dương Thái Lai
09/12/2022
Ở trong trí nhớ, cuộc sống nhà này được xem là tốt trong thôn, nhưng trừ sạch sẽ một chút ra, khắp nơi đều rách rưới, những nhà nghèo khác thì không muốn nghĩ nữa, nhưng nhìn cái chăn đen sần sùi trên người, nàng thật sự rất ghét bỏ, nhưng nhà bình thường muốn có một cái chăn không có mảnh vá đúng là khó.
Trúc Lan nhớ lại nệm tơ tằm ở hiện đại, ngày hôm qua nàng ngủ thiếp đi, nhất định là khóc mệnh.
Bên ngoài có tiếng người cho gà ăn, còn có người nói chuyện.
Trúc Lan: "..."
Nhà nông thôn ở cổ đại cũng không có cách âm gì cả, nàng ở trong phòng giống như đang ở hiện trường truyền trực tiếp.
Trúc Lan thở dài, nàng không nghĩ tới, nói chính xác là đối mặt với một nhà con cái của nguyên thân, dù là xuyên qua thành chỗ cuối cùng trong chuỗi thức ăn, dù nguyên chủ có tên giống nàng, nhưng nàng lại không có chút vui mừng nào, ánh mắt có chút đăm đăm nhìn xà nhà.
"Ưm."
Người bên cạnh giật giật, trầm ngâm một tiếng, thật giống như tỉnh lại, đầu óc Trúc Lan trống rỗng, sao nàng lại bỏ quên trượng phu của nguyên thân, phát hiện người sắp tỉnh, lập tức nhắm mắt lại.
Trúc Lan cố gắng nhắm mắt gỉa bộ ngủ, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng, cẩn thận nghe động tĩnh bên cạnh, rõ ràng đã tỉnh nửa ngày nhưng cũng không có tiêng động gì, đợi một lát, ngũ giác của nguyên thân không tệ, rõ ràng cảm giác được người bên cạnh đang nhìn mình, thấy giống như muốn nhìn nàng thành hoa vậy.
Trúc Lan lại không dám động, trong lòng có chút quái dị, nguyên thân và trượng phu đã thành thân hơn hai mươi năm, tình cảm có tốt hơn nữa cũng không đến nổi mới sáng sớm đã nhìn chằm chằm người ta rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Nương, đã dậy chưa ạ, phải làm đồ ăn sáng rồi."
Trúc Lan dựa vào trí nhớ, đây là con dâu lớn mà nguyên thân thích, bởi vì tính cách của nguyên thân và đứa con dâu này giống nhau, duy nhất không tốt, chính là có một chút tâm tư nhỏ.
Từ tiếng gọi thận trọng của Lý thị, địa vị trong gia đình của nguyên thân không thể rung chuyển được.
Bây giờ, Trúc Lan muốn giả vờ ngủ cũng không được, nàng không muốn bị phát hiện đã đổi người, không muốn bị người ta xem thành yêu quái bị thiêu chết, chết tử tế không bằng còn sống!
Cố gắng học theo giọng điệu của nguyên thân: "Dậy rồi, một lát nữa sẽ ra ngoài."
Nghe được câu trả lời không có tức giận của Trúc Lan, Lý thị gan lớn, nhanh nhẹn đáp: "Vâng!"
Nhưng sau đó lại lẩm bẩm: "Cũng đã làm gia gia nãi nãi của người ta rồi, còn dính nhau như vậy."
Trúc Lan: "..."
Đây là bị ngốc sao? Không biết không cách âm sao? Có thể lẩm bầm nhỏ giọng một chút, nàng sầm mặt lại, phỏng đoán không chỉ có con dâu lớn nghĩ mình như vậy.
Sớm biết dậy sớm là được rồi, bây giờ hối hận cũng đã chậm.
Trúc Lan tức giận mở mắt ngồi dậy, vừa quay đầu lập tức ngây ngẩn, mời vừa rồi rõ ràng người bên cạnh đã tỉnh bây giờ lại nhắm mắt, nhìn chân mày nhíu kia, nhìn một cái cũng biết đang giả bộ ngủ, đây là nghe được lời con dâu nên ngượng ngùng?
Trúc Lan vừa mặc áo vải tối màu, vừa nhìn trượng phu của nguyên thân, nam nhân cổ đại đều thích để râu, cũng may không phải là râu cá trê, da hơi đen, chẳng qua ngũ quan đoan chính, liếc nhìn chiều cao một chút, hơn một mét bảy, ở cổ đạị phần lớn là người có chiều cao hơi thấp, hơn một mét bảy cũng được xem là cao rồi.
Trúc Lan nhớ lại nệm tơ tằm ở hiện đại, ngày hôm qua nàng ngủ thiếp đi, nhất định là khóc mệnh.
Bên ngoài có tiếng người cho gà ăn, còn có người nói chuyện.
Trúc Lan: "..."
Nhà nông thôn ở cổ đại cũng không có cách âm gì cả, nàng ở trong phòng giống như đang ở hiện trường truyền trực tiếp.
Trúc Lan thở dài, nàng không nghĩ tới, nói chính xác là đối mặt với một nhà con cái của nguyên thân, dù là xuyên qua thành chỗ cuối cùng trong chuỗi thức ăn, dù nguyên chủ có tên giống nàng, nhưng nàng lại không có chút vui mừng nào, ánh mắt có chút đăm đăm nhìn xà nhà.
"Ưm."
Người bên cạnh giật giật, trầm ngâm một tiếng, thật giống như tỉnh lại, đầu óc Trúc Lan trống rỗng, sao nàng lại bỏ quên trượng phu của nguyên thân, phát hiện người sắp tỉnh, lập tức nhắm mắt lại.
Trúc Lan cố gắng nhắm mắt gỉa bộ ngủ, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng, cẩn thận nghe động tĩnh bên cạnh, rõ ràng đã tỉnh nửa ngày nhưng cũng không có tiêng động gì, đợi một lát, ngũ giác của nguyên thân không tệ, rõ ràng cảm giác được người bên cạnh đang nhìn mình, thấy giống như muốn nhìn nàng thành hoa vậy.
Trúc Lan lại không dám động, trong lòng có chút quái dị, nguyên thân và trượng phu đã thành thân hơn hai mươi năm, tình cảm có tốt hơn nữa cũng không đến nổi mới sáng sớm đã nhìn chằm chằm người ta rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Nương, đã dậy chưa ạ, phải làm đồ ăn sáng rồi."
Trúc Lan dựa vào trí nhớ, đây là con dâu lớn mà nguyên thân thích, bởi vì tính cách của nguyên thân và đứa con dâu này giống nhau, duy nhất không tốt, chính là có một chút tâm tư nhỏ.
Từ tiếng gọi thận trọng của Lý thị, địa vị trong gia đình của nguyên thân không thể rung chuyển được.
Bây giờ, Trúc Lan muốn giả vờ ngủ cũng không được, nàng không muốn bị phát hiện đã đổi người, không muốn bị người ta xem thành yêu quái bị thiêu chết, chết tử tế không bằng còn sống!
Cố gắng học theo giọng điệu của nguyên thân: "Dậy rồi, một lát nữa sẽ ra ngoài."
Nghe được câu trả lời không có tức giận của Trúc Lan, Lý thị gan lớn, nhanh nhẹn đáp: "Vâng!"
Nhưng sau đó lại lẩm bẩm: "Cũng đã làm gia gia nãi nãi của người ta rồi, còn dính nhau như vậy."
Trúc Lan: "..."
Đây là bị ngốc sao? Không biết không cách âm sao? Có thể lẩm bầm nhỏ giọng một chút, nàng sầm mặt lại, phỏng đoán không chỉ có con dâu lớn nghĩ mình như vậy.
Sớm biết dậy sớm là được rồi, bây giờ hối hận cũng đã chậm.
Trúc Lan tức giận mở mắt ngồi dậy, vừa quay đầu lập tức ngây ngẩn, mời vừa rồi rõ ràng người bên cạnh đã tỉnh bây giờ lại nhắm mắt, nhìn chân mày nhíu kia, nhìn một cái cũng biết đang giả bộ ngủ, đây là nghe được lời con dâu nên ngượng ngùng?
Trúc Lan vừa mặc áo vải tối màu, vừa nhìn trượng phu của nguyên thân, nam nhân cổ đại đều thích để râu, cũng may không phải là râu cá trê, da hơi đen, chẳng qua ngũ quan đoan chính, liếc nhìn chiều cao một chút, hơn một mét bảy, ở cổ đạị phần lớn là người có chiều cao hơi thấp, hơn một mét bảy cũng được xem là cao rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.